Chương 44: Ma Thành Tây Vực Ẩn Lưu Địa Đồ
Y Cô Tiểu Xà
28/09/2023
Thanh Huy quyết định duy trì khoảng cách với Du Thiếu Khanh.
Một là vì bảo vệ an toàn cho bản thân, dù sao thì chỉ cần hắn thoáng qua một cái, vẫn không khống chế nổi trực tiếp nhào tới, hai là vì đảm bảo danh dự của bản thân, Già Lam ở đây cũng nhào tới, đơn giản là muốn mạng của hắn, ba là rửa sạch hiềm nghi, Du Thiếu khanh kia cái gì mà đại bá, cũng chỉ là làm cho Viêm Minh vui vẻ, đến xem hắn một lần, ánh mắt mập mờ, cơ hồ làm cho Thanh Huy muốn chạy trốn.
Thật ra lúc này, đại hội võ lâm đã kết thúc, vậy thì bơi sướng sẽ ở lại cũng thuần tuý là muốn ở trước mặt Thanh Huy xin lỗi, thuận tiện bên cạnh gõ vào sườn Thanh Huy để lộ ra cái nhìn của hắn đối với Du Thiếu Khanh, rất có ý tứ chỉ cần Thanh Huy bộc lộ ra một chút ý niệm trong đầu thì hắn có thể hạ sính lễ.
Những chuyện này làm cho hắn cực kỳ đau đầu, đối với Du Thiếu Khanh thật sự là có thể duy trì khoảng cách bao xa, chính là bao xa... Mà cụ thể bao nhiêu thì phải xem sắc mặt của Già Lam đen bao nhiêu.
Sư phụ, vậy sau này Võ Lâm minh chủ là ai?
Tu dưỡng mấy ngày, dược liệu tốt dùng để nuôi dưỡng, Thanh Huy đã có thể ngồi lên. Lúc này hắn đang dựa vào đệm êm ăn hoa quả Già Lam lấy ra, vừa nói chuyện với Già Lam.
Hắn cũng đang hôn mê ba ngày, trực tiếp bỏ qua đại hội võ lâm, trong lòng có chút tiếc nuối nho nhỏ.
Trời có tiêu.
Hả, minh chủ của Thiết Ưng minh kia?
Thanh Huy cũng không cảm thấy kinh ngạc, lúc nhìn thấy người kia thì cảm thấy võ công của hắn rất cao cường, nhưng nói chuyện đến tiêu khiếu thì hắn không quan tâm đến việc hắn làm minh chủ, mà là phu nhân của hắn:
- Vậy, bọn họ đều đi rồi sao?
Hôm qua đi.
Hả...
Xem ra là không thể gặp lại phu nhân kia. Cho dù đây không phải là mẹ của hắn thì hắn cũng muốn xem thử, nếu mẹ của hắn còn sống thì cũng phải không kém hơn nàng bao nhiêu. Chỉ là mẹ của hắn thích cười, cho dù khóe miệng có một nụ cười, nhưng hôm đó khi nhìn thấy phu nhân kia, khóe miệng của nàng rất bằng phẳng, không có bất kỳ biểu tình nào.
Sao vậy?
Không biết bất giác Thanh Huy đang thở dài, Già Lam ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, cho rằng hắn có gì không dễ chịu.
Không, không có.
Thanh Huy vội vàng lắc đầu, nhìn thấy Già Lam lại đang đọc sách thì không khỏi tò mò:
- Sư phụ, ngươi xem gì?
Phật kinh.
Nếu Thanh Huy không có gì không thoải mái thì Già Lam cũng lập tức cúi đầu nhìn sách, nghiêm túc đầu nhập.
Thanh Huy nghiêm túc như vậy từ trước đến giờ là không nỡ quấy rầy, đầu có mấy sợi tóc rủ xuống, khuôn mặt tinh xảo từ góc độ này nhìn qua, chỉ cảm thấy khuôn mặt thanh tú kia không được, lại có hương vị đặc biệt mê người, lông mi dài nồng đậm sẽ nhẹ nhàng vỗ, ban đêm sẽ tạo thành một hình chiếu đen đặc, theo ánh nến lắc lư mà dài ra, nhưng hiện tại là một mảnh bóng tối rất nhạt, làm cho đôi mắt khép hờ kia có chút mất mát, làm cho Thanh Huy muốn đưa tay vuốt ve, hoặc là dùng môi hôn môi, quỳ lạy...
Vi sư có dễ nhìn như vậy à?
Đường cong màu xanh từ đôi môi ưu mỹ hình dạng phát ra, Già Lam không nhìn thấy Thanh Huy, đưa tay lật trang sách ra, tiếp tục đọc.
Khụ khụ, sư phụ, là người thiên hạ nhìn người tốt nhất, trăm nhìn không ngại!
Yên tĩnh một lát, trong đôi mắt Già Lam hiện lên nụ cười nhìn Thanh Huy, giống như là có chút ý cười, lại giống như mang theo chút trêu tức. Lời nói từ nội tâm của Thanh Huy cũng trong nháy mắt đã trở nên có chút miệng lưỡi lém lém.
Vậy sư phụ, khi nào chúng ta rời khỏi? Chờ thương thế của ta khỏi rồi? Vậy thì chọn minh chủ Võ Lâm đi, tiếp theo phải làm gì?
Thanh Huy có chút chật vật chuyển ánh mắt khỏi, không dám nhìn loạn Già Lam nữa.
Ngươi muốn mang thương thế đi à?
Không không, ta chỉ hỏi một chút. Bọn họ muốn làm gì tiếp theo?
Thanh Huy không quên phải biết minh chủ võ lâm sẽ làm gì, hắn không thấy chọn ra như thế nào, cũng muốn biết hắn sẽ có quyết định như thế nào.
Không biết vì sao, Già Lam nhanh chóng lật ra mấy trang sách, giống như là xem không hết.
Tìm địa đồ, Tây Vực Ma Thành.
Bản đồ? Tây Vực? Ma Thành?
Thanh Huy từng chữ từng chữ nhảy ra bên ngoài, để bày ra sự kinh ngạc của hắn đối với chuyện này.
Bản đồ gì?
Sau khi kinh ngạc, đầu óc của Thanh Huy có chút không đủ dùng, nhìn Già Lam gấp sách lại cần hắn giải thích gấp.
Thanh Tử tự nhủ, năm đó trước khi Lạc Viêm mất tích từng có tiếp xúc với người của Tây Vực, còn giao cho bọn hắn một phần bản đồ, có bảo tàng liên quan.
cuốn sách lên, một đôi mắt của Già Lam bình tĩnh nhìn Thanh Huy:
- Muốn đi à?
Này, chủ động trưng cầu ý kiến của hắn à?
Trong lòng Thanh Huy vui mừng, loại chuyện này đúng là hiếm lạ hơn cả Thượng Thiên Hồng Vũ, nói một không hai, đang trưng cầu ý kiến của hắn?
Không đi nữa à?
Chọn lông mày tinh xảo, Lão Lam nhìn bộ dáng kích động, vui sướng của Thanh Huy, đột nhiên không muốn như ý của hắn đương nhiên, cũng chỉ là nhất thời:
- Vậy thì không đi nữa, sau khi thương thế tốt lên thì trực tiếp trở về núi Thiên Cốt.
Nói xong, Già Lam đang muốn rời khỏi, lập tức làm cho Thanh Huy gấp gáp, kích động quên nói chuyện chính cũng quên các loại chuyện mà Già Lam không thích.
Sư phụ, sư phụ, ta đi đây! Ta đi đây! A...
Dưới tình thế cấp bách, toàn bộ người của Thanh Huy đều nghiêng ra bên ngoài, vết thương đau đớn, người sắp rơi xuống giường
Ngoài dự kiến, Già Lam nhanh chóng quay người lại đỡ lấy hắn, làm cho nhịp tim của Thanh Huy bỗng nhiên trở nên lợi hại hơn rất nhiều.
A... Sư phụ, vết thương, đau đớn... Tê
Sao có thể có thân thể như vậy? Thanh Huy không thích đọc sách, biết từ ngữ cũng không nhiều, nhưng hắn nghĩ đến một từ, tuy dùng để miêu tả một nam nhân của Già Lam có chút khó chịu, nhưng lại là từ sau khi hắn ôm Già Lam có thể nghĩ đến, xem như là chuẩn xác nhất.
Hoa mai lạnh nhạt luôn luôn là hương vị mà Thanh Huy muốn ngửi gần hết sức, hiện tại đang ở chóp mũi của hắn, chỉ cần nhẹ nhàng hít thở là có thể chui vào trong lỗ mũi tiến vào tứ chi bách hài. Một tay là vòng eo không mềm mại bằng nữ tính nhưng cũng không kiên cường như nam nhân, chỉ là vừa vặn tốt, làm cho Thanh Huy ôm cũng không muốn buông ra, hận không thể nhào vào trong thân thể, đến chết cũng không buông.
Kéo tới đâu rồi?
Vẻ mặt Già Lam trì trệ, tùy ý để Thanh Huy cúi đầu ôm cúi đầu đi thăm dò vết thương của hắn.
Hắn còn nhớ lúc hắn tìm được huyệt động bị phá vỡ kia, nhìn thấy Thanh Huy cả người đầy máu, sự phẫn nộ và bối rối trong lòng là chuyện mà hắn chưa từng trải qua. Nếu như không phải ruộng to đã tắt thở thì chắc chắn hắn đã làm cho hắn sống không bằng chết.
Bởi vậy, hắn càng thêm ghét Du Thiếu Khanh.
Lúc Thanh Huy hôn mê, hắn đang không biết để Du Thiếu Khanh tới gần một bước. Khi bơi sướng rời khỏi, cũng không biết hắn làm gì, bảo hắn làm sao cũng không chịu đi, nói là phải ở đây đợi ở bên cạnh Thanh Huy. Du Thiếu Khanh mang đi. Nghe nói lúc hắn rời khỏi cũng quật cường, để bơi sướng thật sự không được, trực tiếp một đao tiếp lấy, khiêng người đi.
Tết nguyên Đán à... Sáu giờ tối lại đến canh một.
Một là vì bảo vệ an toàn cho bản thân, dù sao thì chỉ cần hắn thoáng qua một cái, vẫn không khống chế nổi trực tiếp nhào tới, hai là vì đảm bảo danh dự của bản thân, Già Lam ở đây cũng nhào tới, đơn giản là muốn mạng của hắn, ba là rửa sạch hiềm nghi, Du Thiếu khanh kia cái gì mà đại bá, cũng chỉ là làm cho Viêm Minh vui vẻ, đến xem hắn một lần, ánh mắt mập mờ, cơ hồ làm cho Thanh Huy muốn chạy trốn.
Thật ra lúc này, đại hội võ lâm đã kết thúc, vậy thì bơi sướng sẽ ở lại cũng thuần tuý là muốn ở trước mặt Thanh Huy xin lỗi, thuận tiện bên cạnh gõ vào sườn Thanh Huy để lộ ra cái nhìn của hắn đối với Du Thiếu Khanh, rất có ý tứ chỉ cần Thanh Huy bộc lộ ra một chút ý niệm trong đầu thì hắn có thể hạ sính lễ.
Những chuyện này làm cho hắn cực kỳ đau đầu, đối với Du Thiếu Khanh thật sự là có thể duy trì khoảng cách bao xa, chính là bao xa... Mà cụ thể bao nhiêu thì phải xem sắc mặt của Già Lam đen bao nhiêu.
Sư phụ, vậy sau này Võ Lâm minh chủ là ai?
Tu dưỡng mấy ngày, dược liệu tốt dùng để nuôi dưỡng, Thanh Huy đã có thể ngồi lên. Lúc này hắn đang dựa vào đệm êm ăn hoa quả Già Lam lấy ra, vừa nói chuyện với Già Lam.
Hắn cũng đang hôn mê ba ngày, trực tiếp bỏ qua đại hội võ lâm, trong lòng có chút tiếc nuối nho nhỏ.
Trời có tiêu.
Hả, minh chủ của Thiết Ưng minh kia?
Thanh Huy cũng không cảm thấy kinh ngạc, lúc nhìn thấy người kia thì cảm thấy võ công của hắn rất cao cường, nhưng nói chuyện đến tiêu khiếu thì hắn không quan tâm đến việc hắn làm minh chủ, mà là phu nhân của hắn:
- Vậy, bọn họ đều đi rồi sao?
Hôm qua đi.
Hả...
Xem ra là không thể gặp lại phu nhân kia. Cho dù đây không phải là mẹ của hắn thì hắn cũng muốn xem thử, nếu mẹ của hắn còn sống thì cũng phải không kém hơn nàng bao nhiêu. Chỉ là mẹ của hắn thích cười, cho dù khóe miệng có một nụ cười, nhưng hôm đó khi nhìn thấy phu nhân kia, khóe miệng của nàng rất bằng phẳng, không có bất kỳ biểu tình nào.
Sao vậy?
Không biết bất giác Thanh Huy đang thở dài, Già Lam ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, cho rằng hắn có gì không dễ chịu.
Không, không có.
Thanh Huy vội vàng lắc đầu, nhìn thấy Già Lam lại đang đọc sách thì không khỏi tò mò:
- Sư phụ, ngươi xem gì?
Phật kinh.
Nếu Thanh Huy không có gì không thoải mái thì Già Lam cũng lập tức cúi đầu nhìn sách, nghiêm túc đầu nhập.
Thanh Huy nghiêm túc như vậy từ trước đến giờ là không nỡ quấy rầy, đầu có mấy sợi tóc rủ xuống, khuôn mặt tinh xảo từ góc độ này nhìn qua, chỉ cảm thấy khuôn mặt thanh tú kia không được, lại có hương vị đặc biệt mê người, lông mi dài nồng đậm sẽ nhẹ nhàng vỗ, ban đêm sẽ tạo thành một hình chiếu đen đặc, theo ánh nến lắc lư mà dài ra, nhưng hiện tại là một mảnh bóng tối rất nhạt, làm cho đôi mắt khép hờ kia có chút mất mát, làm cho Thanh Huy muốn đưa tay vuốt ve, hoặc là dùng môi hôn môi, quỳ lạy...
Vi sư có dễ nhìn như vậy à?
Đường cong màu xanh từ đôi môi ưu mỹ hình dạng phát ra, Già Lam không nhìn thấy Thanh Huy, đưa tay lật trang sách ra, tiếp tục đọc.
Khụ khụ, sư phụ, là người thiên hạ nhìn người tốt nhất, trăm nhìn không ngại!
Yên tĩnh một lát, trong đôi mắt Già Lam hiện lên nụ cười nhìn Thanh Huy, giống như là có chút ý cười, lại giống như mang theo chút trêu tức. Lời nói từ nội tâm của Thanh Huy cũng trong nháy mắt đã trở nên có chút miệng lưỡi lém lém.
Vậy sư phụ, khi nào chúng ta rời khỏi? Chờ thương thế của ta khỏi rồi? Vậy thì chọn minh chủ Võ Lâm đi, tiếp theo phải làm gì?
Thanh Huy có chút chật vật chuyển ánh mắt khỏi, không dám nhìn loạn Già Lam nữa.
Ngươi muốn mang thương thế đi à?
Không không, ta chỉ hỏi một chút. Bọn họ muốn làm gì tiếp theo?
Thanh Huy không quên phải biết minh chủ võ lâm sẽ làm gì, hắn không thấy chọn ra như thế nào, cũng muốn biết hắn sẽ có quyết định như thế nào.
Không biết vì sao, Già Lam nhanh chóng lật ra mấy trang sách, giống như là xem không hết.
Tìm địa đồ, Tây Vực Ma Thành.
Bản đồ? Tây Vực? Ma Thành?
Thanh Huy từng chữ từng chữ nhảy ra bên ngoài, để bày ra sự kinh ngạc của hắn đối với chuyện này.
Bản đồ gì?
Sau khi kinh ngạc, đầu óc của Thanh Huy có chút không đủ dùng, nhìn Già Lam gấp sách lại cần hắn giải thích gấp.
Thanh Tử tự nhủ, năm đó trước khi Lạc Viêm mất tích từng có tiếp xúc với người của Tây Vực, còn giao cho bọn hắn một phần bản đồ, có bảo tàng liên quan.
cuốn sách lên, một đôi mắt của Già Lam bình tĩnh nhìn Thanh Huy:
- Muốn đi à?
Này, chủ động trưng cầu ý kiến của hắn à?
Trong lòng Thanh Huy vui mừng, loại chuyện này đúng là hiếm lạ hơn cả Thượng Thiên Hồng Vũ, nói một không hai, đang trưng cầu ý kiến của hắn?
Không đi nữa à?
Chọn lông mày tinh xảo, Lão Lam nhìn bộ dáng kích động, vui sướng của Thanh Huy, đột nhiên không muốn như ý của hắn đương nhiên, cũng chỉ là nhất thời:
- Vậy thì không đi nữa, sau khi thương thế tốt lên thì trực tiếp trở về núi Thiên Cốt.
Nói xong, Già Lam đang muốn rời khỏi, lập tức làm cho Thanh Huy gấp gáp, kích động quên nói chuyện chính cũng quên các loại chuyện mà Già Lam không thích.
Sư phụ, sư phụ, ta đi đây! Ta đi đây! A...
Dưới tình thế cấp bách, toàn bộ người của Thanh Huy đều nghiêng ra bên ngoài, vết thương đau đớn, người sắp rơi xuống giường
Ngoài dự kiến, Già Lam nhanh chóng quay người lại đỡ lấy hắn, làm cho nhịp tim của Thanh Huy bỗng nhiên trở nên lợi hại hơn rất nhiều.
A... Sư phụ, vết thương, đau đớn... Tê
Sao có thể có thân thể như vậy? Thanh Huy không thích đọc sách, biết từ ngữ cũng không nhiều, nhưng hắn nghĩ đến một từ, tuy dùng để miêu tả một nam nhân của Già Lam có chút khó chịu, nhưng lại là từ sau khi hắn ôm Già Lam có thể nghĩ đến, xem như là chuẩn xác nhất.
Hoa mai lạnh nhạt luôn luôn là hương vị mà Thanh Huy muốn ngửi gần hết sức, hiện tại đang ở chóp mũi của hắn, chỉ cần nhẹ nhàng hít thở là có thể chui vào trong lỗ mũi tiến vào tứ chi bách hài. Một tay là vòng eo không mềm mại bằng nữ tính nhưng cũng không kiên cường như nam nhân, chỉ là vừa vặn tốt, làm cho Thanh Huy ôm cũng không muốn buông ra, hận không thể nhào vào trong thân thể, đến chết cũng không buông.
Kéo tới đâu rồi?
Vẻ mặt Già Lam trì trệ, tùy ý để Thanh Huy cúi đầu ôm cúi đầu đi thăm dò vết thương của hắn.
Hắn còn nhớ lúc hắn tìm được huyệt động bị phá vỡ kia, nhìn thấy Thanh Huy cả người đầy máu, sự phẫn nộ và bối rối trong lòng là chuyện mà hắn chưa từng trải qua. Nếu như không phải ruộng to đã tắt thở thì chắc chắn hắn đã làm cho hắn sống không bằng chết.
Bởi vậy, hắn càng thêm ghét Du Thiếu Khanh.
Lúc Thanh Huy hôn mê, hắn đang không biết để Du Thiếu Khanh tới gần một bước. Khi bơi sướng rời khỏi, cũng không biết hắn làm gì, bảo hắn làm sao cũng không chịu đi, nói là phải ở đây đợi ở bên cạnh Thanh Huy. Du Thiếu Khanh mang đi. Nghe nói lúc hắn rời khỏi cũng quật cường, để bơi sướng thật sự không được, trực tiếp một đao tiếp lấy, khiêng người đi.
Tết nguyên Đán à... Sáu giờ tối lại đến canh một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.