Sự Dịu Dàng Vô Tận Của Anh

Chương 302:

Phó Ngũ Dao

05/04/2024

“Giả vờ ngủ hả?” Anh cất giọng trầm khàn, nghe êm tai vô cùng.

Hơi thở của anh phả lên mặt cô giống như lông vũ phớt qua, lông mi của Tân Điềm rung dữ dội.

Tần Thời Ngộ cười khẽ, càng ôm cô chặt hơn, bóp cái đuôi nhỏ phía sau váy ngủ của cô: “Vẫn còn giả vờ?”

Tâm điều không vừa ngủ nữa, ai oán mở mắt ra: “Em muốn ngủ thêm xíu nữa.”

“Không ngủ không được sao?” Tần Thời Ngộ cọ chóp mũi vào người cô, giọng nhã nhặn vô cùng: “Anh muốn hôn em, được không?”

Tân Điềm càng ai oán hơn: “Nhưng em đang rất đau.”

Tần Thời Ngộ sững người, sau đó nét mặt càng ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Tối qua chỉ làm có một lần mà.”

“Nhưng mà lâu!” Nói xong, Tân Điềm thấy anh cười.

Cô tức giận hừ một tiếng, rồi vùi mặt vào chăn.

Tần Thời Ngộ xoa chỏm tóc thò ra khỏi chăn của cô, cảm thấy mềm mại, đáng yêu vô cùng.



Anh ôn tồn nói: “Điềm Điềm nghĩ nhiều rồi, anh thật sự chỉ muốn hôn em thôi, sáng nay anh chạy bộ hai tiếng, mệt đến mức chẳng muốn làm gì.”

Tân Điềm đỏ mặt ló đầu ra khỏi chăn: “Vậy để em đi đánh răng đã.”

Tần Thời Ngộ nhìn cô, có chút khổ não mà nghĩ, sao cô có thể ngoan như thế chứ? Anh vốn định làm gì đó thật, nhưng bây giờ lại cảm thấy suy nghĩ đó thật tội lỗi.

Tân Điềm không biết Tần Thời Ngộ đang nghĩ gì, định vén chăn xuống giường.

Tần Thời Ngộ giữ cô lại: “Để như thế này cũng được mà.”

Tân Điềm níu lấy cúc áo sơ mi trắng của anh: “Thật sao?”

Tần Thời Ngộ đáp: “Thật.”

Hai người hôn nhau rất lâu, đến khi Tân Điềm sắp ngạt thở, mặt đỏ bừng, Tần Thời Ngộ mới xoa nhẹ mạch máu trên cổ tay cô, cười nói: “Mạch của em đập nhanh quá. Hôn nhiều lần rồi mà sao vẫn chưa biết thở vậy?”

Tân Điềm nhận ra lúc bình thường và ở trên giường, Tần Thời Ngộ như hai người khác nhau vậy.

Cô nắm lấy vạt áo của anh, thều thào: “Dù sao anh cũng không nỡ làm em chết ngạt.”

Tần Thời Ngộ bật cười, bó tay với cô.



Cuối cùng, anh không nỡ làm gì cô, mà bế cô vào phòng tắm.

Rửa mặt xong, Tân Điềm nói với Tần Thời Ngộ đang đứng sau lưng vắt khăn cho cô: “Đúng rồi, tối nay em không về ăn cơm tối nhé.”

“Em đi đâu hả?” Tần Thời Ngộ treo khăn mặt lên.

“Tối nay công ty tổ chức tất niên, sắp đến Tết rồi, anh quên rồi sao?” Tân Điềm để mặc Tần Thời Ngộ chải tóc cho mình, cầm son tập trung thoa lên môi: “Anh yên tâm đi Ngộ à, tối nay Triệu Kiều Bạch cũng đến dự.”

“Ừ.” Tần Thời Ngộ bỏ lược xuống, hôn lên má cô: “Em chơi vui nhé, không được ăn đồ lạnh, và nhớ về nhà trước chín giờ tối.”

Tân Điềm vốn đang định đồng ý, nhưng nghe câu cuối thì líu lưỡi: “Về trước chín giờ có sớm quá không?”

“Nếu không thì sao?” Anh vẫn nói giọng dịu dàng, nhưng không cho phép thương lượng.

Tần Thời Ngộ hôn má Tân Điềm: “Trừ khi không thể về ngay được, bình thường, anh đều về nhà trước chín giờ tối.”

“Anh đi làm đương nhiên là muốn về sớm rồi, còn em là đi chơi mà.”

Tân Điềm nháy mắt, bắt đầu làm nũng: “Mười giờ được không anh?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Dịu Dàng Vô Tận Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook