Chương 49:
Phó Ngũ Dao
24/03/2024
Sở dĩ nữ chính không có quá nhiều cảnh tình cảm là do anh ghen.
Anh không muốn để Tân Điềm thể hiện sự yêu thích với người đàn ông khác, dù chỉ là diễn.
“Cắt!” Mặt đạo diễn đỏ ửng vì kích động: “Hôm nay cô diễn tốt lắm Tân Điềm, lần sau cứ giữ vững phong độ thế này nhé! Hôm nay chúng ta kết thúc công việc ở đây, mọi người vất vả rồi!”
Mọi người giải tán, đạo diễn nhìn người đàn ông ở sau lưng, dè dặt nói: “Ngài Tânf, nếu ngài vào Tân Điềm có việc gì thì cứ đi trước.”
Tần Thời Ngộ cười, nhẹ nhàng nói: “Vất vả cho ông rồi.”
Đạo diễn vừa mừng vừa lo, phấn chấn rời đi.
Có thể được chủ tịch của Lăng Hi hỏi thăm là vinh hạnh lớn nhường nào.
Trên mặt Tân Điềm lấm tấm mồ hôi, trong mùa đông lạnh giá, cô như mới được vớt từ dưới nước lên.
Tần Thời Ngộ khẽ cau mày, nghĩ đến cơ thể quá mức mỏng manh của cô.
Anh không nói gì, chỉ cởi áo khoác choàng lên người cô: “Bên ngoài trường quay lạnh lắm, em khoác áo của anh rồi hẵng đi ra, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Tân Điềm mỉm cười nhận lấy, lúc đấy đi, cô nắm tay Tần Thời Ngộ.
Bàn tay khô ráo và ấm áp của anh bị bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô bao lấy. Cô nói: “Tần Thời Ngộ, cảm ơn anh.”
Chu Mạn Mạn đứng bên cạnh đỡ trán nhìn, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn xuất phát từ tận đáy lòng của Tân Điềm.
Trong phòng hóa trang, Tân Điềm thay một chiếc váy màu xanh vỏ cau, trên vải có lớp satin phức tạp, trông rất dịu dàng.
Cô kẹp chiếc hoa tai ngọc trai cuối cùng vào tai.
Vì sợ đau nên từ trước đến giờ cô vẫn chưa dám bấm lỗ tai.
Chu Mạn Mạn đang thu dọn đồ đạc, vừa dọn vừa nói: “Tiểu Tân, chị với tài xế ngồi xe chuyên dụng đi trước, em và anh Tần đi chơi vui nhé. Còn nữa, mấy hôm nay chị bận rộn cho bộ phim mới của Giang Nhược Từ, có khả năng sẽ không thể đến đây.”
“Chị yên tâm, em không có vấn đề gì ở đây đâu, chị mau đi đi.” Tân Điềm vẫy tay.
Chu Mạn Mạn nở nụ cười bất đắc dĩ, một lúc sau vẫn không yên lòng mà quay người lại, nói với cô: “Lát nữa đi đường em hỏi anh Tần xem chuyện hẹn hò của em với anh ấy có thể công khai hay không? Nếu như có thể thì dư luận trên mạng sẽ rất có lợi cho em.”
Tập đoàn Lăng Hi đã xử lý scandal của Tân Điềm và Tần Thời Ngộ từ lâu. Bây giờ hầu như là không tìm thấy dấu vết gì trên mạng, nhưng tóm lại là sẽ có người luôn nhớ đến. Nếu như có thể công khai mối quan hệ của họ, thì xem như vất vả một lần mà nhàn nhã cả đời.
Tân Điềm nhìn mình trong gương, ánh ngọc trai tỏa ánh sáng dìu dịu, đôi mắt luôn ngấn nước khiến cô càng yếu đuối.
Cô không thích dáng vẻ này của mình cho lắm.
Cô tháo hoa tai ngọc trai xuống, thay một đôi khuyên màu xanh vỏ cau.
Cuối cùng cũng có cảm giác xinh đẹp.
Cô nở nụ cười hài lòng, nói: “Những chuyện này từ từ sẽ lắng xuống thôi, em cũng không nổi tiếng cho lắm, không chừng một thời gian ngắn nữa, mọi người sẽ quên béng chuyện của em và Tần Thời Ngộ.”
“Được rồi.” Chu Mạn Mạn nhún vai: “Em không muốn nói thì thôi vậy, chị đi đây.”
“Vâng.” Tân Điềm tiện tay cầm cái mũ đội lên đầu rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng hóa trang.
Ra tới cửa, cô trông thấy Tần Thời Ngộ đang cầm ô đứng bên cạnh đèn đường.
Trời đã xế chiều, ánh đèn đường lờ mờ.
Anh đứng đấy, mặc áo vest sọc dọc, dáng vẻ hào sảng và cao sang trong gió tuyết cộng với nền vàng mờ nhạt, chói mắt đến mức khiến người ta không nỡ rời đi.
Tân Điềm bất giác mỉm cười, chạy chầm chậm về phía anh.
Tần Thời Ngộ vốn dĩ muốn tiến đến che ô cho cô, nhưng khi nhìn cô chạy về phía mình, hai chân anh như mọc rễ, không thể bước nổi một bước.
Anh không muốn để Tân Điềm thể hiện sự yêu thích với người đàn ông khác, dù chỉ là diễn.
“Cắt!” Mặt đạo diễn đỏ ửng vì kích động: “Hôm nay cô diễn tốt lắm Tân Điềm, lần sau cứ giữ vững phong độ thế này nhé! Hôm nay chúng ta kết thúc công việc ở đây, mọi người vất vả rồi!”
Mọi người giải tán, đạo diễn nhìn người đàn ông ở sau lưng, dè dặt nói: “Ngài Tânf, nếu ngài vào Tân Điềm có việc gì thì cứ đi trước.”
Tần Thời Ngộ cười, nhẹ nhàng nói: “Vất vả cho ông rồi.”
Đạo diễn vừa mừng vừa lo, phấn chấn rời đi.
Có thể được chủ tịch của Lăng Hi hỏi thăm là vinh hạnh lớn nhường nào.
Trên mặt Tân Điềm lấm tấm mồ hôi, trong mùa đông lạnh giá, cô như mới được vớt từ dưới nước lên.
Tần Thời Ngộ khẽ cau mày, nghĩ đến cơ thể quá mức mỏng manh của cô.
Anh không nói gì, chỉ cởi áo khoác choàng lên người cô: “Bên ngoài trường quay lạnh lắm, em khoác áo của anh rồi hẵng đi ra, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Tân Điềm mỉm cười nhận lấy, lúc đấy đi, cô nắm tay Tần Thời Ngộ.
Bàn tay khô ráo và ấm áp của anh bị bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô bao lấy. Cô nói: “Tần Thời Ngộ, cảm ơn anh.”
Chu Mạn Mạn đứng bên cạnh đỡ trán nhìn, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn xuất phát từ tận đáy lòng của Tân Điềm.
Trong phòng hóa trang, Tân Điềm thay một chiếc váy màu xanh vỏ cau, trên vải có lớp satin phức tạp, trông rất dịu dàng.
Cô kẹp chiếc hoa tai ngọc trai cuối cùng vào tai.
Vì sợ đau nên từ trước đến giờ cô vẫn chưa dám bấm lỗ tai.
Chu Mạn Mạn đang thu dọn đồ đạc, vừa dọn vừa nói: “Tiểu Tân, chị với tài xế ngồi xe chuyên dụng đi trước, em và anh Tần đi chơi vui nhé. Còn nữa, mấy hôm nay chị bận rộn cho bộ phim mới của Giang Nhược Từ, có khả năng sẽ không thể đến đây.”
“Chị yên tâm, em không có vấn đề gì ở đây đâu, chị mau đi đi.” Tân Điềm vẫy tay.
Chu Mạn Mạn nở nụ cười bất đắc dĩ, một lúc sau vẫn không yên lòng mà quay người lại, nói với cô: “Lát nữa đi đường em hỏi anh Tần xem chuyện hẹn hò của em với anh ấy có thể công khai hay không? Nếu như có thể thì dư luận trên mạng sẽ rất có lợi cho em.”
Tập đoàn Lăng Hi đã xử lý scandal của Tân Điềm và Tần Thời Ngộ từ lâu. Bây giờ hầu như là không tìm thấy dấu vết gì trên mạng, nhưng tóm lại là sẽ có người luôn nhớ đến. Nếu như có thể công khai mối quan hệ của họ, thì xem như vất vả một lần mà nhàn nhã cả đời.
Tân Điềm nhìn mình trong gương, ánh ngọc trai tỏa ánh sáng dìu dịu, đôi mắt luôn ngấn nước khiến cô càng yếu đuối.
Cô không thích dáng vẻ này của mình cho lắm.
Cô tháo hoa tai ngọc trai xuống, thay một đôi khuyên màu xanh vỏ cau.
Cuối cùng cũng có cảm giác xinh đẹp.
Cô nở nụ cười hài lòng, nói: “Những chuyện này từ từ sẽ lắng xuống thôi, em cũng không nổi tiếng cho lắm, không chừng một thời gian ngắn nữa, mọi người sẽ quên béng chuyện của em và Tần Thời Ngộ.”
“Được rồi.” Chu Mạn Mạn nhún vai: “Em không muốn nói thì thôi vậy, chị đi đây.”
“Vâng.” Tân Điềm tiện tay cầm cái mũ đội lên đầu rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng hóa trang.
Ra tới cửa, cô trông thấy Tần Thời Ngộ đang cầm ô đứng bên cạnh đèn đường.
Trời đã xế chiều, ánh đèn đường lờ mờ.
Anh đứng đấy, mặc áo vest sọc dọc, dáng vẻ hào sảng và cao sang trong gió tuyết cộng với nền vàng mờ nhạt, chói mắt đến mức khiến người ta không nỡ rời đi.
Tân Điềm bất giác mỉm cười, chạy chầm chậm về phía anh.
Tần Thời Ngộ vốn dĩ muốn tiến đến che ô cho cô, nhưng khi nhìn cô chạy về phía mình, hai chân anh như mọc rễ, không thể bước nổi một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.