Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 168: Động Lòng, Không Có Lý Do.

Phương Đường QO

27/06/2021

Nếu như không đi, anh thật sự không dám cam đoan mình còn đi nữa hay không!

Lạc Khuynh Thành che miệng đứng ở tại chỗ, không thèm nháy mắt nhìn bóng lưng của German, là thẳng tắp kiêu ngạo như vậy, đang từ từ đi xa. Trong lòng Lạc Khuynh Thành là một mảnh ngọt ngạo, bởi vì cô biết, dù là anh đi xa nữa, dù cho có không nhìn thấy, anh vẫn không đi ra khỏi lòng cô...

Yêu, thật đúng là một thứ rất quái lạ, càng không có bất kỳ tiêu chuẩn nào có thể ước chừng được.

Nó không liên quan tới thân phận, cũng không liên quan tới tài phú, càng không liên quan tới dung mạo. Bất kể người ấy là một vị đại anh hùng vạn người kính ngưỡng, hay là một người bình thường trong phàm trần tục thế; bất kể người ấy eo quấn bạc triệu, hay là là nghèo rớt mồng tơi; càng bất kể là dung mạo người ấy so với Phan An (*), hay là tướng mạo bình thường, yêu, chính là yêu.

(*) Phan Nhạc (潘岳), tên tự là An Nhân, đời sau quen gọi là Phan An (潘安), người Trung Mưu, Huỳnh Dương. Ông nổi tiếng là một nhà văn thời Tây Tấn và là một đại mỹ nam.

German, quả thật không tính là một người đàn ông tốt đúng chuẩn trong mắt thế nhân, anh lãnh huyết ngang ngược, hung hăng độc ác, ngôn ngữ thô tục, trọng dục, có tiền án ngược đãi cô, động cơ bắt cóc cô cũng bất lương, thậm chí hiện tại trên người còn cất dấu một cái bí mật cực lớn, đang dây dưa không rõ với người phụ nữ khác...

Thế nhưng là, vậy thì thế nào?

Yêu một người nó cũng không phải tìm thần tượng, cho dù ngay cả là một người tốt hắn cũng không tính, nhưng cô vẫn yêu hắn.

Yêu, chính là yêu, cô không có cách nào nàng kháng cự, động lòng, thật sự không có lý do.

(Đhs edit tới đây ngửi thấy mùi của mấy trường hợp: vì yêu cứ đâm đầu :)) )



Sắc mặt hồng nhuận, lông mi thì tựa hai phiến quạt nhỏ nhè nhẹ rung động, bờ môi mềm như cánh hoa nhẹ gợi lên một vòng cung nhàn nhạt, Đợi cho đến khi bóng dáng của German rốt cuộc không thấy nữa, Lạc Khuynh Thành xoay người quay về phía cạnh bàn ăn...

"Tiểu thư, còn muốn ăn chút gì không ạ?"

"Ừm."

Nhẹ gật đầu một cái, quay mắt nhìn về phía Claire, ở lúc tiếp xúc với đôi mắt mang theo ý cười mập mờ kia của cô nàng, mặt Lạc Khuynh Thành "Bá" một cái càng đỏ hơn...

Xong đời, vừa rồi đắc ý quên hình (*), chỉ lo trêu chọc German, ngược lại nhất thời quên đi tồn tại của Claire.

(*) Đắc ý quên hình: Vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình.

"Tiểu thư, ngài chỉ là quá thẹn thùng, chuyện này rất bình thường, giống như người Đức chúng em, cùng bạn trai ôm hôn là một chuyện rất bình thường, thích thì sẽ biểu đạt ra, không cần bận tâm những người khác, dù sao tình cảm là chuyện của hai người mà..."

Hé miệng, đưa bánh mì nướng sau khi đã phết xong mứt hoa quả qua, Claire cười rất ngọt: "Cho nên tiểu thư, ngài không nên hiểu lầm, em không phải đang chê cười ngài, chẳng qua là cảm thấy vui vẻ."

"Hơn nữa tiểu thư, ngài như thế này thật tốt."

Miệng nhỏ khẽ nhai, Lạc Khuynh Thành giật mình, tràn đầy nghi hoặc hỏi lại: "Như thế nào?"

"Chính là hình dáng như vừa rồi vậy, bình thường nhã nhặn dịu dàng, thỉnh thoảng lại có thể rất hoạt bát, rất khiến cho người ta thích. Em dám đánh cược, Thượng tướng khẳng định cũng thích muốn chết, bởi vì em thấy trong ánh mắt thời điểm ngài ấy nhìn chị đều mang theo ý cười, rất thâm tình."

Đây chính là Reggie Nord thượng tướng cho tới bây giờ cũng không biết cười trong truyền thuyết nha! Nghe nói chưa từng có người nào thấy ngài ấy cười, thế nhưng là bởi vì phúc khí được chăm sóc cho Dora tiểu thư, cô may mắn gặp qua hai lần, tuy là rất nhạt rất nhạt, nhưng cũng hoàn toàn kinh sợ cô. Lúc ấy cô mới biết, thì ra người đàn ông ấy cười rộ lên lại sẽ đoạt hồn nhiếp phách như vậy, ngay cả cô người con gái đã có người trong lòng nhìn thấy thì nhịp tim cũng kịch liệt gia tốc, thậm chí cũng không nhịn được muốn nhào tới, giở trò với ngài ấy...

Claire rốt cục hiểu rõ, vì sao cho dù Thượng tướng âm lãnh khát máu như vậy, thế nhưng là một đám phụ nữ khác vẫn không sợ chết muốn câu dẫn ngài ấy như cũ. Khi một người đàn ông quá xuất sắc, thường thường sẽ khiến cho người ta quên đi mặt âm u của anh ta.

"Tiểu thư, thời điểm em vừa tới, ngài lạnh như băng, ai cũng không để ý, nhất là đối với Thượng tướng thì càng là làm như không thấy. Thời điểm nhìn ngài ấy, trong ánh mắt cũng mang theo hận thù, rất lạnh, thật ra em cũng rất sợ, còn cho rằng ngài rất khó ở chung đấy. Lúc đó hẳn là trong lòng Thượng tướng cũng không dễ chịu đi, bởi vì lông mày của ngài ấy vẫn luôn nhíu chặt lại, vô cùng lo lắng, nhìn rất khiến cho người ta đau lòng. Ngay cả em một người vừa mới đến đứng ngoài quan sát cũng nhìn ra được ngài ấy đối xử với ngài rất tốt. Phương thức ở chung của hai người khi đó, em nhìn chỉ thấy gấp ở trong lòng, hiện tại tốt rồi, rốt cuộc ngài cũng..."

"Claire."

Lông mày nhỏ nhắn có chút nhíu lại, càng nghe càng cảm thấy Claire giống như là đang nói tốt cho German, Lạc Khuynh Thành không nhịn được đánh gãy lời của cô ấy...

Chuyện Kelly cô còn rõ mồn một trước mắt, thời điểm nghe German nói, trong lòng của cô cũng thật sự phát lạnh. Cho nên đến Claire, cô sẽ theo bản năng dùng nhiều thêm một phần cẩn thận, một khi cô ấy có bất kỳ chỗ nào không thích hợp, cô tuyệt không nhân nhượng!!

"Làm sao vậy tiểu thư?"

"Nói đi, vì sao cô nói giúp anh ấy như thế."

Quay đầu nhìn về phía Claire, trên mặt Lạc Khuynh Thành vậy mà lại có vài phần chân chuyền (*) của German. Rõ ràng biểu cảm gì cũng không có, nhưng một phần hàn khí ẩn ẩn như hiện kia thì làm như thế nào cũng không cản được. Khí tràng rất đủ, hơn nữa âm thanh của cô tuy nhẹ, lại mang theo uy nghiêm không thể kháng cự...

(*) Chân truyền: trên phương diện kỹ thuật hoặc học thuật nhận được sự tinh tuý của một người hay một phái nào đó truyền lại.

Trong lòng "Lộp bộp" một cái, khuôn mặt Claire mặt bỗng chốc tái nhợt!



Chẳng lẽ cô như này quá rõ ràng rồi sao? Làm sao Dora tiểu thư lập tức liền nhìn ra khác thường?

"Tôi chỉ cho cô một cơ hội này, thẳng thắn, tôi xem xét xử lý; giấu diếm hoặc lừa gạt, vậy nơi này của tôi tất nhiên không chứa nổi cô, kết cục của cô chỉ..."

"Tiểu thư, tiểu thư, xin ngài đừng đuổi em đi!"

"Bịch" một phát quỳ trên mặt đất, nhào vào, ôm lấy chân Lạc Khuynh Thành, Claire hoang mang rối loạn hô lên, âm thanh tràn đầy đều là cầu khẩn, nghe có vẻ tựa như là phải chịu ấm ức to lớn, vô cùng đáng thương...

Cúi đầu xuống nhìn cô nàng, Lạc Khuynh Thành hoàn toàn ngẩn ngơ. Dường như mình, dường như còn chưa nói muốn đuổi cô ấy đi mà? Làm sao cô ấy lại phản ứng kịch liệt như vậy?!

Lạc Khuynh Thành không biết, một câu thuận miệng "không chứa nổi cô" kia của cô vừa vặn đâm đúng chỗ Claire sợ hãi nhất. Cô ra sức làm việc như vậy, thay đổi biện pháp để tiểu thư thích vì chính là có thể một mực hầu hạ ở bên cạnh tiểu thư. Bởi vì như vậy, cô mới có càng nhiều cơ hội tiếp xúc với hắn...

Thật ra Claire thật sự là một người con gái không có bao nhiêu tâm cơ, tính tình cô ngay thẳng, tâm tư đơn thuần, nói trắng ra là, thật ra cô có chút ngốc ngốc, không biết che dấu ý nghĩ của mình, hơn nữa doạ một cái là liền lộ ra nguyên hình.

"Tiểu thư, em nói giúp Thượng tướng không hề có dụng ý khác, chỉ là thật lòng cảm thấy Thượng tướng đối xử tốt với ngài, sủng ngài yêu ngài như vậy, cho nên hy vọng ngài và ngài ấy có thể hạnh phúc vui vẻ."

"Lần sau muốn gạt người khác thì đổi cái lý do thông minh chút đi!"

Cô cũng không phải loại con gái được người khác vô mông ngựa một cái liền lâng lâng ngu xuẩn kia, loại lời giả tạo vô lý như thế, sao cô có thể tin tưởng?

"Tôi cho cô thêm một cơ hội cuối cùng, nếu không thẳng thắn, tôi sẽ lập tức đuổi cô ra ngoài!"

Buộc lòng dạ mình cứng lên, khuôn mặt Lạc Khuynh Thành lạnh như băng, tiếng nói cực kỳ lạnh lẽo cứng rắn, không phải cô ấy sợ bị đuổi đi sao? Vậy mình liền đâm vào chỗ cô ấy đau nhất đi!

"Không cần, đừng đuổi em đi! Tiểu thư, ngài đừng đuổi em đi, em thật sự không có bất kỳ một ý đồ xấu nào!"

Quỳ gối dưới chân Lạc Khuynh Thành, càng ôm lấy hai chân cô chặt hơn, Claire lập tức liền khóc lên, giống như là một đứa nhỏ đáng thương, đang cố cầu xin ấm áp, đừng vứt bỏ em, đừng...

"Tiểu thư, em nói đều là lời trong lòng, không có lừa ngài đâu, chỉ là em còn sót một câu chưa nói mà thôi, ô ô."

"Sót cái gì?"

"Chính là, chính là em sẽ hy vọng ngài và Thượng tướng tốt đẹp như thế, nguyên nhân lớn nhất cũng là bởi vì em... Em sợ ngài sẽ coi trọng, coi trọng… trung tướng Hobart."

"Ho..."

Hai con ngươi đột ngột trợn đến lớn nhất, đột nhiên giật mình, Lạc Khuynh Thành thiếu chút nữa cũng sắp bị nước miếng của mình sặc chết!

Hobart? Claire vậy mà lo lắng mình sẽ coi trọng Hobart?! Cái này thật đúng là quá không thể tượng tưởng nổi rồi!

Há to miệng, nhìn qua gương mặt loang lổ nước mắt kia của Claire, Lạc Khuynh Thành á khẩu không trả lời được...

Cô bé cũng mới mười chín tuổi mà thôi, lại đang hầu hạ cô, hơn nữa vì không muốn bị cô đuổi đi, vậy mà quỳ trên mặt đất cầu cô, nhìn đôi mắt của cô bé ướt sũng như vậy, Lạc Khuynh Thành thực sự hoài nghi phải chăng mình có chút tàn nhẫn quá rồi không?

Trong lòng đau xót, nghiêng người đỡ Claire lên, Lạc Khuynh Thành nhẹ giọng một lời nói, giống như là đang trần thuật sự thật: "Em thích Hobart."

"... Vâng."

Giật mình, cúi thấp đầu xuống, Claire sợ hãi nói: "Em yêu ngài ấy, tiểu thư, thời điểm trước kia hầu hạ ở bên cạnh ngài ấy, em cũng chỉ là đứng xa xa nhìn ngài ấy, không dám nói tâm sự ra. Ngày đó đột nhiên ngài ấy tìm tới em, để cho em tới nơi này hầu hạ ngài, trong lòng em rất sợ, cho rằng sẽ không còn được gặp lại ngài ấy nữa. Thế nhưng là, thế nhưng là khiến cho em không nghĩ tới chính là, so với trước kia ngược lại em càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với ngài ấy hơn."

"Sao lại vậy?"

"Bởi vì... Bởi vì cách hai ngày trung tướng Hobart sẽ hẹn gặp mặt em một lần, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại với em, hỏi, hỏi thăm tình trạng của ngài."

"Tôi?"

"Vâng, hỏi thăm."

Nhẹ nhàng gật đầu một cái, ngước mắt nhìn Lạc Khuynh Thành một chút rồi lại cúi thấp xuống, đề cập đến chuyện này, trong đôi mắt Claire hơi hơi có chút ảm đạm, trong lòng, càng là u ám khôn cùng...

"Trung tướng Hobart ngài ấy quan tâm ngài thật ra không thua gì Thượng tướng, ngày nào ngài ấy cũng muốn biết tình trạng của ngài, nghe thấy ngài không tốt, so với ai khác ngài ấy đều khẩn trương hơn, hơn nữa còn rất lo lắng. Rất nhiều biện pháp bình thường em chọc ngài vui vẻ, thật ra đều là ngài ấy dạy cho em; Gần đây trạng thái của ngài càng ngày càng tốt, quan hệ cùng với Thượng tướng cũng ngày càng thân mật hơn. Nghe thấy những thứ này, ngài ấy mặc dù rất vui mừng, nhưng em cũng nhìn ra được trong lòng ngài ấy rất khó chịu, bởi vì ngài và Thượng tướng ngài ấy tốt đẹp. Tiểu thư, em nhìn ra được, trung tướng Hobart ngài ấy... Yêu ngài, yêu ngài rất sâu, em biết em chỉ là một cái tiểu nhân, không có tư cách, cũng không nên yêu cầu xa với trong quan hệ với ngài ấy. Thế nhưng là, em thật sự không hy vọng ngài... Yêu ngài ấy, cho nên em mới hy vọng ngài và Thượng tướng có thể thân mật hơn một chút như thế. Về phần trung tướng Hobart ngài ấy, em không yêu cầu xa vời quá nhiều, chỉ hy vọng có thể ở thời điểm ngài ấy đau khổ nhất, làm bạn với ngài ấy."

(Edit chương này mệt thật sự, thề là tui kém nhất khoản xác định xưng hô, đọc từ đầu để ý là biết :(( )

Lừa người nhỉ, nếu như quả thật không có hy vọng xa vời, vì sao lại sốt ruột xúc tiến quan hệ của tiểu thư và Thượng tướng như thế?



Claire biết, mình như vậy có lẽ có chút quá ích kỷ, thế nhưng là cô cũng không ức chế nổi, cô chính là thích trung tướng Hobart, chính là muốn làm bạt một mình với ngài ấy, cho dù là ở thời điểm ngài ấy đau khổ...

Môi đỏ có chút mấp máy, nhìn Claire, hồi lâu Lạc Khuynh Thành cũng không nói lời nào, cô ngàn nghĩ vạn nghĩ lại không suy nghĩ đến, lại sẽ là nguyên nhân này?

Quả nhiên, người con gái một khi yêu, chính là như thiêu thân lao đầu vào lửa...

Mà càng khiến cho Lạc Khuynh Thành không có nghĩ tới là, Hobart vậy mà, vậy mà lại yêu cô?

Tình yêu quả nhiên là một chuyện quá mức quỷ dị, rõ ràng trước kia bản thân Hobart là một tên cặn bã, ai có thể biết, hắn ta thật sự rơi vào trong tình yêu?

Chẳng qua, một phần yêu mến thâm tình này của hắn ta, chú định chỉ có thể không có kết quả, cô không yêu hắn ta, cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu, về sau, càng sẽ không!!

"Tiểu thư, em sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương ngài và Thượng tướng, chỉ hy vọng ngài đừng đuổi em đi, em thật sự rất quý trọng cơ hội có thể tiếp xúc nhiều một chút với trung tướng Hobart này."

Nãy giờ Lạc Khuynh Thành không nói gì, chỉ ý vị thâm trường nhìn mình, điều này khiến cho trong lòng Claire có chút luống cuống, kinh hoảng không thôi mở miệng, trong mắt của cô, cầu khẩn ưu tư...

"Claire, nếu như chỉ là nguyên nhân này, tôi sẽ không đuổi em đi, chỉ cần em không làm chuyện hại người thì em vẫn có thể ở lại nơi này."

m thầm nhẹ nhàng thở ra ở trong lòng, nhàn nhạt cong môi, Lạc Khuynh Thành cười nhẹ một tiếng, nói: "Em không phải lo lắng tôi, tình yêu của tôi đối với German cũng không yếu ớt giống như em tưởng tượng vậy, làm sao sẽ tùy ý thay lòng đổi dạ?"

"Thật xin lỗi tiểu thư, là em quá để ý, lúc này mới..."

"Không có việc gì, dù sao em cũng không tổn thương ai."

Lắc đầu, kéo tay Claire, nhẹ nhàng vỗ vỗ, vẻ mặt Lạc Khuynh Thành hơi lộ ra nghiêm túc: "Chẳng qua về sau bên chỗ Hobart, em không thể thực sự nói hết những gì tôi làm mỗi ngày ra được, dù sao anh ta cũng chỉ muốn biết tôi có ổn không, em chỉ cần nói đại khái là được."

"Còn có, em có thể nói ngoa thân mật giữa tôi và German lên một ít cũng được."

"Thật sự có thể chứ?"

"Đương nhiên, đây là phương pháp duy nhất khiến cho anh ta hết hi vọng, cũng có thể sáng tạo nhiều cơ hội an ủi anh ta cho em hơn."

Thấy bộ dáng Claire đáng yêu như vậy, nghiêm túc trên mặt Lạc Khuynh Thành hoàn toàn không giữ được, miệng nhỏ nhẹ nhàng cong một cái, cô cười yếu ớt chăm chú nói: "Nha đầu ngốc, hạnh phúc là cần nhờ mình tranh thủ, cũng không có quan hệ với thân phận địa vị, em phải dũng cảm một chút, biết chưa?"

"Cám, cám ơn tiểu thư..."

Run rẩy nói chuyện, nước mắt "Phốc phốc phốc" thẳng hướng rơi xuống, trong lòng Claire tràn đầy cảm động. Cô là một cô nhi, từ nhỏ nhận hết bắt nạt, ngoại trừ trung tướng Hobart, căn bản cũng không có người nào từng quan tâm cô, nhưng hiện tại Dora tiểu thư ngài ấy vậy mà, vậy mà không chỉ có không trách phạt cô, còn đối xử với cô tốt như vậy.

"Đừng khóc, bị người khác nhìn thấy còn tưởng rằng là tôi ăn hiếp em đấy."

Nhẹ giọng an ủi, Lạc Khuynh Thành theo bản năng liền muốn đưa khăn tay cho Claire lau nước mắt, lại ở lúc nâng lên, cô thu về, lông màu sắc mềm mềm, cô xoay người từ trên bàn rút khăn giấy lên, đưa cho cô nàng, về phần chiếc khăn tay từng tiếp xúc thân mật với khoé môi German, thì được cô cầm giống như là trân bản hiếm thấy, gắt gao nắm chặt ở trong tay...

Phía trên này có mùi của anh, cô không muốn chia sẻ với bất kỳ kẻ nào.



Nhận lấy khăn giấy phía đối diện đưa tới, cúi đầu lau sạch nước mắt, Claire có chút ngượng ngùng đỏ mặt, khóe miệng thì chứa ý cười nhợt nhạt. Lạc Khuynh Thành quay người, vừa mới quay lại chỗ ngồi thì lão quản gia liền đi đến.

"Dora tiểu thư, Gina tiểu thư ngài ấy... Đang ở cổng, muốn cho ngài ấy tiến vào không?"

Gina?

Sửng sốt, Lạc Khuynh Thành cảm thấy hơi kinh ngạc, sao cô ta lại tới đây?

"German không ở nhà, bảo cô ta trở về."

"Không thưa tiểu thư, ngài ấy là tới gặp ngài."

=====

Ôi cái chương này, tui làm nhanh mà có vẻ hơi ẩu á, có gì sửa sau nhé.

Nhất là phần xưng hô, cmn :)))

Có nguy cơ là tui phải bế quan ôn thi rồi :((

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook