Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 349: Vương gia trang (3)

Phương Tưởng

19/03/2013

Chính ngay lúc trái tim lão già Phá Xa đập gấp, Nhuế Băng lại đột nhiên mở miệng: “À, ta không hề sở trường kiếm kỹ, cho nên chỉ điểm cũng nói không xong. Đơn giản nói một điểm, bước chân của các người nếu có thể linh hoạt hơn một chút, thực lực của các người sẽ tăng lên một bậc.” Nhuế Băng trước giờ tuân thủ truyền thống, đối với lễ nghi cổ, nàng quen thuộc vô cùng. Trong lịch sử võ thuật của năm thiên hà lớn, loại lễ tiết này xuất hiện trong thời kỳ võ thuật thịnh hành nhất.

Trước mắt hai người sáng lên, tâm cam tình nguyện lại hành lễ lần nữa: “Đa tạ đại sư chỉ điểm.” Lúc này, vô luận thực lực người chỉ điểm thế nào đều sẽ được gọi là đại sư.

Nhuế Băng thản nhiên tiếp nhận hai người hành lễ. Nàng cũng biết, đối với người bình thường, chỉ điểm của cao thủ chân chính là thứ vô cùng khó có được, thường vài chữ dăm lời sẽ được coi là chân ngôn.

Hai người tiếp theo lại hành lễ với mọi người, lúc này mới ra khỏi sảnh.

- Vương Tử Thạch xin các hạ chỉ giáo! Một thanh niên ở đối diện đứng lên, hành lễ với Nhuế Băng.

Quả nhiên là khiêu chiến! Thứ thịnh hành ở nơi này lại là nghi thức cổ, Nhuế Băng thầm nói trong lòng. Nhưng nàng khi nàng nhìn thấy đối diễn võ thuật thì đã đoán xem có khiêu chiến hay không, hiện giờ thì suy đoán của nàng quả nhiên là không sai.

Khiêu chiến chính là mời đấu với khách, nhưng điều này không hề là không có hạn chế, mỗi vị khách có thể chỉ tiếp nhận một người khiêu chiến. Ý ban đầu của khiêu chiến là cho một thanh niên cơ hội cọ xát với cao thủ, nhưng về sau, ý nghĩa dần dần biến đổi. Nếu như khách tự nhận không địch lại, có thể đứng dậy hành lễ với trang chủ ra dấu chịu thua, có rất nhiều gia chủ chính là vì một điểm này, mỗi khi có cơ hội khiêu chiến đều sẽ không bỏ qua. Mà trong mắt rất nhiều người, thực lực của người khiêu chiến cũng có thể từ một mức độ nào đó phản ánh thực lực của bộ tộc này, cho nên bộ tộc có thực lực không ai không ra sức lôi kéo cao thủ.

Nhuế Băng đứng dậy, cũng hành lễ với đối phương, ra dấu mình tiếp nhận khiêu chiến của đối phương. Sắc mặt Nhuế Băng như thường, không hề sợ hãi, nàng lúc trước cũng từng gặp phải loại tình hình này, chẳng qua đó là ở sân nhà mình.

Khóe miệng Vương trang chủ nổi lên một nụ cười mỉm, nàng rất mong chờ biểu hiện của Nhuế Băng, càng là cao thủ, đối với nàng mà nói càng có giá trị lôi kéo, cho nên phái cao thủ đứng đầu trong lớp trẻ trong tộc, Vương Tử Thạch.

Đối phương nghiêm túc đứng ở sân bằng đá. Một người đàn ông mặc đồ xanh, bộ đồ chiến đấu kiểu cổ, trên tay cầm một thanh trường kiếm, tiêu sái tự nhiên. Nhuế Băng mặc bộ đồ luyện công trắng như tuyết, lạnh lùng như thiên nữ, mái tóc dài đen nhánh chốc chốc bị gió thổi lên.

Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ, liếc nhìn gã xấu xí vẫn đang vùi đầu cặm cụi ăn, trong lòng Vương trang chủ tính toán, nếu như mang Vương Tử Thạch và cô nương đồ trắng này kết hợp lại với nhau thì có phải là một việc vô cùng tuyệt không. Nàng nhìn ra quan hệ giữa Nhuế Băng và gã xấu xí này không cạn, nhưng thân là con gái, nàng tin rằng, nếu như Nhuế Băng gặp được Vương Tử Thạch trước khi gặp được gã xấu xí này, vậy thì 100% sẽ không lựa chọn gã xấu xí không chỗ nào tốt này.

Từ ánh mắt của nàng ta, Vương Tử Thạch vô luận ở phương diện nào cũng vô cùng ưu tú, hơn nữa người cũng anh tuấn, các phương diện làm người, xử sự đều không thể chê trách. Trên thực tế, cô gái trong trang thích hắn nhiều đếm không hết, chẳng qua mấy năm nay, hắn vẫn luôn khổ tâm học tập võ thuật, không hề xao nhãng, lạnh nhạt không biết với trái tim bao nhiêu người. Nhưng thiên tư của hắn cực kỳ xuất sắc, tiến bộ mấy năm này cũng nhanh như bay. Như giờ đã ngấm ngầm ngồi ở vị trí cao thủ đứng đầu của lớp trẻ trong trang.

Nhuế Băng và Vương Tử Thạch hành lễ với nhau.

Nhuế Băng không hề sở trưởng sử dụng binh khí, tay không ở trong loại giao đấu này thật ra khá thiệt thòi. Nhưng Nhuế Băng không hề lấy một món từ giá binh khí, tạm thời sử dụng ngược lại càng không tự nhiên hơn nàng dùng tay không.

- Cô nương không cần binh khí sao? Vương Tử Thạch không hề ra tay, mà hơi kinh ngạc hỏi. Cận chiến binh khí của tinh khu tự do mới là trào lưu chủ yếu nhất, dù sao có sự giúp đỡ của binh khí thường sẽ có thêm chút tiện nghi. Ngay cả cận chiến tay không, võ thuật gia cũng sẽ mang bao tay kim loại.



Nhuế Băng lắc đầu: “Không cần thiết.”

- Ừm, vậy mời cô nương ra chiêu trước. Từ mặt phong độ mà nói, Vương Tử Thạch tuyệt đối làm người ta có hảo cảm, đáng tiếc Nhuế Băng đối với loại phong độ này không có chút cảm giác nào.

- Được! Lời nói vừa dứt, Nhuế Băng đã bắn ra như điện.

Tốc độ Nhuế Băng cực nhanh, giống như đột nhiên biến mất khỏi chỗ ban đầu vậy. Soạt, mọi người đều đứng lên! Trừ Diệp Trùng. Bọn họ đã nghĩ tới thân thủ của Nhuế Băng có thể rất cao, nhưng bọn họ lại không nghĩ tới thân thủ Nhuế Băng lại cao tới mức độ này. Trong mắt mỗi người đều là vẻ không thể tin được.

Tốc độ này quả thật là quá kinh người rồi.

Tốc độ và sức mạnh vẫn luôn là sở trường nhất của Diệp Trùng, mà tốc độ của Nhuế Băng gần như có thể đạt tới mức độ tương đồng với Diệp Trùng, từ đó cũng có thể thấy được tốc độ của Nhuế Băng đáng sợ tới mức độ nào.

Vương Tử Thạch cả kinh, nhưng thực lực của hắn xác thực không tồi, trong lúc khẩn cấp, giơ kiếm ngang trước mặt, tay phải đột ngột rút kiếm.

Ting! Một âm thanh trong trẻo mà vang khắp toàn trường.

Vương Tử Thạch chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh trên tay truyền tới, cả người không kìm được lui ra sau bảy bước.

Quá đáng sợ rồi! Trừ Diệp Trùng, mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Vương trang chủ cũng nhịn không được nữa, đứng bật dậy.

Một quyền vừa rồi đó của Nhuế Băng nặn thành mắt phượng, điểm chỉ vào vừa đúng trên sống kiếm của cây kiếm Vương Tử Thạch gấp gáp rút ra một nửa. Sức mạnh khổng lồ làm cho Vương Tử Thạch hoàn toàn không có ý chuẩn bị lập tức lâm vào bị động. Sức mạnh một cú này to lớn lại làm cho thanh kiếm hợp kim thượng hạng này hơi cong.

Sức lực đáng sợ làm sao! Một quyền này nếu như bị đánh trúng, vậy hậu quả… trong lòng mỗi người đều không khỏi loạt toát. Ngay cả đám bảo tiêu của đứa trẻ, ai nấy đều run rẩy trong lòng. Bọn họ tuy biết võ thuật của Nhuế Băng cường hãn nhưng không ngờ đã cường hãn tới mức độ này.

Giao thủ cùng võ thuật gia có tốc độ nhanh nếu như một khi lâm vào bị động, vậy sẽ là một việc cực kỳ đau khổ.

Thanh kiếm đó của Vương Tử Thạch căn bản không có bất cứ cơ hội rút ra nào, thân hình Nhuế Băng xoay một cái, lại là một quyền! Hết cách, Vương Tử Thạch chỉ đành né tránh trước, nghiêng người tránh ra.

Nhuế Băng vẫn luôn không có bất cứ thói quen khiêm nhường nào, ở điểm này, nàng và Diệp Trùng khá giống nhau. Nhưng loại không nương tay này của hai người lại hoàn toàn khác biệt, Nhuế Băng chẳng qua chỉ dùng một loại thái độ khá thận trọng để chiến đấu, còn Diệp Trùng lại hoàn toàn là quan niệm sinh tồn, không chết thì sống!

Quả thật khó mà tưởng tượng, một cô gái lại có phong cách chiến đấu kiên cường và sức chiến đấu cường hãn thế này!



Vẻ mặt Nhuế Băng trong lúc chiến đấu không có chút dao động nào, vẫn bình tĩnh như cũ! Điều này mới là chỗ đáng sợ nhất, nói rõ nàng căn bản không dùng hết toàn lực! Nhuế Băng xem ra tuổi tác giống như Vương Tử Thạch, nhưng khoảng cách thực lực của hai người tại sao lại nhiều thế này?

Vương Tử Thạch chính là sự kiêu ngạo của Vương gia trang, cao thủ đứng đầu trong lớp trẻ, hy vọng của Vương gia. Một nhân vật thế này, gặp phải một cô gái lại ngay cả kiếm cũng không rút ra được, điều này nếu truyền ra há không phải bị người ta cười chết sao?

Kỳ thật Vương Tử Thạch không hề tệ như trong tưởng tượng như vậy, thân thủ của hắn, so với hai Lược đồng giả hôm đó còn cao hơn, nhưng hắn đã phạm một sai lầm trí mạng nhất, đó chính là hắn nhường Nhuế Băng ra tay trước, hơn nữa còn không rút kiếm ra trước! Nếu như hắn rút kiếm ra, dựa vào kiếm kỹ của hắn, tình huống lập tức sẽ có chuyển biến tốt, nhưng một bước quan trọng nhất này lại là sai lầm lớn nhất hắn phạm phải.

Diệp Trùng liếc nhìn, biết đã không có gì hồi hộp rồi, tiếp tục cúi đầu ăn.

Nhưng biểu hiện của Vương Tử Thạch vẫn có chút ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng. Giống như biết mình đã không có cơ hội rút kiếm, Vương Tử Thạch ngược lại trấn định lại, bắt đầu dốc lòng né tránh, tìm cơ hội phản kích. Cứ như thế, hoàn cảnh của hắn ngược lại tốt được chút. Hầu hết thực lực của hắn đều ở trên rút kiếm, nhưng đại loại như bước chân lại cũng cần phải học tập.

Kỹ xảo của Vương gia quả nhiên có chỗ độc đáo, có một lần Nhuế Băng thậm chí cũng xảy ra phán đoán sai lầm. Điều này làm Nhuế Băng hơi kinh ngạc, thực lực của nàng đã đột phá cảnh giới giới giả, ánh mắt nhìn sự vật tự nhiên không giống, hơn nữa kỹ xảo đặc biệt của Nhuế Băng cũng làm trực giác của nàng cực kỳ mẫn cảm, xảy ra phán đoán sai lầm cực kỳ khó.

Nhưng ngược với Nhuế Băng là sắc mặt của người Vương gia lại tệ vô cùng. Trong mắt bọn họ, kỹ xảo bước đi đặc biệt của Vương gia lại bị Nhuế Băng khắc chế sờ sờ ra đó! Bọn họ hoàn toàn không ngờ Nhuế Băng đã đột phá cảnh giới giới giả. Lý giải của giới giả đối với võ thuật và của bọn họ hoàn toàn là hai loại khái niệm.

Tuy có đoán sai, nhưng không hề có nghĩa Vương Tử Thạch sẽ có cơ hội. Tốc độ của Nhuế Băng đủ để bù đắp trước khi sai lầm này phát huy hiệu ứng. Sự thực Nhuế Băng cũng đang làm như thế, lợi dụng tốc độ đổi vị trí, mau chóng bù đắp sai sót này, không cho Vương Tử Thạch cơ hội nào.

Bước chân của Vương Tử Thạch đã có chút loạn, từng bước áp sát mức độ này là thứ hắn chưa từng gặp qua, cảm giác vô lực mạnh mẽ thế này cũng là thứ hắn chưa từng gặp qua. Hắn cảm giác đối phương giống như một ngọn núi tuyết nguy nga, hắn căn bản không có sức lay chuyển, đối thủ quả thật quá mạnh mẽ.

Lại liếc một cái, Diệp Trùng không khỏi lắc đầu, hắn đương nhiên nhìn ra thật ra thực lực của Vương Tử Thạch chắc là cực kỳ xuất sắc. Tay của Vương Tử Thạch so với người bình thường thì thô hơn một vòng, đây chắc là dấu vết của việc hắn luyện kiếm nhiều năm, hơn nữa hắn có thể dựa vào bước chân mà cầm cự với Nhuế Băng lâu như vậy, nói rõ hắn vô luận là ý thức hay ngộ tính đều vô cùng xuất sắc.

Hắn không khỏi nhớ tới mấy người Tang Phổ, thân thể cường hãn mấy người Tang Phổ tôi luyện ra trong loại hoàn cảnh tồi tệ như Thiên vực trì đó còn lâu mấy người này có thể so sánh. Mà kỹ xảo tôi luyện ra trong lúc đọ sức sống chết với quái vật so với kỹ xảo trên tay mấy người này càng thêm trực tiếp, cũng càng thêm hiệu quả. So sánh, hắn càng hân thưởng võ thuật của Tang tộc.

Chỉ quyền của Nhuế Băng dừng hai cm trước cổ họng của Vương Tử Thạch!

Mặt Vương Tử Thạch xám ngoét!

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Sĩ Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook