Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Dịch)
Chương 46: Tiêu Y Tạo Phản
Khả Ninh
11/11/2023
Tiêu Y vô cùng đáng thương đứng trước mặt Lữ Thiếu Khanh nắm lấy lỗ tai.
Tiểu Hồng nằm trên đầu Lữ Thiếu Khanh, chỉ vào Tiêu Y phình bụng cười to.
"Tra tra..."
Không biết tự lượng sức mình, cho rằng mình đi ra được khỏi kiếm động liền có thể tạo phản sao?
Ngay cả ta cũng không dám trêu chọc đại ma đầu này, ngươi thật to gan mà.
Tiêu Y nghe thấy câu châm biếm của Tiểu Hồng liền hung ác trừng mắt nhìn Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng, ngươi cũng chờ đó cho ta.
Nàng ở trong kiếm động, sau khi bị đuổi giết gần một tháng, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được kiếm ý.
Sự đau khổ trong kiếm động mà nàng phải chịu còn nhiều hơn nhiều so với mười sáu năm trước cộng lại. Sau khi chịu đựng quá nhiều, cuối cùng nàng cũng xuất quan.
Ở bên trong đó, nàng đã bị tầng tầng lớp lớp thủ đoạn khiến cho người ta thổ huyết của Nhị sư huynh giày vò lâu như vậy.
Tiêu Y lĩnh ngộ được kiếm ý, cũng thành công đột phá một cảnh giới nhỏ, đạt tới Luyện Khí kỳ tầng 8.
Việc thực lực tăng lên rất nhiều khiến nàng tràn đầy tự tin, vừa đi ra liền muốn tìm Nhị sư huynh báo thù. Nàng dự định sẽ dạy cho Nhị sư huynh một bài học nhớ đời để phát tiết mối hận trong lòng mình.
Kết quả thì có thể dễ dàng đoán được.
Sự tạo phản của nàng lại bị Lữ Thiếu Khanh trấn áp một cách dễ dàng.
Tiêu Y nắm lỗ tai của mình, đáng thương nói: "Nhị sư huynh, ta biết sai rồi, huynh tha cho ta đi."
Lữ Thiếu Khanh còn không buồn liếc nàng một cái, hắn nói: "Mới có chút thực lực như vậy mà đã muốn bành trướng rồi sao? Muội thật sự cho rằng ta là tượng đất sao? Ngay cả Đại sư huynh cũng không làm gì được ta, một tiểu nha đầu như muội làm sao có thể chứ?"
Tiêu Y nước mắt rưng rưng.
Còn không phải vì huynh quá đáng ghét sao?
Huynh có biết ta đã vượt qua những ngày tháng ở trong đó như thế nào không?
Quầng thâm mắt của ta cũng đang lộ ra rồi này.
"Ai nói ta không làm gì được đệ?"
Giọng nói của Kế Ngôn vang lên, Kế Ngôn xuất hiện.
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh bắt nạt ta."
Tiêu Y lập tức cáo trạng với Tiêu Y.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Ai cho phép muội bỏ tay xuống? Mau nắm lại đi."
Kế Ngôn đánh giá Tiêu Y từ trên xuống dưới.
Sắc mặt Tiêu Y mệt mỏi, quần áo rách rưới, trông có chút chật vật không chịu nổi.
Nhìn qua cũng có thể biết là nàng đã phải chịu bao nhiêu đau khổ trong kiếm động.
Nghĩ đến cách làm người của Lữ Thiếu Khanh, trong mắt Kế Ngôn lộ ra vẻ thương hại.
Trải qua một tháng này mà Tiêu Y vẫn chưa bị điên, thật là đáng ngưỡng mộ.
Kế Ngôn nói với Lữ Thiếu Khanh: "Vừa mới ra mà đã bắt nạt muội ấy rồi?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Huynh hỏi muội ấy xem, là ai bắt nạt ai? Vừa mới ra ngoài liền muốn tìm ta để tính sổ, cũng không cân nhắc xem năng lực của mình như thế nào. Loại tính cách hấp ta hấp tấp này, nhất định phải làm cho muội ấy nhớ lâu, nếu không sau này sẽ dễ chịu thua thiệt."
Kế Ngôn trầm ngâm gật đầu, đồng ý với cách làm này: "Đúng vậy, đúng là phải chịu chút giáo huấn, nhớ lâu một chút mới tốt. Thực lực yếu ớt lại không biết khiêm tốn, dám khiêu khích người mạnh, loại tính cách này không thể kéo dài."
Tiêu Y lại rưng rưng nước mắt.
Quả nhiên, hai vị sư huynh mặc cùng một chiếc quần.
Tiêu Y phiền muộn.
Vốn cho rằng khi Đại sư huynh tới, mình sẽ được cứu, không ngờ rằng Đại sư huynh cũng đồng ý với cách làm của Nhị sư huynh. Hảo hán không chịu thiệt trước mặt, Tiêu Y tiếp tục cúi đầu nhận sai.
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, ta biết sai rồi. Ta hứa sau này sẽ không làm như vậy nữa."
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: "Phạt muội ấy đứng một canh giờ như vậy có đủ không?"
Kế Ngôn nói: "Không đủ, để muội ấy nhớ lâu một chút, hai canh giờ vẫn là tốt hơn."
"Được rồi, huynh là Đại sư huynh, ta nghe lời huynh."
Tiêu Y khóc.
Quả nhiên, hai vị sư huynh có gian tình. Ta chỉ là một người ngoài cuộc, nhưng lại bị bọn họ bắt nạt.
Sư phụ, mau tới cứu con.
"Các ngươi đang làm gì vậy? Sao lại đối xử với sư muội như thế?"
Thiều Thừa tới.
Nhìn thấy Thiều Thừa, ánh mắt Tiêu Y lộ ra hy vọng.
"Sư phụ, cứu mạng."
Nhìn Tiêu Y nắm lỗ tai đứng trước mặt Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, ông thở phì phò nói.
"Là sư huynh mà lại bắt nạt sư muội, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Thiên Ngự Phong của ta còn có mặt mũi sao?"
Mặt Kế Ngôn không chút thay đổi nói: "Sư muội không biết tự lượng sức mình đi tìm Nhị sư đệ gây phiền phức. Đánh không lại, tự nhiên phải chịu trừng phạt."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Không biết tự lượng sức mình, không nhìn rõ tình hình, mù quáng bốc đồng. Sau này khi ra ngoài mà như vậy, đến chết cũng không biết mình chết như thế nào. Để cho muội ấy ghi nhớ thật lâu, sau này gặp chuyện cũng phải suy nghĩ kỹ càng rồi mới làm."
"Khụ..."
Thiều Thừa bị hai đồ đệ nói đến sững sờ, không còn lời nào để nói.
Giọng điệu của ông chậm lại: "Nhưng cũng không thể bắt nạt nàng như vậy. Nàng vừa mới ra khỏi kiếm động, đã gần một tháng rồi đúng không? Những cái khác ta không biết, nhưng kiếm động do Thiếu Khanh xây dựng chắc chắn không phải là một nơi tốt đẹp gì."
"Tiêu Y nha đầu hẳn là đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ rồi. Ra ngoài nhìn thấy tên gia hỏa như ngươi, khẳng định sẽ tức giận muốn trừng trị ngươi một chút."
Trong lòng Tiêu Y vô cùng kích động, sư phụ chính là sư phụ.
Không cần hỏi cũng biết con đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ trong đó. Cũng có thể biết tại sao con lại có động thái ra tay với Nhị sư huynh.
Còn không phải là do Nhị sư huynh quá đáng ghét sao?
Trong đó thực sự không phải là một người con người có thể ở. Quyển sổ nhỏ của ta cũng sắp đầy rồi.
A, lát nữa phải ghi cả Đại sư huynh vào nữa. Thật đáng ghét, vậy mà lại bắt tay với Nhị sư huynh đến bắt nạt ta.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Con cũng có muốn đâu, con vốn cũng muốn trừng phạt muội ấy nhẹ nhàng chút. Chính là Đại sư huynh nói phải trừng phạt muội ấy hai canh giờ, chuyện này thì liên quan gì đến con."
Tiêu Y trợn mắt há hốc mồm, huynh lại rũ sạch trách nhiệm của mình như vậy sao?
Tiêu Y lập tức nói với Kế Ngôn: "Đại sư huynh, như vậy rồi mà huynh vẫn còn chịu được sao?"
Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái rồi nói: "Biết nắm bắt cơ hội."
"Chả lẽ ta lại sợ huynh?"
Lữ Thiếu Khanh mạnh miệng: "Đừng tưởng rằng bước vào Nguyên Anh kỳ liền chảnh nha, nếu nói là muốn trừng trị người thì ta cũng có thể đánh đến mức huynh ngao ngao kêu to đấy."
Thanh trường kiếm phía sau Kế Ngôn đã chui ra khỏi vỏ, lộ ra một nửa thân kiếm sáng loáng sắc bén.
"Thử một chút không? Ta đang là Nguyên Anh kỳ đấy."
Tiêu Y thầm hét lên trong lòng, giọng điệu khoe khoang quen thuộc kia lại truyền đến rồi.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Nguyên Anh kỳ thì ghê gớm lắm sao? Sư phụ, nếu người còn không nhân cơ hội dạy đại đồ đệ của người một bài học thì qua mấy ngày nữa người sẽ không có cơ hội nữa đâu."
Thiều Thừa hét lớn: "Được rồi, đừng gây chuyện nữa. Hôm nay cứ bỏ qua cho nha đầu này đi. Lúc con ra khỏi kiếm động đã lĩnh ngộ được kiếm ý rồi đúng không? Biểu hiện cho chúng ta xem một chút."
Một đợt kiếm ý nhẹ nhàng dao động...
Tiểu Hồng nằm trên đầu Lữ Thiếu Khanh, chỉ vào Tiêu Y phình bụng cười to.
"Tra tra..."
Không biết tự lượng sức mình, cho rằng mình đi ra được khỏi kiếm động liền có thể tạo phản sao?
Ngay cả ta cũng không dám trêu chọc đại ma đầu này, ngươi thật to gan mà.
Tiêu Y nghe thấy câu châm biếm của Tiểu Hồng liền hung ác trừng mắt nhìn Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng, ngươi cũng chờ đó cho ta.
Nàng ở trong kiếm động, sau khi bị đuổi giết gần một tháng, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được kiếm ý.
Sự đau khổ trong kiếm động mà nàng phải chịu còn nhiều hơn nhiều so với mười sáu năm trước cộng lại. Sau khi chịu đựng quá nhiều, cuối cùng nàng cũng xuất quan.
Ở bên trong đó, nàng đã bị tầng tầng lớp lớp thủ đoạn khiến cho người ta thổ huyết của Nhị sư huynh giày vò lâu như vậy.
Tiêu Y lĩnh ngộ được kiếm ý, cũng thành công đột phá một cảnh giới nhỏ, đạt tới Luyện Khí kỳ tầng 8.
Việc thực lực tăng lên rất nhiều khiến nàng tràn đầy tự tin, vừa đi ra liền muốn tìm Nhị sư huynh báo thù. Nàng dự định sẽ dạy cho Nhị sư huynh một bài học nhớ đời để phát tiết mối hận trong lòng mình.
Kết quả thì có thể dễ dàng đoán được.
Sự tạo phản của nàng lại bị Lữ Thiếu Khanh trấn áp một cách dễ dàng.
Tiêu Y nắm lỗ tai của mình, đáng thương nói: "Nhị sư huynh, ta biết sai rồi, huynh tha cho ta đi."
Lữ Thiếu Khanh còn không buồn liếc nàng một cái, hắn nói: "Mới có chút thực lực như vậy mà đã muốn bành trướng rồi sao? Muội thật sự cho rằng ta là tượng đất sao? Ngay cả Đại sư huynh cũng không làm gì được ta, một tiểu nha đầu như muội làm sao có thể chứ?"
Tiêu Y nước mắt rưng rưng.
Còn không phải vì huynh quá đáng ghét sao?
Huynh có biết ta đã vượt qua những ngày tháng ở trong đó như thế nào không?
Quầng thâm mắt của ta cũng đang lộ ra rồi này.
"Ai nói ta không làm gì được đệ?"
Giọng nói của Kế Ngôn vang lên, Kế Ngôn xuất hiện.
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh bắt nạt ta."
Tiêu Y lập tức cáo trạng với Tiêu Y.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Ai cho phép muội bỏ tay xuống? Mau nắm lại đi."
Kế Ngôn đánh giá Tiêu Y từ trên xuống dưới.
Sắc mặt Tiêu Y mệt mỏi, quần áo rách rưới, trông có chút chật vật không chịu nổi.
Nhìn qua cũng có thể biết là nàng đã phải chịu bao nhiêu đau khổ trong kiếm động.
Nghĩ đến cách làm người của Lữ Thiếu Khanh, trong mắt Kế Ngôn lộ ra vẻ thương hại.
Trải qua một tháng này mà Tiêu Y vẫn chưa bị điên, thật là đáng ngưỡng mộ.
Kế Ngôn nói với Lữ Thiếu Khanh: "Vừa mới ra mà đã bắt nạt muội ấy rồi?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Huynh hỏi muội ấy xem, là ai bắt nạt ai? Vừa mới ra ngoài liền muốn tìm ta để tính sổ, cũng không cân nhắc xem năng lực của mình như thế nào. Loại tính cách hấp ta hấp tấp này, nhất định phải làm cho muội ấy nhớ lâu, nếu không sau này sẽ dễ chịu thua thiệt."
Kế Ngôn trầm ngâm gật đầu, đồng ý với cách làm này: "Đúng vậy, đúng là phải chịu chút giáo huấn, nhớ lâu một chút mới tốt. Thực lực yếu ớt lại không biết khiêm tốn, dám khiêu khích người mạnh, loại tính cách này không thể kéo dài."
Tiêu Y lại rưng rưng nước mắt.
Quả nhiên, hai vị sư huynh mặc cùng một chiếc quần.
Tiêu Y phiền muộn.
Vốn cho rằng khi Đại sư huynh tới, mình sẽ được cứu, không ngờ rằng Đại sư huynh cũng đồng ý với cách làm của Nhị sư huynh. Hảo hán không chịu thiệt trước mặt, Tiêu Y tiếp tục cúi đầu nhận sai.
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, ta biết sai rồi. Ta hứa sau này sẽ không làm như vậy nữa."
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: "Phạt muội ấy đứng một canh giờ như vậy có đủ không?"
Kế Ngôn nói: "Không đủ, để muội ấy nhớ lâu một chút, hai canh giờ vẫn là tốt hơn."
"Được rồi, huynh là Đại sư huynh, ta nghe lời huynh."
Tiêu Y khóc.
Quả nhiên, hai vị sư huynh có gian tình. Ta chỉ là một người ngoài cuộc, nhưng lại bị bọn họ bắt nạt.
Sư phụ, mau tới cứu con.
"Các ngươi đang làm gì vậy? Sao lại đối xử với sư muội như thế?"
Thiều Thừa tới.
Nhìn thấy Thiều Thừa, ánh mắt Tiêu Y lộ ra hy vọng.
"Sư phụ, cứu mạng."
Nhìn Tiêu Y nắm lỗ tai đứng trước mặt Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, ông thở phì phò nói.
"Là sư huynh mà lại bắt nạt sư muội, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Thiên Ngự Phong của ta còn có mặt mũi sao?"
Mặt Kế Ngôn không chút thay đổi nói: "Sư muội không biết tự lượng sức mình đi tìm Nhị sư đệ gây phiền phức. Đánh không lại, tự nhiên phải chịu trừng phạt."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Không biết tự lượng sức mình, không nhìn rõ tình hình, mù quáng bốc đồng. Sau này khi ra ngoài mà như vậy, đến chết cũng không biết mình chết như thế nào. Để cho muội ấy ghi nhớ thật lâu, sau này gặp chuyện cũng phải suy nghĩ kỹ càng rồi mới làm."
"Khụ..."
Thiều Thừa bị hai đồ đệ nói đến sững sờ, không còn lời nào để nói.
Giọng điệu của ông chậm lại: "Nhưng cũng không thể bắt nạt nàng như vậy. Nàng vừa mới ra khỏi kiếm động, đã gần một tháng rồi đúng không? Những cái khác ta không biết, nhưng kiếm động do Thiếu Khanh xây dựng chắc chắn không phải là một nơi tốt đẹp gì."
"Tiêu Y nha đầu hẳn là đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ rồi. Ra ngoài nhìn thấy tên gia hỏa như ngươi, khẳng định sẽ tức giận muốn trừng trị ngươi một chút."
Trong lòng Tiêu Y vô cùng kích động, sư phụ chính là sư phụ.
Không cần hỏi cũng biết con đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ trong đó. Cũng có thể biết tại sao con lại có động thái ra tay với Nhị sư huynh.
Còn không phải là do Nhị sư huynh quá đáng ghét sao?
Trong đó thực sự không phải là một người con người có thể ở. Quyển sổ nhỏ của ta cũng sắp đầy rồi.
A, lát nữa phải ghi cả Đại sư huynh vào nữa. Thật đáng ghét, vậy mà lại bắt tay với Nhị sư huynh đến bắt nạt ta.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Con cũng có muốn đâu, con vốn cũng muốn trừng phạt muội ấy nhẹ nhàng chút. Chính là Đại sư huynh nói phải trừng phạt muội ấy hai canh giờ, chuyện này thì liên quan gì đến con."
Tiêu Y trợn mắt há hốc mồm, huynh lại rũ sạch trách nhiệm của mình như vậy sao?
Tiêu Y lập tức nói với Kế Ngôn: "Đại sư huynh, như vậy rồi mà huynh vẫn còn chịu được sao?"
Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái rồi nói: "Biết nắm bắt cơ hội."
"Chả lẽ ta lại sợ huynh?"
Lữ Thiếu Khanh mạnh miệng: "Đừng tưởng rằng bước vào Nguyên Anh kỳ liền chảnh nha, nếu nói là muốn trừng trị người thì ta cũng có thể đánh đến mức huynh ngao ngao kêu to đấy."
Thanh trường kiếm phía sau Kế Ngôn đã chui ra khỏi vỏ, lộ ra một nửa thân kiếm sáng loáng sắc bén.
"Thử một chút không? Ta đang là Nguyên Anh kỳ đấy."
Tiêu Y thầm hét lên trong lòng, giọng điệu khoe khoang quen thuộc kia lại truyền đến rồi.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Nguyên Anh kỳ thì ghê gớm lắm sao? Sư phụ, nếu người còn không nhân cơ hội dạy đại đồ đệ của người một bài học thì qua mấy ngày nữa người sẽ không có cơ hội nữa đâu."
Thiều Thừa hét lớn: "Được rồi, đừng gây chuyện nữa. Hôm nay cứ bỏ qua cho nha đầu này đi. Lúc con ra khỏi kiếm động đã lĩnh ngộ được kiếm ý rồi đúng không? Biểu hiện cho chúng ta xem một chút."
Một đợt kiếm ý nhẹ nhàng dao động...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.