Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 48: Thưởng Thức Cơ Bắp (3)

Mộ Trầm Sương

17/06/2024

Thiên Lê Thâm từ trong tay phóng ra một khối linh ngọc, một đạo sấm chớp từ trên trời nháy mắt giáng xuống đại đao của Khương Tứ. Chỉ thấy Khương Tứ tức giận gầm lên một tiếng, y phục đen tuyền kín mít che khuất nửa thân trên rách toang.

Cơ bắp rắn chắc vốn được che lấp bỗng bại lộ trước mắt mọi người. Nam nhân mày sắc như kiếm, mắt sáng như sao, vẻ ngoài lãng, nửa thân trên lại trần trụi, tay cầm đại đao. Một màn này cơ hồ khiến đám nữ tu và mấy nam tu có sở thích đặc thù nhìn không chớp mắt.

Mấy sư huynh Thanh Lưu Kiếm Tông oán giận nói: “Đáng giận! Đao tu dám cướp sự nổi bật của kiếm tu!”

Đáng nói hơn chính là ngay cả kiếm tu như Ôn Vân cũng đang nghiêm túc thưởng thức dáng người Khương Tứ.

Ánh mắt Ôn Vân chỉ thuần túy là đánh giá đối phương. Đời trước nàng ở thế giới ma pháp tiếp xúc nhiều nhất chính là đám ma pháp sư dáng vẻ gầy yếu, sắc mặt tái nhợt. Quả thực không có lấy một người có được cơ bắp đẹp đẽ lại điệu thấp như Khương Tứ.

Tất nhiên nàng cũng không cảm thấy chuyện này có gì không đúng. Giống như vừa rồi người khác thưởng thức y phục xinh đẹp của nàng, hiện tại nàng thưởng thức dáng người Khương Tứ cũng là chuyện thường tình. Đâu phải chỉ có nam tu mới có quyền thưởng thức cái đẹp?

“Đẹp mắt?”

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh lạnh lùng.

Ôn Vân lập tức thu hồi tầm mắt, nghiêm túc nói: “Khó coi, đao tu sao có thể tiêu sái như kiếm tu được!”

“Vậy ngươi nhìn Khương Tứ không chớp mắt làm gì?” Diệp Sơ Bạch nhàn nhạt liếc nàng một cái.



Hắn đang muốn nhắc nhở nàng đừng chỉ mải mê thưởng thức dáng người Khương Tứ mà phải tập trung quan sát xem Thiên Lê Thâm ứng phó với đao tu thế nào để còn học theo.....

Đáy mắt Ôn Vân xẹt qua một tia kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn: “Ngươi ghen tị.”

Nàng không phải hỏi mà là khẳng định.

Diệp Sơ Bạch nhíu mày: “Không có.”

Ôn Vân săn sóc mỉm cười, sủng nịnh nói: “Không có gì. Nếu bàn về đẹp, Khương Tứ kia sao có thể bằng một nửa ngươi được! Nếu ngươi nguyện ý hiện thân ở đây, ngay cả ta hôm nay có trang điểm tỉ mỉ đến đâu cũng thua ngươi.”

Thân hình Diệp Sơ Bạch vẫn thẳng tắp như cũ, biểu tình lãnh đạm như ngày thường, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho nàng một cái, duy chỉ có hai tai là lặng lẽ đỏ lên.

Qua một hồi lâu, hắn chợt nghe thấy một âm thanh mơ hồ truyền tới.

“Ngươi không cần giả vờ......”

Hắn còn chưa kịp nghe rõ vế sau Ôn Vân nói là gì, bên kia đã truyền ra một tiếng vang lớn. Mấy môn phái trở về vị trí, tháp Ngàn Trận sắp mở ra.....

Tiếng sấm ầm ầm đi qua, một ông lão mặc cẩm y xanh ngọc xuất hiện trước mắt mọi người, cảm thán nói: “Đảo Xuy Tuyết xưa nay chưa từng náo nhiệt thế này.”

Đảo Xuy Tuyết có hai lão tổ tông kỳ Độ Kiếp, một vị đã sớm lánh đời không màng thế sự, một vị khác chính hiện tại là đảo chủ đương nhiệm, Thiên Trận.



Nghe nói tháp ngàn trận cũng do chính tay vị đảo chủ này thiết kế. Không nghi ngờ gì, vị này chính là đệ nhất trận đạo nổi danh nhất thời điểm hiện tại.

Ông lão vừa bước ra, mọi người phía dưới đều lập tức hành lễ, cung kính chào hỏi: “Bái kiến Thiên Trận tiền bối.”

Thiên Trận quét mắt lướt qua mọi người một lượt rồi gật đầu: “Các ngươi hẳn cũng biết vì sao luận kiếm lần này lại phá lệ khắc nghiệt rồi phải không?”

Ánh mắt ông lão dừng lại trên người Thiên Lê Thâm. Người nọ rất nhanh đã sửa sang lại y phục bị Khương Tứ làm lộn xộn, bái lạy đáp: “Dã tâm của ma tu một lần nữa lại bùng lên, tu sĩ chúng ta phải thu liễm mấy trăm năm bình yên này lại, rèn luyện bản thân, tiêu diệt ma tu!”

Thiên Trận gật đầu: “Không sai. Các ngươi không nên coi luận kiếm lần này là nơi chơi đùa mà phải xem đây như một trận chiến sinh tử, toàn tâm toàn lực ứng phó! Ta nhắc lại một lần nữa, luận kiếm lần này chỉ coi trọng thắng bại, bất kể sống chết! Nếu kẻ nào nhu nhược, hiện tại có thể lập tức rời đi!”

Một câu cuối nói ra giống như tiếng chuông đồng vang vọng, ẩn chứa uy lực mạnh mẽ của cường giả kỳ Độ Kiếp khiến mọi người theo bản năng cúi đầu thấp.

Nhưng tam đại môn phái và tứ đại gia tộc đều không có lấy một người lùi bước. Cho dù nhát gan cũng không dám không đứng thẳng. Bởi lẽ một khi lùi lại, không phải chỉ có bọn họ hổ thẹn mà toàn bộ môn phái và gia tộc cũng thành trò cười trong giới Tu chân. Tới khi trở về, bọn họ đừng hòng có chốn dung thân!

Tạ gia tới muộn nên không chứng kiến được màn tỷ thí giữa Khương Tứ và Thiên Lê Thâm.

Tạ Tầm vỗ vỗ bả vai Tạ Mịch An, thấp giọng dặn dò: “Lần này ta đã đưa toàn bộ đám người Tạ Thập tới tham gia luận kiếm. Bọn họ sẽ bảo hộ đệ trên suốt đường đi tới đỉnh tháp. Nếu trong tháp có gì vướng bận cũng sẽ thay đệ giải quyết, cứ yên tâm.”

Bên trong tháp Ngàn Trận có thể sử dụng pháp bảo phòng thân. Có ngọc bội bên cạnh, Tạ Tầm cũng không lo lắng đệ đệ hắn sẽ xảy ra chuyện gì. Có điều hai ngày nay sắc mặt Tạ Mịch An càng lúc càng tái nhợt, Tạ Tầm có nói gì thì hắn cũng trong dáng vẻ lạc hồn thất phách. Thân là huynh trưởng, Tạ Tầm hiển nhiên vô cùng lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook