Chương 348: Vương gia trang (2)
Phương Tưởng
19/03/2013
Vương gia trang lớn vượt xa tưởng tượng của mọi người, đi cả nửa giờ mới tới được sảnh tiếp khách dưới sự hướng dẫn của Vương Mông.
Phong cách giản lược, không có bất cứ khí tức xa hoa nào. Bậc tam cấp do đá xanh đắp thành, vẫn có thể nhìn thấy dấu vết lưu lại của thời gian ở trên đó. Hai bên bậc tam cấp là hai bức tượng đá của dã thú không biết tên đang quỳ, uy nghiêm mà không hung hăng, dầu mỡ đang thiêu đốt bên trong bồn lửa trên lưng, ngọn lửa uốn cong nhảy múa thật cao, gió thổi kêu tí tách.
Nhìn thấy đoàn người Diệp Trùng, một cô gái hơi tiến tới hai bước nghênh đón, hành lễ, cười nhẹ nói: “Các vị quý khách quang lâm, thực sự là vinh hạnh của Vương gia chúng tôi a. Trang chủ đặc ý dặn dò tôi phải chiêu đãi tốt, không được sơ sót, nếu như có chỗ không tốt vẫn xin các vị bỏ qua cho.”
Lão già Phá Xa vội vàng nói: “Quý trang chủ quá khách khí rồi, quá khách khí rồi!” Lão biết tình cảnh giống thế này, nếu như lão không ra mặt, chỉ e lúc này đã lạnh tanh rồi. Hết cách, lão cũng chỉ đành mặt dày tiến lên.
Cô gái này nghiêng người, tay trái như dẫn tới trước: “Các vị xin theo tôi nhập tiệc, trang chủ đã đợi rất lâu rồi.” Cô gái này lớn cỡ ba, bốn mươi, nhan sắc trên trung bình, nhưng thể hình yểu điệu, cử chỉ thướt tha, lễ độ tao nhã.
Diệp Trùng rất mau liền chú ý tới đá xanh của bậc tam cấp dưới chân cũng là do dùng binh khí cắt gọt mà thành, nhưng bề mặt nhẵn bóng, không giống những bức tường thô ráp của thôn vừa rồi đó. Hơn nữa Diệp Trùng còn nhìn ra mấy khối đá xanh này tuyệt đối là một nhát chẻ thành, không dùng tới nhát thứ hai, đây không phải điều cao thủ bình thường có thể làm được.
Bậc tam cấp không hề cao, khoảng mười mét, trên bậc tam cấp chính là một cái sân hình vuông chuẩn do đá chế thành. Cái sân này dài rộng năm mươi mét, hai bên nó đặt chỉnh tề năm cái giá gỗ, trên mỗi cái giá gỗ đều xếp đủ loại vũ khí lạnh. Mấy thứ vũ khí lạnh này có đủ chủng loại, hình dạng kỳ lạ. Rất nhiều thứ Diệp Trùng đều chưa từng thấy qua, nhìn tới mức hắn hoa cả mắt.
Trong đám bảo tiêu của đứa trẻ có rất nhiều người bĩu môi, vũ khí nguyên thủy thế này, bọn họ bắt đầu hoài niệm súng năng lượng. Võ thuật của bọn họ vốn dĩ không mạnh, ở chỗ này càng chẳng khác người thường là bao. Đứa trẻ ngược lại vô cùng tò mò nhìn trái nhìn phải, còn bên cạnh hắn, gã mặt sẹo mặt không chút biểu tình theo sát từng bước.
Trước sân lại là bậc thềm, trên bậc thềm chính là sảnh đón khách mà Vương Mông nói. Cấu tạo từ gỗ đá, hào tráng vô cùng, trên mái ngói, xà nhà không hề có quá nhiều điêu khắc, từ sảnh đón khách có thể thấy rõ được mỗi một góc của sân.
Mọi người cuối cùng nhìn thấy trang chủ của Vương gia trang, ra ngoài ý liệu của mọi người, một Vương gia to lớn, gia chủ lại là một thiếu nữ chỉ có hơn hai mươi tuổi.
- Quý khách quang lâm, kẻ hèn vinh hạnh rồi, các vị xin mời ngồi, thử xem trà nhạt của Vương gia. Tiểu nữ tử thân thể yếu ớt, không thể đón từ xa, quả thật quá thất lễ rồi. Trong giọng nói yếu ớt mang theo chút ngọt ngào, mềm mại như gió, sự chú ý của mọi người lập tức rơi trên người vị trang chủ của Vương gia trang này.
Gương mặt ngọc trắng bệch, cặp mắt lại giống như có thể câu hồn, biểu tình nhu nhược hơi mang theo sự lười biếng, người mặc một bộ đồ dài toàn màu tím, hờ hững khoác trên người nàng, mái tóc dài nhu thuận phủ vai, một cánh tay vịn trên cạnh ghế.
- Nào có, nào có, trang chủ quá khách khí rồi. Lão già Phá Xa cười ha hả.
Vương trang chủ cười nhạt, rất hứng thú nhìn đoàn người Diệp Trùng ngồi xuống.
Bàn vuông thấp bằng gỗ, bên cạnh có một cái đệm cỏ. Trên bàn vuông xếp đầy các loại thức ăn mà Diệp Trùng không nói được tên. Còn chếch một bên cái bàn vuông lại đặt một bồn nước và một tấm khăn lông, rõ ràng là để cho khách dùng để rửa tay. Không có bất cứ thiết bị hỗ trợ nào khác, không có máy rửa tay, không có quang não điều khiển, nhìn cái bàn vuông đơn giản nhất cũng là nguyên thủy nhất này, Diệp Trùng đột nhiên cũng cảm thấy hơi thú vị.
Bàn vuông xếp dọc, mỗi bên một hàng, ở tinh khu tự do, theo địa vị lớn nhỏ, xếp từ trên xuống dưới, khách có chỗ càng ở trên càng quan trọng, địa vị càng cao. Diệp Trùng không có loại ý thức này, cực kỳ không tự giác mà ngồi ở vị trí trên cùng, Nhuế Băng theo sát ngồi xuống. Lão già Phá Xa ngược lại hiểu rõ quy củ của nơi này, tự nhiên ngồi ở dưới, Griffiths ngồi bên cạnh lão.
Đứa trẻ nghĩ một lát, nhấc cái đệm cỏ, chạy tới ngồi ở giữa Diệp Trùng và Nhuế Băng. Cử động trẻ con này làm Vương trang chủ không kìm được mỉm cười.
- Này, anh to con, cô ả này tướng rất ngon a! Đứa trẻ sấn tới bên tai Diệp Trùng gian tà nói. Nhuế Băng đang bưng ly trà uống nhìn cũng không nhìn, thò tay gõ mạnh một cái, chính xác đánh trên đầu đứa trẻ.
- Ai da. Đứa trẻ ôm đầu: “Sai lầm, sai lầm, ta quên là bà xã anh đang ở đây. Băng tỷ tỷ, chị yên tâm, cô gái này so với chị tệ hơn nhiều. Loại dã thú giống anh to con này cũng chỉ có chị mới có thể tới gần, cô gái đó? Không có cửa!”
Diệp Trùng vẫn mặt không đổi sắc, hắn không hề để ý đứa trẻ nói hắn là dã thú.
Cổ tay trắng trẻo của Vương trang chủ chống cằm, nhìn đám người kỳ quái ở phía dưới này. Kẻ ngồi ở vị trí cao nhất lại là gã xấu xí mặt lạnh đó. Hơi phẩy phẩy tay, một phụ nữ trung niên đứng nghiêm bên cạnh nàng, cũng chính là người phụ nữ trung niên đi đón đoàn người Diệp Trùng vừa rồi, lập tức cong người cúi đầu.
Vương trang chủ hỏi nhẹ bên tai nàng: “Hắn thâm tàng bất lộ?”
Mau chóng liếc Diệp Trùng đang ngồi ở vị trí đầu, phụ nữ trung niên đó trả lời: “Người này chắc là thật sự không biết võ thuật.” Lập tức lại bổ sung một câu: “Cô gái đồ trắng bên cạnh hắn đó là cao thủ.”
- Ừm. Vương trang chủ lộ ra vẻ suy tư, phẩy phẩy tay, phụ nữ trung niên đó lại khôi phục tư thế đứng ban đầu.
Bữa tiệc rất mau liền bắt đầu. Diệp Trùng vùi thẳng đầu mà ăn, thức ăn ở chỗ này hắn phần lớn đều chưa từng ăn qua, mà một phần nhỏ trong đó hắn nhìn thấy được trong con chip mà Quản phong tử cho hắn. Nhưng có thể xác định, mấy thứ thức ăn này hoàn toàn là thực phẩm thiên nhiên gia công mà thành, đối với loại người yêu thích thức ăn ngon như hắn mà nói, vô nghi là khá có sức hấp dẫn.
Một loại vật dạng keo màu xanh nhạt, bên trong rải rác từng đóa lông tơ màu vàng tươi, nhón lấy một miếng, bỏ vào trong miệng, mùi thơm mát thoang thoảng, thêm vào vị ngọt đặc biệt, Diệp Trùng một hơi ăn hết mấy miếng.
Sự chú ý của Diệp Trùng lập tức bị thức ăn trên bàn hấp dẫn. Hắn trước giờ thích đồ ăn ngon, khi ở hành tinh rác thì đã mày mò tìm cách cải thiện thức ăn của mình, còn khi ở hành tinh Lam Hải, giúp đỡ Tiền gia gia làm mỳ càng làm hắn hiểu biết thêm một bước đối với thức ăn. Từ ánh mắt bán chuyên nghiệp của hắn, mấy thứ thức ăn trước mắt này cái nào cũng đều trải qua gia công tinh tế mà thành.
Không chỉ là Diệp Trùng, mấy người còn lại đều chưa từng ăn qua loại thức ăn tự nhiên này, ai nấy vùi đầu ăn. Đứa trẻ một tay cầm một miếng, trên mặt còn dính không ít vụn bánh ngọt, dáng vẻ đó giống như hận không thể sinh thêm hai cánh tay.
Phần lớn người của Vương gia ngồi bên còn lại đều lộ ra vẻ khinh rẻ và coi thường. Quả nhiên là người nhà quê tới, chưa từng thấy qua việc đời, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng không có.
Nhìn mọi người vùi đầu ăn, lão già Phá Xa lúng túng tới mức hận không thể đào một cái lỗ chui vào, lần này thật là mất mặt tới tận tinh khu tự nhiên rồi. Ở tinh khu tự nhiên, lễ nghi cổ bảo tồn cực kỳ hoàn chỉnh, nào có tự do như thiên hà Hà Việt.
- Khó khăn lắm hôm nay mới có cao thủ ở đây, thật là cơ hội trời cho, cho con cháu Vương gia một cơ hội học tập, hì hì, trước hết là một đoạn đối diễn võ thuật trợ hứng đi. Vương trang chủ vẫn cười nhàn nhạt nói.
Mồ hôi lạnh của lão già Phá Xa tuôn ra, lão lúc này mới nhớ là minh không có nhắc nhở bọn họ. Khiêu chiến ở tinh khu tự do cực kỳ lưu hành, cao thủ bình thường tiến vào một bộ tộc lớn nào đó đều sẽ có một vài người trẻ tuổi bản địa xông tới khiêu chiến để thu được kinh nghiệm thực chiến và mở rộng kiến thức. Tinh khu tự do không phải thiên hà Hà Việt, chết trong khi khiêu chiến bình thường vô cùng, không có ai sẽ tỏ ra xót thương người chết.
Ở chỗ này, thực lực vi tôn, mộng tưởng của mỗi người đều là khiêu chiến cực hạn của con người.
Tinh khu tự do là thiên đường của võ thuật gia và thuật thừa sư.
Hai con em Vương gia đứng ở sân do đá tạo ra, đứng nghiêm túc, hành lễ với mọi người, rồi hành lễ với nhau.
Hai bóng người đột nhiên giao nhau, ting nhẹ một tiếng, dứt khoát lưu loát. Thứ hai người này sử dụng đều là kiếm, trừ Diệp Trùng, mỗi người đều không dời mắt. Ở thiên hà Hà Việt, tác dụng lớn nhất của võ thuật là tôi luyện thân thể, chuẩn bị để trở thành một sư sĩ, cho nên gần như mọi võ thuật gia đều là tay không, hầu hết quyết đấu binh khí lạnh đều đã thất truyền. Đây cũng là tại sao đoạn ghi hình sử dụng trường thương cổ đó của Diệp Trùng lại làm cho trường thương kiểu cổ hưng thịnh một thời.
Hai bóng người quấn rịt lấy nhau, kiếm quang lấp loáng.
Nhưng điều làm mấy bảo tiêu đó của đứa trẻ vô cùng kinh ngạc chính là đây nào là đối diễn võ thuật gì đó, đây hoàn toàn là đối chiến kiếm thật đao thật. Ngay cả thần sắc của Nhuế Băng cũng có đôi chút ngưng trọng, võ thuật gia cần nhất là cái gì, chính là thực chiến thật sự. Nếu như Vương gia trang này ngay cả đối luyện thường ngày cũng không chút kiêng dè thương vong như vậy, vậy có thể tưởng tượng võ thuật gia tôi luyện thế này mà ra sẽ trưởng thành tới mức độ thế nào.
Diệp Trùng ngược lại không có cảm giác gì, liếc nhìn một cái rồi tiếp tục cúi đầu cắm cúi ăn. Hắn ngay từ lúc nhỏ có trận chiến nào không phải là trận chiến sinh tử? Khi hắn điều khiển Ôn Ni già cỗi săn bắt mấy sinh vật biến dị đó của hành tinh rác, có rất nhiều lúc đều là suýt nữa là toi đời. Với lại, trong mắt hắn, thực lực của hai người này tuy cũng không tồi, nhưng không đáng giá tới mức làm hắn chú ý, đặc biệt là trong tình huống phía trước còn có nhiều thức ăn ngon như vậy.
Không thể không nói, thực lực của hai người này cũng khá tốt, thêm vào thực lực lại cực kỳ tương tự, cho nên tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệc, đánh cũng đặc sắc dị thường. Sự chú ý của mỗi người trong đại sảnh đều bị đối diễn võ thuật này hấp dẫn, Diệp Trùng và đứa trẻ, hai người một lớn một nhỏ vùi đầu miệt mài ăn ở trong cả gian đại sảnh rõ ràng là nổi bật dị thường.
Là thâm tàng bất lộ hay là thật sự không biết tí gì? Vương trang chủ có chút nắm bắt không được, ánh mắt nhìn Diệp Trùng cũng có chút mơ màng.
- Ngon quá, anh to con, mùi vị mấy món điểm tâm này thật không tệ. Cái miệng nhét đầy điểm tâm của đứa trẻ nói hàm hồ không rõ.
- Ừ. Diệp Trùng tiếp tục ăn.
Loại chiến đấu sống chết giống thế này tiêu hao thể lực cực kỳ, không thể duy trì lâu. Hai người đã mồ hôi đầy đầu, nhìn nhau, tâm ý tương thông, sát khí trong mắt đồng thời tan đi, hai thanh kiếm đụng lẫn nhau, rồi phân ra.
Hai người sánh vai đi vào đại sảnh, khoanh tay cung kính nói: “Xin chỉ điểm.”
Lão già Phá Xa tim muốn tiêu rồi, vừa rồi không nói rõ với bọn họ, trong lúc này, cao thủ làm khách thông thường đều sẽ chỉ điểm đôi chút, để cảm ơn chiêu đãi của chủ nhân.
Diệp Trùng tự nhiên không để ý tới, vẫn cùng đứa trẻ hai người vùi đầu mải miết ăn.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Phong cách giản lược, không có bất cứ khí tức xa hoa nào. Bậc tam cấp do đá xanh đắp thành, vẫn có thể nhìn thấy dấu vết lưu lại của thời gian ở trên đó. Hai bên bậc tam cấp là hai bức tượng đá của dã thú không biết tên đang quỳ, uy nghiêm mà không hung hăng, dầu mỡ đang thiêu đốt bên trong bồn lửa trên lưng, ngọn lửa uốn cong nhảy múa thật cao, gió thổi kêu tí tách.
Nhìn thấy đoàn người Diệp Trùng, một cô gái hơi tiến tới hai bước nghênh đón, hành lễ, cười nhẹ nói: “Các vị quý khách quang lâm, thực sự là vinh hạnh của Vương gia chúng tôi a. Trang chủ đặc ý dặn dò tôi phải chiêu đãi tốt, không được sơ sót, nếu như có chỗ không tốt vẫn xin các vị bỏ qua cho.”
Lão già Phá Xa vội vàng nói: “Quý trang chủ quá khách khí rồi, quá khách khí rồi!” Lão biết tình cảnh giống thế này, nếu như lão không ra mặt, chỉ e lúc này đã lạnh tanh rồi. Hết cách, lão cũng chỉ đành mặt dày tiến lên.
Cô gái này nghiêng người, tay trái như dẫn tới trước: “Các vị xin theo tôi nhập tiệc, trang chủ đã đợi rất lâu rồi.” Cô gái này lớn cỡ ba, bốn mươi, nhan sắc trên trung bình, nhưng thể hình yểu điệu, cử chỉ thướt tha, lễ độ tao nhã.
Diệp Trùng rất mau liền chú ý tới đá xanh của bậc tam cấp dưới chân cũng là do dùng binh khí cắt gọt mà thành, nhưng bề mặt nhẵn bóng, không giống những bức tường thô ráp của thôn vừa rồi đó. Hơn nữa Diệp Trùng còn nhìn ra mấy khối đá xanh này tuyệt đối là một nhát chẻ thành, không dùng tới nhát thứ hai, đây không phải điều cao thủ bình thường có thể làm được.
Bậc tam cấp không hề cao, khoảng mười mét, trên bậc tam cấp chính là một cái sân hình vuông chuẩn do đá chế thành. Cái sân này dài rộng năm mươi mét, hai bên nó đặt chỉnh tề năm cái giá gỗ, trên mỗi cái giá gỗ đều xếp đủ loại vũ khí lạnh. Mấy thứ vũ khí lạnh này có đủ chủng loại, hình dạng kỳ lạ. Rất nhiều thứ Diệp Trùng đều chưa từng thấy qua, nhìn tới mức hắn hoa cả mắt.
Trong đám bảo tiêu của đứa trẻ có rất nhiều người bĩu môi, vũ khí nguyên thủy thế này, bọn họ bắt đầu hoài niệm súng năng lượng. Võ thuật của bọn họ vốn dĩ không mạnh, ở chỗ này càng chẳng khác người thường là bao. Đứa trẻ ngược lại vô cùng tò mò nhìn trái nhìn phải, còn bên cạnh hắn, gã mặt sẹo mặt không chút biểu tình theo sát từng bước.
Trước sân lại là bậc thềm, trên bậc thềm chính là sảnh đón khách mà Vương Mông nói. Cấu tạo từ gỗ đá, hào tráng vô cùng, trên mái ngói, xà nhà không hề có quá nhiều điêu khắc, từ sảnh đón khách có thể thấy rõ được mỗi một góc của sân.
Mọi người cuối cùng nhìn thấy trang chủ của Vương gia trang, ra ngoài ý liệu của mọi người, một Vương gia to lớn, gia chủ lại là một thiếu nữ chỉ có hơn hai mươi tuổi.
- Quý khách quang lâm, kẻ hèn vinh hạnh rồi, các vị xin mời ngồi, thử xem trà nhạt của Vương gia. Tiểu nữ tử thân thể yếu ớt, không thể đón từ xa, quả thật quá thất lễ rồi. Trong giọng nói yếu ớt mang theo chút ngọt ngào, mềm mại như gió, sự chú ý của mọi người lập tức rơi trên người vị trang chủ của Vương gia trang này.
Gương mặt ngọc trắng bệch, cặp mắt lại giống như có thể câu hồn, biểu tình nhu nhược hơi mang theo sự lười biếng, người mặc một bộ đồ dài toàn màu tím, hờ hững khoác trên người nàng, mái tóc dài nhu thuận phủ vai, một cánh tay vịn trên cạnh ghế.
- Nào có, nào có, trang chủ quá khách khí rồi. Lão già Phá Xa cười ha hả.
Vương trang chủ cười nhạt, rất hứng thú nhìn đoàn người Diệp Trùng ngồi xuống.
Bàn vuông thấp bằng gỗ, bên cạnh có một cái đệm cỏ. Trên bàn vuông xếp đầy các loại thức ăn mà Diệp Trùng không nói được tên. Còn chếch một bên cái bàn vuông lại đặt một bồn nước và một tấm khăn lông, rõ ràng là để cho khách dùng để rửa tay. Không có bất cứ thiết bị hỗ trợ nào khác, không có máy rửa tay, không có quang não điều khiển, nhìn cái bàn vuông đơn giản nhất cũng là nguyên thủy nhất này, Diệp Trùng đột nhiên cũng cảm thấy hơi thú vị.
Bàn vuông xếp dọc, mỗi bên một hàng, ở tinh khu tự do, theo địa vị lớn nhỏ, xếp từ trên xuống dưới, khách có chỗ càng ở trên càng quan trọng, địa vị càng cao. Diệp Trùng không có loại ý thức này, cực kỳ không tự giác mà ngồi ở vị trí trên cùng, Nhuế Băng theo sát ngồi xuống. Lão già Phá Xa ngược lại hiểu rõ quy củ của nơi này, tự nhiên ngồi ở dưới, Griffiths ngồi bên cạnh lão.
Đứa trẻ nghĩ một lát, nhấc cái đệm cỏ, chạy tới ngồi ở giữa Diệp Trùng và Nhuế Băng. Cử động trẻ con này làm Vương trang chủ không kìm được mỉm cười.
- Này, anh to con, cô ả này tướng rất ngon a! Đứa trẻ sấn tới bên tai Diệp Trùng gian tà nói. Nhuế Băng đang bưng ly trà uống nhìn cũng không nhìn, thò tay gõ mạnh một cái, chính xác đánh trên đầu đứa trẻ.
- Ai da. Đứa trẻ ôm đầu: “Sai lầm, sai lầm, ta quên là bà xã anh đang ở đây. Băng tỷ tỷ, chị yên tâm, cô gái này so với chị tệ hơn nhiều. Loại dã thú giống anh to con này cũng chỉ có chị mới có thể tới gần, cô gái đó? Không có cửa!”
Diệp Trùng vẫn mặt không đổi sắc, hắn không hề để ý đứa trẻ nói hắn là dã thú.
Cổ tay trắng trẻo của Vương trang chủ chống cằm, nhìn đám người kỳ quái ở phía dưới này. Kẻ ngồi ở vị trí cao nhất lại là gã xấu xí mặt lạnh đó. Hơi phẩy phẩy tay, một phụ nữ trung niên đứng nghiêm bên cạnh nàng, cũng chính là người phụ nữ trung niên đi đón đoàn người Diệp Trùng vừa rồi, lập tức cong người cúi đầu.
Vương trang chủ hỏi nhẹ bên tai nàng: “Hắn thâm tàng bất lộ?”
Mau chóng liếc Diệp Trùng đang ngồi ở vị trí đầu, phụ nữ trung niên đó trả lời: “Người này chắc là thật sự không biết võ thuật.” Lập tức lại bổ sung một câu: “Cô gái đồ trắng bên cạnh hắn đó là cao thủ.”
- Ừm. Vương trang chủ lộ ra vẻ suy tư, phẩy phẩy tay, phụ nữ trung niên đó lại khôi phục tư thế đứng ban đầu.
Bữa tiệc rất mau liền bắt đầu. Diệp Trùng vùi thẳng đầu mà ăn, thức ăn ở chỗ này hắn phần lớn đều chưa từng ăn qua, mà một phần nhỏ trong đó hắn nhìn thấy được trong con chip mà Quản phong tử cho hắn. Nhưng có thể xác định, mấy thứ thức ăn này hoàn toàn là thực phẩm thiên nhiên gia công mà thành, đối với loại người yêu thích thức ăn ngon như hắn mà nói, vô nghi là khá có sức hấp dẫn.
Một loại vật dạng keo màu xanh nhạt, bên trong rải rác từng đóa lông tơ màu vàng tươi, nhón lấy một miếng, bỏ vào trong miệng, mùi thơm mát thoang thoảng, thêm vào vị ngọt đặc biệt, Diệp Trùng một hơi ăn hết mấy miếng.
Sự chú ý của Diệp Trùng lập tức bị thức ăn trên bàn hấp dẫn. Hắn trước giờ thích đồ ăn ngon, khi ở hành tinh rác thì đã mày mò tìm cách cải thiện thức ăn của mình, còn khi ở hành tinh Lam Hải, giúp đỡ Tiền gia gia làm mỳ càng làm hắn hiểu biết thêm một bước đối với thức ăn. Từ ánh mắt bán chuyên nghiệp của hắn, mấy thứ thức ăn trước mắt này cái nào cũng đều trải qua gia công tinh tế mà thành.
Không chỉ là Diệp Trùng, mấy người còn lại đều chưa từng ăn qua loại thức ăn tự nhiên này, ai nấy vùi đầu ăn. Đứa trẻ một tay cầm một miếng, trên mặt còn dính không ít vụn bánh ngọt, dáng vẻ đó giống như hận không thể sinh thêm hai cánh tay.
Phần lớn người của Vương gia ngồi bên còn lại đều lộ ra vẻ khinh rẻ và coi thường. Quả nhiên là người nhà quê tới, chưa từng thấy qua việc đời, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng không có.
Nhìn mọi người vùi đầu ăn, lão già Phá Xa lúng túng tới mức hận không thể đào một cái lỗ chui vào, lần này thật là mất mặt tới tận tinh khu tự nhiên rồi. Ở tinh khu tự nhiên, lễ nghi cổ bảo tồn cực kỳ hoàn chỉnh, nào có tự do như thiên hà Hà Việt.
- Khó khăn lắm hôm nay mới có cao thủ ở đây, thật là cơ hội trời cho, cho con cháu Vương gia một cơ hội học tập, hì hì, trước hết là một đoạn đối diễn võ thuật trợ hứng đi. Vương trang chủ vẫn cười nhàn nhạt nói.
Mồ hôi lạnh của lão già Phá Xa tuôn ra, lão lúc này mới nhớ là minh không có nhắc nhở bọn họ. Khiêu chiến ở tinh khu tự do cực kỳ lưu hành, cao thủ bình thường tiến vào một bộ tộc lớn nào đó đều sẽ có một vài người trẻ tuổi bản địa xông tới khiêu chiến để thu được kinh nghiệm thực chiến và mở rộng kiến thức. Tinh khu tự do không phải thiên hà Hà Việt, chết trong khi khiêu chiến bình thường vô cùng, không có ai sẽ tỏ ra xót thương người chết.
Ở chỗ này, thực lực vi tôn, mộng tưởng của mỗi người đều là khiêu chiến cực hạn của con người.
Tinh khu tự do là thiên đường của võ thuật gia và thuật thừa sư.
Hai con em Vương gia đứng ở sân do đá tạo ra, đứng nghiêm túc, hành lễ với mọi người, rồi hành lễ với nhau.
Hai bóng người đột nhiên giao nhau, ting nhẹ một tiếng, dứt khoát lưu loát. Thứ hai người này sử dụng đều là kiếm, trừ Diệp Trùng, mỗi người đều không dời mắt. Ở thiên hà Hà Việt, tác dụng lớn nhất của võ thuật là tôi luyện thân thể, chuẩn bị để trở thành một sư sĩ, cho nên gần như mọi võ thuật gia đều là tay không, hầu hết quyết đấu binh khí lạnh đều đã thất truyền. Đây cũng là tại sao đoạn ghi hình sử dụng trường thương cổ đó của Diệp Trùng lại làm cho trường thương kiểu cổ hưng thịnh một thời.
Hai bóng người quấn rịt lấy nhau, kiếm quang lấp loáng.
Nhưng điều làm mấy bảo tiêu đó của đứa trẻ vô cùng kinh ngạc chính là đây nào là đối diễn võ thuật gì đó, đây hoàn toàn là đối chiến kiếm thật đao thật. Ngay cả thần sắc của Nhuế Băng cũng có đôi chút ngưng trọng, võ thuật gia cần nhất là cái gì, chính là thực chiến thật sự. Nếu như Vương gia trang này ngay cả đối luyện thường ngày cũng không chút kiêng dè thương vong như vậy, vậy có thể tưởng tượng võ thuật gia tôi luyện thế này mà ra sẽ trưởng thành tới mức độ thế nào.
Diệp Trùng ngược lại không có cảm giác gì, liếc nhìn một cái rồi tiếp tục cúi đầu cắm cúi ăn. Hắn ngay từ lúc nhỏ có trận chiến nào không phải là trận chiến sinh tử? Khi hắn điều khiển Ôn Ni già cỗi săn bắt mấy sinh vật biến dị đó của hành tinh rác, có rất nhiều lúc đều là suýt nữa là toi đời. Với lại, trong mắt hắn, thực lực của hai người này tuy cũng không tồi, nhưng không đáng giá tới mức làm hắn chú ý, đặc biệt là trong tình huống phía trước còn có nhiều thức ăn ngon như vậy.
Không thể không nói, thực lực của hai người này cũng khá tốt, thêm vào thực lực lại cực kỳ tương tự, cho nên tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệc, đánh cũng đặc sắc dị thường. Sự chú ý của mỗi người trong đại sảnh đều bị đối diễn võ thuật này hấp dẫn, Diệp Trùng và đứa trẻ, hai người một lớn một nhỏ vùi đầu miệt mài ăn ở trong cả gian đại sảnh rõ ràng là nổi bật dị thường.
Là thâm tàng bất lộ hay là thật sự không biết tí gì? Vương trang chủ có chút nắm bắt không được, ánh mắt nhìn Diệp Trùng cũng có chút mơ màng.
- Ngon quá, anh to con, mùi vị mấy món điểm tâm này thật không tệ. Cái miệng nhét đầy điểm tâm của đứa trẻ nói hàm hồ không rõ.
- Ừ. Diệp Trùng tiếp tục ăn.
Loại chiến đấu sống chết giống thế này tiêu hao thể lực cực kỳ, không thể duy trì lâu. Hai người đã mồ hôi đầy đầu, nhìn nhau, tâm ý tương thông, sát khí trong mắt đồng thời tan đi, hai thanh kiếm đụng lẫn nhau, rồi phân ra.
Hai người sánh vai đi vào đại sảnh, khoanh tay cung kính nói: “Xin chỉ điểm.”
Lão già Phá Xa tim muốn tiêu rồi, vừa rồi không nói rõ với bọn họ, trong lúc này, cao thủ làm khách thông thường đều sẽ chỉ điểm đôi chút, để cảm ơn chiêu đãi của chủ nhân.
Diệp Trùng tự nhiên không để ý tới, vẫn cùng đứa trẻ hai người vùi đầu mải miết ăn.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.