Chương 10: Chương 5.2
PemDan
13/08/2015
“S..Sư…”
“Shhh…” ngón tay trắng nõn của ta đặt trên môi đồ nhi, hôn lên từng tấc trên mặt hắn, bờ môi ta đặt tại đâu, thương tích nơi đó liền kết da, khi rời đi, vết thương cũng lành lặn nguyên vẹn.
“Sư phụ, độc của người…” Đồ nhi lặng người nhìn từng vết hoại tử trên cơ thể ta dần biến mất, linh quang trong mắt hắn không rõ là xúc động hay gì, nhưng hô hấp ngày càng kịch liệt.
“Thứ độc đó làm sao hại được bản tiên?” Bàn tay ta chạy dọc cánh tay gãy nham nhở của hắn, vài tiếng răng rắc kêu lên khiến hắn hít từng ngụm khí lạnh, sau đó cánh tay lại đẹp đẽ như ban đầu vốn có. “Đồ nhi nghi ngờ năng lực của vi sư sao?”
“Kh… Không phải…” Hắn nuốt nước miếng, tránh tầm mắt khỏi cảnh xuân của ta bị lộ ra do ngoại bào trễ xuống.
“Nào nào, thả lỏng một chút…” Bàn tay ta mang theo linh lực chạy dọc thân thể, mang từng vết thương ghê rợn trên người hắn chữa lành, từng chút từng chút, ép hắn thở dốc không ngừng. “Đồ nhi, ngươi còn yếu lắm, ngoan ngoãn nằm yên đi.” Nói rồi ta còn vỗ vỗ hạ bộ nóng rực của hắn, có lẽ đã bị ta kích thích không nhẹ, thứ bên trong bỗng trở nên cương cứng, cách một lớp vải cũng có thể nhận ra nó... thật lớn!
“Hự…” Đồ nhi rên lên một tiếng, cũng khiến bản thân ta khó nhịn theo…
Aiz… Sắc không thể đụng, sắc không thể đụng!
“Đồ nhi à, nếu ngươi không ngoan ngoãn một chút, vi sư làm sao chuyên tâm trị thương cho ngươi?” Nói thế chứ bàn tay ta đã lần vào trong bắp đùi hắn, chỗ này có một vết cắt nham nhở, máu còn chưa có khô, ta vừa đụng vào, hắn liền giật một cái, cái “chỗ kia” lại càng căng ra, như thể chỉ muốn phá lớp vải vướng víu thoát ra ngoài.
“Khụ… Kiềm chế, kiềm chế một chút…”
Chật vật nửa ngày, cuối cùng ta cũng đem đồ nhi từ nửa sống nửa chết trở về nguyên vẹn, hắn khỏe mạnh ngồi lên, cũng là lúc ta mệt mỏi ngã xuống, đem hắn dọa đến trắng bệch mặt mày.
“Không cần lo lắng, vi sư chỉ là có chút mệt, để ta ngủ một chút.”
Sau đó, ta ngủ liền một giấc hai ngày hai đêm.
Khi tỉnh dậy, đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt hoàn mĩ của đồ nhi, hắn ghé bên cạnh giường ngủ gật, xem ra lúc ta hôn mê hắn vẫn luôn túc trực. Bởi vì đã thú nhận với ta, hiện tại hắn không cần mặc đồ nữ nhân nữa, y phục lam nhạt khoác lên người, mái tóc dài được ngọc quan búi lên, quả thật là bày ra bộ dạng họa thủy!
Mà bờ môi mỏng kia, lại khơi gợi hương vị mất hồn ngày đó ta gặm cắn hắn, vô tri vô giác, ta đã tiến lại gần hắn hơn…
“Sư phụ?”
“A…”
Ta dừng lại giữa không trung, chỉ cách mặt hắn có một chút, bốn mắt trợn lên nhìn nhau, ta còn có thể nghe rõ tiếng tim hắn đập loạn nhịp.
“Sư phụ, tỉnh rồi phải uống nước.” Đồ nhi mau chóng quay mặt đi, vụng về che giấu vành tai mê người đang dần đỏ ửng, hắn dùng tốc độ ngự kiếm chạy tới bàn trà, lóng ngóng mãi chẳng rót nổi một chén.
“Đồ nhi… Có trách vi sư không?”
Động tác của hắn khựng lại, bóng lưng hơi rủ xuống, thật lâu thật lâu về sau, hắn cuối cùng mới phun ra hai từ “Không trách!” nhỏ xíu.
Aiz…
Nghĩ lại thì việc bản tiên làm cũng có hơi chút quá đáng, đem tiểu đồ nhi đáng yêu dọa đến choáng váng mặt mày... Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách ta! Ai bảo đồ ngốc kia học nghệ thì thông nhưng chuyện nam nữ lại trì độn. Ta dụ dỗ hắn mấy chục năm trời hắn cũng không chịu vượt qua giới hạn, thật tức chết mà!
Chung quy cũng bởi đồ nhi e ngại thân phận bại lộ sẽ không thể ở gần ta nữa, đến cuối cùng ta vẫn phải đẩy hắn vào đường cùng, ép hắn thừa nhận yêu thích ta, bản tiên mới cảm thấy bản thân đạt được thành tựu.
Gì? Ép hắn thế nào sao?
Cũng chỉ là một chút mẹo vặt mà thôi.
Trước khi đỡ cho hắn một chưởng của Rết tinh, ta đã uống trước một viên “Tán cốt hoàn” của Bạch Thử, khiến cho bản thân thực sự suy yếu, sau khi đỡ chưởng đó xong, quả thật đã lấy mất của bản tiên nửa cái mạng!
Tiếp theo đó phải nhờ Bạch Thử diễn xuất rồi! Cái gì độc tố cái gì hoại tử, những việc xảy ra tại Thanh Sơn lũ nhện đều đã thuật lại toàn bộ cho nàng, ngay cả viết thương thế nào cũng biến ra đầy đủ, kinh tởm y như thật, lại còn thêm mắm thêm muối nói ta sắp chết, dọa cho đồ nhi tay chân luống cuống, thực sự đi tìm Rết tinh đòi thuốc giải lần nữa.
Con Rết tinh này, cho dù bề ngoài ra tay ác độc, nhưng ta tin là hắn sẽ không giết đồ nhi, một chưởng kia hắn đánh xuống đồ nhi bị ta đỡ lấy, khi đó hắn cũng sâu kín muốn dành cho đồ nhi đường sống, chưởng phong tuy lớn, nhưng uy lực chỉ còn bảy phần. Cho nên dù đồ nhi có thật sự đi tìm hắn, chỉ cần vẫn còn thở, bản tiên vẫn có thể cứu được. Mặc dù vẫn có đau lòng một chút… Hừ hừ…
Sau đó nha… Là màn mớm thuốc và thổ lộ… Khụ khụ…
“Sư phụ… người chảy nước miếng…” Nước trà xanh lục đưa tới, thoáng nhìn lên trên, vẻ mặt của đồ nhi muốn bao nhiêu vặn vẹo liền có bấy nhiêu. Xem ra vẫn còn hờn dỗi ta nhiều lắm.
“Không cần lo lắng, Rết tinh sau khi đưa thuốc giải cho đồ nhi cũng đã tới Thanh Sơn giải độc cho mọi người rồi. Trước khi đồ nhi trở về đây, Bạch Thử đã kể cho ta nghe hết tình hình ở Thanh Sơn, không có gì đáng ngại nữa.”
“… Hả?”
“Con Rết đó tu được ngàn năm cũng không phải đơn giản, là bởi vì hắn chưa động sát sinh, cho nên cũng chưa có ai đuổi giết hắn. Lần này là hơn hai ngàn mạng người, hắn có muốn làm thật cũng không dám, còn không phải sợ bị Thiên Lôi đánh chết sao? Hắn chẳng qua muốn ép đồ nhi kết thân cùng mình, ai ngờ… khụ…”
“…”
“Nhưng vi sư cũng thật bất ngờ, đồ nhi lại có thể thắng được Rết tinh để lấy thuốc giải thật sự.” Ta híp mắt, nghe Bạch Thử nói Rết tinh gần như không bị thương, nhưng đồ nhi lại bị đánh cho tàn tạ như vậy, đúng là tự đi tìm chết mà.
“Đồ nhi… Đánh không lại hắn.”
Đánh được mới lạ á!
“…Ừ?”
“Đồ nhi nói với hắn mình là nam nhân, không thể cùng hắn…”
Aiz… Kiểu này có khi con Rết luyến ngược kia bị hỏa khí công tâm thật rồi, muốn bao nhiêu ngược liền có bấy nhiêu ngược! Há há há!
“Shhh…” ngón tay trắng nõn của ta đặt trên môi đồ nhi, hôn lên từng tấc trên mặt hắn, bờ môi ta đặt tại đâu, thương tích nơi đó liền kết da, khi rời đi, vết thương cũng lành lặn nguyên vẹn.
“Sư phụ, độc của người…” Đồ nhi lặng người nhìn từng vết hoại tử trên cơ thể ta dần biến mất, linh quang trong mắt hắn không rõ là xúc động hay gì, nhưng hô hấp ngày càng kịch liệt.
“Thứ độc đó làm sao hại được bản tiên?” Bàn tay ta chạy dọc cánh tay gãy nham nhở của hắn, vài tiếng răng rắc kêu lên khiến hắn hít từng ngụm khí lạnh, sau đó cánh tay lại đẹp đẽ như ban đầu vốn có. “Đồ nhi nghi ngờ năng lực của vi sư sao?”
“Kh… Không phải…” Hắn nuốt nước miếng, tránh tầm mắt khỏi cảnh xuân của ta bị lộ ra do ngoại bào trễ xuống.
“Nào nào, thả lỏng một chút…” Bàn tay ta mang theo linh lực chạy dọc thân thể, mang từng vết thương ghê rợn trên người hắn chữa lành, từng chút từng chút, ép hắn thở dốc không ngừng. “Đồ nhi, ngươi còn yếu lắm, ngoan ngoãn nằm yên đi.” Nói rồi ta còn vỗ vỗ hạ bộ nóng rực của hắn, có lẽ đã bị ta kích thích không nhẹ, thứ bên trong bỗng trở nên cương cứng, cách một lớp vải cũng có thể nhận ra nó... thật lớn!
“Hự…” Đồ nhi rên lên một tiếng, cũng khiến bản thân ta khó nhịn theo…
Aiz… Sắc không thể đụng, sắc không thể đụng!
“Đồ nhi à, nếu ngươi không ngoan ngoãn một chút, vi sư làm sao chuyên tâm trị thương cho ngươi?” Nói thế chứ bàn tay ta đã lần vào trong bắp đùi hắn, chỗ này có một vết cắt nham nhở, máu còn chưa có khô, ta vừa đụng vào, hắn liền giật một cái, cái “chỗ kia” lại càng căng ra, như thể chỉ muốn phá lớp vải vướng víu thoát ra ngoài.
“Khụ… Kiềm chế, kiềm chế một chút…”
Chật vật nửa ngày, cuối cùng ta cũng đem đồ nhi từ nửa sống nửa chết trở về nguyên vẹn, hắn khỏe mạnh ngồi lên, cũng là lúc ta mệt mỏi ngã xuống, đem hắn dọa đến trắng bệch mặt mày.
“Không cần lo lắng, vi sư chỉ là có chút mệt, để ta ngủ một chút.”
Sau đó, ta ngủ liền một giấc hai ngày hai đêm.
Khi tỉnh dậy, đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt hoàn mĩ của đồ nhi, hắn ghé bên cạnh giường ngủ gật, xem ra lúc ta hôn mê hắn vẫn luôn túc trực. Bởi vì đã thú nhận với ta, hiện tại hắn không cần mặc đồ nữ nhân nữa, y phục lam nhạt khoác lên người, mái tóc dài được ngọc quan búi lên, quả thật là bày ra bộ dạng họa thủy!
Mà bờ môi mỏng kia, lại khơi gợi hương vị mất hồn ngày đó ta gặm cắn hắn, vô tri vô giác, ta đã tiến lại gần hắn hơn…
“Sư phụ?”
“A…”
Ta dừng lại giữa không trung, chỉ cách mặt hắn có một chút, bốn mắt trợn lên nhìn nhau, ta còn có thể nghe rõ tiếng tim hắn đập loạn nhịp.
“Sư phụ, tỉnh rồi phải uống nước.” Đồ nhi mau chóng quay mặt đi, vụng về che giấu vành tai mê người đang dần đỏ ửng, hắn dùng tốc độ ngự kiếm chạy tới bàn trà, lóng ngóng mãi chẳng rót nổi một chén.
“Đồ nhi… Có trách vi sư không?”
Động tác của hắn khựng lại, bóng lưng hơi rủ xuống, thật lâu thật lâu về sau, hắn cuối cùng mới phun ra hai từ “Không trách!” nhỏ xíu.
Aiz…
Nghĩ lại thì việc bản tiên làm cũng có hơi chút quá đáng, đem tiểu đồ nhi đáng yêu dọa đến choáng váng mặt mày... Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách ta! Ai bảo đồ ngốc kia học nghệ thì thông nhưng chuyện nam nữ lại trì độn. Ta dụ dỗ hắn mấy chục năm trời hắn cũng không chịu vượt qua giới hạn, thật tức chết mà!
Chung quy cũng bởi đồ nhi e ngại thân phận bại lộ sẽ không thể ở gần ta nữa, đến cuối cùng ta vẫn phải đẩy hắn vào đường cùng, ép hắn thừa nhận yêu thích ta, bản tiên mới cảm thấy bản thân đạt được thành tựu.
Gì? Ép hắn thế nào sao?
Cũng chỉ là một chút mẹo vặt mà thôi.
Trước khi đỡ cho hắn một chưởng của Rết tinh, ta đã uống trước một viên “Tán cốt hoàn” của Bạch Thử, khiến cho bản thân thực sự suy yếu, sau khi đỡ chưởng đó xong, quả thật đã lấy mất của bản tiên nửa cái mạng!
Tiếp theo đó phải nhờ Bạch Thử diễn xuất rồi! Cái gì độc tố cái gì hoại tử, những việc xảy ra tại Thanh Sơn lũ nhện đều đã thuật lại toàn bộ cho nàng, ngay cả viết thương thế nào cũng biến ra đầy đủ, kinh tởm y như thật, lại còn thêm mắm thêm muối nói ta sắp chết, dọa cho đồ nhi tay chân luống cuống, thực sự đi tìm Rết tinh đòi thuốc giải lần nữa.
Con Rết tinh này, cho dù bề ngoài ra tay ác độc, nhưng ta tin là hắn sẽ không giết đồ nhi, một chưởng kia hắn đánh xuống đồ nhi bị ta đỡ lấy, khi đó hắn cũng sâu kín muốn dành cho đồ nhi đường sống, chưởng phong tuy lớn, nhưng uy lực chỉ còn bảy phần. Cho nên dù đồ nhi có thật sự đi tìm hắn, chỉ cần vẫn còn thở, bản tiên vẫn có thể cứu được. Mặc dù vẫn có đau lòng một chút… Hừ hừ…
Sau đó nha… Là màn mớm thuốc và thổ lộ… Khụ khụ…
“Sư phụ… người chảy nước miếng…” Nước trà xanh lục đưa tới, thoáng nhìn lên trên, vẻ mặt của đồ nhi muốn bao nhiêu vặn vẹo liền có bấy nhiêu. Xem ra vẫn còn hờn dỗi ta nhiều lắm.
“Không cần lo lắng, Rết tinh sau khi đưa thuốc giải cho đồ nhi cũng đã tới Thanh Sơn giải độc cho mọi người rồi. Trước khi đồ nhi trở về đây, Bạch Thử đã kể cho ta nghe hết tình hình ở Thanh Sơn, không có gì đáng ngại nữa.”
“… Hả?”
“Con Rết đó tu được ngàn năm cũng không phải đơn giản, là bởi vì hắn chưa động sát sinh, cho nên cũng chưa có ai đuổi giết hắn. Lần này là hơn hai ngàn mạng người, hắn có muốn làm thật cũng không dám, còn không phải sợ bị Thiên Lôi đánh chết sao? Hắn chẳng qua muốn ép đồ nhi kết thân cùng mình, ai ngờ… khụ…”
“…”
“Nhưng vi sư cũng thật bất ngờ, đồ nhi lại có thể thắng được Rết tinh để lấy thuốc giải thật sự.” Ta híp mắt, nghe Bạch Thử nói Rết tinh gần như không bị thương, nhưng đồ nhi lại bị đánh cho tàn tạ như vậy, đúng là tự đi tìm chết mà.
“Đồ nhi… Đánh không lại hắn.”
Đánh được mới lạ á!
“…Ừ?”
“Đồ nhi nói với hắn mình là nam nhân, không thể cùng hắn…”
Aiz… Kiểu này có khi con Rết luyến ngược kia bị hỏa khí công tâm thật rồi, muốn bao nhiêu ngược liền có bấy nhiêu ngược! Há há há!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.