Chương 338: Đội Niết Bàn thứ hai quật khởi! Mộc Lan sinh nở!
Cao Điểm Trầm Mặc
05/10/2019
Năm ngày sau, đại tông sư Lan Đạo vẫn hơi nằm ở xe lăn, ra trên giáo trường quan sát ba ngàn chín trăm người này.
Lão thậm chí cảm giác được từng đợt run rẩy.
Thật sự khiến cho người không thể tin nổi.
Thẩm Lãng lại thực sự thành công, lại thực sự thay đổi huyết mạch đám người kia.
Ở trước đó vài ngày, ba ngàn chín trăm người này suy nhược đến cỡ nào?
Mà bây giờ...
Mỗi người có thể một mình dễ dàng giơ lên tạ đá hơn năm trăm cân.
Giật lại cường cung một thạch rưỡi.
Có thể không đến trong thời gian mười hơi thở, chạy xong một trăm năm mươi bước.
Thiên hạ không có bất kỳ một nhánh quân đội nào có thể làm được điểm này đi.
Chân chính quân Niết Bàn!
Niết bàn sống lại!
...
Đại tông sư Lan Đạo tuy rằng còn chưa lành hẳn, nhưng quân Niết Bàn thứ hai vẫn có huấn luyện viên.
Bọn họ bây giờ có thể học tập cơ sở bắn cung.
Đương nhiên càng trọng yếu hơn vẫn là lực lượng, tốc độ, nhanh nhẹn.
Bởi vì một khi tiến vào nước Nam Ẩu, thậm chí tộc Sa Man tác chiến, hoàn cảnh địa lý liền hoàn toàn khác nhau.
Võ sĩ tộc Sa Man, quả thực như là giống như dã thú hung mãnh, linh hoạt con khỉ vậy, không sợ chết chút nào, hơn nữa thân thể nhỏ gầy rắn chắc giống như có không dùng hết sức mạnh.
Cho nên đối với quân Niết Bàn thứ hai mà nói.
Mỗi ngày tiến hành hai hạng huấn luyện.
Phụ trọng hành quân trong hoàn cảnh hết sức ác liệt.
Không ngừng giương cung cài tên, không ngừng bắn tên, không có mục tiêu rõ ràng, chính là tìm kiếm cảm giác.
Cái đảo Niết Bàn tầm mấy trăm cây số vuông, khắp nơi đều có rừng nguyên thủy, phần lớn khu vực cũng không có đường, khắp nơi đều có vách núi cheo leo, hoàn cảnh địa lý cực kỳ ác liệt, cùng nước Nam Ẩu, tộc Sa Man có thể liều một trận.
Hơn nữa ở đây đã đặc biệt nóng bức, trong rừng rậm có rất nhiều rắn rít độc trùng.
- Lần đầu tiên hành quân huấn luyện, phụ trọng hai trăm cân, qua lại ba trăm năm mươi dặm, hoàn thành thời gian hai ngày hai đêm!
- Hai ngày sau vào lúc này, ta ở chỗ này chờ các ngươi, khi mặt trời lên, nếu như các ngươi còn chưa có chạy về quân doanh. Lập tức bị đuổi ra quân Niết Bàn!
- Xuất phát!
Theo một tiếng ra lệnh.
Ba ngàn chín trăm người phụ trọng hai trăm cân, hướng đi về phía bắc.
Bọn họ luôn luôn muốn đi bộ đến cực bắc hòn đảo này, tiếp đó ở vòng trở lại.
Qua lại ba trăm năm mươi dặm, bốn mươi tám tiếng đồng hồ.
Thoạt nhìn cũng không phải đặc biệt gian nan.
Thế nhưng...
Không có đường.
Dọc theo đường đi phải băng qua sông, rừng cây, vách núi v.v...
Tóm lại, một con đường cũng không có.
Trên người mỗi người đều có cung nỏ.
Thế nhưng, bọn họ kỳ thực còn chưa có bắt đầu thiết kế cung tên.
Đây đối với tân binh mà nói, hoàn toàn là cách thức huấn luyện tử vong.
Nhưng mà, ba ngàn chín trăm người này không có bất kỳ dị nghị gì!
...
Hai ngày sau, Thẩm Lãng, Lý Thiên Thu, nhất là đại tông sư Lan Đạo.
Sớm chờ ngay võ đài!
Dựa theo tư duy người bình thường, ba ngàn chín trăm người này nhất định là lục tục trở về.
Bởi vì cá thể sai biệt là khó tránh khỏi.
Coi như là chạy đua marathon, thành tích tốt nhất cùng kém nhất cũng có thể kém mấy canh giờ.
Huống chi là cái này ba trăm năm mươi dặm hành quân gấp.
Sắc trời dần dần sáng lên.
Mặt trời còn chưa có dâng lên.
Nhưng trời càng lúc càng sáng.
Thẩm Lãng trong lòng tràn đầy vô hạn bất an.
Vì sao ba ngàn chín trăm người này vẫn chưa về?
Lẽ ra phải có người trở về.
Dựa theo rất nhiều lần tính toán, chí ít có thể có chín mươi lăm phần trăm người có thể đúng giờ chạy về.
Thậm chí có mấy người đặc biệt xuất sắc, có thể ở bốn mươi tiếng đồng hồ bên trong sẽ trở lại.
Kết quả bây giờ một người đều chưa có trở về.
Lần này phải làm gì?
Nếu như bọn họ không có đúng lúc trở về, thật chẳng lẽ phải y như mệnh lệnh, đuổi tất cả mọi người ra khỏi quân Niết Bàn à?
Nói vậy, quân Niết Bàn thứ hai liền không tồn tại nữa.
Chính là không thực hiện thì chỉ một đạo mệnh lệnh liền trở thành phế thải, cái linh hồn quân độ này cũng sẽ không có.
Trời càng lúc càng sáng!
Càng lúc càng sáng.
Mặt trời lập tức sẽ mọc lên.
Dù cho Thẩm Lãng tràn trề lòng tin, trong lòng cũng đang không ngừng trầm xuống.
Sẽ không thảm như vậy đi, sẽ không bị làm mất mặt đi!
Ngay cả một người cũng không có đúng hạn chạy về? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì à?
Nhưng mà cũng vừa lúc đó.
Mặt đất truyền đến từng đợt âm thanh chấn động.
Cách đó không xa vô số chim chóc đều bay ra khỏi rừng cây.
Tiếp đó, một nhánh quân đội chỉnh tề xuất hiện.
Ba ngàn chín trăm người, lúc đi thật chỉnh tề.
Lúc trở lại, cũng vẫn là thật chỉnh tề, không có tán loạn, không có lạc loài.
Chỉ sợ thể lực bọn họ đã đến gần hỏng mất, cũng vẫn bảo trì tuyệt đối trật tự.
Việc này, khoảng cách mặt trời mọc còn có nửa giờ.
Ba ngàn chín trăm cái quân Niết Bàn, toàn bộ đúng giờ chạy về doanh địa. 5 tiếng đồng hồ, lộ trình 350 dặm.
Thẩm Lãng rốt cuộc biết vì sao bây giờ mới trở về doanh.
Bởi vì ba ngàn chín trăm người, hoàn hảo không hao tổn chỉ có một nửa, còn lại một nửa đều bị thương.
Thậm chí có mấy trăm người vết thương chồng chất, hoàn toàn mất đi năng lực hành động, hoàn toàn là mang trở về.
Còn có mười mấy người, đã chết!
Nhưng bọn họ đã trở về, cũng là đượcmang trở về.
Lúc đầu có người hoàn toàn có thể sớm vội trở về, nhưng bởi vì không muốn bỏ đi mỗi một đồng bọn, thậm chí đồng bọn đã chết đi, cho nên đến bây giờ mới vừa về.
Thậm chí, ngay cả phụ trọng những người này cũng cùng nhau cõng trở vê.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người ở đây đều bị rung động.
Thậm chí có chút lệ nóng doanh tròng, toàn thân run rẩy.
Kể cả Thẩm Lãng!
Hắn biết đám quân Niết Bàn này sẽ rất ưu tú.
Nhưng không nghĩ tới sẽ ưu tú đến nước này.
Lần này huấn luyện càng tàn khốc hơn, cho nên bọn họ cũng biểu hiện ra lực sinh mệnh cùng lực ngưng tụ càng thêm kinh tâm động phách.
Đại tông sư Lan Đạo chấn động đến quên mình, tiếp đó hai chân run rẩy, chợt từ xe lăn đứng lên.
Hơn ba ngàn tên quân Niết Bàn thứ hai thật chỉnh tề đứng ở trên giáo trường.
Không có oán giận, không có tiếng hét thảm, vẫn đứng nghiêm, chẳng qua là cơ bắp cả người đều đang run rẩy.
Phụ trọng trên người mỗi người, vẫn không có gỡ xuống.
- Gỡ xuống phụ trọng!
- Trở về quân doanh, ngâm tắm thuốc!
- Người đã chết, đưa vào phòng chưa xác!
- Người bị thương nặng, đưa vào phòng trọng thương!
- Vết thương nhẹ người, đưa vào phòng sơ cứu!
Theo một tiếng ra lệnh.
Hơn ba ngàn người, chỉnh tề tháo xuống phụ trọng, chỉnh lý về đơn vị.
Tiếp đó căn bản không cần mệnh lệnh rõ ràng, trực tiếp có người thi hành mệnh lệnh.
Người chết vào phòng chứa xác, người bị thương nặng và nhẹ sẽ đi vào những phòng khác nhau.
Mấy chục danh y nhanh chóng chạy bộ tiến tới, chữa thương cho những người này!
An Tái Thế dẫn các đồ đệ chạy đi phòng trọng thương!
Bên trong có vài người bị thương rất nặng, có gãy xương, có bị rắn độc cắn, có máu thịt không rõ.
Rất nhiều giải phẫu thậm chí muốn bản thân Thẩm Lãng tự mình tiến hành.
Ước chừng sau một lúc lâu!
Vợ của Kiếm vương Khâu Thị kêu lên:
- Lan Đạo tông sư, ngài đứng lên, đứng lên...
Lan Đạo hết hồn.
Chính lão mới phát hiện mình đứng lên.
Chuyện khi nào hả?
Ta làm sao một chút cũng không biết hả?
Lão phẫu thuật xong đã xấp xỉ bảy tám ngày, bắt đầu vài ngày nằm ở trên giường, sau khi vẫn ngồi ở xe lăn, giống như cùng không có phẫu thuật cũng không có gì khác nhau.
Mới vừa rồi bị quân Niết Bàn thứ hai chấn động, sau đó trong cơ thể giống như dâng lên một cổ nhiệt lực.
Tiếp đó bản năng đứng lên.
Ngay sau đó, nội tâm lão chấn động hân hoan.
Lão lại có thể đứng lên.
Lúc trước hoàn toàn không làm được.
Tứ chi gân mạch đứt lìa, sau đó hai tay triệt để vô lực, nhưng run rẩy, còn miễn cưỡng có thể giơ lên một chút.
Nhưng lúc trước hai chân hoàn toàn không đứng nổi.
Bởi vì gân mạch sau khi đứt đi lại mọc ra lộn xộn, quanh co rối loạn cùng một chỗ.
Chợt đứng lên, toàn bộ gân mạch đều phải run rẩy từng cục, đau nhức vẫn là việc nhỏ, cảm giác tất cả gân mạch lại muốn phải đứt lìa toàn bộ, đừng bảo là không đứng nổi, thậm chí hoàn toàn thân duỗi không được, co không xong.
Kết quả bây giờ lại thực sự thành công đứng lên.
Đương nhiên, có đau một chút.
Thế nhưng không có cảm giác phải rạn vỡ, cũng không có cảm giác muốn ngã sấp xuống.
Bởi vì Thẩm Lãng đã phẫu thuật nối lại gân mạch chủ của lão tốt rồi.
- Ha ha ha, ta đứng lên, đứng lên...
Đại tông sư Lan Đạo hân hoan, lệ nóng doanh tròng.
- Không nên kích động, khắc chế, khắc chế... - Thẩm Lãng nói:
- Nên không vui không buồn, nếu không sẽ ảnh hưởng khôi phục.
- Được rồi, bây giờ có thể ngồi xuống, không nên đứng thời gian dài như vậy, từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến...
Thẩm Lãng không phải đùa.
Bất kỳ tâm trạng kích động, đều có thể ảnh hưởng rất lớn đến quá trình khôi phục
Đại tông sư Lan Đạo, nhắm mắt lại, trước tiên dùng Tĩnh Tâm Quyết.
Trong nháy mắt, cả người tiến vào trạng thái không hề bận tâm.
Sau khi bình tĩnh lại, đại tông sư Lan Đạo mở mắt ra nói:
- Thẩm công tử, tranh thủ thời gian mổ hai tay của ta đi, ta muốn dạy nhánh quân đội này, bọn họ là những đứa trẻ tốt nhất, ta cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua lũ trẻ ngoan thế này, bọn họ sẽ trở thành vinh quang cả đời này. Ta lúc trước mặc kệ đã dạy bao nhiêu đệ tử xuất sắc, đều tuyệt đối không cách nào so với bọn họ được! Ngươi nói đúng, ta muốn cùng bọn họ cùng nhau niết bàn.
Thẩm Lãng nói:
- Được, chờ ngài khôi phục hai chân tới mức độ nhất định, sau đó ta liền phẫu thuật hai tay cho ngài!
...
Ngày kế!
Toàn quân Niết Bàn thứ hai vì mười lăm người đã chết cử hành tang lễ ngắn ngủi mà lại trang nghiêm.
Thi thể trực tiếp đốt thành tro.
Tiếp đó, rắc một nửa tro cốt tại biển rộng, một nửa vùi xuống mồ.
Tạo mộ bia!
Hơn ba ngàn người im lặng khóc.
Gần như mỗi người đều phải cắn răng, đều ở trong lòng xin thề.
Chúng ta nhất định phải trở nên càng mạnh, tiếp theo chúng ta tuyệt đối tuyệt đối không thể có người chết!
Tuyệt đối không cho bất kỳ một huynh đệ ở trong khi huấn luyện vĩnh viễn ra đi.
...
Thời gian kế tiếp!
Hơn ba ngàn người này tiến hành huấn luyện sức mạnh điên cuồng.
Một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, huấn luyện mười tám tiếng đồng hồ.
Quả thực một loại điên cuồng vậy.
Huấn luyện sử dụng cường cung một thạch rưỡi xong, trực tiếp chuyển sang cung hai thạch.
Cái này cung hai thạch, cũng là vượt qua 250 cân, toàn bộ là cung sắt.
Mỗi người mỗi ngày đều đang giương cung.
Mỗi lần giật lại, sau đó kiên trì một phút đồng hồ mới buông xuống.
Một giờ huấn luyện ba mươi lần.
Mỗi ngày huấn luyện ba trăm lần!
Loại cường độ huấn luyện kinh người này, đơn giản là siêu tàn phá cơ thể.
May mà những người này đã bị cải tạo huyết mạch có thể chống đỡ nổi.
Đổi thành người thường, đã sớm gân mạch rạn nứt, khung xương sai vị trí.
Nhưng dù cho như thế!
Mỗi người mỗi ngày đều cần thật nhiều dược liệu, ăn bồi bổ, ngâm nước thuốc bồi bổ.
Bằng không coi như là thân thể bằng sắt cũng chịu không nổi.
Cho dù là đối với những Huyết Mạch Niết Bàn Giả này mà nói, loại huấn luyện đáng sợ này, cũng hoàn toàn ép lực lượng huyết mạch của bọn họ đến cực hạn!
Mà một người khác tận lực huấn luyện chính là đại tông sư Lan Đạo.
Hiện tại lão vẫn không thể huấn luyện bước đi, chỉ có thể huấn luyện nhấc chân, hơn nữa còn không thể huấn luyện được quá nhiều.
Lão bây giờ mỗi ngày còn muốn dùng hầu hết thời gian đi suy nghĩ, thế nào huấn luyện đội quân Niết Bàn này.
...
Nửa tháng sau!
Quân Niết Bàn thứ hai lại một lần nữa bắt đầu huấn luyện hành quân tốc hành.
Lần này vẫn là ba trăm năm mươi dặm, nhưng phụ trọng vượt qua hai trăm tám mươi cân.
Vẫn là ở bốn mươi tám tiếng đồng hồ chạy về!
Mà lần này!
Gần như mỗi một quân Niết Bàn hận không thể nhớ hết mọi tuyến đường đi trong đầu, làm thế nào tránh xảy ra thương vong.
Nhất là từ vách núi té chết.
Còn nữa, dù cho bị rắn độc cắn, làm cách nào để sơ cứu trước.
Vân vân, đủ thứ cả!
Tuy rằng không có nói ra, thế nhưng trong lòng mỗi người đều ở đây xin thề.
Lần này tỉ lệ chết phải bằng không.
Thụ thương không hề gì, thậm chí bị thương tàn phế cũng không cần gấp.
Bởi vì dù cho người đã bị thương tàn phế, cũng vẫn là quân Niết Bàn, còn có thể làm văn thư, làm quân y v.v...
Đám người kia nhạy cảm chuyên chú, học tập cái gì đều toàn lực ứng phó.
Mà lần này, Thẩm Lãng đối với bọn họ ôm lòng tin to lớn.
Quả nhiên!
Chỉ bốn mươi lăm tiếng đồng hồ sau đó!
Ba nghìn hơn tám trăm người, trở về thật chỉnh tề.
Tác phong quân đội chỉnh tề, không loạn chút nào.
Tuy rằng vẫn có trọng thương, thế nhưng số lượng giảm xuống rất nhiều.
Người chết đi càng là số không.
...
Một tháng sau!
Thẩm Lãng tiến hành giải phẫu hai cánh tay cho đại tông sư Lan Đạo.
Vẫn đặc biệt thành công.
Dùng bảy canh giờ, Thẩm Lãng cắt đứt gân mạch của hai cánh tay lão rồi nối lại một lần nữa.
Thế nhưng Thẩm Lãng nói lần nữa cho đại tông sư, không nên vọng tưởng khôi phục võ công, có thể đi lại bình thường, sử dụng hai tay bình thường đã là vạn hạnh.
Nhưng lúc này đây, đại tông sư Lan Đạo lại biểu hiện so với Thẩm Lãng càng tự tin hơn nữa.
Lão luôn mồm bản thân có linh cảm, có niềm tin.
Quân Niết Bàn thứ hai, đã bắt đầu hai thạch bán cung giương cung huấn luyện.
Loại huấn luyện này, gần như xem như là cấp độ mất trí.
Bất kỳ một nhánh quân đội, cũng không thể dùng cung mạnh như vậy tiến hành huấn luyện.
Thậm chí dùng gỗ cũng không thể đại quy mô chế tạo loại siêu cấp cường cung này.
Thẩm Lãng dùng thép carbon thấp có thể làm ra tới, nhưng lại là gần như tìm không được thích hợp dây cung.
May mắn là huấn luyện dùng cung.
Dây cung to hơn cũng không vấn đề, cho nên dùng rất tốt nhất sợi tơ tằm bịa dây cung càng lúc càng to, càng lúc càng to.
Mà những thứ này quân Niết Bàn huấn luyện, cũng biến thành rất nhanh giương cung.
Một phút đồng hồ giương cung hai mươi lần, một giờ một nghìn lần.
Mỗi ngày hơn vạn lần giương cung!
Loại huấn luyện này, bình thường binh hoàn toàn sẽ điên cuồng.
Bởi vì đến tận bây giờ, vẫn chưa bắn ra một mũi tên nào cả.
Chỉ có giương cung.
Hơn nữa cường độ huấn luyện vượt qua những đội quân tinh nhuệ khác gấp mười lần, hai mươi lần.
Thế nhưng những Huyết Mạch Niết Bàn Giả này, lại có thể vô cùng chuyên chú, huấn luyện lần này đến lần khác.
Không có một câu oán hận.
Thậm chí hoàn toàn say mê vào trong đó.
Mỗi một lần giương cung, đều giống như cùng cung tên tiến hành giao lưu thắm thiết.
Cảm nhận được sức mạnh của dây cung, lực lượng thân cung.
Lực lượng ở nơi nào.
Lực lượng trung tâm ở nơi nào.
Những bộ phận kia gào thét sẽ tác động âm thanh lên bộ phận nào.
...
Lại qua một tháng!
Đại tông sư Lan Đạo có thể xuống đất.
Hai chân lão đã có thể đi, dù vẫn còn khó khăn.
Lão chính thức tiếp quản quân Niết Bàn thứ hai, trở thành tổng giáo tập nhánh quân đội này.
Căn bản không cần bất kỳ lời khuyên bảo, cũng không cần bất kỳ kích động cổ vũ.
Suốt hơn hai tháng này, lão gần như cùng đội quân Niết Bàn này hoàn toàn dung hợp cùng nhau.
Lão mang theo hơn ba ngàn cái quân Niết Bàn đi tới bờ biển.
- Tinh nhuệ bình thường, bắn tên dựa vào ngắm bắn, dựa vào nhãn lực.
- Đỉnh cấp xạ thủ, dựa vào tinh thần, dựa vào cảm giác!
- Đây không phải là huyễn hoặc khó hiểu, cũng không phải hư vô mờ mịt gì đó đâu.
- Các ngươi rất tốt, mặc kệ làm cái gì, cũng có thể hết sức chuyên chú, làm đến mức tận cùng. Một trăm người, thậm chí một nghìn người, cũng không có một xạ thủ đỉnh cấp, bởi vì bọn họ chưa đủ chuyên chú.
- Chuyên chú thì các ngươi là được rồi, các ngươi cũng đầy đủ mẫn cảm, nhạy cảm! Thế nhưng chuyện này còn chưa đủ, vĩnh viễn chưa đủ.
- Một đỉnh cấp xạ thủ, không chỉ có thể bắn trúng kẻ địch, còn phả phát hiện kẻ địch, càng phải nhận biết nguy hiểm!
- Khi hơn ba ngàn người các ngươi ở chung với nhau có thể chiến đấu. Khi ba trăm người các ngươi ở chung với nhau, cũng có thể chiến đấu! Nhưng ba người các ngươi người cùng một chỗ, cũng vẫn có thể đủ chiến đấu.
- Thời gian dài kế tiếp, ta sẽ dạy các ngươi một đường thượng cổ tâm pháp, cái bộ bí tịch này, có thể đại đề thăng lực tinh thần và lực nhận biết của các ngươi! Luyện tập xong bộ tâm pháp này, sau đó các ngươi sẽ cảm thấy thời gian giảm bớt, các ngươi giống như có thể dùng thị giác kéo gần khoảng cách, các ngươi có thể mở rộng phạm vi nhận biết.
- Trước khi học tập bộ tâm pháp này, các ngươi cần cảm nhận hít thở không thông, cảm nhận cái chết, các ngươi cần phải đi vào trạng thái tinh thần đặc biệt!
- Tất cả mọi người, toàn bộ ngâm vào trong nước, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào không thể rời khỏi trong nước!
- Cảm nhận hít thở không thông, cảm nhận chết!
- Xuống nước!
Theo Lan Đạo ra lệnh một tiếng.
Ba nghìn hơn tám trăm người, toàn bộ đem mình vùi vào đến trong nước biển.
Bắt đầu hít thở không thông.
Khi hít thở không thông tới trình độ nhất định, lại còn chưa đến mức thiếu dưỡng khí hôn mê, cả người giống như tiến vào một loại trạng thái đặc biệt.
Toàn bộ thế giới cũng chỉ có bản thân, hoàn toàn yên lặng.
Ở tầng cảm nhận sâu hơn, thậm chí nhịp tim của mình, tiếng máu của mình chảy cũng có thể nghe được rõ ràng.
Cứ như vậy!
Lan Đạo đại sư gần như điên cuồng mà chèn ép quân Niết Bàn hít thở không thông cực hạn.
Mỗi lần bao phủ ở trong nước thời gian càng lúc càng dài, càng lúc càng dài.
Huấn luyện nín thở tầm nửa tháng sau!
Bắt đầu huấn luyện thượng cổ tâm pháp.
Trong toàn bộ quá trình Thẩm Lãng rõ ràng trong lòng run sợ, e sợ cho thật sự có cái nào quân Niết Bàn ở trong biển chết chìm.
...
Lại qua nửa tháng!
Đại tông sư Lan Đạo đã có thể đi lại không trở ngại, hơn nữa chức năng hai tay cũng xấp xỉ khôi phục chừng bảy mươi phần trăm.
Quân Niết Bàn thứ hai cuối cùng bắt đầu học tập bắn tên!
Rõ ràng không dễ dàng, trước khi sửa đổi huyết mạch, bọn họ học tập lý luận cung tên hơn hai tháng, gần như thuộc làu.
Huyết mạch lột xác, sau đó lại điên cuồng huấn luyện hơn ba tháng.
Mỗi người giương cung đều vượt qua mấy chục vạn lần, nhưng lại là không có bắn ra một mũi tên.
Mỗi người quân Niết Bàn thứ hai gần như mỗi ngày buổi tối đều bắn rất nhiều mũi tên trong giấc mơ.
Ngày hôm nay cuối cùng có thể bắn tên!
Trực tiếp cầm chính là cung hai thạch!
Khoảng cách hai trăm ba mươi mét!
Bắn, bắn, bắn, bắn!
Thành tích đương nhiên thật sự không tốt!
Thế vận hội Olympic mới khoảng cách bảy mươi mét.
Khoảng cách hai trăm ba mươi mét này, đơn giản là khoảng cách để người ta phải tuyệt vọng.
Khoảng cách này, thậm chí đã vượt qua phạm vi nhân lực có khả năng đủ khống chế.
Thoáng một chút sức gió, thậm chí góc độ bắn ra dù cho có một chút gsai lệch, hoặc là nhân tố trọng lực, đều cũng đủ để vô số mũi tên bắn ra lệch khỏi quỹ đạo.
Hơn nữa cho dù là siêu cường cung như cung hai thạch cỡ này, khoảng cách 230 mét đã vượt qua hiệu quả sát thương.
Lan Đạo đại sư sở dĩ định xa như vậy.
Coi như một loại phương thức huấn luyện ăn cây mía vậy.
Trước tiên gặp phải khó khăn nhất, tiếp đó từ từ giảm dần.
Hơn nữa cũng không có mục tiêu huấn luyện.
Luôn luôn bắn là được.
Khoảng cách này, chỉ cần có thể đủ trúng bia ngắm chính là thắng lợi.
Đối với người thường mà nói, loại huấn luyện sẽ hết sức khô khan lại hư vô mờ mịt này sẽ cho người ta phát điên.
Nhưng đối với quân Niết Bàn mà nói thì không.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn mây, cũng có thể không nhúc nhích nhìn suốt mấy tiếng đồng hồ.
Loại chuyên chú cực độ này, để cho bọn họ có thể làm không biết mệt.
Trong cái khoảng cách kinh người đó, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được cảm giác hư vô mờ mịt.
Sau khi trải qua mấy trăm lần, mấy nghìn lần, mấy vạn lần bắn thử.
Tri thức lý luận cùng thực tiễn cuối cùng liên hệ với nhau.
Bọn họ hiểu sức gió, cũng hiểu trọng lực, thậm chí hiểu cả quỹ tích ảnh hưởng khi hai mũi tên đối xạ.
Sẽ dưới tình hình như thế, bọn họ thậm chí tự chế ra mũi tên tiêu huẩn nhất, tự mài mũi tên và tu sửa mũi tên của mình.
Lý Thiên Thu tự mình chứng kiến qua kỳ tích quân Niết Bàn đầu tiên, thế nhưng ông không có quan sát quá trình huấn luyện.
Cho nên ở trong lòng ông ta, đó chính là kỳ tích không thể nghi ngờ. Chỉ bốn tháng, đám người kia liền từ phế vật biến thành quân đoàn vương bài.
Mà hôm nay, sau khi tận mắt chứng kiến tất cả chuyện này.
Lý Thiên Thu cảm thấy đây là kỳ tích, nhưng cũng không phải kỳ tích.
Tuy rằng thời gian huấn luyện bọn họ ngắn ngủi, cũng chỉ có ba bốn tháng.
Thế nhưng cường độ huấn luyện mạnh mẽ đến cực hạn.
Liền đơn thuần lượng huấn luyện này, bốn tháng vượt qua quân đội khác ba năm.
Hơn nữa huyết mạch thiên phú và khả năng tập trung tuyệt đối của bọn họ.
Thế nào không mạnh cho được đây?
Đây là kỳ tích, nhưng cũng càng là thành quả mồ hôi và máu.
Bọn họ cường đại hoàn toàn là chuyện đương nhiên.
Không biết sau khi trải qua mấy chục vạn lần bắn thử.
Quân Niết Bàn thứ hai cuối cùng có thể hoàn thành bắn trúng bia ở khoảng cách tầm hai trăm mét.
Nhưng mà, cái này vĩnh viễn chưa đủ.
Đại tông sư Lan Đạo lại một lần nữa đưa bọn họ xuống biển.
Thừa dịp hiện tượng thuỷ triều lên xuống, để thủy triều điên cuồng xông tới thân thể của bọn họ.
Ở khoảng cách phía dưới, hơn ba ngàn người ngắm bắn tên.
Ở dưới con sóng kinh người, căn bản ngay cả đứng cũng không vững, huống chi là ngắm bắn tên!
Cứ như vậy, mỗi ngày đều ở thuỷ triều lên xuống trong mà bắn!
Khi gió mạnh đến.
Lan Đạo càng ra sức hô to.
Tiếp đó, ở bên trong gió lớn bắn tên.
Không cần ngươi bắn trúng, thế nhưng để cho ngươi cảm nhận.
Mà bắn tên trong mưa to gió lớn, hoàn toàn chính là một bữa ăn sáng.
Ở trên cây bắn tên, khi lao điên cuồng bắn tên.
Tóm lại, đó là những điều kiện hết sức ác liệt!
Nhưng vẫn không có tề xạ (dàn hàng bắn một lượt).
Bởi vì khu vực này quá chật hẹp, không cách nào để cho chiến mã thi triển.
Hơn nữa một khi tiến vào chiến trường nước Nam Ẩu, ở rất nhiều địa phương, con đường để cho kỵ binh phát huy cũng không lớn.
Đây cũng là bởi vì Khương quốc hay thường xuyên oán tộc Sa Man, lại cũng nguyên nhân không thể tránh được.
Bởi vì nửa phần tộc Sa Man nam, cũng là núi cao rừng rậm, mà kỵ binh Khương quốc căn bản không thi triển được.
...
Quân Niết Bàn thứ hai tiến hành huấn luyện bừng bừng khí thế.
Tốc độ khôi phục gân mạch tứ chi của đại tông sư Lan Đạo so với trong tưởng tượng tốt hơn nhiều.
Tuy rằng võ công không cách nào khôi phục, thế nhưng đã leo núi, lặn xuống biển, hơn nữa còn có thể chạy.
Tiếp đó...
Lão hoàn toàn thay đổi!
Lúc trước lão ngoan đồng khóc lóc om sòm ăn vạ không thấy.
Biến thành bộ dáng cao lãnh như sườn núi.
Tóm lại, giá đỡ của đại tông sư bao lớn, điệu bộ cao bao nhiêu, lão vượt qua xa tít.
Võ công này không có khôi phục.
Cái giá đỡ của đại tông tư lại dâng lên.
Trái lại Kiếm vương Lý Thiên Thu, người ta cũng là chân chánh đại tông sư, nhưng từ sau khi vợ dần dần khôi phục.
Ông ta càng lúc càng giống là một nông dân.
Lúc trước thỉnh thoảng còn sẽ xuất hiện phong phạm tuyệt thế cao thủ, bây giờ hoàn toàn không thấy.
Bây giờ Lan Đạo đại sư đã chọc không được.
Như là bạo quân vậy, nói một không hai.
Lời nói ra, bất luận kẻ nào cũng không thể nghi vấn.
Khâu Thị lặng lẽ lẩm bẩm:
- Lan lão đầu này đang bành trướng, tuyệt đối bành trướng, lúc trước võ công của lão rất mạnh, cũng chỉ là hào phóng mà thôi, căn bản không có giá đỡ lớn đến thế.
Nhưng mà trong lòng Thẩm Lãng đương nhiên biết rõ.
Lúc trước đại tông sư Lan Đạo bị hoàn toàn tê liệt, đã phá hoại cơ thể toàn bộ, chính là chờ chết mà thôi.
Bây giờ tứ chi khôi phục.
Thế nhưng võ công không có khôi phục, Lan Đạo cảm thấy bản thân có khiếm khuyết, võ công chưa đủ, phải góp giá đỡ vào.
Tóm lại chính là muốn lợi hại, muốn bù đắp lại hình tượng lúc trước.
Lúc trước chật vật đến cỡ nào, bây giờ liền cao lãnh đến cỡ nấy.
Luôn luôn cao lãnh cho đến khi nào các ngươi quên thời gian ta chật vật mới thôi.
Cái này rất bình thường.
Khi một phú ông sắp phá sản, càng thêm chú trọng thể diện.
Toàn thân hàng hiệu, mở cửa Rolls-Royce Phantom rêu rao khắp nơi.
Nhưng không thể đổ giá đỡ.
Hai ngày trước đại tông sư Lan Đạo còn lặng lẽ tìm đến Thẩm Lãng, hỏi xem có thứ nào uống vào mọc tóc không.
Tốt nhất là mọc ra tóc đen!
Hiện tại tóc trên đầu thưa thớt ở tình trạng hói nửa đầu, đã trở thành cản trở lớn nhất trong công cuộc giả bộ của đại tông sư Lan Đạo.
Thẩm Lãng viết cho lão một toa thuốc, quỷ biết có hữu dụng hay không.
Hói đầu rụng tóc là nan đề mang tính toàn cầu, khoa học trái đất hiện đại phát triển như vậy cũng không có cách nào giải quyết, huống chi là Thẩm Lãng.
Nếu như đại tông sư Lan Đạo là bởi vì thiếu dinh dưỡng dẫn đến rụng tóc cấp tính, vậy còn có thể mọc ra.
Nếu như là bình thường tính chất hói đầu, đem gần như liền...
...
Cuộc sống không thể khoe mẽ đã từng quá nhanh!
Bất tri bất giác, bốn tháng thời gian trôi qua!
Cái này quân Niết Bàn thứ hai đã mạnh phi thường, ở trong mắt Thẩm Lãng đã hoàn toàn quật khởi.
Nhưng đại tông sư Lan Đạo luôn mồm vẫn không được, còn kém xa lắm.
Không có cách nào!
Bây giờ lão nhân gia ông ta ở vào thời kỳ trang bức đỉnh cao, không thể trêu chọc.
Tất cả do lão định đoạt.
Thế nhưng Thẩm Lãng lại nhất định phải rời đi trước.
Bởi vì ngày sinh dự tính của cục cưng Mộc Lan sắp đến!
Lần trước Băng Nhi sinh nở, Thẩm Lãng không ở bên người cũng đủ tiếc nuối.
Lần này, vô luận như thế nào hắn cũng muốn làm bạn ở bên người Mộc Lan, cùng chờ nàng sinh hạ con đầu lòng!
Thẩm Lãng muốn cùng vợ của Kiếm vương Khâu Thị, còn có đại tông sư Lan Đạo nói lời từ biệt.
Võ công Lan Đạo tông sư không có khôi phục, cho nên ở đây cần một cao thủ đỉnh cấp tọa trấn.
Khâu Thị cùng Lý Thiên Thu rút thăm, sau đó quyết định Khâu Thị ở lại.
Trước khi đi.
Khâu Thị bỗng nhiên nói:
- Thẩm Lãng, con dừng một chút, đi theo thẩm một cái.
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Tiếp đó, theo Khâu Thị tiến vào phòng.
Khâu Thị cũng do dự một lúc lâu, chợt tháo xuống cái khăn che mặt.
- Tiểu Lãng, con xem mặt của thẩm bây giờ, có thể gặp người không? Có thể cho Lý Nhị Cẩu xem chưa?
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Thẩm à, hai người là vợ chồng lâu như vậy rồi, còn nói đến nghi thức cảm xúc à?
Thẩm Lãng chữa lành Khâu Thị đã sắp tròn một năm.
Trong thời gian một năm này, Khâu Thị không biết dùng bao nhiêu sản phẩm làm đẹp dưỡng da, ăn không biết bao nhiêu thức ăn bổ dưỡng.
Chính là vì khôi phục dung mạo.
Bởi vì nàng vẫn luôn cùng chồng Lý Thiên Thu ở cùng một chỗ, Thẩm Lãng cho là nàng chẳng qua là trước mặt người ở bên ngoài đeo khăn che mặt mà.
Không nghĩ tới, bà ở trước mặt Lý Thiên Thu cũng mang.
Có thể nói, bà đeo khăn che mặt chủ yếu là không cho chồng thấy hình dạng bản thân xấu xí.
Thẩm Lãng nhìn khuôn mặt Khâu Thị, nói thật còn có một chút dấu vết, giống như tàn nhang nhàn nhạt vậy.
Thế nhưng, rất nhiều mỹ nhân phương tây trên mặt đều có tàn nhang, thậm chí còn được gọi là mỹ nhân tuyệt sắc.
Trải qua một năm khôi phục, mặt Khâu Thị chí ít đã không còn dọa người, thậm chí đã có vài phần dung mạo.
Dĩ nhiên, đây chỉ đối với Thẩm Lãng mà nói.
Với Lý Thiên Thu mà nói, chỉ sợ cũng đã là mỹ nhân tuyệt sắc.
Thẩm Lãng ước chừng xem một lúc lâu.
Khâu Thị có vẻ khẩn trương vô cùng, đặc biệt không tự tin, thậm chí tay chân luống cuống.
- Hì hì hì hì...
Thẩm Lãng nói:
- Hoá ra thẩm của con xinh đẹp đến thế này, thúc không xứng với thẩm rồi! Yên tâm đi, với bộ dáng này của thẩm, tuyệt đối để Kiếm vương tiền bối thần hồn điên đảo.
Khâu Thị ngại quá cười nói:
- Vậy con cho ta thêm nửa canh giờ đi.
Tiếp đó bà một lần nữa đeo cái khăn che mặt đi ra ngoài.
Tiếp đó, lôi kéo Kiếm vương Lý Thiên Thu tiến vào bên cạnh phòng.
Lý Thiên Thu tức khắc mặt đỏ tới mang tai.
- Nương tử đừng như vậy, đừng như vậy...
- Ban ngày ban mặt như vầy, không được, không được, không được...
- Lão phu lão thê rồi, còn có hài tử ở đây...
Kết quả nhìn lại, Thẩm Lãng cùng Lan Đạo đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nói thực sự, Thẩm Lãng cũng vô cùng xấu hổ.
Đây dù sao cũng là trưởng bối.
Hai người sau khi đi xa, Thẩm Lãng ho khan một tiếng:
- Đại tông sư, hôm nay khí trời tốt a.
Đại tông sư Lan Đạo gật đầu một cái nói:
- Ừ, khí trời tốt!
- Ầm ầm...
Dường như là vì làm mất mặt vậy.
Bầu trời vang le7m một trận sấm rền.
Vào tháng tám, thời tiết tiến vào lúc nóng bức nhất.
Đương nhiên kinh đô lúc này cũng đã có chớm thu, mà nước Nam Ẩu bên kia chắc hẳn là lúc nóng nhất.
Không biết chiến cuộc bên kia như thế nào.
Trận chiến vận mệnh quốc gia này tiến hành được như thế nào.
Hôm nay thay đổi bất thường.
Mới vừa rồi còn tinh không vạn lí, sấm chớp rền vang, sau đó lại mưa sa như trút.
Trời mưa cũng tốt, cũng tốt!
Chí ít có thể che giấu một chút thanh âm.
Quá lúng túng!
Thẩm Lãng cùng đại tông sư Lan Đạo đi doanh trại xa nhất đụt mưa.
Hơn ba ngàn tên quân Niết Bàn lại huấn luyện hành quân nhanh.
Lần này là bốn mươi tiếng đồng hồ, bốn trăm dặm, phụ trọng ba trăm ba mươi cân.
Đơn giản là khủng khiếp.
Hôm nay mưa lơn, sấm chớp rền vang, sẽ tăng thêm độ khó rất nhiều.
Thậm chí ở trên chiến trường thật sự, đều chưa chắc có điều kiện ác liệt như vậy.
Nhưng huấn luyện quân Niết Bàn chính là như vậy, chèn ép đến cực hạn.
Tuyệt đối địa ngục thức huấn luyện.
- Lan Đạo đại sư, quân Niết Bàn thứ hai này còn bao lâu nữa thành quân? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
- Hai tháng đi! - Đại tông sư Lan Đạo nói:
- Vừa lúc huấn luyện nửa năm, tương đương với những quân đội khác bốn năm năm.
Thẩm Lãng nói:
- Hai tháng, khi đó chúng ta bên này đã sắp bắt đầu mùa đông, nhưng nước Nam Ẩu bên kia quanh năm suốt tháng cũng là mùa hè!
Đại tông sư Lan Đạo nói:
- Tin tưởng ta, nhánh quân đội này nhất định sẽ bỗng nhiên nổi tiếng! Ta đời này đều chưa từng thấy qua binh tốt như vậy, lũ trẻ này có thể tác chiến cá nhân, cũng có thể tác chiến tập thể, phối hợp với quân Niết Bàn đầu tiên, ta không cách nào tưởng tượng ở trên chiến trường sẽ có uy lực cỡ nào.
...
Sau nửa canh giờ!
Mưa lớn kết thúc.
Bầu trời trong xanh!
Nhưng mà mặt đất vẫn ẩm ướt nhớp nháp.
Kiếm vương Lý Thiên Thu đi ra, ánh mắt cúi đầu nhìn mặt đất, toàn thân táo hồng, hận không thể trên mặt đất có một vết nứt chui vào.
Ngược lại Khâu Thị vẫn thoải mái, giống như chẳng xảy ra chuyện gì.
Bà cảm thấy chuyện này chẳng có gì bất bình thường, nam nữ ăn uống, nam nữ hoan ái!
- Đi, đi thôi! - Lý Thiên Thu nói.
Tiếp đó, Thẩm Lãng cùng ông ta lên thuyền, rời đi đảo Niết Bàn, trở về thành Huyền Vũ!
...
Hai ngày hai đêm sau đó!
Sự xấu hổ của Kiếm vương tiền bối cuối cùng phóng thích hoàn tất.
Cuối cùng dám lại một lần nữa lộ diện, mặc dù trong lời nói vẫn l vô cùng mất tự nhiên.
Lại qua một ngày.
Đội thuyền cập bến.
Thẩm Lãng cưỡi ngựa, phóng thật nhanh thành Huyền Vũ!
Cục cưng Mộc Lan, nàng nhất định phải chờ ta, nhất định phải chờ ta đó.
Con ơi, đừng có ra sớm quá nha.
Chờ sau khi papa đến hãy sinh!
Thẩm Lãng ra roi thúc ngựa.
Nhanh chóng nhảy vào bên trong phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Hắn mới vừa lộ diện.
Kim Kiếm Nương cùng Băng Nhi liền vọt đến thật nhanh.
- Cô gia nhanh, nhanh lên...
- Tiểu thư sắp sinh, sắp sinh...
...
Chú thích củaB ánh: Chương thứ nhất tám ngàn chữ đưa lên, ta đi ăn cơm tiếp đó viết phần 2, vẫn một vạn năm trở lên! Các huynh đệ tiếp tục ủng hộ ta, vé tháng đừng dừng nha, thiên ân vạn tạ!
Lão thậm chí cảm giác được từng đợt run rẩy.
Thật sự khiến cho người không thể tin nổi.
Thẩm Lãng lại thực sự thành công, lại thực sự thay đổi huyết mạch đám người kia.
Ở trước đó vài ngày, ba ngàn chín trăm người này suy nhược đến cỡ nào?
Mà bây giờ...
Mỗi người có thể một mình dễ dàng giơ lên tạ đá hơn năm trăm cân.
Giật lại cường cung một thạch rưỡi.
Có thể không đến trong thời gian mười hơi thở, chạy xong một trăm năm mươi bước.
Thiên hạ không có bất kỳ một nhánh quân đội nào có thể làm được điểm này đi.
Chân chính quân Niết Bàn!
Niết bàn sống lại!
...
Đại tông sư Lan Đạo tuy rằng còn chưa lành hẳn, nhưng quân Niết Bàn thứ hai vẫn có huấn luyện viên.
Bọn họ bây giờ có thể học tập cơ sở bắn cung.
Đương nhiên càng trọng yếu hơn vẫn là lực lượng, tốc độ, nhanh nhẹn.
Bởi vì một khi tiến vào nước Nam Ẩu, thậm chí tộc Sa Man tác chiến, hoàn cảnh địa lý liền hoàn toàn khác nhau.
Võ sĩ tộc Sa Man, quả thực như là giống như dã thú hung mãnh, linh hoạt con khỉ vậy, không sợ chết chút nào, hơn nữa thân thể nhỏ gầy rắn chắc giống như có không dùng hết sức mạnh.
Cho nên đối với quân Niết Bàn thứ hai mà nói.
Mỗi ngày tiến hành hai hạng huấn luyện.
Phụ trọng hành quân trong hoàn cảnh hết sức ác liệt.
Không ngừng giương cung cài tên, không ngừng bắn tên, không có mục tiêu rõ ràng, chính là tìm kiếm cảm giác.
Cái đảo Niết Bàn tầm mấy trăm cây số vuông, khắp nơi đều có rừng nguyên thủy, phần lớn khu vực cũng không có đường, khắp nơi đều có vách núi cheo leo, hoàn cảnh địa lý cực kỳ ác liệt, cùng nước Nam Ẩu, tộc Sa Man có thể liều một trận.
Hơn nữa ở đây đã đặc biệt nóng bức, trong rừng rậm có rất nhiều rắn rít độc trùng.
- Lần đầu tiên hành quân huấn luyện, phụ trọng hai trăm cân, qua lại ba trăm năm mươi dặm, hoàn thành thời gian hai ngày hai đêm!
- Hai ngày sau vào lúc này, ta ở chỗ này chờ các ngươi, khi mặt trời lên, nếu như các ngươi còn chưa có chạy về quân doanh. Lập tức bị đuổi ra quân Niết Bàn!
- Xuất phát!
Theo một tiếng ra lệnh.
Ba ngàn chín trăm người phụ trọng hai trăm cân, hướng đi về phía bắc.
Bọn họ luôn luôn muốn đi bộ đến cực bắc hòn đảo này, tiếp đó ở vòng trở lại.
Qua lại ba trăm năm mươi dặm, bốn mươi tám tiếng đồng hồ.
Thoạt nhìn cũng không phải đặc biệt gian nan.
Thế nhưng...
Không có đường.
Dọc theo đường đi phải băng qua sông, rừng cây, vách núi v.v...
Tóm lại, một con đường cũng không có.
Trên người mỗi người đều có cung nỏ.
Thế nhưng, bọn họ kỳ thực còn chưa có bắt đầu thiết kế cung tên.
Đây đối với tân binh mà nói, hoàn toàn là cách thức huấn luyện tử vong.
Nhưng mà, ba ngàn chín trăm người này không có bất kỳ dị nghị gì!
...
Hai ngày sau, Thẩm Lãng, Lý Thiên Thu, nhất là đại tông sư Lan Đạo.
Sớm chờ ngay võ đài!
Dựa theo tư duy người bình thường, ba ngàn chín trăm người này nhất định là lục tục trở về.
Bởi vì cá thể sai biệt là khó tránh khỏi.
Coi như là chạy đua marathon, thành tích tốt nhất cùng kém nhất cũng có thể kém mấy canh giờ.
Huống chi là cái này ba trăm năm mươi dặm hành quân gấp.
Sắc trời dần dần sáng lên.
Mặt trời còn chưa có dâng lên.
Nhưng trời càng lúc càng sáng.
Thẩm Lãng trong lòng tràn đầy vô hạn bất an.
Vì sao ba ngàn chín trăm người này vẫn chưa về?
Lẽ ra phải có người trở về.
Dựa theo rất nhiều lần tính toán, chí ít có thể có chín mươi lăm phần trăm người có thể đúng giờ chạy về.
Thậm chí có mấy người đặc biệt xuất sắc, có thể ở bốn mươi tiếng đồng hồ bên trong sẽ trở lại.
Kết quả bây giờ một người đều chưa có trở về.
Lần này phải làm gì?
Nếu như bọn họ không có đúng lúc trở về, thật chẳng lẽ phải y như mệnh lệnh, đuổi tất cả mọi người ra khỏi quân Niết Bàn à?
Nói vậy, quân Niết Bàn thứ hai liền không tồn tại nữa.
Chính là không thực hiện thì chỉ một đạo mệnh lệnh liền trở thành phế thải, cái linh hồn quân độ này cũng sẽ không có.
Trời càng lúc càng sáng!
Càng lúc càng sáng.
Mặt trời lập tức sẽ mọc lên.
Dù cho Thẩm Lãng tràn trề lòng tin, trong lòng cũng đang không ngừng trầm xuống.
Sẽ không thảm như vậy đi, sẽ không bị làm mất mặt đi!
Ngay cả một người cũng không có đúng hạn chạy về? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì à?
Nhưng mà cũng vừa lúc đó.
Mặt đất truyền đến từng đợt âm thanh chấn động.
Cách đó không xa vô số chim chóc đều bay ra khỏi rừng cây.
Tiếp đó, một nhánh quân đội chỉnh tề xuất hiện.
Ba ngàn chín trăm người, lúc đi thật chỉnh tề.
Lúc trở lại, cũng vẫn là thật chỉnh tề, không có tán loạn, không có lạc loài.
Chỉ sợ thể lực bọn họ đã đến gần hỏng mất, cũng vẫn bảo trì tuyệt đối trật tự.
Việc này, khoảng cách mặt trời mọc còn có nửa giờ.
Ba ngàn chín trăm cái quân Niết Bàn, toàn bộ đúng giờ chạy về doanh địa. 5 tiếng đồng hồ, lộ trình 350 dặm.
Thẩm Lãng rốt cuộc biết vì sao bây giờ mới trở về doanh.
Bởi vì ba ngàn chín trăm người, hoàn hảo không hao tổn chỉ có một nửa, còn lại một nửa đều bị thương.
Thậm chí có mấy trăm người vết thương chồng chất, hoàn toàn mất đi năng lực hành động, hoàn toàn là mang trở về.
Còn có mười mấy người, đã chết!
Nhưng bọn họ đã trở về, cũng là đượcmang trở về.
Lúc đầu có người hoàn toàn có thể sớm vội trở về, nhưng bởi vì không muốn bỏ đi mỗi một đồng bọn, thậm chí đồng bọn đã chết đi, cho nên đến bây giờ mới vừa về.
Thậm chí, ngay cả phụ trọng những người này cũng cùng nhau cõng trở vê.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người ở đây đều bị rung động.
Thậm chí có chút lệ nóng doanh tròng, toàn thân run rẩy.
Kể cả Thẩm Lãng!
Hắn biết đám quân Niết Bàn này sẽ rất ưu tú.
Nhưng không nghĩ tới sẽ ưu tú đến nước này.
Lần này huấn luyện càng tàn khốc hơn, cho nên bọn họ cũng biểu hiện ra lực sinh mệnh cùng lực ngưng tụ càng thêm kinh tâm động phách.
Đại tông sư Lan Đạo chấn động đến quên mình, tiếp đó hai chân run rẩy, chợt từ xe lăn đứng lên.
Hơn ba ngàn tên quân Niết Bàn thứ hai thật chỉnh tề đứng ở trên giáo trường.
Không có oán giận, không có tiếng hét thảm, vẫn đứng nghiêm, chẳng qua là cơ bắp cả người đều đang run rẩy.
Phụ trọng trên người mỗi người, vẫn không có gỡ xuống.
- Gỡ xuống phụ trọng!
- Trở về quân doanh, ngâm tắm thuốc!
- Người đã chết, đưa vào phòng chưa xác!
- Người bị thương nặng, đưa vào phòng trọng thương!
- Vết thương nhẹ người, đưa vào phòng sơ cứu!
Theo một tiếng ra lệnh.
Hơn ba ngàn người, chỉnh tề tháo xuống phụ trọng, chỉnh lý về đơn vị.
Tiếp đó căn bản không cần mệnh lệnh rõ ràng, trực tiếp có người thi hành mệnh lệnh.
Người chết vào phòng chứa xác, người bị thương nặng và nhẹ sẽ đi vào những phòng khác nhau.
Mấy chục danh y nhanh chóng chạy bộ tiến tới, chữa thương cho những người này!
An Tái Thế dẫn các đồ đệ chạy đi phòng trọng thương!
Bên trong có vài người bị thương rất nặng, có gãy xương, có bị rắn độc cắn, có máu thịt không rõ.
Rất nhiều giải phẫu thậm chí muốn bản thân Thẩm Lãng tự mình tiến hành.
Ước chừng sau một lúc lâu!
Vợ của Kiếm vương Khâu Thị kêu lên:
- Lan Đạo tông sư, ngài đứng lên, đứng lên...
Lan Đạo hết hồn.
Chính lão mới phát hiện mình đứng lên.
Chuyện khi nào hả?
Ta làm sao một chút cũng không biết hả?
Lão phẫu thuật xong đã xấp xỉ bảy tám ngày, bắt đầu vài ngày nằm ở trên giường, sau khi vẫn ngồi ở xe lăn, giống như cùng không có phẫu thuật cũng không có gì khác nhau.
Mới vừa rồi bị quân Niết Bàn thứ hai chấn động, sau đó trong cơ thể giống như dâng lên một cổ nhiệt lực.
Tiếp đó bản năng đứng lên.
Ngay sau đó, nội tâm lão chấn động hân hoan.
Lão lại có thể đứng lên.
Lúc trước hoàn toàn không làm được.
Tứ chi gân mạch đứt lìa, sau đó hai tay triệt để vô lực, nhưng run rẩy, còn miễn cưỡng có thể giơ lên một chút.
Nhưng lúc trước hai chân hoàn toàn không đứng nổi.
Bởi vì gân mạch sau khi đứt đi lại mọc ra lộn xộn, quanh co rối loạn cùng một chỗ.
Chợt đứng lên, toàn bộ gân mạch đều phải run rẩy từng cục, đau nhức vẫn là việc nhỏ, cảm giác tất cả gân mạch lại muốn phải đứt lìa toàn bộ, đừng bảo là không đứng nổi, thậm chí hoàn toàn thân duỗi không được, co không xong.
Kết quả bây giờ lại thực sự thành công đứng lên.
Đương nhiên, có đau một chút.
Thế nhưng không có cảm giác phải rạn vỡ, cũng không có cảm giác muốn ngã sấp xuống.
Bởi vì Thẩm Lãng đã phẫu thuật nối lại gân mạch chủ của lão tốt rồi.
- Ha ha ha, ta đứng lên, đứng lên...
Đại tông sư Lan Đạo hân hoan, lệ nóng doanh tròng.
- Không nên kích động, khắc chế, khắc chế... - Thẩm Lãng nói:
- Nên không vui không buồn, nếu không sẽ ảnh hưởng khôi phục.
- Được rồi, bây giờ có thể ngồi xuống, không nên đứng thời gian dài như vậy, từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến...
Thẩm Lãng không phải đùa.
Bất kỳ tâm trạng kích động, đều có thể ảnh hưởng rất lớn đến quá trình khôi phục
Đại tông sư Lan Đạo, nhắm mắt lại, trước tiên dùng Tĩnh Tâm Quyết.
Trong nháy mắt, cả người tiến vào trạng thái không hề bận tâm.
Sau khi bình tĩnh lại, đại tông sư Lan Đạo mở mắt ra nói:
- Thẩm công tử, tranh thủ thời gian mổ hai tay của ta đi, ta muốn dạy nhánh quân đội này, bọn họ là những đứa trẻ tốt nhất, ta cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua lũ trẻ ngoan thế này, bọn họ sẽ trở thành vinh quang cả đời này. Ta lúc trước mặc kệ đã dạy bao nhiêu đệ tử xuất sắc, đều tuyệt đối không cách nào so với bọn họ được! Ngươi nói đúng, ta muốn cùng bọn họ cùng nhau niết bàn.
Thẩm Lãng nói:
- Được, chờ ngài khôi phục hai chân tới mức độ nhất định, sau đó ta liền phẫu thuật hai tay cho ngài!
...
Ngày kế!
Toàn quân Niết Bàn thứ hai vì mười lăm người đã chết cử hành tang lễ ngắn ngủi mà lại trang nghiêm.
Thi thể trực tiếp đốt thành tro.
Tiếp đó, rắc một nửa tro cốt tại biển rộng, một nửa vùi xuống mồ.
Tạo mộ bia!
Hơn ba ngàn người im lặng khóc.
Gần như mỗi người đều phải cắn răng, đều ở trong lòng xin thề.
Chúng ta nhất định phải trở nên càng mạnh, tiếp theo chúng ta tuyệt đối tuyệt đối không thể có người chết!
Tuyệt đối không cho bất kỳ một huynh đệ ở trong khi huấn luyện vĩnh viễn ra đi.
...
Thời gian kế tiếp!
Hơn ba ngàn người này tiến hành huấn luyện sức mạnh điên cuồng.
Một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, huấn luyện mười tám tiếng đồng hồ.
Quả thực một loại điên cuồng vậy.
Huấn luyện sử dụng cường cung một thạch rưỡi xong, trực tiếp chuyển sang cung hai thạch.
Cái này cung hai thạch, cũng là vượt qua 250 cân, toàn bộ là cung sắt.
Mỗi người mỗi ngày đều đang giương cung.
Mỗi lần giật lại, sau đó kiên trì một phút đồng hồ mới buông xuống.
Một giờ huấn luyện ba mươi lần.
Mỗi ngày huấn luyện ba trăm lần!
Loại cường độ huấn luyện kinh người này, đơn giản là siêu tàn phá cơ thể.
May mà những người này đã bị cải tạo huyết mạch có thể chống đỡ nổi.
Đổi thành người thường, đã sớm gân mạch rạn nứt, khung xương sai vị trí.
Nhưng dù cho như thế!
Mỗi người mỗi ngày đều cần thật nhiều dược liệu, ăn bồi bổ, ngâm nước thuốc bồi bổ.
Bằng không coi như là thân thể bằng sắt cũng chịu không nổi.
Cho dù là đối với những Huyết Mạch Niết Bàn Giả này mà nói, loại huấn luyện đáng sợ này, cũng hoàn toàn ép lực lượng huyết mạch của bọn họ đến cực hạn!
Mà một người khác tận lực huấn luyện chính là đại tông sư Lan Đạo.
Hiện tại lão vẫn không thể huấn luyện bước đi, chỉ có thể huấn luyện nhấc chân, hơn nữa còn không thể huấn luyện được quá nhiều.
Lão bây giờ mỗi ngày còn muốn dùng hầu hết thời gian đi suy nghĩ, thế nào huấn luyện đội quân Niết Bàn này.
...
Nửa tháng sau!
Quân Niết Bàn thứ hai lại một lần nữa bắt đầu huấn luyện hành quân tốc hành.
Lần này vẫn là ba trăm năm mươi dặm, nhưng phụ trọng vượt qua hai trăm tám mươi cân.
Vẫn là ở bốn mươi tám tiếng đồng hồ chạy về!
Mà lần này!
Gần như mỗi một quân Niết Bàn hận không thể nhớ hết mọi tuyến đường đi trong đầu, làm thế nào tránh xảy ra thương vong.
Nhất là từ vách núi té chết.
Còn nữa, dù cho bị rắn độc cắn, làm cách nào để sơ cứu trước.
Vân vân, đủ thứ cả!
Tuy rằng không có nói ra, thế nhưng trong lòng mỗi người đều ở đây xin thề.
Lần này tỉ lệ chết phải bằng không.
Thụ thương không hề gì, thậm chí bị thương tàn phế cũng không cần gấp.
Bởi vì dù cho người đã bị thương tàn phế, cũng vẫn là quân Niết Bàn, còn có thể làm văn thư, làm quân y v.v...
Đám người kia nhạy cảm chuyên chú, học tập cái gì đều toàn lực ứng phó.
Mà lần này, Thẩm Lãng đối với bọn họ ôm lòng tin to lớn.
Quả nhiên!
Chỉ bốn mươi lăm tiếng đồng hồ sau đó!
Ba nghìn hơn tám trăm người, trở về thật chỉnh tề.
Tác phong quân đội chỉnh tề, không loạn chút nào.
Tuy rằng vẫn có trọng thương, thế nhưng số lượng giảm xuống rất nhiều.
Người chết đi càng là số không.
...
Một tháng sau!
Thẩm Lãng tiến hành giải phẫu hai cánh tay cho đại tông sư Lan Đạo.
Vẫn đặc biệt thành công.
Dùng bảy canh giờ, Thẩm Lãng cắt đứt gân mạch của hai cánh tay lão rồi nối lại một lần nữa.
Thế nhưng Thẩm Lãng nói lần nữa cho đại tông sư, không nên vọng tưởng khôi phục võ công, có thể đi lại bình thường, sử dụng hai tay bình thường đã là vạn hạnh.
Nhưng lúc này đây, đại tông sư Lan Đạo lại biểu hiện so với Thẩm Lãng càng tự tin hơn nữa.
Lão luôn mồm bản thân có linh cảm, có niềm tin.
Quân Niết Bàn thứ hai, đã bắt đầu hai thạch bán cung giương cung huấn luyện.
Loại huấn luyện này, gần như xem như là cấp độ mất trí.
Bất kỳ một nhánh quân đội, cũng không thể dùng cung mạnh như vậy tiến hành huấn luyện.
Thậm chí dùng gỗ cũng không thể đại quy mô chế tạo loại siêu cấp cường cung này.
Thẩm Lãng dùng thép carbon thấp có thể làm ra tới, nhưng lại là gần như tìm không được thích hợp dây cung.
May mắn là huấn luyện dùng cung.
Dây cung to hơn cũng không vấn đề, cho nên dùng rất tốt nhất sợi tơ tằm bịa dây cung càng lúc càng to, càng lúc càng to.
Mà những thứ này quân Niết Bàn huấn luyện, cũng biến thành rất nhanh giương cung.
Một phút đồng hồ giương cung hai mươi lần, một giờ một nghìn lần.
Mỗi ngày hơn vạn lần giương cung!
Loại huấn luyện này, bình thường binh hoàn toàn sẽ điên cuồng.
Bởi vì đến tận bây giờ, vẫn chưa bắn ra một mũi tên nào cả.
Chỉ có giương cung.
Hơn nữa cường độ huấn luyện vượt qua những đội quân tinh nhuệ khác gấp mười lần, hai mươi lần.
Thế nhưng những Huyết Mạch Niết Bàn Giả này, lại có thể vô cùng chuyên chú, huấn luyện lần này đến lần khác.
Không có một câu oán hận.
Thậm chí hoàn toàn say mê vào trong đó.
Mỗi một lần giương cung, đều giống như cùng cung tên tiến hành giao lưu thắm thiết.
Cảm nhận được sức mạnh của dây cung, lực lượng thân cung.
Lực lượng ở nơi nào.
Lực lượng trung tâm ở nơi nào.
Những bộ phận kia gào thét sẽ tác động âm thanh lên bộ phận nào.
...
Lại qua một tháng!
Đại tông sư Lan Đạo có thể xuống đất.
Hai chân lão đã có thể đi, dù vẫn còn khó khăn.
Lão chính thức tiếp quản quân Niết Bàn thứ hai, trở thành tổng giáo tập nhánh quân đội này.
Căn bản không cần bất kỳ lời khuyên bảo, cũng không cần bất kỳ kích động cổ vũ.
Suốt hơn hai tháng này, lão gần như cùng đội quân Niết Bàn này hoàn toàn dung hợp cùng nhau.
Lão mang theo hơn ba ngàn cái quân Niết Bàn đi tới bờ biển.
- Tinh nhuệ bình thường, bắn tên dựa vào ngắm bắn, dựa vào nhãn lực.
- Đỉnh cấp xạ thủ, dựa vào tinh thần, dựa vào cảm giác!
- Đây không phải là huyễn hoặc khó hiểu, cũng không phải hư vô mờ mịt gì đó đâu.
- Các ngươi rất tốt, mặc kệ làm cái gì, cũng có thể hết sức chuyên chú, làm đến mức tận cùng. Một trăm người, thậm chí một nghìn người, cũng không có một xạ thủ đỉnh cấp, bởi vì bọn họ chưa đủ chuyên chú.
- Chuyên chú thì các ngươi là được rồi, các ngươi cũng đầy đủ mẫn cảm, nhạy cảm! Thế nhưng chuyện này còn chưa đủ, vĩnh viễn chưa đủ.
- Một đỉnh cấp xạ thủ, không chỉ có thể bắn trúng kẻ địch, còn phả phát hiện kẻ địch, càng phải nhận biết nguy hiểm!
- Khi hơn ba ngàn người các ngươi ở chung với nhau có thể chiến đấu. Khi ba trăm người các ngươi ở chung với nhau, cũng có thể chiến đấu! Nhưng ba người các ngươi người cùng một chỗ, cũng vẫn có thể đủ chiến đấu.
- Thời gian dài kế tiếp, ta sẽ dạy các ngươi một đường thượng cổ tâm pháp, cái bộ bí tịch này, có thể đại đề thăng lực tinh thần và lực nhận biết của các ngươi! Luyện tập xong bộ tâm pháp này, sau đó các ngươi sẽ cảm thấy thời gian giảm bớt, các ngươi giống như có thể dùng thị giác kéo gần khoảng cách, các ngươi có thể mở rộng phạm vi nhận biết.
- Trước khi học tập bộ tâm pháp này, các ngươi cần cảm nhận hít thở không thông, cảm nhận cái chết, các ngươi cần phải đi vào trạng thái tinh thần đặc biệt!
- Tất cả mọi người, toàn bộ ngâm vào trong nước, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào không thể rời khỏi trong nước!
- Cảm nhận hít thở không thông, cảm nhận chết!
- Xuống nước!
Theo Lan Đạo ra lệnh một tiếng.
Ba nghìn hơn tám trăm người, toàn bộ đem mình vùi vào đến trong nước biển.
Bắt đầu hít thở không thông.
Khi hít thở không thông tới trình độ nhất định, lại còn chưa đến mức thiếu dưỡng khí hôn mê, cả người giống như tiến vào một loại trạng thái đặc biệt.
Toàn bộ thế giới cũng chỉ có bản thân, hoàn toàn yên lặng.
Ở tầng cảm nhận sâu hơn, thậm chí nhịp tim của mình, tiếng máu của mình chảy cũng có thể nghe được rõ ràng.
Cứ như vậy!
Lan Đạo đại sư gần như điên cuồng mà chèn ép quân Niết Bàn hít thở không thông cực hạn.
Mỗi lần bao phủ ở trong nước thời gian càng lúc càng dài, càng lúc càng dài.
Huấn luyện nín thở tầm nửa tháng sau!
Bắt đầu huấn luyện thượng cổ tâm pháp.
Trong toàn bộ quá trình Thẩm Lãng rõ ràng trong lòng run sợ, e sợ cho thật sự có cái nào quân Niết Bàn ở trong biển chết chìm.
...
Lại qua nửa tháng!
Đại tông sư Lan Đạo đã có thể đi lại không trở ngại, hơn nữa chức năng hai tay cũng xấp xỉ khôi phục chừng bảy mươi phần trăm.
Quân Niết Bàn thứ hai cuối cùng bắt đầu học tập bắn tên!
Rõ ràng không dễ dàng, trước khi sửa đổi huyết mạch, bọn họ học tập lý luận cung tên hơn hai tháng, gần như thuộc làu.
Huyết mạch lột xác, sau đó lại điên cuồng huấn luyện hơn ba tháng.
Mỗi người giương cung đều vượt qua mấy chục vạn lần, nhưng lại là không có bắn ra một mũi tên.
Mỗi người quân Niết Bàn thứ hai gần như mỗi ngày buổi tối đều bắn rất nhiều mũi tên trong giấc mơ.
Ngày hôm nay cuối cùng có thể bắn tên!
Trực tiếp cầm chính là cung hai thạch!
Khoảng cách hai trăm ba mươi mét!
Bắn, bắn, bắn, bắn!
Thành tích đương nhiên thật sự không tốt!
Thế vận hội Olympic mới khoảng cách bảy mươi mét.
Khoảng cách hai trăm ba mươi mét này, đơn giản là khoảng cách để người ta phải tuyệt vọng.
Khoảng cách này, thậm chí đã vượt qua phạm vi nhân lực có khả năng đủ khống chế.
Thoáng một chút sức gió, thậm chí góc độ bắn ra dù cho có một chút gsai lệch, hoặc là nhân tố trọng lực, đều cũng đủ để vô số mũi tên bắn ra lệch khỏi quỹ đạo.
Hơn nữa cho dù là siêu cường cung như cung hai thạch cỡ này, khoảng cách 230 mét đã vượt qua hiệu quả sát thương.
Lan Đạo đại sư sở dĩ định xa như vậy.
Coi như một loại phương thức huấn luyện ăn cây mía vậy.
Trước tiên gặp phải khó khăn nhất, tiếp đó từ từ giảm dần.
Hơn nữa cũng không có mục tiêu huấn luyện.
Luôn luôn bắn là được.
Khoảng cách này, chỉ cần có thể đủ trúng bia ngắm chính là thắng lợi.
Đối với người thường mà nói, loại huấn luyện sẽ hết sức khô khan lại hư vô mờ mịt này sẽ cho người ta phát điên.
Nhưng đối với quân Niết Bàn mà nói thì không.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn mây, cũng có thể không nhúc nhích nhìn suốt mấy tiếng đồng hồ.
Loại chuyên chú cực độ này, để cho bọn họ có thể làm không biết mệt.
Trong cái khoảng cách kinh người đó, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được cảm giác hư vô mờ mịt.
Sau khi trải qua mấy trăm lần, mấy nghìn lần, mấy vạn lần bắn thử.
Tri thức lý luận cùng thực tiễn cuối cùng liên hệ với nhau.
Bọn họ hiểu sức gió, cũng hiểu trọng lực, thậm chí hiểu cả quỹ tích ảnh hưởng khi hai mũi tên đối xạ.
Sẽ dưới tình hình như thế, bọn họ thậm chí tự chế ra mũi tên tiêu huẩn nhất, tự mài mũi tên và tu sửa mũi tên của mình.
Lý Thiên Thu tự mình chứng kiến qua kỳ tích quân Niết Bàn đầu tiên, thế nhưng ông không có quan sát quá trình huấn luyện.
Cho nên ở trong lòng ông ta, đó chính là kỳ tích không thể nghi ngờ. Chỉ bốn tháng, đám người kia liền từ phế vật biến thành quân đoàn vương bài.
Mà hôm nay, sau khi tận mắt chứng kiến tất cả chuyện này.
Lý Thiên Thu cảm thấy đây là kỳ tích, nhưng cũng không phải kỳ tích.
Tuy rằng thời gian huấn luyện bọn họ ngắn ngủi, cũng chỉ có ba bốn tháng.
Thế nhưng cường độ huấn luyện mạnh mẽ đến cực hạn.
Liền đơn thuần lượng huấn luyện này, bốn tháng vượt qua quân đội khác ba năm.
Hơn nữa huyết mạch thiên phú và khả năng tập trung tuyệt đối của bọn họ.
Thế nào không mạnh cho được đây?
Đây là kỳ tích, nhưng cũng càng là thành quả mồ hôi và máu.
Bọn họ cường đại hoàn toàn là chuyện đương nhiên.
Không biết sau khi trải qua mấy chục vạn lần bắn thử.
Quân Niết Bàn thứ hai cuối cùng có thể hoàn thành bắn trúng bia ở khoảng cách tầm hai trăm mét.
Nhưng mà, cái này vĩnh viễn chưa đủ.
Đại tông sư Lan Đạo lại một lần nữa đưa bọn họ xuống biển.
Thừa dịp hiện tượng thuỷ triều lên xuống, để thủy triều điên cuồng xông tới thân thể của bọn họ.
Ở khoảng cách phía dưới, hơn ba ngàn người ngắm bắn tên.
Ở dưới con sóng kinh người, căn bản ngay cả đứng cũng không vững, huống chi là ngắm bắn tên!
Cứ như vậy, mỗi ngày đều ở thuỷ triều lên xuống trong mà bắn!
Khi gió mạnh đến.
Lan Đạo càng ra sức hô to.
Tiếp đó, ở bên trong gió lớn bắn tên.
Không cần ngươi bắn trúng, thế nhưng để cho ngươi cảm nhận.
Mà bắn tên trong mưa to gió lớn, hoàn toàn chính là một bữa ăn sáng.
Ở trên cây bắn tên, khi lao điên cuồng bắn tên.
Tóm lại, đó là những điều kiện hết sức ác liệt!
Nhưng vẫn không có tề xạ (dàn hàng bắn một lượt).
Bởi vì khu vực này quá chật hẹp, không cách nào để cho chiến mã thi triển.
Hơn nữa một khi tiến vào chiến trường nước Nam Ẩu, ở rất nhiều địa phương, con đường để cho kỵ binh phát huy cũng không lớn.
Đây cũng là bởi vì Khương quốc hay thường xuyên oán tộc Sa Man, lại cũng nguyên nhân không thể tránh được.
Bởi vì nửa phần tộc Sa Man nam, cũng là núi cao rừng rậm, mà kỵ binh Khương quốc căn bản không thi triển được.
...
Quân Niết Bàn thứ hai tiến hành huấn luyện bừng bừng khí thế.
Tốc độ khôi phục gân mạch tứ chi của đại tông sư Lan Đạo so với trong tưởng tượng tốt hơn nhiều.
Tuy rằng võ công không cách nào khôi phục, thế nhưng đã leo núi, lặn xuống biển, hơn nữa còn có thể chạy.
Tiếp đó...
Lão hoàn toàn thay đổi!
Lúc trước lão ngoan đồng khóc lóc om sòm ăn vạ không thấy.
Biến thành bộ dáng cao lãnh như sườn núi.
Tóm lại, giá đỡ của đại tông sư bao lớn, điệu bộ cao bao nhiêu, lão vượt qua xa tít.
Võ công này không có khôi phục.
Cái giá đỡ của đại tông tư lại dâng lên.
Trái lại Kiếm vương Lý Thiên Thu, người ta cũng là chân chánh đại tông sư, nhưng từ sau khi vợ dần dần khôi phục.
Ông ta càng lúc càng giống là một nông dân.
Lúc trước thỉnh thoảng còn sẽ xuất hiện phong phạm tuyệt thế cao thủ, bây giờ hoàn toàn không thấy.
Bây giờ Lan Đạo đại sư đã chọc không được.
Như là bạo quân vậy, nói một không hai.
Lời nói ra, bất luận kẻ nào cũng không thể nghi vấn.
Khâu Thị lặng lẽ lẩm bẩm:
- Lan lão đầu này đang bành trướng, tuyệt đối bành trướng, lúc trước võ công của lão rất mạnh, cũng chỉ là hào phóng mà thôi, căn bản không có giá đỡ lớn đến thế.
Nhưng mà trong lòng Thẩm Lãng đương nhiên biết rõ.
Lúc trước đại tông sư Lan Đạo bị hoàn toàn tê liệt, đã phá hoại cơ thể toàn bộ, chính là chờ chết mà thôi.
Bây giờ tứ chi khôi phục.
Thế nhưng võ công không có khôi phục, Lan Đạo cảm thấy bản thân có khiếm khuyết, võ công chưa đủ, phải góp giá đỡ vào.
Tóm lại chính là muốn lợi hại, muốn bù đắp lại hình tượng lúc trước.
Lúc trước chật vật đến cỡ nào, bây giờ liền cao lãnh đến cỡ nấy.
Luôn luôn cao lãnh cho đến khi nào các ngươi quên thời gian ta chật vật mới thôi.
Cái này rất bình thường.
Khi một phú ông sắp phá sản, càng thêm chú trọng thể diện.
Toàn thân hàng hiệu, mở cửa Rolls-Royce Phantom rêu rao khắp nơi.
Nhưng không thể đổ giá đỡ.
Hai ngày trước đại tông sư Lan Đạo còn lặng lẽ tìm đến Thẩm Lãng, hỏi xem có thứ nào uống vào mọc tóc không.
Tốt nhất là mọc ra tóc đen!
Hiện tại tóc trên đầu thưa thớt ở tình trạng hói nửa đầu, đã trở thành cản trở lớn nhất trong công cuộc giả bộ của đại tông sư Lan Đạo.
Thẩm Lãng viết cho lão một toa thuốc, quỷ biết có hữu dụng hay không.
Hói đầu rụng tóc là nan đề mang tính toàn cầu, khoa học trái đất hiện đại phát triển như vậy cũng không có cách nào giải quyết, huống chi là Thẩm Lãng.
Nếu như đại tông sư Lan Đạo là bởi vì thiếu dinh dưỡng dẫn đến rụng tóc cấp tính, vậy còn có thể mọc ra.
Nếu như là bình thường tính chất hói đầu, đem gần như liền...
...
Cuộc sống không thể khoe mẽ đã từng quá nhanh!
Bất tri bất giác, bốn tháng thời gian trôi qua!
Cái này quân Niết Bàn thứ hai đã mạnh phi thường, ở trong mắt Thẩm Lãng đã hoàn toàn quật khởi.
Nhưng đại tông sư Lan Đạo luôn mồm vẫn không được, còn kém xa lắm.
Không có cách nào!
Bây giờ lão nhân gia ông ta ở vào thời kỳ trang bức đỉnh cao, không thể trêu chọc.
Tất cả do lão định đoạt.
Thế nhưng Thẩm Lãng lại nhất định phải rời đi trước.
Bởi vì ngày sinh dự tính của cục cưng Mộc Lan sắp đến!
Lần trước Băng Nhi sinh nở, Thẩm Lãng không ở bên người cũng đủ tiếc nuối.
Lần này, vô luận như thế nào hắn cũng muốn làm bạn ở bên người Mộc Lan, cùng chờ nàng sinh hạ con đầu lòng!
Thẩm Lãng muốn cùng vợ của Kiếm vương Khâu Thị, còn có đại tông sư Lan Đạo nói lời từ biệt.
Võ công Lan Đạo tông sư không có khôi phục, cho nên ở đây cần một cao thủ đỉnh cấp tọa trấn.
Khâu Thị cùng Lý Thiên Thu rút thăm, sau đó quyết định Khâu Thị ở lại.
Trước khi đi.
Khâu Thị bỗng nhiên nói:
- Thẩm Lãng, con dừng một chút, đi theo thẩm một cái.
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Tiếp đó, theo Khâu Thị tiến vào phòng.
Khâu Thị cũng do dự một lúc lâu, chợt tháo xuống cái khăn che mặt.
- Tiểu Lãng, con xem mặt của thẩm bây giờ, có thể gặp người không? Có thể cho Lý Nhị Cẩu xem chưa?
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Thẩm à, hai người là vợ chồng lâu như vậy rồi, còn nói đến nghi thức cảm xúc à?
Thẩm Lãng chữa lành Khâu Thị đã sắp tròn một năm.
Trong thời gian một năm này, Khâu Thị không biết dùng bao nhiêu sản phẩm làm đẹp dưỡng da, ăn không biết bao nhiêu thức ăn bổ dưỡng.
Chính là vì khôi phục dung mạo.
Bởi vì nàng vẫn luôn cùng chồng Lý Thiên Thu ở cùng một chỗ, Thẩm Lãng cho là nàng chẳng qua là trước mặt người ở bên ngoài đeo khăn che mặt mà.
Không nghĩ tới, bà ở trước mặt Lý Thiên Thu cũng mang.
Có thể nói, bà đeo khăn che mặt chủ yếu là không cho chồng thấy hình dạng bản thân xấu xí.
Thẩm Lãng nhìn khuôn mặt Khâu Thị, nói thật còn có một chút dấu vết, giống như tàn nhang nhàn nhạt vậy.
Thế nhưng, rất nhiều mỹ nhân phương tây trên mặt đều có tàn nhang, thậm chí còn được gọi là mỹ nhân tuyệt sắc.
Trải qua một năm khôi phục, mặt Khâu Thị chí ít đã không còn dọa người, thậm chí đã có vài phần dung mạo.
Dĩ nhiên, đây chỉ đối với Thẩm Lãng mà nói.
Với Lý Thiên Thu mà nói, chỉ sợ cũng đã là mỹ nhân tuyệt sắc.
Thẩm Lãng ước chừng xem một lúc lâu.
Khâu Thị có vẻ khẩn trương vô cùng, đặc biệt không tự tin, thậm chí tay chân luống cuống.
- Hì hì hì hì...
Thẩm Lãng nói:
- Hoá ra thẩm của con xinh đẹp đến thế này, thúc không xứng với thẩm rồi! Yên tâm đi, với bộ dáng này của thẩm, tuyệt đối để Kiếm vương tiền bối thần hồn điên đảo.
Khâu Thị ngại quá cười nói:
- Vậy con cho ta thêm nửa canh giờ đi.
Tiếp đó bà một lần nữa đeo cái khăn che mặt đi ra ngoài.
Tiếp đó, lôi kéo Kiếm vương Lý Thiên Thu tiến vào bên cạnh phòng.
Lý Thiên Thu tức khắc mặt đỏ tới mang tai.
- Nương tử đừng như vậy, đừng như vậy...
- Ban ngày ban mặt như vầy, không được, không được, không được...
- Lão phu lão thê rồi, còn có hài tử ở đây...
Kết quả nhìn lại, Thẩm Lãng cùng Lan Đạo đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nói thực sự, Thẩm Lãng cũng vô cùng xấu hổ.
Đây dù sao cũng là trưởng bối.
Hai người sau khi đi xa, Thẩm Lãng ho khan một tiếng:
- Đại tông sư, hôm nay khí trời tốt a.
Đại tông sư Lan Đạo gật đầu một cái nói:
- Ừ, khí trời tốt!
- Ầm ầm...
Dường như là vì làm mất mặt vậy.
Bầu trời vang le7m một trận sấm rền.
Vào tháng tám, thời tiết tiến vào lúc nóng bức nhất.
Đương nhiên kinh đô lúc này cũng đã có chớm thu, mà nước Nam Ẩu bên kia chắc hẳn là lúc nóng nhất.
Không biết chiến cuộc bên kia như thế nào.
Trận chiến vận mệnh quốc gia này tiến hành được như thế nào.
Hôm nay thay đổi bất thường.
Mới vừa rồi còn tinh không vạn lí, sấm chớp rền vang, sau đó lại mưa sa như trút.
Trời mưa cũng tốt, cũng tốt!
Chí ít có thể che giấu một chút thanh âm.
Quá lúng túng!
Thẩm Lãng cùng đại tông sư Lan Đạo đi doanh trại xa nhất đụt mưa.
Hơn ba ngàn tên quân Niết Bàn lại huấn luyện hành quân nhanh.
Lần này là bốn mươi tiếng đồng hồ, bốn trăm dặm, phụ trọng ba trăm ba mươi cân.
Đơn giản là khủng khiếp.
Hôm nay mưa lơn, sấm chớp rền vang, sẽ tăng thêm độ khó rất nhiều.
Thậm chí ở trên chiến trường thật sự, đều chưa chắc có điều kiện ác liệt như vậy.
Nhưng huấn luyện quân Niết Bàn chính là như vậy, chèn ép đến cực hạn.
Tuyệt đối địa ngục thức huấn luyện.
- Lan Đạo đại sư, quân Niết Bàn thứ hai này còn bao lâu nữa thành quân? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
- Hai tháng đi! - Đại tông sư Lan Đạo nói:
- Vừa lúc huấn luyện nửa năm, tương đương với những quân đội khác bốn năm năm.
Thẩm Lãng nói:
- Hai tháng, khi đó chúng ta bên này đã sắp bắt đầu mùa đông, nhưng nước Nam Ẩu bên kia quanh năm suốt tháng cũng là mùa hè!
Đại tông sư Lan Đạo nói:
- Tin tưởng ta, nhánh quân đội này nhất định sẽ bỗng nhiên nổi tiếng! Ta đời này đều chưa từng thấy qua binh tốt như vậy, lũ trẻ này có thể tác chiến cá nhân, cũng có thể tác chiến tập thể, phối hợp với quân Niết Bàn đầu tiên, ta không cách nào tưởng tượng ở trên chiến trường sẽ có uy lực cỡ nào.
...
Sau nửa canh giờ!
Mưa lớn kết thúc.
Bầu trời trong xanh!
Nhưng mà mặt đất vẫn ẩm ướt nhớp nháp.
Kiếm vương Lý Thiên Thu đi ra, ánh mắt cúi đầu nhìn mặt đất, toàn thân táo hồng, hận không thể trên mặt đất có một vết nứt chui vào.
Ngược lại Khâu Thị vẫn thoải mái, giống như chẳng xảy ra chuyện gì.
Bà cảm thấy chuyện này chẳng có gì bất bình thường, nam nữ ăn uống, nam nữ hoan ái!
- Đi, đi thôi! - Lý Thiên Thu nói.
Tiếp đó, Thẩm Lãng cùng ông ta lên thuyền, rời đi đảo Niết Bàn, trở về thành Huyền Vũ!
...
Hai ngày hai đêm sau đó!
Sự xấu hổ của Kiếm vương tiền bối cuối cùng phóng thích hoàn tất.
Cuối cùng dám lại một lần nữa lộ diện, mặc dù trong lời nói vẫn l vô cùng mất tự nhiên.
Lại qua một ngày.
Đội thuyền cập bến.
Thẩm Lãng cưỡi ngựa, phóng thật nhanh thành Huyền Vũ!
Cục cưng Mộc Lan, nàng nhất định phải chờ ta, nhất định phải chờ ta đó.
Con ơi, đừng có ra sớm quá nha.
Chờ sau khi papa đến hãy sinh!
Thẩm Lãng ra roi thúc ngựa.
Nhanh chóng nhảy vào bên trong phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Hắn mới vừa lộ diện.
Kim Kiếm Nương cùng Băng Nhi liền vọt đến thật nhanh.
- Cô gia nhanh, nhanh lên...
- Tiểu thư sắp sinh, sắp sinh...
...
Chú thích củaB ánh: Chương thứ nhất tám ngàn chữ đưa lên, ta đi ăn cơm tiếp đó viết phần 2, vẫn một vạn năm trở lên! Các huynh đệ tiếp tục ủng hộ ta, vé tháng đừng dừng nha, thiên ân vạn tạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.