Chương 9: Chương 5.1
PemDan
12/08/2015
Đồ nhi… Là Nam Nhân…
Từng giọt mặn đắng rơi từ khóe mắt hắn đọng lại trên da mặt ta, lăn dài thành một vòng cung rồi biến mất, để lại cái ướt át lành lạnh… Đồ nhi… khóc, hắn khóc… Giọng hắn khàn khàn vô lực, cả cơ thể hắn đè nặng trên người ta, cổ họng phát ra từng tiếng nức nở, thanh âm xa lạ mà quen thuộc…
“Sư phụ, sư phụ… người nói đồ nhi làm sao nhìn người chết đây? Sư phụ… Đồ nhi làm sao để người chết đây? Sư phụ… Sư phụ…”
Từng tiếng “Sư phụ” nỉ non bóp nghẹt trái tim ta, ép lồng ngực ta đau đớn đến không thở nổi…
Bảo Linh của ta, tiểu Bảo Linh của ta, hắn chưa bao giờ khóc đến thương tâm như vậy.
Ngày ta gặp hắn lần đầu tiên, hắn bị trói cứng trên bàn tế chờ thuồng luồng đến ăn thịt, nhưng hắn chỉ mở to đôi mắt diễm lệ mà nhìn ta chém chết nó, hoàn toàn không có một tia sợ hãi, khác xa với những đứa trẻ cùng tuổi…
Hắn luyện công phu cùng ta, bị thương cũng không kêu, gãy tay cũng không khóc, chỉ mím môi để ta nối lại xương cho hắn…
Hắn cùng Rết tinh giao chiến, thương tích đầy mình, nửa mặt bị hủy, hắn cũng không nhíu mày lấy một cái…
Vậy mà giờ đây hắn khóc…
Giờ phút âm dương cách biệt, hắn nhường thuốc giải duy nhất cho ta, bản thân hắn tự nguyện chết để cứu ta, hắn lại ôm lấy ta mà khóc như một đứa trẻ…
Ta biết hắn khóc không phải vì hắn sợ chết, hắn chưa từng sợ, cũng như ta vậy, nhưng mà cái hắn sợ…
Lại vừa vặn là cái ta cũng sợ.
Vận sức đẩy một cái, trời đất đảo điên, đồ nhi trợn mắt nhìn ta nằm trên hắn, nhìn ta cúi xuống gần tới môi hắn. Thời điểm chất lỏng màu vàng chảy từ trong miệng ta tràn vào miệng hắn, đồ nhi bắt đầu ý thức được rằng phải phản kháng.
Chà…
Nói sao nhỉ?
Dù ta là nữ nhân, dù ta đã hơn bảy trăm tuổi, nhưng dù sao ta cũng là sư phụ hắn, khi đồ nhi phản kháng cũng là lúc ta dùng pháp lực chế trụ toàn thân hắn, một tay bóp tại yết hầu ép hắn nuốt xuống.
“S…Sư phụ…”
Hai cánh môi thâm tím của ta ở trên môi mỏng của hắn trêu chọc gặm cắn, toàn thân hắn cứng đờ, cuối cùng ý nghĩ phản kháng cũng không còn, cho đến khi định thân thuật hóa giải, hắn liền ôm lấy ta, cả hai điên cuồng dây dưa…
“Đồ nhi ngốc, cuối cùng cũng chịu thừa nhận.” Ta cười khẽ.
***
Năm thứ mười khi đồ nhi lần đầu chịu thiên kiếp, ba đạo thiên lôi đánh xuống, đối với thượng tiên như ta chẳng hề để vào mắt, nhưng đồ nhi khi đó chỉ có hơn mười năm tu hành, chịu được một đạo cũng đã là gắng hết sức.
Ta dạy cho hắn dựng kết giới, hai đạo thiên lôi đã đủ chọc thủng, đạo thứ ba đánh thẳng vào người hắn. Khi ta chạy tới, toàn thân hắn đã không còn chỗ nào nguyên lành, mà y phục… cũng bị cháy hết!
Kể từ đó ta phát hiện hắn là nam nhân, nhưng lạ một điều là, ta không hề chán ghét hắn lừa dối ta từng ấy năm, ta chỉ trách bản thân đã quá hấp tấp nhận hắn làm đồ đệ mà không tìm hiểu hắn kĩ hơn, trách bản thân vô trách nhiệm với hắn, kết quả, mười năm chung sống lại không phát hiện thân phận thật sự của hắn.
Nhưng dù sao nam nữ cũng có sự khác biệt, ta từ mười tuổi đã lên Thanh Sơn bái sư tu đạo, nam nhân tiếp xúc qua cũng chỉ có phụ thân đã sớm qua đời. Trên Thanh Sơn toàn là nữ nhân, hắn là nam nhân đầu tiên mà ta tiếp xúc lâu như vậy. Theo tổ chế đặt ra, nam nhân không được bước chân lên núi, theo giáo điều răn dạy, ta phải đuổi hắn khỏi Thanh Sơn, phế toàn bộ tu vi của hắn.
Nhưng mà, nhìn hắn thoi thóp nằm trên giường, cả người thương tích vì thiên lôi… Ta lại không nỡ…
Ta không nỡ đuổi hắn, lại không dám tiếp xúc với hắn, cho nên khi hắn tỉnh lại, ta liền lấy cớ hắn không có ôn nhu của nữ tử mà đuổi hắn khỏi Vô Thường cung, xuống dưới núi cùng các tiểu bối tiếp xúc, để hắn rời khỏi ta. Cho dù hắn không muốn, ta cũng không muốn, nhưng ta ép bản thân cứng rắn, hắn đã có thể giấu ta mười năm, làm sao không thể qua mặt những tiểu bối đồng môn? Cho nên ta an tâm đẩy hắn đi, đẩy hắn xa khỏi ta.
Mười bảy ngày, ta đuổi hắn xuống núi mười bảy ngày, mười bảy đêm ta không hề chợp mắt. Ta lại lo hắn sơ sẩy bị người khác phát hiện, lo lắng hắn không quen với hoàn cảnh mới, lo lắng hắn bị các trưởng lão tiểu bối làm khó…
Mười bảy ngày ta không có tâm trạng làm gì, chỉ ngây ngốc ngồi trên bảo tọa nhìn về phía xa, ta hoàn toàn có thể dời thần thức xuống núi nhìn hắn, nhưng ta sợ… Sợ rằng thấy hắn rồi sẽ không kìm được mà gọi hắn trở về.
Sau đó ta bắt đầu nghĩ mông lung, nghĩ tới mười năm kia hắn chung sống cùng ta.
Mười ba tuổi, hắn bắt đầu lạnh nhạt với ta, sống chết cũng không muốn ngủ chung giường với ta nữa.
Mười bốn tuổi, hắn bị ốm một trận, khi mở miệng nói thanh âm liền giống như lưỡi cưa cùn mài vào ống sắt, trầm trầm ồ ồ, sau đó cả ngày hắn trốn trong phòng không ra, ta gặng hỏi thế nào cũng không chịu mở miệng nữa. Y phục hắn mặc từ sau đó liền trở nên kín mít, từ cằm trở xuống không hở ra chỗ nào.
Mười lăm tuổi… ta nhẩm tính tiểu cô nương bình thường đã bắt đầu trổ mã, nhưng hắn như cũ chỉ cao lên chứ không có dấu hiệu gì, cho nên ta giúp hắn hầm canh đu đủ xanh chân giò, ai ngờ hắn lạnh mặt, một ngụm cũng không chịu uống! Mỗi lần ta nhờ hắn chà lưng hắn đều như phải bỏng, phất áo chạy mất.
Mười sáu tuổi, một tháng một lần hắn trốn trong phòng bảy ngày không chịu ra, nói là quỳ thủy* tới! Ta còn vui mừng cuối cùng hắn cũng đã ra dáng cô nương, chỉ là bây giờ nghĩ lại, có lẽ khi đó hắn chỉ muốn đối phó nghi ngờ của ta…
(Khụ… Có ai không biết “quỳ thủy” là gì hơm?)
Mười bảy tuổi, tiên thuật của hắn có chút tịnh tiến, hắn bấy giờ mới chịu mở miệng nói chuyện thường xuyên, thanh âm êm ái dễ nghe, tựa như chim hoàng oanh hót trong mưa, tuy thái độ vẫn còn lạnh lùng xa cách, nhưng sẽ không còn phản kháng khi ta tiếp cận hắn quá gần…
Từ đó về sau hắn càng cẩn trọng, một chút sơ hở cũng không lộ ra, ngày càng giống một tiểu cô nương lãnh đam, còn ta thì chẳng mảy may nghi ngờ, cho đến khi…
Không dưới một lần ta tự giễu bản thân, nhưng lại không hề oán hắn lấy một lần.
Ngày thứ mười bảy xa hắn, ta nhận ra rằng mình nhớ hắn… Khi hắn chải tóc cho ta, xin ta trở về Vô Thường cung, cuối cùng ta biết rằng bản thân sẽ không thể xa hắn…
Nhưng mà, tâm tư ta không kín đáo như hắn, một khi ta biết hắn là nam nhân rồi, sẽ không thể đối xử với hắn như xưa nữa, hắn sớm muộn cũng sẽ nhận ra.
Cho nên ta dùng tiên thuật tự ám thị bản thân quên đi, quên đi rằng ta đã từng nhìn thấy cơ thể hắn, quên đi hắn là nam nhân… Nhờ vậy mà ta có thể vô tư đối diện với hắn, trêu đùa hắn…
Từng giọt mặn đắng rơi từ khóe mắt hắn đọng lại trên da mặt ta, lăn dài thành một vòng cung rồi biến mất, để lại cái ướt át lành lạnh… Đồ nhi… khóc, hắn khóc… Giọng hắn khàn khàn vô lực, cả cơ thể hắn đè nặng trên người ta, cổ họng phát ra từng tiếng nức nở, thanh âm xa lạ mà quen thuộc…
“Sư phụ, sư phụ… người nói đồ nhi làm sao nhìn người chết đây? Sư phụ… Đồ nhi làm sao để người chết đây? Sư phụ… Sư phụ…”
Từng tiếng “Sư phụ” nỉ non bóp nghẹt trái tim ta, ép lồng ngực ta đau đớn đến không thở nổi…
Bảo Linh của ta, tiểu Bảo Linh của ta, hắn chưa bao giờ khóc đến thương tâm như vậy.
Ngày ta gặp hắn lần đầu tiên, hắn bị trói cứng trên bàn tế chờ thuồng luồng đến ăn thịt, nhưng hắn chỉ mở to đôi mắt diễm lệ mà nhìn ta chém chết nó, hoàn toàn không có một tia sợ hãi, khác xa với những đứa trẻ cùng tuổi…
Hắn luyện công phu cùng ta, bị thương cũng không kêu, gãy tay cũng không khóc, chỉ mím môi để ta nối lại xương cho hắn…
Hắn cùng Rết tinh giao chiến, thương tích đầy mình, nửa mặt bị hủy, hắn cũng không nhíu mày lấy một cái…
Vậy mà giờ đây hắn khóc…
Giờ phút âm dương cách biệt, hắn nhường thuốc giải duy nhất cho ta, bản thân hắn tự nguyện chết để cứu ta, hắn lại ôm lấy ta mà khóc như một đứa trẻ…
Ta biết hắn khóc không phải vì hắn sợ chết, hắn chưa từng sợ, cũng như ta vậy, nhưng mà cái hắn sợ…
Lại vừa vặn là cái ta cũng sợ.
Vận sức đẩy một cái, trời đất đảo điên, đồ nhi trợn mắt nhìn ta nằm trên hắn, nhìn ta cúi xuống gần tới môi hắn. Thời điểm chất lỏng màu vàng chảy từ trong miệng ta tràn vào miệng hắn, đồ nhi bắt đầu ý thức được rằng phải phản kháng.
Chà…
Nói sao nhỉ?
Dù ta là nữ nhân, dù ta đã hơn bảy trăm tuổi, nhưng dù sao ta cũng là sư phụ hắn, khi đồ nhi phản kháng cũng là lúc ta dùng pháp lực chế trụ toàn thân hắn, một tay bóp tại yết hầu ép hắn nuốt xuống.
“S…Sư phụ…”
Hai cánh môi thâm tím của ta ở trên môi mỏng của hắn trêu chọc gặm cắn, toàn thân hắn cứng đờ, cuối cùng ý nghĩ phản kháng cũng không còn, cho đến khi định thân thuật hóa giải, hắn liền ôm lấy ta, cả hai điên cuồng dây dưa…
“Đồ nhi ngốc, cuối cùng cũng chịu thừa nhận.” Ta cười khẽ.
***
Năm thứ mười khi đồ nhi lần đầu chịu thiên kiếp, ba đạo thiên lôi đánh xuống, đối với thượng tiên như ta chẳng hề để vào mắt, nhưng đồ nhi khi đó chỉ có hơn mười năm tu hành, chịu được một đạo cũng đã là gắng hết sức.
Ta dạy cho hắn dựng kết giới, hai đạo thiên lôi đã đủ chọc thủng, đạo thứ ba đánh thẳng vào người hắn. Khi ta chạy tới, toàn thân hắn đã không còn chỗ nào nguyên lành, mà y phục… cũng bị cháy hết!
Kể từ đó ta phát hiện hắn là nam nhân, nhưng lạ một điều là, ta không hề chán ghét hắn lừa dối ta từng ấy năm, ta chỉ trách bản thân đã quá hấp tấp nhận hắn làm đồ đệ mà không tìm hiểu hắn kĩ hơn, trách bản thân vô trách nhiệm với hắn, kết quả, mười năm chung sống lại không phát hiện thân phận thật sự của hắn.
Nhưng dù sao nam nữ cũng có sự khác biệt, ta từ mười tuổi đã lên Thanh Sơn bái sư tu đạo, nam nhân tiếp xúc qua cũng chỉ có phụ thân đã sớm qua đời. Trên Thanh Sơn toàn là nữ nhân, hắn là nam nhân đầu tiên mà ta tiếp xúc lâu như vậy. Theo tổ chế đặt ra, nam nhân không được bước chân lên núi, theo giáo điều răn dạy, ta phải đuổi hắn khỏi Thanh Sơn, phế toàn bộ tu vi của hắn.
Nhưng mà, nhìn hắn thoi thóp nằm trên giường, cả người thương tích vì thiên lôi… Ta lại không nỡ…
Ta không nỡ đuổi hắn, lại không dám tiếp xúc với hắn, cho nên khi hắn tỉnh lại, ta liền lấy cớ hắn không có ôn nhu của nữ tử mà đuổi hắn khỏi Vô Thường cung, xuống dưới núi cùng các tiểu bối tiếp xúc, để hắn rời khỏi ta. Cho dù hắn không muốn, ta cũng không muốn, nhưng ta ép bản thân cứng rắn, hắn đã có thể giấu ta mười năm, làm sao không thể qua mặt những tiểu bối đồng môn? Cho nên ta an tâm đẩy hắn đi, đẩy hắn xa khỏi ta.
Mười bảy ngày, ta đuổi hắn xuống núi mười bảy ngày, mười bảy đêm ta không hề chợp mắt. Ta lại lo hắn sơ sẩy bị người khác phát hiện, lo lắng hắn không quen với hoàn cảnh mới, lo lắng hắn bị các trưởng lão tiểu bối làm khó…
Mười bảy ngày ta không có tâm trạng làm gì, chỉ ngây ngốc ngồi trên bảo tọa nhìn về phía xa, ta hoàn toàn có thể dời thần thức xuống núi nhìn hắn, nhưng ta sợ… Sợ rằng thấy hắn rồi sẽ không kìm được mà gọi hắn trở về.
Sau đó ta bắt đầu nghĩ mông lung, nghĩ tới mười năm kia hắn chung sống cùng ta.
Mười ba tuổi, hắn bắt đầu lạnh nhạt với ta, sống chết cũng không muốn ngủ chung giường với ta nữa.
Mười bốn tuổi, hắn bị ốm một trận, khi mở miệng nói thanh âm liền giống như lưỡi cưa cùn mài vào ống sắt, trầm trầm ồ ồ, sau đó cả ngày hắn trốn trong phòng không ra, ta gặng hỏi thế nào cũng không chịu mở miệng nữa. Y phục hắn mặc từ sau đó liền trở nên kín mít, từ cằm trở xuống không hở ra chỗ nào.
Mười lăm tuổi… ta nhẩm tính tiểu cô nương bình thường đã bắt đầu trổ mã, nhưng hắn như cũ chỉ cao lên chứ không có dấu hiệu gì, cho nên ta giúp hắn hầm canh đu đủ xanh chân giò, ai ngờ hắn lạnh mặt, một ngụm cũng không chịu uống! Mỗi lần ta nhờ hắn chà lưng hắn đều như phải bỏng, phất áo chạy mất.
Mười sáu tuổi, một tháng một lần hắn trốn trong phòng bảy ngày không chịu ra, nói là quỳ thủy* tới! Ta còn vui mừng cuối cùng hắn cũng đã ra dáng cô nương, chỉ là bây giờ nghĩ lại, có lẽ khi đó hắn chỉ muốn đối phó nghi ngờ của ta…
(Khụ… Có ai không biết “quỳ thủy” là gì hơm?)
Mười bảy tuổi, tiên thuật của hắn có chút tịnh tiến, hắn bấy giờ mới chịu mở miệng nói chuyện thường xuyên, thanh âm êm ái dễ nghe, tựa như chim hoàng oanh hót trong mưa, tuy thái độ vẫn còn lạnh lùng xa cách, nhưng sẽ không còn phản kháng khi ta tiếp cận hắn quá gần…
Từ đó về sau hắn càng cẩn trọng, một chút sơ hở cũng không lộ ra, ngày càng giống một tiểu cô nương lãnh đam, còn ta thì chẳng mảy may nghi ngờ, cho đến khi…
Không dưới một lần ta tự giễu bản thân, nhưng lại không hề oán hắn lấy một lần.
Ngày thứ mười bảy xa hắn, ta nhận ra rằng mình nhớ hắn… Khi hắn chải tóc cho ta, xin ta trở về Vô Thường cung, cuối cùng ta biết rằng bản thân sẽ không thể xa hắn…
Nhưng mà, tâm tư ta không kín đáo như hắn, một khi ta biết hắn là nam nhân rồi, sẽ không thể đối xử với hắn như xưa nữa, hắn sớm muộn cũng sẽ nhận ra.
Cho nên ta dùng tiên thuật tự ám thị bản thân quên đi, quên đi rằng ta đã từng nhìn thấy cơ thể hắn, quên đi hắn là nam nhân… Nhờ vậy mà ta có thể vô tư đối diện với hắn, trêu đùa hắn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.