Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng
Chương 43: Đường Đường Chính Chính Giết (6)
Mộ Trầm Sương
17/06/2024
Đá vụn bị đánh bay từ trên trời rơi xuống, Ôn Vân cầm kiếm gỗ cũng không ngẩng đầu lên mà chậm rãi nâng kiếm. Thời điểm làn váy nàng rũ xuống cũng là lúc đá vụn bị chém thành từng mảnh rơi đầy dưới đất.
Lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo bình tĩnh nhìn về phía Tạ Mịch An.
Nàng cầm kiếm gỗ, chậm rãi bước về phía hắn. Ánh nắng hửng đông dần sáng tỏ, một vệt nắng chiếu qua gương mặt nàng nhưng không đủ để che đi hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ người thiếu nữ.
Tạ Mịch An lùi lại một bước. Sau đó chợt nhận ra động tác này của mình có phần mất mặt nên miễn cưỡng đứng lại, chăm chú nhìn nàng.
“Nàng nghe được mấy lời vừa rồi sao?”
Mí mắt Ôn Vân lười biếng nhếch lên, cười nhạo: “Thật trùng hợp, linh ngọc trong Cách Âm trận ở ngoại viện vừa hay mới hết.”
Cho nên nàng đây là thừa nhận vừa rồi nghe rõ toàn bộ những lời Liễu Lạc Nhân nói?
“Tiểu Cửu.......” Giọng điệu hắn ôn nhu đến cực điểm, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Thấy Ôn Vân không có ý kháng cự, tâm tư Tạ Mịch An lúc này mới thoáng bình tĩnh lại, ôn nhu nói: “Nếu nàng đã nghe thấy được, ta đây cũng không tiếp tục giấu giếm nữa.”
Hắn cúi đầu, nghiêm túc nhìn Ôn Vân, run rẩy nói: “Đúng là từ nhỏ ta đã luôn ở bên ngoài lén nhìn nàng luyện tập. Nàng có nhớ mùa đông nào cũng có người đưa áo khoác lông chồn tới cho nàng không? Đó không phải Tạ gia thưởng cho nàng, mà là ta cố tình tìm người đưa tới cho nàng. Còn cả nước đường đỏ khi nàng bị ốm nữa, cũng là ta nhờ người đưa vào, nàng còn nhớ không?”
Ôn Vân thành thật đáp: “Không nhớ rõ.”
Tạ Mịch An nghẹn lại, chăm chú nhìn nàng, tiếp tục nói: “Từ bé ta đã ốm yếu, ngay cả cầm kiếm cũng không nổi. Ta thực sự vẫn luôn hâm mộ nàng có thể tu hành kiếm đạo. Mỗi lần nhìn thấy kiếm thuật của nàng có chút tiến triển, ta lại cảm thấy vui sướng. Có lẽ nàng không biết, ngày nàng đột phá Kim Đan, ta cao hứng đến nỗi cả đêm cũng không ngủ được, vẫn luôn nghĩ tới chuyện sẽ đưa cho nàng lễ vật gì thì tốt nhất. Không ngờ sau đó, trong nhà lại khiến ta.....”
Hắn tiến về phía trước vài bước, giọng nói phảng phất mang theo vài tia thở dài: “Tạ gia tinh thông y thuật nhưng lại không thể cứu được ta. Vô số người đều nói ta không thể sống quá hai mươi. Muốn cứu ta, chỉ có Kim Đan không tì vết của nàng.......”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tạ Mịch An chợt tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng: “Ta sao có thể đành lòng làm tổn thương nàng? Chỉ là Kim Đan bình thường nếu rời khỏi cơ thể, linh lực sẽ rối loạn. Chỉ có Kim Đan không tì vết mới có thể lưu lại linh lực. Phụ mẫu cưỡng bách ta, bọn họ nói Tạ gia cứu nàng một mạng, mượn một viên Kim Đan của nàng cũng không tính là quá đáng, ta không có cách nào làm trái ý nguyện của phụ mẫu........”
Ôn Vân gật đầu, hiếm khi phối hợp nói: “Ngươi nói đúng. Rốt cuộc ta chỉ mất đi một viên Kim Đan, còn ngươi thì mất đi một kẻ luôn ngoan ngoãn nghe lời.”
Âm thanh Tạ Mịch An có chút nghẹn ngào: “Ta biết nàng trách ta. Sau khi dung nạp Kim Đan vào cơ thể, ta hôn mê nhiều ngày trời, không nghĩ tới huynh trưởng sẽ sai người làm hại nàng. Chỉ trách ta vô năng, là ta không bảo vệ được nàng. Tiểu Cửu, nàng hận ta cũng được, oán ta cũng được. Hôm nay có thể tận mắt thấy nàng còn sống là ta đã sống không còn gì luyến tiếc rồi.”
Ôn Vân đãnh gãy lời nói của hắn: “Nếu đã sống không còn gì luyến tiếc vậy hiện tại ngươi có muốn chết không?”
Môi mỏng Tạ Mịch An thoáng rung lên, qua hồi lâu vẫn không nói thêm bất cứ lời nào khác.
Bất chợt hắn giống như nhớ ra thứ gì đó, lấy một cây trâm từ trong lồng ngực ra.
Thân hình hắn mảnh mai gầy gò, bạch y rộng rãi trên người càng tôn lên vẻ đơn bạc, gương mặt tái nhợt xen lẫn hối hận: “Năm xưa ta từng nói với mẫu thân rằng sau khi dung hợp Kim Đan sẽ chăm sóc nàng, mẫu thân đã đồng ý. Trâm này là đưa cho con dâu Tạ gia. Tiểu Cửu, ta vẫn còn cơ hội để bù đắp sai lầm ngày xưa phải không?”
Tạ Mịch An cầm cây trâm đưa qua, Ôn Vân chỉ lãnh đạm nhìn hắn.
Ánh mắt nàng nhìn hắn giống như nhìn một vật chết khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
“Tiểu Cửu.......”
Tạ Mịch An đáng thương thấp giọng gọi một tiếng, rốt cuộc bàn tay cũng Ôn Vân khẽ động.
Trái tim treo lơ lửng của Tạ Mịch An dần hạ xuống. Hắn biết rõ Tiểu Cửu nhìn qua lạnh lẽo nhưng đáy lòng luôn lương thiện. Ngày trước, nàng vẫn luôn cẩn thận che chở đám cô nhi kia.
Mà Tạ Mịch An hắn chính là ân nhân của nàng. Nếu phải mang ra so sánh, tính mạng hắn chắc chắn sẽ quan trọng hơn đám cô nhi đó rồi.
Nhưng giây tiếp theo, Ôn Vân vươn tay ra, đồng thời lưu loát rút ra kiếm gỗ.
Không đợi Tạ Mịch An kịp phản ứng, kiếm gỗ đã dứt khoát đánh bay cây trâm trong tay hắn. Trâm vàng rực rỡ rơi vào đám lá khô, ánh sáng rất nhanh đã bị che lấp.
Tạ Mịch An kinh ngạc thốt lên: “Tiểu Cửu!”
“Đừng gọi bậy.” Ôn Vân ôm kiếm ngạo nghễ đứng đó, đánh gãy lời nói của hắn: “Quả thực ngươi diễn vô cùng nhập tâm, chỉ sợ ngay cả ngươi cũng tin vào những gì mình nói. Đáng tiếc, ta không tin.”
“Ngươi có thể nói mấy câu thâm tình như vậy nhưng kỳ thật ngay cả tên thật của ta là gì cũng không biết phải không? Ngươi không thấy buồn cười sao? Thật sự cho rằng ta họ Tạ?”
Lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo bình tĩnh nhìn về phía Tạ Mịch An.
Nàng cầm kiếm gỗ, chậm rãi bước về phía hắn. Ánh nắng hửng đông dần sáng tỏ, một vệt nắng chiếu qua gương mặt nàng nhưng không đủ để che đi hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ người thiếu nữ.
Tạ Mịch An lùi lại một bước. Sau đó chợt nhận ra động tác này của mình có phần mất mặt nên miễn cưỡng đứng lại, chăm chú nhìn nàng.
“Nàng nghe được mấy lời vừa rồi sao?”
Mí mắt Ôn Vân lười biếng nhếch lên, cười nhạo: “Thật trùng hợp, linh ngọc trong Cách Âm trận ở ngoại viện vừa hay mới hết.”
Cho nên nàng đây là thừa nhận vừa rồi nghe rõ toàn bộ những lời Liễu Lạc Nhân nói?
“Tiểu Cửu.......” Giọng điệu hắn ôn nhu đến cực điểm, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Thấy Ôn Vân không có ý kháng cự, tâm tư Tạ Mịch An lúc này mới thoáng bình tĩnh lại, ôn nhu nói: “Nếu nàng đã nghe thấy được, ta đây cũng không tiếp tục giấu giếm nữa.”
Hắn cúi đầu, nghiêm túc nhìn Ôn Vân, run rẩy nói: “Đúng là từ nhỏ ta đã luôn ở bên ngoài lén nhìn nàng luyện tập. Nàng có nhớ mùa đông nào cũng có người đưa áo khoác lông chồn tới cho nàng không? Đó không phải Tạ gia thưởng cho nàng, mà là ta cố tình tìm người đưa tới cho nàng. Còn cả nước đường đỏ khi nàng bị ốm nữa, cũng là ta nhờ người đưa vào, nàng còn nhớ không?”
Ôn Vân thành thật đáp: “Không nhớ rõ.”
Tạ Mịch An nghẹn lại, chăm chú nhìn nàng, tiếp tục nói: “Từ bé ta đã ốm yếu, ngay cả cầm kiếm cũng không nổi. Ta thực sự vẫn luôn hâm mộ nàng có thể tu hành kiếm đạo. Mỗi lần nhìn thấy kiếm thuật của nàng có chút tiến triển, ta lại cảm thấy vui sướng. Có lẽ nàng không biết, ngày nàng đột phá Kim Đan, ta cao hứng đến nỗi cả đêm cũng không ngủ được, vẫn luôn nghĩ tới chuyện sẽ đưa cho nàng lễ vật gì thì tốt nhất. Không ngờ sau đó, trong nhà lại khiến ta.....”
Hắn tiến về phía trước vài bước, giọng nói phảng phất mang theo vài tia thở dài: “Tạ gia tinh thông y thuật nhưng lại không thể cứu được ta. Vô số người đều nói ta không thể sống quá hai mươi. Muốn cứu ta, chỉ có Kim Đan không tì vết của nàng.......”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tạ Mịch An chợt tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng: “Ta sao có thể đành lòng làm tổn thương nàng? Chỉ là Kim Đan bình thường nếu rời khỏi cơ thể, linh lực sẽ rối loạn. Chỉ có Kim Đan không tì vết mới có thể lưu lại linh lực. Phụ mẫu cưỡng bách ta, bọn họ nói Tạ gia cứu nàng một mạng, mượn một viên Kim Đan của nàng cũng không tính là quá đáng, ta không có cách nào làm trái ý nguyện của phụ mẫu........”
Ôn Vân gật đầu, hiếm khi phối hợp nói: “Ngươi nói đúng. Rốt cuộc ta chỉ mất đi một viên Kim Đan, còn ngươi thì mất đi một kẻ luôn ngoan ngoãn nghe lời.”
Âm thanh Tạ Mịch An có chút nghẹn ngào: “Ta biết nàng trách ta. Sau khi dung nạp Kim Đan vào cơ thể, ta hôn mê nhiều ngày trời, không nghĩ tới huynh trưởng sẽ sai người làm hại nàng. Chỉ trách ta vô năng, là ta không bảo vệ được nàng. Tiểu Cửu, nàng hận ta cũng được, oán ta cũng được. Hôm nay có thể tận mắt thấy nàng còn sống là ta đã sống không còn gì luyến tiếc rồi.”
Ôn Vân đãnh gãy lời nói của hắn: “Nếu đã sống không còn gì luyến tiếc vậy hiện tại ngươi có muốn chết không?”
Môi mỏng Tạ Mịch An thoáng rung lên, qua hồi lâu vẫn không nói thêm bất cứ lời nào khác.
Bất chợt hắn giống như nhớ ra thứ gì đó, lấy một cây trâm từ trong lồng ngực ra.
Thân hình hắn mảnh mai gầy gò, bạch y rộng rãi trên người càng tôn lên vẻ đơn bạc, gương mặt tái nhợt xen lẫn hối hận: “Năm xưa ta từng nói với mẫu thân rằng sau khi dung hợp Kim Đan sẽ chăm sóc nàng, mẫu thân đã đồng ý. Trâm này là đưa cho con dâu Tạ gia. Tiểu Cửu, ta vẫn còn cơ hội để bù đắp sai lầm ngày xưa phải không?”
Tạ Mịch An cầm cây trâm đưa qua, Ôn Vân chỉ lãnh đạm nhìn hắn.
Ánh mắt nàng nhìn hắn giống như nhìn một vật chết khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
“Tiểu Cửu.......”
Tạ Mịch An đáng thương thấp giọng gọi một tiếng, rốt cuộc bàn tay cũng Ôn Vân khẽ động.
Trái tim treo lơ lửng của Tạ Mịch An dần hạ xuống. Hắn biết rõ Tiểu Cửu nhìn qua lạnh lẽo nhưng đáy lòng luôn lương thiện. Ngày trước, nàng vẫn luôn cẩn thận che chở đám cô nhi kia.
Mà Tạ Mịch An hắn chính là ân nhân của nàng. Nếu phải mang ra so sánh, tính mạng hắn chắc chắn sẽ quan trọng hơn đám cô nhi đó rồi.
Nhưng giây tiếp theo, Ôn Vân vươn tay ra, đồng thời lưu loát rút ra kiếm gỗ.
Không đợi Tạ Mịch An kịp phản ứng, kiếm gỗ đã dứt khoát đánh bay cây trâm trong tay hắn. Trâm vàng rực rỡ rơi vào đám lá khô, ánh sáng rất nhanh đã bị che lấp.
Tạ Mịch An kinh ngạc thốt lên: “Tiểu Cửu!”
“Đừng gọi bậy.” Ôn Vân ôm kiếm ngạo nghễ đứng đó, đánh gãy lời nói của hắn: “Quả thực ngươi diễn vô cùng nhập tâm, chỉ sợ ngay cả ngươi cũng tin vào những gì mình nói. Đáng tiếc, ta không tin.”
“Ngươi có thể nói mấy câu thâm tình như vậy nhưng kỳ thật ngay cả tên thật của ta là gì cũng không biết phải không? Ngươi không thấy buồn cười sao? Thật sự cho rằng ta họ Tạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.