Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình
Chương 161: Cúi Đầu, Môi Dán Vào Lòng Bàn Tay.
Phương Đường QO
25/04/2021
Edit: Diệp
Trong lòng đột ngột nhảy dựng một cái, hoảng loạn ngẩng đầu lên, quả nhiên, chỉ thấy German ngay ở trước mặt mình, gương mặt, hình dáng rõ ràng, lông màu sắc bén trầm lặng, anh tuấn như thường.
Chợt vừa thấy anh như vậy, bất ngờ không kịp chuẩn bị như thế, trong phút chốc, nhịp tim tựa như nổi trống, hoảng loạn cúi đầu, ý đồ giấu khuôn mặt đi, Lạc Khuynh Thành lau nước mắt không ngừng, thế nhưng là chóp mũi có hơi thở hừng hực dương cương, hỗn tạp mùi thuốc lá nhàn nhạt không ngừng đánh tới, như là có hỏa diễm đang thiêu đốt, hun cô càng thêm muốn khóc, nước mắt, lau thế nào cũng không lau hết được...
Gần đây cô làm sao vậy, vì sao thích khóc như thế!?
Cúi đầu, Lạc Khuynh Thành không ngừng xem thường mình dưới đáy lòng, cô không thích bản thân yếu ớt như thế, động một cái liền rơi nước mắt, quá yếu đuối rồi, thế nhưng là cô không thể phủ nhận, anh trở về, trong nháy mắt đã lấp đầy trái tim trống trải kia của cô, chính là loại cảm giác yên ổn này, khiến cho cô thỏa mãn muốn khóc......
Càng làm cho tay chân cô mất không chế chính là, trong chớp mắt rơi vào cái ôm của anh ấy, cô rất muốn lao vào gắt gao ôm lấy anh, muốn giống như một cô gái nhỏ nhận hết ấm ức, ý lại trong ngực người đàn ông của mình, gào khóc!?
Làm sao bây giờ, cô lại vẫn lưu luyến không rời với anh như cũ, cô lại vẫn không hạ tâm hung ác oán hận anh được!!
Thế nhưng là tại sao anh trở lại? Làm sao anh lại trở về? Cô vốn cho rằng, cô đã nói lời đả thương người khác như vậy rồi, dù là anh không thèm để ý, cũng sẽ không để ý tới cô nữa, đây chính là dụng ý ban đầu của cô, cô đối với anh rất thất vọng, nội tâm có một cỗ tuyệt vọng không thể nào chống lại được, là thật sự không muốn gặp lại anh nữa, thế nhưng là vì sao, thời gian chỉ mới một cái xoay người thôi, mâu thuẫn trong lòng cô, lại cứ cắt giảm nhiều như vậy? Cũng bởi vì ánh mắt thống khổ vừa rồi của anh sao?
Tuy là không nói một lời, nhưng lần này Lạc Khuynh Thành không ầm ĩ không giãy dụa cũng không chống đối, mềm mềm tựa ở trong ngực German, tùy ý để anh ôm, một bộ dáng nàng dâu nhỏ nhu thuận mềm mại, cái này vẫn luôn có độ an ủi rất lớn đối với trái tim của German, trái tim đã thủng trăm ngàn lỗ kia…...
Nói thật, đối với việc anh sẽ quay trở lại, điểm này ngay cả bản thân German cũng không có cách nào lý giải, lời cô nói đả thương người khác như thế, rõ ràng cô muốn kháng cự anh như vậy, chuyện này với anh mà nói, là việc tuyệt đối làm hại đến tự tôn nam tính, đổi lại ngày thường, anh cũng đã sớm quay người, từ sau đó sẽ không còn tới gần cô nữa, thậm chí cũng không liếc nhìn cô thêm một cái, có thể, sẽ chỉ biến thành so với người xa lạ còn muốn xa lạ hơn, thế nhưng là anh vẫn chỉ muốn thân cận cô hơn gần chút nữa, lại thân cận một chút......
Làm sao lại bởi vì đối tượng là cô, anh liền thay đổi triệt để đây?
Môi mỏng nhẹ nhàng rét lạnh, như sao, hai đầu lông mày lỗi lạc rõ ràng, đột nhiên trong lúc đó liền mang theo ý cười tự giễu, German ôm ngang Lạc Khuynh Thành đi tới trước giường, nghiêng người, để cô xuống dưới, đợi cho cô vững vàng nửa tựa ở đầu giường, xác định sẽ không ngã xuống, anh mới chịu buông cô ra, đứng dậy...
Hơi thở người đàn ông bỗng nhiên lại xa cách mình, giống như là đột nhiên rút mất thứ không khí cô dựa vào để sinh tồn, trong lòng hoảng hốt, Lạc Khuynh Thành không hề suy nghĩ bất kỳ điều gì, cũng không kịp nghĩ, chỉ ngẩng đầu, theo bản năng đi giữ chặt German lại.
"Anh đi......"
Quả nhiên, chữ còn chưa kịp ra khỏi miệng, anh đã trở về rồi, nhìn vào bên trong hai con ngươi lạnh băng của anh, cô đột nhiên thanh tỉnh lại.
Mình đây là đang làm gì?!
Anh đối với cô mà nói, thật sự là hấp dẫn còn hơn anh túc, luôn có thể dụ phát hành động tiềm thức của cô, khiến cho cô vứt bỏ tất cả tạp niệm, chỉ lo yêu anh, loại cảm giác này, cơ hồ không khác gì với bản năng, quá mức cường đại, cũng quá mức đáng sợ...
Chỉ là, vừa mới kháng cự, liền tới gần nữa, quả thật không thể tha thứ!
Hàm răng khẽ cắn trên cánh môi phấn hoa, yên lặng thu hồi cánh tay vừa mới duỗi ra, nắm đấm cuộn lại, Lạc Khuynh Thành cúi thấp đầu xuống, né tránh tầm mắt của German, lông mi thật dài bị nước mắt ướt nhẹp, ở dưới ánh đèn, đen bóng sáng lên một mảnh, trong nháy mắt chiếu vào trong lòng người đàn ông…..
Cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cô vài lần, German liền xoay người sang chỗ khác, bưng bàn ăn từ trên bàn lên, xoay người về, lại đặt ở trên tủ đầu giường, bưng lên bát cháo tổ yến loãng kia, lúc này mới dọc theo bên giường ngồi xuống.
Bát sứ nho nhỏ nhẹ nhàng nâng ở trong lòng bàn tay rộng lớn của người đàn ông, thấp môi, dán lên bát, nhẹ nhàng mấp máy, đôi môi lạnh thấu xương của German khẽ buông lỏng......
May mắn, còn chưa hoàn toàn lạnh xuống, độ ấm vừa vặn.
"Ăn."
Múc một muỗng nhỏ, đưa đến bên miệng Lạc Khuynh Thành, German cứng rắn mở miệng, chỉ một chữ, nghe không ra bất kỳ một cảm xúc gì, ngược lại là trong lòng Lạc Khuynh Thành dao động ra kinh ngạc......
Nâng con ngươi lên nhìn về phía German, nhìn anh, trong lòng cô lập tức hiểu rõ, anh đúng là, anh đúng là đặc biệt quay lại để đút cô! Ở sau khi cô đả thương anh như vậy, anh vẫn nhớ rõ thân thể của cô như trước!?
Cỗ thân thể này của cô thực sự rất mảnh mai, vừa nhiễm bệnh khẩu vị liền không tốt, mình muốn ăn cũng không được mấy miếng, dù cẩn thận điều dưỡng đi nữa, thân thể khôi phục cũng rất chậm, cho nên những ngày này, vì để cho cô có thể ăn nhiều một chút, đều là anh tự mình đến đút, cũng không phải nói cô già mồm, chỉ có anh đút mới ăn vào được, mà là người đàn ông này quá bá đạo, thủ đoạn cũng rất ti tiện, nếu như cô không ăn, anh sẽ thay đổi biện pháp đe dọa cô, cô bị ép bất đắc dĩ, đành phải ăn......
Bởi vì kinh ngạc, Lạc Khuynh Thành có chút không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn German, cô cũng không nhúc nhích, miệng cũng không mở ra.
Lông mày nhíu lại không thể thấy rõ, môi khẽ mở, German thấp giọng một câu: "Nếu không ăn tôi dùng miệng đút!"
Giọng điệu người đàn ông bá đạo còn lộ ra mười phần nguy hiểm, gõ vào trong tai Lạc Khuynh Thành, nhất thời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng một bàn tay kia, liền không khống chế được nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, cũng không phải xấu hổ, mà là bởi vì tức giận...
Chính là như vậy, anh chính là dùng biện pháp ti tiện này bức hiếp cô!
Có hai lần cô bướng bỉnh không chịu, cứ không tin anh sẽ thực sự làm như vậy, liền cố chấp không chịu thỏa hiệp với anh, ai ngờ, trên mặt anh một chút biểu cảm cũng không có, chỉ liếc nhìn cô một cái, đã thực sự miệng đối miệng đút cho cô ăn, cho dù lúc sau cô nhận thua nói sẽ ăn, anh còn không bỏ qua, cứng rắn dùng môi cho ăn xong một trận, mà lại ở ngay trước mặt Claire! Cô khi đó, xấu hổ chỉ hận không thể tiến vào trong khe đất không bao giờ đi ra nữa!
Tầm mắt dừng trước German, môi son liền hơi hơi mở ra, Lạc Khuynh Thành ngoan ngoãn ăn, không nói một lời, mà anh cũng không nói chuyện, trong lúc nhất thời, đúng là hài hòa khác thường, trong không khí, có từng điểm từng điểm dịu dàng tô điểm trong đó, hòa tan không ít âm u, ngược lại giống như cảnh tượng đả thương người khác vừa rồi cũng chưa từng diễn ra……
◆
Tay, tùy ý đặt ở trên chăn, xua đuổi khẳng định không thể, nhiệt tình mà đối đãi cũng không thể, đối với tình trạng bây giờ thật sự là có chút không biết ứng đối như thế nào, đốt ngón tay nắm chặt một chút, Lạc Khuynh Thành cơ hồ là theo bản năng nắm thành quyền, thế nhưng là trong lòng bàn tay trái, ở lúc này có cảm giác đau đớn truyền đến......
Tinh tế hít một hơi, lúc này Lạc Khuynh Thành mới hậu tri hậu giác phát hiện, trong lòng bàn tay của cô còn cầm hai đoạn vòng tay kia, vừa rồi không chú ý, bị chỗ vỡ đâm vào.
Theo ánh mắt Lạc Khuynh Thành nhìn sang, buông bát xuống, German đưa tay nắm tay cô lên, lòng bàn tay của anh là một mảng ấm áp, ngón tay của cô lại là lạnh, trong lòng căng thẳng mấy phần, mở nắm tay của cô ra, German đột nhiên liền nhíu mày.
"Em có thể để ý thân thể của chính mình chút được không?"
Bệnh còn chưa có tốt, đã bị cắt bị thương rồi, quả thật không yên tĩnh được giây phút nào!
Mặc dù chỉ là một đạo vết thương rất nhỏ mà thôi, nhưng chút máu chảy ra này, lại chướng mắt đến cực điểm, thật sự là...... Đau lòng chết anh!
Khẩu khí người đàn ông rất cứng, hơn nữa có chút hung dữ, bên trên đầu quả tim dao động từng tia từng tia ấm ức, Lạc Khuynh Thành lại không nói gì, chỉ cắn môi, nhẹ nhàng tránh khỏi, muốn tránh khỏi lòng bàn tay của anh.
"Đừng nhúc nhích."
Lấy vòng tay, trong chớp mắt đầu ngón tay chạm đến ấy, hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi nó ngã, trong lòng German như bị đâm một cái, lại cũng không nói gì, chỉ đặt nó ở một bên, cúi đầu, môi nhẹ dán lên trong lòng bàn tay Lạc Khuynh Thành.
"Anh......"
Trái tim nhảy một cái, Lạc Khuynh Thành nhất thời liền hoảng sợ, ngay cả hô hấp cũng muốn dừng lại.
Anh, anh, anh…... vậy mà đang liếm vết thương của cô?
Cho tới bây giờ Lạc Khuynh Thành cũng chưa từng nghĩ tới, cao ngạo như German, cũng sẽ làm loại chuyện này?
Thật ra, đừng nói cô, ngay cả bản thân German, cũng không thể ngờ rằng, anh sẽ hôn cô giống như đang cúng bái nữ thần. Thế nhưng là huyết sắc kia, đâm vào mắt càng khiến trái tim đau hơn, đầu của anh, liền không nghe sai sử thấp xuống, đợi cho anh tỉnh táo lại, môi, đã hôn lên lòng bàn tay của cô…...
Cái này giống như là trái tim anh, cho đến khi luân hãm thật sâu, khó khăn lắm mới ý thức được, mà lúc này, anh đã sớm không có cách nào kiềm chế được.
◆
Mút giọt máu vào trong miệng, đầu lưỡi không mang theo nửa phần sắc tình, chỉ tràn đầy thương tiếc liếm liếm, lúc này German mới buông Lạc Khuynh Thành ra được, đứng dậy, không nói một lời đi lấy thuốc...
Từ khi trong nhà có thêm cô, trong hòm thuốc khẩn cấp liền có thêm rất nhiều loại thuốc loạn thất bát tao.
Ngắm nhìn bóng lưng German thật sâu, đầu lông mày dấy lên một tia đau đớn, quay đầu sang chỗ khác, Lạc Khuynh Thành dường như không đành lòng nhìn nữa, thật ra, là cô không dám, lại nhìn nhiều một chút, kiên trì trong nội tâm cô liền sẽ lui giảm mấy phần, loại tra tấn song song giữa tình cảm và lý trí này, khiến cho cô rất thống khổ...
Bỏ ánh mắt qua một bên, nhếch môi đỏ, thừa dịp thời điểm German lấy thuốc, Lạc Khuynh Thành lấy lại vòng tay gãy đôi từ trên bàn về, dùng khăn tay tỉ mỉ bao lại.
"Em đang làm gì?"
Vừa mới gói kỹ, âm thanh của anh liền truyền đến trên đỉnh đầu, cùng với hơi thở của anh, lao thẳng về phía cô...…
Khẽ giật mình, cũng không nhăn nhó, nâng bao lụa, đưa tới trước mặt German, Lạc Khuynh Thành nhẹ giọng nói: "Tìm thời gian đến hỏi Gavin đi, xem có người nào có thể sửa lại không."
"May mắn, còn chưa vỡ quá nát, chỉ là hai đoạn, hẳn là có thể sửa được."
Ngọn đèn óng ánh chiếu vào trên mặt Lạc Khuynh Thành, chiếu ra điềm tĩnh dịu dàng của cô, chẳng qua, trong đó xen lẫn mấy phần xa cách lãnh ý, thời điểm nhìn German, một đôi con ngươi đang còn chưa đầy nước mắt, dịu dàng như hai đầm nước xanh, trong suốt thấy đáy, dường như liếc mắt một cái liền có thể nhìn vào đáy lòng của anh...…
Trong lòng bất ngờ co rụt lại, tinh thần giống như đột nhiên thông suốt, tùy ý ném thuốc mỡ qua một bên, hai tay chống ở đầu giường, German cúi người xuống, chặt chẽ khoá Lạc Khuynh Thành ở dưới thân.
=====
Editor tâm sự: Vẫn càng ngày càng thấy truyện teen :)))
Chương sau: Giận trách, hay là hờn dỗi?
Trong lòng đột ngột nhảy dựng một cái, hoảng loạn ngẩng đầu lên, quả nhiên, chỉ thấy German ngay ở trước mặt mình, gương mặt, hình dáng rõ ràng, lông màu sắc bén trầm lặng, anh tuấn như thường.
Chợt vừa thấy anh như vậy, bất ngờ không kịp chuẩn bị như thế, trong phút chốc, nhịp tim tựa như nổi trống, hoảng loạn cúi đầu, ý đồ giấu khuôn mặt đi, Lạc Khuynh Thành lau nước mắt không ngừng, thế nhưng là chóp mũi có hơi thở hừng hực dương cương, hỗn tạp mùi thuốc lá nhàn nhạt không ngừng đánh tới, như là có hỏa diễm đang thiêu đốt, hun cô càng thêm muốn khóc, nước mắt, lau thế nào cũng không lau hết được...
Gần đây cô làm sao vậy, vì sao thích khóc như thế!?
Cúi đầu, Lạc Khuynh Thành không ngừng xem thường mình dưới đáy lòng, cô không thích bản thân yếu ớt như thế, động một cái liền rơi nước mắt, quá yếu đuối rồi, thế nhưng là cô không thể phủ nhận, anh trở về, trong nháy mắt đã lấp đầy trái tim trống trải kia của cô, chính là loại cảm giác yên ổn này, khiến cho cô thỏa mãn muốn khóc......
Càng làm cho tay chân cô mất không chế chính là, trong chớp mắt rơi vào cái ôm của anh ấy, cô rất muốn lao vào gắt gao ôm lấy anh, muốn giống như một cô gái nhỏ nhận hết ấm ức, ý lại trong ngực người đàn ông của mình, gào khóc!?
Làm sao bây giờ, cô lại vẫn lưu luyến không rời với anh như cũ, cô lại vẫn không hạ tâm hung ác oán hận anh được!!
Thế nhưng là tại sao anh trở lại? Làm sao anh lại trở về? Cô vốn cho rằng, cô đã nói lời đả thương người khác như vậy rồi, dù là anh không thèm để ý, cũng sẽ không để ý tới cô nữa, đây chính là dụng ý ban đầu của cô, cô đối với anh rất thất vọng, nội tâm có một cỗ tuyệt vọng không thể nào chống lại được, là thật sự không muốn gặp lại anh nữa, thế nhưng là vì sao, thời gian chỉ mới một cái xoay người thôi, mâu thuẫn trong lòng cô, lại cứ cắt giảm nhiều như vậy? Cũng bởi vì ánh mắt thống khổ vừa rồi của anh sao?
Tuy là không nói một lời, nhưng lần này Lạc Khuynh Thành không ầm ĩ không giãy dụa cũng không chống đối, mềm mềm tựa ở trong ngực German, tùy ý để anh ôm, một bộ dáng nàng dâu nhỏ nhu thuận mềm mại, cái này vẫn luôn có độ an ủi rất lớn đối với trái tim của German, trái tim đã thủng trăm ngàn lỗ kia…...
Nói thật, đối với việc anh sẽ quay trở lại, điểm này ngay cả bản thân German cũng không có cách nào lý giải, lời cô nói đả thương người khác như thế, rõ ràng cô muốn kháng cự anh như vậy, chuyện này với anh mà nói, là việc tuyệt đối làm hại đến tự tôn nam tính, đổi lại ngày thường, anh cũng đã sớm quay người, từ sau đó sẽ không còn tới gần cô nữa, thậm chí cũng không liếc nhìn cô thêm một cái, có thể, sẽ chỉ biến thành so với người xa lạ còn muốn xa lạ hơn, thế nhưng là anh vẫn chỉ muốn thân cận cô hơn gần chút nữa, lại thân cận một chút......
Làm sao lại bởi vì đối tượng là cô, anh liền thay đổi triệt để đây?
Môi mỏng nhẹ nhàng rét lạnh, như sao, hai đầu lông mày lỗi lạc rõ ràng, đột nhiên trong lúc đó liền mang theo ý cười tự giễu, German ôm ngang Lạc Khuynh Thành đi tới trước giường, nghiêng người, để cô xuống dưới, đợi cho cô vững vàng nửa tựa ở đầu giường, xác định sẽ không ngã xuống, anh mới chịu buông cô ra, đứng dậy...
Hơi thở người đàn ông bỗng nhiên lại xa cách mình, giống như là đột nhiên rút mất thứ không khí cô dựa vào để sinh tồn, trong lòng hoảng hốt, Lạc Khuynh Thành không hề suy nghĩ bất kỳ điều gì, cũng không kịp nghĩ, chỉ ngẩng đầu, theo bản năng đi giữ chặt German lại.
"Anh đi......"
Quả nhiên, chữ còn chưa kịp ra khỏi miệng, anh đã trở về rồi, nhìn vào bên trong hai con ngươi lạnh băng của anh, cô đột nhiên thanh tỉnh lại.
Mình đây là đang làm gì?!
Anh đối với cô mà nói, thật sự là hấp dẫn còn hơn anh túc, luôn có thể dụ phát hành động tiềm thức của cô, khiến cho cô vứt bỏ tất cả tạp niệm, chỉ lo yêu anh, loại cảm giác này, cơ hồ không khác gì với bản năng, quá mức cường đại, cũng quá mức đáng sợ...
Chỉ là, vừa mới kháng cự, liền tới gần nữa, quả thật không thể tha thứ!
Hàm răng khẽ cắn trên cánh môi phấn hoa, yên lặng thu hồi cánh tay vừa mới duỗi ra, nắm đấm cuộn lại, Lạc Khuynh Thành cúi thấp đầu xuống, né tránh tầm mắt của German, lông mi thật dài bị nước mắt ướt nhẹp, ở dưới ánh đèn, đen bóng sáng lên một mảnh, trong nháy mắt chiếu vào trong lòng người đàn ông…..
Cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cô vài lần, German liền xoay người sang chỗ khác, bưng bàn ăn từ trên bàn lên, xoay người về, lại đặt ở trên tủ đầu giường, bưng lên bát cháo tổ yến loãng kia, lúc này mới dọc theo bên giường ngồi xuống.
Bát sứ nho nhỏ nhẹ nhàng nâng ở trong lòng bàn tay rộng lớn của người đàn ông, thấp môi, dán lên bát, nhẹ nhàng mấp máy, đôi môi lạnh thấu xương của German khẽ buông lỏng......
May mắn, còn chưa hoàn toàn lạnh xuống, độ ấm vừa vặn.
"Ăn."
Múc một muỗng nhỏ, đưa đến bên miệng Lạc Khuynh Thành, German cứng rắn mở miệng, chỉ một chữ, nghe không ra bất kỳ một cảm xúc gì, ngược lại là trong lòng Lạc Khuynh Thành dao động ra kinh ngạc......
Nâng con ngươi lên nhìn về phía German, nhìn anh, trong lòng cô lập tức hiểu rõ, anh đúng là, anh đúng là đặc biệt quay lại để đút cô! Ở sau khi cô đả thương anh như vậy, anh vẫn nhớ rõ thân thể của cô như trước!?
Cỗ thân thể này của cô thực sự rất mảnh mai, vừa nhiễm bệnh khẩu vị liền không tốt, mình muốn ăn cũng không được mấy miếng, dù cẩn thận điều dưỡng đi nữa, thân thể khôi phục cũng rất chậm, cho nên những ngày này, vì để cho cô có thể ăn nhiều một chút, đều là anh tự mình đến đút, cũng không phải nói cô già mồm, chỉ có anh đút mới ăn vào được, mà là người đàn ông này quá bá đạo, thủ đoạn cũng rất ti tiện, nếu như cô không ăn, anh sẽ thay đổi biện pháp đe dọa cô, cô bị ép bất đắc dĩ, đành phải ăn......
Bởi vì kinh ngạc, Lạc Khuynh Thành có chút không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn German, cô cũng không nhúc nhích, miệng cũng không mở ra.
Lông mày nhíu lại không thể thấy rõ, môi khẽ mở, German thấp giọng một câu: "Nếu không ăn tôi dùng miệng đút!"
Giọng điệu người đàn ông bá đạo còn lộ ra mười phần nguy hiểm, gõ vào trong tai Lạc Khuynh Thành, nhất thời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng một bàn tay kia, liền không khống chế được nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, cũng không phải xấu hổ, mà là bởi vì tức giận...
Chính là như vậy, anh chính là dùng biện pháp ti tiện này bức hiếp cô!
Có hai lần cô bướng bỉnh không chịu, cứ không tin anh sẽ thực sự làm như vậy, liền cố chấp không chịu thỏa hiệp với anh, ai ngờ, trên mặt anh một chút biểu cảm cũng không có, chỉ liếc nhìn cô một cái, đã thực sự miệng đối miệng đút cho cô ăn, cho dù lúc sau cô nhận thua nói sẽ ăn, anh còn không bỏ qua, cứng rắn dùng môi cho ăn xong một trận, mà lại ở ngay trước mặt Claire! Cô khi đó, xấu hổ chỉ hận không thể tiến vào trong khe đất không bao giờ đi ra nữa!
Tầm mắt dừng trước German, môi son liền hơi hơi mở ra, Lạc Khuynh Thành ngoan ngoãn ăn, không nói một lời, mà anh cũng không nói chuyện, trong lúc nhất thời, đúng là hài hòa khác thường, trong không khí, có từng điểm từng điểm dịu dàng tô điểm trong đó, hòa tan không ít âm u, ngược lại giống như cảnh tượng đả thương người khác vừa rồi cũng chưa từng diễn ra……
◆
Tay, tùy ý đặt ở trên chăn, xua đuổi khẳng định không thể, nhiệt tình mà đối đãi cũng không thể, đối với tình trạng bây giờ thật sự là có chút không biết ứng đối như thế nào, đốt ngón tay nắm chặt một chút, Lạc Khuynh Thành cơ hồ là theo bản năng nắm thành quyền, thế nhưng là trong lòng bàn tay trái, ở lúc này có cảm giác đau đớn truyền đến......
Tinh tế hít một hơi, lúc này Lạc Khuynh Thành mới hậu tri hậu giác phát hiện, trong lòng bàn tay của cô còn cầm hai đoạn vòng tay kia, vừa rồi không chú ý, bị chỗ vỡ đâm vào.
Theo ánh mắt Lạc Khuynh Thành nhìn sang, buông bát xuống, German đưa tay nắm tay cô lên, lòng bàn tay của anh là một mảng ấm áp, ngón tay của cô lại là lạnh, trong lòng căng thẳng mấy phần, mở nắm tay của cô ra, German đột nhiên liền nhíu mày.
"Em có thể để ý thân thể của chính mình chút được không?"
Bệnh còn chưa có tốt, đã bị cắt bị thương rồi, quả thật không yên tĩnh được giây phút nào!
Mặc dù chỉ là một đạo vết thương rất nhỏ mà thôi, nhưng chút máu chảy ra này, lại chướng mắt đến cực điểm, thật sự là...... Đau lòng chết anh!
Khẩu khí người đàn ông rất cứng, hơn nữa có chút hung dữ, bên trên đầu quả tim dao động từng tia từng tia ấm ức, Lạc Khuynh Thành lại không nói gì, chỉ cắn môi, nhẹ nhàng tránh khỏi, muốn tránh khỏi lòng bàn tay của anh.
"Đừng nhúc nhích."
Lấy vòng tay, trong chớp mắt đầu ngón tay chạm đến ấy, hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi nó ngã, trong lòng German như bị đâm một cái, lại cũng không nói gì, chỉ đặt nó ở một bên, cúi đầu, môi nhẹ dán lên trong lòng bàn tay Lạc Khuynh Thành.
"Anh......"
Trái tim nhảy một cái, Lạc Khuynh Thành nhất thời liền hoảng sợ, ngay cả hô hấp cũng muốn dừng lại.
Anh, anh, anh…... vậy mà đang liếm vết thương của cô?
Cho tới bây giờ Lạc Khuynh Thành cũng chưa từng nghĩ tới, cao ngạo như German, cũng sẽ làm loại chuyện này?
Thật ra, đừng nói cô, ngay cả bản thân German, cũng không thể ngờ rằng, anh sẽ hôn cô giống như đang cúng bái nữ thần. Thế nhưng là huyết sắc kia, đâm vào mắt càng khiến trái tim đau hơn, đầu của anh, liền không nghe sai sử thấp xuống, đợi cho anh tỉnh táo lại, môi, đã hôn lên lòng bàn tay của cô…...
Cái này giống như là trái tim anh, cho đến khi luân hãm thật sâu, khó khăn lắm mới ý thức được, mà lúc này, anh đã sớm không có cách nào kiềm chế được.
◆
Mút giọt máu vào trong miệng, đầu lưỡi không mang theo nửa phần sắc tình, chỉ tràn đầy thương tiếc liếm liếm, lúc này German mới buông Lạc Khuynh Thành ra được, đứng dậy, không nói một lời đi lấy thuốc...
Từ khi trong nhà có thêm cô, trong hòm thuốc khẩn cấp liền có thêm rất nhiều loại thuốc loạn thất bát tao.
Ngắm nhìn bóng lưng German thật sâu, đầu lông mày dấy lên một tia đau đớn, quay đầu sang chỗ khác, Lạc Khuynh Thành dường như không đành lòng nhìn nữa, thật ra, là cô không dám, lại nhìn nhiều một chút, kiên trì trong nội tâm cô liền sẽ lui giảm mấy phần, loại tra tấn song song giữa tình cảm và lý trí này, khiến cho cô rất thống khổ...
Bỏ ánh mắt qua một bên, nhếch môi đỏ, thừa dịp thời điểm German lấy thuốc, Lạc Khuynh Thành lấy lại vòng tay gãy đôi từ trên bàn về, dùng khăn tay tỉ mỉ bao lại.
"Em đang làm gì?"
Vừa mới gói kỹ, âm thanh của anh liền truyền đến trên đỉnh đầu, cùng với hơi thở của anh, lao thẳng về phía cô...…
Khẽ giật mình, cũng không nhăn nhó, nâng bao lụa, đưa tới trước mặt German, Lạc Khuynh Thành nhẹ giọng nói: "Tìm thời gian đến hỏi Gavin đi, xem có người nào có thể sửa lại không."
"May mắn, còn chưa vỡ quá nát, chỉ là hai đoạn, hẳn là có thể sửa được."
Ngọn đèn óng ánh chiếu vào trên mặt Lạc Khuynh Thành, chiếu ra điềm tĩnh dịu dàng của cô, chẳng qua, trong đó xen lẫn mấy phần xa cách lãnh ý, thời điểm nhìn German, một đôi con ngươi đang còn chưa đầy nước mắt, dịu dàng như hai đầm nước xanh, trong suốt thấy đáy, dường như liếc mắt một cái liền có thể nhìn vào đáy lòng của anh...…
Trong lòng bất ngờ co rụt lại, tinh thần giống như đột nhiên thông suốt, tùy ý ném thuốc mỡ qua một bên, hai tay chống ở đầu giường, German cúi người xuống, chặt chẽ khoá Lạc Khuynh Thành ở dưới thân.
=====
Editor tâm sự: Vẫn càng ngày càng thấy truyện teen :)))
Chương sau: Giận trách, hay là hờn dỗi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.