Chương 339: Chiến tranh nước Nam Ẩu! Nhóc con nghịch thiên!
Cao Điểm Trầm Mặc
05/10/2019
Mộc Lan nghi ngờ cái cái thai này là con trai, điểm ấy Thẩm Lãng đã sớm biết.
Thậm chí mẹ Thẩm Lãng, mẹ vợ Tô Bội Bội cũng sớm biết.
Nhìn hình dáng bụng đoàn trai gái vẫn rất chuẩn.
Mộc Lan biết mình mang là bé trai sau đó thật cao hứng, Thẩm Lãng thì không sao cả.
Tuy rằng hắn càng thích con gái hơn một chút, nhưng mà đã có một bé con Thẩm Mật, sẽ tới một đứa em trai cũng không tệ.
Còn Cừu Yêu Nhi bên kia?
Tính toán một chút!
Người ta căn bản sẽ không có dính dáng gì đến Thẩm Lãng, hắn chẳng khác nào là góp một lần cho có mà thôi.
Thẩm Lãng nhanh chóng xông vào viện tử của mình.
Bên trong đã chật ních người, toàn bộ đều là nữ.
Nội bà mụ cùng nữ đại phu liền mười mấy người.
Đứa bé trong bụng Mộc Lan này được muôn người chú ý.
Thậm chí Thẩm Lãng còn thấy được một cô gái xa lạ giữ ở ngoài cửa, nhưng thoạt nhìn như chỉ đến viếng thăm.
Cô gái này sau nhìn thấy Thẩm Lãng đến, chẳng qua là chớp mắt một cái.
Thẩm Lãng không biết nàng, nhưng nhìn đến Hoàng Phượng bên trên, còn có dáng vẻ Thiên Sát nữ cô tinh của nàng, thì biết ngay đó là Tuyết Sơn Lão Yêu Lâm Thường.
Tuyệt đỉnh cao thủ cả đời đánh nhau cho tới bây giờ cũng không có thắng nổi.
Nhân vật bi kịch có thực lực đã tiếp cận với đại tông sư, nhưng khổ nổi không có danh ngạch.
Nàng tới làm cái gì?
Chẳng bao lâu Thẩm Lãng hiểu ra, nhạc phụ Kim Trác là lo lắng Mộc Lan sinh nở không thuận lợi, có thể sẽ cần một tuyệt đỉnh cao thủ tương trợ.
- Bái kiến Lâm cung chủ!
Tiếng xưng hô này miễn miễn cường cường để Lâm Thường hài lòng.
Nàng hơi nhướng mắt lên, gật đầu.
Thẩm Lãng biết, tuyệt đối không thể gọi Lâm tông sư, nếu không sẽ bị cho rằng trào phúng nàng.
Thế giới này rõ ràng võ công càng thấp, cái khung càng lớn.
Võ công chưa đủ, phải góp giá đỡ vào.
Nhưng mà Lâm lão sư tuy rằng cái khung lớn, nhưng tính tình vẫn là vô cùng chân thật.
Chí ít cả môn phải của bà, một tháng năm trăm lượng vàng đã dư sức bao.
Không sai, lại xuống gia.
Lúc trước bao ba tháng năm nghìn lượng vàng, mỗi tháng tầm một nghìn sáu.
Bây giờ bao cả năm, giá cả nhất định phải thêm ưu đãi một chút, nhưng mà phải bao ăn bao ở.
Nguyên bản Thẩm Lãng còn suy nghĩ cùng vị Tuyết Sơn Lão Yêu này trò chuyện vài câu, nhưng bây giờ là không có ý định này, trực tiếp vọt vào.
- Phu quân...
Thẩm Lãng mới vừa đến bên ngoài viện, bên trong liền truyền đến tiếng Mộc Lan gọi ầm ĩ.
- Nha đầu ngốc, phu quân của con còn chưa tới.
Mộc Lan nói:
- Đến, đến, liền ở bên ngoài.
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc, Mộc Lan trở nên lợi hại như vậy, cách mười mấy mét cũng có thể cảm giác được hắn đến?
Kết quả, lúc Thẩm Lãng vọt vào gian phòng, tất cả mọi người kinh ngạc không ngớt.
Phu thê hai người tình cảm sâu như vậy à?
Cách thật xa, cũng không có nghe được giọng, Mộc Lan đã biết Thẩm Lãng đến.
Thẩm Lãng cầm tay cục cưng Mộc Lan, bèn hỏi:
- Vỡ ối chưa? Cổ tử cung mở chưa? Mở mấy ngón tay?
Mấy bà mụ lắc đầu.
- Phu nhân đau bụng mấy canh giờ, nhưng vẫn không phát động.
- A...
Ngay sau đó, Mộc Lan lại truyền tới một tiếng kêu đau.
Thẩm Lãng hết hồn.
Mộc Lan còn gan dạ hơn Băng Nhi rất nhiều, dù cho bị thương cũng sẽ không đau kêu thành tiếng.
Nữ nhân sinh nở đương nhiên đau, nhưng mà lấy tu vi và tính cách Mộc Lan, nhất định là có thể nhịn được.
Bây giờ ngay cả nàng cũng không nhịn được, có thể thấy được đau cỡ nào.
Thẩm Lãng vội vàng kiểm tra thai nhi.
Đặc biệt khỏe mạnh.
Vị trí thai cũng đặc biệt chuẩn.
Tim thai của đứa bé nhảy lên mạnh mẽ có lực lắm.
Không khỏi thoáng yên tâm lại!
- Lãng nhi, con ở nơi này cũng không giúp được cái gì, con đi ra ngoài trước, đi ra ngoài trước!
Thẩm Lãng muốn ở lại bên trong.
Mộc Lan cũng muốn Thẩm Lãng ở lại bên trong.
Thế nhưng hai bà mẹ trực tiếp đẩy Thẩm Lãng ra phía ngoài.
Mộc Lan quay đầu vừa nghĩ, lúc mình kêu đau, mặt mày có thể khó coi, cho nên cũng tán thành Thẩm Lãng đi ra ngoài.
Thế là, Thẩm Lãng mới vừa thấy nương tử một bên, lại bị đẩy ra.
Tiếp đó, nghe bên trong Mộc Lan truyền đến một tiếng rên la đau đớn.
Vô cùng cháy bỏng!
...
Mộc Lan bên này sinh con vô cùng lo lắng.
Kinh đô bên này cũng vô cùng cháy bỏng.
Bất kể là quốc quân, vẫn là Ninh Chính, hay tất cả mọi người, đều sứt đầu mẻ trán.
Nhất là Ninh Chính!
Gã đảm nhiệm Đề đốc Thiên Việt đã hơn nửa năm.
Thực sự cho tới bây giờ cũng không có nhè nhàng, cũng không có hiển hách.
Cái gì tới cửa nịnh bợ, vuốt mông ngựa, càng hết thảy không có.
Mỗi ngày đều đang bị người trách cứ, bị người chửi bới.
Quả thực không biết vì sao có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Thậm chí có thể nói, hắn hoàn toàn chỉ gánh chịu trách nhiệm, lại không có hưởng thụ quyền lực thoải mái.
Thẩm Lãng đi, sau đó Ninh Chính một lần nữa trở thành phế vật.
Quốc quân lợi dụng kế sách Thẩm Lãng ra sức nâng lên Tam vương tử Ninh Kỳ, gièm pha Thái tử, khiến cho triều cục lại một lần nữa tiến vào cân đối, cũng tạm thời bảo vệ Ninh Chính.
Thế nhưng các quan viên đại thần trong triều tìm cách gây khó dễ cho Ninh Chính rất nhiều.
Hơn nữa loại gây khó dễ này ngay cả cáo trạng đều không có cách nào cáo.
Mặc kệ chuyện gì người ta vẫn không phối hợp, để cho ngươi không có cách nào khác làm việc.
Mục tiêu của quan viên hai phe Thái tử cùng Tam vương tử đều rất rõ ràng, để Ninh Chính ở phủ Đề đốc Thiên Việt nửa bước khó đi, cuối cùng chán nản cút đi.
Thế nhưng...
Chỉ hai tháng sau.
Rất nhiều người thấy may mắn vì có Ninh Chính ở vị trí phủ Đề đốc Thiên Việt.
Bởi vì, toàn bộ chuyện đắc tội với người khácđều giao cho gã.
Nam Cung Ngạo dẫn đầu tám vạn đại quân xuôi nam, xốc lên trận mở màn cho đại chiến vận mệnh quốc gia.
Nhưng mà cái này chỉ là bắt đầu.
Những ngày kế tiếp, càng lúc càng khó khăn hơn.
Bởi vì lại phải chuẩn bị một trận chiến tranh khác rồi.
Chiến tranh phía tây cùng nước Sở
Mặc dù một trận chiến này chưa chắc sẽ chân chính đánh, nhưng lo trước khỏi hoạ.
Quân phí tạm thời vẫn là đủ.
Nhưng đến thời điểm nào đó, vàng đổi không được lương thực, đổi không được vải vóc, thay đổi không được dược liệu.
Bất cứ lúc nào đừng hòng đám thương nhân không mơ tưởng kiếm tiền, cho nên ngay tại chỗ lên giá không thể tránh được.
Cho nên các khu vực trực thuộc toàn bộ xung quanh kinh đô đều phải đi vào quản chế lương thực.
Thậm chí dưới tình hình cần thiết, còn phải tiến hành chế độ phân phối lương thực, không thể tự do buôn bán.
Phải trắng trợn tấn công hành vi trữ lương thực, lên giá cả phi mã.
Thế nhưng, đám lương thương (buôn bán lương thực) này cùng quan viên trong triều có quan hệ thiên ti vạn lũ.
Đánh lương thương, chuyện đắc tội với người khác.
Ninh Chính đi làm!
Quy định mỗi người mỗi tháng chỉ có thể mua bao nhiêu lương thực, chuẩn bị phát lương trù
Cũng phải do Ninh Chính đi làm.
Lấy thực lực của một nước Việt, căn bản rất khó đồng thời đánh hai trận đại chiến.
Thế nhưng đại chiến với nước Sở, nhất định phải lo trước khỏi hoạ.
Tất cả tin tức đều biểu hiện, Sở vương gần như điên rồi.
Lần trước chuyến săn biên giới thua, sau đó Sở vương một ngày một đêm đều muốn được báo thù rửa hận.
Lúc này đây hao tốn cái giá to lớn cùng phía tây, phía bắc nước Tân Càn, nước Lương đạt yêu cầu hiệp nghị hòa bình.
Tiếp đó, không ngừng tập kết đại quân áp về phía biên cảnh Sở Việt.
Cắt nhường hai mươi dặm đường biên giới, đền tiền tám mươi vạn, công khai nhận sai.
Ba chuyện này đối với Sở vương mà nói hoàn toàn là vô cùng nhục nhã, chỉ có nợ máu trả bằng máu.
Nước Sở đã tập kết hai mươi vạn đại quân.
Đáng sợ hai mươi vạn!
Thế nhưng đại quân nước Sở vẫn còn liên tục không ngừng đông tiến, lại còn đang tập kết.
Quả thực để cho người ta kinh hồn táng đảm.
Sở vương điên thật rồi.
Nước Ngô bên kia ngược lại yên lặng, Ngô vương cũng không có bao nhiêu hành động, càng không có tập kết đại quân.
Thế nhưng có một hành động để cho người ta bất an.
Hôm nay đã là năm đầu tám tháng, đã thu hai vụ lương thực xuân thu.
Nước Ngô đi tới một năm coi như là mưa thuận gió hoà, lẽ ra không thiếu lương thực, đã thuận lợi vượt qua thiếu lương thực.
Thế nhưng, gã vẫn bí mật hướng đế quốc Đại Viêm mượn một trăm ba mươi vạn thạch lương thực.
Vua Ngô trẻ tuổi muốn làm gì?
Gã trữ hàng lương thực nhiều như vậy làm cái gì?
Chắc chắn không phải là vì bán lấy tiền, mà là vì lúc cần thiết lấy tư cách quân lương.
Nước Sở động lớn, nước Ngô động nhỏ.
Lấy ở giữa tư cách bão táp, Việt quốc đương nhiên cũng muốn động.
Lương thực quản chế từng bước thăng cấp, từ kinh đô khuếch tán đến toàn quốc.
Nhưng mà, toàn bộ Việt quốc lương thực quản chế cũng chỉ có hai cái địa phương làm được rất nghiêm khắc.
Một là Diễm Châu, một là kinh đô.
Diễm Châu bên kia, bởi vì mua bán quá phát đạt, cộng thêm Biện Tiêu thống trị hơn năm, xây dựng ảnh hưởng rất nặng, cho nên bất kể là thương nhân cùng dân chúng, dù cho oán giận cũng chỉ dám ở trong lòng.
Mà vạn dân kinh đô, đơn giản là tiếng oán than dậy đất.
Nếu như nước bọt biết bay Ninh Chính đều đã bị chết đuối.
Mấy trăm vạn dân chúng chửi ầm lên, bởi vì lương thực quản chế, quản chế thịt, dẫu có tiền cũng không mua được mấy thứ đó.
Thương nhân mắng to, bởi vì không cho bán rượu, không cho chưng cất rượu.
Gái lầu xanh cũng nguyền rủa Ninh Chính, bởi vì cấm đi lại ban đêm, để thanh lâu hoàn toàn mất đi làm ăn.
Cái này cũng chưa tính.
Việt quốc muốn ứng phó hai trận đại chiến, binh lực thiếu nghiêm trọng.
Cho nên muốn gọi nhập ngũ, luyện binh.
Luyện binh không về phủ Đề đốc Thiên Việt quản, nhưng gọi nhập ngũ lại về gã quản.
Hảo nam không làm lính, thép tốt không làm đinh.
Địa phương nghèo còn thoáng khá hơn một chút, chỗ như kinh đô loại này mộ tân binh là khó khăn nhất.
Không có biện pháp, vậy ép buộc mộ binh.
Loại chuyện đắc tội với người này, lại là Ninh Chính đi làm.
Năm rồi cũng có ép buộc mộ binh, thế nhưng chỉ cần trong nhà cho ít tiền, nha môn có thể cắt mất tên ngươi.
Thế nhưng bây giờ không được.
Ninh Chính trực tiếp phái Thành Vệ Quân đi kêu gọi trưng binh.
Dùng tiền chẳng những vô dụng, ngược lại còn muốn bị phạt.
Toàn bộ khu trực thuộc kinh đô, Ninh Chính liền ép buộc mộ binh hơn năm vạn người.
Đây là hơn năm vạn gia đình.
Mấy chục vạn người chửi bới, cũng đủ để cho gã thủng trăm ngàn lỗ.
Ninh Chính sống sờ sờ tiếp tục chống đỡ.
Dù cho ngàn người lên án, muôn người thóa mạ, cũng giải quyết từng chuyện một đâu ra đây.
Mặc dù chật vật không thể tả, cũng căn bản không có một chút ý đồ gây chú ý nổi bật.
Nửa điểm đều không tinh xảo.
Thế nhưng lúc quốc quân Ninh Nguyên Hiến tiếp thu thành quả những thứ này, tức khắc kinh ngạc sững sờ.
Thậm chí có một loại ảo giác, thực lực Việt quốc của ta mạnh như vậy kia à?
Chỉ từ bên trong kinh đô liền làm ra nhiều vải vóc, lương thực, nguồn mộ lính nhiều như vậy?
Nhưng cuối cùng ông không phải thanh niên, liếc mắt liền nhìn ra đây là Ninh Chính làm mọi chuyện đến cực hạn.
Tiếp đó, ông ta có chút xấu hổ.
Nếu không phải là suốt hai mươi năm ông sống quá tiêu sái, Việt quốc không đến nước này.
Bây giờ đại chiến đến, không thể không tạm thời ôm chân phật, tiêu hao sức dân, thực lực của một nước.
Người tốt ai cũng nguyện ý làm.
Nhưng người xấu khó làm.
Mà bây giờ quan viên cả triều, đều đang nhìn Ninh Chính đi làm cái tên xấu xa này.
Đắc tội hết quan viên, đắc tội thương nhân, sau đó cả dân chúng bình thường cũng triệt để đắc tội.
Hơn nữa mộ binh tới cũng không về tay Ninh Chinh.
Một bộ phận đưa đi phía nam, một bộ phận đưa đến Xung Nghiêu phía tây, một nửa đưa đến Ninh Kỳ phía bắc.
Nói cách khác, Ninh Chính đắc tội vô số người thu binh, cuối cùng tất cả đều trở thành cho Thái tử cùng Tam vương tử.
Rõ ràng từ đầu đến đuôi oan đại đầu.
Nhưng gã cũng cẩn thận làm.
Điều này làm cho quốc quân trong lòng cảm khái không thôi.
Ánh mắt của Thẩm Lãng thật chuẩn.
Hiện tại xem ra câu nói kia của hắn rất đúng, làm một quân vương, thông minh cùng thủ đoạn cũng là mạt, tính cách, ý chí mới là bản.
Việt quốc bên trong vì hai trận đại chiến, buộc phải chèn ép sức dân đến cực hạn.
Phía tây, như là mây đen nặng nề.
Đại quân của Xung Nghiêu, đại quân nước Sở ngày đêm tập kết.
Lần này tuyệt đối không giống năm ngoái diễn trò chủ nghĩa hình thức.
Lúc này đây, tuyệt đối là đại quyết chiến ngươi chết ta sống.
Mà chiến cuộc nước Nam Ẩu thì như thế nào?
Sứt đầu mẻ trán!
Con trai của Nam Cung Ngạo ngay trong đại quân Chúc Lâm, trong thư đã viết rõ chiến cuộc bên này.
Nhưng Nam Cung Ngạo vẫn cảm thấy, Việt quốc có mười mấy vạn đại quân, võ sĩ tộc Sa Man dù cho cường thịnh trở lại, thế nhưng thiếu tính kỷ luật, giống như một đám cát lộn xộn.
Đại quân phe ta đở trang bị và kỷ luật đều thắng xa, nên thắng không khó.
Nhưng sau khi chân chính đến chiến trường nước Nam Ẩu, ông mới cảm giác được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nước Nam Ẩu rất nhỏ, còn chưa có nửa hành tỉnh của Việt quốc, quy mô chỉ có mấy quận thôi.
Toàn bộ nước Nam Ẩu, cũng chỉ có ba thành thị quy mô lớn, hơn nữa những thành thị này đều ở trong tay Việt quốc.
Nhưng trừ ba cái thành thị kia ra, đưa mắt đều là địch.
Quan viên của nước Nam Ẩu gần như toàn bộ đầu phục Việt quốc, như là chó săn vậy.
Thế nhưng, vua Căng phát động là chiến tranh nhân dân.
Ở chiến báo của Chúc Lâm, mỗi một lần luôn mồm đều nói đô thành Nam Ẩu trong tay, hai thành khác cũng trong tay.
Thế nhưng, ra khỏi thành trì, sau đó toàn bộ cũng là địa bàn vua Căng.
Nước Nam Ẩu phản loạn đã duy trì hai năm, bên này dân chúng gần như mỗi người đều là binh.
Quân đội Việt quốc nếu ít hơn mấy trăm người thậm chí cũng không dám ra ngoài thành.
Bởi vì sẽ bị đánh du kích.
Hơn nữa toàn bộ nước Nam Ẩu trừ mấy thành thị ra, còn lại cũng là núi lớn cùng rừng rậm.
Địch to địch nhỏ, quả thực vô số kể.
Hoàn toàn là đại dương mênh mông của dân chúng tộc Sa Man.
Đúng như sa lầy vậy.
Ba cái thành thị, mười mấy vạn đại quân, mỗi ngày đều sẽ gặp phải mấy chục lần đánh lén.
Phái ít binh đi vây quét không được, sẽ bị tiêu diệt.
Phái thừa binh đi vây quét cũng không được, bởi vì người ta chui vào trong núi lớn, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nam Cung Ngạo tiến vào chiến trường nước Nam Ẩu đã ba tháng.
Đánh mấy chục trận chiến đấu lớn nhỏ.
Hơn nữa mỗi chiến đấu tất thắng.
Nhưng tác dụng gì cũng không có.
Chiến cuộc căn bản không có tiến triển thực chất.
Mỗi ngày tiêu hao lương thảo dược liệu vô số.
Thời tiết nơi này thực sự quá oi bức.
Nơi này rừng cây khắp nơi đều có cạm bẫy, khắp nơi đều có chướng khí.
Hơn nữa vua Căng cũng là một tên khốn kiếp.
Lúc trước đại quân Nam Cung Ngạo chưa xuôi nam, gã làm ra vẻ ép sát tới nơi.
Giống như ngày mai sẽ phải nhất thống tộc Sa Man, sẽ phải xưng vương xưng bá, sẽ phải dẫn đầu đại quân thu phục cố quốc.
Lúc này mới để Việt quốc cấp tốc mà tập kết gần mười vạn đại quân xuôi nam.
Thế nhưng đại quân Nam Cung Ngạo đến nước Nam Ẩu, sau đó vua Căng ngược lại không vội.
Bước tiến gã thống nhất tộc Sa Man lại trở nên chậm hơn.
Điều này làm cho Nam Cung Ngạo cùng Chúc Lâm chửi ầm lên.
Bây giờ hai người kia chỉ có một ý niệm trong đầu.
Đ*t mẹ vua Căng, ngươi vội vàng thống nhất tộc Sa Man đi, mau dẫn đầu đại quân tới đoạt nước Nam Ẩu đi.
Sớm mà quyết chiến.
Bằng không kéo dài đến này, muốn nấu người ta chết cháy hả.
...
Mà vào một ngày mười lăm tháng tám!
Tết trung thu!
Phía nam thế giới phương đông cuối cùng truyền đến cái tin tức như sấm sét giữa trời quang.
Vua Căng chính thức chiêu cáo thiên hạ, nhất thống tộc Sa Man.
Nước Đại Nam chính thức thành lập.
Vua Căng biến thành quốc quân đời thứ nhất nước Đại Nam.
Điều này đại biểu được tộc Sa Man như là một đám rời rạc mấy trăm năm qua chính thức thống nhất.
Thế giới phương đông một nước lớn quật khởi lần thứ hai.
Không sai!
Từ dân cư là tiểu quốc, toàn bộ tộc Sa Man cũng chỉ có mấy triệu dân cư mà thôi.
Nhưng từ lãnh thổ cũng là nước lớn, lãnh địa tộc Sa Man phía đông giáp biển, phía tây tiếp giáp nước Khương, lãnh thổ diện tích thậm chí so với Việt quốc còn muốn lớn hơn.
Đương nhiên phần lớn khu vực cũng là núi lớn cùng rừng rậm nguyên thủy, hơn nữa còn là ở vào giai đoạn bộ lạc khá nguyên thủy.
Không có mấy thành thị quy mô, thậm chí ngay cả đại trấn đều không có bao nhiêu.
Bình thường mà nói đại điển thành lập nước lớn thế này cũng rất nhiêu khê.
Cần xây dựng cung điện, cần triệu tập sứ thần các nước, cần sắc phong quần thần, cần đại xá thiên hạ, còn cần chuẩn bị rất nhiều điềm lành.
Nhưng mà, tất cả chuyện này vua Căng cũng chẳng làm.
Cung điện của gã vẫn là một ngôi chùa cổ được tu sửa.
Gần như không có sứ thần ngoại quốc, ngay cả nước Sở cũng không có mời.
Thứ quy nhất được gọi là đặc phái viên, có thể cũng chỉ có mấy người thủ lĩnh Đại Kiếp Tự, còn có một chút thương nhân các nước Tây Vực mà thôi.
Nhưng mà!
Nước Đại Nam thành lập, vẫn là như là sấm sét vậy.
Triệt để rung động toàn bộ phương đông!
Từ các nước Tây Vực xa xôi, những quốc gia ở cực bắc, đều bị chấn động run lên.
Mà Việt quốc thì càng đừng nói nữa.
Toàn bộ quân thần nước Việt, thậm chí vạn dân, bị sốc đến dựng cả tóc.
Ngày này rốt cuộc đã tới!
Cục diện kế tiếp đã rõ ràng.
Hoặc là nước Đại Nam mới trỗi dậy nước còn chưa có chân chính cường đại lên đã bị đánh gãy sống lưng. Hoặc là nó đạp lên xác chết của nữa nước Việt quốc, biến thành một trong chúa tể phía nam.
Mà vua Căng một khi tuyên bố thành lập nước Đại Nam, một khi lên ngôi là vua, liền nhất định sẽ mở cuộc chiến đoạt lại cố quốc.
Từ trên danh dự, chỉ có đoạt lại nước Nam Ẩu, mới coi là là chân chánh quân vương.
Từ chiến lược phía trên, chiếm lấy nước Nam Ẩu, sau đó mới có thể ở vào chiến lược ưu thế với Việt quốc.
Quả nhiên!
Vua Căng lên ngôi là vua, sau đó gần như không có bất kỳ đại điển chúc mừng, trực tiếp bắt đầu tập kết đại quân.
Mười vạn đại quân, chia ra mấy đường, trùng trùng điệp điệp xuất phát từ nước Đại Nam, hướng về nước Nam Ẩu.
Công chúa Ninh La, Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo không khỏi đều thở dài một tiếng.
Rốt cuộc đã tới!
Trận đại quyết chiến vận mệnh này, cuối cùng phải nổ ra!
...
Đương nhiên, đối với Thẩm Lãng mà nói.
Hắn lúc này hoàn toàn không để ý tới chiến cuộc nước Nam Ẩu bên kia.
Bởi vì, tầm hai ngày trôi qua.
Mộc Lan còn chưa có sinh được.
Chuyện này quả thực hù dọa tất cả mọi người.
Cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua tình trạng như vậy.
Vị trí thai rõ ràng chính vô cùng, hơn nữa còn bắt đầu đau bụng từ rất sớm
Nhưng vẫn không sinh ra được.
Thậm chí không vỡ ối, cổ tử cung cũng không có mở.
Hoàn toàn không biết là nguyên nhân gì.
Lúc này Thẩm Lãng đã thời thời khắc khắc đều bên người Mộc Lan.
Tất cả bà mụ cùng nữ đại phu mặt mày vàng vọt, không biết làm sao.
Mẹ của Thẩm Lãng, mẹ của Mộc Lan, đều đã quỳ gối trước mặt Bồ Tát cầu nguyện.
Nhưng mà Mộc Lan vẫn càng lúc càng đau, càng lúc càng thê thảm vô cùng.
Cuối cùng, hoàn toàn tăng lên đến tình trạng đau muốn chết.
Hơn nữa, chợt bắt đầu phát sốt.
Võ công nàng coi như là mạnh, lại đau đến vài lần ngất đi.
Hơn nữa thân thể bắt đầu yếu ớt.
Thẩm Lãng đã làm tốt tất cả chuẩn bị.
Bất cứ lúc nào chuẩn bị c-section.
Nhưng hết lần này tới lần khác đứa bé vô cùng khỏe mạnh, tim thai rất ổn.
Không phải lúc vạn bất đắc dĩ, thật sự không muốn mổ.
Đây cũng không phải là xã hội hiện đại, sinh mổ này gần như còn lớn hơn cả giải phẫu viêm ruột thừa của Trương Xung.
Một lần kia Trương Xung đều cửu tử nhất sinh, Thẩm Lãng rõ ràng không muốn Mộc Lan mạo hiểm.
Có thể tự sinh, vẫn là tự sinh đi.
Thực sự cách gì đều thử qua.
Thậm chí cô bé Thẩm Mật đều vỗ cái bụng Mộc Lan nói:
- Đệ đệ ra, đệ đệ ra...
Bé Thẩm Mật chín tháng, nguyên bản chỉ biết kêu ba, Băng Nhi phí hết tâm tư mới để cho nàng nói ra hai chữ đệ đệ.
Kết quả, đứa em trai nghịch ngợm vẫn là không chịu ra.
...
Ba ngày trôi qua.
Thẩm Lãng gần như muốn sắp điên.
Thậm chí có ba lần, hắn đã lấy ra dụng cụ khử trùng, định mổ cho Mộc Lan.
Thế nhưng bị Mộc Lan ngăn cản.
Mộc Lan đã trở nên đặc biệt yếu ớt, đôi môi tái nhợt vô sắc.
- Phu quân, thiếp cảm giác đứa bé không muốn ra. - Mộc Lan yếu ớt nói.
Thẩm Lãng nắm chặt tay nàng nói:
- Mỗi một đứa bé đều không muốn đi ra.
Quả thực mỗi một đứa bé cũng không muốn rời khỏi bụng mẹ, như vậy không có cảm giác an toàn, sẽ nghĩ hết biện pháp ở lại trong bụng, mãi cho đến khi không thể không ra.
Mà ngay tại lúc này, mẹ Thẩm Lãng lại gọi hắn ra ngoài!
- Đại Lang, năm đó mẹ ruột Đại Ngốc sinh nó ra, chính là đau đớn mấy ngày mấy đêm như vậy, mãi cho đến khi cô ta tắt thở, Đại Ngốc mới sinh ra. - Thẩm mẫu nói:
- Cho nên rất nhiều người đều nói, đứa nhỏ này nín mãi trong bụng mẹ nên mới ngốc đấy.
Nghe những lời này, Thẩm Lãng gần như rợn cả tóc gáy.
Lời của mẹ để lộ ra một tin tức đáng sợ.
Năm đó mẹ ruột Đại Ngốc, cơ hồ là đã chết, mới sinh ra Đại Ngốc.
Vừa sinh ra, lập tức liền tắt thở.
Vậy chứng minh cái gì?
Chứng minh mãi cho đến khi ở trong bụng không nổi nữa gã mới ra ngoài.
- Đại Lang à, mẹ yêu cháu lắm, nhưng càng quý con dâu hơn, đứa bé nhà chúng ta chỉ sợ không như vậy. Thời khắc mấu chốt, giữ lại con dâu quan trọng hơn, con phải nghĩ biện pháp, không thể đợi thêm nữa... - Thẩm mẫu nói:
- Con đã nói có thể xé ra cái bụng, lúc vạn bất đắc dĩ có thể làm như vậy. Tuyệt đối không thể chờ đứa bé tự đi ra, nó sẽ tự hao tổn.
Thẩm Lãng nhìn chằm chằm mẹ một lúc lâu.
Chí ít đoạn văn này, không giống như là thôn phụ bình thường nói.
- Con hiểu rồi!
Sau khi tiến vào phòng.
Thẩm Lãng nói thẳng:
- Chuẩn bị giải phẫu!
Tiếp đó, hắn cầm dụng cụ đã khử trùng sạch sẽ lại một lần nữa khử trùng.
Chuẩn bị mổ bắt cn.
Mà ngay tại lúc này, Mộc Lan lại bảo vệ cái bụng, yếu ớt khóc thút thít nói:
- Phu quân không nên, phu quân không nên, chàng làm thế sẽ hù con đấy.
Thẩm Lãng nói:
- Thằng nhóc phá phách bại hoài này hành nàng như thế, ta nhất định phải lôi nó ra đánh cho bõ!
Mộc Lan khóc ròng nói:
- Phu quân, van cầu chàng, không nên mổ bụng, không nên mổ bụng.
Thẩm Lãng nói:
- Không có biện pháp, an nguy của nàng quan trọng nhất. Nàng yên tâm ta sẽ không để cho nàng có chuyện, ta nhất định sẽ dùng đao pháp tốt nhất, sẽ không lưu lại vết sẹo gì đâu.
Mộc Lan khóc ròng nói:
- Thiếp không để ý vết sẹo, nhưng không thể hù con mình được, thiếp cảm giác nó đang sợ hãi vô cùng. Phu quân ơi, hãy nghĩ biện pháp gì khác đi, không nên mổ bụng, không nên mổ bụng. Con chúng ta không giống đứa trẻ khác, nếu chàng xé bụng nó, nó sẽ cảm thấy nhà sụp.
Thẩm Lãng nói:
- Làm sao có thể?
Hiện đại thế giới có bao nhiêu đứa trẻ được sinh mổ? Lại có đứa nào cảm thấy trời sập, nhà cửa sụp?
- Thực sự, thực sự... - Mộc Lan nói dịu dàng:
- Con chúng ta không cùng một dạng, phu quân hãy tin tưởng thiếp. Chàng hãy nghĩ một biện pháp khác xem, một chút biện pháp...
Thẩm Lãng gần sắp điên, chưa có biện pháp gì thay thế được.
Vừa nghĩ tới Mộc Lan gặp nguy hiểm, cả người hắn đều phải bùng nổ.
Kết quả hắn cứng rắn muốn mổ, Mộc Lan không cho, ra sức che cái bụng.
Làm cho Thẩm Lãng cần thủ đoạn cường ngạnh, trực tiếp gây mê cho nàng.
Mộc Lan cầu khẩn khóc lóc giống như tận thế vậy, dùng giọng điệu trước nay chưa từng có, trái tim Thẩm Lãng gần như muốn hòa tan.
Mà vào lúc này, Thẩm mẫu bên ngoài nói.
- Đại Lang, nếu cháu nó không muốn đi ra, con dùng kim đâm nó một cáo, có phải sẽ chịu ra không?
Thẩm Lãng kinh ngạc?
Như thế cũng được sao?
Quá hoang đường đi.
Kết quả Mộc Lan lại ra sức gật đầu nói:
- Đúng, cái biện pháp này có thể thử xem một chút, phu quân, mắt chàng không phải rất lợi hại sao, chàng đâm vào chỗ mông con, tuyệt đối phải nhìn chính xác, nhất định phải đâm vào mông, tuyệt đối không nên đâm bị thương chỗ khác.
Thẩm Lãng cùng Mộc Lan như là trẻ sinh đôi kết hợp vậy, mắt hắn có chức năng đặc biệt mặc dù chưa từng nói qua, nhưng Mộc Lan cũng đã biết rồi.
Thẩm Lãng gật đầu.
Xuất ra một cây kim bạc nhỏ xíu.
Dùng thị lực X quang xuyên qua bụng Mộc Lan, nhìn thằng bé bên trong.
Nhóc bại hoại, đã vậy còn hành mẹ ngươi, hành vợ cưng của ta.
Dù cho ngươi là con trai ruột của ta, dù cho ngươi vẫn còn trong bụng, cũng muốn đánh cái mông ngươi.
Thẩm Lãng xác định hết lần này đến lần khác, đúng ngay vị trí mông đứa bé.
Hít một hơi thật sâu, xác định tay mình không run rẩy, xác định độ sâu bản thân đâm vào.
- Đâm!
Thẩm Lãng trong lòng run rẩy, thế nhưng tay lại đặc biệt quyết đoán.
Kim bạc mỏng manh xuyên qua cái bụng Mộc Lan, trúng ngay cái mông nhỏ của đứa bé.
Quả nhiên, thằng bé trong bụng giật mình, còn cố né tránh.
Kết quả Thẩm Lãng lại dùng bạc kim đâm một cái.
Sau nửa khắc!
Vỡ ối, cổ tử cung mở ra!
Một khắc đồng hồ sau đó!
Thằng bé nghịch ngợm này được sinh ra.
Oa oa khóc lớn!
Thẩm Lãng gần như tê liệt ngã xuống.
Thẩm mẫu trực tiếp ngồi trên đất.
Ranh con, con chờ cho ta!
Chỉ cần ngươi hơi lớn một chút, ta liền đánh ngươi từ nhỏ đến lớn.
Đã vậy còn quá nghịch ngợm, một chút đều không ngoan!
Xem tỷ tỷ ngoan biết bao nhiêu!
- Chúc mừng cô gia, chúc mừng tiểu thư. Sinh một đứa bé trai, sáu cân bảy hai!
Cái trọng lượng này vừa vặn, không nhẹ cũng không nặng.
Arunana sanh ra tiểu vương tử, tầm hơn mười hai cân, năm đó Đại Ngốc sinh ra cũng hơn mười hai cân.
- Đứa trẻ này đáng yêu quá, quá đẹp!
Thẩm Lãng xem tiểu tử thối.
Quả nhiên siêu đẹp, mới vừa sinh ra đã đẹp như vậy.
Hơn nữa hoa chân múa tay vui sướng, oa oa khóc lớn không để yên.
Mới vừa sinh ra mắt liền mở thật to, cực kỳ hiếm thấy.
Hơn nữa đôi mắt này không chỉ là đẹp, còn có vẻ rực rỡ câu người.
Tiểu tử thúi này tương lai sau khi lớn lên, chẳng phải là so với ta càng đẹp trai hơn sao?
Tiếp đó, Thẩm Lãng thuận tiện dùng X quang nhìn huyết mạch đứa con này một cái.
Đương nhiên, hắn chẳng qua là tùy tiện xem.
Không ôm hy vọng.
Con của Thẩm Lãng ta đây cần huyết mạch cao làm gì?
Luyện võ gì gì đó cũng là người hạ đẳng.
Nhìn xem Tuyết Sơn Lão Yêu bên ngoài kia kìa, gần tiếp cận với đại tông sư.
Cả môn phái nhận thầu, một tháng mới năm trăm lượng vàng.
Thế nhưng chỉ nhìn thoáng qua.
Thẩm Lãng liền hoàn toàn hết hồn!
Bởi vì...
Đứa bé trai vừa mới sinh ra là... Hoàng Kim Huyết Mạch!
Hơn nữa còn là Hoàng Kim Huyết Mạch càng thêm chói mắt!
Gần như sáng lên muốn mù hai mắt Thẩm Lãng.
Ta, đệch, cái chuyện này là sao?
Thậm chí mẹ Thẩm Lãng, mẹ vợ Tô Bội Bội cũng sớm biết.
Nhìn hình dáng bụng đoàn trai gái vẫn rất chuẩn.
Mộc Lan biết mình mang là bé trai sau đó thật cao hứng, Thẩm Lãng thì không sao cả.
Tuy rằng hắn càng thích con gái hơn một chút, nhưng mà đã có một bé con Thẩm Mật, sẽ tới một đứa em trai cũng không tệ.
Còn Cừu Yêu Nhi bên kia?
Tính toán một chút!
Người ta căn bản sẽ không có dính dáng gì đến Thẩm Lãng, hắn chẳng khác nào là góp một lần cho có mà thôi.
Thẩm Lãng nhanh chóng xông vào viện tử của mình.
Bên trong đã chật ních người, toàn bộ đều là nữ.
Nội bà mụ cùng nữ đại phu liền mười mấy người.
Đứa bé trong bụng Mộc Lan này được muôn người chú ý.
Thậm chí Thẩm Lãng còn thấy được một cô gái xa lạ giữ ở ngoài cửa, nhưng thoạt nhìn như chỉ đến viếng thăm.
Cô gái này sau nhìn thấy Thẩm Lãng đến, chẳng qua là chớp mắt một cái.
Thẩm Lãng không biết nàng, nhưng nhìn đến Hoàng Phượng bên trên, còn có dáng vẻ Thiên Sát nữ cô tinh của nàng, thì biết ngay đó là Tuyết Sơn Lão Yêu Lâm Thường.
Tuyệt đỉnh cao thủ cả đời đánh nhau cho tới bây giờ cũng không có thắng nổi.
Nhân vật bi kịch có thực lực đã tiếp cận với đại tông sư, nhưng khổ nổi không có danh ngạch.
Nàng tới làm cái gì?
Chẳng bao lâu Thẩm Lãng hiểu ra, nhạc phụ Kim Trác là lo lắng Mộc Lan sinh nở không thuận lợi, có thể sẽ cần một tuyệt đỉnh cao thủ tương trợ.
- Bái kiến Lâm cung chủ!
Tiếng xưng hô này miễn miễn cường cường để Lâm Thường hài lòng.
Nàng hơi nhướng mắt lên, gật đầu.
Thẩm Lãng biết, tuyệt đối không thể gọi Lâm tông sư, nếu không sẽ bị cho rằng trào phúng nàng.
Thế giới này rõ ràng võ công càng thấp, cái khung càng lớn.
Võ công chưa đủ, phải góp giá đỡ vào.
Nhưng mà Lâm lão sư tuy rằng cái khung lớn, nhưng tính tình vẫn là vô cùng chân thật.
Chí ít cả môn phải của bà, một tháng năm trăm lượng vàng đã dư sức bao.
Không sai, lại xuống gia.
Lúc trước bao ba tháng năm nghìn lượng vàng, mỗi tháng tầm một nghìn sáu.
Bây giờ bao cả năm, giá cả nhất định phải thêm ưu đãi một chút, nhưng mà phải bao ăn bao ở.
Nguyên bản Thẩm Lãng còn suy nghĩ cùng vị Tuyết Sơn Lão Yêu này trò chuyện vài câu, nhưng bây giờ là không có ý định này, trực tiếp vọt vào.
- Phu quân...
Thẩm Lãng mới vừa đến bên ngoài viện, bên trong liền truyền đến tiếng Mộc Lan gọi ầm ĩ.
- Nha đầu ngốc, phu quân của con còn chưa tới.
Mộc Lan nói:
- Đến, đến, liền ở bên ngoài.
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc, Mộc Lan trở nên lợi hại như vậy, cách mười mấy mét cũng có thể cảm giác được hắn đến?
Kết quả, lúc Thẩm Lãng vọt vào gian phòng, tất cả mọi người kinh ngạc không ngớt.
Phu thê hai người tình cảm sâu như vậy à?
Cách thật xa, cũng không có nghe được giọng, Mộc Lan đã biết Thẩm Lãng đến.
Thẩm Lãng cầm tay cục cưng Mộc Lan, bèn hỏi:
- Vỡ ối chưa? Cổ tử cung mở chưa? Mở mấy ngón tay?
Mấy bà mụ lắc đầu.
- Phu nhân đau bụng mấy canh giờ, nhưng vẫn không phát động.
- A...
Ngay sau đó, Mộc Lan lại truyền tới một tiếng kêu đau.
Thẩm Lãng hết hồn.
Mộc Lan còn gan dạ hơn Băng Nhi rất nhiều, dù cho bị thương cũng sẽ không đau kêu thành tiếng.
Nữ nhân sinh nở đương nhiên đau, nhưng mà lấy tu vi và tính cách Mộc Lan, nhất định là có thể nhịn được.
Bây giờ ngay cả nàng cũng không nhịn được, có thể thấy được đau cỡ nào.
Thẩm Lãng vội vàng kiểm tra thai nhi.
Đặc biệt khỏe mạnh.
Vị trí thai cũng đặc biệt chuẩn.
Tim thai của đứa bé nhảy lên mạnh mẽ có lực lắm.
Không khỏi thoáng yên tâm lại!
- Lãng nhi, con ở nơi này cũng không giúp được cái gì, con đi ra ngoài trước, đi ra ngoài trước!
Thẩm Lãng muốn ở lại bên trong.
Mộc Lan cũng muốn Thẩm Lãng ở lại bên trong.
Thế nhưng hai bà mẹ trực tiếp đẩy Thẩm Lãng ra phía ngoài.
Mộc Lan quay đầu vừa nghĩ, lúc mình kêu đau, mặt mày có thể khó coi, cho nên cũng tán thành Thẩm Lãng đi ra ngoài.
Thế là, Thẩm Lãng mới vừa thấy nương tử một bên, lại bị đẩy ra.
Tiếp đó, nghe bên trong Mộc Lan truyền đến một tiếng rên la đau đớn.
Vô cùng cháy bỏng!
...
Mộc Lan bên này sinh con vô cùng lo lắng.
Kinh đô bên này cũng vô cùng cháy bỏng.
Bất kể là quốc quân, vẫn là Ninh Chính, hay tất cả mọi người, đều sứt đầu mẻ trán.
Nhất là Ninh Chính!
Gã đảm nhiệm Đề đốc Thiên Việt đã hơn nửa năm.
Thực sự cho tới bây giờ cũng không có nhè nhàng, cũng không có hiển hách.
Cái gì tới cửa nịnh bợ, vuốt mông ngựa, càng hết thảy không có.
Mỗi ngày đều đang bị người trách cứ, bị người chửi bới.
Quả thực không biết vì sao có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Thậm chí có thể nói, hắn hoàn toàn chỉ gánh chịu trách nhiệm, lại không có hưởng thụ quyền lực thoải mái.
Thẩm Lãng đi, sau đó Ninh Chính một lần nữa trở thành phế vật.
Quốc quân lợi dụng kế sách Thẩm Lãng ra sức nâng lên Tam vương tử Ninh Kỳ, gièm pha Thái tử, khiến cho triều cục lại một lần nữa tiến vào cân đối, cũng tạm thời bảo vệ Ninh Chính.
Thế nhưng các quan viên đại thần trong triều tìm cách gây khó dễ cho Ninh Chính rất nhiều.
Hơn nữa loại gây khó dễ này ngay cả cáo trạng đều không có cách nào cáo.
Mặc kệ chuyện gì người ta vẫn không phối hợp, để cho ngươi không có cách nào khác làm việc.
Mục tiêu của quan viên hai phe Thái tử cùng Tam vương tử đều rất rõ ràng, để Ninh Chính ở phủ Đề đốc Thiên Việt nửa bước khó đi, cuối cùng chán nản cút đi.
Thế nhưng...
Chỉ hai tháng sau.
Rất nhiều người thấy may mắn vì có Ninh Chính ở vị trí phủ Đề đốc Thiên Việt.
Bởi vì, toàn bộ chuyện đắc tội với người khácđều giao cho gã.
Nam Cung Ngạo dẫn đầu tám vạn đại quân xuôi nam, xốc lên trận mở màn cho đại chiến vận mệnh quốc gia.
Nhưng mà cái này chỉ là bắt đầu.
Những ngày kế tiếp, càng lúc càng khó khăn hơn.
Bởi vì lại phải chuẩn bị một trận chiến tranh khác rồi.
Chiến tranh phía tây cùng nước Sở
Mặc dù một trận chiến này chưa chắc sẽ chân chính đánh, nhưng lo trước khỏi hoạ.
Quân phí tạm thời vẫn là đủ.
Nhưng đến thời điểm nào đó, vàng đổi không được lương thực, đổi không được vải vóc, thay đổi không được dược liệu.
Bất cứ lúc nào đừng hòng đám thương nhân không mơ tưởng kiếm tiền, cho nên ngay tại chỗ lên giá không thể tránh được.
Cho nên các khu vực trực thuộc toàn bộ xung quanh kinh đô đều phải đi vào quản chế lương thực.
Thậm chí dưới tình hình cần thiết, còn phải tiến hành chế độ phân phối lương thực, không thể tự do buôn bán.
Phải trắng trợn tấn công hành vi trữ lương thực, lên giá cả phi mã.
Thế nhưng, đám lương thương (buôn bán lương thực) này cùng quan viên trong triều có quan hệ thiên ti vạn lũ.
Đánh lương thương, chuyện đắc tội với người khác.
Ninh Chính đi làm!
Quy định mỗi người mỗi tháng chỉ có thể mua bao nhiêu lương thực, chuẩn bị phát lương trù
Cũng phải do Ninh Chính đi làm.
Lấy thực lực của một nước Việt, căn bản rất khó đồng thời đánh hai trận đại chiến.
Thế nhưng đại chiến với nước Sở, nhất định phải lo trước khỏi hoạ.
Tất cả tin tức đều biểu hiện, Sở vương gần như điên rồi.
Lần trước chuyến săn biên giới thua, sau đó Sở vương một ngày một đêm đều muốn được báo thù rửa hận.
Lúc này đây hao tốn cái giá to lớn cùng phía tây, phía bắc nước Tân Càn, nước Lương đạt yêu cầu hiệp nghị hòa bình.
Tiếp đó, không ngừng tập kết đại quân áp về phía biên cảnh Sở Việt.
Cắt nhường hai mươi dặm đường biên giới, đền tiền tám mươi vạn, công khai nhận sai.
Ba chuyện này đối với Sở vương mà nói hoàn toàn là vô cùng nhục nhã, chỉ có nợ máu trả bằng máu.
Nước Sở đã tập kết hai mươi vạn đại quân.
Đáng sợ hai mươi vạn!
Thế nhưng đại quân nước Sở vẫn còn liên tục không ngừng đông tiến, lại còn đang tập kết.
Quả thực để cho người ta kinh hồn táng đảm.
Sở vương điên thật rồi.
Nước Ngô bên kia ngược lại yên lặng, Ngô vương cũng không có bao nhiêu hành động, càng không có tập kết đại quân.
Thế nhưng có một hành động để cho người ta bất an.
Hôm nay đã là năm đầu tám tháng, đã thu hai vụ lương thực xuân thu.
Nước Ngô đi tới một năm coi như là mưa thuận gió hoà, lẽ ra không thiếu lương thực, đã thuận lợi vượt qua thiếu lương thực.
Thế nhưng, gã vẫn bí mật hướng đế quốc Đại Viêm mượn một trăm ba mươi vạn thạch lương thực.
Vua Ngô trẻ tuổi muốn làm gì?
Gã trữ hàng lương thực nhiều như vậy làm cái gì?
Chắc chắn không phải là vì bán lấy tiền, mà là vì lúc cần thiết lấy tư cách quân lương.
Nước Sở động lớn, nước Ngô động nhỏ.
Lấy ở giữa tư cách bão táp, Việt quốc đương nhiên cũng muốn động.
Lương thực quản chế từng bước thăng cấp, từ kinh đô khuếch tán đến toàn quốc.
Nhưng mà, toàn bộ Việt quốc lương thực quản chế cũng chỉ có hai cái địa phương làm được rất nghiêm khắc.
Một là Diễm Châu, một là kinh đô.
Diễm Châu bên kia, bởi vì mua bán quá phát đạt, cộng thêm Biện Tiêu thống trị hơn năm, xây dựng ảnh hưởng rất nặng, cho nên bất kể là thương nhân cùng dân chúng, dù cho oán giận cũng chỉ dám ở trong lòng.
Mà vạn dân kinh đô, đơn giản là tiếng oán than dậy đất.
Nếu như nước bọt biết bay Ninh Chính đều đã bị chết đuối.
Mấy trăm vạn dân chúng chửi ầm lên, bởi vì lương thực quản chế, quản chế thịt, dẫu có tiền cũng không mua được mấy thứ đó.
Thương nhân mắng to, bởi vì không cho bán rượu, không cho chưng cất rượu.
Gái lầu xanh cũng nguyền rủa Ninh Chính, bởi vì cấm đi lại ban đêm, để thanh lâu hoàn toàn mất đi làm ăn.
Cái này cũng chưa tính.
Việt quốc muốn ứng phó hai trận đại chiến, binh lực thiếu nghiêm trọng.
Cho nên muốn gọi nhập ngũ, luyện binh.
Luyện binh không về phủ Đề đốc Thiên Việt quản, nhưng gọi nhập ngũ lại về gã quản.
Hảo nam không làm lính, thép tốt không làm đinh.
Địa phương nghèo còn thoáng khá hơn một chút, chỗ như kinh đô loại này mộ tân binh là khó khăn nhất.
Không có biện pháp, vậy ép buộc mộ binh.
Loại chuyện đắc tội với người này, lại là Ninh Chính đi làm.
Năm rồi cũng có ép buộc mộ binh, thế nhưng chỉ cần trong nhà cho ít tiền, nha môn có thể cắt mất tên ngươi.
Thế nhưng bây giờ không được.
Ninh Chính trực tiếp phái Thành Vệ Quân đi kêu gọi trưng binh.
Dùng tiền chẳng những vô dụng, ngược lại còn muốn bị phạt.
Toàn bộ khu trực thuộc kinh đô, Ninh Chính liền ép buộc mộ binh hơn năm vạn người.
Đây là hơn năm vạn gia đình.
Mấy chục vạn người chửi bới, cũng đủ để cho gã thủng trăm ngàn lỗ.
Ninh Chính sống sờ sờ tiếp tục chống đỡ.
Dù cho ngàn người lên án, muôn người thóa mạ, cũng giải quyết từng chuyện một đâu ra đây.
Mặc dù chật vật không thể tả, cũng căn bản không có một chút ý đồ gây chú ý nổi bật.
Nửa điểm đều không tinh xảo.
Thế nhưng lúc quốc quân Ninh Nguyên Hiến tiếp thu thành quả những thứ này, tức khắc kinh ngạc sững sờ.
Thậm chí có một loại ảo giác, thực lực Việt quốc của ta mạnh như vậy kia à?
Chỉ từ bên trong kinh đô liền làm ra nhiều vải vóc, lương thực, nguồn mộ lính nhiều như vậy?
Nhưng cuối cùng ông không phải thanh niên, liếc mắt liền nhìn ra đây là Ninh Chính làm mọi chuyện đến cực hạn.
Tiếp đó, ông ta có chút xấu hổ.
Nếu không phải là suốt hai mươi năm ông sống quá tiêu sái, Việt quốc không đến nước này.
Bây giờ đại chiến đến, không thể không tạm thời ôm chân phật, tiêu hao sức dân, thực lực của một nước.
Người tốt ai cũng nguyện ý làm.
Nhưng người xấu khó làm.
Mà bây giờ quan viên cả triều, đều đang nhìn Ninh Chính đi làm cái tên xấu xa này.
Đắc tội hết quan viên, đắc tội thương nhân, sau đó cả dân chúng bình thường cũng triệt để đắc tội.
Hơn nữa mộ binh tới cũng không về tay Ninh Chinh.
Một bộ phận đưa đi phía nam, một bộ phận đưa đến Xung Nghiêu phía tây, một nửa đưa đến Ninh Kỳ phía bắc.
Nói cách khác, Ninh Chính đắc tội vô số người thu binh, cuối cùng tất cả đều trở thành cho Thái tử cùng Tam vương tử.
Rõ ràng từ đầu đến đuôi oan đại đầu.
Nhưng gã cũng cẩn thận làm.
Điều này làm cho quốc quân trong lòng cảm khái không thôi.
Ánh mắt của Thẩm Lãng thật chuẩn.
Hiện tại xem ra câu nói kia của hắn rất đúng, làm một quân vương, thông minh cùng thủ đoạn cũng là mạt, tính cách, ý chí mới là bản.
Việt quốc bên trong vì hai trận đại chiến, buộc phải chèn ép sức dân đến cực hạn.
Phía tây, như là mây đen nặng nề.
Đại quân của Xung Nghiêu, đại quân nước Sở ngày đêm tập kết.
Lần này tuyệt đối không giống năm ngoái diễn trò chủ nghĩa hình thức.
Lúc này đây, tuyệt đối là đại quyết chiến ngươi chết ta sống.
Mà chiến cuộc nước Nam Ẩu thì như thế nào?
Sứt đầu mẻ trán!
Con trai của Nam Cung Ngạo ngay trong đại quân Chúc Lâm, trong thư đã viết rõ chiến cuộc bên này.
Nhưng Nam Cung Ngạo vẫn cảm thấy, Việt quốc có mười mấy vạn đại quân, võ sĩ tộc Sa Man dù cho cường thịnh trở lại, thế nhưng thiếu tính kỷ luật, giống như một đám cát lộn xộn.
Đại quân phe ta đở trang bị và kỷ luật đều thắng xa, nên thắng không khó.
Nhưng sau khi chân chính đến chiến trường nước Nam Ẩu, ông mới cảm giác được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nước Nam Ẩu rất nhỏ, còn chưa có nửa hành tỉnh của Việt quốc, quy mô chỉ có mấy quận thôi.
Toàn bộ nước Nam Ẩu, cũng chỉ có ba thành thị quy mô lớn, hơn nữa những thành thị này đều ở trong tay Việt quốc.
Nhưng trừ ba cái thành thị kia ra, đưa mắt đều là địch.
Quan viên của nước Nam Ẩu gần như toàn bộ đầu phục Việt quốc, như là chó săn vậy.
Thế nhưng, vua Căng phát động là chiến tranh nhân dân.
Ở chiến báo của Chúc Lâm, mỗi một lần luôn mồm đều nói đô thành Nam Ẩu trong tay, hai thành khác cũng trong tay.
Thế nhưng, ra khỏi thành trì, sau đó toàn bộ cũng là địa bàn vua Căng.
Nước Nam Ẩu phản loạn đã duy trì hai năm, bên này dân chúng gần như mỗi người đều là binh.
Quân đội Việt quốc nếu ít hơn mấy trăm người thậm chí cũng không dám ra ngoài thành.
Bởi vì sẽ bị đánh du kích.
Hơn nữa toàn bộ nước Nam Ẩu trừ mấy thành thị ra, còn lại cũng là núi lớn cùng rừng rậm.
Địch to địch nhỏ, quả thực vô số kể.
Hoàn toàn là đại dương mênh mông của dân chúng tộc Sa Man.
Đúng như sa lầy vậy.
Ba cái thành thị, mười mấy vạn đại quân, mỗi ngày đều sẽ gặp phải mấy chục lần đánh lén.
Phái ít binh đi vây quét không được, sẽ bị tiêu diệt.
Phái thừa binh đi vây quét cũng không được, bởi vì người ta chui vào trong núi lớn, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nam Cung Ngạo tiến vào chiến trường nước Nam Ẩu đã ba tháng.
Đánh mấy chục trận chiến đấu lớn nhỏ.
Hơn nữa mỗi chiến đấu tất thắng.
Nhưng tác dụng gì cũng không có.
Chiến cuộc căn bản không có tiến triển thực chất.
Mỗi ngày tiêu hao lương thảo dược liệu vô số.
Thời tiết nơi này thực sự quá oi bức.
Nơi này rừng cây khắp nơi đều có cạm bẫy, khắp nơi đều có chướng khí.
Hơn nữa vua Căng cũng là một tên khốn kiếp.
Lúc trước đại quân Nam Cung Ngạo chưa xuôi nam, gã làm ra vẻ ép sát tới nơi.
Giống như ngày mai sẽ phải nhất thống tộc Sa Man, sẽ phải xưng vương xưng bá, sẽ phải dẫn đầu đại quân thu phục cố quốc.
Lúc này mới để Việt quốc cấp tốc mà tập kết gần mười vạn đại quân xuôi nam.
Thế nhưng đại quân Nam Cung Ngạo đến nước Nam Ẩu, sau đó vua Căng ngược lại không vội.
Bước tiến gã thống nhất tộc Sa Man lại trở nên chậm hơn.
Điều này làm cho Nam Cung Ngạo cùng Chúc Lâm chửi ầm lên.
Bây giờ hai người kia chỉ có một ý niệm trong đầu.
Đ*t mẹ vua Căng, ngươi vội vàng thống nhất tộc Sa Man đi, mau dẫn đầu đại quân tới đoạt nước Nam Ẩu đi.
Sớm mà quyết chiến.
Bằng không kéo dài đến này, muốn nấu người ta chết cháy hả.
...
Mà vào một ngày mười lăm tháng tám!
Tết trung thu!
Phía nam thế giới phương đông cuối cùng truyền đến cái tin tức như sấm sét giữa trời quang.
Vua Căng chính thức chiêu cáo thiên hạ, nhất thống tộc Sa Man.
Nước Đại Nam chính thức thành lập.
Vua Căng biến thành quốc quân đời thứ nhất nước Đại Nam.
Điều này đại biểu được tộc Sa Man như là một đám rời rạc mấy trăm năm qua chính thức thống nhất.
Thế giới phương đông một nước lớn quật khởi lần thứ hai.
Không sai!
Từ dân cư là tiểu quốc, toàn bộ tộc Sa Man cũng chỉ có mấy triệu dân cư mà thôi.
Nhưng từ lãnh thổ cũng là nước lớn, lãnh địa tộc Sa Man phía đông giáp biển, phía tây tiếp giáp nước Khương, lãnh thổ diện tích thậm chí so với Việt quốc còn muốn lớn hơn.
Đương nhiên phần lớn khu vực cũng là núi lớn cùng rừng rậm nguyên thủy, hơn nữa còn là ở vào giai đoạn bộ lạc khá nguyên thủy.
Không có mấy thành thị quy mô, thậm chí ngay cả đại trấn đều không có bao nhiêu.
Bình thường mà nói đại điển thành lập nước lớn thế này cũng rất nhiêu khê.
Cần xây dựng cung điện, cần triệu tập sứ thần các nước, cần sắc phong quần thần, cần đại xá thiên hạ, còn cần chuẩn bị rất nhiều điềm lành.
Nhưng mà, tất cả chuyện này vua Căng cũng chẳng làm.
Cung điện của gã vẫn là một ngôi chùa cổ được tu sửa.
Gần như không có sứ thần ngoại quốc, ngay cả nước Sở cũng không có mời.
Thứ quy nhất được gọi là đặc phái viên, có thể cũng chỉ có mấy người thủ lĩnh Đại Kiếp Tự, còn có một chút thương nhân các nước Tây Vực mà thôi.
Nhưng mà!
Nước Đại Nam thành lập, vẫn là như là sấm sét vậy.
Triệt để rung động toàn bộ phương đông!
Từ các nước Tây Vực xa xôi, những quốc gia ở cực bắc, đều bị chấn động run lên.
Mà Việt quốc thì càng đừng nói nữa.
Toàn bộ quân thần nước Việt, thậm chí vạn dân, bị sốc đến dựng cả tóc.
Ngày này rốt cuộc đã tới!
Cục diện kế tiếp đã rõ ràng.
Hoặc là nước Đại Nam mới trỗi dậy nước còn chưa có chân chính cường đại lên đã bị đánh gãy sống lưng. Hoặc là nó đạp lên xác chết của nữa nước Việt quốc, biến thành một trong chúa tể phía nam.
Mà vua Căng một khi tuyên bố thành lập nước Đại Nam, một khi lên ngôi là vua, liền nhất định sẽ mở cuộc chiến đoạt lại cố quốc.
Từ trên danh dự, chỉ có đoạt lại nước Nam Ẩu, mới coi là là chân chánh quân vương.
Từ chiến lược phía trên, chiếm lấy nước Nam Ẩu, sau đó mới có thể ở vào chiến lược ưu thế với Việt quốc.
Quả nhiên!
Vua Căng lên ngôi là vua, sau đó gần như không có bất kỳ đại điển chúc mừng, trực tiếp bắt đầu tập kết đại quân.
Mười vạn đại quân, chia ra mấy đường, trùng trùng điệp điệp xuất phát từ nước Đại Nam, hướng về nước Nam Ẩu.
Công chúa Ninh La, Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo không khỏi đều thở dài một tiếng.
Rốt cuộc đã tới!
Trận đại quyết chiến vận mệnh này, cuối cùng phải nổ ra!
...
Đương nhiên, đối với Thẩm Lãng mà nói.
Hắn lúc này hoàn toàn không để ý tới chiến cuộc nước Nam Ẩu bên kia.
Bởi vì, tầm hai ngày trôi qua.
Mộc Lan còn chưa có sinh được.
Chuyện này quả thực hù dọa tất cả mọi người.
Cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua tình trạng như vậy.
Vị trí thai rõ ràng chính vô cùng, hơn nữa còn bắt đầu đau bụng từ rất sớm
Nhưng vẫn không sinh ra được.
Thậm chí không vỡ ối, cổ tử cung cũng không có mở.
Hoàn toàn không biết là nguyên nhân gì.
Lúc này Thẩm Lãng đã thời thời khắc khắc đều bên người Mộc Lan.
Tất cả bà mụ cùng nữ đại phu mặt mày vàng vọt, không biết làm sao.
Mẹ của Thẩm Lãng, mẹ của Mộc Lan, đều đã quỳ gối trước mặt Bồ Tát cầu nguyện.
Nhưng mà Mộc Lan vẫn càng lúc càng đau, càng lúc càng thê thảm vô cùng.
Cuối cùng, hoàn toàn tăng lên đến tình trạng đau muốn chết.
Hơn nữa, chợt bắt đầu phát sốt.
Võ công nàng coi như là mạnh, lại đau đến vài lần ngất đi.
Hơn nữa thân thể bắt đầu yếu ớt.
Thẩm Lãng đã làm tốt tất cả chuẩn bị.
Bất cứ lúc nào chuẩn bị c-section.
Nhưng hết lần này tới lần khác đứa bé vô cùng khỏe mạnh, tim thai rất ổn.
Không phải lúc vạn bất đắc dĩ, thật sự không muốn mổ.
Đây cũng không phải là xã hội hiện đại, sinh mổ này gần như còn lớn hơn cả giải phẫu viêm ruột thừa của Trương Xung.
Một lần kia Trương Xung đều cửu tử nhất sinh, Thẩm Lãng rõ ràng không muốn Mộc Lan mạo hiểm.
Có thể tự sinh, vẫn là tự sinh đi.
Thực sự cách gì đều thử qua.
Thậm chí cô bé Thẩm Mật đều vỗ cái bụng Mộc Lan nói:
- Đệ đệ ra, đệ đệ ra...
Bé Thẩm Mật chín tháng, nguyên bản chỉ biết kêu ba, Băng Nhi phí hết tâm tư mới để cho nàng nói ra hai chữ đệ đệ.
Kết quả, đứa em trai nghịch ngợm vẫn là không chịu ra.
...
Ba ngày trôi qua.
Thẩm Lãng gần như muốn sắp điên.
Thậm chí có ba lần, hắn đã lấy ra dụng cụ khử trùng, định mổ cho Mộc Lan.
Thế nhưng bị Mộc Lan ngăn cản.
Mộc Lan đã trở nên đặc biệt yếu ớt, đôi môi tái nhợt vô sắc.
- Phu quân, thiếp cảm giác đứa bé không muốn ra. - Mộc Lan yếu ớt nói.
Thẩm Lãng nắm chặt tay nàng nói:
- Mỗi một đứa bé đều không muốn đi ra.
Quả thực mỗi một đứa bé cũng không muốn rời khỏi bụng mẹ, như vậy không có cảm giác an toàn, sẽ nghĩ hết biện pháp ở lại trong bụng, mãi cho đến khi không thể không ra.
Mà ngay tại lúc này, mẹ Thẩm Lãng lại gọi hắn ra ngoài!
- Đại Lang, năm đó mẹ ruột Đại Ngốc sinh nó ra, chính là đau đớn mấy ngày mấy đêm như vậy, mãi cho đến khi cô ta tắt thở, Đại Ngốc mới sinh ra. - Thẩm mẫu nói:
- Cho nên rất nhiều người đều nói, đứa nhỏ này nín mãi trong bụng mẹ nên mới ngốc đấy.
Nghe những lời này, Thẩm Lãng gần như rợn cả tóc gáy.
Lời của mẹ để lộ ra một tin tức đáng sợ.
Năm đó mẹ ruột Đại Ngốc, cơ hồ là đã chết, mới sinh ra Đại Ngốc.
Vừa sinh ra, lập tức liền tắt thở.
Vậy chứng minh cái gì?
Chứng minh mãi cho đến khi ở trong bụng không nổi nữa gã mới ra ngoài.
- Đại Lang à, mẹ yêu cháu lắm, nhưng càng quý con dâu hơn, đứa bé nhà chúng ta chỉ sợ không như vậy. Thời khắc mấu chốt, giữ lại con dâu quan trọng hơn, con phải nghĩ biện pháp, không thể đợi thêm nữa... - Thẩm mẫu nói:
- Con đã nói có thể xé ra cái bụng, lúc vạn bất đắc dĩ có thể làm như vậy. Tuyệt đối không thể chờ đứa bé tự đi ra, nó sẽ tự hao tổn.
Thẩm Lãng nhìn chằm chằm mẹ một lúc lâu.
Chí ít đoạn văn này, không giống như là thôn phụ bình thường nói.
- Con hiểu rồi!
Sau khi tiến vào phòng.
Thẩm Lãng nói thẳng:
- Chuẩn bị giải phẫu!
Tiếp đó, hắn cầm dụng cụ đã khử trùng sạch sẽ lại một lần nữa khử trùng.
Chuẩn bị mổ bắt cn.
Mà ngay tại lúc này, Mộc Lan lại bảo vệ cái bụng, yếu ớt khóc thút thít nói:
- Phu quân không nên, phu quân không nên, chàng làm thế sẽ hù con đấy.
Thẩm Lãng nói:
- Thằng nhóc phá phách bại hoài này hành nàng như thế, ta nhất định phải lôi nó ra đánh cho bõ!
Mộc Lan khóc ròng nói:
- Phu quân, van cầu chàng, không nên mổ bụng, không nên mổ bụng.
Thẩm Lãng nói:
- Không có biện pháp, an nguy của nàng quan trọng nhất. Nàng yên tâm ta sẽ không để cho nàng có chuyện, ta nhất định sẽ dùng đao pháp tốt nhất, sẽ không lưu lại vết sẹo gì đâu.
Mộc Lan khóc ròng nói:
- Thiếp không để ý vết sẹo, nhưng không thể hù con mình được, thiếp cảm giác nó đang sợ hãi vô cùng. Phu quân ơi, hãy nghĩ biện pháp gì khác đi, không nên mổ bụng, không nên mổ bụng. Con chúng ta không giống đứa trẻ khác, nếu chàng xé bụng nó, nó sẽ cảm thấy nhà sụp.
Thẩm Lãng nói:
- Làm sao có thể?
Hiện đại thế giới có bao nhiêu đứa trẻ được sinh mổ? Lại có đứa nào cảm thấy trời sập, nhà cửa sụp?
- Thực sự, thực sự... - Mộc Lan nói dịu dàng:
- Con chúng ta không cùng một dạng, phu quân hãy tin tưởng thiếp. Chàng hãy nghĩ một biện pháp khác xem, một chút biện pháp...
Thẩm Lãng gần sắp điên, chưa có biện pháp gì thay thế được.
Vừa nghĩ tới Mộc Lan gặp nguy hiểm, cả người hắn đều phải bùng nổ.
Kết quả hắn cứng rắn muốn mổ, Mộc Lan không cho, ra sức che cái bụng.
Làm cho Thẩm Lãng cần thủ đoạn cường ngạnh, trực tiếp gây mê cho nàng.
Mộc Lan cầu khẩn khóc lóc giống như tận thế vậy, dùng giọng điệu trước nay chưa từng có, trái tim Thẩm Lãng gần như muốn hòa tan.
Mà vào lúc này, Thẩm mẫu bên ngoài nói.
- Đại Lang, nếu cháu nó không muốn đi ra, con dùng kim đâm nó một cáo, có phải sẽ chịu ra không?
Thẩm Lãng kinh ngạc?
Như thế cũng được sao?
Quá hoang đường đi.
Kết quả Mộc Lan lại ra sức gật đầu nói:
- Đúng, cái biện pháp này có thể thử xem một chút, phu quân, mắt chàng không phải rất lợi hại sao, chàng đâm vào chỗ mông con, tuyệt đối phải nhìn chính xác, nhất định phải đâm vào mông, tuyệt đối không nên đâm bị thương chỗ khác.
Thẩm Lãng cùng Mộc Lan như là trẻ sinh đôi kết hợp vậy, mắt hắn có chức năng đặc biệt mặc dù chưa từng nói qua, nhưng Mộc Lan cũng đã biết rồi.
Thẩm Lãng gật đầu.
Xuất ra một cây kim bạc nhỏ xíu.
Dùng thị lực X quang xuyên qua bụng Mộc Lan, nhìn thằng bé bên trong.
Nhóc bại hoại, đã vậy còn hành mẹ ngươi, hành vợ cưng của ta.
Dù cho ngươi là con trai ruột của ta, dù cho ngươi vẫn còn trong bụng, cũng muốn đánh cái mông ngươi.
Thẩm Lãng xác định hết lần này đến lần khác, đúng ngay vị trí mông đứa bé.
Hít một hơi thật sâu, xác định tay mình không run rẩy, xác định độ sâu bản thân đâm vào.
- Đâm!
Thẩm Lãng trong lòng run rẩy, thế nhưng tay lại đặc biệt quyết đoán.
Kim bạc mỏng manh xuyên qua cái bụng Mộc Lan, trúng ngay cái mông nhỏ của đứa bé.
Quả nhiên, thằng bé trong bụng giật mình, còn cố né tránh.
Kết quả Thẩm Lãng lại dùng bạc kim đâm một cái.
Sau nửa khắc!
Vỡ ối, cổ tử cung mở ra!
Một khắc đồng hồ sau đó!
Thằng bé nghịch ngợm này được sinh ra.
Oa oa khóc lớn!
Thẩm Lãng gần như tê liệt ngã xuống.
Thẩm mẫu trực tiếp ngồi trên đất.
Ranh con, con chờ cho ta!
Chỉ cần ngươi hơi lớn một chút, ta liền đánh ngươi từ nhỏ đến lớn.
Đã vậy còn quá nghịch ngợm, một chút đều không ngoan!
Xem tỷ tỷ ngoan biết bao nhiêu!
- Chúc mừng cô gia, chúc mừng tiểu thư. Sinh một đứa bé trai, sáu cân bảy hai!
Cái trọng lượng này vừa vặn, không nhẹ cũng không nặng.
Arunana sanh ra tiểu vương tử, tầm hơn mười hai cân, năm đó Đại Ngốc sinh ra cũng hơn mười hai cân.
- Đứa trẻ này đáng yêu quá, quá đẹp!
Thẩm Lãng xem tiểu tử thối.
Quả nhiên siêu đẹp, mới vừa sinh ra đã đẹp như vậy.
Hơn nữa hoa chân múa tay vui sướng, oa oa khóc lớn không để yên.
Mới vừa sinh ra mắt liền mở thật to, cực kỳ hiếm thấy.
Hơn nữa đôi mắt này không chỉ là đẹp, còn có vẻ rực rỡ câu người.
Tiểu tử thúi này tương lai sau khi lớn lên, chẳng phải là so với ta càng đẹp trai hơn sao?
Tiếp đó, Thẩm Lãng thuận tiện dùng X quang nhìn huyết mạch đứa con này một cái.
Đương nhiên, hắn chẳng qua là tùy tiện xem.
Không ôm hy vọng.
Con của Thẩm Lãng ta đây cần huyết mạch cao làm gì?
Luyện võ gì gì đó cũng là người hạ đẳng.
Nhìn xem Tuyết Sơn Lão Yêu bên ngoài kia kìa, gần tiếp cận với đại tông sư.
Cả môn phái nhận thầu, một tháng mới năm trăm lượng vàng.
Thế nhưng chỉ nhìn thoáng qua.
Thẩm Lãng liền hoàn toàn hết hồn!
Bởi vì...
Đứa bé trai vừa mới sinh ra là... Hoàng Kim Huyết Mạch!
Hơn nữa còn là Hoàng Kim Huyết Mạch càng thêm chói mắt!
Gần như sáng lên muốn mù hai mắt Thẩm Lãng.
Ta, đệch, cái chuyện này là sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.