Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng
Chương 16: Có Người Muốn Giết Nàng (1)
Mộ Trầm Sương
09/11/2022
Chương 16: Có người muốn giết nàng (1)
Diệp Sơ Bạch là bóng ma của hai vị thái thượng trưởng lão. Cảm xúc của bọn họ đối với hắn là một mớ hỗn loạn, đó là cảm giác áy náy, chột dạ, càng nhiều hơn là sợ hãi.
Tất cả mọi người đều còn nhớ rõ hình ảnh kia.
Ở tu chân giới, Luyện Khí kết đan, sau đó Kim Đan sẽ ngưng kết thành Nguyên Anh, Nguyên Anh đi thêm một bước nữa là đến một cảnh giới cũng tương đồng với Bản Thể. Sau đó Nguyên Anh chịu thiên lôi độ kiếp là có thể phi thăng.
Ngày Ma Tu đến xâm chiếm, tuyết rơi rất lớn, bầu trời trắng xóa.
Diệp Sơ Bạch hao tổn mấy trăm năm thọ nguyên, tự mình phá vỡ Nguyên Anh, cưỡng chế tăng tu vi thành nửa bước phi thăng.
Hắn vốn là người có cơ hội phi thăng nhất, người có cơ hội bước vào Tiên Giới nhất, nhưng cứ như vậy mà tự chặt đứt con đường của mình.
Một người một kiếm đứng trong biển mây, từ kiếm đến người đều đầm đìa máu tươi, dường như có thể nhuộm đỏ cả một vùng tuyết rộng lớn.
Nhờ có mũi kiếm của hắn mà cuối cùng đám ma tu kia cũng rời khỏi đất liền. Tam đại môn phái và tứ đại gia tộc vốn dĩ muốn thối lui, nay lại ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên.
Có điều bọn họ không hỗ trợ Diệp Sơ Bạch dưỡng thương, mà ngược lại còn ngang nhiên chia cắt mảnh vỡ Nguyên Anh của hắn.
Ngay cả Tạ gia không có một ai trong dòng chính chết trong cuộc đại chiến vì muốn cướp được mảnh vỡ cũng sẵn sàng hy sinh một vị gia chủ.
Khi đó, hai vị trưởng lão Hóa Thần kỳ còn sót lại của Thanh Lưu Kiếm Tông cũng được chia hai mảnh. Nhờ đó mà hiện tại mới có hai vị Thái Thượng trưởng lão Độ Kiếp.
Nguyên Anh và thần hồn bản thể có mối liên kết với nhau, gần như tương đương với trái tim, xương tủy của người tu chân.
Lúc trước, bọn họ vì phân chia thân thể của Diệp Sơ Bạch mà phảng phất như biến thành một đám ma quỷ, một đám sói đói.
Nghĩ đến đây, hai vị Thái Thượng trưởng lại ước gì có thể ngày ngày được canh giữ ở Thập Phong, mãi cho đến khi nhìn thấy xương cốt của Diệp Sơ Bạch thì mới có thể yên tâm.
“Kỳ lạ, thật kỳ lạ.”
Liễu Chính Hư đứng trên đám mây nhìn về đỉnh núi Thập Phong phía xa, cau mày nói.
Hai vị Thái Thượng trưởng lão cũng nhíu mày: “Phong ấn không hề có dấu hiệu bị nới lỏng, hơn nữa ta thấy nơi này đã sớm không còn hơi thở của hắn, lẽ ra hắn đã sớm chết rồi mới phải.”
Phong ấn này là mấy vị cao thủ Độ Kiếp kỳ bí mật bày ra. Bọn họ lo sợ Diệp Sơ Bạch đột nhiên đi ra nên mới làm vậy.
“Có lẽ ngươi bị tiểu tử Việt Hành Chu kia lừa rồi.”
Liễu Chính Hư hơi chần chờ: “Nhưng Việt Hành Chu không giống như đang nói bừa. Hơn nữa sư điệt còn chính mắt nhìn thấy Ôn Vân phóng ra một quả cầu lửa, thật sự chính là kiếm ý hóa hình….”
Phương Đông trưởng lão hờ hững xua tay: “Là kiếm ý hóa hình thì thế nào, không có Kim Đan thì làm nên trò trống gì được? Nếu ngươi lo lắng sau này nàng ta bị Thập Phong dạy hư thì tối nay ta sẽ thay ngươi loại bỏ mối hậu hoạn này.”
Âu Dương trưởng lão không chút để ý nói: “Mười năm trước Diệp Sơ Bạch đã sớm hết thọ nguyên. Chúng ta cũng không cần phải cẩn thận như vậy, giữ lại đám đệ tử Thập Phong của hắn đã là quá tử tế rồi. Nếu ngươi cảm thấy Ôn Vân kia không ổn thì trực tiếp giết nàng ta là được.”
Rõ ràng là giết người nhưng lời lẽ nói ra lại nhẹ nhàng như thể giết một con gà.
Liễu Chính Hư lắc đầu mỉm cười, chắp tay thành khẩn nói: “Không cần đâu hai vị sư thúc. Giống như hai người đã nói, Ôn Vân kia không có Kim Đan, dù có lĩnh ngộ kiếm ý hóa hình thì cũng chỉ là người phàm mà thôi. Cả đời nàng ta sẽ không thể đi lên đỉnh núi, không trốn được sinh lão bệnh tử, nên cứ kệ nàng đi.”
Hai vị Thái Thượng trưởng lão cũng không phản đối. Bởi lẽ trong mắt họ, Ôn Vân giống như một con kiến có thể nghiền nát bất kỳ lúc nào, họ không cần quá để ý đến một con kiến làm gì.
Ba người cẩn thận kiểm tra phong ấn nơi Diệp Sơ Bạch bế quan, xác định không có hư hỏng gì thì yên tâm rời đi.
Nhưng mà dù có tu vi cao như vậy nhưng bọn họ vẫn không phát hiện người mình tìm nửa ngày đang đứng ở chân núi, quan sát từng động tác, cử chỉ của bọn họ.
Đương nhiên, ba vị đồ đệ xui xẻo dưới chân núi kia cũng không phát hiện. Chỉ có một mình Ôn Vân là có chút cảm giác, nhưng hiện tại lực chú ý của nàng đã bị tam sư huynh thu hút.
Cuối cùng Bạch Ngự Sơn cũng để lộ mặt.
Gương mặt hắn có khí chất kiêu ngạo, lại thêm làn da màu bánh mật, đúng là rắn rỏi như thanh kiếm lớn kia của hắn.
Nhưng mà hiện tại người rắn rỏi kia đang thất hồn lạc phách quỳ trên mặt đất, gương mặt đầy nước mắt.
Là một vị sư huynh rất yêu thương sư đệ, Việt Hành Chu lập tức tiến tới hỏi thăm: “Tam sư đệ, đệ làm sao vậy?”
“Không còn, không còn rồi.......đại sư huynh, thanh kiếm sư phụ đúc cho đệ lúc trước đã không còn nữa rồi.” Hai mắt của Bạch Ngự Sơn đã không còn ánh sáng, giọng nói cũng khàn khàn đến rách nát.
“Đệ chỉ muốn đi đào một khối Kim Tinh Thạch đúc lại thành kiếm, nhưng ai ngờ lại có người dám đến Thập Phong trộm kiếm của đệ. Đệ đi tìm khoáng thạch, vội vàng lấy về đúc kiếm, giữa đường chợt nhớ là Ôn sư muội không ở đây, không ai nhóm lửa nên đến cách vách bắt một tên tạp dịch. Kết quả, chờ đến khi đệ trở về thì thanh kiếm đã biến mất, chỉ còn lại mỗi chiếc vỏ kiếm lẻ loi ở chỗ này…..”
Hắn nức nở gào khóc, thậm chí còn nấc lên.
Ba người còn lại cùng nhìn nhau.
Ôn Vân dò hỏi: “Tam sư huynh, không phải huynh đến xem cuộc tranh tài nội môn sao?”
Bạch Ngự Sơn cúi đầu, vừa khóc vừa hỏi: “Thì ra cuộc tranh tài nội môn đã bắt đầu rồi sao? Ôn sư muội, muội là bại trận trở về à?
“......” Được lắm, rất vô tình, thật sự không hề có tình cảm sư huynh muội đồng môn.
Hứa Vãn Phong buồn bức hỏi: “Vậy thì kỳ quái, chẳng lẽ kiếm của đệ tự mình bay đến giúp Ôn sư muội?”
Lần này Bạch Ngự Sơn cũng tỉnh táo lại, vội vã hỏi: “Kiếm của đệ? Kiếm của đệ ở chỗ đó?”
“Hôm nay kiếm của huynh đột nhiên bay đến lôi đài của muội, chúng ta còn tưởng là huynh ở góc xem thi đấu đấy. Về sau không tìm được huynh nên chúng ta đành đi về trước.” Ôn Vân đưa thanh kiếm tới: “Thì ra huynh không có tới?”
Bạch Ngự Sơn vội vàng ôm lấy thanh kiếm, nước mắt cũng lập tức ngừng rơi, ánh mắt đỡ đần hỏi: “Nó tự bay đến sao? Sao có thể chứ!”
Kiếm của kiếm tu là được tinh luyện hàng ngày, nếu đổi người sử dụng thì nhất định phải xóa đi dấu vết linh lực, nhưng hiện tại dấu vết trên thanh kiếm lại không hề bị hư hại.
Vô cùng kỳ quái!
Ôn vân cười gượng nói: “Có lẽ là trước kia muội đốt lửa cho nó vài lần, nó dần dần sinh linh, cho nên lần này lại muốn tìm muội tới nhóm lửa….”
Diệp Sơ Bạch là bóng ma của hai vị thái thượng trưởng lão. Cảm xúc của bọn họ đối với hắn là một mớ hỗn loạn, đó là cảm giác áy náy, chột dạ, càng nhiều hơn là sợ hãi.
Tất cả mọi người đều còn nhớ rõ hình ảnh kia.
Ở tu chân giới, Luyện Khí kết đan, sau đó Kim Đan sẽ ngưng kết thành Nguyên Anh, Nguyên Anh đi thêm một bước nữa là đến một cảnh giới cũng tương đồng với Bản Thể. Sau đó Nguyên Anh chịu thiên lôi độ kiếp là có thể phi thăng.
Ngày Ma Tu đến xâm chiếm, tuyết rơi rất lớn, bầu trời trắng xóa.
Diệp Sơ Bạch hao tổn mấy trăm năm thọ nguyên, tự mình phá vỡ Nguyên Anh, cưỡng chế tăng tu vi thành nửa bước phi thăng.
Hắn vốn là người có cơ hội phi thăng nhất, người có cơ hội bước vào Tiên Giới nhất, nhưng cứ như vậy mà tự chặt đứt con đường của mình.
Một người một kiếm đứng trong biển mây, từ kiếm đến người đều đầm đìa máu tươi, dường như có thể nhuộm đỏ cả một vùng tuyết rộng lớn.
Nhờ có mũi kiếm của hắn mà cuối cùng đám ma tu kia cũng rời khỏi đất liền. Tam đại môn phái và tứ đại gia tộc vốn dĩ muốn thối lui, nay lại ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên.
Có điều bọn họ không hỗ trợ Diệp Sơ Bạch dưỡng thương, mà ngược lại còn ngang nhiên chia cắt mảnh vỡ Nguyên Anh của hắn.
Ngay cả Tạ gia không có một ai trong dòng chính chết trong cuộc đại chiến vì muốn cướp được mảnh vỡ cũng sẵn sàng hy sinh một vị gia chủ.
Khi đó, hai vị trưởng lão Hóa Thần kỳ còn sót lại của Thanh Lưu Kiếm Tông cũng được chia hai mảnh. Nhờ đó mà hiện tại mới có hai vị Thái Thượng trưởng lão Độ Kiếp.
Nguyên Anh và thần hồn bản thể có mối liên kết với nhau, gần như tương đương với trái tim, xương tủy của người tu chân.
Lúc trước, bọn họ vì phân chia thân thể của Diệp Sơ Bạch mà phảng phất như biến thành một đám ma quỷ, một đám sói đói.
Nghĩ đến đây, hai vị Thái Thượng trưởng lại ước gì có thể ngày ngày được canh giữ ở Thập Phong, mãi cho đến khi nhìn thấy xương cốt của Diệp Sơ Bạch thì mới có thể yên tâm.
“Kỳ lạ, thật kỳ lạ.”
Liễu Chính Hư đứng trên đám mây nhìn về đỉnh núi Thập Phong phía xa, cau mày nói.
Hai vị Thái Thượng trưởng lão cũng nhíu mày: “Phong ấn không hề có dấu hiệu bị nới lỏng, hơn nữa ta thấy nơi này đã sớm không còn hơi thở của hắn, lẽ ra hắn đã sớm chết rồi mới phải.”
Phong ấn này là mấy vị cao thủ Độ Kiếp kỳ bí mật bày ra. Bọn họ lo sợ Diệp Sơ Bạch đột nhiên đi ra nên mới làm vậy.
“Có lẽ ngươi bị tiểu tử Việt Hành Chu kia lừa rồi.”
Liễu Chính Hư hơi chần chờ: “Nhưng Việt Hành Chu không giống như đang nói bừa. Hơn nữa sư điệt còn chính mắt nhìn thấy Ôn Vân phóng ra một quả cầu lửa, thật sự chính là kiếm ý hóa hình….”
Phương Đông trưởng lão hờ hững xua tay: “Là kiếm ý hóa hình thì thế nào, không có Kim Đan thì làm nên trò trống gì được? Nếu ngươi lo lắng sau này nàng ta bị Thập Phong dạy hư thì tối nay ta sẽ thay ngươi loại bỏ mối hậu hoạn này.”
Âu Dương trưởng lão không chút để ý nói: “Mười năm trước Diệp Sơ Bạch đã sớm hết thọ nguyên. Chúng ta cũng không cần phải cẩn thận như vậy, giữ lại đám đệ tử Thập Phong của hắn đã là quá tử tế rồi. Nếu ngươi cảm thấy Ôn Vân kia không ổn thì trực tiếp giết nàng ta là được.”
Rõ ràng là giết người nhưng lời lẽ nói ra lại nhẹ nhàng như thể giết một con gà.
Liễu Chính Hư lắc đầu mỉm cười, chắp tay thành khẩn nói: “Không cần đâu hai vị sư thúc. Giống như hai người đã nói, Ôn Vân kia không có Kim Đan, dù có lĩnh ngộ kiếm ý hóa hình thì cũng chỉ là người phàm mà thôi. Cả đời nàng ta sẽ không thể đi lên đỉnh núi, không trốn được sinh lão bệnh tử, nên cứ kệ nàng đi.”
Hai vị Thái Thượng trưởng lão cũng không phản đối. Bởi lẽ trong mắt họ, Ôn Vân giống như một con kiến có thể nghiền nát bất kỳ lúc nào, họ không cần quá để ý đến một con kiến làm gì.
Ba người cẩn thận kiểm tra phong ấn nơi Diệp Sơ Bạch bế quan, xác định không có hư hỏng gì thì yên tâm rời đi.
Nhưng mà dù có tu vi cao như vậy nhưng bọn họ vẫn không phát hiện người mình tìm nửa ngày đang đứng ở chân núi, quan sát từng động tác, cử chỉ của bọn họ.
Đương nhiên, ba vị đồ đệ xui xẻo dưới chân núi kia cũng không phát hiện. Chỉ có một mình Ôn Vân là có chút cảm giác, nhưng hiện tại lực chú ý của nàng đã bị tam sư huynh thu hút.
Cuối cùng Bạch Ngự Sơn cũng để lộ mặt.
Gương mặt hắn có khí chất kiêu ngạo, lại thêm làn da màu bánh mật, đúng là rắn rỏi như thanh kiếm lớn kia của hắn.
Nhưng mà hiện tại người rắn rỏi kia đang thất hồn lạc phách quỳ trên mặt đất, gương mặt đầy nước mắt.
Là một vị sư huynh rất yêu thương sư đệ, Việt Hành Chu lập tức tiến tới hỏi thăm: “Tam sư đệ, đệ làm sao vậy?”
“Không còn, không còn rồi.......đại sư huynh, thanh kiếm sư phụ đúc cho đệ lúc trước đã không còn nữa rồi.” Hai mắt của Bạch Ngự Sơn đã không còn ánh sáng, giọng nói cũng khàn khàn đến rách nát.
“Đệ chỉ muốn đi đào một khối Kim Tinh Thạch đúc lại thành kiếm, nhưng ai ngờ lại có người dám đến Thập Phong trộm kiếm của đệ. Đệ đi tìm khoáng thạch, vội vàng lấy về đúc kiếm, giữa đường chợt nhớ là Ôn sư muội không ở đây, không ai nhóm lửa nên đến cách vách bắt một tên tạp dịch. Kết quả, chờ đến khi đệ trở về thì thanh kiếm đã biến mất, chỉ còn lại mỗi chiếc vỏ kiếm lẻ loi ở chỗ này…..”
Hắn nức nở gào khóc, thậm chí còn nấc lên.
Ba người còn lại cùng nhìn nhau.
Ôn Vân dò hỏi: “Tam sư huynh, không phải huynh đến xem cuộc tranh tài nội môn sao?”
Bạch Ngự Sơn cúi đầu, vừa khóc vừa hỏi: “Thì ra cuộc tranh tài nội môn đã bắt đầu rồi sao? Ôn sư muội, muội là bại trận trở về à?
“......” Được lắm, rất vô tình, thật sự không hề có tình cảm sư huynh muội đồng môn.
Hứa Vãn Phong buồn bức hỏi: “Vậy thì kỳ quái, chẳng lẽ kiếm của đệ tự mình bay đến giúp Ôn sư muội?”
Lần này Bạch Ngự Sơn cũng tỉnh táo lại, vội vã hỏi: “Kiếm của đệ? Kiếm của đệ ở chỗ đó?”
“Hôm nay kiếm của huynh đột nhiên bay đến lôi đài của muội, chúng ta còn tưởng là huynh ở góc xem thi đấu đấy. Về sau không tìm được huynh nên chúng ta đành đi về trước.” Ôn Vân đưa thanh kiếm tới: “Thì ra huynh không có tới?”
Bạch Ngự Sơn vội vàng ôm lấy thanh kiếm, nước mắt cũng lập tức ngừng rơi, ánh mắt đỡ đần hỏi: “Nó tự bay đến sao? Sao có thể chứ!”
Kiếm của kiếm tu là được tinh luyện hàng ngày, nếu đổi người sử dụng thì nhất định phải xóa đi dấu vết linh lực, nhưng hiện tại dấu vết trên thanh kiếm lại không hề bị hư hại.
Vô cùng kỳ quái!
Ôn vân cười gượng nói: “Có lẽ là trước kia muội đốt lửa cho nó vài lần, nó dần dần sinh linh, cho nên lần này lại muốn tìm muội tới nhóm lửa….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.