Sự Dịu Dàng Vô Tận Của Anh

Chương 305:

Phó Ngũ Dao

05/04/2024

“Vậy mà tàn nhẫn?” Triệu Kiều Bạch chê bai không khách sáo: “Một người hay ăn hàng như em sớm muộn gì cũng có ngày nặng một trăm cân. Anh Ngộ sẽ không bế nổi em!”

Chỗ ngồi của hai người khá khuất, những người ở đây không thể nào trông thấy.

Gánh nặng thần tượng của Tân Điềm gần như đã biến mất hoàn toàn, cô muốn đưa tay đẩy anh ta ra xa.

Ở trước mặt người quen, cô hoàn toàn không ngoan hiền như ở trong mắt người ngoài, mà thật sự rất loi choi.

Triệu Kiều Bạch cười, giả vờ né tránh, nhưng trên thực tế lại không hề có ý định đó.

Hai con người có tính trẻ con ngồi gần nhau, đơn giản là chơi với nhau quá vui.

Sau khi chịu mấy lần “hỏi thăm ân cần” của Tân Điềm, Triệu Kiều Bạch mới bắt đầu thảnh thơi né tránh: “Nói không lại là đánh người, tư chất của em thật chẳng ra làm sao cả.”

Tân Điềm muốn đánh anh ta thật, nhưng ngại nơi công cộng nên chỉ có thể đẩy anh ta: “Anh im miệng đi!”

“Khụ khụ…”

Đột nhiên có tiếng ho khan truyền đến, Tân Điềm khựng lại, nhìn thấy Chu Mạn Mạn đang dìu một người đàn ông trung niên dáng vẻ nho nhã nhìn cô.

Tân Điềm lặng lẽ rút tay về, mách trước: “Chị Mạn, là Triệu Kiều Bạch đánh em trước, em chỉ tự vệ thôi.”



Triệu Kiều Bạch rất muốn hỏi Tân Điềm: Anh Ngộ cưng em như thế, cả thành Bắc ai dám đánh em?

Nhưng anh ta nhận ra bên cạnh Chu Mạn Mạn là chủ nhân nhà họ Ôn – Ôn Ổ Hành.

Triệu Kiều Bạch bĩu môi, nhận lấy trách cứ: “Đúng đúng đúng, là tôi đánh em ấy trước.”

Chu Mạn Mạn rất khoan dung với trai đẹp: “Anh Triệu, Tân Điềm tính tình trẻ con, anh đừng chấp em ấy.”

Triệu Kiều Bạch lập tức cười điềm đạm: “Đương nhiên rồi.”

Tân Điềm cảm thấy tốc độ trở mặt của anh ta rất có thiên phú làm ảnh đế.

Nhưng bây giờ không phải là lúc chửi anh ta. Tân Điềm đứng dậy, nhìn về phía Ôn Ổ Hành đang đứng bên cạnh Chu Mạn Mạn: “Xin hỏi ông đây là…”

Chu Mạn Mạn nhìn viền mắt đỏ hoe của Ôn Ổ Hành, không biết vì sao ông ta lại kích động như vậy, chỉ giới thiệu: “Đây là ông Ôn - Ôn Ổ Hành, Chủ tịch của Tập đoàn Ôn thị.”

Hôm nay Ôn Ổ Hành mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đeo chiếc đồng hồ bỏ túi cổ xưa trên ngực, lưng thẳng tắp, sự nho nhã xen lẫn trong khí chất kiên cường.

Tân Điềm nghe người khác kể rằng, trước đây Ôn Ổ Hành đã từng đi lính.

Cô biết Ôn Ổ Hành là bố của Ôn Khê Nính, nhưng ánh mắt ông ta nhìn cô rất ôn hòa, không hề có ác ý. Mà cô thì từ trước đến giờ luôn rất kính trọng bậc trưởng bối.



Cô hơi khom người với ông ta, chào rất lễ phép: “Chào ông Ôn, tôi là nghệ sĩ dưới trướng chị Mạn, tên là Tân Điềm.”

Khoảnh khắc nhìn thấy Tân Điềm, tay chân Ôn Ổ Hành trở nên cứng đờ.

Nhìn Tân Điềm, ông ta dễ dàng liên tưởng đến người vợ đã mất từ lâu của mình – Hà Sơ Nguyệt.

Tuy rằng tối qua ông ta đã xem ảnh sau khi có được bằng chứng, nhưng bây giờ gặp mặt, ông ta vẫn không khỏi cảm khái là quá giống.

Nếu vẻ ngoài có thể đánh lừa người khác thì ánh mắt nhất định sẽ không thể.

Mọi nghi ngờ đều biến mất hoàn toàn vào khoảnh khắc ông ta nhìn thấy Tân Điềm.

Làm sao có thể sai được, không thể!

Đây là con gái của ông ta, là Tương Tư của ông ta...

Trong cổ họng ông ta như mắc cục bông gòn, đôi mắt vốn có thị lực kém của ông ta phủ một lớp sương mù, giọng hơi run: “Chào con gái.”

Xưng hô thân thiết này khiến Tân Điềm giật mình, sau đó càng cười tươi hơn.

Chu Mạn Mạn dìu Ôn Ổ Hành ngồi xuống rồi nói với Tân Điềm: “Lát nữa ông Ôn sẽ lên sân khấu phát biểu, ông ấy tranh thủ thời gian rảnh để đến đây đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Dịu Dàng Vô Tận Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook