Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng
Chương 17: Có Người Muốn Giết Nàng (2)
Mộ Trầm Sương
09/11/2022
Sau khi miễn cưỡng lừa ba vị sư khuynh, Ôn Vân cũng không dám ở lại quá lâu, nàng vội trở về viện của mình.
Vô tình lại nhìn thấy một nam tử bạch y đang đứng bên cửa sổ.
Ôn Vân lập tức hỏi: “Là ngươi di chuyển thanh kiếm của tam sư huynh đến giúp ta?”
Diệp Bạch Sơ lạnh lùng gật đầu: “Đúng vậy.”
Xem ra nàng cũng không quá ngốc, cuối cùng cũng mơ hồ đoán được thân phận của hắn.
Nhưng câu nói tiếp theo của Ôn Vân đã đánh thẳng vào mặt hắn.
Nàng lộ vẻ mặt ‘quả nhiên là vậy’ rồi cười nói: “Ta cũng đoán là ngươi mà, không hổ là Phượng Hoàng Mộc linh, còn chưa thành kiếm linh đã có thể điều khiển được kiếm rồi.”
Nàng nghĩ đến cây ma trượng Long Cốt không còn dùng được kia của mình, đúng là lãng phí mấy trăm năm dùng tinh thần lực nuôi dưỡng mà, cuối cùng nó cũng chỉ có chút uy áp miễn cưỡng với những cây ma trượng khác mà thôi.
Thấy nàng khen ngợi nhiệt tình như vậy, Diệp Sơ Bạch hơi ngẩn người.
Hắn nói: “Ta không phải….”
Hắn còn chưa nói xong thì một trận ma pháp ấm áp quen thuộc đã bao vây người hắn. Diệp Sơ Bạch thầm thở phào nhỏ nhõm, nuốt lại lời phủ nhận của mình.
Ôn Vân vừa phong ma pháp hệ quang lên đỉnh đầu hắn, vừa dịu dàng dạy bảo: “Tuy ngươi nhất định sẽ đứng đầu vạn kiếm, nhưng hiện tại ngươi vẫn chưa thành kiếm. Thứ nhất, ngươi làm vậy sẽ làm tổn thương linh lực của mình, thứ hai là sẽ dọa tam sư huynh. Hôm nay huynh ấy khóc lóc rất thảm thiết, sợ là đã làm mất thanh kiếm do chính tay lão tiền bối Diệp Sơ Bạch đúc.”
Diệp Sơ Bạch im lặng một hồi lâu rồi nói ra ba chữ: “Lão tiền bối?”
Ôn Vân gật đầu: “Là sư phụ của mấy vị sư huynh, bây giờ cũng là sư phụ trên danh nghĩa của ta. Nghe nói ngài ấy là một vị lão tiền bối rất tài giỏi.”
Dù sao ba vị sư huynh luôn nói là ‘sư phụ, lão nhân gia ngài ấy’, cho nên Ôn Vân cũng dựa theo đó tự phác họa ra hình tượng của Diệp Sơ Bạch!
Diệp Sơ Bạch im lặng một hồi lâu, theo bản năng cúi đầu nhìn tay của mình. Làn da dưới cánh tay vẫn trắng nõn, không hề có vết nhăn hay đốm đồi mồi nào. Có chỗ nào liên quan đến chữ ‘lão’ chứ?
Ôn Vân cũng không biết mình đã vô tình làm tổn thương trái tim của một vị lão nhân gia. Hiện tại nàng là đang bận rộn thu dọn hành lý.
Diệp Sơ Bạch thấy nàng gấp tay nải lại thì khẽ nhắc nhở: “Trong phòng ngươi có một cái túi không gian.”
Ôn Vân cũng không ngẩng đầu lên: “Ta không có linh lực, mở không được….”
Nàng chưa dứt lời thì Diệp Sơ Bạch đã mở túi không gian rồi đưa qua.
Ôn Vân quay đầu lại nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng. Không cần nhiều lời, chỉ xem biểu cảm này là đủ biết ý của nàng, không hổ là kiếm linh, ngay cả túi không gian nhị sư huynh đưa mà cũng có thể mở ra.
Không thể không nói, Ôn Vân đã có rất nhiều hiểu lầm với thế giới tu chân này.
Ôn Vân bỏ tất cả mấy cây ma trượng của mình vào vỏ kiếm, sau đó nghiêm túc dặn dò: “Mấy ngày nữa ta sẽ đi tham gia đại hội luận kiếm. Có lẽ phải mất một thời gian mới trở về, ta sẽ nhờ mấy vị sư huynh tưới nước cho huynh.”
Nhưng Diệp Sơ Bạch lại đột nhiên nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Ôn Vân ngạc nhiên: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Cũng là hôm nay Diệp Sơ Bạch mới phát hiện ra, bây giờ hắn hình như…. Không thể cách Ôn Vân quá xa.
Hôm nay Ôn Vân vừa rời khỏi Thập Phong thì hắn lập tức bị một lực lượng nào đó quấy nhiễu, làm hắn khó chịu, tinh thần không yên ổn. Mãi cho đến khi hắn lại tìm được nàng thì mới trở lại bình thường.
Tựa như có một sợi dây liên kết vô hình nào đó đã trói buộc hai người bọn họ, nếu cách nhau quá xa thì linh hồn sẽ đau đớn.
Hắn vốn cho rằng Ôn Vân đã sử dụng ma thuật quỷ quái nào đó với mình, nhưng thấy nàng không có phản ứng gì thì chắc nàng cũng không hề hay biết.
Theo lời giải thích ngắn gọn đủ ý của Diệp Sơ Bạch, Ôn Vân mơ hồ đoán được chân tướng.
Ma pháp sư phải luôn dùng tinh thần lực của mình để đánh dấu và thiết lập liên hệ với ma trượng, đây là bước không thể thiếu với những cây ma trượng cao cấp. Ma pháp sư không ngừng gia tăng dấu vết tinh thần lực của mình là để đề phòng ma trượng phản bội.
Như vậy, vấn đề đã xuất hiện.
Tuy thân thể này của Ôn Vân chỉ có thể sử dụng ma pháp trung cấp, nhưng linh hồn của nàng vẫn là cảnh giới vô hạn, hơn nữa còn sắp tiến tới Pháp Thần! Toàn bộ tu chân giới không có ai có thể có tinh thần lực lớn mạnh hơn nàng!
Bởi vậy nên Diệp Sơ Bạch sống nhờ trong Phượng Hoàng Mộc cũng bị nàng xóa bỏ dấu vết của mình…. Nói cách khác, Diệp Sơ Bạch cũng giống như ma trượng Long Cốt đời trước của Ôn Vân, không thể rời xa nàng.
Diệp Sơ Bạch nghe được lời giải thích của Ôn Vân thì đứng yên tại chỗ, không nói gì mà nhìn thiếu nữ trước mặt.
Nàng đã cứu hắn, cho nên hắn sẽ không vì giải bỏ trói buộc này mà giết nàng. Hắn cũng không phải là người như vậy.
Hắn cũng nhìn ra hiện tại nàng vẫn là người phàm. Đối với người tu chân thì mấy mươi năm còn lại của nàng cũng như pháo hoa, sáng rực rỡ nhưng lại rất ngắn ngủi.
Hắn không để ý khi làm người bảo vệ đóa pháo hoa này, làm nó được bình yên nở rộ.
Vì vậy nam nhân bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Là ta thiếu ngươi một mạng, cho nên chuyện bảo hộ ngươi cả đời không thành vấn đề."
Nhưng mà, lời nói này đến tai Ôn Vân lại thay hình đổi dạng.
Ma pháp sư tu hành đến cảnh giới nhất định là có thể bất tử. Đời trước, chỉ một chút nữa là nàng đã trở thành Pháp Thần, đời này có kém hơn thì nàng cũng có thể sống hơn trăm ngàn năm.
Ôn Vân rất xúc động, bởi vì hiện tại hắn chỉ là một cây non nhưng lại có thể tự lập lời thề trăm ngàn năm.
Nàng chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng lại lắc đầu cười nói: “Không được, ta không thể dẫn ngươi theo.”
“Ta đi luận kiếm là muốn đòi công bằng cho bản thân. Chuyến đi này không rõ sống chết thế nào, cũng không nhất định có thể bảo vệ được ngươi.”
“Còn nữa, chắc huynh cũng biết mình chính là Phượng Hoàng Mộc rất quý hiếm, nếu như bị người khác phát hiện thì e là sẽ gặp nạn.”
Nhưng Diệp Sơ Bạch lại nói: “Hiện tại thân thể của ta không hoàn chỉnh, chỉ có mình ngươi mới có thể nhìn thấy ta.”
Đây cũng là lý do vì sao ba người Liễu Chính Hư kia không pháp hiện ra hắn. Hiện tại hắn đang ở trạng thái không thật không ảo, chỉ có một mình Ôn Vân có liên kết tinh thần với hắn là có thể nhìn thấy.
Ôn Vân nhìn cây Phượng Hoàn Mộc kia, suy đoán ý tứ của hắn là: hắn là bị người khác chém một lần rồi mới nảy mầm lại lần nữa. Vậy thì thảm thật.
Diệp Sơ Bạch tiếp tục nói: “Hơn nữa chuyến đi này của ngươi vô cùng nguy hiểm, ta muốn đi theo bảo vệ ngươi.”
Hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên như vậy, dường như không hề sợ hãi bốn chữ ‘sống chết không rõ’ trong lời nói của Ôn Vân.
Ôn Vân vốn định khuyên nhủ hắn, nhưng sau lưng bỗng nhiên toát lên cơn lạnh lẽo. Nàng vội vàng truyền phóng tinh thần lực mạnh mẽ của mình, nhưng lại phát hiện bản thân đã bị tiểu viện này ngăn cách, ngay cả mấy vị sư huynh cũng không phát hiện ra.
Tia sát ý mạnh mẽ kia chậm rãi dâng lên, càng ngày càng tiến lại gần nàng.
Có người muốn giết nàng!
Vô tình lại nhìn thấy một nam tử bạch y đang đứng bên cửa sổ.
Ôn Vân lập tức hỏi: “Là ngươi di chuyển thanh kiếm của tam sư huynh đến giúp ta?”
Diệp Bạch Sơ lạnh lùng gật đầu: “Đúng vậy.”
Xem ra nàng cũng không quá ngốc, cuối cùng cũng mơ hồ đoán được thân phận của hắn.
Nhưng câu nói tiếp theo của Ôn Vân đã đánh thẳng vào mặt hắn.
Nàng lộ vẻ mặt ‘quả nhiên là vậy’ rồi cười nói: “Ta cũng đoán là ngươi mà, không hổ là Phượng Hoàng Mộc linh, còn chưa thành kiếm linh đã có thể điều khiển được kiếm rồi.”
Nàng nghĩ đến cây ma trượng Long Cốt không còn dùng được kia của mình, đúng là lãng phí mấy trăm năm dùng tinh thần lực nuôi dưỡng mà, cuối cùng nó cũng chỉ có chút uy áp miễn cưỡng với những cây ma trượng khác mà thôi.
Thấy nàng khen ngợi nhiệt tình như vậy, Diệp Sơ Bạch hơi ngẩn người.
Hắn nói: “Ta không phải….”
Hắn còn chưa nói xong thì một trận ma pháp ấm áp quen thuộc đã bao vây người hắn. Diệp Sơ Bạch thầm thở phào nhỏ nhõm, nuốt lại lời phủ nhận của mình.
Ôn Vân vừa phong ma pháp hệ quang lên đỉnh đầu hắn, vừa dịu dàng dạy bảo: “Tuy ngươi nhất định sẽ đứng đầu vạn kiếm, nhưng hiện tại ngươi vẫn chưa thành kiếm. Thứ nhất, ngươi làm vậy sẽ làm tổn thương linh lực của mình, thứ hai là sẽ dọa tam sư huynh. Hôm nay huynh ấy khóc lóc rất thảm thiết, sợ là đã làm mất thanh kiếm do chính tay lão tiền bối Diệp Sơ Bạch đúc.”
Diệp Sơ Bạch im lặng một hồi lâu rồi nói ra ba chữ: “Lão tiền bối?”
Ôn Vân gật đầu: “Là sư phụ của mấy vị sư huynh, bây giờ cũng là sư phụ trên danh nghĩa của ta. Nghe nói ngài ấy là một vị lão tiền bối rất tài giỏi.”
Dù sao ba vị sư huynh luôn nói là ‘sư phụ, lão nhân gia ngài ấy’, cho nên Ôn Vân cũng dựa theo đó tự phác họa ra hình tượng của Diệp Sơ Bạch!
Diệp Sơ Bạch im lặng một hồi lâu, theo bản năng cúi đầu nhìn tay của mình. Làn da dưới cánh tay vẫn trắng nõn, không hề có vết nhăn hay đốm đồi mồi nào. Có chỗ nào liên quan đến chữ ‘lão’ chứ?
Ôn Vân cũng không biết mình đã vô tình làm tổn thương trái tim của một vị lão nhân gia. Hiện tại nàng là đang bận rộn thu dọn hành lý.
Diệp Sơ Bạch thấy nàng gấp tay nải lại thì khẽ nhắc nhở: “Trong phòng ngươi có một cái túi không gian.”
Ôn Vân cũng không ngẩng đầu lên: “Ta không có linh lực, mở không được….”
Nàng chưa dứt lời thì Diệp Sơ Bạch đã mở túi không gian rồi đưa qua.
Ôn Vân quay đầu lại nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng. Không cần nhiều lời, chỉ xem biểu cảm này là đủ biết ý của nàng, không hổ là kiếm linh, ngay cả túi không gian nhị sư huynh đưa mà cũng có thể mở ra.
Không thể không nói, Ôn Vân đã có rất nhiều hiểu lầm với thế giới tu chân này.
Ôn Vân bỏ tất cả mấy cây ma trượng của mình vào vỏ kiếm, sau đó nghiêm túc dặn dò: “Mấy ngày nữa ta sẽ đi tham gia đại hội luận kiếm. Có lẽ phải mất một thời gian mới trở về, ta sẽ nhờ mấy vị sư huynh tưới nước cho huynh.”
Nhưng Diệp Sơ Bạch lại đột nhiên nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Ôn Vân ngạc nhiên: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Cũng là hôm nay Diệp Sơ Bạch mới phát hiện ra, bây giờ hắn hình như…. Không thể cách Ôn Vân quá xa.
Hôm nay Ôn Vân vừa rời khỏi Thập Phong thì hắn lập tức bị một lực lượng nào đó quấy nhiễu, làm hắn khó chịu, tinh thần không yên ổn. Mãi cho đến khi hắn lại tìm được nàng thì mới trở lại bình thường.
Tựa như có một sợi dây liên kết vô hình nào đó đã trói buộc hai người bọn họ, nếu cách nhau quá xa thì linh hồn sẽ đau đớn.
Hắn vốn cho rằng Ôn Vân đã sử dụng ma thuật quỷ quái nào đó với mình, nhưng thấy nàng không có phản ứng gì thì chắc nàng cũng không hề hay biết.
Theo lời giải thích ngắn gọn đủ ý của Diệp Sơ Bạch, Ôn Vân mơ hồ đoán được chân tướng.
Ma pháp sư phải luôn dùng tinh thần lực của mình để đánh dấu và thiết lập liên hệ với ma trượng, đây là bước không thể thiếu với những cây ma trượng cao cấp. Ma pháp sư không ngừng gia tăng dấu vết tinh thần lực của mình là để đề phòng ma trượng phản bội.
Như vậy, vấn đề đã xuất hiện.
Tuy thân thể này của Ôn Vân chỉ có thể sử dụng ma pháp trung cấp, nhưng linh hồn của nàng vẫn là cảnh giới vô hạn, hơn nữa còn sắp tiến tới Pháp Thần! Toàn bộ tu chân giới không có ai có thể có tinh thần lực lớn mạnh hơn nàng!
Bởi vậy nên Diệp Sơ Bạch sống nhờ trong Phượng Hoàng Mộc cũng bị nàng xóa bỏ dấu vết của mình…. Nói cách khác, Diệp Sơ Bạch cũng giống như ma trượng Long Cốt đời trước của Ôn Vân, không thể rời xa nàng.
Diệp Sơ Bạch nghe được lời giải thích của Ôn Vân thì đứng yên tại chỗ, không nói gì mà nhìn thiếu nữ trước mặt.
Nàng đã cứu hắn, cho nên hắn sẽ không vì giải bỏ trói buộc này mà giết nàng. Hắn cũng không phải là người như vậy.
Hắn cũng nhìn ra hiện tại nàng vẫn là người phàm. Đối với người tu chân thì mấy mươi năm còn lại của nàng cũng như pháo hoa, sáng rực rỡ nhưng lại rất ngắn ngủi.
Hắn không để ý khi làm người bảo vệ đóa pháo hoa này, làm nó được bình yên nở rộ.
Vì vậy nam nhân bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Là ta thiếu ngươi một mạng, cho nên chuyện bảo hộ ngươi cả đời không thành vấn đề."
Nhưng mà, lời nói này đến tai Ôn Vân lại thay hình đổi dạng.
Ma pháp sư tu hành đến cảnh giới nhất định là có thể bất tử. Đời trước, chỉ một chút nữa là nàng đã trở thành Pháp Thần, đời này có kém hơn thì nàng cũng có thể sống hơn trăm ngàn năm.
Ôn Vân rất xúc động, bởi vì hiện tại hắn chỉ là một cây non nhưng lại có thể tự lập lời thề trăm ngàn năm.
Nàng chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng lại lắc đầu cười nói: “Không được, ta không thể dẫn ngươi theo.”
“Ta đi luận kiếm là muốn đòi công bằng cho bản thân. Chuyến đi này không rõ sống chết thế nào, cũng không nhất định có thể bảo vệ được ngươi.”
“Còn nữa, chắc huynh cũng biết mình chính là Phượng Hoàng Mộc rất quý hiếm, nếu như bị người khác phát hiện thì e là sẽ gặp nạn.”
Nhưng Diệp Sơ Bạch lại nói: “Hiện tại thân thể của ta không hoàn chỉnh, chỉ có mình ngươi mới có thể nhìn thấy ta.”
Đây cũng là lý do vì sao ba người Liễu Chính Hư kia không pháp hiện ra hắn. Hiện tại hắn đang ở trạng thái không thật không ảo, chỉ có một mình Ôn Vân có liên kết tinh thần với hắn là có thể nhìn thấy.
Ôn Vân nhìn cây Phượng Hoàn Mộc kia, suy đoán ý tứ của hắn là: hắn là bị người khác chém một lần rồi mới nảy mầm lại lần nữa. Vậy thì thảm thật.
Diệp Sơ Bạch tiếp tục nói: “Hơn nữa chuyến đi này của ngươi vô cùng nguy hiểm, ta muốn đi theo bảo vệ ngươi.”
Hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên như vậy, dường như không hề sợ hãi bốn chữ ‘sống chết không rõ’ trong lời nói của Ôn Vân.
Ôn Vân vốn định khuyên nhủ hắn, nhưng sau lưng bỗng nhiên toát lên cơn lạnh lẽo. Nàng vội vàng truyền phóng tinh thần lực mạnh mẽ của mình, nhưng lại phát hiện bản thân đã bị tiểu viện này ngăn cách, ngay cả mấy vị sư huynh cũng không phát hiện ra.
Tia sát ý mạnh mẽ kia chậm rãi dâng lên, càng ngày càng tiến lại gần nàng.
Có người muốn giết nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.