Chương 27: Thù địch
Bringz
05/11/2024
Hoài Phong quay người lại, ánh mắt chạm thẳng vào cánh cửa vừa mở ra. Cảnh tượng trước mặt khiến tim anh khẽ thắt lại. Khương Vĩ trong tình trạng say khướt, không còn biết trời đất là gì. Không khí xung quanh đặc quánh mùi rượu, ám từ cơ thể của cậu. Kế bên, một thanh niên nổi bật với mái tóc màu lai xanh dương và trắng, đôi mắt xám lạnh lùng đầy bí ẩn, dìu lấy Khương Vĩ một cách ân cần.
Nhưng điều khiến Hoài Phong không thể rời mắt, chính là hình ảnh Khương Vĩ tựa hăn vào người khác, bất lực đến mức phải để người ta dìu về nhà. Cậu trai ấy, với cử chỉ đầy trân trọng, nhẹ nhàng ôm vòng eo Khương Vĩ, như một sự bảo vệ vô hình. (2
Hoài Phong khẽ nheo mắt, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao bén nhọn xoáy thẳng vào Khánh An. Sự dò xét hiện rõ trong đôi mắt xanh thăm thằm của anh, tựa như anh đang cố đọc từng tia cảm xúc từ kẻ trước mặt, cố tìm hiểu mối quan hệ thực sự giữa hai người này.
Khánh An bất giác khẽ lùi lại một bước, như bị áp lực vô hình đè nặng. Cậu không ngờ rằng trong nhà của
Khương Vĩ lại thật sự có người lạ. Tâm trí cậu rối bời, cố tìm kiếm một lời giải thích hợp lý cho sự hiện diện của người đàn ông này, nhưng không sao xua đi được cảm giác bất an.
Cố giữ hơi thở đều đặn, Khánh An nỗ lực trấn tĩnh. Suy nghĩ trong đầu cậu xoay vòng không dứt. Nếu là kẻ đột nhập thì không thể nào lại đứng đây thản nhiên như vậy, bật đèn lên và nhìn cậu một cách trực diện. Khả năng này lập tức bị loại bỏ.
"Bạn bè?" Khánh An tự hỏi.
Nhưng Khương Vĩ đã cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè và đồng nghiệp sau ngày đó, chỉ còn giữ liên lạc với gia đình. Khả năng tiếp theo lóe lên trong đầu cậu người thân? Nhưng mà người đó gọi Khương Vĩ bằng em, mà nếu theo cậu nhớ không nhầm thì anh ấy là con cả trong gia đình, làm gì có anh trai?
Suy nghĩ một hồi lâu, Khánh An vẫn không thể nào tìm ra lời giải đáp thỏa đáng. Đôi mắt của người đàn ông trước mặt cậu sắc lạnh, ẩn chứa sức mạnh lấn át. Thần thái mạnh mẽ đến mức khiến Khánh An cảm thấy như bị vây hãm. Cậu nuốt khan, cố gắng không để lộ sự bất an trong giọng nói.
"Anh... là ai? Tại sao lại ở trong nhà của Khương Vĩ?" Giọng nói của cậu, tuy không lớn nhưng đủ cứng rắn, vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Hoài Phong, với ánh mắt sắc lạnh như mãnh thú săn mồi, nở một nụ cười nhạt, đáp lại đầy khiêu khích:
"Câu này, phải để tôi hỏi cậu mới đúng."
Anh khoanh tay, dựa lưng vào tường, ánh mắt vẫn không rời khỏi Khánh An một giây nào, anh thở dài một hơi và nói tiếp:
"Khương Vĩ say rồi à? Đúng thật là..." Giọng anh thoáng chút bực dọc nhưng vẫn trầm tĩnh, bước về phía hai người.
Ngay lập tức, Khánh An cắt ngang, giọng cậu cao hơn hẳn, như để che lấp sự lo lắng bên trong:
"Đứng lại! Anh không được lại đây!" Cậu đứng chắn trước Khương Vĩ, giọng cậu khấn thiết nhưng không thiếu phần kiên định
"Trước tiên, anh phải trả lời câu hỏi của tôi. Anh là ai? Và... anh có mối quan hệ gì với Khương Vĩ?"
Hoài Phong dừng bước, ánh mắt chuyển từ Khương Vĩ sang Khánh An, nhìn cậu một lúc lâu, như thể đang đánh giá liệu cậu trai trước mặt có đủ sức đối diện với anh hay không.
"Nếu tôi trả lời" anh nói, giọng trầm và đầy ẩn ý.
"Cậu có chắc sẽ đáp lại câu hỏi của tôi chứ?"
Khánh An mím môi, ánh mắt như chực cháy lên khi nhìn thẳng vào Hoài Phong. Cậu không thích cái cách người đàn ông trước mặt xuất hiện bất thình lình trong nhà của Khương Vĩ, cái nơi mà cậu luôn nghĩ rằng chỉ thuộc về hai người họ. Cảm giác bị xâm phạm, bị thách thức len lỏi vào từng thớ thịt, khiến cậu không thể giữ bình tĩnh.
Hoài Phong, với dáng vẻ điềm tĩnh nhưng nguy hiểm, bước tới gần hơn, khiến không gian trở nên ngột ngạt. Cậu có thể cảm nhận được sự áp đảo của người đàn ông này, từ cái cách anh ta nhìn cậu như thể đã nắm bắt mọi suy nghĩ của cậu, cho đến thái độ tự tin, kiêu ngạo ẩn sau ánh mắt sắc lạnh đó.
"Đủ rồi! Anh là ai, và tại sao lại ở đây?" Khánh An gần như bật lên, giọng cậu trầm xuống, từng từ như bị ép qua kẽ răng.
Hoài Phong không vội trả lời, chỉ khẽ nhếch môi, bước thêm một bước, làm cho khoảng cách giữa hai người trở nên ngắn hơn, nhưng lại vô cùng căng thẳng. Ánh mắt anh xoáy vào Khánh An, sâu thằm và lạnh lẽo.
"Nếu tôi nói Khương Vĩ là người yêu của tôi thì sao?" Hoài Phong cất tiếng, giọng nói bình thản nhưng đầy thách thức và trêu chọc.
Câu nói của anh như mũi dao đâm thẳng vào lòng tự tôn của Khánh An, khiến cậu bất giác siết chặt nắm tay. Cậu đã luôn ở bên Khương Vĩ, quan tâm và lo lắng cho anh ấy, nhưng giờ đây, người đàn ông này với vẻ ngoài lạnh lùng và sức mạnh khó lường lại xuất hiện, như thể muốn chiếm lấy thứ mà cậu đã luôn cố gắng bảo vệ.
Khánh An không lùi bước, ánh mắt trở nên sắc lạnh, như muốn nói rõ rằng cậu sẽ không để bất cứ ai bước vào mối quan hệ giữa cậu và Khương Vĩ dễ dàng như vậy:
" Thật nực cười mà! Anh nghĩ anh là ai mà lại dám nói ra điều hoang đường như thế? Anh nghĩ rằng Khương Vĩ rất dễ mở lòng sao?"
" Vậy là anh đã sai rồi. Anh còn chưa hiểu được gì về Khương Vĩ mà lại dám nói ra câu ngu ngốc như vậy. Anh ấy sẽ buồn lắm đấy.
Nhưng điều khiến Hoài Phong không thể rời mắt, chính là hình ảnh Khương Vĩ tựa hăn vào người khác, bất lực đến mức phải để người ta dìu về nhà. Cậu trai ấy, với cử chỉ đầy trân trọng, nhẹ nhàng ôm vòng eo Khương Vĩ, như một sự bảo vệ vô hình. (2
Hoài Phong khẽ nheo mắt, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao bén nhọn xoáy thẳng vào Khánh An. Sự dò xét hiện rõ trong đôi mắt xanh thăm thằm của anh, tựa như anh đang cố đọc từng tia cảm xúc từ kẻ trước mặt, cố tìm hiểu mối quan hệ thực sự giữa hai người này.
Khánh An bất giác khẽ lùi lại một bước, như bị áp lực vô hình đè nặng. Cậu không ngờ rằng trong nhà của
Khương Vĩ lại thật sự có người lạ. Tâm trí cậu rối bời, cố tìm kiếm một lời giải thích hợp lý cho sự hiện diện của người đàn ông này, nhưng không sao xua đi được cảm giác bất an.
Cố giữ hơi thở đều đặn, Khánh An nỗ lực trấn tĩnh. Suy nghĩ trong đầu cậu xoay vòng không dứt. Nếu là kẻ đột nhập thì không thể nào lại đứng đây thản nhiên như vậy, bật đèn lên và nhìn cậu một cách trực diện. Khả năng này lập tức bị loại bỏ.
"Bạn bè?" Khánh An tự hỏi.
Nhưng Khương Vĩ đã cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè và đồng nghiệp sau ngày đó, chỉ còn giữ liên lạc với gia đình. Khả năng tiếp theo lóe lên trong đầu cậu người thân? Nhưng mà người đó gọi Khương Vĩ bằng em, mà nếu theo cậu nhớ không nhầm thì anh ấy là con cả trong gia đình, làm gì có anh trai?
Suy nghĩ một hồi lâu, Khánh An vẫn không thể nào tìm ra lời giải đáp thỏa đáng. Đôi mắt của người đàn ông trước mặt cậu sắc lạnh, ẩn chứa sức mạnh lấn át. Thần thái mạnh mẽ đến mức khiến Khánh An cảm thấy như bị vây hãm. Cậu nuốt khan, cố gắng không để lộ sự bất an trong giọng nói.
"Anh... là ai? Tại sao lại ở trong nhà của Khương Vĩ?" Giọng nói của cậu, tuy không lớn nhưng đủ cứng rắn, vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Hoài Phong, với ánh mắt sắc lạnh như mãnh thú săn mồi, nở một nụ cười nhạt, đáp lại đầy khiêu khích:
"Câu này, phải để tôi hỏi cậu mới đúng."
Anh khoanh tay, dựa lưng vào tường, ánh mắt vẫn không rời khỏi Khánh An một giây nào, anh thở dài một hơi và nói tiếp:
"Khương Vĩ say rồi à? Đúng thật là..." Giọng anh thoáng chút bực dọc nhưng vẫn trầm tĩnh, bước về phía hai người.
Ngay lập tức, Khánh An cắt ngang, giọng cậu cao hơn hẳn, như để che lấp sự lo lắng bên trong:
"Đứng lại! Anh không được lại đây!" Cậu đứng chắn trước Khương Vĩ, giọng cậu khấn thiết nhưng không thiếu phần kiên định
"Trước tiên, anh phải trả lời câu hỏi của tôi. Anh là ai? Và... anh có mối quan hệ gì với Khương Vĩ?"
Hoài Phong dừng bước, ánh mắt chuyển từ Khương Vĩ sang Khánh An, nhìn cậu một lúc lâu, như thể đang đánh giá liệu cậu trai trước mặt có đủ sức đối diện với anh hay không.
"Nếu tôi trả lời" anh nói, giọng trầm và đầy ẩn ý.
"Cậu có chắc sẽ đáp lại câu hỏi của tôi chứ?"
Khánh An mím môi, ánh mắt như chực cháy lên khi nhìn thẳng vào Hoài Phong. Cậu không thích cái cách người đàn ông trước mặt xuất hiện bất thình lình trong nhà của Khương Vĩ, cái nơi mà cậu luôn nghĩ rằng chỉ thuộc về hai người họ. Cảm giác bị xâm phạm, bị thách thức len lỏi vào từng thớ thịt, khiến cậu không thể giữ bình tĩnh.
Hoài Phong, với dáng vẻ điềm tĩnh nhưng nguy hiểm, bước tới gần hơn, khiến không gian trở nên ngột ngạt. Cậu có thể cảm nhận được sự áp đảo của người đàn ông này, từ cái cách anh ta nhìn cậu như thể đã nắm bắt mọi suy nghĩ của cậu, cho đến thái độ tự tin, kiêu ngạo ẩn sau ánh mắt sắc lạnh đó.
"Đủ rồi! Anh là ai, và tại sao lại ở đây?" Khánh An gần như bật lên, giọng cậu trầm xuống, từng từ như bị ép qua kẽ răng.
Hoài Phong không vội trả lời, chỉ khẽ nhếch môi, bước thêm một bước, làm cho khoảng cách giữa hai người trở nên ngắn hơn, nhưng lại vô cùng căng thẳng. Ánh mắt anh xoáy vào Khánh An, sâu thằm và lạnh lẽo.
"Nếu tôi nói Khương Vĩ là người yêu của tôi thì sao?" Hoài Phong cất tiếng, giọng nói bình thản nhưng đầy thách thức và trêu chọc.
Câu nói của anh như mũi dao đâm thẳng vào lòng tự tôn của Khánh An, khiến cậu bất giác siết chặt nắm tay. Cậu đã luôn ở bên Khương Vĩ, quan tâm và lo lắng cho anh ấy, nhưng giờ đây, người đàn ông này với vẻ ngoài lạnh lùng và sức mạnh khó lường lại xuất hiện, như thể muốn chiếm lấy thứ mà cậu đã luôn cố gắng bảo vệ.
Khánh An không lùi bước, ánh mắt trở nên sắc lạnh, như muốn nói rõ rằng cậu sẽ không để bất cứ ai bước vào mối quan hệ giữa cậu và Khương Vĩ dễ dàng như vậy:
" Thật nực cười mà! Anh nghĩ anh là ai mà lại dám nói ra điều hoang đường như thế? Anh nghĩ rằng Khương Vĩ rất dễ mở lòng sao?"
" Vậy là anh đã sai rồi. Anh còn chưa hiểu được gì về Khương Vĩ mà lại dám nói ra câu ngu ngốc như vậy. Anh ấy sẽ buồn lắm đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.