Quyển 3 - Chương 7: Kịp thời
Phong Ca
07/04/2015
Một đêm mệt mỏi, buổi sáng trong phòng ăn, Thiên Vũ ngồi đối diện với Tử Viễn. Trước mặt cậu bé là một chén cháo rất thơm.
Tử Viễn không quan tâm đến chén cháo, chỉ ngồi yên, gần như bất động, mắt không nhìn, không có tiêu cự…Xa xăm.
-Tiểu Viễn…Ăn đi con.
Một muỗng cháo đút tới trước mặt Tử Viễn. Cậu bé há ra.
Đơn giản là động tác nuốt.Thiên Vũ đặt muỗng xuống trước mặt con.
Tử Viễn không có phản ứng gì. Đôi mắt vẫn hướng về phía trước, không đòi hỏi cũng không có nhu cầu muốn được ăn thêm.
Thiên Vũ có điện thoại. Là số của Đồng Ái. Giọng cô đầy lo lắng:
-Anh ơi, Tiểu Viễn thức chưa?
Giọng nói trong điện thoại rất nhỏ nhưng Tử Viễn dường như đã nghe thấy. Cậu bé đưa mắt nhìn. Thiên Vũ nhẹ nhàng:
-Thức rồi. Anh để điện thoại cho con nhé?
Điện thoại áp vào mặt Tử Viễn. Cậu bé hơi né người. Nhưng giọng nói trong trẻo của Tử Vy đã vang lên:
-Anh ơi, anh ăn sáng chưa?
Tử Viễn không bài xích Tử Vy. Trong thế giới của thằng bé chỉ có Tử Vy?
Không phải….Vì Tử Vy là người luôn ở bên Tử Viễn mọi nơi mọi lúc. Dù bị anh trai đánh, xô ngã, cắn, cô bé vẫn không nản lòng, vẫn kiên trì làm một cái bóng nhỏ bên anh mình.
Thiên Vũ chạm nhẹ vào tóc Tử Viễn. Thằng bé lại dịch người, khó chịu, tránh ra xa.
Lần thứ hai chạm vào, Tử Viễn cũng tránh nhưng không nhanh như lúc đầu nữa. Cậu bé chỉ hơi nhích người, khó chịu cúi mặt xuống bàn ăn.
Thiên Vũ cười nhẹ. Bàn tay lại khẽ khàng vuốt tóc con trai….
Tóc của Tử Viễn ngắn và mềm. Đôi mắt con nhìn anh lạ lẫm và khó chịu. Nhưng không đến nỗi như hôm qua.
-Tiểu Viễn à…
Tử Viễn im lặng. Thiên Vũ lại gọi:
-Tiểu Viễn à….
Từ nhỏ đến giờ Tiểu Viễn không hề nói chuyện. Nhưng cậu bé nghe được. Bác sĩ kết luận, không phải là câm điếc bẩm sinh.
-Cháo này là của ba nấu. Ăn thêm đi con.
Tử Viễn vẫn không có phản ứng. Thiên Vũ múc một muỗng cháo, đút cho cậu nhóc. Cái miệng nhỏ há ra.
Anh đặt cái muỗng vào trong tay cậu bé, dịu dàng:
-Con múc ăn đi. Ngon…
Anh chưa kịp nói dứt lời thì Tử Viễn đã quăng mạnh cái muỗng vào tô cháo. Cháo bắn lên, còn nóng, văng lên mặt Thiên Vũ. Anh chỉ kịp nhắm mắt.
Tử Viễn đưa đôi mắt đầy cảnh giác và đề phòng nhìn Thiên Vũ. Anh lau cháo nóng trên mặt….chỉ khẽ thở dài.
-Để ba đút cho con, Tiểu Viễn!
Thiên Vũ đút thì lại nuốt vào miệng. Cách nuốt máy móc, dường như cũng chẳng biết ngon là gì.
Đút xong chén cháo cũng khoảng nửa tiếng, Thiên Vũ thu dọn bàn ăn, trao cái chén nhỏ Tử Viễn vừa ăn cho cậu bé:
-Con đem đi xuống bếp đi.
Tử Viễn cầm lấy chén cháo, lặng lẽ đi. Thiên Vũ nhìn theo con, có vẻ hơi lo lắng. Không biết nó có biết chỗ nào để chén dơ không?
Mãi một lúc sau anh cũng không nghe thấy tiếng Tử Viễn. Thiên Vũ vội vã bước ra sau.
Tử Viễn đang ngồi dưới đất, trên tay là nước. Một cái xô nước. Chắc thằng bé lấy ra từ nhà vệ sinh. Tử Viễn liên tục đổ nước xuống chân mình, ướt cả ống quần.
Thiên Vũ ngồi xuống bên con, nhẹ nhàng:
-Sao vậy con? Sao lại múc nước làm gì vậy?…
Tử Viễn vẫn xối nước. Thiên Vũ vội nâng chân cậu bé lên. Hành động bị chấm dứt đột ngột làm Tử Viễn có vẻ không vui. Nó nhíu mày:
-……………………
-Nói cho ba biết, sao vậy con?
Tử Viễn vẫn không nói. Thiên Vũ lại nhẹ nhàng hơn:
-Sao lại xối nước vào chân như vậy. Sẽ bị lạnh đó con…
Tay Tử Viễn vẫn không ngừng hành động, cứ xối nước lên chân.
Thiên Vũ đột ngột chụp lấy chân cậu bé, vén ống quần lên.
Phía dưới là hai con kiến khá lớn đang cắn Tử Viễn. Anh chợt hiểu ra, cách thằng bé lấy nước chính là để xoa dịu cái đau đớn dưới chân.
Anh khẽ khàng xoa xoa vết đỏ, giọng nhẹ nhàng nói với Tử Viễn:
-Lát nữa ba dẫn con đi mua mấy thứ này nhé, Tiểu Viễn? Bị đau xức vào sẽ bớt đau hơn….
Không đồng ý cũng không phủ nhận. Nhưng chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, anh dường như đã thông suốt mọi chuyện. Tử Viễn không phải là dạng tự kỷ không có thuốc chữa. Bây giờ vẫn còn kịp để giúp con mà….
Tử Viễn không quan tâm đến chén cháo, chỉ ngồi yên, gần như bất động, mắt không nhìn, không có tiêu cự…Xa xăm.
-Tiểu Viễn…Ăn đi con.
Một muỗng cháo đút tới trước mặt Tử Viễn. Cậu bé há ra.
Đơn giản là động tác nuốt.Thiên Vũ đặt muỗng xuống trước mặt con.
Tử Viễn không có phản ứng gì. Đôi mắt vẫn hướng về phía trước, không đòi hỏi cũng không có nhu cầu muốn được ăn thêm.
Thiên Vũ có điện thoại. Là số của Đồng Ái. Giọng cô đầy lo lắng:
-Anh ơi, Tiểu Viễn thức chưa?
Giọng nói trong điện thoại rất nhỏ nhưng Tử Viễn dường như đã nghe thấy. Cậu bé đưa mắt nhìn. Thiên Vũ nhẹ nhàng:
-Thức rồi. Anh để điện thoại cho con nhé?
Điện thoại áp vào mặt Tử Viễn. Cậu bé hơi né người. Nhưng giọng nói trong trẻo của Tử Vy đã vang lên:
-Anh ơi, anh ăn sáng chưa?
Tử Viễn không bài xích Tử Vy. Trong thế giới của thằng bé chỉ có Tử Vy?
Không phải….Vì Tử Vy là người luôn ở bên Tử Viễn mọi nơi mọi lúc. Dù bị anh trai đánh, xô ngã, cắn, cô bé vẫn không nản lòng, vẫn kiên trì làm một cái bóng nhỏ bên anh mình.
Thiên Vũ chạm nhẹ vào tóc Tử Viễn. Thằng bé lại dịch người, khó chịu, tránh ra xa.
Lần thứ hai chạm vào, Tử Viễn cũng tránh nhưng không nhanh như lúc đầu nữa. Cậu bé chỉ hơi nhích người, khó chịu cúi mặt xuống bàn ăn.
Thiên Vũ cười nhẹ. Bàn tay lại khẽ khàng vuốt tóc con trai….
Tóc của Tử Viễn ngắn và mềm. Đôi mắt con nhìn anh lạ lẫm và khó chịu. Nhưng không đến nỗi như hôm qua.
-Tiểu Viễn à…
Tử Viễn im lặng. Thiên Vũ lại gọi:
-Tiểu Viễn à….
Từ nhỏ đến giờ Tiểu Viễn không hề nói chuyện. Nhưng cậu bé nghe được. Bác sĩ kết luận, không phải là câm điếc bẩm sinh.
-Cháo này là của ba nấu. Ăn thêm đi con.
Tử Viễn vẫn không có phản ứng. Thiên Vũ múc một muỗng cháo, đút cho cậu nhóc. Cái miệng nhỏ há ra.
Anh đặt cái muỗng vào trong tay cậu bé, dịu dàng:
-Con múc ăn đi. Ngon…
Anh chưa kịp nói dứt lời thì Tử Viễn đã quăng mạnh cái muỗng vào tô cháo. Cháo bắn lên, còn nóng, văng lên mặt Thiên Vũ. Anh chỉ kịp nhắm mắt.
Tử Viễn đưa đôi mắt đầy cảnh giác và đề phòng nhìn Thiên Vũ. Anh lau cháo nóng trên mặt….chỉ khẽ thở dài.
-Để ba đút cho con, Tiểu Viễn!
Thiên Vũ đút thì lại nuốt vào miệng. Cách nuốt máy móc, dường như cũng chẳng biết ngon là gì.
Đút xong chén cháo cũng khoảng nửa tiếng, Thiên Vũ thu dọn bàn ăn, trao cái chén nhỏ Tử Viễn vừa ăn cho cậu bé:
-Con đem đi xuống bếp đi.
Tử Viễn cầm lấy chén cháo, lặng lẽ đi. Thiên Vũ nhìn theo con, có vẻ hơi lo lắng. Không biết nó có biết chỗ nào để chén dơ không?
Mãi một lúc sau anh cũng không nghe thấy tiếng Tử Viễn. Thiên Vũ vội vã bước ra sau.
Tử Viễn đang ngồi dưới đất, trên tay là nước. Một cái xô nước. Chắc thằng bé lấy ra từ nhà vệ sinh. Tử Viễn liên tục đổ nước xuống chân mình, ướt cả ống quần.
Thiên Vũ ngồi xuống bên con, nhẹ nhàng:
-Sao vậy con? Sao lại múc nước làm gì vậy?…
Tử Viễn vẫn xối nước. Thiên Vũ vội nâng chân cậu bé lên. Hành động bị chấm dứt đột ngột làm Tử Viễn có vẻ không vui. Nó nhíu mày:
-……………………
-Nói cho ba biết, sao vậy con?
Tử Viễn vẫn không nói. Thiên Vũ lại nhẹ nhàng hơn:
-Sao lại xối nước vào chân như vậy. Sẽ bị lạnh đó con…
Tay Tử Viễn vẫn không ngừng hành động, cứ xối nước lên chân.
Thiên Vũ đột ngột chụp lấy chân cậu bé, vén ống quần lên.
Phía dưới là hai con kiến khá lớn đang cắn Tử Viễn. Anh chợt hiểu ra, cách thằng bé lấy nước chính là để xoa dịu cái đau đớn dưới chân.
Anh khẽ khàng xoa xoa vết đỏ, giọng nhẹ nhàng nói với Tử Viễn:
-Lát nữa ba dẫn con đi mua mấy thứ này nhé, Tiểu Viễn? Bị đau xức vào sẽ bớt đau hơn….
Không đồng ý cũng không phủ nhận. Nhưng chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, anh dường như đã thông suốt mọi chuyện. Tử Viễn không phải là dạng tự kỷ không có thuốc chữa. Bây giờ vẫn còn kịp để giúp con mà….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.