Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng
Chương 21: Ma Võ Song Tu (1)
Mộ Trầm Sương
17/06/2024
(Ma võ song tu: đồng thời tu hành cả ma pháp và kiếm thuật.)
Tạ Mịch An đã sớm nghe nói Liễu Lạc Nhân thua một tiểu nha đầu Thập Phong. Nhưng mà trước kia hắn vẫn luôn ở trong viện mình dưỡng thương, không hay biết chi tiết của chuyện này.
Hắn ấm áp an ủi: “Thắng bại là chuyện thường tình, sư tỷ dừng quá ưu phiền thất bại nhất thời này. Đệ thấy kiểm thuật của sư tỷ rất tinh diệu, lần sau là nhất định có thể thắng nàng ta."
Xưa nay, Liễu Lạc Nhân vẫn luôn kiêu ngạo, nhưng lúc này nàng ta lại nhíu mày, do dự nói: “Sư đệ không biết rồi, kiếm thuật của nàng ta đã đạt đến mức người thường không thể luyện thành.... Đệ từng thấy người nào mới mười mấy tuổi đã có thể kiếm khí hóa hình chưa?"
Tạ Mịch An im lặng một hồi lâu, trên gương mặt tái nhợt có chút hoảng hốt, sau đó giọng nói có chút khàn: “Đệ đúng là có gặp được một ngươi như vậy.”
Lần này đến lượt Liễu Lạc Nhân ngạc nhiên: “Là người của Tạ gia đệ?"
Gương mặt hiền hòa của nam tử bỗng có chút ngẩn ngơ, dường như đang nhớ lại gì đó. Bờ môi mỏng khẽ nhếch lên cười thật khẽ: “Đúng vậy, năm mười bốn tuổi, nàng đã chạm đến chân lý của kiếm đạo. Trong thế hệ chúng ta, không, thậm chí là cả thế hệ của trưởng bối cũng ít ai có thể xuất kiếm nhanh như nàng."
“Sao đó thì sao? Hiện tại nàng ta đang ở cảnh giới gì?"
"Sau đó..."
Nàng đã chết, chết dưới mũi kiếm của hắn.
Tạ Mịch An rũ mắt, trên gương mặt có chút bi ai: “Sau đó nàng đi ra ngoài rèn luyện, rơi vào tay ma tu." Liễu Lạc Nhân nghẹn lời, nhỏ giọng nói xin lỗi, sau đó không nói gì nữa.
“Không có gì, chúng ta không nói những chuyện làm người ta đau đớn này nữa.” Tạ Mịch An cười hiền hòa nói: “Đúng rồi sư tỷ, cô nương tỷ nói tên gì vậy?"
“Đệ không biết?” Liễu Lạc Nhân kinh ngạc nói.
“Nàng ta tên Ôn Vân.”
Ôn Vân……..
Khóe môi Tạ Mịch An lẩm bẩm lặp đi lặp lại hai từ này, chân mày nhíu lại, phảng phất như đã từng nghe thấy tên gọi này ở đâu nhưng không thể nào nhớ ra nổi.
Liễu Lạc Nhân rũ mắt: “Đệ hẳn từng nghe qua cái tên này. Mấy ngày nay không ít kẻ trong nội môn còn nói nàng hơn ta vạn phần……”
“Không thể nào.” Tạ Mịch An lập tức nhẹ nhàng an ủi: “Chỉ là bọn họ ngày thường ghen ghét tỷ nên hiện tại mới mượn cơ hội để công kích tỷ thôi.”
Tuy ngoài miệng nói ra những lời này nhưng trong đầu hắn lại nhớ tới bóng dáng vừa mới bắt gặp kia.
Vòng eo thon thả mềm mại như liễu bị đai lưng che khuất chỉ cần một tay là có thể ôm trọn. Thực sự vô cùng giống với Tạ Cửu đã mất.
Tạ Cửu là biệt danh của nàng ấy.
Những hài tử được Tạ gia nhận nuôi không có tên, chỉ dựa vào độ tuổi để phân biệt.
Nàng nhỏ tuổi nhất, đứng hàng thứ chín.
Đó là đám hài tử có thiên phú siêu quần được lựa chọn cẩn thận từ hàng ngàn hài tử. Bọn họ ngày đêm rèn luyện khổ cực trong phòng tối của Tạ gia, cái gì cũng không biết, chỉ biết rằng Tạ gia là ân nhân cứu mạng chính mình nên toàn tâm toàn ý nghe lệnh chủ.
Hằng tháng, con cháu trong dòng chính Tạ gia đều phải tới đây tu luyện cùng đám hài tử không tên này. Những người khác đều lặng lẽ nhường nhịn đám thiếu gia bọn họ, duy chỉ có Tiểu Cửu là không làm vậy, cho nên nàng bị đánh vô số lần.
Lần đầu tiên Tạ Mịch An đặt chân tới phòng tối là vào một ngày đầu tháng ba.
Đầu xuân, hắn mặc một kiện áo khoác lông chồn thật dày, khuôn mặt tái nhợt tinh xảo như ngọc mang theo vài vệt nắng ấm áp tiến vào gian phòng.
Hắn rõ ràng là tiểu công tử Tạ gia, nhưng ngay cả kiếm cũng nâng không nổi. Thậm chí y tu còn nói hắn sống không quá hai mươi.
Hắn cầm nhuyễn kiếm trong tay, đám hài tử ngày thường như lang sói cô độc đối diện với mũi kiếm của hắn thì lập tức giống như cún nhỏ sợ hãi, khom lưng hạ gối giả vờ không đánh lại để khiến hắn vui vẻ.
Từ nhỏ Tạ Mịch An đã thông minh, sao có thể không nhìn ra dáng vẻ diễn kịch của bọn nó.
Rõ ràng hắn muốn nghiêm túc luyện kiếm nhưng những kẻ này đều coi thường hắn, xem hắn như phế vật ngu ngốc, đối xử cho có lệ.
Khi đó hắn không giấu được cảm xúc, trong cơn tức giận đã hướng thẳng mũi kiếm tới ngực một thiếu niên mang vẻ mặt nịnh bợ.
Trong khoảnh khắc, một thanh kiếm sắc bén phóng tới đánh bay mũi kiếm của hắn, chọc thủng cổ áo lông chồn trắng muốt.
Thiếu nữ mặc một thân y phục đen tuyền đi chân trần tới, nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
“Tiểu thiếu gia, mạng của bọn ta cũng là mạng.”
Về sau, thiếu nữ tên Tiểu Cửu đó bị đánh hai mươi roi, y phục thô ráp bị đánh đến nát tươm, lộ ra eo nhỏ trắng như tuyết.
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn Tạ Mịch An, ánh mắt lạnh lẽo ngạo nghễ giống như mũi kiếm của nàng.
Sau này, hắn càng lúc càng yếu đi, ngay cả kiếm cũng không nhấc nổi, nhưng lại thường xuyên lén đi xem trộm thiếu nữ kia.
Nàng tấn giai lên Trúc Cơ.
Nàng khống chế được kiếm khí.
Nàng Kết Đan…….
Tạ Mịch An đã sớm nghe nói Liễu Lạc Nhân thua một tiểu nha đầu Thập Phong. Nhưng mà trước kia hắn vẫn luôn ở trong viện mình dưỡng thương, không hay biết chi tiết của chuyện này.
Hắn ấm áp an ủi: “Thắng bại là chuyện thường tình, sư tỷ dừng quá ưu phiền thất bại nhất thời này. Đệ thấy kiểm thuật của sư tỷ rất tinh diệu, lần sau là nhất định có thể thắng nàng ta."
Xưa nay, Liễu Lạc Nhân vẫn luôn kiêu ngạo, nhưng lúc này nàng ta lại nhíu mày, do dự nói: “Sư đệ không biết rồi, kiếm thuật của nàng ta đã đạt đến mức người thường không thể luyện thành.... Đệ từng thấy người nào mới mười mấy tuổi đã có thể kiếm khí hóa hình chưa?"
Tạ Mịch An im lặng một hồi lâu, trên gương mặt tái nhợt có chút hoảng hốt, sau đó giọng nói có chút khàn: “Đệ đúng là có gặp được một ngươi như vậy.”
Lần này đến lượt Liễu Lạc Nhân ngạc nhiên: “Là người của Tạ gia đệ?"
Gương mặt hiền hòa của nam tử bỗng có chút ngẩn ngơ, dường như đang nhớ lại gì đó. Bờ môi mỏng khẽ nhếch lên cười thật khẽ: “Đúng vậy, năm mười bốn tuổi, nàng đã chạm đến chân lý của kiếm đạo. Trong thế hệ chúng ta, không, thậm chí là cả thế hệ của trưởng bối cũng ít ai có thể xuất kiếm nhanh như nàng."
“Sao đó thì sao? Hiện tại nàng ta đang ở cảnh giới gì?"
"Sau đó..."
Nàng đã chết, chết dưới mũi kiếm của hắn.
Tạ Mịch An rũ mắt, trên gương mặt có chút bi ai: “Sau đó nàng đi ra ngoài rèn luyện, rơi vào tay ma tu." Liễu Lạc Nhân nghẹn lời, nhỏ giọng nói xin lỗi, sau đó không nói gì nữa.
“Không có gì, chúng ta không nói những chuyện làm người ta đau đớn này nữa.” Tạ Mịch An cười hiền hòa nói: “Đúng rồi sư tỷ, cô nương tỷ nói tên gì vậy?"
“Đệ không biết?” Liễu Lạc Nhân kinh ngạc nói.
“Nàng ta tên Ôn Vân.”
Ôn Vân……..
Khóe môi Tạ Mịch An lẩm bẩm lặp đi lặp lại hai từ này, chân mày nhíu lại, phảng phất như đã từng nghe thấy tên gọi này ở đâu nhưng không thể nào nhớ ra nổi.
Liễu Lạc Nhân rũ mắt: “Đệ hẳn từng nghe qua cái tên này. Mấy ngày nay không ít kẻ trong nội môn còn nói nàng hơn ta vạn phần……”
“Không thể nào.” Tạ Mịch An lập tức nhẹ nhàng an ủi: “Chỉ là bọn họ ngày thường ghen ghét tỷ nên hiện tại mới mượn cơ hội để công kích tỷ thôi.”
Tuy ngoài miệng nói ra những lời này nhưng trong đầu hắn lại nhớ tới bóng dáng vừa mới bắt gặp kia.
Vòng eo thon thả mềm mại như liễu bị đai lưng che khuất chỉ cần một tay là có thể ôm trọn. Thực sự vô cùng giống với Tạ Cửu đã mất.
Tạ Cửu là biệt danh của nàng ấy.
Những hài tử được Tạ gia nhận nuôi không có tên, chỉ dựa vào độ tuổi để phân biệt.
Nàng nhỏ tuổi nhất, đứng hàng thứ chín.
Đó là đám hài tử có thiên phú siêu quần được lựa chọn cẩn thận từ hàng ngàn hài tử. Bọn họ ngày đêm rèn luyện khổ cực trong phòng tối của Tạ gia, cái gì cũng không biết, chỉ biết rằng Tạ gia là ân nhân cứu mạng chính mình nên toàn tâm toàn ý nghe lệnh chủ.
Hằng tháng, con cháu trong dòng chính Tạ gia đều phải tới đây tu luyện cùng đám hài tử không tên này. Những người khác đều lặng lẽ nhường nhịn đám thiếu gia bọn họ, duy chỉ có Tiểu Cửu là không làm vậy, cho nên nàng bị đánh vô số lần.
Lần đầu tiên Tạ Mịch An đặt chân tới phòng tối là vào một ngày đầu tháng ba.
Đầu xuân, hắn mặc một kiện áo khoác lông chồn thật dày, khuôn mặt tái nhợt tinh xảo như ngọc mang theo vài vệt nắng ấm áp tiến vào gian phòng.
Hắn rõ ràng là tiểu công tử Tạ gia, nhưng ngay cả kiếm cũng nâng không nổi. Thậm chí y tu còn nói hắn sống không quá hai mươi.
Hắn cầm nhuyễn kiếm trong tay, đám hài tử ngày thường như lang sói cô độc đối diện với mũi kiếm của hắn thì lập tức giống như cún nhỏ sợ hãi, khom lưng hạ gối giả vờ không đánh lại để khiến hắn vui vẻ.
Từ nhỏ Tạ Mịch An đã thông minh, sao có thể không nhìn ra dáng vẻ diễn kịch của bọn nó.
Rõ ràng hắn muốn nghiêm túc luyện kiếm nhưng những kẻ này đều coi thường hắn, xem hắn như phế vật ngu ngốc, đối xử cho có lệ.
Khi đó hắn không giấu được cảm xúc, trong cơn tức giận đã hướng thẳng mũi kiếm tới ngực một thiếu niên mang vẻ mặt nịnh bợ.
Trong khoảnh khắc, một thanh kiếm sắc bén phóng tới đánh bay mũi kiếm của hắn, chọc thủng cổ áo lông chồn trắng muốt.
Thiếu nữ mặc một thân y phục đen tuyền đi chân trần tới, nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
“Tiểu thiếu gia, mạng của bọn ta cũng là mạng.”
Về sau, thiếu nữ tên Tiểu Cửu đó bị đánh hai mươi roi, y phục thô ráp bị đánh đến nát tươm, lộ ra eo nhỏ trắng như tuyết.
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn Tạ Mịch An, ánh mắt lạnh lẽo ngạo nghễ giống như mũi kiếm của nàng.
Sau này, hắn càng lúc càng yếu đi, ngay cả kiếm cũng không nhấc nổi, nhưng lại thường xuyên lén đi xem trộm thiếu nữ kia.
Nàng tấn giai lên Trúc Cơ.
Nàng khống chế được kiếm khí.
Nàng Kết Đan…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.