Chương 28: Rung động
Bringz
05/11/2024
Hoài Phong khẽ cười nhạt, nụ cười đó như một cú đánh thẳng vào niềm tin của Khánh An:
"Buồn à? Cậu nghĩ mình biết rõ Khương Vĩ đến thế sao?" Giọng nói của anh pha chút mỉa mai, như thể đang thách thức niềm tin mù quáng mà Khánh An luôn giữ trong lòng. (
Khánh An nghiến chặt răng, đôi mắt cậu không còn chỉ là sự bực tức thông thường, mà như chứa đựng một nỗi đau sâu thăm. Những ngón tay của cậu siết chặt lại, nắm thành nắm đấm, từng thớ cơ căng lên như sẵn sàng cho một cú đáp trả không chỉ bằng lời nói. ()
"Đủ rồi!" Giọng Khánh An gần như gầm lên, cậu bước tới một bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài cen-timet, đôi mắt cậu rực lửa căm phẫn. (
"Anh không có quyền nói về Khương Vĩ như vậy. Anh không biết anh ấy đã trải qua những gì."
Hoài Phong vẫn điềm tĩnh đứng đó, không hề dao động, thậm chí không hề lùi lại dù chỉ một bước. Anh chậm rãi nghiêng đầu, nụ cười lạnh lẽo vẫn đọng trên môi.
"Thật sao?" Anh nói, giọng trầm thấp nhưng sắc bén như lưỡi dao.
"Thế cậu biết à? Biết hết về Khương Vĩ sao? Đã bao giờ cậu thực sự hiểu được hết về Khương Vĩ chưa? Chưa từng đúng không? " Nở một nụ cười trìu mến.
Mỗi từ của Hoài Phong như một nhát dao cắt sâu vào lòng Khánh An. Cậu biết rõ, dù mình có ở cạnh Khương Vĩ bao lâu, cũng chưa bao giờ thật sự chạm tới những góc khuất mà anh ấy giấu kín. Nhưng ngay lúc này, cậu không thể để Hoài Phong thấy sự yếu đuối đó. Cậu siết chặt nắm tay, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay, nhưng không cho phép bản thân lùi bước.
"Ít nhất, tôi đủ niềm tin để Khương Vĩ tin tưởng tôi, còn anh thì có được gì chứ?" Khánh An đáp lại, giọng cậu lạnh lùng nhưng đầy quyết liệt.
"Nếu tôi đoán không sai thì anh chỉ mới gặp Khương Vĩ được đôi ba lần đúng không? Bởi vì có chuyện gì anh ấy cũng thường kể cho tôi nghe."
"Nhưng lần này anh ấy chả nói gì cả. Thì chắc chắn rằng anh chỉ mới ở đây. Thì làm gì có chuyện anh đủ niềm tin từ Khương Vĩ chứ? Cả chuyện Khương Vĩ là người yêu của anh nữa. Thật là lộng ngôn mà, đừng nghĩ chỉ đôi ba câu của anh, thì tôi sẽ ngu ngốc tin theo, anh sai rồi." Khánh An nở một nụ cười như đã nắm chắc được phần thăng trong tay.
Hoài Phong vẫn bình tĩnh,anh khẽ nhúng vai, ánh mắt anh chợt lóe lên tia sắc lạnh:
"Có lẽ cậu đã đúng. Nhưng cậu biết gì không?" Anh bước thêm một bước, ép Khánh An lùi lại.
" Đôi khi, có những chuyện Khương Vĩ không muốn kể cho cậu nghe đấy." Giọng nói anh trầm xuống, mỗi từ như một quả tạ nặng nề rơi xuống không gian căng thẳng.
"Đừng quá tự tin vào vị trí của mình trong lòng người khác, rồi có một ngày cậu sẽ hối hận tột cùng cho mà xem."
Hoài Phong tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người giờ gần như không còn. Ánh mắt sắc lạnh của anh xoáy sâu vào Khánh An, như thể muốn bóp nghẹt sự tự tin của cậu. Khánh An đứng yên, cả cơ thể cậu căng cứng, hai tay run nhẹ vì tức giận. Anh ta đang thách thức cậu, đang nhăm thăng vào những gì Khánh An cố bảo vệ
Hoài Phong đưa tay ra, như muốn bắt tay với Khánh An, một cử chỉ đầy ngạo nghễ. Cậu trai bất giác lùi lại một bước, không hề muốn tiếp xúc.
"Rất vui khi được gặp cậu" Hoài Phong nói, giọng anh nhẹ nhàng như vừa rồi không hề có chút căng thẳng nào.
"Tôi là Hoài Phong, mong cậu chiếu cố. Cảm ơn vì đã đưa Khương Vĩ về giúp tôi nhé! Nếu có dịp nhất định tôi sẽ trả ơn cậu." Cười tươi.
Khánh An lạnh lùng liếc nhìn Hoài Phong, rồi cậu cũng gượng ép nở một nụ cười.
" Đây là điều mà tôi nên làm mà. Chỉ mong anh Hoài Phong đây biết lượng sức mình và hành động đúng chừng mực. Lần đầu gặp tôi cũng xin giới thiệu" Nói rồi Khánh An cũng lấy trong túi ra một tấm danh thiếp.
" Tôi tên là Khánh An, hiện tại đang làm luật sư. Nếu cần thì liên hệ với tôi nhé!" Khánh An cố tình nhấn mạnh hai từ luật sư như muốn cũng cố sức mạnh và uy quyền của mình.
Hoài Phong cũng nhận thấy điều đó, đôi môi anh khẽ nhết lên tạo thành một nụ cười thích thú. Hoài Phong cũng có chút bất ngờ, anh không hề nghĩ rằng người trước mặt mình lại là một luật sư. Giọng anh có chút bất ngờ nói:
" Luật sư sao? Cậu cũng tài giỏi hơn tôi nghĩ đấy. Nếu cậu đã nói vậy tôi cũng xin giới thiệu về mình một chút. Tôi hiện tại là một thương lái buôn nhỏ, nếu sao này có chuyện gì mong cậu giúp đỡ tôi."
Lời nói dối cũng Hoài Phong vậy mà lại khiến cho Khánh An không hề nghi ngờ. Cậu thầm nghĩ" Anh ta nhìn vậy mà là lái buôn sao? Bất ngờ thật đấy. Lúc đầu còn tưởng là mafia hay con nhà lớn nào chứ!"
Hoài Phong chạm rãi tiến gần đỡ lấy Khương Vĩ, anh nói:
" Phiền cậu rồi. Trời ơi cũng đã muộn, luật sư đây về nhà cẩn thận. Khương Vĩ cũng say rồi tôi sẽ đưa cậu ta vào trong nghĩ ngơi. Có duyên chúng ta sẽ gặp lại"
Khánh An nghe vậy cũng thừa biết Hoài Phong đang cố tình đuổi khéo mình. Cậu cười nhạt, cúi đầu như một cái gật nhẹ, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi Hoài Phong. Cậu không hề muốn để lộ bất cứ sự yếu đuối nào trước đối thủ
"Tôi về đây. Nhưng đừng nghĩ rằng việc anh ở đây sẽ thay đổi điều gì."Khánh An nói, lời cậu như một lời cảnh báo, nhưng cũng đầy sự quyết liệt.
Hoài Phong chỉ nhún vai, không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Khánh An quay lưng bước đi. Khi cánh cửa khép lại, anh khẽ thở dài, quay lại nhìn Khương Vĩ, giờ đây đang nằm bất động trên sofa, dáng vẻ yếu đuối và mệt mỏi. Ánh mắt
Hoài Phong dịu lại một chút, như đang đắm chìm trong suy nghĩ. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng nâng Khương Vĩ lên, đặt đầu cậu tựa vào vai mình.
"Khương Vĩ, cậu thật sự làm tôi thấy bối rối." Anh thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng và chân thành hơn bao giờ hết.
Cảm giác hơi thở nồng mùi rượu của Khương Vĩ khiến Hoài Phong thoáng nhíu mày. Trong khoảnh khắc im lặng đó, anh bỗng nhận ra trái tim mình dường như đang đập nhanh hơn một chút, không phải vì cuộc đối đầu vừa rồi, mà là vì người con trai đang tựa vào vai anh.
"Buồn à? Cậu nghĩ mình biết rõ Khương Vĩ đến thế sao?" Giọng nói của anh pha chút mỉa mai, như thể đang thách thức niềm tin mù quáng mà Khánh An luôn giữ trong lòng. (
Khánh An nghiến chặt răng, đôi mắt cậu không còn chỉ là sự bực tức thông thường, mà như chứa đựng một nỗi đau sâu thăm. Những ngón tay của cậu siết chặt lại, nắm thành nắm đấm, từng thớ cơ căng lên như sẵn sàng cho một cú đáp trả không chỉ bằng lời nói. ()
"Đủ rồi!" Giọng Khánh An gần như gầm lên, cậu bước tới một bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài cen-timet, đôi mắt cậu rực lửa căm phẫn. (
"Anh không có quyền nói về Khương Vĩ như vậy. Anh không biết anh ấy đã trải qua những gì."
Hoài Phong vẫn điềm tĩnh đứng đó, không hề dao động, thậm chí không hề lùi lại dù chỉ một bước. Anh chậm rãi nghiêng đầu, nụ cười lạnh lẽo vẫn đọng trên môi.
"Thật sao?" Anh nói, giọng trầm thấp nhưng sắc bén như lưỡi dao.
"Thế cậu biết à? Biết hết về Khương Vĩ sao? Đã bao giờ cậu thực sự hiểu được hết về Khương Vĩ chưa? Chưa từng đúng không? " Nở một nụ cười trìu mến.
Mỗi từ của Hoài Phong như một nhát dao cắt sâu vào lòng Khánh An. Cậu biết rõ, dù mình có ở cạnh Khương Vĩ bao lâu, cũng chưa bao giờ thật sự chạm tới những góc khuất mà anh ấy giấu kín. Nhưng ngay lúc này, cậu không thể để Hoài Phong thấy sự yếu đuối đó. Cậu siết chặt nắm tay, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay, nhưng không cho phép bản thân lùi bước.
"Ít nhất, tôi đủ niềm tin để Khương Vĩ tin tưởng tôi, còn anh thì có được gì chứ?" Khánh An đáp lại, giọng cậu lạnh lùng nhưng đầy quyết liệt.
"Nếu tôi đoán không sai thì anh chỉ mới gặp Khương Vĩ được đôi ba lần đúng không? Bởi vì có chuyện gì anh ấy cũng thường kể cho tôi nghe."
"Nhưng lần này anh ấy chả nói gì cả. Thì chắc chắn rằng anh chỉ mới ở đây. Thì làm gì có chuyện anh đủ niềm tin từ Khương Vĩ chứ? Cả chuyện Khương Vĩ là người yêu của anh nữa. Thật là lộng ngôn mà, đừng nghĩ chỉ đôi ba câu của anh, thì tôi sẽ ngu ngốc tin theo, anh sai rồi." Khánh An nở một nụ cười như đã nắm chắc được phần thăng trong tay.
Hoài Phong vẫn bình tĩnh,anh khẽ nhúng vai, ánh mắt anh chợt lóe lên tia sắc lạnh:
"Có lẽ cậu đã đúng. Nhưng cậu biết gì không?" Anh bước thêm một bước, ép Khánh An lùi lại.
" Đôi khi, có những chuyện Khương Vĩ không muốn kể cho cậu nghe đấy." Giọng nói anh trầm xuống, mỗi từ như một quả tạ nặng nề rơi xuống không gian căng thẳng.
"Đừng quá tự tin vào vị trí của mình trong lòng người khác, rồi có một ngày cậu sẽ hối hận tột cùng cho mà xem."
Hoài Phong tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người giờ gần như không còn. Ánh mắt sắc lạnh của anh xoáy sâu vào Khánh An, như thể muốn bóp nghẹt sự tự tin của cậu. Khánh An đứng yên, cả cơ thể cậu căng cứng, hai tay run nhẹ vì tức giận. Anh ta đang thách thức cậu, đang nhăm thăng vào những gì Khánh An cố bảo vệ
Hoài Phong đưa tay ra, như muốn bắt tay với Khánh An, một cử chỉ đầy ngạo nghễ. Cậu trai bất giác lùi lại một bước, không hề muốn tiếp xúc.
"Rất vui khi được gặp cậu" Hoài Phong nói, giọng anh nhẹ nhàng như vừa rồi không hề có chút căng thẳng nào.
"Tôi là Hoài Phong, mong cậu chiếu cố. Cảm ơn vì đã đưa Khương Vĩ về giúp tôi nhé! Nếu có dịp nhất định tôi sẽ trả ơn cậu." Cười tươi.
Khánh An lạnh lùng liếc nhìn Hoài Phong, rồi cậu cũng gượng ép nở một nụ cười.
" Đây là điều mà tôi nên làm mà. Chỉ mong anh Hoài Phong đây biết lượng sức mình và hành động đúng chừng mực. Lần đầu gặp tôi cũng xin giới thiệu" Nói rồi Khánh An cũng lấy trong túi ra một tấm danh thiếp.
" Tôi tên là Khánh An, hiện tại đang làm luật sư. Nếu cần thì liên hệ với tôi nhé!" Khánh An cố tình nhấn mạnh hai từ luật sư như muốn cũng cố sức mạnh và uy quyền của mình.
Hoài Phong cũng nhận thấy điều đó, đôi môi anh khẽ nhết lên tạo thành một nụ cười thích thú. Hoài Phong cũng có chút bất ngờ, anh không hề nghĩ rằng người trước mặt mình lại là một luật sư. Giọng anh có chút bất ngờ nói:
" Luật sư sao? Cậu cũng tài giỏi hơn tôi nghĩ đấy. Nếu cậu đã nói vậy tôi cũng xin giới thiệu về mình một chút. Tôi hiện tại là một thương lái buôn nhỏ, nếu sao này có chuyện gì mong cậu giúp đỡ tôi."
Lời nói dối cũng Hoài Phong vậy mà lại khiến cho Khánh An không hề nghi ngờ. Cậu thầm nghĩ" Anh ta nhìn vậy mà là lái buôn sao? Bất ngờ thật đấy. Lúc đầu còn tưởng là mafia hay con nhà lớn nào chứ!"
Hoài Phong chạm rãi tiến gần đỡ lấy Khương Vĩ, anh nói:
" Phiền cậu rồi. Trời ơi cũng đã muộn, luật sư đây về nhà cẩn thận. Khương Vĩ cũng say rồi tôi sẽ đưa cậu ta vào trong nghĩ ngơi. Có duyên chúng ta sẽ gặp lại"
Khánh An nghe vậy cũng thừa biết Hoài Phong đang cố tình đuổi khéo mình. Cậu cười nhạt, cúi đầu như một cái gật nhẹ, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi Hoài Phong. Cậu không hề muốn để lộ bất cứ sự yếu đuối nào trước đối thủ
"Tôi về đây. Nhưng đừng nghĩ rằng việc anh ở đây sẽ thay đổi điều gì."Khánh An nói, lời cậu như một lời cảnh báo, nhưng cũng đầy sự quyết liệt.
Hoài Phong chỉ nhún vai, không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Khánh An quay lưng bước đi. Khi cánh cửa khép lại, anh khẽ thở dài, quay lại nhìn Khương Vĩ, giờ đây đang nằm bất động trên sofa, dáng vẻ yếu đuối và mệt mỏi. Ánh mắt
Hoài Phong dịu lại một chút, như đang đắm chìm trong suy nghĩ. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng nâng Khương Vĩ lên, đặt đầu cậu tựa vào vai mình.
"Khương Vĩ, cậu thật sự làm tôi thấy bối rối." Anh thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng và chân thành hơn bao giờ hết.
Cảm giác hơi thở nồng mùi rượu của Khương Vĩ khiến Hoài Phong thoáng nhíu mày. Trong khoảnh khắc im lặng đó, anh bỗng nhận ra trái tim mình dường như đang đập nhanh hơn một chút, không phải vì cuộc đối đầu vừa rồi, mà là vì người con trai đang tựa vào vai anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.