Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng
Chương 20: Tên Nàng (3)
Mộ Trầm Sương
17/06/2024
Sau khi nói xong, hắn cầm cây ma trương Hỏa Sam Mộ gỗ vào mu bàn tay Ôn Vân: “Chưa đủ nhanh, làm lại.”
Ôn Vân vừa sáng sớm đã bị kêu dậy không nhịn được nữa bèn nói: “Ngươi từng nghe ai nói đến ma pháp chưa?" Diệp Sơ Bạch: “Chưa, là dị thuật ngươi đang sử dụng sao ?"
Ôn Vân: “Ta dạy ngươi."
Diệp Sơ Bạch mơ hồ cảm thấy lời nàng nói có gì đó không đúng.
Ôn Vân: “Làm trượng linh dự phòng của ta, ngươi không được phép không biết ma pháp. Ta sẽ đưa ngươi một cuốn chú ngữ bách khoa toàn thư để xem trước, ngươi học thuộc lòng đi."
Diệp Sơ Bạch: “Được.”
Ôn Vân chỉ chờ chờ những lời này, nàng lập tức ném một cuốn chú ngữ bách khoa toàn thư thật dày qua. Chữ biên soạn trên đón đều là chữ long ngữ hình thù kỳ quái, tối nghĩa và khó hiểu. Nàng muốn xem xem tên này phải tốn mấy trăm năm mới có thể nhớ hết.
Nhưng hôm sau, trời chưa sáng Diệp Sơ Bạch đã ôm sách đến tìm nàng.
“Ngươi đi luyện kiếm đi, ta ở đây đọc sách."
“…”
Má!
Ba ngày sau, tông môn truyền ra tin Đông Phương trưởng lão bế quan. Đồng thời còn truyền tin là chưởng môn cũng bế quan chuẩn bị đột phá vào Độ Kiếp kỳ. Mọi chuyện trong tông môn đều do Âu Dương trưởng lão xử lý.
Có người nói là đêm hôm qua thấy Âu Dương trưởng lão và chưởng môn rút kiếm tranh đấu ở sau núi, dường như có tranh chấp gì đó rất lớn.
Nhưng mấy chuyện này đã không liên quan gì đến Ôn Vân. Diệp Sơ Bạch luôn làm việc rất ổn thỏa và sạch sẽ, đến nay vẫn chưa ai điều tra đến chỗ nàng.
Mà nàng cũng đang ngồi trên vân thuyền, chuẩn bị rời Thanh Lưu Kiếm Tông đi luận kiếm.
Năm nay luận kiếm được tổ chức ở đảo Xuy Tuyết, cách Thanh Lưu Kiếm Tông một khoảng đường dài khoảng nửa tháng đi dường. Cho nên tất cả đệ tử đều tham gia luận kiếm đều ngồi vẫn thuyền sử dụng linh thạch trận đi trước.
Trong đám người đồng hành, nàng chỉ quen một người là Thẩm Tinh Hải. Những người khác nàng đều không biết.
Nhưng mà những đệ tử nội môn của mấy phong khác cũng không phải không quen nàng. Khi thấy Ôn Vân, ai nấy đều sôi nổi chào hỏi: “Ôn sư muội."
“Ôn sư muội, ta là Chu Nhĩ Sùng, là đệ tử thân truyền của Nhị Phong."
“Ôn sư muội, ta là Bao Tích Long, là đệ tử Ngũ Phong."
Nhất Phong ở nội môn có quyền lực rất lớn, ngày thường nếu đệ tử các phong có tranh cãi gì với họ thì đều là ngậm ngùi tự nhận xui xẻo. Năm nay bọn họ vậy mà lại được chứng kiến Nhất Phong thất bại trong cuộc tranh tài, quả thực vô cùng sảng khoái!
Đương nhiên không tính Thẩm Tinh Hải. Hắn là đệ tử ngoại môn vừa tiến vào Nhất Phong, vốn là nhân vật ngoài lẻ. Lần luận kiếm này, Nhất Phong thậm chí còn lười cử một vị trưởng lão ra đi cùng nữa.
Đệ tử các phòng đều chính mắt nhìn thấy Ôn Vân đường đường chính chính đánh bại Liễu Lạc Nhân. Cho nên họ rất phục nàng, ngay cả đệ tử Cửu Phong thường xuyên bị tam sư huynh bắt đi tạp dịch cũng có thái độ rất thân thiện với nàng.
Thời điểm Mộng Nhiên, vị sư tỷ xinh đẹp ở Lục Phong lấy ra rượu trái cây tặng mọi người, ai nấy đều cùng nhau uống đến vui vẻ thì không khí trên vân thuyền càng lúc càng hài hòa thêm. Mọi người cùng lấy thức ăn rồi chia sẻ với nhau. Ôn Vân cũng lấy gà nướng hôm qua nhị sư huynh cố ý chuẩn bị cho nàng....
Được rồi, thật ra là hạc nướng.
Ôn Vân gặm chân hạc nướng mềm mại thơm ngon, lại uống một một ngụm rượu trái cây, nhìn đám mây bay
ngay qua vân thuyền. Thời điểm nàng muốn ăn thêm một cánh hạc nữa thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hạc từ nơi xa truyền đến.....
“Đó là vân thuyền của Tạ gia.” Mộng Nhiên sư tỷ giải thích: “Nghe nói Tạ sư đệ dẫn theo Liễu sư tỷ đi tham gia luận kiếm, dùng chính là phẩn danh sách của Tạ gia."
Có người mỉa mai: “Đúng là xuất thân tạo ra khác biệt. Dù thua cuộc trong tranh tài nhưng vẫn có đường tắt để di."
“Này, Ôn sư muội, con hạc nướng này của muội ngon thật đấy, ở đâu ra vậy?"
Ôn Vân đáp bừa: “Sư huynh đưa, ta không rõ."
Lúc hai vân thuyền chạy song song với nhau, Tạ Mịch An cười hiền hòa chắp tay chào hỏi các vị đồng môn, ánh mắt hắn cũng tự nhiên bay đến bóng người đang đưa lưng về hắn kia.
Hắn chợt dừng động tác, còn chưa kịp nghĩ gì thì Kim Đan chỗ đan điển đột nhiên nóng lên, làm hắn đau đớn, hoàn toàn không thể nhìn rõ bóng lưng quen thuộc kia.
Hắn khẽ nhíu mày, miễn cưỡng quay lại phòng nghỉ ngơi một hồi. Lúc sau Liễu Lạc Nhân vội vàng chạy đến.
"Ta nghe nói sắc mặt của đệ không tốt, là vết thương dau sao?"
Tạ Mịch An ngẩng đầu, nở nụ cười an ủi: “Mịch An không sao, làm sư tỷ lo lắng rồi. Trên người sư tỷ cũng có thương tích, sao tỷ không ở trong phòng nghỉ ngơi?"
Liễu Lạc Nhân hơi xụ mặt: “Ta vừa thấy vân thuyền của tông môn, nha đầu kia cũng ở trên đó."
Ôn Vân vừa sáng sớm đã bị kêu dậy không nhịn được nữa bèn nói: “Ngươi từng nghe ai nói đến ma pháp chưa?" Diệp Sơ Bạch: “Chưa, là dị thuật ngươi đang sử dụng sao ?"
Ôn Vân: “Ta dạy ngươi."
Diệp Sơ Bạch mơ hồ cảm thấy lời nàng nói có gì đó không đúng.
Ôn Vân: “Làm trượng linh dự phòng của ta, ngươi không được phép không biết ma pháp. Ta sẽ đưa ngươi một cuốn chú ngữ bách khoa toàn thư để xem trước, ngươi học thuộc lòng đi."
Diệp Sơ Bạch: “Được.”
Ôn Vân chỉ chờ chờ những lời này, nàng lập tức ném một cuốn chú ngữ bách khoa toàn thư thật dày qua. Chữ biên soạn trên đón đều là chữ long ngữ hình thù kỳ quái, tối nghĩa và khó hiểu. Nàng muốn xem xem tên này phải tốn mấy trăm năm mới có thể nhớ hết.
Nhưng hôm sau, trời chưa sáng Diệp Sơ Bạch đã ôm sách đến tìm nàng.
“Ngươi đi luyện kiếm đi, ta ở đây đọc sách."
“…”
Má!
Ba ngày sau, tông môn truyền ra tin Đông Phương trưởng lão bế quan. Đồng thời còn truyền tin là chưởng môn cũng bế quan chuẩn bị đột phá vào Độ Kiếp kỳ. Mọi chuyện trong tông môn đều do Âu Dương trưởng lão xử lý.
Có người nói là đêm hôm qua thấy Âu Dương trưởng lão và chưởng môn rút kiếm tranh đấu ở sau núi, dường như có tranh chấp gì đó rất lớn.
Nhưng mấy chuyện này đã không liên quan gì đến Ôn Vân. Diệp Sơ Bạch luôn làm việc rất ổn thỏa và sạch sẽ, đến nay vẫn chưa ai điều tra đến chỗ nàng.
Mà nàng cũng đang ngồi trên vân thuyền, chuẩn bị rời Thanh Lưu Kiếm Tông đi luận kiếm.
Năm nay luận kiếm được tổ chức ở đảo Xuy Tuyết, cách Thanh Lưu Kiếm Tông một khoảng đường dài khoảng nửa tháng đi dường. Cho nên tất cả đệ tử đều tham gia luận kiếm đều ngồi vẫn thuyền sử dụng linh thạch trận đi trước.
Trong đám người đồng hành, nàng chỉ quen một người là Thẩm Tinh Hải. Những người khác nàng đều không biết.
Nhưng mà những đệ tử nội môn của mấy phong khác cũng không phải không quen nàng. Khi thấy Ôn Vân, ai nấy đều sôi nổi chào hỏi: “Ôn sư muội."
“Ôn sư muội, ta là Chu Nhĩ Sùng, là đệ tử thân truyền của Nhị Phong."
“Ôn sư muội, ta là Bao Tích Long, là đệ tử Ngũ Phong."
Nhất Phong ở nội môn có quyền lực rất lớn, ngày thường nếu đệ tử các phong có tranh cãi gì với họ thì đều là ngậm ngùi tự nhận xui xẻo. Năm nay bọn họ vậy mà lại được chứng kiến Nhất Phong thất bại trong cuộc tranh tài, quả thực vô cùng sảng khoái!
Đương nhiên không tính Thẩm Tinh Hải. Hắn là đệ tử ngoại môn vừa tiến vào Nhất Phong, vốn là nhân vật ngoài lẻ. Lần luận kiếm này, Nhất Phong thậm chí còn lười cử một vị trưởng lão ra đi cùng nữa.
Đệ tử các phòng đều chính mắt nhìn thấy Ôn Vân đường đường chính chính đánh bại Liễu Lạc Nhân. Cho nên họ rất phục nàng, ngay cả đệ tử Cửu Phong thường xuyên bị tam sư huynh bắt đi tạp dịch cũng có thái độ rất thân thiện với nàng.
Thời điểm Mộng Nhiên, vị sư tỷ xinh đẹp ở Lục Phong lấy ra rượu trái cây tặng mọi người, ai nấy đều cùng nhau uống đến vui vẻ thì không khí trên vân thuyền càng lúc càng hài hòa thêm. Mọi người cùng lấy thức ăn rồi chia sẻ với nhau. Ôn Vân cũng lấy gà nướng hôm qua nhị sư huynh cố ý chuẩn bị cho nàng....
Được rồi, thật ra là hạc nướng.
Ôn Vân gặm chân hạc nướng mềm mại thơm ngon, lại uống một một ngụm rượu trái cây, nhìn đám mây bay
ngay qua vân thuyền. Thời điểm nàng muốn ăn thêm một cánh hạc nữa thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hạc từ nơi xa truyền đến.....
“Đó là vân thuyền của Tạ gia.” Mộng Nhiên sư tỷ giải thích: “Nghe nói Tạ sư đệ dẫn theo Liễu sư tỷ đi tham gia luận kiếm, dùng chính là phẩn danh sách của Tạ gia."
Có người mỉa mai: “Đúng là xuất thân tạo ra khác biệt. Dù thua cuộc trong tranh tài nhưng vẫn có đường tắt để di."
“Này, Ôn sư muội, con hạc nướng này của muội ngon thật đấy, ở đâu ra vậy?"
Ôn Vân đáp bừa: “Sư huynh đưa, ta không rõ."
Lúc hai vân thuyền chạy song song với nhau, Tạ Mịch An cười hiền hòa chắp tay chào hỏi các vị đồng môn, ánh mắt hắn cũng tự nhiên bay đến bóng người đang đưa lưng về hắn kia.
Hắn chợt dừng động tác, còn chưa kịp nghĩ gì thì Kim Đan chỗ đan điển đột nhiên nóng lên, làm hắn đau đớn, hoàn toàn không thể nhìn rõ bóng lưng quen thuộc kia.
Hắn khẽ nhíu mày, miễn cưỡng quay lại phòng nghỉ ngơi một hồi. Lúc sau Liễu Lạc Nhân vội vàng chạy đến.
"Ta nghe nói sắc mặt của đệ không tốt, là vết thương dau sao?"
Tạ Mịch An ngẩng đầu, nở nụ cười an ủi: “Mịch An không sao, làm sư tỷ lo lắng rồi. Trên người sư tỷ cũng có thương tích, sao tỷ không ở trong phòng nghỉ ngơi?"
Liễu Lạc Nhân hơi xụ mặt: “Ta vừa thấy vân thuyền của tông môn, nha đầu kia cũng ở trên đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.