Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng
Chương 50: Băng Hỏa (2)
Mộ Trầm Sương
17/06/2024
Đảo Xuy Tuyết chưa từng nhắc tới mấy quy tắc gì đó, chỉ nói rằng sau khi tiến vào tháp trực tiếp phá giải trận pháp là có thể đi lên trên. Ôn Vân nhíu mày nhìn chằm chằm con số này.
“Có ý tứ gì?”
“Tháp Ngàn Trận từ dễ đến khó có tất cả mười tầng, mỗi tầng lại có một ngàn linh trận, người tiến vào tháp sẽ được đưa tới một trong những linh trận đó.” Diệp Sơ Bạch đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng: “Ngươi rơi trúng linh trận thứ bảy mươi bảy ở tầng thứ nhất.”
Hắn điềm tĩnh giải thích: “Ta bị tinh thần lực của ngươi kéo vào đây.”
Diệp Sơ Bạch có kế ước với tinh thần lực của Ôn Vân, trừ phi Ôn Vân chết, chỉ cần hắn cách xa nàng một chút sẽ bị xem như bỏ trốn, chịu đựng sự trừng phạt của kế ước.
Ôn Vân tủm tỉm cười: “Giống nhau cả. Ta thấy ngươi hiểu biết nhiều như vậy, chi bằng sau linh trận này, ngươi đến giải mấy cái khác đi.”
Ôn Vân vừa nói vừa bước vào linh trận đánh số 77.
Vừa bước vào, không khí lạnh lẽo nháy mắt ập tới. Trước mắt Ôn Vân là núi tuyết mênh mông, dưới chân nàng cũng là tuyết trắng cao đến nửa người.
Không có linh lực phòng thân, khuôn mặt nhỏ bé của Ôn Vân nháy mắt đã bị đông cứng, nửa điểm huyết sắc cũng không có.
Diệp Sơ Bạch nhanh chóng lấy một bộ y phục mùa đông từ túi không gian ra rồi bao lấy nàng.
Ôn Vân run rẩ ôm lấ ma trượng Hỏa Sam Mộc ội ã phóng ra một ít ma pháp hệ hỏa sưởi ấm cho Ôn Vân run rẩy ôm lấy ma trượng Hỏa Sam Mộc, vội vã phóng ra một ít ma pháp hệ hỏa sưởi ấm cho chính mình. Cuối cùng cũng kéo được bản thân ra khỏi cảm giác đông lạnh muốn chết.
“Không hổ là linh trận do lão tổ tông đảo Xuy Tuyết bày bố, mới tầng thứ nhất đã là linh trận cao cấp.....”
Ôn Vân vừa nghiên cứu tình hình vừa thuận tay phóng ra một ít ma pháp hệ hỏa sưởi ấm cho Diệp Sơ Bạch: “Ngươi cũng cẩn thận một chút, đừng để bị đông lạnh rồi héo rũ.”
Diệp Sơ Bạch cũng không từ chối, nhíu mày quan sát xung quanh: “Đây là núi tuyết sao?”
“Không phải. Chúng ta hẳn vẫn ở trong tháp Ngàn Trận.” Ôn Vân chà xát bàn tay đã đông cứng, ngồi xổm xuống đất nặn một quả cầu tuyết to bằng lòng bàn tay: “Chuyện thay đổi thời không trong giới Tu chân là bình thường phải không?”
Diệp Sơ Bạch thoáng giật mình, rồi lắc đầu: “Chưa nghe tới bao giờ.”
Ôn Vân mím môi. Quả nhiên dù là giới ma pháp hay giới Tu chân thì chỉ thần linh mới có năng lực tạo ra cấm kỵ này, cho nên nơi này tuyệt đối không phải là núi tuyết thực sự.
“Nhưng cũng không giống ảo ảnh.....Tuyết ở đây đều là thật.” Ôn Vân cầm quả cầu tuyết đứng dậy, lại giống như không có chuyện gì đưa tới gương mặt lạnh lùng của Diệp Sơ Bạch: “Lạnh không? Hẳn là lạnh rồi.”
Diệp Sơ Bạch bất đắc dĩ ấn tay nàng xuống: “Đừng đùa giỡn.”
Haiz, cái tính tình cổ hủ này. Thật vất vả mới gặp được tuyết mà cũng không làm tuyết trượng.
Ôn Vân đầy tiếc nuối chỉ có thể chuyển sự chú ý sang linh trận.
Nàng không định lãng phí nhiều thời gian ở linh trận đầu tiên. Nếu giống như linh trận lúc nhập đảo thì chỉ cần dùng ma pháp hóa giải linh trận và tìm ra vị trí của mắt trận được. Nhưng nếu mắt trận ở đây cũng biến đổi không ngừng như linh trận trước đó thì chỉ hai người thôi e rằng khó lòng đuổi kịp, dễ làm chậm trễ tiến độ.
Nàng cầm ma trượng vẽ vẽ trên mặt tuyết một lát, chân mày nhíu chặt dần giãn ra.
“Đây là linh trận hệ thủy biến dị, lại kết hợp với vô số linh lực của tu sĩ hệ thủy nên mới tạo ra được ngọn núi tuyết này. Núi tuyết trước mặt chúng ta là nửa thật nửa giả.”
Diệp Sơ Bạch cúi đầu nhìn Ôn Vân đang lẩm bẩm. Một khi đề cập đến lĩnh vực của nàng, Ôn Vân sẽ hoàn toàn bỏ qua thế giới bên ngoài, chỉ chuyên chú phá giải cửa ải khó khăn.
Nàng ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, giơ cao kiếm gỗ Hỏa Sam Mộc, híp mắt nói thầm: “Hiện tại vừa hay có thể nhìn xem bản thân ta đã tiến giai lên ma pháp sư cao cấp chưa.”
Môi mỏng nhỏ giọng niệm ra một loạt ma chú long ngữ khó hiểu, nguyên tố hệ hỏa trong thiên địa bắt đầu điên cuồng xoay chuyển. Núi tuyết ban đầu lạnh đến thấu xương dần ấm áp lên. Diệp Sơ Bạch ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện ở cuối chân trời có vô số đốm sáng nhấp nháy.
Niệm xong một loạt ma chú, kiếm gỗ Hỏa Sam Mộc trên tay Ôn Vân tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Môi mỏng nàng khẽ mấp máy, niệm ra tên gọi của chú ngữ cao cấp__
“Mạn Thiên Hỏa Vũ!”
Thời gian niệm chú càng dài, uy lực của ma chú càng cường đại.
Thời khắc âm tiết cuối cùng rơi xuống, vô số quả cầu lửa giống như sao băng từ không trung ầm ầm lao xuống nền tuyết. Toàn bộ khung cảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, vặn vẹo.
Nhiệt độ nóng bỏng dần xâm chiếm, thay thế không khí lạnh giá.
Bên ngoài tháp Ngàn Trận, nhóm lão tiền bối mang theo hậu bối tới tham gia luận kiếm đang yên tĩnh ngồi trên một linh ngọc rộng lớn chạm khắc hoa văn tinh xảo.
“Có ý tứ gì?”
“Tháp Ngàn Trận từ dễ đến khó có tất cả mười tầng, mỗi tầng lại có một ngàn linh trận, người tiến vào tháp sẽ được đưa tới một trong những linh trận đó.” Diệp Sơ Bạch đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng: “Ngươi rơi trúng linh trận thứ bảy mươi bảy ở tầng thứ nhất.”
Hắn điềm tĩnh giải thích: “Ta bị tinh thần lực của ngươi kéo vào đây.”
Diệp Sơ Bạch có kế ước với tinh thần lực của Ôn Vân, trừ phi Ôn Vân chết, chỉ cần hắn cách xa nàng một chút sẽ bị xem như bỏ trốn, chịu đựng sự trừng phạt của kế ước.
Ôn Vân tủm tỉm cười: “Giống nhau cả. Ta thấy ngươi hiểu biết nhiều như vậy, chi bằng sau linh trận này, ngươi đến giải mấy cái khác đi.”
Ôn Vân vừa nói vừa bước vào linh trận đánh số 77.
Vừa bước vào, không khí lạnh lẽo nháy mắt ập tới. Trước mắt Ôn Vân là núi tuyết mênh mông, dưới chân nàng cũng là tuyết trắng cao đến nửa người.
Không có linh lực phòng thân, khuôn mặt nhỏ bé của Ôn Vân nháy mắt đã bị đông cứng, nửa điểm huyết sắc cũng không có.
Diệp Sơ Bạch nhanh chóng lấy một bộ y phục mùa đông từ túi không gian ra rồi bao lấy nàng.
Ôn Vân run rẩ ôm lấ ma trượng Hỏa Sam Mộc ội ã phóng ra một ít ma pháp hệ hỏa sưởi ấm cho Ôn Vân run rẩy ôm lấy ma trượng Hỏa Sam Mộc, vội vã phóng ra một ít ma pháp hệ hỏa sưởi ấm cho chính mình. Cuối cùng cũng kéo được bản thân ra khỏi cảm giác đông lạnh muốn chết.
“Không hổ là linh trận do lão tổ tông đảo Xuy Tuyết bày bố, mới tầng thứ nhất đã là linh trận cao cấp.....”
Ôn Vân vừa nghiên cứu tình hình vừa thuận tay phóng ra một ít ma pháp hệ hỏa sưởi ấm cho Diệp Sơ Bạch: “Ngươi cũng cẩn thận một chút, đừng để bị đông lạnh rồi héo rũ.”
Diệp Sơ Bạch cũng không từ chối, nhíu mày quan sát xung quanh: “Đây là núi tuyết sao?”
“Không phải. Chúng ta hẳn vẫn ở trong tháp Ngàn Trận.” Ôn Vân chà xát bàn tay đã đông cứng, ngồi xổm xuống đất nặn một quả cầu tuyết to bằng lòng bàn tay: “Chuyện thay đổi thời không trong giới Tu chân là bình thường phải không?”
Diệp Sơ Bạch thoáng giật mình, rồi lắc đầu: “Chưa nghe tới bao giờ.”
Ôn Vân mím môi. Quả nhiên dù là giới ma pháp hay giới Tu chân thì chỉ thần linh mới có năng lực tạo ra cấm kỵ này, cho nên nơi này tuyệt đối không phải là núi tuyết thực sự.
“Nhưng cũng không giống ảo ảnh.....Tuyết ở đây đều là thật.” Ôn Vân cầm quả cầu tuyết đứng dậy, lại giống như không có chuyện gì đưa tới gương mặt lạnh lùng của Diệp Sơ Bạch: “Lạnh không? Hẳn là lạnh rồi.”
Diệp Sơ Bạch bất đắc dĩ ấn tay nàng xuống: “Đừng đùa giỡn.”
Haiz, cái tính tình cổ hủ này. Thật vất vả mới gặp được tuyết mà cũng không làm tuyết trượng.
Ôn Vân đầy tiếc nuối chỉ có thể chuyển sự chú ý sang linh trận.
Nàng không định lãng phí nhiều thời gian ở linh trận đầu tiên. Nếu giống như linh trận lúc nhập đảo thì chỉ cần dùng ma pháp hóa giải linh trận và tìm ra vị trí của mắt trận được. Nhưng nếu mắt trận ở đây cũng biến đổi không ngừng như linh trận trước đó thì chỉ hai người thôi e rằng khó lòng đuổi kịp, dễ làm chậm trễ tiến độ.
Nàng cầm ma trượng vẽ vẽ trên mặt tuyết một lát, chân mày nhíu chặt dần giãn ra.
“Đây là linh trận hệ thủy biến dị, lại kết hợp với vô số linh lực của tu sĩ hệ thủy nên mới tạo ra được ngọn núi tuyết này. Núi tuyết trước mặt chúng ta là nửa thật nửa giả.”
Diệp Sơ Bạch cúi đầu nhìn Ôn Vân đang lẩm bẩm. Một khi đề cập đến lĩnh vực của nàng, Ôn Vân sẽ hoàn toàn bỏ qua thế giới bên ngoài, chỉ chuyên chú phá giải cửa ải khó khăn.
Nàng ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, giơ cao kiếm gỗ Hỏa Sam Mộc, híp mắt nói thầm: “Hiện tại vừa hay có thể nhìn xem bản thân ta đã tiến giai lên ma pháp sư cao cấp chưa.”
Môi mỏng nhỏ giọng niệm ra một loạt ma chú long ngữ khó hiểu, nguyên tố hệ hỏa trong thiên địa bắt đầu điên cuồng xoay chuyển. Núi tuyết ban đầu lạnh đến thấu xương dần ấm áp lên. Diệp Sơ Bạch ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện ở cuối chân trời có vô số đốm sáng nhấp nháy.
Niệm xong một loạt ma chú, kiếm gỗ Hỏa Sam Mộc trên tay Ôn Vân tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Môi mỏng nàng khẽ mấp máy, niệm ra tên gọi của chú ngữ cao cấp__
“Mạn Thiên Hỏa Vũ!”
Thời gian niệm chú càng dài, uy lực của ma chú càng cường đại.
Thời khắc âm tiết cuối cùng rơi xuống, vô số quả cầu lửa giống như sao băng từ không trung ầm ầm lao xuống nền tuyết. Toàn bộ khung cảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, vặn vẹo.
Nhiệt độ nóng bỏng dần xâm chiếm, thay thế không khí lạnh giá.
Bên ngoài tháp Ngàn Trận, nhóm lão tiền bối mang theo hậu bối tới tham gia luận kiếm đang yên tĩnh ngồi trên một linh ngọc rộng lớn chạm khắc hoa văn tinh xảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.