Chương 48:
Phó Ngũ Dao
24/03/2024
Trước khi rời đi, cô nói với Hàn Dục: “Đúng rồi, chào mừng anh đến đoàn phim chơi, nếu anh muốn tiếp tục ở lại.”
Hàn Dục đứng sững tại chỗ, một người miệng lưới dẻo quẹo như anh ta hiếm khi không nói lên lời.
Tân Điềm bây giờ hoàn toàn khác với Tân Điềm anh ta gặp trước đây.
Anh ta nghĩ, ít nhất cô cũng sẽ cảm động vì Đường Như Cẩm, chứ chưa từng nghĩ cô lại không hề quan tâm như thế này.
Khi cô đi ngang qua anh ta, đuôi tóc tung bay, để lại một mùi hương mộc lan rất dễ chịu. Lông mi Hàn Dục rung rung, trong lòng có cảm giác hồi hộp khó tả.
Anh ta mang tâm tư phức tạp nghĩ: Phen này hẳn là Đường Như Cẩm sẽ không ngồi yên được nữa.
Về phần anh ta...
Anh ta cảm thấy trái tim mình như bị một thứ gì đó giống như chiếc lông vũ cọ qua, hơi nhộn nhào.
Tân Điềm nghĩ anh ta sẽ không tiếp tục ở lại đoàn phim ư?
Vì sao anh ta lại không tiếp tục ở lại?
Anh ta muốn xem xem, nếu Đường Như Cẩm thật sự muốn nhượng bộ, cô gái này còn có thể kiên định như thế này được không.
Hàn Dục đứng dựa vào cửa xe hồi lâu, tuyết rơi lên mặt anh ta, lạnh cóng.
Trong hai mươi tám năm đầu đời, anh ta tùy tiện phóng khoáng đã quen, lần đầu tiên có cảm giác mù mịt thế này.
Thật ra sâu thẳm trong lòng anh ta rất ghen tị với Tần Thời Ngộ, Khi người đàn ông đó có thể được lựa chọn một cách kiên định như vậy.
Anh ta luôn gặp dịp thì chơi, rất hiếm khi anh ta gặp được tình yêu chân thành thuần khiết như thế này.
Còn Đường Như Cẩm thì đã sở hữu nó nhưng lại đánh mất.
Anh ta khó khăn ổn định cảm xúc, đang định lấy thuốc lá ra hút thì nghĩ đây là xe của Tân Điềm, thế là đành thôi, cất bước xuống xe.
Vừa xuống xe, anh ta trông thấy một chiếc Maybach đang đỗ ở cách đó không xa, tài xế xuống xe mở cửa, Tần Thời Ngộ bước ra từ ghế sau.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta gặp Tần Thời Ngộ. Hai nhà Tần - Hàn thỉnh thoảng có gặp nhau, anh ta đã từng ngồi ăn chung bàn với anh, chỉ là khi đó đối phương vẫn còn là bác sĩ tim mạch có tiếng ở thành Bắc.
Về phần Tần Thời Ngộ bỏ nghề y để làm kinh doanh, đến nay không ai biết được động cơ của anh.
Hôm nay, Tần Thời Ngộ mặc một bộ vest cực kỳ lịch lãm. Hàn Dục nhớ đến tấm thiệp mời dự tiệc trên du thuyền mà bạn anh ta gửi cho ngày hôm qua.
Tuy nhiên, sau đó anh ta lập tức phủ nhận.
Ngày thường Tần Thời Ngộ không qua lại với mấy cô cậu ấm con ông cháu cha. Thân phận của anh đủ hiển hách, lại là thiếu niên mới trở về của nhà họ Tần, vốn không quen biết bọn họ, nào chịu chủ động hòa đồng.
Tân Điềm bước nhanh về phía Tần Thời Ngộ, chiếc trâm cài tóc đong đưa trên đầu, phản chiếu ánh sáng li ti.
Hẳn là trước đó cô không biết anh sẽ tới.
Hàn Dục nhìn từ xa, cảm thấy bọn họ đứng bên nhau trong rất xứng đôi.
Anh ta nở nụ cười rồi đi về phía bờ hồ yên ả...
Tân Điềm ngửa mặt lên cười với Tần Thời Ngộ: “Sao anh lại đến đây?”
Chung Vũ Túc bung ô ra, che cho hai người.
“Tới xem em quay phim.” Tần Thời Ngộ phủi đi những hạt tuyết dính trên tóc cô, ánh mắt sâu thẳm: “Tối nay anh sẽ đưa em tới một nơi.”
“Ở đâu vậy?”
“Một bữa tiệc, đại khái cũng nhàm chán. Nếu em không muốn đi, chúng ta có thể không đi.” Anh nhẹ nhàng hỏi ý kiến của cô.
“Đi chứ, sao lại không đi?” Tân Điềm cười tươi: “Em rất thích đi chơi.”
Cảnh quay buổi chiều cũng không khó, là cảnh Vị Ương đứng đối mặt với Ngọc Hoàng trên đại điện, cuối cùng phải lui binh để hoãn hôn lễ của công chúa.
Cảnh này chỉ quay một lần đã xong, Tần Thời Ngộ đứng ở sau lưng đạo diễn, chăm chú nhìn Tân Điềm đóng phim.
Có một việc anh chưa bao giờ nói với cô, đó là kịch bản này thật ra là do chính anh chọn.
Hàn Dục đứng sững tại chỗ, một người miệng lưới dẻo quẹo như anh ta hiếm khi không nói lên lời.
Tân Điềm bây giờ hoàn toàn khác với Tân Điềm anh ta gặp trước đây.
Anh ta nghĩ, ít nhất cô cũng sẽ cảm động vì Đường Như Cẩm, chứ chưa từng nghĩ cô lại không hề quan tâm như thế này.
Khi cô đi ngang qua anh ta, đuôi tóc tung bay, để lại một mùi hương mộc lan rất dễ chịu. Lông mi Hàn Dục rung rung, trong lòng có cảm giác hồi hộp khó tả.
Anh ta mang tâm tư phức tạp nghĩ: Phen này hẳn là Đường Như Cẩm sẽ không ngồi yên được nữa.
Về phần anh ta...
Anh ta cảm thấy trái tim mình như bị một thứ gì đó giống như chiếc lông vũ cọ qua, hơi nhộn nhào.
Tân Điềm nghĩ anh ta sẽ không tiếp tục ở lại đoàn phim ư?
Vì sao anh ta lại không tiếp tục ở lại?
Anh ta muốn xem xem, nếu Đường Như Cẩm thật sự muốn nhượng bộ, cô gái này còn có thể kiên định như thế này được không.
Hàn Dục đứng dựa vào cửa xe hồi lâu, tuyết rơi lên mặt anh ta, lạnh cóng.
Trong hai mươi tám năm đầu đời, anh ta tùy tiện phóng khoáng đã quen, lần đầu tiên có cảm giác mù mịt thế này.
Thật ra sâu thẳm trong lòng anh ta rất ghen tị với Tần Thời Ngộ, Khi người đàn ông đó có thể được lựa chọn một cách kiên định như vậy.
Anh ta luôn gặp dịp thì chơi, rất hiếm khi anh ta gặp được tình yêu chân thành thuần khiết như thế này.
Còn Đường Như Cẩm thì đã sở hữu nó nhưng lại đánh mất.
Anh ta khó khăn ổn định cảm xúc, đang định lấy thuốc lá ra hút thì nghĩ đây là xe của Tân Điềm, thế là đành thôi, cất bước xuống xe.
Vừa xuống xe, anh ta trông thấy một chiếc Maybach đang đỗ ở cách đó không xa, tài xế xuống xe mở cửa, Tần Thời Ngộ bước ra từ ghế sau.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta gặp Tần Thời Ngộ. Hai nhà Tần - Hàn thỉnh thoảng có gặp nhau, anh ta đã từng ngồi ăn chung bàn với anh, chỉ là khi đó đối phương vẫn còn là bác sĩ tim mạch có tiếng ở thành Bắc.
Về phần Tần Thời Ngộ bỏ nghề y để làm kinh doanh, đến nay không ai biết được động cơ của anh.
Hôm nay, Tần Thời Ngộ mặc một bộ vest cực kỳ lịch lãm. Hàn Dục nhớ đến tấm thiệp mời dự tiệc trên du thuyền mà bạn anh ta gửi cho ngày hôm qua.
Tuy nhiên, sau đó anh ta lập tức phủ nhận.
Ngày thường Tần Thời Ngộ không qua lại với mấy cô cậu ấm con ông cháu cha. Thân phận của anh đủ hiển hách, lại là thiếu niên mới trở về của nhà họ Tần, vốn không quen biết bọn họ, nào chịu chủ động hòa đồng.
Tân Điềm bước nhanh về phía Tần Thời Ngộ, chiếc trâm cài tóc đong đưa trên đầu, phản chiếu ánh sáng li ti.
Hẳn là trước đó cô không biết anh sẽ tới.
Hàn Dục nhìn từ xa, cảm thấy bọn họ đứng bên nhau trong rất xứng đôi.
Anh ta nở nụ cười rồi đi về phía bờ hồ yên ả...
Tân Điềm ngửa mặt lên cười với Tần Thời Ngộ: “Sao anh lại đến đây?”
Chung Vũ Túc bung ô ra, che cho hai người.
“Tới xem em quay phim.” Tần Thời Ngộ phủi đi những hạt tuyết dính trên tóc cô, ánh mắt sâu thẳm: “Tối nay anh sẽ đưa em tới một nơi.”
“Ở đâu vậy?”
“Một bữa tiệc, đại khái cũng nhàm chán. Nếu em không muốn đi, chúng ta có thể không đi.” Anh nhẹ nhàng hỏi ý kiến của cô.
“Đi chứ, sao lại không đi?” Tân Điềm cười tươi: “Em rất thích đi chơi.”
Cảnh quay buổi chiều cũng không khó, là cảnh Vị Ương đứng đối mặt với Ngọc Hoàng trên đại điện, cuối cùng phải lui binh để hoãn hôn lễ của công chúa.
Cảnh này chỉ quay một lần đã xong, Tần Thời Ngộ đứng ở sau lưng đạo diễn, chăm chú nhìn Tân Điềm đóng phim.
Có một việc anh chưa bao giờ nói với cô, đó là kịch bản này thật ra là do chính anh chọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.