Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 44: Đường Đường Chính Chính Giết (6)

Mộ Trầm Sương

17/06/2024

Tất cả cô nhi trong ám phòng đều biết tên nàng là Ôn Vân. Nếu hắn thực sự để tâm tới nàng, sao có thể không biết!

Tạ Mịch An bị hỏi đến cứng họng, trầm mặc một lát rồi mở miệng: “Ta chỉ là.....”

“Ngươi chỉ là ích kỷ muốn tìm một cái cớ để ta tự nguyện vì ngươi trả giá. Tốt nhất là tự nguyện dâng hiến Kim Đan, quỳ xuống cầu xin ngươi lấy đi mới được phải không? Tạ tiểu công tử?”

Tạ Mịch An cúi đầu, lời nói dối trong lòng hoàn toàn bị chọc thủng.

Đúng vậy. Hắn muốn Ôn Vân cam tâm tình nguyện trả giá vì hắn. Nếu vậy hắn sẽ không bị tâm ma tra tấn hằng đêm nói rằng hắn chỉ là kẻ cướp đi Kim Đan của người khác, cả đời cũng không thể nào đột phá tới Nguyên Anh kỳ!

“Ngươi thật sự cho rằng toàn bộ người trong Tu chân giới này đều giống như phụ mẫu, huynh trưởng lúc nào cũng sẵn sàng che chở ngươi sao? Trộm đồ vật của người khác, muốn lấy cả mạng người ta mà còn mặt không cảm xúc hy vọng người ta tha thứ cho ngươi? Ta bị mất Kim Đan còn ngươi bị mất não sao?”

Ôn Vân rút kiếm, khóe môi lộ ra nụ cười trào phúng, âm thanh lạnh lẽo như tiên nhạc, lời lẽ nói ra lại không chút lưu tình: “Tạ công tử, không cần giả vờ.” Nàng cầm kiếm, ý cười càng thêm sâu: “Ta thấy ngươi từ lúc tới đây, tay phải vẫn luôn nắm chặt chuôi kiếm.”

Nàng đơn giản trần thuật một câu: “Ngươi muốn giết ta.”

Sát ý trên người hắn rất nhanh đã ngưng tụ rõ ràng nhưng Ôn Vân nửa điểm sợ hãi cũng không có.

Bởi vì Tạ Mịch An căn bản đánh không lại nàng.

Sau khi trộm đi đồ vật không phải của mình, đừng nói là kiếm thuật, ngay cả thân thể hắn cũng chỉ là một cái thùng rỗng kêu to.

Danh xưng thiên tài của hắn tuy rằng dễ nghe nhưng cũng mỏng manh tới cực điểm, chỉ cần lơ đãng một chút là sẽ lộ ra điểm yếu.

Nàng đã sớm đoán được ngày trước Tạ Mịch An cùng đệ tử nội môn trong Thanh Lưu Kiếm Tông ra ngoài diệt tu ma, nửa đường hắn lại bị ma tu Nguyên Anh kỳ vô danh bao vây đánh lén rồi bị thương, nên bỏ lỡ tranh tài nội môn.....



Thật ra đều là giả.

Không có ma tu Nguyên Anh kỳ, càng không có thương thế gì đó. Hắn sở dĩ vẽ ra kế hoạch đó là vì muốn tránh đi tranh tài nội môn, tiếp tục duy trì tên tuổi của một vị thiên tài đáng thương mà thôi.

Bàn tay cầm kiếm của Tạ Mịch An nửa điểm cũng không dám buông lỏng, ngoài mặt lại nở nụ cười thâm tình, bất đắc dĩ nói: “Ta che chở nàng còn không kịp, sao có thể muốn giết nàng được?”

Ôn Vân híp mắt, che miệng lười biếng ngáp một cái, ánh mắt chợt lạnh lẽo: “Bởi vì ngươi biết ta muốn giết ngươi.”

Chẳng qua không giết nổi.

Tạ gia thực sự coi Tạ Mịch An như tròng mắt mà bảo vệ. Từ nhỏ đến lớn, trên người hắn luôn treo một khối ngọc bội hộ thân. Ngọc bội này thậm chí còn chống đỡ được một đòn trí mạng của cao thủ Độ Kiếp kỳ.

Chuyện này là do lúc trước nguyên thân ở Tạ gia được một vị công tử bị nàng đánh đến bầm dập kể cho.

Tuy biết chính mình có pháp bảo phòng thân nhưng Tạ Mịch An vẫn vô thức lùi lại phía sau một bước.

Ôn Vân cầm kiếm gỗ chỉ về phía hắn, mũi kiếm như có như không từ ngực hắn chậm rãi chuyển hướng tới đan điền.

Ôn Vân mỉm cười xán lạn: “Cho ngươi mượn dùng thêm hai ngày, ta rất nhanh sẽ đòi lại.”

Tạ Mịch An thoáng rùng mình, cả người giống như rơi xuống hầm băng. Cảm giác ngày bé bị Tạ Cửu chĩa mũi kiếm thẳng vào cổ một lần nữa ùa về.

Hắn lảo đảo bỏ chạy.



Ôn Vân cũng không đuổi theo. Nàng lẳng lặng lấy một quyển trục ma pháp từ trong tay áo ra.

Quyển trục này do Quang Minh Giáo hội tạo ra, tên là quyển trục Thánh Âm, là công cụ để sáu giáo hoàng truyền bá giáo lý của thần linh Quang Minh.

Ôn Vân từng may mắn lấy được một quyển. Khi đó giáo hoàng Quang Minh nghiêm khắc chỉ trích màu tóc và ánh mắt của nàng, nói rằng nàng là hiện thân của ma quỷ, tương lai sẽ bất kính với thần linh, tỏ vẻ muốn thay thần Quang Minh tới tiêu diệt nàng.

Lúc ấy Ôn Vân tiện tay phá giải được trận pháp trong quyển trục này, lại ghi thêm một đoạn thô tục xúc phạm thần linh. Sau đó sai rồng nhỏ nhà mình ném quyển trục này tới trước mặt tượng thần Quang Minh.

Đúng rồi, khí đó nàng còn đặt cho nó một cái tên mới.

Quyển trục Lưu Âm.

---

Ôn Vân mỉm cười xán lạn nhìn Tạ Mịch An chật vật chạy đi.

Xong việc, nàng thậm chí còn ghé vào thiện đường bê lấy một mâm bánh bao, rồi lại cố tình lấy thêm một bát tào phớ.

Sau khi về phòng, nàng bừng bừng hứng thú san sẻ chiến lợi phẩm với Diệp Sơ Bạch: “Đây là hai mỹ thực tuyệt hảo ở phàm giới. Tuy rằng không quý như linh thực nhưng hương vị cũng không tồi. Ngươi muốn nếm thử không?”

Diệp Sơ Bạch từ chối, Ôn Vân cũng không kiên trì, vui vẻ tự mình hưởng thụ.

Diệp Sơ Bạch nắm ma trượng quang hệ trong tay, đột nhiên nhàn nhạt lên tiếng: “Vừa rồi ngươi có thể giết hắn.”

Hắn không biết Tạ Mịch An có ngọc bội hộ thân. Cho dù chưa từng nghe Ôn Vân nhắc tới chuyện cũ nhưng vừa rồi nghe được mấy lời kia của Tạ Mịch An, hắn lập tức đã sáng tỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook