Chương 304:
Phó Ngũ Dao
05/04/2024
Chị nhìn ánh mắt ngạc nhiên của cô, huých vào cánh tay cô: “Điềm Điềm, em nhìn đi, đó quả là cực phẩm trong cực phẩm, đẹp trai muốn chết.”
Tân Điềm nhìn Triệu Kiều Bạch, bĩu môi: “Anh ta đâu đẹp đến mức đó.”
“Em quen nhìn tuyệt sắc trần gian như anh Tần nên mới cảm thấy không đến mức.” Chu Mạn Mạn hiển nhiên không có tiếng nói chung với cô ở phương diện này, cảm thấy rất mất hứng.
Chị xua tay nói: “Em tự chơi đi, hôm nay chỉ toàn là người trong công ty, em đi theo họ là được, đừng làm phiền chị ngắm trai đẹp.”
Tân Điềm nhíu mày, trêu chị: “Chị nói Ngộ là tuyệt sắc trần gian, nhưng không thấy chị nhiệt tình với anh ấy như thế này.”
Chu Mạn Mạn sợ run người, nói với ý tứ sâu xa: “Anh Tần nhà em nhìn như thần thánh vậy, nhìn nhiều là khinh nhờn.”
Bị chị trêu, Tân Điềm phì cười.
Chu Mạn Mạn tỏ ra ghét bỏ sự vui vẻ của cô: “Em đừng quấy rầy chị nữa, đi chỗ khác chơi đi.”
Tân Điềm thở dài và đi về phía khu vực nghỉ ngơi ở trong góc.
Đứng lâu, chân cô hơi mỏi.
Cô ngồi xuống một góc vắng, chụp một tấm ảnh gửi cho Tần Thời Ngộ: “Ngộ, em tìm được chỗ ngồi rồi.”
Khung chat hiển thị người bên kia đang soạn tin, không lâu sau một tin nhắn hiện lên.
“Ngoan ngoãn ngồi đó cho anh, mười giờ anh đến đón em.”
Nói vậy là anh muốn cô ngồi đây đến mười giờ ư?
Tân Điềm cảm thấy Tần Thời Ngộ nghĩ hơi nhiều.
Cô hỏi xin nhân viên phục vụ một đĩa mì ý, sau đó mở game Anipop trong điện thoại lên chơi.
Cô chơi rất tập trung, thời gian bất giác trôi qua, Triệu Kiều Bạch đi tới trước mặt cô từ lúc nào không biết, gọi lớn tên cô: “Bạn nhỏ Tân Điềm!”
Tân Điềm giật mình run tay, thua trận.
Ánh mắt cô như con dao nhỏ đâm vào người anh ta.
Thiếu gia họ Triệu rất khó chịu: “Lâu rồi không gặp anh mà em không nhớ anh sao? Vậy anh Ngộ thì sao? Anh Ngộ có nhớ anh không?”
Tân Điềm lại chơi thêm một ván game nữa, thấy Triệu Kiều Bạch ngồi xuống bên cạnh mình mới lườm anh ta: “Anh nói xem?”
Thiếu gia họ Triệu rất thất vọng, thở dài: “Hai người đúng là đồ vô tâm.”
Tân Điềm gạt Triệu Kiều Bạch sang bên, chờ chơi qua màn mới cười tủm tỉm nhìn anh ta, chân thành nói: “Không nhé, bọn em đều rất trân trọng người bạn như anh.”
Chơi game qua màn, tâm trạng của Tân Điềm cũng tốt hơn, kéo theo lời nói và nét mặt cũng ôn hòa.
“Tính ra em vẫn còn lương tâm.” Triệu Kiều Bạch nhíu mày, nhích lại gần Tân Điềm, cười rất động lòng người: “Bạn nhỏ Tân Điềm, vừa rồi lúc phát biểu trên sân khấu, em thấy anh đẹp trai không?”
Nhân viên phục vụ bưng đĩa mì đã được làm xong đi tới trước mặt Tân Điềm: “Cô Tân, mì của cô đây ạ.”
Tân Điềm nói cảm ơn rồi cầm dĩa ăn mì, nhồm nhoàm nói: “Chị Mạn nhìn anh bằng cặp mắt sáng rỡ, chắc là anh đẹp trai rồi.”
“Em vẫn có mắt nhìn!” Triệu Kiều Bạch không để ý đến nửa câu đầu, vui vẻ hỏi Tân Điềm: “Em đói vậy sao? Chưa ăn cơm tối à?”
“Chưa ạ.” Cô lắc đầu: “Cái váy này bó quá, phóng viên bên ngoài lại muốn chụp ảnh, em chẳng dám ăn gì.”
Triệu Kiều Bạch gật đầu, quan sát Tân Điềm: “Cũng phải, nhìn em cũng không gầy lắm.”
Thực tế Tân Điềm vốn đã rất gầy, đã thế lại còn mình dây, cô chỉ không gầy bằng các nghệ sĩ nữ hiện nay mà thôi.
Tân Điềm thở dài u sầu, sau khi ăn xong đĩa mỳ, cô xúc động nói: “Thế giới này quá tàn nhẫn với các diễn viên nữ.”
Tân Điềm nhìn Triệu Kiều Bạch, bĩu môi: “Anh ta đâu đẹp đến mức đó.”
“Em quen nhìn tuyệt sắc trần gian như anh Tần nên mới cảm thấy không đến mức.” Chu Mạn Mạn hiển nhiên không có tiếng nói chung với cô ở phương diện này, cảm thấy rất mất hứng.
Chị xua tay nói: “Em tự chơi đi, hôm nay chỉ toàn là người trong công ty, em đi theo họ là được, đừng làm phiền chị ngắm trai đẹp.”
Tân Điềm nhíu mày, trêu chị: “Chị nói Ngộ là tuyệt sắc trần gian, nhưng không thấy chị nhiệt tình với anh ấy như thế này.”
Chu Mạn Mạn sợ run người, nói với ý tứ sâu xa: “Anh Tần nhà em nhìn như thần thánh vậy, nhìn nhiều là khinh nhờn.”
Bị chị trêu, Tân Điềm phì cười.
Chu Mạn Mạn tỏ ra ghét bỏ sự vui vẻ của cô: “Em đừng quấy rầy chị nữa, đi chỗ khác chơi đi.”
Tân Điềm thở dài và đi về phía khu vực nghỉ ngơi ở trong góc.
Đứng lâu, chân cô hơi mỏi.
Cô ngồi xuống một góc vắng, chụp một tấm ảnh gửi cho Tần Thời Ngộ: “Ngộ, em tìm được chỗ ngồi rồi.”
Khung chat hiển thị người bên kia đang soạn tin, không lâu sau một tin nhắn hiện lên.
“Ngoan ngoãn ngồi đó cho anh, mười giờ anh đến đón em.”
Nói vậy là anh muốn cô ngồi đây đến mười giờ ư?
Tân Điềm cảm thấy Tần Thời Ngộ nghĩ hơi nhiều.
Cô hỏi xin nhân viên phục vụ một đĩa mì ý, sau đó mở game Anipop trong điện thoại lên chơi.
Cô chơi rất tập trung, thời gian bất giác trôi qua, Triệu Kiều Bạch đi tới trước mặt cô từ lúc nào không biết, gọi lớn tên cô: “Bạn nhỏ Tân Điềm!”
Tân Điềm giật mình run tay, thua trận.
Ánh mắt cô như con dao nhỏ đâm vào người anh ta.
Thiếu gia họ Triệu rất khó chịu: “Lâu rồi không gặp anh mà em không nhớ anh sao? Vậy anh Ngộ thì sao? Anh Ngộ có nhớ anh không?”
Tân Điềm lại chơi thêm một ván game nữa, thấy Triệu Kiều Bạch ngồi xuống bên cạnh mình mới lườm anh ta: “Anh nói xem?”
Thiếu gia họ Triệu rất thất vọng, thở dài: “Hai người đúng là đồ vô tâm.”
Tân Điềm gạt Triệu Kiều Bạch sang bên, chờ chơi qua màn mới cười tủm tỉm nhìn anh ta, chân thành nói: “Không nhé, bọn em đều rất trân trọng người bạn như anh.”
Chơi game qua màn, tâm trạng của Tân Điềm cũng tốt hơn, kéo theo lời nói và nét mặt cũng ôn hòa.
“Tính ra em vẫn còn lương tâm.” Triệu Kiều Bạch nhíu mày, nhích lại gần Tân Điềm, cười rất động lòng người: “Bạn nhỏ Tân Điềm, vừa rồi lúc phát biểu trên sân khấu, em thấy anh đẹp trai không?”
Nhân viên phục vụ bưng đĩa mì đã được làm xong đi tới trước mặt Tân Điềm: “Cô Tân, mì của cô đây ạ.”
Tân Điềm nói cảm ơn rồi cầm dĩa ăn mì, nhồm nhoàm nói: “Chị Mạn nhìn anh bằng cặp mắt sáng rỡ, chắc là anh đẹp trai rồi.”
“Em vẫn có mắt nhìn!” Triệu Kiều Bạch không để ý đến nửa câu đầu, vui vẻ hỏi Tân Điềm: “Em đói vậy sao? Chưa ăn cơm tối à?”
“Chưa ạ.” Cô lắc đầu: “Cái váy này bó quá, phóng viên bên ngoài lại muốn chụp ảnh, em chẳng dám ăn gì.”
Triệu Kiều Bạch gật đầu, quan sát Tân Điềm: “Cũng phải, nhìn em cũng không gầy lắm.”
Thực tế Tân Điềm vốn đã rất gầy, đã thế lại còn mình dây, cô chỉ không gầy bằng các nghệ sĩ nữ hiện nay mà thôi.
Tân Điềm thở dài u sầu, sau khi ăn xong đĩa mỳ, cô xúc động nói: “Thế giới này quá tàn nhẫn với các diễn viên nữ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.