Chương 26: Say rượu
Bringz
05/11/2024
Khương Vĩ bước ra khỏi nhà, cơn tức giận còn đọng lại trong lòng cậu. Những cảm xúc hỗn độn làm cậu không thể bình tĩnh được. Cậu lang thang trên con đường ven bờ biển, nơi sóng vỗ rì rào như tiếng thì thầm của lòng mình.
Trong lúc Khương Vĩ đang chìm trong suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
"Khương Vĩ! Anh đi đâu vậy? "
Khương Vĩ nghe giọng nói quen thuộc cậu vô thức quay người lại về sau.Theo phản xạ cậu vô thức mà trả lời:
" Hả?
"Sao giờ anh lủi thủi một mình bên bờ biển chi vậy? Có chuyện gì không vui sao anh? Tự nhiên hồi sáng anh lại bỏ đi. Có chuyện gì sao anh?" (1
Khánh An xuất hiện, với ánh mắt lo lắng nhưng cũng chứa đựng một chút gì đó ấm áp. Cậu ta đã theo dõi
Khương Vĩ từ xa và thấy cậu có vẻ không vui. Khánh An, con trai chủ tiệm gần đây. C
Cậu cũng đã thích thầm Khương Vĩ từ lâu nhưng cậu không dám nói ra. Một phần cậu sợ nếu như nói ra thì có lẽ tình anh em đơn thuần này cũng chẳng còn, cậu không biết sẽ đối mặt với anh như nào.Một phần thì cũng là do cậu thấy mình không xứng với anh. (2
Khương Vĩ thấy đó là Khánh An thì môi cậu khẽ mấp máy, cậu thở dài một hơi rồi nói: (1)
" Không có gì đâu. Chỉ là có chút chuyện khiến anh không vui thôi! Mà sao giờ này em còn ở đây vậy?" (2
" Ai làm anh của em buồn vậy? Em xử nó cho anh." (1)
Khương Vĩ khẽ đưa đôi bàn tay gân guốc nhưng lại đầy ấm áp khẽ xoa đầu Khánh An, anh nở một nụ cười đầy ấm áp nhẹ nhàng nói: (2
" Thôi đi nhóc con! Lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy ông tướng." (1
"Hứ! Em chỉ trẻ con với mỗi anh thôi!" Gương mặt phụng phịu nói với giọng đầy giận dỗi. 2
Khánh An không đợi cậu trả lời liền nắm lấy tay của Khương Vĩ và kéo cậu đi.
"Đi uống với em vài ly đi.Tâm trạng sẽ tốt hơn đó!" Khánh An đề nghị, nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
(1]
Vẫn không kịp đợi cậu nói câu nào thì Khánh An đã nắm lấy tay cậu và kéo đi. Cậu không còn sức để từ chối lời gọi mời của Khánh An nên cũng khẽ gật đầu. Họ cùng nhau đến một quán nhỏ ven biển, nơi có ánh đèn vàng ấm áp và tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Hai người ngồi bên bàn nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên khuôn mặt, làm cho không gian trở nên thân mật hơn.
Khương Vĩ cầm ly rượu trong tay, ánh mắt mơ màng nhìn ra biển cả bao la, những đợt sóng vỗ về như muốn vỗ về tâm hồn đang rối bời của cậu.
Khánh An lén nhìn Khương Vĩ, lòng thầm lo lắng. Cậu biết rằng Khương Vĩ không phải là người dễ mở lòng, nhưng hôm nay, có vẻ như sự say rượu đã làm cho cậu trở nên dễ dãi hơn.
"Khương Vĩ... Anh có chuyện gì không vui vậy? Tâm sự cho em nghe với được không? " Khánh An nhẹ nhàng lên tiếng.
Khương Vĩ khựng lại, đôi mắt cậu chớp chớp, như thể muốn tìm kiếm từ ngữ để diễn đạt những điều chất chứa trong lòng. Cậu không biết phải nói gì, nhưng sự quan tâm chân thành từ Khánh An khiến cậu cảm thấy ấm áp hơn.
"Anh... chỉ là có một chút chuyện...Không biết phải nói như nào nhỉ?" Khương Vĩ thở dài, từng từ như một cái thở dài nặng nề.
Khánh An khẽ đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khương Vĩ, ánh mắt nhẹ nhàng, triều mến xen lẫn chút ấm áp lạ thường. Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào của Khánh An chợt cất lên.
"Chuyện khó khăn lắm sao anh? Có cần em giúp không? Nhìn anh buồn như vậy em cũng chẳng cách nào vui được..."
"Chỉ là gần đây có nhiều điều khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Những kỷ niệm đau thương cứ quay về, và anh không thể nào thoát ra khỏi chúng... Nó cứ ám ảnh anh mãi thôi!!" Khương Vĩ khẽ thở dài.
Khánh An gật đầu, cố gắng thế hiện sự đồng cảm:
"Em hiểu cảm giác đó. Đôi khi quá khứ có thể trở thành một gánh nặng mà chúng ta không thể dễ dàng buông bỏ. Nhưng không nhất thiết anh phải cố gắng quên hay buông bỏ chúng. Chỉ cần anh cảm thấy hạnh phúc thì mọi thứ đó cũng chỉ là phù du mà thôi!"
Khương Vĩ nhìn cậu ta, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng cũng đầy cảm kích.
"Em có từng trải qua điều tương tự không?"
"Có chứ." Khánh An thừa nhận, lòng tràn đầy sự chân thành.
"Em cũng có những kỷ niệm không dễ chịu. Nhưng em đã học được cách tìm thấy ánh sáng từ những ký ức đó.
Đôi khi, việc chia sẻ nỗi đau với người khác có thể giúp chúng ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn đấy anh!"
Khương Vĩ im lặng một lúc, suy ngẫm về những lời của Khánh An. Cậu cảm thấy một phần nào đó của mình muốn mở lòng, nhưng một phần khác lại muốn giữ bí mật cho riêng mình.
"Có lẽ anh cần thời gian để học cách chấp nhận điều đó!" Khương Vĩ nói, giọng nói nhẹ nhàng hơn, như thể cậu vừa mở ra một cánh cửa trong tâm hồn mình.
"Cảm ơn em rất nhiều. Vì đã luôn ở bên cạnh anh những lúc như này! Cảm ơn em nhiều lắm Khánh An."
Khánh An mỉm cười, trong lòng cảm thấy vui mừng khi tim cậu không ngừng đập loạn nhịp, trước gương mặt điểm tú của Khương Vĩ. Cả giọng nói như một lời câu dẫn và mê hoặc từ cậu. Hai gò má Khánh An chợt ửng đỏ ngại ngùng đáp:
"Sao anh lại cảm ơn em chứ! Đó là điều em nên làm mà!"
Khương Vĩ nghe vậy cũng chẳng nói năng gì thêm cậu cầm ly rượu lên khẽ lắc lư và uống một cách dứt khoát.
Đến khi rượu đã làm cho Khương Vĩ say mềm. Tửu lượng của cậu vốn dĩ là không tốt, chỉ sau vài ly, cậu đã cảm thấy choáng váng, đầu óc lơ mơ không còn biết trời xanh mây gió gì. Trong cơn say, cậu trở nên dễ dãi hơn, chia sẻ những tâm tư và nỗi lòng mà bình thường cậu sẽ không bao giờ thổ lộ.
Khánh An nhìn cậu, trái tim đập mạnh. Cậu ta gần như không thể kiềm chế, khẽ cuối người lại gần, như muốn hôn lên trán Khương Vĩ. Nhưng khoảnh khắc cuối cùng, cậu lại ngần ngại, tự hỏi liệu có nên làm vậy không. Sao một hồi đấu tranh nội tâm thì Khánh An cũng thở dài một hơi và khẽ dìu Khương Vĩ về nhà.
Khi họ gần đến nhà, Khánh An chợt nhận ra đèn trong nhà Khương Vĩ đang sáng. Cậu vừa hoang mang vừa lo lắng, không biết ai đang ở trong đó. Tâm trí rối bời, cậu quyết định tiến lại gần. Cánh cửa mở ra, và bên trong là bóng dáng cao ráo của Hoài Phong, người mà Khánh An chưa từng gặp.
Hoài Phong nghe tiếng động, nhanh nhẹn quay người lại, chậm rãi cất giọng hỏi:
"Khương Vĩ! Em về rồi sao? Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Biết tôi lo lắng cho em lắm không? Đột ngột em lại bỏ ra khỏi nhà. Làm tôi không biết nên tìm kiếm em ở đâu." Hoài Phong khẽ càm ràm.
Trong lúc Khương Vĩ đang chìm trong suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
"Khương Vĩ! Anh đi đâu vậy? "
Khương Vĩ nghe giọng nói quen thuộc cậu vô thức quay người lại về sau.Theo phản xạ cậu vô thức mà trả lời:
" Hả?
"Sao giờ anh lủi thủi một mình bên bờ biển chi vậy? Có chuyện gì không vui sao anh? Tự nhiên hồi sáng anh lại bỏ đi. Có chuyện gì sao anh?" (1
Khánh An xuất hiện, với ánh mắt lo lắng nhưng cũng chứa đựng một chút gì đó ấm áp. Cậu ta đã theo dõi
Khương Vĩ từ xa và thấy cậu có vẻ không vui. Khánh An, con trai chủ tiệm gần đây. C
Cậu cũng đã thích thầm Khương Vĩ từ lâu nhưng cậu không dám nói ra. Một phần cậu sợ nếu như nói ra thì có lẽ tình anh em đơn thuần này cũng chẳng còn, cậu không biết sẽ đối mặt với anh như nào.Một phần thì cũng là do cậu thấy mình không xứng với anh. (2
Khương Vĩ thấy đó là Khánh An thì môi cậu khẽ mấp máy, cậu thở dài một hơi rồi nói: (1)
" Không có gì đâu. Chỉ là có chút chuyện khiến anh không vui thôi! Mà sao giờ này em còn ở đây vậy?" (2
" Ai làm anh của em buồn vậy? Em xử nó cho anh." (1)
Khương Vĩ khẽ đưa đôi bàn tay gân guốc nhưng lại đầy ấm áp khẽ xoa đầu Khánh An, anh nở một nụ cười đầy ấm áp nhẹ nhàng nói: (2
" Thôi đi nhóc con! Lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy ông tướng." (1
"Hứ! Em chỉ trẻ con với mỗi anh thôi!" Gương mặt phụng phịu nói với giọng đầy giận dỗi. 2
Khánh An không đợi cậu trả lời liền nắm lấy tay của Khương Vĩ và kéo cậu đi.
"Đi uống với em vài ly đi.Tâm trạng sẽ tốt hơn đó!" Khánh An đề nghị, nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
(1]
Vẫn không kịp đợi cậu nói câu nào thì Khánh An đã nắm lấy tay cậu và kéo đi. Cậu không còn sức để từ chối lời gọi mời của Khánh An nên cũng khẽ gật đầu. Họ cùng nhau đến một quán nhỏ ven biển, nơi có ánh đèn vàng ấm áp và tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Hai người ngồi bên bàn nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên khuôn mặt, làm cho không gian trở nên thân mật hơn.
Khương Vĩ cầm ly rượu trong tay, ánh mắt mơ màng nhìn ra biển cả bao la, những đợt sóng vỗ về như muốn vỗ về tâm hồn đang rối bời của cậu.
Khánh An lén nhìn Khương Vĩ, lòng thầm lo lắng. Cậu biết rằng Khương Vĩ không phải là người dễ mở lòng, nhưng hôm nay, có vẻ như sự say rượu đã làm cho cậu trở nên dễ dãi hơn.
"Khương Vĩ... Anh có chuyện gì không vui vậy? Tâm sự cho em nghe với được không? " Khánh An nhẹ nhàng lên tiếng.
Khương Vĩ khựng lại, đôi mắt cậu chớp chớp, như thể muốn tìm kiếm từ ngữ để diễn đạt những điều chất chứa trong lòng. Cậu không biết phải nói gì, nhưng sự quan tâm chân thành từ Khánh An khiến cậu cảm thấy ấm áp hơn.
"Anh... chỉ là có một chút chuyện...Không biết phải nói như nào nhỉ?" Khương Vĩ thở dài, từng từ như một cái thở dài nặng nề.
Khánh An khẽ đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khương Vĩ, ánh mắt nhẹ nhàng, triều mến xen lẫn chút ấm áp lạ thường. Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào của Khánh An chợt cất lên.
"Chuyện khó khăn lắm sao anh? Có cần em giúp không? Nhìn anh buồn như vậy em cũng chẳng cách nào vui được..."
"Chỉ là gần đây có nhiều điều khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Những kỷ niệm đau thương cứ quay về, và anh không thể nào thoát ra khỏi chúng... Nó cứ ám ảnh anh mãi thôi!!" Khương Vĩ khẽ thở dài.
Khánh An gật đầu, cố gắng thế hiện sự đồng cảm:
"Em hiểu cảm giác đó. Đôi khi quá khứ có thể trở thành một gánh nặng mà chúng ta không thể dễ dàng buông bỏ. Nhưng không nhất thiết anh phải cố gắng quên hay buông bỏ chúng. Chỉ cần anh cảm thấy hạnh phúc thì mọi thứ đó cũng chỉ là phù du mà thôi!"
Khương Vĩ nhìn cậu ta, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng cũng đầy cảm kích.
"Em có từng trải qua điều tương tự không?"
"Có chứ." Khánh An thừa nhận, lòng tràn đầy sự chân thành.
"Em cũng có những kỷ niệm không dễ chịu. Nhưng em đã học được cách tìm thấy ánh sáng từ những ký ức đó.
Đôi khi, việc chia sẻ nỗi đau với người khác có thể giúp chúng ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn đấy anh!"
Khương Vĩ im lặng một lúc, suy ngẫm về những lời của Khánh An. Cậu cảm thấy một phần nào đó của mình muốn mở lòng, nhưng một phần khác lại muốn giữ bí mật cho riêng mình.
"Có lẽ anh cần thời gian để học cách chấp nhận điều đó!" Khương Vĩ nói, giọng nói nhẹ nhàng hơn, như thể cậu vừa mở ra một cánh cửa trong tâm hồn mình.
"Cảm ơn em rất nhiều. Vì đã luôn ở bên cạnh anh những lúc như này! Cảm ơn em nhiều lắm Khánh An."
Khánh An mỉm cười, trong lòng cảm thấy vui mừng khi tim cậu không ngừng đập loạn nhịp, trước gương mặt điểm tú của Khương Vĩ. Cả giọng nói như một lời câu dẫn và mê hoặc từ cậu. Hai gò má Khánh An chợt ửng đỏ ngại ngùng đáp:
"Sao anh lại cảm ơn em chứ! Đó là điều em nên làm mà!"
Khương Vĩ nghe vậy cũng chẳng nói năng gì thêm cậu cầm ly rượu lên khẽ lắc lư và uống một cách dứt khoát.
Đến khi rượu đã làm cho Khương Vĩ say mềm. Tửu lượng của cậu vốn dĩ là không tốt, chỉ sau vài ly, cậu đã cảm thấy choáng váng, đầu óc lơ mơ không còn biết trời xanh mây gió gì. Trong cơn say, cậu trở nên dễ dãi hơn, chia sẻ những tâm tư và nỗi lòng mà bình thường cậu sẽ không bao giờ thổ lộ.
Khánh An nhìn cậu, trái tim đập mạnh. Cậu ta gần như không thể kiềm chế, khẽ cuối người lại gần, như muốn hôn lên trán Khương Vĩ. Nhưng khoảnh khắc cuối cùng, cậu lại ngần ngại, tự hỏi liệu có nên làm vậy không. Sao một hồi đấu tranh nội tâm thì Khánh An cũng thở dài một hơi và khẽ dìu Khương Vĩ về nhà.
Khi họ gần đến nhà, Khánh An chợt nhận ra đèn trong nhà Khương Vĩ đang sáng. Cậu vừa hoang mang vừa lo lắng, không biết ai đang ở trong đó. Tâm trí rối bời, cậu quyết định tiến lại gần. Cánh cửa mở ra, và bên trong là bóng dáng cao ráo của Hoài Phong, người mà Khánh An chưa từng gặp.
Hoài Phong nghe tiếng động, nhanh nhẹn quay người lại, chậm rãi cất giọng hỏi:
"Khương Vĩ! Em về rồi sao? Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Biết tôi lo lắng cho em lắm không? Đột ngột em lại bỏ ra khỏi nhà. Làm tôi không biết nên tìm kiếm em ở đâu." Hoài Phong khẽ càm ràm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.