Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng
Chương 45: Đường Đường Chính Chính Giết (7)
Mộ Trầm Sương
17/06/2024
Kim Đan của Ôn Vân không phải do ma tu đoạt đi mà là do Tạ Mịch An cướp mất.
“Nếu vừa rồi ta giết hắn, ta sẽ trở thành tội nhân. Mà hắn thì mãi mãi là thiên tài vô tội, người đời vĩnh viễn sẽ không tin ta.” Ôn Vân ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời: “Ta muốn đòi lại công bằng, nhưng không phải bằng cách này.”
Nàng biết rõ mối thù của nguyên thân chỉ có thể được xóa bỏ khi bộ mặt đê tiện của Tạ Mịch An bị vạch trần trước mặt mọi người.
Hơn nữa.....
Ôn Vân rũ mắt, nói tiếp: “Thập Phong có ân với ta. Nếu ta vô cớ giết hại Tạ Mịch An, ba sư huynh chắc chắn sẽ bị liên lụy.”
Nàng đã sớm chuẩn bị tốt hậu sự cho chính mình, nhưng các sư huynh thì không.
Bọn họ ở Thanh Lưu Kiếm Tông vốn đã gian nan. Nếu Ôn Vân làm ra chuyện gì sai lầm, Nhất Phong sẽ có lý do chân chính để trục xuất ba sư huynh ra khỏi tông môn.
Cho nên, muốn giết người, cũng phải đường đường chính chính giết.
Diệp Sơ Bạch mím môi, trong lòng hơi chấn động.
Hắn không nghĩ tới lý do Ôn Vân không động thủ lại có thêm một tầng ý nghĩa này.
“Vậy mối thù của ngươi.....”
“Dựa theo quy củ của luận kiếm, từ trước đến nay đều có hơn mấy trăm tu sĩ giao đấu. Tu sĩ có quyền rút kiếm xử lý đối thủ, sau khi thắng trận có thể đoạt được lệnh bài, cuối cùng dựa trên số lệnh bài có được để sắp xếp thứ tự.”
“Năm nay luận kiếm sẽ có mười người được tiến vào bí cảnh Thiên Huyền. Cạnh tranh vô cùng khốc liệt, cho nên mới có một quy củ mới, có lẽ ngươi không biết.”
Ôn Vân ngước mắt nhìn Diệp Sơ Bạch, chậm rãi nở nụ cười: “Lần này, tất cả mọi người tiến vào tháp Ngàn Trận trên đảo Xuy Tuyết, người đến đỉnh tháp đầu tiên có thể tự do lựa chọn đối thủ.”
Đây cũng là lý do vì sao Tạ Mịch An dám đến đây.
Bọn họ chắc chắn đã sớm làm đủ biện pháp để đưa Tạ Mịch An lên đỉnh tháp, giúp hắn có thể tự do lựa chọn đối thủ. Đến lúc đó Tạ gia lại tùy tiện an bài, Tạ Mịch An toàn thắng mười trận chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?
Tên tuổi thiên tài có thể tiếp tục duy trì, bí cảnh Thiên Huyền cũng có thể tiến vào.
Tạ gia đã tính toán cực kỳ chu toàn, đáng tiếc Ôn Vân cũng tính ra được chuyện này.
Luận kiếm khác với tranh tài nội môn, một khi đã đồng ý khiêu chiến, sinh tử vô cùng quan trọng. Vì để đảm bảo tính công bằng nên tu sĩ tham gia luận kiếm từ trước đến nay đều không được phép mang theo bất cứ pháp bảo phòng thân nào.
Chờ đến Tạ Mịch An không có ngọc bội phòng thân trên người, nàng thu thập hắn sẽ dễ như giết gà.
Trường hợp Tạ Mịch An tự mình nhận thua không muốn đấu với nàng thì sao?
Không sao, đến lúc đó nàng sẽ vứt quyển trục ra trước mặt bọn họ là lập tức sẽ có lý do để giết Tạ Mịch An.
Ôn Vân ăn xong tào phớ, thu chén bát một hồi rồi xoa xoa khóe miệng.
“Tốt rồi, buổi sáng luyện kiếm xong, hiện tại nên nghiên cứu ma pháp, ta phải xem xem có thể sử dụng được ma pháp cấp cao không.....”
“Chờ đã.”
Diệp Sơ Bạch gọi nàng lại.
Ôn Vân buồn bực quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Sơ Bạch cầm một chiếc khăn lụa trắng vươn tay ra.
Hắn nhàn nhạt giải thích: “Chưa lau khô miệng.”
Ôn Vân tay trái cầm ma trượng Tiếp Cốt, tay phải cầm ma trượng Hỏa Sam Mộc, quả thực không còn tay nào để nhận.
Vì thế nàng lười biếng lui lại một bước, đưa đầu lại gần: “Vậy ngươi tùy tiện lau hai cái đi.”
Diệp Sơ Bạch nhíu mày, không nói gì nâng tay lên. Động tác có phần cứng nhắc lau đi vụn đậu nhỏ dính trên miệng nàng.
Hắn đã cực kỳ cẩn thận nhưng ngón tay vẫn lơ đãng đụng trúng cánh môi phấn nộn ấm áp.
Khoảng cách càng gần, mu bàn tay hắn thậm chí còn cảm nhận được hô hấp ấm áp của nàng phả lên.
Bàn tay nam tử thoáng rung lên.
Hắn mím môi giống như lâm phải đại địch, vội vã lau lung tung hai cái rồi quay mặt đi. Bàn tay vẫn nắm chặt khăn lụa, giấu ra sau lưng.
Mấy trăm năm sống trên thế gian của Diệp Sơ Bạch quả thật uổng phí. Cả đời hắn gần như chỉ làm bạn với kiếm, thân thuộc nhất cũng chỉ có ba đồ đệ. Hơn nữa cả ba đều là nam.
Hắn tất nhiên cũng từng tiếp xúc với nữ tu. Chẳng qua đều là trên chiến trường. Khi ấy mũi kiếm hắn hoặc là sẽ không chút lưu tình đâm thủng lồng ngực ma tu, hoặc là sẽ lưu loát cắt cổ các nàng.
Động tác tiếp xúc gần với người khác phái ở khoảng cách gần thế này, quả thực là lần đầu tiên.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn biết được hóa ra lau miệng giúp người khác lại là chuyện khó khăn đến thế.
Đuôi mắt Ôn Vân thoáng cong lên, nàng nói xong hai lời cảm tạ thì vui vẻ xách ma trượng rời đi tiếp tục nghiên cứu ma pháp.
Rõ ràng vừa rồi còn không chút để ý bàn tính chuyện giết người, giờ phút này lại vô tư hồn nhiên như đứa trẻ.
Tựa như loại chuyện giết người này đối với nàng chỉ như chuyện thường tình vậy.
Ngay cả Diệp Sơ Bạch xưa nay vẫn luôn thờ ơ với người khác cũng cảm thấy tò mò, rốt cuộc nàng đến từ đâu, đã trải qua những chuyện gì mà lại có thể bình thản đến vậy?
Chẳng qua Diệp Sơ Bạch còn chưa kịp hỏi thêm, Ôn Vân bên kia đột nhiên buông ma trượng xuống, bê chậu Phượng Hoàng Mộc chạy về phía hắn: “Ngươi mau vào trong!”
Diệp Sơ Bạch: “Vì sao?”
“Nếu vừa rồi ta giết hắn, ta sẽ trở thành tội nhân. Mà hắn thì mãi mãi là thiên tài vô tội, người đời vĩnh viễn sẽ không tin ta.” Ôn Vân ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời: “Ta muốn đòi lại công bằng, nhưng không phải bằng cách này.”
Nàng biết rõ mối thù của nguyên thân chỉ có thể được xóa bỏ khi bộ mặt đê tiện của Tạ Mịch An bị vạch trần trước mặt mọi người.
Hơn nữa.....
Ôn Vân rũ mắt, nói tiếp: “Thập Phong có ân với ta. Nếu ta vô cớ giết hại Tạ Mịch An, ba sư huynh chắc chắn sẽ bị liên lụy.”
Nàng đã sớm chuẩn bị tốt hậu sự cho chính mình, nhưng các sư huynh thì không.
Bọn họ ở Thanh Lưu Kiếm Tông vốn đã gian nan. Nếu Ôn Vân làm ra chuyện gì sai lầm, Nhất Phong sẽ có lý do chân chính để trục xuất ba sư huynh ra khỏi tông môn.
Cho nên, muốn giết người, cũng phải đường đường chính chính giết.
Diệp Sơ Bạch mím môi, trong lòng hơi chấn động.
Hắn không nghĩ tới lý do Ôn Vân không động thủ lại có thêm một tầng ý nghĩa này.
“Vậy mối thù của ngươi.....”
“Dựa theo quy củ của luận kiếm, từ trước đến nay đều có hơn mấy trăm tu sĩ giao đấu. Tu sĩ có quyền rút kiếm xử lý đối thủ, sau khi thắng trận có thể đoạt được lệnh bài, cuối cùng dựa trên số lệnh bài có được để sắp xếp thứ tự.”
“Năm nay luận kiếm sẽ có mười người được tiến vào bí cảnh Thiên Huyền. Cạnh tranh vô cùng khốc liệt, cho nên mới có một quy củ mới, có lẽ ngươi không biết.”
Ôn Vân ngước mắt nhìn Diệp Sơ Bạch, chậm rãi nở nụ cười: “Lần này, tất cả mọi người tiến vào tháp Ngàn Trận trên đảo Xuy Tuyết, người đến đỉnh tháp đầu tiên có thể tự do lựa chọn đối thủ.”
Đây cũng là lý do vì sao Tạ Mịch An dám đến đây.
Bọn họ chắc chắn đã sớm làm đủ biện pháp để đưa Tạ Mịch An lên đỉnh tháp, giúp hắn có thể tự do lựa chọn đối thủ. Đến lúc đó Tạ gia lại tùy tiện an bài, Tạ Mịch An toàn thắng mười trận chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?
Tên tuổi thiên tài có thể tiếp tục duy trì, bí cảnh Thiên Huyền cũng có thể tiến vào.
Tạ gia đã tính toán cực kỳ chu toàn, đáng tiếc Ôn Vân cũng tính ra được chuyện này.
Luận kiếm khác với tranh tài nội môn, một khi đã đồng ý khiêu chiến, sinh tử vô cùng quan trọng. Vì để đảm bảo tính công bằng nên tu sĩ tham gia luận kiếm từ trước đến nay đều không được phép mang theo bất cứ pháp bảo phòng thân nào.
Chờ đến Tạ Mịch An không có ngọc bội phòng thân trên người, nàng thu thập hắn sẽ dễ như giết gà.
Trường hợp Tạ Mịch An tự mình nhận thua không muốn đấu với nàng thì sao?
Không sao, đến lúc đó nàng sẽ vứt quyển trục ra trước mặt bọn họ là lập tức sẽ có lý do để giết Tạ Mịch An.
Ôn Vân ăn xong tào phớ, thu chén bát một hồi rồi xoa xoa khóe miệng.
“Tốt rồi, buổi sáng luyện kiếm xong, hiện tại nên nghiên cứu ma pháp, ta phải xem xem có thể sử dụng được ma pháp cấp cao không.....”
“Chờ đã.”
Diệp Sơ Bạch gọi nàng lại.
Ôn Vân buồn bực quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Sơ Bạch cầm một chiếc khăn lụa trắng vươn tay ra.
Hắn nhàn nhạt giải thích: “Chưa lau khô miệng.”
Ôn Vân tay trái cầm ma trượng Tiếp Cốt, tay phải cầm ma trượng Hỏa Sam Mộc, quả thực không còn tay nào để nhận.
Vì thế nàng lười biếng lui lại một bước, đưa đầu lại gần: “Vậy ngươi tùy tiện lau hai cái đi.”
Diệp Sơ Bạch nhíu mày, không nói gì nâng tay lên. Động tác có phần cứng nhắc lau đi vụn đậu nhỏ dính trên miệng nàng.
Hắn đã cực kỳ cẩn thận nhưng ngón tay vẫn lơ đãng đụng trúng cánh môi phấn nộn ấm áp.
Khoảng cách càng gần, mu bàn tay hắn thậm chí còn cảm nhận được hô hấp ấm áp của nàng phả lên.
Bàn tay nam tử thoáng rung lên.
Hắn mím môi giống như lâm phải đại địch, vội vã lau lung tung hai cái rồi quay mặt đi. Bàn tay vẫn nắm chặt khăn lụa, giấu ra sau lưng.
Mấy trăm năm sống trên thế gian của Diệp Sơ Bạch quả thật uổng phí. Cả đời hắn gần như chỉ làm bạn với kiếm, thân thuộc nhất cũng chỉ có ba đồ đệ. Hơn nữa cả ba đều là nam.
Hắn tất nhiên cũng từng tiếp xúc với nữ tu. Chẳng qua đều là trên chiến trường. Khi ấy mũi kiếm hắn hoặc là sẽ không chút lưu tình đâm thủng lồng ngực ma tu, hoặc là sẽ lưu loát cắt cổ các nàng.
Động tác tiếp xúc gần với người khác phái ở khoảng cách gần thế này, quả thực là lần đầu tiên.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn biết được hóa ra lau miệng giúp người khác lại là chuyện khó khăn đến thế.
Đuôi mắt Ôn Vân thoáng cong lên, nàng nói xong hai lời cảm tạ thì vui vẻ xách ma trượng rời đi tiếp tục nghiên cứu ma pháp.
Rõ ràng vừa rồi còn không chút để ý bàn tính chuyện giết người, giờ phút này lại vô tư hồn nhiên như đứa trẻ.
Tựa như loại chuyện giết người này đối với nàng chỉ như chuyện thường tình vậy.
Ngay cả Diệp Sơ Bạch xưa nay vẫn luôn thờ ơ với người khác cũng cảm thấy tò mò, rốt cuộc nàng đến từ đâu, đã trải qua những chuyện gì mà lại có thể bình thản đến vậy?
Chẳng qua Diệp Sơ Bạch còn chưa kịp hỏi thêm, Ôn Vân bên kia đột nhiên buông ma trượng xuống, bê chậu Phượng Hoàng Mộc chạy về phía hắn: “Ngươi mau vào trong!”
Diệp Sơ Bạch: “Vì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.