Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng
Chương 19: Tên Nàng (2)
Mộ Trầm Sương
17/06/2024
Cây non này có phải quá mức không biết điều hay không? Hắn thế nhưng dám dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng? Nàng là loại người sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?
Ôn Vân mở mắt ra, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ tình hình bên cạnh mình thì người đang đứng quay lưng về phía nàng đã lạnh lùng nói: “Nhắm mắt lại."
Ôn Vân: Được rồi, chủ nhân tốt thỉnh thoảng cũng nên đồng ý yêu cầu của kiếm linh.
Diệp Sơ Bạch thật sự trở lại rất nhanh. Hắn đã quay về dáng vẻ bạch y nhẹ nhàng như lúc trước, đôi tay không chút vết máu, thậm chí cây ma trượng Hỏa Sam Mộc cũng được lau chùi sạch sẽ.
Ôn Vân không quá quan tâm lý do tại sao Đông Phương trưởng lão muốn giết nàng. Dù sao nàng đã sống mấy trăm năm rồi, có chuyện kỳ lạ nào là chưa từng thấy. Thậm chí đời trước nàng còn vì một lý do hết sức đơn giản là có tóc đen mắt đen mà bị đuổi giết hơn một trăm năm.
Hai thế giới này đều có điểm giống nhau, là sẽ không nói pháp luật và đạo đức.
Nàng chỉ quan tâm hướng đi của người nọ: “Hắn đã chết chưa?"
Hiển nhiên là hắn không muốn nói kỹ về chuyện này, hắn chỉ gật đầu rồi nhận lấy mảnh bạch ngọc nhỏ trong tay Ôn Vân. Rõ ràng là một mảnh vỡ rất nhỏ, nhưng linh khí chứa đựng trong đó lại bàng bạc như biển rộng.
Thậm chí Ôn Vân còn cảm nhận ra là trong mảnh ngọc đó có chứa đựng một loại năng lượng rất quen thuộc.
Ôn Vân khó hiểu: “Đây là cái gì?”
Diệp Sơ Bạch thản nhiên đáp: “Là thứ hắn trộm của ta."
“Lúc trước ngươi bị hắn chặt à?"
Hắn im lặng một hồi, cũng không sửa đúng lời nói của nàng: “Xem như là vậy.”
Mảnh nhỏ nằm trong tay Diệp Sơ Bạch rồi dần lóe lên một tia sáng mờ nhạt. Sau đó nó hóa thành một làn khói rồi hoàn toàn nhập vào cơ thể của hắn. Cho dù Ôn Vân không có linh lực nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự biến hóa lúc này của hắn.
Ôn Vân không quá để ý đến mảnh vỡ kia, nàng nhíu mày nói: “Chúng ta phải mau chóng rời khỏi Thanh Lưu Kiếm Tông, nếu không để người ta phát hiện thì không chạy được đâu.”
Diệp Sơ Bạch nói với Ôn Vân một câu có thể miễn cưỡng xem như an ủi: “Khi hắn đến đã ngăn cách nơi này, lúc ta đưa hắn đi cũng không ai hay biết. Cho nên chuyện tối hôm nay ngươi cứ xem như chưa từng có là được, đừng lo lắng."
Ôn Vân: “Ta không lo lắng."
Nàng thật sự không lo lắng. Tuy hiện tại nàng đánh không lại người có cảnh giới Độ Kiếp kỳ, nhưng chạy trốn là không vấn đề gì. Chỉ là nàng không ngờ hắn thế nhưng lại có thể bắt lấy chút khoảng trống kia rồi quyết đoán giải quyết Đông Phương trưởng lão như vậy. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó hắn có chút vô ý thì nhất định là vạn kiếp bất phục.
Nàng chỉ cảm thấy thật ly kỳ, dù sao ông ta cũng là người đứng trên đỉnh của thế giới Tu Chân, rốt cuộc là hắn làm sao có thể một kiếm..... Không đúng, là một trượng giết chết đối phương? Đây hiển nhiên là việc mà không phải kiếm linh bình thường có thể làm được.
Lần này Diệp Sơ Bạch chủ động tránh né không muốn nói đến thân phận của mình: “Nếu ngươi muốn học kiếm thuật, ta có thể dạy ngươi."
Ôn Vân: “Không cần, trên danh nghĩa, ta đang học kiếm thuật của Diệp lão tiền bối. Nghe sư huynh nói thì ngài ấy chính là thiên hạ đệ nhất kiếm tu...."
“Một kiếm của ta là có thể chém chết người ở Độ Kiếp kỳ."
Ôn Vân vẫn do dự: “Ta không có linh lực, tu kiếm thuật sợ là không có thành tựu...."
“Một kiếm của ta là có thể chém chết người ở Độ Kiếp kỳ."
Ôn Vân đành nói thật: “Ta không muốn dậy sớm."
Phần lớn ma pháp sư các nàng đều là nửa đêm tu hành, giờ làm việc và nghỉ ngơi theo giờ âm phủ, thật sự không thể thức sớm luyện kiếm theo giờ dương gian như kiếm tu. Nếu buổi tối tu ma pháp, ban ngày tu kiếm thì chắc nàng chưa phi thăng đã đột quỵ mà chết rồi.
Diệp Sơ Bạch vờ như không nghe thấy, hắn sắp xếp thay nàng: “Đã muốn học thì sáng mai, trước khi mặt trời mọc dậy luyện kiếm."
Ôn Vân rất bất mãn với thái độ của hắn: “Mời ngươi tôn trọng chủ nhân một chút."
Diệp Sơ Bạch giấu người đi, chỉ nhàn nhạt để lại một câu: “Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai ta sẽ gọi ngươi dậy."
Ma pháp sư không muốn ma võ song tu thì không phải một kiếm tu tốt.
Ôn Vân bị kiếm linh nhà mình cưỡng ép sắp xếp nửa tháng dậy sớm luyện kiếm. Trong lúc này, nàng rất cảnh giác, đi đâu cũng mang theo quyển trục ma pháp cuối cùng kia. Nhưng vẫn không nghe tin Đông Phương trưởng lão mất, mà nghe tin ông ta đã bế quan.
“Cao thủ Độ Kiếp kỳ là át chủ bài của một tông môn.” Diệp Sơ Bạch đứng thẳng bên người Ôn Vân, giải thích cho nàng: “Dù có ngã xuống cũng không thông báo thiên hạ. Nếu không để hai đại môn phái khác biết được thì rất có khả năng sẽ nhân cơ hội này xâm chiếm tài nguyên."
Ôn Vân mở mắt ra, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ tình hình bên cạnh mình thì người đang đứng quay lưng về phía nàng đã lạnh lùng nói: “Nhắm mắt lại."
Ôn Vân: Được rồi, chủ nhân tốt thỉnh thoảng cũng nên đồng ý yêu cầu của kiếm linh.
Diệp Sơ Bạch thật sự trở lại rất nhanh. Hắn đã quay về dáng vẻ bạch y nhẹ nhàng như lúc trước, đôi tay không chút vết máu, thậm chí cây ma trượng Hỏa Sam Mộc cũng được lau chùi sạch sẽ.
Ôn Vân không quá quan tâm lý do tại sao Đông Phương trưởng lão muốn giết nàng. Dù sao nàng đã sống mấy trăm năm rồi, có chuyện kỳ lạ nào là chưa từng thấy. Thậm chí đời trước nàng còn vì một lý do hết sức đơn giản là có tóc đen mắt đen mà bị đuổi giết hơn một trăm năm.
Hai thế giới này đều có điểm giống nhau, là sẽ không nói pháp luật và đạo đức.
Nàng chỉ quan tâm hướng đi của người nọ: “Hắn đã chết chưa?"
Hiển nhiên là hắn không muốn nói kỹ về chuyện này, hắn chỉ gật đầu rồi nhận lấy mảnh bạch ngọc nhỏ trong tay Ôn Vân. Rõ ràng là một mảnh vỡ rất nhỏ, nhưng linh khí chứa đựng trong đó lại bàng bạc như biển rộng.
Thậm chí Ôn Vân còn cảm nhận ra là trong mảnh ngọc đó có chứa đựng một loại năng lượng rất quen thuộc.
Ôn Vân khó hiểu: “Đây là cái gì?”
Diệp Sơ Bạch thản nhiên đáp: “Là thứ hắn trộm của ta."
“Lúc trước ngươi bị hắn chặt à?"
Hắn im lặng một hồi, cũng không sửa đúng lời nói của nàng: “Xem như là vậy.”
Mảnh nhỏ nằm trong tay Diệp Sơ Bạch rồi dần lóe lên một tia sáng mờ nhạt. Sau đó nó hóa thành một làn khói rồi hoàn toàn nhập vào cơ thể của hắn. Cho dù Ôn Vân không có linh lực nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự biến hóa lúc này của hắn.
Ôn Vân không quá để ý đến mảnh vỡ kia, nàng nhíu mày nói: “Chúng ta phải mau chóng rời khỏi Thanh Lưu Kiếm Tông, nếu không để người ta phát hiện thì không chạy được đâu.”
Diệp Sơ Bạch nói với Ôn Vân một câu có thể miễn cưỡng xem như an ủi: “Khi hắn đến đã ngăn cách nơi này, lúc ta đưa hắn đi cũng không ai hay biết. Cho nên chuyện tối hôm nay ngươi cứ xem như chưa từng có là được, đừng lo lắng."
Ôn Vân: “Ta không lo lắng."
Nàng thật sự không lo lắng. Tuy hiện tại nàng đánh không lại người có cảnh giới Độ Kiếp kỳ, nhưng chạy trốn là không vấn đề gì. Chỉ là nàng không ngờ hắn thế nhưng lại có thể bắt lấy chút khoảng trống kia rồi quyết đoán giải quyết Đông Phương trưởng lão như vậy. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó hắn có chút vô ý thì nhất định là vạn kiếp bất phục.
Nàng chỉ cảm thấy thật ly kỳ, dù sao ông ta cũng là người đứng trên đỉnh của thế giới Tu Chân, rốt cuộc là hắn làm sao có thể một kiếm..... Không đúng, là một trượng giết chết đối phương? Đây hiển nhiên là việc mà không phải kiếm linh bình thường có thể làm được.
Lần này Diệp Sơ Bạch chủ động tránh né không muốn nói đến thân phận của mình: “Nếu ngươi muốn học kiếm thuật, ta có thể dạy ngươi."
Ôn Vân: “Không cần, trên danh nghĩa, ta đang học kiếm thuật của Diệp lão tiền bối. Nghe sư huynh nói thì ngài ấy chính là thiên hạ đệ nhất kiếm tu...."
“Một kiếm của ta là có thể chém chết người ở Độ Kiếp kỳ."
Ôn Vân vẫn do dự: “Ta không có linh lực, tu kiếm thuật sợ là không có thành tựu...."
“Một kiếm của ta là có thể chém chết người ở Độ Kiếp kỳ."
Ôn Vân đành nói thật: “Ta không muốn dậy sớm."
Phần lớn ma pháp sư các nàng đều là nửa đêm tu hành, giờ làm việc và nghỉ ngơi theo giờ âm phủ, thật sự không thể thức sớm luyện kiếm theo giờ dương gian như kiếm tu. Nếu buổi tối tu ma pháp, ban ngày tu kiếm thì chắc nàng chưa phi thăng đã đột quỵ mà chết rồi.
Diệp Sơ Bạch vờ như không nghe thấy, hắn sắp xếp thay nàng: “Đã muốn học thì sáng mai, trước khi mặt trời mọc dậy luyện kiếm."
Ôn Vân rất bất mãn với thái độ của hắn: “Mời ngươi tôn trọng chủ nhân một chút."
Diệp Sơ Bạch giấu người đi, chỉ nhàn nhạt để lại một câu: “Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai ta sẽ gọi ngươi dậy."
Ma pháp sư không muốn ma võ song tu thì không phải một kiếm tu tốt.
Ôn Vân bị kiếm linh nhà mình cưỡng ép sắp xếp nửa tháng dậy sớm luyện kiếm. Trong lúc này, nàng rất cảnh giác, đi đâu cũng mang theo quyển trục ma pháp cuối cùng kia. Nhưng vẫn không nghe tin Đông Phương trưởng lão mất, mà nghe tin ông ta đã bế quan.
“Cao thủ Độ Kiếp kỳ là át chủ bài của một tông môn.” Diệp Sơ Bạch đứng thẳng bên người Ôn Vân, giải thích cho nàng: “Dù có ngã xuống cũng không thông báo thiên hạ. Nếu không để hai đại môn phái khác biết được thì rất có khả năng sẽ nhân cơ hội này xâm chiếm tài nguyên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.