Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 167: . Lớn Mật, Xưa Nay Chưa Từng Có.

Phương Đường QO

20/06/2021

Edit: Diệp

Sáng sớm, nhà ăn.

Một tay nâng mũ, tay kia thì đưa sữa bò tới trước mặt Lạc Khuynh Thành, German mặc quân trang thẳng tắp lông mày thì sắc bén thanh lãnh nói: "Uống!"

Người phụ nữ chết bầm này, quả thật một phút cũng không để cho anh bớt lo mà. Hôm nay anh bề bộn nhiều việc, vốn cũng muốn ra ngoài rồi thì lại phát hiện cô vậy mà lại chơi xấu sau lưng với anh? Rõ ràng không uống, lại còn dám mở to đôi mắt, vẻ mặt thì vô tội lừa anh?!

Thật sự là German không rõ, vì sao chỉ là một ly sữa bò mà thôi lại sẽ khiến cô bài xích như thế? Hơn nữa vẫn luôn là như thế, quả thật là bất kể lừa như thế nào cũng không lừa được!

Không có cách nào khác, mềm không được thì chỉ có thể dùng cứng. Rốt cuộc anh cũng phát hiện, đối đãi với phụ nữ đôi khi thật sự không thể khách khí, nếu không cô sẽ chỉ được đà lấn tới, càng ngày càng kiêu ngạo, giống như bé thỏ trắng này vậy, rõ ràng thân thể cũng đã khôi phục rất khá, lại liều chết không cho anh động vào, nghẹn lâu như vậy, cơn tức của anh rất lớn, cô còn chọc anh, không phải muốn chết thì là cái gì?!

Mày liễu tinh tế gắt gao nhăn lại với nhau, tâm không cam tình không nguyện nhận lấy sữa bò, hung hăng trừng mắt liếc nhìn German một cái, Lạc Khuynh Thành ôm cái ly, rũ mắt, trừng dòng sữa trắng kia giống như trừng anh vậy, vẻ mặt thì không khác gì như đang phải uống thuốc độc...

Tròng mắt chăm chú dính ở trên mặt Lạc Khuynh Thành, thấy cô đau khổ như vậy mà lại vẫn mè nhèo không chịu ngoan ngoãn hợp tác, nghiến nghiến răng, German không nhịn được khẽ nguyền rủa lên tiếng: "Thật sự là một khắc cũng không để cho tôi bớt lo!"

Đặt cái mũ tướng quân lên trên bàn, bất ngờ lấy cái ly từ trong tay Lạc Khuynh Thành về, nhấp một ngụm to, nắm lấy cằm cô, cố định lại, ở trong tầm mắt đột nhiên trợn to của cô, German đưa môi tới, vô cùng hoàn mỹ chính xác che lại.

"A....."

Ngẩng đầu lên, bị bắt ừng ực nuốt xuống sữa bò tanh nồng kia, cuộn ở trong ngực German, chóp mũi Lạc Khuynh Thành phát ra tiếng hừ hừ kháng nghị. Khuôn mặt lại đang từng chút từng chút đỏ lên, không biết đến cùng là nghẹn hay là xấu hổ?

Claire đứng ở một bên hầu hạ Lạc Khuynh Thành nhìn thấy một màn này, không nhịn được quay đầu qua một bên, hé miệng khẽ nở nụ cười...

Đến phủ đệ của thượng tướng Reggie Nord hầu hạ Dora tiểu thư càng lâu, cô lại càng cảm thấy phương thức ở chung của Thượng tướng và chủ nhân của cô rất đáng yêu. Nhìn đi, vẻn vẹn chỉ là loại chuyện như uống sữa này mà luôn luôn diễn ra tiết mục bức hiếp. Một người xinh đẹp động lòng người, một người lạnh lẽo nghiêm túc, một cương một nhu, nhìn như tương phản cực lớn, trên thực tế lại là phù hợp nhất, thực sự rất là xứng.

Lại nhìn Thượng tướng, thoạt nhìn cực kỳ lạnh lùng, đối với người nào sắc mặt cũng như băng. Nhưng ngay vừa rồi, mặc dù sắc mặt vẫn rất lạnh rất hung như cũ, nhưng thời điểm ngài ấy nhìn Dora tiểu thư ánh mắt lại rất chuyên chú, mang theo tình ý nồng sâu như biển, cực kỳ khiến cho người ta hâm mộ...



"Về sau không cho phép đút tôi như vậy nữa!"

Giống như bắt đầu từ khi cho ăn miệng đối miệng kia, người đàn ông này giống như đã nghiện loại phương thức kia, động một cái là dùng miệng tới đút, đút thì cứ đút đi, dù sao cũng là vì tốt cho cô. Thế nhưng là, vì sao rõ ràng đã đút xong rồi anh lại còn muốn liếm đến mút đi ở trong miệng cô chứ? Tựa như cô chính là một món ngon mỹ vị, mà anh thì là thực khách dụng tâm nhấm nháp, quả thật... Biến thái đến cực điểm!

Đầu ngón tay để trước môi, tức giận quét mắt nhìn German, thật sự là Lạc Khuynh Thành vừa thẹn vừa xấu hổ. Thật ra, cô rất muốn khí thế hung hăng đi trừng anh, thế nhưng là vẻ mặt cười như không phải cười kia của anh quá tà ác, khiến cho cô liếc mắt nhìn một cái thôi mà hai chân như đã nhũn ra, làm sao còn dám nhìn anh thêm một cái?

Chỉ là, cô không cam lòng á, rõ ràng cô cũng đã nói rồi, ở trước khi chưa giải quyết Lucy sạch sẽ thì không cho đụng vào cô, làm sao anh lại cũng không nghe?!

Tựa như tối hôm qua, anh...

Không thể nghĩ nữa, càng nghĩ tiếp, thân thể sẽ chỉ càng mềm ra thôi.

Lông mi tinh tế chớp chớp, rũ xuống, Lạc Khuynh Thành ra vẻ trấn định ngồi ở kia, nhưng bộ dáng ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên kia quả thật không có bất kỳ sức thuyết phục nào...

Giữa lông mày có một vệt thâm tình đang chậm rãi quanh quẩn, lại bởi vì do khoé môi kia run lên khiến cho trên khuôn mặt tuấn mỹ như đúc của German hiện lên một nụ cười tà, đẹp như vậy, tà như vậy, hơi thở ma mị sâu kín.

"Vật nhỏ."



Vươn tay, ở trên đầu Lạc Khuynh Thành tùy ý xoa xoa, nói một câu đầy sự cưng chiều. German đứng thẳng người lên, mũ tướng quân lại cầm trong tay lần nữa...

"Tôi đi đây."

"Chờ đã, đợi một lát, đừng đi vội vã như vậy."

Cầm khăn tay từ trên bàn qua, nhanh chóng đứng lên, gót sen uyển chuyển đi về phía German, Lạc Khuynh Thành không nhịn được trừng mắt liếc anh một cái...

"Khóe miệng còn chút bọt sữa, chưa lau sạch đã đi ra ngoài, sợ người khác không biết anh vừa bắt nạt em xong à?" Kiễng mũi chân lên, một tay vịn vào bả vai German, tay kia thì nâng lên, dùng khăn tay cực kỳ cẩn thận lau sạch bọt sữa ở khoé môi của anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Khuynh Thành đỏ lên...

Thật muốn cứ như vậy ôm lấy cô, cúi xuống cắn một cái, lại cắn một cái, khẳng định vô cùng ngọt ngào, chỉ tiếc, hôm nay anh bận bịu muốn chết!!

"Hôm nay tôi rất bận, sẽ về nhà muộn một chút, em nhớ ngoan ngoãn."

Thấp giọng mở miệng, mặc dù biểu cảm trên mặt không biến hoá quá nhiều nhưng giọng nói của German mang theo chút ấm áp, giống như là gió nhẹ mùa xuân tháng ba lướt qua mặt, thấm ấm lòng người...

Nhẹ nhàng gật đầu, suy nghĩ một chút, ở trong chớp mắt German xoay người thì Lạc Khuynh Thành đưa tay qua, nắm chặt ống tay áo của anh, động tác tuy nhẹ, lại giống như là nắm chặt trái tim anh.

Bên trong đôi mắt thâm thúy là hai đầu ngón tay trắng trắng nộn nộn của người con gái, đang vân vê ống tay áo quân trang của anh. Một dịu dàng một dương cương, cực kỳ mâu thuẫn nhưng lại hài hoà kỳ dị. Đầu quả tim là một trận mềm mại, German chỉ cảm thấy trong đầu đều là ấm áp...

Hiện tại càng ngày anh càng tham luyến ấm áp và nhu tình cô cho, làm sao bây giờ?

"Chúng em sẽ đi ra ngoài dạo một vòng."

Giống như là một cô vợ nhỏ đang báo cáo lịch trình kế tiếp của mình, Lạc Khuynh Thành cười tủm tỉm nhìn German, khuôn mặt rất là mềm mại...

"Anh có cần thứ gì không? Hoặc là thiếu cái gì cũng được, hãy nói với em, em nhìn thấy có thể mua về giúp anh."

Khẽ giật mình, mặc dù rất hưởng thụ được Lạc Khuynh Thành quan tâm có điều German vẫn không nhịn được trầm thấp bật cười như cũ: "Bảo bối, đồ của anh đều có chuyên gia chuẩn bị, chưa từng cần ai khác quan tâm, em mua thứ gì em cần là được, tiền em đã biết ở đâu, không đủ thì cứ lấy là được."

"Cũng không phải là em đang đòi tiền với anh, chỉ là muốn hỏi anh một câu có muốn cái gì không, cái này cũng khiến anh chê cười à?"

Hếch cái miệng nhỏ lên, tiếng nói của Lạc Khuynh Thành mềm mại giống như phàn nàn, thật ra là đang làm nũng...

Thật ra trong lòng của cô có chút ít phiền muộn, cũng sắp tới sinh nhật của anh rồi, cô muốn tặng anh ít đồ. Nhưng hiện tại lại thật sự không biết anh thiếu cái gì, bình thường nói lời khách sáo cũng không lộ ra, làm sao hiện tại cũng đã hỏi trực tiếp rồi, cũng không chiếm được đáp án chứ?

Cái này quả thật cũng quá thất bại rồi đi?!

"Có."

Gật đầu một cái, vẻ mặt German thoạt nhìn rất đứng đắn, tựa hồ là thực sự đang trả lời vấn đề của Lạc Khuynh Thành. Hai con ngươi đột nhiên sáng lên một cái, tới gần một bước về phía anh, đầu ngẩng cao cao lên nhìn anh, cầm tay áo anh rung rung hai lần, hưng phấn lộ rõ trên mặt Lạc Khuynh Thành: "Là cái gì là cái gì?"

Đỉnh mũi tuấn mĩ xích lại gần về phía Lạc Khuynh Thành một chút, để ở chóp mũi của cô, bỗng nhiên German tà tà nhướng mày một cái...

"Em."



"......"

Đầu ầm ầm nổ tung một trận, kinh ngạc đứng ở chỗ đó, vẻ mặt Lạc Khuynh Thành không dám tin nhìn German, khuôn mặt cũng sắp biến thành màu gan heo.

Quả nhiên, sắc lang chính là sắc lang, bất kể chủ đề đứng đắn đến cỡ nào, anh chỉ cần thoáng chuyển một cái đã có thể chuyển thành mấy thứ không đứng đắn!

Không biết xấu hổ như vậy, trước mặt Claire cùng lão quản gia cũng có thể nói chuyện đúng tình hợp lý như thế, đáng đời anh gần đây bị đói chết!!! (đói nghĩa bóng nhé.)

Cắn môi, nửa là ngượng ngùng nửa là buồn bực nhìn German. Lặng im trong giây lát, đôi mắt to đen lúng liếng chớp một cái, đột nhiên nhón chân lên, cánh tay ngó sen nâng lên hướng về phía, Lạc Khuynh Thành xuất kỳ bất ý (*) ôm lấy cổ anh, ở dưới tầm mắt hơi kinh ngạc của anh, giương môi cười một tiếng...

(*) Xuất kỳ bất ý: đánh bất ngờ; hành động khi người ta không đề phòng

"Muốn em à?"

Cả người cơ hồ đều treo ở trên người German, đem môi đỏ tiến tới bên tai của anh, cố ý buông lời đến vô cùng mập mờ. Giữa hơi thở nóng hổi, cái lưỡi phấn nộn nhẹ liếm ở trên vành tai của anh một cái, động tác của Lạc Khuynh Thành lớn mật xưa nay chưa từng có...

Trong cổ nhấp nhô trên dưới, ở trong chớp mắt bên tai có xúc cảm ấp áp đánh tới ấy, cơ bắp toàn thân German đều kéo căng, nhìn xuống Lạc Khuynh Thành, thật sự là anh không dám tin.

Đây là lần đầu tiên ở thời điểm có người ngoài cô chủ động ôm lấy mình, xem như một tiến bộ lớn về cái nhìn của cô đối với quan hệ hai bên. Không vui là không thể nào, chỉ là, tiểu yêu tinh này cũng dám câu dẫn anh trắng trợn như thế? Có phải chắc chắc là hiện tại anh không xử lý được cô có đúng không?!

Ngửa đầu, ở dưới tầm mắt nóng rực của German, hai chân Lạc Khuynh Thành như muốn nhũn ra, trong lòng cô rất thẹn, nhưng lại vẫn nổi lên tâm tư muốn trêu đùa anh...

Gần đây giữa anh và cô, nhìn như chưa thật sự xảy ra cái gì, thế nhưng là quan hệ lại càng ngày càng thân mật, trái tim cũng càng ngày càng lại gần hơn, linh khí cùng hoạt bát ẩn ở sâu trong nội tâm của cô cũng đang dần dần hiện ra.

Đây chính là Lạc Khuynh Thành, ở trước mặt người ngoài thanh lãnh kiêu ngạo, ở trước mặt người của mình thì lại có chút hoạt bát. Hơn nữa German là người đàn ông cô nhận định, là người cô muốn cùng trải qua cả đời, cô cũng không thể cứ một mực lạnh lũng mãi đúng không?!

Ngón tay ngọc trắng nõn nâng lên, theo đường cong khuôn mặt của German trượt xuống, thẳng đến chỗ yết hầu của anh, Lạc Khuynh Thành vẽ vẽ vòng tròn ở trên đó, sau rồi lại lập tức sáp môi tới gần, dùng đầu lưỡi ma sát mô tả nó: "Không thể nha, em đã nói, chỉ cần ngày nào Lucy còn tồn tại giữa anh và em thì anh đừng mơ tưởng động vào em."

Gương mặt xinh đẹp lấp lánh, đang khi nói chuyện, Lạc Khuynh Thành chớp chớp đôi mắt, cười giống như là một tiểu hồ ly, lúm đồng tiền nhỏ trên hai gò má trong sáng lung linh, là đẹp như vậy...

Đôi mắt nheo lại, màu mắt chuyển tối đi một chút, German rất xấu hổ vì phát hiện, dường như anh... Cứng!!

Yết hầu là vùng mẫn cảm của anh, đây cũng là điều phát hiện sau khi được cô hầu hạ, so với ai khác cô đều rõ ràng hơn, mỗi lần chỉ cần cô hơi chọc vào nơi đó hai lần đã có thể khiến cho anh phát cuồng, huống chi là bộ dáng liếm mút khiêu khích này?

Tiểu hồ ly tinh này, anh vô cùng xác định, quả thật là cô không muốn xuống giường!!

"Chờ tôi trở lại rồi thu thập em!"

Nâng mặt Lạc Khuynh Thành lên, cúi xuống hôn hai cái, thẳng đến đi khiến da đầu cô run lên lúc này khó khăn lắm German mới buông tha cho cô. Hít sâu một hơi, cơ hồ là từ kẽ răng nghiến ra câu này, anh liền buông cô ra, cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi...

=====

Editor: Ngồi trong phòng bật quạt với cái nắng hơn 40 độ, ngồi gõ sml cuối cùng chưa chuyển được cảnh, ai hiểu nỗi đau này :)))

Khá là hóng sinh nhật của anh nhà, với lại là ai thấy lối edit chương trước với chương này của mình khang khác không?

Chương sau 4k chữ, lại điên cuồng ngâm chương rồi :((((

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook