Quyển 3 - Chương 6: Cái giá của bốn năm
Phong Ca
07/04/2015
Suốt một đêm, Thiên Vũ ở bên Tử Viễn. Thằng bé tỏ thái độ vô cùng gay gắt, anh đút cơm, nó không ăn….Anh đến gần, những gì trong tầm tay ném
được thì ném ngay, mục tiêu là người Thiên Vũ. Thế nhưng anh không tỏ ra khó chịu, vẫn kiên trì đến gần Tử Viễn, kiên trì cố chạm vào con.
Tử Viễn luôn ghét người ta đụng chạm. Tới khi mệt, cậu bé nằm lăn ra ngủ, dáng người cong lại hệt con tôm. Nhưng chỉ cần Thiên Vũ tới gần là bật dậy ngay.
Lần thứ nhất, lần thứ hai rồi lần thứ ba….Cuối cùng cũng ngủ, khi Thiên Vũ tới gần đã không bật dậy nữa rồi.
Tử Viễn có khuôn mặt rất giống Thiên Vũ. Dáng vẻ khi ngủ, mày chau lại, anh chợt nhớ, ba Mạnh từng nói, tướng ngủ của mình rất xấu, khi ngủ thì hay chau mày, cau có…Ba còn nói, anh ít khi ngủ say, chỉ cần có tiếng động là bật dậy ngay.
Bốn năm…Anh gần như bỏ rơi con trẻ, vì sao? Là lẽ vì sao?
Tay anh vô thức vuốt nhẹ lên trán Tử Viễn. Thằng bé lại mở trừng mắt, nhìn anh…
Người hơi co lại, ánh mắt tối sầm.
-Là ba đây con…Là ba…
Tử Viễn lại định bật dậy nhưng sau đó lại nằm yên tại chỗ…Câu bé trở mình sang một góc khác, nhắm mắt ngủ. Vẫn là bài xích nhưng Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm hơn. Nụ cười xuất hiện trên môi anh, rất nhẹ nhàng…
Bốn năm trước, khi Thiên Vũ chuẩn bị sang Nhật đón ba mẹ con về Hong Kong. Khi ngôi nhà anh đã trang hoàng chờ đợi họ thì bỗng nhiên…Mọi thứ cứ như một cơn ác mộng. Phí Dung Dung. Một cô gái có vẻ đẹp thuần khiết, cùng Phạm Vịnh Hàn trở về. Vịnh Hàn xem cô ấy như báu vật. Tình yêu đã làm anh ấy phấn chấn hơn.
Phạm Vịnh Hàn không còn tránh mặt Thiên Vũ nữa, đã gọi anh là Tiểu Vũ…Đã cười với anh.
Chỉ tiếc là…
Cuộc đời Thiên Vũ gắn liền với nhà họ Phạm. Còn một đêm nữa là anh sang Nhật thì nhà họ Phạm xảy ra biến cố lớn. Phạm Vịnh Khải bị chính em trai mình gây thương tích. Mọi chuyện bắt nguồn từ việc anh ta đột nhiên nổi cơn dục vọng, tấn công Dung Dung.
Phạm Vịnh Hàn bị bắt tạm giam. Vịnh Khải nằm bệnh viện. Ông Phạm bị tai biến. Thiên Vũ cuối cùng không thể buông tay.
Khi Phạm Vịnh Hàn ra khỏi tù, anh được tin Dung Dung tự sát. Nghe nói cô không tha thứ cho Vịnh Khải, cương quyết kiện anh ra tòa. Trong phiên tòa, Thiên Vũ tìm được luật sư Phương Bằng, tìm mọi cách dồn ép Dung Dung, bắt cô tường thuật rõ mọi chuyện đêm hôm đó. Sức ép dư luận đè nặng lên cô. Bị người ta chế giễu, là đề tài cho đám báo chí lá cải khai thác, chế giễu, trong khi quẫn trí Dung Dung đã tự kết liễu đời mình.
Vịnh Hàn đã thề, cả đời sẽ không quay về nhà họ Phạm. Thiên Vũ đúng là con của ông Phạm, em của Vịnh Khải, trong người anh là dòng máu nhẫn tâm của họ. Đám báo chí lá cải đó là do Thiên Vũ dùng tiền để họ đăng bài. Còn có nhân chứng nói, Dung Dung mua thuốc kích thích, khiến Vịnh Khải phạm tội…Sau khi Vịnh Hàn tới tìm thì anh ta nói thật, đã có người đến tìm mình, đưa tiền để mình ra tòa làm nhân chứng giả. Một đám người ép chết cô gái ngây thơ…Vịnh Hàn hận họ. Thiên Vũ là kẻ đầu tiên anh ta hận và sẽ hận suốt đời…
Muôn ngàn tin tức bát quái. Sau đó Thiên Vũ kiên quyết rời khỏi Phạm thị, tiếp tục điều hành công ty của riêng mình. Những thị phi cũng liên tiếp kéo tới…Thiên Vũ thừa nhận, mình có phần ích kỷ. Anh không muốn Đồng Ái, không muốn các con của mình nhìn thấy chồng, thấy cha của mình xuất hiện trên báo chí trong những vai trò xấu xa đó. Dù chuyện anh làm, anh biết….Hơn nữa, cảm giác khó chịu trong lòng Thiên Vũ cứ tồn tại như một cái gai không nhổ được khi anh hỏi, Đồng Ái thản nhiên chấp nhận chuyện ở lại bên Nhật. Thiên Vũ có chút tự ái, cảm giác chua chua dâng lên trong lồng ngực. Cô ấy kjhông cần mình…Không thực sự cần mình…
Bốn năm…Bao nhiêu chuyện. Thiên Vũ hối hận. Phải chi mình buông xuống thêm một chút….Chịu hỏi rõ, chịu cùng ba con người này đón nhận mọi chuyện. Đồng Ái nuôi dạy hai đứa nhỏ sẽ không phải vất vả như vậy. Tiểu Viễn cũng không đến nỗi ghét anh, xa lánh anh, nhìn thấy anh là đã chọi đá, chọi chén đến chảy máu đầu rồi…
Vết thương….Bây giờ Thiên Vũ mới thấy đau thì máu đã khô rồi…
Điện thoại nhấp nháy. Anh cầm lên:
-Anh…Là em…
-Vâng. Tiểu Vy sao rồi em?
-Tiểu Vy tỉnh rồi, cũng ăn được một ít cháo. Còn…còn Tiểu Viễn thế nào anh?
-Con ngủ rồi- Thiên Vũ vuốt tóc con, cố gắng nhẹ nhàng hết sức- Đừng lo quá….Em nghỉ một lát đi. Mai anh vào thay cho em…
-Không sao đâu. Anh soạn giùm em ít đồ của Tiểu Vy. Còn Tiểu Viễn nữa…Anh…anh cố gắng đem con vào chỗ này cho em là được. Em…
-Để anh trông Tiểu Viễn -Thiên Vũ nhẹ nhàng cắt ngang- Em cứ lo cho Tiểu Vy đi. Sáng mai anh sẽ đưa con đến chỗ em….
Tử Viễn vừa trở mình một chút. Nơi âm u thế giới, hắn cũng trở mình.
Cảm giác cô đơn tràn ngập. Hắn chợt nhớ, chợt mong cô bé con sẽ ngồi trên chân hắn như ngày nào còn là một linh hồn sương khói, rụt rè nép vào hắn tìm một chỗ tựa nương….
Tử Viễn luôn ghét người ta đụng chạm. Tới khi mệt, cậu bé nằm lăn ra ngủ, dáng người cong lại hệt con tôm. Nhưng chỉ cần Thiên Vũ tới gần là bật dậy ngay.
Lần thứ nhất, lần thứ hai rồi lần thứ ba….Cuối cùng cũng ngủ, khi Thiên Vũ tới gần đã không bật dậy nữa rồi.
Tử Viễn có khuôn mặt rất giống Thiên Vũ. Dáng vẻ khi ngủ, mày chau lại, anh chợt nhớ, ba Mạnh từng nói, tướng ngủ của mình rất xấu, khi ngủ thì hay chau mày, cau có…Ba còn nói, anh ít khi ngủ say, chỉ cần có tiếng động là bật dậy ngay.
Bốn năm…Anh gần như bỏ rơi con trẻ, vì sao? Là lẽ vì sao?
Tay anh vô thức vuốt nhẹ lên trán Tử Viễn. Thằng bé lại mở trừng mắt, nhìn anh…
Người hơi co lại, ánh mắt tối sầm.
-Là ba đây con…Là ba…
Tử Viễn lại định bật dậy nhưng sau đó lại nằm yên tại chỗ…Câu bé trở mình sang một góc khác, nhắm mắt ngủ. Vẫn là bài xích nhưng Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm hơn. Nụ cười xuất hiện trên môi anh, rất nhẹ nhàng…
Bốn năm trước, khi Thiên Vũ chuẩn bị sang Nhật đón ba mẹ con về Hong Kong. Khi ngôi nhà anh đã trang hoàng chờ đợi họ thì bỗng nhiên…Mọi thứ cứ như một cơn ác mộng. Phí Dung Dung. Một cô gái có vẻ đẹp thuần khiết, cùng Phạm Vịnh Hàn trở về. Vịnh Hàn xem cô ấy như báu vật. Tình yêu đã làm anh ấy phấn chấn hơn.
Phạm Vịnh Hàn không còn tránh mặt Thiên Vũ nữa, đã gọi anh là Tiểu Vũ…Đã cười với anh.
Chỉ tiếc là…
Cuộc đời Thiên Vũ gắn liền với nhà họ Phạm. Còn một đêm nữa là anh sang Nhật thì nhà họ Phạm xảy ra biến cố lớn. Phạm Vịnh Khải bị chính em trai mình gây thương tích. Mọi chuyện bắt nguồn từ việc anh ta đột nhiên nổi cơn dục vọng, tấn công Dung Dung.
Phạm Vịnh Hàn bị bắt tạm giam. Vịnh Khải nằm bệnh viện. Ông Phạm bị tai biến. Thiên Vũ cuối cùng không thể buông tay.
Khi Phạm Vịnh Hàn ra khỏi tù, anh được tin Dung Dung tự sát. Nghe nói cô không tha thứ cho Vịnh Khải, cương quyết kiện anh ra tòa. Trong phiên tòa, Thiên Vũ tìm được luật sư Phương Bằng, tìm mọi cách dồn ép Dung Dung, bắt cô tường thuật rõ mọi chuyện đêm hôm đó. Sức ép dư luận đè nặng lên cô. Bị người ta chế giễu, là đề tài cho đám báo chí lá cải khai thác, chế giễu, trong khi quẫn trí Dung Dung đã tự kết liễu đời mình.
Vịnh Hàn đã thề, cả đời sẽ không quay về nhà họ Phạm. Thiên Vũ đúng là con của ông Phạm, em của Vịnh Khải, trong người anh là dòng máu nhẫn tâm của họ. Đám báo chí lá cải đó là do Thiên Vũ dùng tiền để họ đăng bài. Còn có nhân chứng nói, Dung Dung mua thuốc kích thích, khiến Vịnh Khải phạm tội…Sau khi Vịnh Hàn tới tìm thì anh ta nói thật, đã có người đến tìm mình, đưa tiền để mình ra tòa làm nhân chứng giả. Một đám người ép chết cô gái ngây thơ…Vịnh Hàn hận họ. Thiên Vũ là kẻ đầu tiên anh ta hận và sẽ hận suốt đời…
Muôn ngàn tin tức bát quái. Sau đó Thiên Vũ kiên quyết rời khỏi Phạm thị, tiếp tục điều hành công ty của riêng mình. Những thị phi cũng liên tiếp kéo tới…Thiên Vũ thừa nhận, mình có phần ích kỷ. Anh không muốn Đồng Ái, không muốn các con của mình nhìn thấy chồng, thấy cha của mình xuất hiện trên báo chí trong những vai trò xấu xa đó. Dù chuyện anh làm, anh biết….Hơn nữa, cảm giác khó chịu trong lòng Thiên Vũ cứ tồn tại như một cái gai không nhổ được khi anh hỏi, Đồng Ái thản nhiên chấp nhận chuyện ở lại bên Nhật. Thiên Vũ có chút tự ái, cảm giác chua chua dâng lên trong lồng ngực. Cô ấy kjhông cần mình…Không thực sự cần mình…
Bốn năm…Bao nhiêu chuyện. Thiên Vũ hối hận. Phải chi mình buông xuống thêm một chút….Chịu hỏi rõ, chịu cùng ba con người này đón nhận mọi chuyện. Đồng Ái nuôi dạy hai đứa nhỏ sẽ không phải vất vả như vậy. Tiểu Viễn cũng không đến nỗi ghét anh, xa lánh anh, nhìn thấy anh là đã chọi đá, chọi chén đến chảy máu đầu rồi…
Vết thương….Bây giờ Thiên Vũ mới thấy đau thì máu đã khô rồi…
Điện thoại nhấp nháy. Anh cầm lên:
-Anh…Là em…
-Vâng. Tiểu Vy sao rồi em?
-Tiểu Vy tỉnh rồi, cũng ăn được một ít cháo. Còn…còn Tiểu Viễn thế nào anh?
-Con ngủ rồi- Thiên Vũ vuốt tóc con, cố gắng nhẹ nhàng hết sức- Đừng lo quá….Em nghỉ một lát đi. Mai anh vào thay cho em…
-Không sao đâu. Anh soạn giùm em ít đồ của Tiểu Vy. Còn Tiểu Viễn nữa…Anh…anh cố gắng đem con vào chỗ này cho em là được. Em…
-Để anh trông Tiểu Viễn -Thiên Vũ nhẹ nhàng cắt ngang- Em cứ lo cho Tiểu Vy đi. Sáng mai anh sẽ đưa con đến chỗ em….
Tử Viễn vừa trở mình một chút. Nơi âm u thế giới, hắn cũng trở mình.
Cảm giác cô đơn tràn ngập. Hắn chợt nhớ, chợt mong cô bé con sẽ ngồi trên chân hắn như ngày nào còn là một linh hồn sương khói, rụt rè nép vào hắn tìm một chỗ tựa nương….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.