Chương 45: Ngửi Một Chút Liền Đến Cảm Giác
Y Cô Tiểu Xà
28/09/2023
Chính là đau, sư phụ ngươi bảo ta chậm rãi... Từ từ là tốt rồi...
Cánh tay nắm chặt một chút, Thanh Huy chôn mặt ở bên hông của Già Lam, tiếng nói chuyện có chút khó chịu, dẫn dắt hơi khàn khàn, giống như là thật đau không chịu nổi.
Trước nằm xuống, ta đi gọi Minh Đức tới.
Già Lam cẩn thận đỡ sau lưng Thanh Huy, để người nằm ngang xong, nhìn thấy Thanh Huy cau chặt ấn đường gấp gáp, dặn dò hai tiếng rồi lập tức rời khỏi.
Trong phòng yên tĩnh một lát, tiếp theo chính là một tiếng ngâm khó nhịn được, khàn khàn, dẫn dắt từng tia từng tia thanh nghĩ.
Thanh Huy cắn răng chịu đựng nhiệt độ dưới bụng tăng vọt tới, trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng ngày đó khi hắn còn đang nằm mơ.
Hắn ôm chặt Già Lam, thân thể dán vào thân thể, nắm cả eo tay giống y chang, đơn giản, đơn giản, đêm đó quả thật đã ôm Già Lam vào trong Hoài!
Thanh Huy ảo não gầm nhẹ, không hiểu vì sao hắn lại muốn tìm bất mãn như vậy, chỉ là ôm một cái, nghe mùi vị, hắn đã không cầm nổi nữa!
Hắn lén lút nhìn ra cửa, không có ai đi vào, nhưng lại cẩn thận nghe ngóng, vẫn không có ai, một tay vụng trộm đưa xuống dưới.
Đáng thương cho tiểu xử nam của hắn, trước đây mỗi lần sáng sớm đều luyện một chút Võ Chính, lần trước là trực tiếp bị Già Lam làm cho sợ đến mềm nhũn, lần này
Thí chủ Già Lam vật dụng nóng vội, lão nạp đang chắc chắn chữa trị tốt tiểu huynh đệ của Thanh Huy.
Âm thanh hùng hậu ấm ngừng lại truyền đến, Thanh Huy dứt khoát thu hồi tay, nhìn chỗ đó, phát hiện có chút đệm chăn, hơi nhô lên một chút.
Mà lúc này, bọn họ lại đẩy cửa ra!
Trong lòng quýnh lên, Thanh Huy đột nhiên phun ra một ý nghĩ, sau đó lập tức đưa tay nhét cái thứ đang ưỡn thẳng kia... nhét vào đai lưng, đè xuống!
Tiểu huynh đệ, có gì mà không thoải mái chứ?
Hai người đều là cao thủ, bộ pháp đi đường rất nhẹ, một đường tới đây xem ra không nhanh không chậm, nhưng cũng là dùng tốc độ nhanh nhất để đến đây.
Minh Đức đại sư.
Thanh Huy hít sâu một hơi nhìn qua, đang đối đầu với Minh Đức thì trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ rõ ràng, giống như có thể nhìn thấu tất cả, hắn lập tức cảm thấy mình thật bẩn:
- Ta... Chính là mới kích động, kết quả kéo đau đớn, đồng thời không có trở ngại.
Hả? Như thế? Còn làm phiền tiểu huynh đệ nắm tay ra, để cho lão nạp tay cầm mạch.
Minh Đức dịu dàng cười một tiếng, đứng ở bên cạnh chờ Thanh Huy đưa tay ra.
... Được rồi.
Dưới ánh mắt của hai người, Thanh Huy có chút không tình nguyện duỗi nắm đấm ra, sau đó nhìn thấy Minh Đức đưa tay vào tay huynh đệ nhà mình vừa vặn sờ soạng, một mặt khó chịu không thôi.
Có gì mà không thoải mái chứ?
Già Lam ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Huy như thế thì lập tức mở miệng, Thanh Huy vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Không sao, không có gì đáng ngại.
Minh Đức qua một hồi mở miệng, nhìn về phía Già Lam, sau đó lại nhìn về phía Thanh Huy, ánh mắt... Có chút ý tứ hàm súc như vậy:
- Sau này phải khống chế cảm xúc, chớ có quá xúc động.
Thanh Huy:
- ...
Này, đang nhắc nhở hắn cái gì? Thanh Huy cảm thấy Minh Đức giống như biết quá nhiều...
Qua mười ngày, Thanh Huy cuối cùng cũng có thể xuống giường hoạt động, xương sườn gãy ở ngực đã được rồi, điểm này hắn vô cùng bội phục Minh Đức, dùng dược liệu của hắn lại thêm vào nội lực của Thiếu Lâm thuần dương hắn lại có thể nhanh chóng như thế! Lúc đầu, hắn cho rằng hắn phải qua nhiều tháng mới có thể làm được!
Sư phụ, vậy thì Minh Đức đại sư thật lợi hại! Ta cũng vậy, ha ha!
Từ biệt Thiếu Lâm, cuối cùng Thanh Huy cũng có thể đi ra ngoài, tâm tình vô cùng không tệ, cưỡi ngựa mà nói không nghe bên cạnh Già Lam, nhiều nhất chính là khen Minh Đức thuốc lợi hại, ăn hơn mười ngày thức ăn làm cho hắn phải phai nhạt ra khỏi miệng.
Ừm, y thuật của Minh Đức không tệ.
Già Lam nhàn nhạt trả lời.
Vâng, sư phụ, trước kia ngươi quen biết với Minh Đức đại sư?
Thanh Huy bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày nay, nhìn hai người bọn hắn nói chuyện rất là hợp nhau, giống như là đã sớm quen biết, nhưng hiện tại nhìn thấy Già Lam vẻ mặt không thay đổi lại có chút hoài nghi:
- Ta thấy, các ngươi cũng không tệ.
Người xuất gia luôn luôn giỏi về tiếp đón.
Già Lam như là tổng kết, híp mắt nhìn con đường phía trước:
- Mau mau, mặt trời vừa lặn đã lên đến thôn trấn.
Được rồi!
Lần này, hai người bọn họ trực tiếp đi về phía tây, đi về phía Tây Vực, và lúc đến là đường không gặp nhau, một đường người thưa thớt, nhưng cây cối cũng rất phồn thịnh.
Khi Thanh Huy đưa ra ý định đi Tây Vực thì vẫn đang lo lắng sẽ rơi vào lộ trình của rất nhiều môn phái cũng đi Tây Vực, bởi vậy có vẻ hơi lo lắng. Dù sao tuổi nhỏ chưa trải qua chuyện gì, cho dù không cảm thấy hứng thú đối với bảo tàng, nhưng cũng cảm thấy hứng thú đối với hành vi mạo hiểm.
Khi hắn nói chuyện này cho Già Lam thì chỉ nghe hắn cười một tiếng, nói với những môn phái kia nhiều lắm là trước khi trinh sát tìm hiểu dọc theo đường đi, đại bộ phận đội chắc chắn sẽ phải đi an chỉnh lại cử động thân. Không kém nhiều lắm cũng chỉ là hai ngày này, không kém bao nhiêu.
Chuyến đi này cũng không phải đến đại hội võ lâm nhiều nhất cũng chỉ mất nửa tháng, chỉ là đến sơn phong Tây Vực thì phải mất mười ngày nửa tháng, sau đó mới tiến vào Tây Vực.
Trong tầm mắt của hắn đều là thê lương cát vàng, thiên địa bao la.
Ma Thành, là ở chỗ sâu trong cát vàng cuồn cuộn, đến đó nhất định phải có người dẫn đường, nếu không không cẩn thận sẽ bị lạc trong cát vàng, vô vọng đi ra. Mà đoạn đường này, nghe nói giống nhau cần phải mất mười ngày nửa tháng, còn phải xem thời tiết như thế nào, nếu như không có gió trời tốt, mười ngày cũng sẽ đến, nhưng một khi gió thôi biến thiên, tuyệt đối không thể tiếp tục, cần chờ thêm mới có thể tiếp tục. Mà gió lớn thổi qua, ngắn có thể là một cái chớp mắt, dài có thể là ba ngày năm ngày. Bởi vậy, trên đường là phải mang theo đủ nguồn nước.
Nghe thấy lời giải thích của Già Lam, Thanh Huy lập tức tràn ngập hiếu kỳ đối với Tây Vực, trong lòng chỉ muốn lập tức bay qua, nhìn thấy cát vàng đầy đất, thiên địa thê lương hùng tráng.
Nhưng có gấp mấy thì bọn họ cũng không đi đường suốt đêm. Bởi vì Già Lam nói, lúc này cần phải duy trì thể lực, huống chi Thanh Huy mới khỏi bệnh, không thể đi đường quá nhanh.
Sư phụ, ta muốn hỏi chuyện kiếm này...
Giống như lời của Già Lam, bọn họ ở một thôn trấn dưới ánh mặt trời lặn, được chọn nhà hay khách trọ ở lại, Thanh Huy ngồi chờ thêm đồ ăn nhìn một đám nhân sĩ giang hồ xung quanh mình nhỏ giọng hỏi.
Lúc thanh kiếm này bị nhặt lên, hắn đang phát điên, gào thét gì mà Lạc Viêm muốn giết hắn, nói kiếm này là của hắn, làm cho hắn vô cùng kỳ quái. Mà hiện tại lại biết rằng bảo tàng này chính là có liên quan đến Lạc Viêm, lập tức thanh kiếm này vô cùng thần bí ở trong mắt Thanh Huy.
Khi ngươi sinh nhật mười sáu tuổi, ta sẽ tặng cho ngươi.
Bọn họ ngồi ở một góc sạch sẽ, Già Lam nhìn Thanh Huy mang lên, nhàn nhạt cười với chén trà từ chỗ của Thiếu Lâm từ Minh Đức. Khi rời khỏi hắn đã nghĩ, một chén trà dẫn đường này là làm gì, chính là dùng ở đây.
Nhưng, nhưng người trong động kia nói...
Thanh Huy nhìn bốn phía, nuốt nước miếng cẩn thận từng li từng tí:
- Là Lạc Viêm gì đó... A, đúng rồi, sao bọn họ lại xử lý người kia? Sao bọn họ lại bắt hắn đến? Nếu như...
Chuyện của người ta ở Thiếu Lâm, ngươi không cần biết quá nhiều.
Già Lam bưng lên chén trà uống nước ấm, cổ tay và ống tay áo hơi trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, lập tức làm cho Thanh Huy nhìn thẳng mắt:
- Nhưng mà hắn chắc là bị giam quá lâu rồi, đầu óc hồ đồ. Lạc Viêm Kiếm vô cùng rực rỡ, chuôi kiếm khảm chính là màu đỏ như thép, vỏ kiếm do thiên hạ nhất xảo công chế tạo thành, trên đời vô song.
Giọng điệu có chút trào phúng, Già Lam nói xong liếc mắt nhìn bình hoa giản dị kiếm đeo bên hông Thanh Huy, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một đường cong, giống như đang cười hắn tự làm mất mặt.
Ánh mắt Thanh Huy lập tức rời khỏi bàn tay đang buông lỏng của Già Lam, hai tay nắm chặt lấy kiếm, khuôn mặt có chút đỏ:
- Vậy thì, kiếm này cũng là thiên hạ chỉ có! Lộng lẫy lại không gì không tầm thường, ta lại hàng ngày thích cái này!
Nhất định là đầu óc của ruộng to hồ đồ, nói chuyện cũng luôn điên điên điên đảo!
Cuối cùng, Thanh Huy lại thêm một câu, cầm gấp kiếm cúi đầu, cũng bỏ qua nụ cười trào phúng bên môi Già Lam, hơn nữa nhàn nhạt hài lòng.
Cánh tay nắm chặt một chút, Thanh Huy chôn mặt ở bên hông của Già Lam, tiếng nói chuyện có chút khó chịu, dẫn dắt hơi khàn khàn, giống như là thật đau không chịu nổi.
Trước nằm xuống, ta đi gọi Minh Đức tới.
Già Lam cẩn thận đỡ sau lưng Thanh Huy, để người nằm ngang xong, nhìn thấy Thanh Huy cau chặt ấn đường gấp gáp, dặn dò hai tiếng rồi lập tức rời khỏi.
Trong phòng yên tĩnh một lát, tiếp theo chính là một tiếng ngâm khó nhịn được, khàn khàn, dẫn dắt từng tia từng tia thanh nghĩ.
Thanh Huy cắn răng chịu đựng nhiệt độ dưới bụng tăng vọt tới, trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng ngày đó khi hắn còn đang nằm mơ.
Hắn ôm chặt Già Lam, thân thể dán vào thân thể, nắm cả eo tay giống y chang, đơn giản, đơn giản, đêm đó quả thật đã ôm Già Lam vào trong Hoài!
Thanh Huy ảo não gầm nhẹ, không hiểu vì sao hắn lại muốn tìm bất mãn như vậy, chỉ là ôm một cái, nghe mùi vị, hắn đã không cầm nổi nữa!
Hắn lén lút nhìn ra cửa, không có ai đi vào, nhưng lại cẩn thận nghe ngóng, vẫn không có ai, một tay vụng trộm đưa xuống dưới.
Đáng thương cho tiểu xử nam của hắn, trước đây mỗi lần sáng sớm đều luyện một chút Võ Chính, lần trước là trực tiếp bị Già Lam làm cho sợ đến mềm nhũn, lần này
Thí chủ Già Lam vật dụng nóng vội, lão nạp đang chắc chắn chữa trị tốt tiểu huynh đệ của Thanh Huy.
Âm thanh hùng hậu ấm ngừng lại truyền đến, Thanh Huy dứt khoát thu hồi tay, nhìn chỗ đó, phát hiện có chút đệm chăn, hơi nhô lên một chút.
Mà lúc này, bọn họ lại đẩy cửa ra!
Trong lòng quýnh lên, Thanh Huy đột nhiên phun ra một ý nghĩ, sau đó lập tức đưa tay nhét cái thứ đang ưỡn thẳng kia... nhét vào đai lưng, đè xuống!
Tiểu huynh đệ, có gì mà không thoải mái chứ?
Hai người đều là cao thủ, bộ pháp đi đường rất nhẹ, một đường tới đây xem ra không nhanh không chậm, nhưng cũng là dùng tốc độ nhanh nhất để đến đây.
Minh Đức đại sư.
Thanh Huy hít sâu một hơi nhìn qua, đang đối đầu với Minh Đức thì trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ rõ ràng, giống như có thể nhìn thấu tất cả, hắn lập tức cảm thấy mình thật bẩn:
- Ta... Chính là mới kích động, kết quả kéo đau đớn, đồng thời không có trở ngại.
Hả? Như thế? Còn làm phiền tiểu huynh đệ nắm tay ra, để cho lão nạp tay cầm mạch.
Minh Đức dịu dàng cười một tiếng, đứng ở bên cạnh chờ Thanh Huy đưa tay ra.
... Được rồi.
Dưới ánh mắt của hai người, Thanh Huy có chút không tình nguyện duỗi nắm đấm ra, sau đó nhìn thấy Minh Đức đưa tay vào tay huynh đệ nhà mình vừa vặn sờ soạng, một mặt khó chịu không thôi.
Có gì mà không thoải mái chứ?
Già Lam ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Huy như thế thì lập tức mở miệng, Thanh Huy vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Không sao, không có gì đáng ngại.
Minh Đức qua một hồi mở miệng, nhìn về phía Già Lam, sau đó lại nhìn về phía Thanh Huy, ánh mắt... Có chút ý tứ hàm súc như vậy:
- Sau này phải khống chế cảm xúc, chớ có quá xúc động.
Thanh Huy:
- ...
Này, đang nhắc nhở hắn cái gì? Thanh Huy cảm thấy Minh Đức giống như biết quá nhiều...
Qua mười ngày, Thanh Huy cuối cùng cũng có thể xuống giường hoạt động, xương sườn gãy ở ngực đã được rồi, điểm này hắn vô cùng bội phục Minh Đức, dùng dược liệu của hắn lại thêm vào nội lực của Thiếu Lâm thuần dương hắn lại có thể nhanh chóng như thế! Lúc đầu, hắn cho rằng hắn phải qua nhiều tháng mới có thể làm được!
Sư phụ, vậy thì Minh Đức đại sư thật lợi hại! Ta cũng vậy, ha ha!
Từ biệt Thiếu Lâm, cuối cùng Thanh Huy cũng có thể đi ra ngoài, tâm tình vô cùng không tệ, cưỡi ngựa mà nói không nghe bên cạnh Già Lam, nhiều nhất chính là khen Minh Đức thuốc lợi hại, ăn hơn mười ngày thức ăn làm cho hắn phải phai nhạt ra khỏi miệng.
Ừm, y thuật của Minh Đức không tệ.
Già Lam nhàn nhạt trả lời.
Vâng, sư phụ, trước kia ngươi quen biết với Minh Đức đại sư?
Thanh Huy bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày nay, nhìn hai người bọn hắn nói chuyện rất là hợp nhau, giống như là đã sớm quen biết, nhưng hiện tại nhìn thấy Già Lam vẻ mặt không thay đổi lại có chút hoài nghi:
- Ta thấy, các ngươi cũng không tệ.
Người xuất gia luôn luôn giỏi về tiếp đón.
Già Lam như là tổng kết, híp mắt nhìn con đường phía trước:
- Mau mau, mặt trời vừa lặn đã lên đến thôn trấn.
Được rồi!
Lần này, hai người bọn họ trực tiếp đi về phía tây, đi về phía Tây Vực, và lúc đến là đường không gặp nhau, một đường người thưa thớt, nhưng cây cối cũng rất phồn thịnh.
Khi Thanh Huy đưa ra ý định đi Tây Vực thì vẫn đang lo lắng sẽ rơi vào lộ trình của rất nhiều môn phái cũng đi Tây Vực, bởi vậy có vẻ hơi lo lắng. Dù sao tuổi nhỏ chưa trải qua chuyện gì, cho dù không cảm thấy hứng thú đối với bảo tàng, nhưng cũng cảm thấy hứng thú đối với hành vi mạo hiểm.
Khi hắn nói chuyện này cho Già Lam thì chỉ nghe hắn cười một tiếng, nói với những môn phái kia nhiều lắm là trước khi trinh sát tìm hiểu dọc theo đường đi, đại bộ phận đội chắc chắn sẽ phải đi an chỉnh lại cử động thân. Không kém nhiều lắm cũng chỉ là hai ngày này, không kém bao nhiêu.
Chuyến đi này cũng không phải đến đại hội võ lâm nhiều nhất cũng chỉ mất nửa tháng, chỉ là đến sơn phong Tây Vực thì phải mất mười ngày nửa tháng, sau đó mới tiến vào Tây Vực.
Trong tầm mắt của hắn đều là thê lương cát vàng, thiên địa bao la.
Ma Thành, là ở chỗ sâu trong cát vàng cuồn cuộn, đến đó nhất định phải có người dẫn đường, nếu không không cẩn thận sẽ bị lạc trong cát vàng, vô vọng đi ra. Mà đoạn đường này, nghe nói giống nhau cần phải mất mười ngày nửa tháng, còn phải xem thời tiết như thế nào, nếu như không có gió trời tốt, mười ngày cũng sẽ đến, nhưng một khi gió thôi biến thiên, tuyệt đối không thể tiếp tục, cần chờ thêm mới có thể tiếp tục. Mà gió lớn thổi qua, ngắn có thể là một cái chớp mắt, dài có thể là ba ngày năm ngày. Bởi vậy, trên đường là phải mang theo đủ nguồn nước.
Nghe thấy lời giải thích của Già Lam, Thanh Huy lập tức tràn ngập hiếu kỳ đối với Tây Vực, trong lòng chỉ muốn lập tức bay qua, nhìn thấy cát vàng đầy đất, thiên địa thê lương hùng tráng.
Nhưng có gấp mấy thì bọn họ cũng không đi đường suốt đêm. Bởi vì Già Lam nói, lúc này cần phải duy trì thể lực, huống chi Thanh Huy mới khỏi bệnh, không thể đi đường quá nhanh.
Sư phụ, ta muốn hỏi chuyện kiếm này...
Giống như lời của Già Lam, bọn họ ở một thôn trấn dưới ánh mặt trời lặn, được chọn nhà hay khách trọ ở lại, Thanh Huy ngồi chờ thêm đồ ăn nhìn một đám nhân sĩ giang hồ xung quanh mình nhỏ giọng hỏi.
Lúc thanh kiếm này bị nhặt lên, hắn đang phát điên, gào thét gì mà Lạc Viêm muốn giết hắn, nói kiếm này là của hắn, làm cho hắn vô cùng kỳ quái. Mà hiện tại lại biết rằng bảo tàng này chính là có liên quan đến Lạc Viêm, lập tức thanh kiếm này vô cùng thần bí ở trong mắt Thanh Huy.
Khi ngươi sinh nhật mười sáu tuổi, ta sẽ tặng cho ngươi.
Bọn họ ngồi ở một góc sạch sẽ, Già Lam nhìn Thanh Huy mang lên, nhàn nhạt cười với chén trà từ chỗ của Thiếu Lâm từ Minh Đức. Khi rời khỏi hắn đã nghĩ, một chén trà dẫn đường này là làm gì, chính là dùng ở đây.
Nhưng, nhưng người trong động kia nói...
Thanh Huy nhìn bốn phía, nuốt nước miếng cẩn thận từng li từng tí:
- Là Lạc Viêm gì đó... A, đúng rồi, sao bọn họ lại xử lý người kia? Sao bọn họ lại bắt hắn đến? Nếu như...
Chuyện của người ta ở Thiếu Lâm, ngươi không cần biết quá nhiều.
Già Lam bưng lên chén trà uống nước ấm, cổ tay và ống tay áo hơi trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, lập tức làm cho Thanh Huy nhìn thẳng mắt:
- Nhưng mà hắn chắc là bị giam quá lâu rồi, đầu óc hồ đồ. Lạc Viêm Kiếm vô cùng rực rỡ, chuôi kiếm khảm chính là màu đỏ như thép, vỏ kiếm do thiên hạ nhất xảo công chế tạo thành, trên đời vô song.
Giọng điệu có chút trào phúng, Già Lam nói xong liếc mắt nhìn bình hoa giản dị kiếm đeo bên hông Thanh Huy, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một đường cong, giống như đang cười hắn tự làm mất mặt.
Ánh mắt Thanh Huy lập tức rời khỏi bàn tay đang buông lỏng của Già Lam, hai tay nắm chặt lấy kiếm, khuôn mặt có chút đỏ:
- Vậy thì, kiếm này cũng là thiên hạ chỉ có! Lộng lẫy lại không gì không tầm thường, ta lại hàng ngày thích cái này!
Nhất định là đầu óc của ruộng to hồ đồ, nói chuyện cũng luôn điên điên điên đảo!
Cuối cùng, Thanh Huy lại thêm một câu, cầm gấp kiếm cúi đầu, cũng bỏ qua nụ cười trào phúng bên môi Già Lam, hơn nữa nhàn nhạt hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.