Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng
Chương 49: Băng Hỏa (1)
Mộ Trầm Sương
17/06/2024
Chẳng qua hỏi đi hỏi lại nhiều lần, Tạ Mịch An lúc nào cũng trong dáng vẻ muốn nói lại thôi nên hắn cũng không đoán được tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
“Mịch An, đệ cãi nhau với Lạc Nhân phải không?”
Tạ Tầm muốn đi tìm Liễu Lạc Nhân hỏi chuyện, kết quả lại kinh ngạc phát hiện không thấy nàng ta đâu.
“Quái lạ, Lạc Nhân đi đâu rồi?”
Tạ Mịch An rũ mắt. Hắn vừa không có mặt mũi nào nói rằng chính mình ngày ấy bị Ôn Vân dọa sợ, vừa lo lắng huynh trưởng phát hiện ra sự tồn tại của Ôn Vân nên giết nàng. Nếu Ôn Vân chết rồi, tâm ma của hắn không thể cởi bỏ, nghe thấy Liễu Lạc Nhân rời đi, liền đơn giản nói rằng bản thân khác thường như vậy là do nàng ta để Tạ Tầm khỏi nghi ngờ.
“Lạc Nhân không có tình cảm với đệ, sợ người khác hiểu lầm nên rời khỏi đội ngũ Tạ gia.”
“Không có tình cảm với đệ?” Tạ Tầm nhíu mày, thấp giọng mắng mỏ: “Hoang đường! Nàng ta cũng không phải không biết hai nhà chúng ta có ước định từ trước. Đệ là thiếu niên thiên tài, có chỗ nào không xứng với nàng ta? Nàng ta vậy mà dám coi thường đệ!”
Tạ Tầm bực bội nói: “Hiện tại phụ thân nàng ta có được cơ hội tấn giai lên kỳ Độ Kiếp cũng là do Tạ gia ta hao tốn trăm năm tâm huyết giúp đỡ hắn. Thanh Lưu Kiếm Tông bọn họ vậy mà dám không biết điều!”
Tạ Mịch An miễn cưỡng mỉm cười: “Là đệ vô dụng, khiến huynh trưởng thất vọng rồi.”
Tạ Tầm nhìn dáng vẻ cô đơn của đệ đệ, lập tức đau lòng: “Đệ rất tốt, là nha đầu Liễu gia đó có mắt như mù. Chờ luận kiếm kết thúc, ta nhất định sẽ tới Thanh Lưu Kiếm Tông gặp Liễu Chính Hư kia đòi lại công đạo cho đệ.”
Ở bên kia, Liễu Lạc Nhân xấu xa trong miệng Tạ Mịch An đang đứng trong một góc giữa đám người.
Hiện tại nàng ta không thích hợp đi theo Tạ gia, vốn dĩ còn muốn trở về bên cạnh đồng môn, kết quả liếc mắt một cái lại thấy Ôn Vân.
Thật ra Ôn Vân cũng đứng ở một góc, không chớp mắt nhìn xung quanh. Có điều nàng chỉ đứng yên ở đó nhưng tầm mắt của rất nhiều thiên tài danh môn đều dừng lại trên người nàng.
Thiên tài trẻ tuổi nổi danh Khương Tứ mỉm cười tít mắt đi qua chỗ Ôn Vân rồi nói nhỏ gì đó, tiểu tổ tông của Thiên gia Thiên Lê Thâm cũng như có như không đưa mắt về phía Ôn Vân, ngay cả mấy sư phụ chùa Thiên Âm cũng khách khí hành lễ với nàng.
Ôn Vân cứ như vậy biến cái góc nhỏ kia thành trung tâm hội trường, mấy thiên tài danh môn bên cạnh giống như đang làm nền cho nàng.
Liễu Lạc Nhân ngơ ngác nhìn một màn này. Kỳ thật nàng ta vẫn luôn xem thường Ôn Vân, đối phương bất quá chỉ là một phàm nhân không có tu vi, dựa vào cái gì có thể tiến vào nội môn, cái gì cũng chiếm được!
Thẳng đến khi bại dưới tay Ôn Vân trên luận kiếm sau này, Liễu Lạc Nhân mới thay đổi suy nghĩ.
Còn hiện tại thì...... không ai thèm phản ứng với nàng ta. Liễu Lạc Nhân vừa rồi cũng vụng trộm nhìn sang đoàn người Tạ gia bên kia, chỉ thấy Tạ Mịch An không đi tìm nàng ta mà ngược lại còn như hình với bóng với Lãnh Yên Yên.
Nghĩ tới đây, chóp mũi nàng ta không hiểu sao cảm thấy chua xót, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
“A? Liễu sư tỷ phải không?”
Trước khi bước vào tháp Ngàn Trận, Chu Nhĩ Sùng chợt phát hiện ra Liễu Lạc Nhân nên tiến lại, tò mò hỏi: “Liễu sư tỷ, sao tỷ lại đột nhiên lại trở về thế? Hơn nữa sao hai mắt lại hồng thế này?”
Những người khác cũng quay đầu nhìn lại. Đều là đồng môn với nhau, tuy rằng không quá thân cận nhưng ra khỏi cửa, tóm lại vẫn nên chiếu cố nhau một chút.
Liễu Lạc Nhân quẫn bách xoay mặt đi, không đáp lại mấy lời quan tâm của bọn họ. Trong lòng chỉ cảm thấy vừa đáng thương vừa mất mặt.
Đúng lúc này, Ôn Vân chợt đi tới, nàng ném một chiếc khăn lụa vào lồng ngực nàng ta, nhàn nhạt nói: “Đảo Xuy Tuyết này nhiều hoa cỏ, gió lại lớn, có lẽ là bị bụi bay vào mắt.”
Liễu Lạc Nhân nắm chặt khăn tay, ngây người nhìn Ôn Vân, nửa ngày cũng chưa khôi phục lại tinh thần.
Nàng......nàng ta vậy mà lại giải vây cho nàng?
Thật ra Ôn Vân không quá chán ghét Liễu Lạc Nhân. Ngoài trừ tính tình có chút kiêu ngạo ra thì nàng ta vốn là một kiếm tu xuất chúng.
Hơn nữa ngày đó nàng ở ngoại viện cũng nghe được Liễu Lạc Nhân dứt khoát vả mặt Tạ Mịch An thế nào.
Tục ngữ có câu ‘Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn’, cho nên bọn họ miễn cưỡng có thể xem là bằng hữu.
Ôn Vân không để ý tới phản ứng của Liễu Lạc Nhân, nàng cầm kiếm gỗ Hỏa Sam Mộc đi về phía trước, âm thanh trong trẻo: “Gặp lại các sư huynh, sư tỷ trên đỉnh tháp.”
Dứt lời, Ôn Vân đi theo đám đông tiến vào tháp Ngàn Trận. Bóng dáng thanh lãnh tuyệt trần rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Tháp Ngàn Trận vô cùng rộng lớn, quy mô của nó thậm chí có thể so với một ngọn núi.
Ôn Vân vừa tiến vào tháp, âm thanh và tầm nhìn của nàng nháy mắt đã bị che khuất. Cả người giống như rơi vào một lỗ hổng không gian rộng lớn, chỉ có lệnh bài tham gia luận kiếm trên tay hơi nhấp nháy, con số trên lệnh bài cuối cùng dừng lại ở số ‘77’.
“Mịch An, đệ cãi nhau với Lạc Nhân phải không?”
Tạ Tầm muốn đi tìm Liễu Lạc Nhân hỏi chuyện, kết quả lại kinh ngạc phát hiện không thấy nàng ta đâu.
“Quái lạ, Lạc Nhân đi đâu rồi?”
Tạ Mịch An rũ mắt. Hắn vừa không có mặt mũi nào nói rằng chính mình ngày ấy bị Ôn Vân dọa sợ, vừa lo lắng huynh trưởng phát hiện ra sự tồn tại của Ôn Vân nên giết nàng. Nếu Ôn Vân chết rồi, tâm ma của hắn không thể cởi bỏ, nghe thấy Liễu Lạc Nhân rời đi, liền đơn giản nói rằng bản thân khác thường như vậy là do nàng ta để Tạ Tầm khỏi nghi ngờ.
“Lạc Nhân không có tình cảm với đệ, sợ người khác hiểu lầm nên rời khỏi đội ngũ Tạ gia.”
“Không có tình cảm với đệ?” Tạ Tầm nhíu mày, thấp giọng mắng mỏ: “Hoang đường! Nàng ta cũng không phải không biết hai nhà chúng ta có ước định từ trước. Đệ là thiếu niên thiên tài, có chỗ nào không xứng với nàng ta? Nàng ta vậy mà dám coi thường đệ!”
Tạ Tầm bực bội nói: “Hiện tại phụ thân nàng ta có được cơ hội tấn giai lên kỳ Độ Kiếp cũng là do Tạ gia ta hao tốn trăm năm tâm huyết giúp đỡ hắn. Thanh Lưu Kiếm Tông bọn họ vậy mà dám không biết điều!”
Tạ Mịch An miễn cưỡng mỉm cười: “Là đệ vô dụng, khiến huynh trưởng thất vọng rồi.”
Tạ Tầm nhìn dáng vẻ cô đơn của đệ đệ, lập tức đau lòng: “Đệ rất tốt, là nha đầu Liễu gia đó có mắt như mù. Chờ luận kiếm kết thúc, ta nhất định sẽ tới Thanh Lưu Kiếm Tông gặp Liễu Chính Hư kia đòi lại công đạo cho đệ.”
Ở bên kia, Liễu Lạc Nhân xấu xa trong miệng Tạ Mịch An đang đứng trong một góc giữa đám người.
Hiện tại nàng ta không thích hợp đi theo Tạ gia, vốn dĩ còn muốn trở về bên cạnh đồng môn, kết quả liếc mắt một cái lại thấy Ôn Vân.
Thật ra Ôn Vân cũng đứng ở một góc, không chớp mắt nhìn xung quanh. Có điều nàng chỉ đứng yên ở đó nhưng tầm mắt của rất nhiều thiên tài danh môn đều dừng lại trên người nàng.
Thiên tài trẻ tuổi nổi danh Khương Tứ mỉm cười tít mắt đi qua chỗ Ôn Vân rồi nói nhỏ gì đó, tiểu tổ tông của Thiên gia Thiên Lê Thâm cũng như có như không đưa mắt về phía Ôn Vân, ngay cả mấy sư phụ chùa Thiên Âm cũng khách khí hành lễ với nàng.
Ôn Vân cứ như vậy biến cái góc nhỏ kia thành trung tâm hội trường, mấy thiên tài danh môn bên cạnh giống như đang làm nền cho nàng.
Liễu Lạc Nhân ngơ ngác nhìn một màn này. Kỳ thật nàng ta vẫn luôn xem thường Ôn Vân, đối phương bất quá chỉ là một phàm nhân không có tu vi, dựa vào cái gì có thể tiến vào nội môn, cái gì cũng chiếm được!
Thẳng đến khi bại dưới tay Ôn Vân trên luận kiếm sau này, Liễu Lạc Nhân mới thay đổi suy nghĩ.
Còn hiện tại thì...... không ai thèm phản ứng với nàng ta. Liễu Lạc Nhân vừa rồi cũng vụng trộm nhìn sang đoàn người Tạ gia bên kia, chỉ thấy Tạ Mịch An không đi tìm nàng ta mà ngược lại còn như hình với bóng với Lãnh Yên Yên.
Nghĩ tới đây, chóp mũi nàng ta không hiểu sao cảm thấy chua xót, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
“A? Liễu sư tỷ phải không?”
Trước khi bước vào tháp Ngàn Trận, Chu Nhĩ Sùng chợt phát hiện ra Liễu Lạc Nhân nên tiến lại, tò mò hỏi: “Liễu sư tỷ, sao tỷ lại đột nhiên lại trở về thế? Hơn nữa sao hai mắt lại hồng thế này?”
Những người khác cũng quay đầu nhìn lại. Đều là đồng môn với nhau, tuy rằng không quá thân cận nhưng ra khỏi cửa, tóm lại vẫn nên chiếu cố nhau một chút.
Liễu Lạc Nhân quẫn bách xoay mặt đi, không đáp lại mấy lời quan tâm của bọn họ. Trong lòng chỉ cảm thấy vừa đáng thương vừa mất mặt.
Đúng lúc này, Ôn Vân chợt đi tới, nàng ném một chiếc khăn lụa vào lồng ngực nàng ta, nhàn nhạt nói: “Đảo Xuy Tuyết này nhiều hoa cỏ, gió lại lớn, có lẽ là bị bụi bay vào mắt.”
Liễu Lạc Nhân nắm chặt khăn tay, ngây người nhìn Ôn Vân, nửa ngày cũng chưa khôi phục lại tinh thần.
Nàng......nàng ta vậy mà lại giải vây cho nàng?
Thật ra Ôn Vân không quá chán ghét Liễu Lạc Nhân. Ngoài trừ tính tình có chút kiêu ngạo ra thì nàng ta vốn là một kiếm tu xuất chúng.
Hơn nữa ngày đó nàng ở ngoại viện cũng nghe được Liễu Lạc Nhân dứt khoát vả mặt Tạ Mịch An thế nào.
Tục ngữ có câu ‘Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn’, cho nên bọn họ miễn cưỡng có thể xem là bằng hữu.
Ôn Vân không để ý tới phản ứng của Liễu Lạc Nhân, nàng cầm kiếm gỗ Hỏa Sam Mộc đi về phía trước, âm thanh trong trẻo: “Gặp lại các sư huynh, sư tỷ trên đỉnh tháp.”
Dứt lời, Ôn Vân đi theo đám đông tiến vào tháp Ngàn Trận. Bóng dáng thanh lãnh tuyệt trần rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Tháp Ngàn Trận vô cùng rộng lớn, quy mô của nó thậm chí có thể so với một ngọn núi.
Ôn Vân vừa tiến vào tháp, âm thanh và tầm nhìn của nàng nháy mắt đã bị che khuất. Cả người giống như rơi vào một lỗ hổng không gian rộng lớn, chỉ có lệnh bài tham gia luận kiếm trên tay hơi nhấp nháy, con số trên lệnh bài cuối cùng dừng lại ở số ‘77’.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.