Quyển 1 - Chương 9: Biến cố
Phong Ca
07/04/2015
Ngay buổi chiều hôm đó, tài khoản của Đồng Ái được chuyển thêm 25 ngàn. Cô nhìn số dư tài khoản, khẽ nhếch môi.
Thế gian này, không ai cho không ai cái gì cả. Bành Vũ Yến cũng chỉ là một kẻ yếu, một kẻ yếu có sắc đẹp. Cô ấy lầm tưởng mình mạnh hơn người khác. Nhưng cái mạnh này chỉ là tạm thời và phải đánh đổi bằng nhiều điều không như ý khác. Đồng Ái thà làm một kẻ yếu có lòng tự trọng còn hơn làm kẻ mạnh tạm thời.
Cô tạm thời đi làm ở tiệm ăn trước đây. Đồng Ái luôn làm việc chăm chỉ, tới giờ làm việc thì cắm cúi cho tới khi tan tầm nên khi hay tin cô nghỉ làm chính thức, bà chủ tiệm liền gọi Đồng Ái làm luôn cả ngày. Công việc ở quán ăn khá vất vả. Đồng Ái làm việc luôn chân luôn tay, tới lúc tan ca thì đã mệt nhoài.
Đã 4 tuần trôi qua mà vẫn không có dấu hiệu gì đặc biệt. Đồng Ái không khỏi thất vọng. Tuy nhiên cô lại không muốn tìm Thiên Vũ thêm lần nữa. Anh ta không đơn giản, lại có những mối quan hệ phức tạp.Đồng Ái không muốn rắc rối thêm.
Cô không tìm Thiên Vũ thì đột nhiên anh ta lại đến tìm cô.
Hôm đó đã 9 giờ tối, Đồng Ái vừa cúi chào bà chủ thì đã nhìn thấy anh ta.
Hơi ốm, vẫn lịch sự, nho nhã trong quần Jean, áo sơ mi.
Đồng Ái khựng lại. Cô không muốn gặp anh ta một chút nào.
-Chào cô.
Thiên Vũ từ từ đi tới. Trên tay anh ta là một phong bì.
-Xin lỗi cô, tôi đi công tác ở Mỹ. Tôi không biết số tài khoản của cô. Hôm nay về nhà, tôi gửi cho cô.
Bên trong có tới mười mấy ngàn. Đồng Ái không khỏi ngạc nhiên. Cô lạnh lùng:
-Một đêm đó, không đáng giá vậy đâu. Anh…
-Cô đừng hiểu lầm.- Thiên Vũ khoát tay- Là chi phí bồi bổ cho cô. Có thể cô đã mang thai. Tôi chỉ muốn giúp phần nuôi dưỡng đứa bé. Chỉ vậy thôi.
…Trong một quán trà nhỏ của khu bình dân, Đồng Ái chịu lạnh rất dở. Cô co người vào bên trong một chút. Thiên Vũ cao lớn, gần như che khuất cả người cô.
-Tôi…tôi có lẽ là không có.- Đồng Ái hơi ngập ngừng- Anh không cần…
-Tỷ lệ một lần rất khó -Thiên Vũ nhấp một ngụm trà- Cô có muốn làm lại không?
Đồng Ái thừa nhận, cô không phải là người có da mặt mỏng. Nhưng với Thiên Vũ, kiểu nói chuyện tỉnh như không đó của anh vẫn làm cho Đồng Ái không khỏi ngượng ngùng.
-Tôi…
-Cũng không nên nóng lòng quá. Cô còn trẻ…Hiện giờ lại không có việc làm ổn định. Tôi nghĩ tốt nhất là vài năm nữa hãy có con…
Vài năm nữa, bao nhiêu chuyện. Bé con…Chỉ còn có mấy tháng nữa thôi. Con người lại không thể sinh sản vô tính được. Nếu không xảy ra quan hệ làm sao có thể có con?
-Anh….anh có thể cùng tôi đi…đi thụ tinh nhân tạo không? Tôi có khoảng mấy chục ngàn. Anh chỉ cần…cần chu cấp cho tôi trong thời gian mang thai thôi. Có được không?
Thiên Vũ không đáp. Phải một lúc sau anh mới thong thả cất lời.
-Thụ tinh nhân tạo chỉ dành cho những người hiếm muộn. Cô và tôi đều bình thường, bệnh viện sẽ không đồng ý thụ tinh nhân tạo đâu.
-…..
-Cô ngại chuyện đó sao?
Mặt Đồng Ái càng lúc càng đỏ. Cô không như anh ta được, nói về chuyện riêng tư một cách tự nhiên.
-Nếu ngại, cô có thể tìm cho mình một người bạn trai…Không cần kết hôn, đàn ông đều sẽ thích mà.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Đồng Ái trả tiền lại cho Thiên Vũ. Anh không từ chối, cầm lại tiền.
Cả hai bước ra khỏi quán…Có lẽ sẽ là lần cuối cùng họ đi cạnh nhau.
Không hiểu sao vừa bước xuống đường Đồng Ái lại thấy trước mắt mình chao đảo. Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, ngã nhào về phía trước. Trước khi mất đi ý thức có một đôi tay đang đỡ lấy cô.
Trong bệnh viện, bác sĩ ân cần vỗ vai Thiên Vũ. Ánh sáng trước mằt Thiên Vũ và Đồng Ái trở nên thật lung linh.
-Chúc mừng hai người. Cô ấy có thai được 4 tuần rồi. Có điều cơ thể thiếu máu, cần phải cố gắng bồi dưỡng thêm.
Một góc khác, cô bé con vừa đưa tay chạm vào bụng Đồng Ái thì bỗng nhiên có ai đó hất ra:
-Đi đi…Đi chỗ khác…Nơi này là của tao rồi….
Thế gian này, không ai cho không ai cái gì cả. Bành Vũ Yến cũng chỉ là một kẻ yếu, một kẻ yếu có sắc đẹp. Cô ấy lầm tưởng mình mạnh hơn người khác. Nhưng cái mạnh này chỉ là tạm thời và phải đánh đổi bằng nhiều điều không như ý khác. Đồng Ái thà làm một kẻ yếu có lòng tự trọng còn hơn làm kẻ mạnh tạm thời.
Cô tạm thời đi làm ở tiệm ăn trước đây. Đồng Ái luôn làm việc chăm chỉ, tới giờ làm việc thì cắm cúi cho tới khi tan tầm nên khi hay tin cô nghỉ làm chính thức, bà chủ tiệm liền gọi Đồng Ái làm luôn cả ngày. Công việc ở quán ăn khá vất vả. Đồng Ái làm việc luôn chân luôn tay, tới lúc tan ca thì đã mệt nhoài.
Đã 4 tuần trôi qua mà vẫn không có dấu hiệu gì đặc biệt. Đồng Ái không khỏi thất vọng. Tuy nhiên cô lại không muốn tìm Thiên Vũ thêm lần nữa. Anh ta không đơn giản, lại có những mối quan hệ phức tạp.Đồng Ái không muốn rắc rối thêm.
Cô không tìm Thiên Vũ thì đột nhiên anh ta lại đến tìm cô.
Hôm đó đã 9 giờ tối, Đồng Ái vừa cúi chào bà chủ thì đã nhìn thấy anh ta.
Hơi ốm, vẫn lịch sự, nho nhã trong quần Jean, áo sơ mi.
Đồng Ái khựng lại. Cô không muốn gặp anh ta một chút nào.
-Chào cô.
Thiên Vũ từ từ đi tới. Trên tay anh ta là một phong bì.
-Xin lỗi cô, tôi đi công tác ở Mỹ. Tôi không biết số tài khoản của cô. Hôm nay về nhà, tôi gửi cho cô.
Bên trong có tới mười mấy ngàn. Đồng Ái không khỏi ngạc nhiên. Cô lạnh lùng:
-Một đêm đó, không đáng giá vậy đâu. Anh…
-Cô đừng hiểu lầm.- Thiên Vũ khoát tay- Là chi phí bồi bổ cho cô. Có thể cô đã mang thai. Tôi chỉ muốn giúp phần nuôi dưỡng đứa bé. Chỉ vậy thôi.
…Trong một quán trà nhỏ của khu bình dân, Đồng Ái chịu lạnh rất dở. Cô co người vào bên trong một chút. Thiên Vũ cao lớn, gần như che khuất cả người cô.
-Tôi…tôi có lẽ là không có.- Đồng Ái hơi ngập ngừng- Anh không cần…
-Tỷ lệ một lần rất khó -Thiên Vũ nhấp một ngụm trà- Cô có muốn làm lại không?
Đồng Ái thừa nhận, cô không phải là người có da mặt mỏng. Nhưng với Thiên Vũ, kiểu nói chuyện tỉnh như không đó của anh vẫn làm cho Đồng Ái không khỏi ngượng ngùng.
-Tôi…
-Cũng không nên nóng lòng quá. Cô còn trẻ…Hiện giờ lại không có việc làm ổn định. Tôi nghĩ tốt nhất là vài năm nữa hãy có con…
Vài năm nữa, bao nhiêu chuyện. Bé con…Chỉ còn có mấy tháng nữa thôi. Con người lại không thể sinh sản vô tính được. Nếu không xảy ra quan hệ làm sao có thể có con?
-Anh….anh có thể cùng tôi đi…đi thụ tinh nhân tạo không? Tôi có khoảng mấy chục ngàn. Anh chỉ cần…cần chu cấp cho tôi trong thời gian mang thai thôi. Có được không?
Thiên Vũ không đáp. Phải một lúc sau anh mới thong thả cất lời.
-Thụ tinh nhân tạo chỉ dành cho những người hiếm muộn. Cô và tôi đều bình thường, bệnh viện sẽ không đồng ý thụ tinh nhân tạo đâu.
-…..
-Cô ngại chuyện đó sao?
Mặt Đồng Ái càng lúc càng đỏ. Cô không như anh ta được, nói về chuyện riêng tư một cách tự nhiên.
-Nếu ngại, cô có thể tìm cho mình một người bạn trai…Không cần kết hôn, đàn ông đều sẽ thích mà.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Đồng Ái trả tiền lại cho Thiên Vũ. Anh không từ chối, cầm lại tiền.
Cả hai bước ra khỏi quán…Có lẽ sẽ là lần cuối cùng họ đi cạnh nhau.
Không hiểu sao vừa bước xuống đường Đồng Ái lại thấy trước mắt mình chao đảo. Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, ngã nhào về phía trước. Trước khi mất đi ý thức có một đôi tay đang đỡ lấy cô.
Trong bệnh viện, bác sĩ ân cần vỗ vai Thiên Vũ. Ánh sáng trước mằt Thiên Vũ và Đồng Ái trở nên thật lung linh.
-Chúc mừng hai người. Cô ấy có thai được 4 tuần rồi. Có điều cơ thể thiếu máu, cần phải cố gắng bồi dưỡng thêm.
Một góc khác, cô bé con vừa đưa tay chạm vào bụng Đồng Ái thì bỗng nhiên có ai đó hất ra:
-Đi đi…Đi chỗ khác…Nơi này là của tao rồi….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.