Chương 46: Xuân sắc vô biên
Khinh Ảm
15/08/2017
Editor: Serena Nguyen
~Chậc, ghét ghê. Cứ suốt ngày phải edit cảnh H vậy TT.~
Tiểu thuyết của Đa Bảo, kể từ khi bị Giang đại nhân phát hiện, mất hết rồi, Đa Bảo không còn món ăn tinh thần, có mấy quyển hay cô còn chưa xem được kết cục mà, ăn không ngon ngủ không yên, thực sự muốn biết kết cục, vì vậy tối nay thừa dịp Giang đại nhân làm việc ở thư phòng cố ý đi quấy rối anh.
Làm anh vui vẻ nói không chừng lại từ bi trả lại tiểu thuyết của cô cũng nên, Aha ~
Giang Mộ Hi ngồi ở trước bàn làm việc đang hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm màn hình laptop trước mắt, bỗng dưng thấy tay cầm cửa thư phòng bị chuyển động nhẹ nhàng, sau đó một cái đầu thăm dò thò vào khe hở.
Giang Mộ Hi không ngước mắt, biết người nào đó lại tới quấy rầy nên anh chỉ hơi hơi cười cười.
Người nào đó chậm rãi chậm rãi đến gần anh trên đôi dép lê, sau đó đột nhiên nhảy đến phía sau anh ôm lấy anh.
"Mộ Hi, anh đang làm gì vậyyy ~" Cố ý dùng giọng nũng nịu để làm nũng.
Đa Bảo tự làm mình buồn nôn, nổi hết cả da gà.
Chỉ là cấp bậc của Giang đại nhân mạnh mẽ quá đáng, cô ghê tởm nữa anh vẫn có thể bình chân như vại.
"Làm việc." Nhàn nhạt đáp lại cô, tầm mắt của anh không lập tức rời khỏi màn hình.
"Những thứ này là cái gì vậyy~" Đa Bảo tiếp tục ghê tởm, cũng thuận thế nhìn màn hình máy vi tính của anh, một đống chữ líu ríu đập mắt làm cô nhìn hoa cả mắt.
Tay phải Giang Mộ Hi nhanh nhẹn thuần thục gõ bàn phím, cánh tay trái đặt trên bàn làm việc chống cằm, mặc áo len cổ chữ V màu đen nhìn vừa lười nhác lại vừa mê người.
Đa Bảo nhìn đến chảy nước miếng, bên tai truyền tới câu trả lời ngắn gọn của anh.
"Tài liệu cơ mật của Giang thị. . . . . ."
Đa Bảo nhất thời bị hù dọa, vội vàng che cặp mắt của mình, nói, "Em không nhìn thấy gì hết, thật là không thấy, nếu là ngày nào đó tài liệu này bị tiết lộ khẳng định không phải là em làm nha, Mộ Hi!"
Giang Mộ Hi nhìn bộ dạng ngây thơ đáng yêu của cô, tâm trạng thật tốt, duỗi tay một cái trực tiếp ôm cô ngồi lên đùi mình.
"Hứa Đa Bảo, không cần giấu đầu lòi đuôi." Nhướng mày nói với cô.
Đa Bảo nhìn gò má hoàn hảo và gương mặt đẹp trai của anh, lại hồn vía lên mây, chậc chậc chậc, làm sao ngày thường mà người đàn ông nhà cô cũng đẹp trai như vậy nhỉ! Đây không phải là tạo áp lực cho cô sao!
"Những tài liệu này trị giá thật nhiều tiền ....! Mộ Hi, anh cứ để trong máy tính như vậy không sợ bị trộm hả." Đa Bảo thấy anh chẳng có ý đề phòng nào, không khỏi bận tâm thay.
"Máy tính đã được anh thiết lập mật mã, không phải anh thao tác sẽ tự động tắt máy cho đến anh bật lên." Giang Mộ Hi dửng dưng nói như đang nói một chuyện rất bình thường, Đa Bảo nghe được lại sửng sốt ngẩn người.
"Mật mã? Mộ Hi, anh cũng biết lập trình?" Không đúng, không phải chuyên ngành của anh là quản trị kinh doanh sao? (== mật mã ai chả biết lập. Chậc. -Se)
Khóe môi Giang Mộ Hi hơi nhếch lên, "Ừ, chỉ là nghiệp dư, trình độ cũng chỉ ngang với thanh mai trúc mã của em thôi." Thản nhiên mà nói giống như chẳng có gì lạ.
Đa Bảo càng nghe lại càng thấy sai sai, nghĩ hồi lâu mới phát giác được Giang đại nhân nhà mình quá là độc mồm độc miệng luôn.
Đây là khen anh hay là đang chê An Kha chứ!
"Bảo Bảo, ngày mai tan việc đi đến nhà của em một chuyến đi, anh tới đón em." Giang Mộ Hi cọ chóp mũi vào cổ Đa Bảo, nhẹ nhàng nói.
Đa Bảo thuận tay ôm lấy cổ của anh, nghe anh nói như vậy hơi ngẩn ra.
"A. . . . . . Ngày mai? Vậy giờ em gọi điện thoại nói cho mẹ đã." Đa Bảo nói xong muốn đi xuống khỏi đùi anh để lấy điện thoại, Giang Mộ Hi lại càng ôm cô chặt hơn.
"Không cần, anh không muốn ba mẹ em phải chuẩn bị giống như chuẩn bị đón tiếp khách quý, muốn tùy ý giống như lúc bình thường em về nhà thôi." Giang Mộ Hi nắm bàn tay nhỏ bé của Đa Bảo đặt lên ngực mình, rất tự nhiên nói, giống như bọn họ đã sớm là người một nhà.
Đa Bảo nhìn anh, cõi lòng ấm áp.
Dù anh thân phận cao quý nhưng lại là một người hiền hoà khiêm tốn, chưa từng cảm thấy tài trí hơn người bởi vì gia thế của mình, cũng không có tính khí thiếu gia, anh còn ưu tú như vậy chói mắt như vậy.
Kiếp trước Hứa Đa Bảo cô tích đức gì mà có thể yêu được anh đây, Hừ! Ai nói cuộc đời của cô chỉ có thất bại chứ! Cọc Gỗ nhà cô chính là một bất ngờ trong đời cô! Cái gọi là vật cực tất phản, người quá tệ hại sẽ gặp may mắn, may mắn của cô chính là Cọc Gỗ nhà cô, a ha ha ~
"Mộ Hi anh thật tốt~" Đa Bảo càng nghĩ càng vui vẻ, trực tiếp ôm đầu Giang Mộ Hi dâng lên một nụ hôn.
Giang Mộ Hi mang theo nụ cười cùng lúc ôm chặt lấy cô, để cô dính vào người mình, người Đa Bảo đè trên người anh, Giang Mộ Hi lại thuận thế xoay người cô để cô ngồi giạng chân ở ngang hông mình, tư thế mập mờ vô hạn.
"Anh có biết xấu hổ hay không thế!" Đa Bảo cảm thấy tư thế này thật là mắc cỡ, đỏ mặt đẩy Giang Mộ Hi mấy cái.
"Chỉ là để em ngồi thoải mái chút, đầu nhỏ đang suy nghĩ gì?" Giang Mộ Hi mềm giọng nói, nhẹ nhàng dựa vào người Đa Bảo, giọng nói dễ nghe giống như một trận gió thổi lên gò má Đa Bảo.
Mặt Đa Bảo bỗng đỏ lên, vươn tay làm bộ định đẩy anh.
"Ngồi như vậy mới không thoải mái!" Giữa hai chân đã cảm thấy bảo bối của anh bắt đầu từ từ có phản ứng, đè lên đùi cô có cảm giác…. rất cứng.
"Nơi nào không thoải mái? Hửm?" Giang Mộ Hi càng dính vào người cô, thổi hơi nóng rực lên cổ của cô, cố ý trêu cô.
Mặt Đa Bảo đỏ đến tận mang tai.
"Anh chống ở đó khiến em không thoải mái!" Nũng nịu nói.
Giang Mộ Hi làm bộ chợt hiểu ra, cả người lại càng sát lại gần cô, "Vậy như thế này thì sao?" Vật nóng rực phía dưới trực tiếp chĩa vào cửa u kính của cô.
Đa Bảo che mặt ngượng ngùng.
"Giang Mộ Hi, anh đáng ghét!" Hô to định giãy giụa.
"Vừa rồi còn nói anh tốt, giờ lại đáng ghét? Bảo Bảo, em thật hay thay đổi." Khóe miệng chứa đựng nụ cười, đưa ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt gò má đỏ nhạt của cô, vừa mềm vừa trơn khiến anh yêu thích không buông tay, bóp nhẹ thật lâu.
Đa Bảo nhìn tròng mắt đang từ từ hội tụ dục vọng của anh, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Bát Bảo luôn nói đàn ông lúc tinh trùng lên não là dễ dàng thỏa hiệp nhất, nên ngoan ngoãn leo lên người anh, ôm chặt cổ anh, đưa lưỡi liếm láp môi anh.
"Đùa với lửa?" Giờ phút này, hai bộ phận tư mật nhất của hai người dính chặt vào nhau, tư thế trêu đùa này của Đa Bảo khiến Giang Mộ Hi không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Vốn là chỉ là định trêu cô không có ý định làm thật, bị cô trêu chọc như vậy, tình dục của anh đã bị trêu chọc ra ngoài.
"Mộ Hi. . . . . ." Đa Bảo hiền lành ngoan ngoãn ôm cổ anh, giọng mềm như con cừu non.
"Hả?" Giọng Giang Mộ Hi cũng biến thành khàn khàn mê ly.
"Anh trả sách lại cho em thì sẽ là người tốt!" Đa Bảo nhân cơ hội ghé vào lỗ tai anh thì thầm.
Giang Mộ Hi trong nháy mắt đầu đầy vạch đen.
"Hứa Đa Bảo, em đọc sách nào giúp cả người khỏe mạnh có được không hả? Tiểu thuyết với phim truyền hình thì có gì khác nhau?" Vẫn là dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Có chứ, đương nhiên là có khác nhau, một là xem TV một là đọc sách mà. . . . . ." Đa Bảo còn vô tội trả lời anh.
Giang Mộ Hi nhức đầu, Đa Bảo không biến sắc tiếp tục leo lên làm nũng.
"Mộ Hi Mộ Hi, đó là món ăn tinh thần của em mà, trả lại cho người ta có được hay không ~"
Món ăn tinh thần?
Giang Mộ Hi ngước mắt nhìn cô.
"Không đọc sách còn có thể làm những chuyện khác, Bảo Bảo. . . . . ." Bỗng dưng giảo hoạt cười một tiếng, anh nói xong là tiếp cận quần lót dưới váy của Đa Bảo.
"Bảo Bảo. . . . . . Hôm nay em ở trên?" Không biết từ lúc nào Giang Mộ Hi đã dán lên người cô, khẽ cắn vành tai như ngọc của cô, thở bên tai cô.
Tay không an phận bắt đầu xé rách quần lót của cô, Đa Bảo lại đưa tay đè tay anh xuống.
"Mộ Hi. . . . . . Hôm nay em không trong kỳ an toàn." Đa Bảo nhỏ giọng nói. (nghe vậy là biết sắp cmn có thai rồi ==, Se)
Giang Mộ Hi khẽ cau mày, tình dục đang dâng trào không muốn dừng lại.
"Sẽ không chính xác như vậy, ngoan. . . . . ." Gặm nhấm môi của cô, anh cũng giải phóng dục vọng dưới người ra.
Đa Bảo còn chưa kịp phản ứng, lửa nóng của anh đã vào hoa kính.
"A. . . . . ." Đa Bảo không nhịn được nhỏ giọng hô.
Lỗ tai được Giang Mộ Hi hôn lên có chút ẩm ướt.
"Có Tiểu Mộc Đầu, anh nuôi. . . . . ." Nói nhỏ bên tai cô, giống như gió mát quét qua bên tai Đa Bảo, lọt vào đáy lòng của cô.
~Chậc, ghét ghê. Cứ suốt ngày phải edit cảnh H vậy TT.~
Tiểu thuyết của Đa Bảo, kể từ khi bị Giang đại nhân phát hiện, mất hết rồi, Đa Bảo không còn món ăn tinh thần, có mấy quyển hay cô còn chưa xem được kết cục mà, ăn không ngon ngủ không yên, thực sự muốn biết kết cục, vì vậy tối nay thừa dịp Giang đại nhân làm việc ở thư phòng cố ý đi quấy rối anh.
Làm anh vui vẻ nói không chừng lại từ bi trả lại tiểu thuyết của cô cũng nên, Aha ~
Giang Mộ Hi ngồi ở trước bàn làm việc đang hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm màn hình laptop trước mắt, bỗng dưng thấy tay cầm cửa thư phòng bị chuyển động nhẹ nhàng, sau đó một cái đầu thăm dò thò vào khe hở.
Giang Mộ Hi không ngước mắt, biết người nào đó lại tới quấy rầy nên anh chỉ hơi hơi cười cười.
Người nào đó chậm rãi chậm rãi đến gần anh trên đôi dép lê, sau đó đột nhiên nhảy đến phía sau anh ôm lấy anh.
"Mộ Hi, anh đang làm gì vậyyy ~" Cố ý dùng giọng nũng nịu để làm nũng.
Đa Bảo tự làm mình buồn nôn, nổi hết cả da gà.
Chỉ là cấp bậc của Giang đại nhân mạnh mẽ quá đáng, cô ghê tởm nữa anh vẫn có thể bình chân như vại.
"Làm việc." Nhàn nhạt đáp lại cô, tầm mắt của anh không lập tức rời khỏi màn hình.
"Những thứ này là cái gì vậyy~" Đa Bảo tiếp tục ghê tởm, cũng thuận thế nhìn màn hình máy vi tính của anh, một đống chữ líu ríu đập mắt làm cô nhìn hoa cả mắt.
Tay phải Giang Mộ Hi nhanh nhẹn thuần thục gõ bàn phím, cánh tay trái đặt trên bàn làm việc chống cằm, mặc áo len cổ chữ V màu đen nhìn vừa lười nhác lại vừa mê người.
Đa Bảo nhìn đến chảy nước miếng, bên tai truyền tới câu trả lời ngắn gọn của anh.
"Tài liệu cơ mật của Giang thị. . . . . ."
Đa Bảo nhất thời bị hù dọa, vội vàng che cặp mắt của mình, nói, "Em không nhìn thấy gì hết, thật là không thấy, nếu là ngày nào đó tài liệu này bị tiết lộ khẳng định không phải là em làm nha, Mộ Hi!"
Giang Mộ Hi nhìn bộ dạng ngây thơ đáng yêu của cô, tâm trạng thật tốt, duỗi tay một cái trực tiếp ôm cô ngồi lên đùi mình.
"Hứa Đa Bảo, không cần giấu đầu lòi đuôi." Nhướng mày nói với cô.
Đa Bảo nhìn gò má hoàn hảo và gương mặt đẹp trai của anh, lại hồn vía lên mây, chậc chậc chậc, làm sao ngày thường mà người đàn ông nhà cô cũng đẹp trai như vậy nhỉ! Đây không phải là tạo áp lực cho cô sao!
"Những tài liệu này trị giá thật nhiều tiền ....! Mộ Hi, anh cứ để trong máy tính như vậy không sợ bị trộm hả." Đa Bảo thấy anh chẳng có ý đề phòng nào, không khỏi bận tâm thay.
"Máy tính đã được anh thiết lập mật mã, không phải anh thao tác sẽ tự động tắt máy cho đến anh bật lên." Giang Mộ Hi dửng dưng nói như đang nói một chuyện rất bình thường, Đa Bảo nghe được lại sửng sốt ngẩn người.
"Mật mã? Mộ Hi, anh cũng biết lập trình?" Không đúng, không phải chuyên ngành của anh là quản trị kinh doanh sao? (== mật mã ai chả biết lập. Chậc. -Se)
Khóe môi Giang Mộ Hi hơi nhếch lên, "Ừ, chỉ là nghiệp dư, trình độ cũng chỉ ngang với thanh mai trúc mã của em thôi." Thản nhiên mà nói giống như chẳng có gì lạ.
Đa Bảo càng nghe lại càng thấy sai sai, nghĩ hồi lâu mới phát giác được Giang đại nhân nhà mình quá là độc mồm độc miệng luôn.
Đây là khen anh hay là đang chê An Kha chứ!
"Bảo Bảo, ngày mai tan việc đi đến nhà của em một chuyến đi, anh tới đón em." Giang Mộ Hi cọ chóp mũi vào cổ Đa Bảo, nhẹ nhàng nói.
Đa Bảo thuận tay ôm lấy cổ của anh, nghe anh nói như vậy hơi ngẩn ra.
"A. . . . . . Ngày mai? Vậy giờ em gọi điện thoại nói cho mẹ đã." Đa Bảo nói xong muốn đi xuống khỏi đùi anh để lấy điện thoại, Giang Mộ Hi lại càng ôm cô chặt hơn.
"Không cần, anh không muốn ba mẹ em phải chuẩn bị giống như chuẩn bị đón tiếp khách quý, muốn tùy ý giống như lúc bình thường em về nhà thôi." Giang Mộ Hi nắm bàn tay nhỏ bé của Đa Bảo đặt lên ngực mình, rất tự nhiên nói, giống như bọn họ đã sớm là người một nhà.
Đa Bảo nhìn anh, cõi lòng ấm áp.
Dù anh thân phận cao quý nhưng lại là một người hiền hoà khiêm tốn, chưa từng cảm thấy tài trí hơn người bởi vì gia thế của mình, cũng không có tính khí thiếu gia, anh còn ưu tú như vậy chói mắt như vậy.
Kiếp trước Hứa Đa Bảo cô tích đức gì mà có thể yêu được anh đây, Hừ! Ai nói cuộc đời của cô chỉ có thất bại chứ! Cọc Gỗ nhà cô chính là một bất ngờ trong đời cô! Cái gọi là vật cực tất phản, người quá tệ hại sẽ gặp may mắn, may mắn của cô chính là Cọc Gỗ nhà cô, a ha ha ~
"Mộ Hi anh thật tốt~" Đa Bảo càng nghĩ càng vui vẻ, trực tiếp ôm đầu Giang Mộ Hi dâng lên một nụ hôn.
Giang Mộ Hi mang theo nụ cười cùng lúc ôm chặt lấy cô, để cô dính vào người mình, người Đa Bảo đè trên người anh, Giang Mộ Hi lại thuận thế xoay người cô để cô ngồi giạng chân ở ngang hông mình, tư thế mập mờ vô hạn.
"Anh có biết xấu hổ hay không thế!" Đa Bảo cảm thấy tư thế này thật là mắc cỡ, đỏ mặt đẩy Giang Mộ Hi mấy cái.
"Chỉ là để em ngồi thoải mái chút, đầu nhỏ đang suy nghĩ gì?" Giang Mộ Hi mềm giọng nói, nhẹ nhàng dựa vào người Đa Bảo, giọng nói dễ nghe giống như một trận gió thổi lên gò má Đa Bảo.
Mặt Đa Bảo bỗng đỏ lên, vươn tay làm bộ định đẩy anh.
"Ngồi như vậy mới không thoải mái!" Giữa hai chân đã cảm thấy bảo bối của anh bắt đầu từ từ có phản ứng, đè lên đùi cô có cảm giác…. rất cứng.
"Nơi nào không thoải mái? Hửm?" Giang Mộ Hi càng dính vào người cô, thổi hơi nóng rực lên cổ của cô, cố ý trêu cô.
Mặt Đa Bảo đỏ đến tận mang tai.
"Anh chống ở đó khiến em không thoải mái!" Nũng nịu nói.
Giang Mộ Hi làm bộ chợt hiểu ra, cả người lại càng sát lại gần cô, "Vậy như thế này thì sao?" Vật nóng rực phía dưới trực tiếp chĩa vào cửa u kính của cô.
Đa Bảo che mặt ngượng ngùng.
"Giang Mộ Hi, anh đáng ghét!" Hô to định giãy giụa.
"Vừa rồi còn nói anh tốt, giờ lại đáng ghét? Bảo Bảo, em thật hay thay đổi." Khóe miệng chứa đựng nụ cười, đưa ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt gò má đỏ nhạt của cô, vừa mềm vừa trơn khiến anh yêu thích không buông tay, bóp nhẹ thật lâu.
Đa Bảo nhìn tròng mắt đang từ từ hội tụ dục vọng của anh, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Bát Bảo luôn nói đàn ông lúc tinh trùng lên não là dễ dàng thỏa hiệp nhất, nên ngoan ngoãn leo lên người anh, ôm chặt cổ anh, đưa lưỡi liếm láp môi anh.
"Đùa với lửa?" Giờ phút này, hai bộ phận tư mật nhất của hai người dính chặt vào nhau, tư thế trêu đùa này của Đa Bảo khiến Giang Mộ Hi không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Vốn là chỉ là định trêu cô không có ý định làm thật, bị cô trêu chọc như vậy, tình dục của anh đã bị trêu chọc ra ngoài.
"Mộ Hi. . . . . ." Đa Bảo hiền lành ngoan ngoãn ôm cổ anh, giọng mềm như con cừu non.
"Hả?" Giọng Giang Mộ Hi cũng biến thành khàn khàn mê ly.
"Anh trả sách lại cho em thì sẽ là người tốt!" Đa Bảo nhân cơ hội ghé vào lỗ tai anh thì thầm.
Giang Mộ Hi trong nháy mắt đầu đầy vạch đen.
"Hứa Đa Bảo, em đọc sách nào giúp cả người khỏe mạnh có được không hả? Tiểu thuyết với phim truyền hình thì có gì khác nhau?" Vẫn là dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Có chứ, đương nhiên là có khác nhau, một là xem TV một là đọc sách mà. . . . . ." Đa Bảo còn vô tội trả lời anh.
Giang Mộ Hi nhức đầu, Đa Bảo không biến sắc tiếp tục leo lên làm nũng.
"Mộ Hi Mộ Hi, đó là món ăn tinh thần của em mà, trả lại cho người ta có được hay không ~"
Món ăn tinh thần?
Giang Mộ Hi ngước mắt nhìn cô.
"Không đọc sách còn có thể làm những chuyện khác, Bảo Bảo. . . . . ." Bỗng dưng giảo hoạt cười một tiếng, anh nói xong là tiếp cận quần lót dưới váy của Đa Bảo.
"Bảo Bảo. . . . . . Hôm nay em ở trên?" Không biết từ lúc nào Giang Mộ Hi đã dán lên người cô, khẽ cắn vành tai như ngọc của cô, thở bên tai cô.
Tay không an phận bắt đầu xé rách quần lót của cô, Đa Bảo lại đưa tay đè tay anh xuống.
"Mộ Hi. . . . . . Hôm nay em không trong kỳ an toàn." Đa Bảo nhỏ giọng nói. (nghe vậy là biết sắp cmn có thai rồi ==, Se)
Giang Mộ Hi khẽ cau mày, tình dục đang dâng trào không muốn dừng lại.
"Sẽ không chính xác như vậy, ngoan. . . . . ." Gặm nhấm môi của cô, anh cũng giải phóng dục vọng dưới người ra.
Đa Bảo còn chưa kịp phản ứng, lửa nóng của anh đã vào hoa kính.
"A. . . . . ." Đa Bảo không nhịn được nhỏ giọng hô.
Lỗ tai được Giang Mộ Hi hôn lên có chút ẩm ướt.
"Có Tiểu Mộc Đầu, anh nuôi. . . . . ." Nói nhỏ bên tai cô, giống như gió mát quét qua bên tai Đa Bảo, lọt vào đáy lòng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.