Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 46: Thưởng Thức Cơ Bắp (1)

Mộ Trầm Sương

17/06/2024

Ôn Vân hiếm khi có suy nghĩ tranh giành: “Đêm nay đại hội luận kiếm sẽ bắt đầu. Ta muốn thay y phục mới khiến tứ phương kinh diễm!”

Khiến tứ phương kinh diễm chỉ là phụ, chủ yếu là nàng cảm thấy bản thân và đám kiếm tu trong tông môn đã điệu thấp quá lâu rồi.

Y phục mới đáng giá những một trăm linh ngọc cực phẩm, nếu không đem ra mặc cho mọi người chiêm ngưỡng, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy quá lãng phí!

“............” Diệp Sơ Bạch im lặng, con ngươi hơi rũ xuống: “Được.”

Dứt lời, hắn cũng không có đi vào cây non mà đi ra ngoài cửa đợi.

Qua một hồi lâu, cửa rốt cuộc cũng mở ra.

Ôn Vân khẩn trương bước ra, mí mắt hơi cong lên.

“Ngươi thấy dáng vẻ này của ta có thể khiến tứ phương kinh diễm không?”

Có lẽ là khí hậu đặc trưng của hải đảo, đến gần buổi tối gió thổi rất mạnh, khắp nơi trên đảo đều là cánh hoa anh đào bay lả tả trong không trung, theo linh trần lập lòe trong đêm tối. Khung cảnh trước mắt giống như ông trời đang ưu ái ban cho đảo Xuy Tuyết thêm một trận tuyết đầu mùa.

Thẩm Tinh Hải ôm kiếm chờ ở ngoài cửa viện. Cách Âm trận còn chưa được bổ sung thêm linh ngọc, âm thanh từ trong truyền ra ngoài vô cùng rõ ràng.

Đặc biệt là giọng nói thô kệch của hai sư huynh.

Chu Nhĩ Sùng: “Nghe nói hôm nay đám đao tu Khương gia cũng tới trình diện, chúng ta phải cẩn thận ôn lại mấy lời thoại Thẩm sư đệ dạy dạo trước mới được, không thể yếu thế hơn bọn họ!”



Bao Tích Long tán thành nói: “Chu sư huynh yên tâm, đêm qua đệ đã đọc đi đọc lại câu ‘Mệnh ta do ta định đoạt, không phải do trời’ hơn một ngàn lần rồi, đảm bảo hôm nay sẽ không thua kém khí thế đám Khương gia đó!”

Mộng Nhiên sư tỷ nhíu mày: “Ta còn đang thắc mắc vì sao tối qua ngoại viện truyền đến âm thanh ồn ào khiến ta khó ngủ, hóa ra là ngươi!”

Thẩm Tinh Hải bất đắc dĩ ôm kiếm nhìn mấy sư huynh sư tỷ bắt đầu tranh cãi. Thấy đám người chuẩn bị rút kiếm, hắn vội vàng nói sang đề tài khác: “Mấy huynh có thấy Ôn sư muội đâu không? Luận kiếm sắp bắt đầu rồi, không nên đến trễ.”

Hắn vừa dứt lời, một giọng nói trong trẻo từ gian phòng xa nhất trong viện truyền tới.

“Ta đây.”

Mọi người theo giọng nói nhìn lại. Giây tiếp theo, cả đám đều ngây người.

Ôn Vân là trời sinh xinh đẹp. Cho dù đặt trong Tu chân giới tầng tầng lớp lớp mỹ nữ cũng là rất nổi bật.

Chuyện này phàm là người có mắt đều nhìn ra được.

Nhưng Thanh Lưu Kiếm Tông vốn chuộng đơn giản. Đám kiếm tu hễ có tiền bạc hay thời gian thì đều đập hết vào kiếm, nào còn tâm tư đâu đi quan tâm đến mấy chuyện như y phục nào đang thịnh hành nhất Tu chân giới. Cho dù có để ý thì sao chứ.....Haiz, họ cũng mua không nổi.

Cho nên đệ tử ngoại môn ở Thanh Lưu Kiếm Tông đều mặc thanh y, nội môn thì mặc bạch y. Ngẫu nhiên cũng có đệ tử thích chưng diện sẽ mặc y phục có thêm họa tiết trang trí. Tỷ như nhị sư huynh Hứa Vãn Phong của Ôn Vân, bạch y của hắn luôn vẽ mấy khóm trúc xanh.

So với các tông môn khác, kiếm tu ở Thanh Lưu Kiếm Tông ngày qua ngày chỉ mặc một thân bạch y đơn bạc không có chút họa tiết, lạnh lùng ngạo nghễ ôm một cây kiếm giá trị liên thành.

Nói dễ nghe là tiên khí phiêu diêu, nói khó nghe thì là một đám kiếm tu ngay cả ăn mặc cũng keo kiệt.

Trước nay Ôn Vân cũng không ngoại lệ. Nàng thậm chí còn có phần ‘keo kiệt’ hơn khi trong tay lúc nào cũng chỉ có một thanh kiếm gỗ.



Cho nên khi Ôn Vân xuất hiện trước mặt mọi người, hô hâp của ai nấy cũng đình trệ.

Gương mặt trước nay vẫn luôn lạnh lùng giờ phút này được trang điểm tinh xảo, đôi mắt câu nhân khiến người nhìn vào không thể thoát ra, tóc đen như mực tùy ý buông thả ngang eo, váy dài nguyệt quang như ẩn như hiện. Nàng chậm rãi bước đi phảng phất như tiên nữ trong tranh được hồi sinh.

Thẩm Tinh Hải nhìn Ôn Vân không chớp mắt, gương mặt dần nóng lên. Hắn véo lòng bàn tay mới lấy lại được tinh thần, rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Ôn sư muội trang điểm thật xinh đẹp.”

Hắn mở miệng nói một câu này, mọi người mới phản ứng lại.

Trên đời này không một nữ tu nào là không bị hấp dẫn bởi y phục xinh đẹp. Mộng Nhiên sư tỷ hiển nhiên vô cùng dao động, tròng mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Ôn Vân: “Ôn sư muội, muội mua bộ y phục này ở đâu vậy? Giá cả thế nào?”

Ôn Vân thành thật đáp: “Muội mua ở Vạn Bảo Các, một trăm khối linh ngọc cực phẩm.”

Mộng Nhiên sư tỷ lập tức biến sắc, yên lặng lùi về sau một bước: “Quấy rầy rồi, cáo từ.”

Cuối cùng mấy sư huynh cũng rời tầm mắt khỏi Ôn Vân, họ đều đau đớn nhìn y phục trên người mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Muội ấy mặc một khối Hỏa Linh thạch trên người......”

“Trên người Ôn sư muội là nửa thanh kiếm của ta.”

Ôn Vân không cam lòng hỏi: “Mấy huynh không thấy y phục mới của muội rất đẹp sao?”

Mấy sư huynh ôm kiếm, đau đớn nói: “Khó coi. Đổi thành đá quý để đúc kiếm mới đẹp.”

“..............”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook