Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Dịch)
Chương 45: Có Một Ứng Cử Viên Khó Mà Liên Hệ
Khả Ninh
11/11/2023
Theo Phương Hiểu, Lữ Thiếu Khanh chắn chắn là sự lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là cái tên đó…
Nàng nhớ lại vài lần giao tiếp với Lữ Thiếu Khanh, liền cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Một gã không biết xấu hổ, không biết da mặt là thứ gì, nghĩ lại đúng là nhức đầu.
Mấu chốt chính là, thực lực của cái tên này còn rất mạnh. Cho dù muốn đánh hắn một trận cũng không làm được.
Phương Hiểu nhìn biểu muội trước mặt.
Hạ Vũ là đại đệ tử của Song Nguyệt Cốc, trong giới tu luyện ở Tề Châu, không ai dám bất kính với nàng. Hơn nữa ngoại hình của nàng cũng rất nổi bật, được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân của Tề Châu. Dù đi đến nơi nào cũng đều là sự tồn tại được mọi người vờn quanh.
Kế Ngôn là người tình trong mộng của các thiếu nữ hoài xuân ở Tề Châu.
Như vậy Hạ Ngữ chính là tình nhân trong mộng của tất cả nam nhân ở Tề Châu.
Ngay cả trong các châu khác cũng có khá nhiều người hâm mộ.
Nhưng mà!
Phương Hiểu không nghĩ là Hạ Ngữ có thể chiếm được chút tiện nghi nào khi ở trước mặt Lữ Thiếu Khanh cả.
Hơn nữa, cái tên kia chưa chắc sẽ quan tâm đến thân phận địa vị của Hạ Ngữ.
Về phần mỹ mạo, có lẽ là cũng không nhìn.
Phương Hiểu nàng tốt xấu cũng là một mỹ nhân, nhưng nàng cũng bị Lữ Thiếu Khanh lơ đi.
Nhìn thấy vẻ mặt đắn đo của Phương Hiểu, Hạ Ngữ tò mò: "Hiểu tỷ tỷ, có vấn đề gì sao?"
Phương Hiểu nói: "Thực lực của người này thì có, nhưng không biết hắn có muốn làm hay không."
"Không muốn sao?"
Biện Nhu Nhu không tin: "Sư tỷ là ai chứ? Có ai mà không nể mặt mũi chứ?"
Đó là sự thật. Nàng là đại đệ tử của Song Nguyệt Cốc, cũng là đệ nhất mỹ nhân ở Tề Châu. Ai cũng phải cho mấy phần mặt mũi.
Phương Hiểu cười khổ nói: "Ta cũng không thể nói ra được, nhưng người này..."
Phương Hiểu không biết nên miêu tả như thế nào.
Vô sỉ?
Da mặt dày, không cần mặt mũi?
Mặc dù nàng cảm thấy như vậy, nhưng nàng cũng không thể bàn luận về người khác ở sau lưng họ được.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể nói: "Nói tóm lại, hắn rất khó đối phó."
Càng nghĩ lại càng cảm thấy chỉ có thể dùng từ khó mà liên hệ để hình dung.
"Là nam nhân sao?" Biện Nhu Nhu hỏi.
Phương Hiểu gật đầu.
Biện Nhu Nhu lập tức khinh thường: "Đừng lo lắng nữa, có sư tỷ ở đây, sẽ không có nam nhân nào không chịu cho thể diện đâu."
Phương Hiểu cười khổ một tiếng.
Nàng không nghĩ rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ cho Hạ Ngữ mặt mũi.
Lữ Thiếu Khanh là người đặc biệt nhất mà nàng từng gặp. Hắn khiến nàng nghĩ rằng mặt mũi của Hạ Ngữ cũng không lớn lắm.
Hạ Ngữ nói: "Hiểu tỷ tỷ, người này rất mạnh sao?"
Phương Hiểu gật đầu: "Rất mạnh, trong mắt của ta, hắn không hề yếu hơn Ngữ muội muội."
Đó là một đánh giá khá cao.
Vẻ mặt Hạ Ngữ cũng trở nên có chút ngưng trọng.
Hạ Ngữ không phải là một bình hoa di động, nàng là đại diện của thế hệ trẻ ở Song Nguyệt Cốc.
Nàng, Kế Ngôn và Trương Tòng Long là ba người được người ta xưng là mạnh nhất Tề Châu.
Kế Ngôn xếp số một không thể nghi ngờ.
Nhưng hạng hai lại mãi không có kết quả, Hạ Ngữ chính là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ cho vị trí thứ hai.
Lúc này Phương Hiểu lại nói thực lực không yếu hơn Hạ Ngữ, làm sao mà không khiến Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu kinh ngạc chứ.
Biện Nhu Nhu không tin: "Không phải chứ? Người tỷ nói là Trương Tòng Long sao?"
Phương Hiểu nói: "Đương nhiên không phải hắn ta."
Biện Nhu Nhu lại nói: "Chẳng lẽ là Kế Ngôn công tử? Nhưng mà Nguyên Anh kỳ không thể tiến vào bí cảnh đâu."
Người ở cảnh giới Nguyên Anh kỳ tiến vào bí cảnh sẽ khiến không gian của bí cảnh không chịu nổi mà sụp đổ.
Nếu Kế Ngôn không bước vào Nguyên Anh kỳ, Hạ Ngữ sẽ đi lên Thiên Ngự Phong nhờ hắn ta giúp đỡ.
Hạ Ngữ khẳng định: "Không phải Kế Ngôn công tử! Nếu là Kế Ngôn công tử, Hiểu tỷ tỷ sẽ không nói rằng sức mạnh của hắn không yếu hơn ta."
Khi Kế Ngôn chưa bước vào cảnh giới Nguyên Anh, sức mạnh của hắn ta đã mạnh hơn Hạ Ngữ rồi.
Phương Hiểu nói: "Không phải Kế Ngôn công tử, nhưng có mối quan hệ rất tốt với Kế Ngôn công tử. Hắn là sư đệ của Kế Ngôn công tử, đồng thời là đệ tử thân truyền của Thiên Ngự Phong của Lăng Tiêu Phái – Lữ Thiếu Khanh công tử."
"Lữ Thiếu Khanh?"
Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu nhìn nhau.
Biện Nhu Nhu nói: "Kế Ngôn công tử còn có thân sư đệ sao?"
Lữ Thiếu Khanh quá khiêm tốn, khiêm tốn đến mức không ai bên ngoài biết về hắn.
Nhưng mà cũng có thể nói là danh tiếng của Kế Ngôn quá lớn, che mất đi người bên cạnh.
Phương Hiểu gật đầu nói: "Đúng vậy, sau khi ta đến đây, vô tình biết được Kế Ngôn công tử còn có một sư đệ và một sư muội."
Biện Nhu Nhu càng ngạc nhiên hơn: "Còn có sư muội sao?"
Phương Hiểu nói: "Sư muội tên là Tiêu Y, có quan hệ khá ổn với ta. Đó là đệ tử mới được nhận vào của sư phụ Kế Ngôn công tử."
Biện Nhu Nhu lại nói: "Tại sao ta chưa bao giờ nghe qua? Chẳng lẽ thực lực của sư đệ hắn ta không tốt, cho nên không có tiếng tăm gì?"
Phương Hiểu lắc đầu: "Thực lực Lữ công tử rất mạnh, thật sự rất mạnh."
Nhớ lại kiếm ý kinh khủng của đêm đó, còn có thanh kiếm dài sượt qua đầu mình.
Trong lòng Phương Hiểu không khỏi rùng mình.
Nàng nói: "Hắn cũng lĩnh ngộ được kiếm ý."
"Cái gì?"
Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu kinh ngạc một lần nữa.
Trong thế hệ trẻ, người duy nhất có thể lĩnh ngộ kiếm ý chính là Kế Ngôn.
Trừ hắn ta ra, chưa từng có ai nghe nói về bất kỳ những người trẻ tuổi khác nào lĩnh ngộ được kiếm ý.
Ngay cả Hạ Ngữ nàng cũng chưa lĩnh ngộ được kiếm ý.
Ánh mắt Hạ Ngữ lộ vẻ hứng thú: "Hiểu tỷ tỷ, những gì tỷ nói là sự thật sao?"
Biện Nhu Nhu nói: "Không phải là Hiểu tỷ tỷ đang nói dối chứ? Còn có người có thiên phú như vậy sao?"
Phương Hiểu nói: "Ta nói dối ngươi thì có ích lợi gì?"
Nàng đang chuẩn bị kể chuyện đêm đó ra. Lúc đầu nàng định để chuyện này thành bí mật của riêng mình.
Nhưng mà khi đối mặt với biểu muội Hạ Ngữ, Phương Hiểu cảm thấy nói cũng đã nói rồi. Cứ một mực giữ trong lòng mà không tìm người chia sẻ thì sẽ rất khó chịu.
Phương Hiểu sợ cứ giữ nó sẽ khiến mình phát bệnh.
Nghe xong lời nói của Phương Hiểu, Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu đều sửng sốt.
Một kiếm chém chết một cao thủ cảnh giới Kết Đan trong một giây, thật là kinh khủng.
Hạ Ngữ im lặng một lúc rồi mới nói: "Không ngờ Lăng Tiêu Phái còn có thiên tài như vậy. Thật không hổ là sư đệ của Kế Ngôn công tử, không thua kém gì Kế Ngôn công tử. Nếu hắn thật sự đúng như những gì Hiểu tỷ tỷ nói, vậy chỉ cần mời được hắn ra tay là đủ rồi."
Lĩnh ngộ kiếm ý trước Nguyên Anh kỳ không giống như lĩnh ngộ kiếm ý sau Nguyên Anh kỳ.
Trước Nguyên Anh kỳ mà lĩnh ngộ được kiếm ý thì thiên phú chắc chắn là kinh tài tuyệt diễm.
Sau khi bước vào Nguyên Anh kỳ, hiểu biết về đại đạo càng sâu hơn, việc lĩnh ngộ kiếm ý sẽ đơn giản giống như là uống một cốc nước, thực sự không có gì đáng để khoe khoang.
Sau đó trên mặt Hạ Ngữ lộ ra biểu tình như đang nhớ lại gì đó. Nàng nói: "Lúc trước khi ta tỉ thí với Kế Ngôn công tử, ta đã bại trong tay hắn, lúc đó ta nói cho hắn ta biết, hắn ta là người đứng đầu thế hệ trẻ ở Tề Châu. Nhưng Kế Ngôn công tử lại lắc đầu và nói một câu, nếu tính cả tên kia thì không phải."
"Tên kia?"
Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu ngạc nhiên, còn có việc này sao?
Hạ Ngữ nói: "Xem ra Kế Ngôn công tử đang nói đến sư đệ của hắn ta."
Biện Nhu Nhu nói: "Nếu hắn lợi hại như vậy, tại sao hắn lại muốn che dấu?"
Phương Hiểu lắc đầu, nàng cũng muốn biết nguyên nhân.
Hạ Ngữ lại nói: "Có người một lòng không màng danh lợi thì có gì kỳ lạ chứ?"
Lông mày Hạ Ngữ khẽ nhíu lại, đầu hơi nghiêng, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, Hạ Ngữ nói với Phương Hiểu: "Xem ra chúng ta phải đến cửa thăm hỏi một chút rồi."
Hạ Ngữ cảm thấy rất có hứng thú với Lữ Thiếu Khanh trong miệng Phương Hiểu, nàng muốn đi lên Thiên Ngự Phong để gặp gỡ Lữ Thiếu Khanh, để xem rốt cuộc hắn lợi hại như thế nào.
Chỉ là cái tên đó…
Nàng nhớ lại vài lần giao tiếp với Lữ Thiếu Khanh, liền cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Một gã không biết xấu hổ, không biết da mặt là thứ gì, nghĩ lại đúng là nhức đầu.
Mấu chốt chính là, thực lực của cái tên này còn rất mạnh. Cho dù muốn đánh hắn một trận cũng không làm được.
Phương Hiểu nhìn biểu muội trước mặt.
Hạ Vũ là đại đệ tử của Song Nguyệt Cốc, trong giới tu luyện ở Tề Châu, không ai dám bất kính với nàng. Hơn nữa ngoại hình của nàng cũng rất nổi bật, được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân của Tề Châu. Dù đi đến nơi nào cũng đều là sự tồn tại được mọi người vờn quanh.
Kế Ngôn là người tình trong mộng của các thiếu nữ hoài xuân ở Tề Châu.
Như vậy Hạ Ngữ chính là tình nhân trong mộng của tất cả nam nhân ở Tề Châu.
Ngay cả trong các châu khác cũng có khá nhiều người hâm mộ.
Nhưng mà!
Phương Hiểu không nghĩ là Hạ Ngữ có thể chiếm được chút tiện nghi nào khi ở trước mặt Lữ Thiếu Khanh cả.
Hơn nữa, cái tên kia chưa chắc sẽ quan tâm đến thân phận địa vị của Hạ Ngữ.
Về phần mỹ mạo, có lẽ là cũng không nhìn.
Phương Hiểu nàng tốt xấu cũng là một mỹ nhân, nhưng nàng cũng bị Lữ Thiếu Khanh lơ đi.
Nhìn thấy vẻ mặt đắn đo của Phương Hiểu, Hạ Ngữ tò mò: "Hiểu tỷ tỷ, có vấn đề gì sao?"
Phương Hiểu nói: "Thực lực của người này thì có, nhưng không biết hắn có muốn làm hay không."
"Không muốn sao?"
Biện Nhu Nhu không tin: "Sư tỷ là ai chứ? Có ai mà không nể mặt mũi chứ?"
Đó là sự thật. Nàng là đại đệ tử của Song Nguyệt Cốc, cũng là đệ nhất mỹ nhân ở Tề Châu. Ai cũng phải cho mấy phần mặt mũi.
Phương Hiểu cười khổ nói: "Ta cũng không thể nói ra được, nhưng người này..."
Phương Hiểu không biết nên miêu tả như thế nào.
Vô sỉ?
Da mặt dày, không cần mặt mũi?
Mặc dù nàng cảm thấy như vậy, nhưng nàng cũng không thể bàn luận về người khác ở sau lưng họ được.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể nói: "Nói tóm lại, hắn rất khó đối phó."
Càng nghĩ lại càng cảm thấy chỉ có thể dùng từ khó mà liên hệ để hình dung.
"Là nam nhân sao?" Biện Nhu Nhu hỏi.
Phương Hiểu gật đầu.
Biện Nhu Nhu lập tức khinh thường: "Đừng lo lắng nữa, có sư tỷ ở đây, sẽ không có nam nhân nào không chịu cho thể diện đâu."
Phương Hiểu cười khổ một tiếng.
Nàng không nghĩ rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ cho Hạ Ngữ mặt mũi.
Lữ Thiếu Khanh là người đặc biệt nhất mà nàng từng gặp. Hắn khiến nàng nghĩ rằng mặt mũi của Hạ Ngữ cũng không lớn lắm.
Hạ Ngữ nói: "Hiểu tỷ tỷ, người này rất mạnh sao?"
Phương Hiểu gật đầu: "Rất mạnh, trong mắt của ta, hắn không hề yếu hơn Ngữ muội muội."
Đó là một đánh giá khá cao.
Vẻ mặt Hạ Ngữ cũng trở nên có chút ngưng trọng.
Hạ Ngữ không phải là một bình hoa di động, nàng là đại diện của thế hệ trẻ ở Song Nguyệt Cốc.
Nàng, Kế Ngôn và Trương Tòng Long là ba người được người ta xưng là mạnh nhất Tề Châu.
Kế Ngôn xếp số một không thể nghi ngờ.
Nhưng hạng hai lại mãi không có kết quả, Hạ Ngữ chính là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ cho vị trí thứ hai.
Lúc này Phương Hiểu lại nói thực lực không yếu hơn Hạ Ngữ, làm sao mà không khiến Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu kinh ngạc chứ.
Biện Nhu Nhu không tin: "Không phải chứ? Người tỷ nói là Trương Tòng Long sao?"
Phương Hiểu nói: "Đương nhiên không phải hắn ta."
Biện Nhu Nhu lại nói: "Chẳng lẽ là Kế Ngôn công tử? Nhưng mà Nguyên Anh kỳ không thể tiến vào bí cảnh đâu."
Người ở cảnh giới Nguyên Anh kỳ tiến vào bí cảnh sẽ khiến không gian của bí cảnh không chịu nổi mà sụp đổ.
Nếu Kế Ngôn không bước vào Nguyên Anh kỳ, Hạ Ngữ sẽ đi lên Thiên Ngự Phong nhờ hắn ta giúp đỡ.
Hạ Ngữ khẳng định: "Không phải Kế Ngôn công tử! Nếu là Kế Ngôn công tử, Hiểu tỷ tỷ sẽ không nói rằng sức mạnh của hắn không yếu hơn ta."
Khi Kế Ngôn chưa bước vào cảnh giới Nguyên Anh, sức mạnh của hắn ta đã mạnh hơn Hạ Ngữ rồi.
Phương Hiểu nói: "Không phải Kế Ngôn công tử, nhưng có mối quan hệ rất tốt với Kế Ngôn công tử. Hắn là sư đệ của Kế Ngôn công tử, đồng thời là đệ tử thân truyền của Thiên Ngự Phong của Lăng Tiêu Phái – Lữ Thiếu Khanh công tử."
"Lữ Thiếu Khanh?"
Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu nhìn nhau.
Biện Nhu Nhu nói: "Kế Ngôn công tử còn có thân sư đệ sao?"
Lữ Thiếu Khanh quá khiêm tốn, khiêm tốn đến mức không ai bên ngoài biết về hắn.
Nhưng mà cũng có thể nói là danh tiếng của Kế Ngôn quá lớn, che mất đi người bên cạnh.
Phương Hiểu gật đầu nói: "Đúng vậy, sau khi ta đến đây, vô tình biết được Kế Ngôn công tử còn có một sư đệ và một sư muội."
Biện Nhu Nhu càng ngạc nhiên hơn: "Còn có sư muội sao?"
Phương Hiểu nói: "Sư muội tên là Tiêu Y, có quan hệ khá ổn với ta. Đó là đệ tử mới được nhận vào của sư phụ Kế Ngôn công tử."
Biện Nhu Nhu lại nói: "Tại sao ta chưa bao giờ nghe qua? Chẳng lẽ thực lực của sư đệ hắn ta không tốt, cho nên không có tiếng tăm gì?"
Phương Hiểu lắc đầu: "Thực lực Lữ công tử rất mạnh, thật sự rất mạnh."
Nhớ lại kiếm ý kinh khủng của đêm đó, còn có thanh kiếm dài sượt qua đầu mình.
Trong lòng Phương Hiểu không khỏi rùng mình.
Nàng nói: "Hắn cũng lĩnh ngộ được kiếm ý."
"Cái gì?"
Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu kinh ngạc một lần nữa.
Trong thế hệ trẻ, người duy nhất có thể lĩnh ngộ kiếm ý chính là Kế Ngôn.
Trừ hắn ta ra, chưa từng có ai nghe nói về bất kỳ những người trẻ tuổi khác nào lĩnh ngộ được kiếm ý.
Ngay cả Hạ Ngữ nàng cũng chưa lĩnh ngộ được kiếm ý.
Ánh mắt Hạ Ngữ lộ vẻ hứng thú: "Hiểu tỷ tỷ, những gì tỷ nói là sự thật sao?"
Biện Nhu Nhu nói: "Không phải là Hiểu tỷ tỷ đang nói dối chứ? Còn có người có thiên phú như vậy sao?"
Phương Hiểu nói: "Ta nói dối ngươi thì có ích lợi gì?"
Nàng đang chuẩn bị kể chuyện đêm đó ra. Lúc đầu nàng định để chuyện này thành bí mật của riêng mình.
Nhưng mà khi đối mặt với biểu muội Hạ Ngữ, Phương Hiểu cảm thấy nói cũng đã nói rồi. Cứ một mực giữ trong lòng mà không tìm người chia sẻ thì sẽ rất khó chịu.
Phương Hiểu sợ cứ giữ nó sẽ khiến mình phát bệnh.
Nghe xong lời nói của Phương Hiểu, Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu đều sửng sốt.
Một kiếm chém chết một cao thủ cảnh giới Kết Đan trong một giây, thật là kinh khủng.
Hạ Ngữ im lặng một lúc rồi mới nói: "Không ngờ Lăng Tiêu Phái còn có thiên tài như vậy. Thật không hổ là sư đệ của Kế Ngôn công tử, không thua kém gì Kế Ngôn công tử. Nếu hắn thật sự đúng như những gì Hiểu tỷ tỷ nói, vậy chỉ cần mời được hắn ra tay là đủ rồi."
Lĩnh ngộ kiếm ý trước Nguyên Anh kỳ không giống như lĩnh ngộ kiếm ý sau Nguyên Anh kỳ.
Trước Nguyên Anh kỳ mà lĩnh ngộ được kiếm ý thì thiên phú chắc chắn là kinh tài tuyệt diễm.
Sau khi bước vào Nguyên Anh kỳ, hiểu biết về đại đạo càng sâu hơn, việc lĩnh ngộ kiếm ý sẽ đơn giản giống như là uống một cốc nước, thực sự không có gì đáng để khoe khoang.
Sau đó trên mặt Hạ Ngữ lộ ra biểu tình như đang nhớ lại gì đó. Nàng nói: "Lúc trước khi ta tỉ thí với Kế Ngôn công tử, ta đã bại trong tay hắn, lúc đó ta nói cho hắn ta biết, hắn ta là người đứng đầu thế hệ trẻ ở Tề Châu. Nhưng Kế Ngôn công tử lại lắc đầu và nói một câu, nếu tính cả tên kia thì không phải."
"Tên kia?"
Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu ngạc nhiên, còn có việc này sao?
Hạ Ngữ nói: "Xem ra Kế Ngôn công tử đang nói đến sư đệ của hắn ta."
Biện Nhu Nhu nói: "Nếu hắn lợi hại như vậy, tại sao hắn lại muốn che dấu?"
Phương Hiểu lắc đầu, nàng cũng muốn biết nguyên nhân.
Hạ Ngữ lại nói: "Có người một lòng không màng danh lợi thì có gì kỳ lạ chứ?"
Lông mày Hạ Ngữ khẽ nhíu lại, đầu hơi nghiêng, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, Hạ Ngữ nói với Phương Hiểu: "Xem ra chúng ta phải đến cửa thăm hỏi một chút rồi."
Hạ Ngữ cảm thấy rất có hứng thú với Lữ Thiếu Khanh trong miệng Phương Hiểu, nàng muốn đi lên Thiên Ngự Phong để gặp gỡ Lữ Thiếu Khanh, để xem rốt cuộc hắn lợi hại như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.