Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 112: Đại chiêu để Thẩm Lãng nháy mắt hạ gục! Quá độc!

Cao Điểm Trầm Mặc

05/10/2019

Chỉ là một Phó Thiên hộ nho nhỏ, đương nhiên không dám cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ đối nghịch.

Sau lưng của gã ắt có chỗ dựa, hơn nữa là núi dựa rất cứng.

Với lại một võ cử nhân dù cho phong quan, cũng ít khi trực tiếp lên thẳng chức Phó Thiên hộ.

Lâm Mặc bán đứng Thẩm Lãng, thừa cơ tăng lên quan hệ cùng Từ Quang Doãn, Trương Tấn.

Nhưng tầng quan hệ đó thực sự quá hời hợt, muốn để cho ngươi thông qua thi võ có lẽ được, nhưng là muốn cho mình ngươi thực chức chức quan béo bở, đó chính là nằm mơ.

Vị con trai Lâm Chước của ông chủ Lâm Mặc của Cẩm Tú Các, vì cái gì gã liền lợi hại như vầy hả?

Vì sao dám giam giữ kỵ binh phủ Bá Tước Huyền Vũ cơ?

Bởi vì gã đi cùng dạng đường như Thẩm Lãng vậy.

Ăn bám.

Thẩm Lãng ăn cơm mềm là phủ Bá Tước Huyền Vũ, Lâm Chước ăn cơm mềm là phủ Bá tước Tĩnh An.

Đương nhiên, hai phủ Bá Tước là không giống nhau vậy đâu.

Phủ Bá Tước Huyền Vũ là dòng quý tộc lâu đời có đất phong.

Mà phủ Bá tước Tĩnh An là quốc quân mới sắc phong, không có đất phong, không có tư quân.

Từ đây về diện quyền thế, phủ Bá tước Tĩnh An lại thêm lợi hại hơn chút.

Nói thật, Bá Tước Huyền Vũ còn không muốn trêu chọc Bá Tước Tấn Hải.

Ở hành tỉnh Thiên Nam, Trấn Bắc hầu Nam Cung Ngao là đứng đầu quân đội, mà Tĩnh An Ngũ Triệu Trọng chính là đứng thứ hai, quản lý mấy vạn đại quân Việt quốc.

Vị Tĩnh An đó có ba đứa con gái, hai con gái đầu đều xinh đẹp như hoa, lớn lên giống y hệt mẹ.

Duy chỉ có đứa con gái thứ ba kia, ngoại hình thật sự là có chút không cách nào nuốt trôi.

Nếu như dùng chế độ chấm điểm, vị tam tiểu thư phủ Bá tước Tĩnh An Ngũ U U tối đa chỉ được 3 điểm.

Đương nhiên dù chỉ có được 3 điểm, vẫn là con gái đầu sỏ quân đội ấy mà, vẫn sẽ có rất nhiều người đổ xô vào nhé.

Nhưng nàng có bệnh không tiện nói ra, từ trong bụng mẹ truyền tới bệnh kín, hơn nữa càng lớn càng mập, hôm nay hai mươi ba tuổi, hơn 270 cân. Rất nhiều đại phu kết luận, vị tam tiểu thư sau này sinh không được con nối dõi.

Toàn bộ phủ Bá tước Tĩnh An nhưng vì hôn sự của nàng mà buồn chết.

Thiếu niên thoáng có chút xuất thân, cũng không muốn lấy cô gái như vậy về nhà đi.

Lúc này, Lâm Chước vừa mới thi đậu võ cử nhân, sau đó hiển nhiên là quá trình đợi dài cổ chờ phân công.

Mắt thấy chức quan tốt từng bước từng bước bị người chiếm đi, Lâm Chước thật sốt ruột mà.

Thế nhưng căn bản gã không có núi dựa, cha cho tiền không biết tặng ra bao nhiêu, cũng là bánh nhân đậu quăng cho người đánh chó. Thậm chí có tiền cũng chả biết hướng nơi nào mà biếu.

Hơn nữa đã có tin đồn thả ra, gã có thể sẽ bị điều đi phía nam giữ hải đảo, làm chức bách hộ.

Lâm Chước thật sự sợ hãi.

Trên những hải đảo đó chẳng có gì cả đâu, nước đều nhiễm mặn, tắm rửa cũng khó khăn đấy.

Với lại nói là bách hộ, thủ hạ sẽ không vượt qua hai mươi người.

Hai mươi mấy người đàn ông bảo vệ cho một hải đảo trơ trọi, phía trên ngay cả một cô gái cũng chả có, vậy đến lúc đó xảy ra chuyện gì người nào dám cam đoan hả?

Hơn nữa thư từ của phụ thân truyền đến, bảo rằng kẻ thù Thẩm Lãng ở rể phủ Bá Tước Huyền Vũ, đã một bước lên mây, đại họa nhà họ Lâm sắp tới.

Thế là Lâm Chước cắn răng giậm chân một cái, phải đi phủ Bá tước Tĩnh An tự đề cử mình.

Dáng dấp gã oai hùng bất phàm, hơn nữa còn xuất thân võ cử nhân.

Ngũ U U tức khắc hài lòng, Bá Tước Tấn Hải cũng hài lòng.

Cứ như vậy, Lâm Chước một bước lên trời, trở thành phủ Bá tước Tĩnh An vị hôn phu tế, trực tiếp đảm nhiệm sở Thiên Hộ Diêm Sơn Phó Thiên hộ.

Vì tránh mũi nhọn của gã Chủ quan sở Thiên Hộ Diêm Sơn đều giả vờ có công việc giải quyết rời khỏi, tìm cách điều đi.

Hôm nay vị công tử Lâm Chước trở về thành Huyền Vũ đảm nhiệm Thiên hộ, nắm quân hơn một ngàn, có thể nói là áo gấm về nhà.

Một người bỗng nhiên phát đạt, vậy chuyện thứ nhất phải làm là gì? Đương nhiên là bảo bạn học tập hợp, bạn bè tập hợp.

Nếu không phải có thể khoe khoang giả vờ giả vịt, chẳng phải là áo gấm đi đêm sao.

Đây giống như cùng thi đậu đại học danh tiếng phải đãi rượu, nguyên tắc cũng gần như nhau.

Khuya hôm trước, Thiên hộ Lâm Chước đã tổ chức.

Lâm Chước bạn cũ bạn học trước đây phần lớn đều tới, ước chừng mấy chục người.

Mọi người đều nịnh bợ Lâm Chước, rõ ràng khiến cho Lâm Chước thoải mái hết sức.

Nhân sinh đắc ý cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Nhưng là có một tiếc nuối khổng lồ.

Có một người không tới.

Đó chính là Vương Liên.

Dĩ nhiên không phải bởi vì quan hệ Lâm Chước cùng Vương Liên tốt đâu?

Vừa vặn ngược lại.

Vương Liên trúng cử lúc thiếu niên, còn trẻ đắc chí, mỗi ngày ở trước mặt Lâm Chước khoe khoang.

Ôi chao, Vương Liên ta đây mười sáu mười bảy tuổi mới trúng cử, Việt quốc còn có mười bốn tuổi trúng cử đó, ta rõ ràng kém quá xa.

Ôi! Chức vị người ta khởi đầu đều ở kinh đô kìa, mà ta lại chỉ có thể làm một chủ bộ thành Huyền Vũ, xếp hạng mới thứ tư.

Mỗi khi Lâm Chước nghe đến mấy vụ khoe khoang ấy, thực hận không thể bóp chết Vương Liên.

Thế nhưng khuôn mặt gã vẫn phải cười hùa theo.

Bởi vì, nhà gã là thương nhân, gã còn chưa có thi đậu võ cử nhân đâu, gã phải ra vẻ đáng thương thôi.

Vương huynh lợi hại, Vương huynh tài cao, Vương huynh lợi hại.

Những cụm từ nịnh bợ ấy từ trong miệng Lâm Chước không biết nói ra bao nhiêu.

Hiện tại Lâm Chước ta đây phát đạt, lợi hại, áo gấm về làng.

Lúc trước các ngươi thiếu cái rắm ngựa của ta, hết thảy trả lại cho ta.

Lúc trước các ngươi la liếm ăn của ta bao nhiêu, bây giờ ói ra hết cho ta.

Vương Liên huynh, ngươi cũng biết ta nhớ ngươi đến cỡ nào mà.

Nếu không có ngươi, ta giả vờ cùng khoe khoang chẳng hoàn chỉnh đâu.

Lâm Chước với Vương Liên rõ ràng nhớ mãi không quên.

Thế là gã nghĩ biện pháp hỏi thăm tin tức Vương Liên, lấy được thống nhất trả lời.

Vương Liên bốc hơi khỏi trần gian.

Gã hãm hại Thẩm Lãng không thành bị đâm, bị tước đoạt công danh.

Mấu chốt nhất là gã ngủ tiểu thiếp của Liễu Vô Nham, cắm sừng thành chủ.

Tất cả mọi người phán đoán, Vương Liên chắc bị Liễu Vô Nham lén lút diệt.

Bởi vì cái tiểu thiếp ấy của thành chủ Liễu Vô Nham, hình như cũng bốc hơi khỏi trần gian vậy.

...

Đương nhiên ở trên cuốn vở nhỏ của Lâm Chước, Vương Liên chẳng qua xếp hạng hai.

Kẻ thù xếp hàng hạng nhất là Thẩm Lãng.

Hai nguyên nhân, đệ nhất Thẩm Lãng cưới Kim Mộc Lan tình nhân trong mộng của Lâm Chước.

Mối hận đoạt vợ kia!

Tuy rằng Kim Mộc Lan cùng ta chưa từng nói câu nào, nhưng đây cũng không trở ngại ta mơ mộng hão huyền nhé, ở trong đầu ta đã tưởng tượng một trăm lần lấy nàng.

Lại là một kẻ bị Kim Mộc Lan cuốn hút, không có cách nào, tình địch của Thẩm Lãng khắp thiên hạ.

Nguyên nhân thứ hai, Thẩm Lãng cùng nhà họ Lâm có thù oán.

Là Thẩm Lãng cùng nhà họ Lâm có thù oán, không phải nhà họ Lâm cùng Thẩm Lãng có thù oán.

Vào cái đêm Điền Hoành chết, ông chủ Cẩm Tú Các Lâm Mặc mấy ngày mấy đêm chưa ngủ, sợ đến hồn phi phách tán, gần như ngay cả di thư cũng viết xong.



Dù lúc đó Lâm Chước thi đậu võ cử nhân, nhưng chức quan chưa có phân phối xuống, tiếng đồn muốn đi bảo vệ hải đảo chim không thèm ỉa.

Cho đến lúc này, Thẩm Lãng nếu là phái người hãm hại gã, lại nên làm sao bây giờ?

Cho nên chẳng những Lâm Mặc, ngay cả Lâm Chước cũng cả ngày lo lắng hãi hùng, luôn sợ nơm nớp bị Thẩm Lãng trả thù.

Điều này cũng làm cho gã hạ quyết tâm.

Thẩm Lãng nhà ngươi phải ăn bám, lẽ nào Lâm Chước ta đây cũng sẽ không ăn sao?

Thế là, gã liền trở thành vị hôn phu tế (*rể sắp cưới) của vị tam tiểu thư Tĩnh An Ngũ U U.

Sau đó, gã cũng lợi hại.

Ngày đó gã bái kiến nhạc phụ đại nhân hỏi phủ Bá Tước Huyền Vũ như thế nào, Tĩnh An nói một câu, chỉ đang ở trong nấm mộ xương khô, không sống được bao lâu.

Gã lại hỏi vậy Thẩm Lãng thì sao? Tĩnh An nói chỉ là tên hề, không đáng giá nhắc tới.

Thế là, Lâm Chước nắm chắc trong lòng.

Khi tín hiệu của quốc quân vừa ra, Lâm Chước hùng dũng oai vệ giết trở về thành Huyền Vũ.

Gã và Lý Văn Chính ăn nhịp với nhau, cùng nhau chế tạo tai nạn bi thảm kỵ binh phủ Bá Tước Huyền Vũ bên đường đâm chết người.

Đồng thời, Lâm Chước trực tiếp mang mười mấy người kỵ binh phủ Bá Tước Huyền Vũ giam cầm lại, nhốt vào trong đại lao.

Lâm Chước ta đây chẳng những là đang trả thù kẻ địch, cũng vì nước giúp đỡ vua kìa!

Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm.

- Đại nhân, cô gia Thẩm Lãng của phủ Bá Tước Huyền Vũ cầu kiến!

...

Trong sảnh quân doanh, Lâm Chước tiếp kiến Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vị thanh niên tuấn kiệt nổi danh thành Huyền Vũ.

Sau đó trong ảo tưởng, gã bị Ngũ U U gần ba trăm cân đè ở phía dưới là hình ảnh gì.

Tức khắc có chút sợ vãi chưởng.

Cũng là ăn bám, một chén của Thẩm Lãng đây là món ngon mỹ vị thế gian hiếm có.

Mà Lâm Chước ăn chính là một chậu mỡ lợn đó, đàn ông đói bụng ăn một miếng mỡ lợn lạnh ngắt còn không có gì, ăn nguyên chậu rửa mặt như thế, vậy thì thật là muốn chết người.

Vì vinh hoa phú quý, vị này thực đủ liều ghê.

Thẩm Lãng nói:

- Lâm Chước công tử, thay ta hướng Tĩnh An vấn an.

Lâm Chước thản nhiên nói:

- Lời này của cô gia Thẩm Lãng ta không truyền lại được, cuối cùng ngươi chỉ là một người ở rể chủ động hướng nhạc phụ ta một trọng thần triều đình như thế vấn an, không thích hợp đi. Nếu như là Kim Mộc Thông cùng Kim Mộc Lan nói thì thích hợp hơn.

Thật sự là không kịp chờ đợi, vừa lên tới đã cố bày trò tát vào mặt.

Lâm Chước ta đây đối mặt với Thẩm Lãng nhà ngươi vẫn có cảm giác ưu việt, ngươi chẳng qua là một tên ở rể nhỏ nhoi ở phủ Bá Tước, mà ta là con rể chân chính, đồng thời ta còn là đứa con rể nắm giữ binh quyền quyền quý, tiền đồ kế tiếp như gấm hoa.

Huống hồ, phủ Bá tước Tĩnh An ta đây cũng so với ngươi phủ Bá Tước Huyền Vũ lợi hại hơn.

Thẩm Lãng nói:

- Lý Văn Chính đã chết.

Lâm Chước kinh ngạc, muốn nói nhưng cứng họng, không biết nói gì.

Chuyện Lý Văn Chính tư thông Hà Nguyên Nguyên truyền đi xôn xao ở kinh đô, thế nhưng lời này gã không được phép nói ra miệng.

Thẩm Lãng tiếp:

- Cái gọi là kỵ binh phủ Bá Tước Huyền Vũ xông tới dân chúng vô tội, chuyện này chân tướng không quan trọng đúng không?

Lâm Chước gật đầu đáp:

- Đúng, chân tướng đều chẳng quan trọng.

Không phải mỗi một vụ án đều tất phải tra ra manh mối.

Thẩm Lãng nói:

- Mời Lâm đại nhân thả những vô tội kỵ binh của phủ Bá Tước Huyền Vũ ra đi.

Lâm Chước lắc đầu nói:

- Không được, bọn họ phạm vào thiên đại tội ác, bên đường giẫm lên dân chúng tới chết, ta đương nhiên muốn hỏi ra chủ sử sau màn, tiếp đó đưa cho phủ Thái Thú, tối hôm nay liền thẩm vấn tra tấn.

Thẩm Lãng nói:

- Sở Thiên Hộ của ngươi, không hề có quyền dụng hình đi.

Lâm Chước nói:

- Con đường kỵ binh phủ Bá Tước Huyền Vũ giết chết người kia, thuộc quan quân sở Thiên Hộ Diêm Sơn, với lại mấy người chết trong đó có người nhà của tướng sĩ dưới trướng ta, ta hoài nghi đây là một vụ mưu sát. Vì dưới trướng ta đòi lại một công bằng, đương nhiên muốn tra tấn thẩm vấn.

Thẩm Lãng không nói gì.

Lâm Chước nói:

- Nghe nói cầm đầu đám kỵ bình là một cô gái, gọi Kim Kiếm Nương, dáng vẻ còn rất xinh đẹp, ta rõ ràng không đành lòng ngắt hoa bẻ nhụy đâu nhé.

Thẩm Lãng bảo:

- Lâm Chước huynh, vậy huynh muốn thế nào mới bằng lòng thả ra kỵ binh phủ Bá Tước Huyền Vũ của ta vậy?

Lâm Chước nói:

- Hai con đường!

Thẩm Lãng nói:

- Nguyện nghe chi tiết!

Lâm Chước phán:

- Con đường thứ nhất, đương nhiên là Kim Mộc Lan dẫn đầu phủ Bá Tước đại quân trực tiếp giết qua tới, mang người cướp đi. Đương nhiên đây là mưu phản, tin tưởng nhạc phụ ta cùng Thái thú Trương Xung nằm mơ đều có thể bật cười đi.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy con đường thứ hai thì sao?

Lâm Chước nói:

- Ngươi nghĩ ta xin tha thứ thỉnh tội, hướng phụ thân của ta thỉnh tội. Không cần ngươi quỳ xuống dập đầu, chỉ cần trước mặt mọi người cúi lạy là được rồi.

Thẩm Lãng nói:

- Rõ ràng là phụ thân ngươi bán đứng ta, ta chẳng bao giờ lại qua địa phương của hắn đi mạo phạm.

Lâm Chước kêu:

- Chính là bởi vì như thế, mới để cho lão nhân gia ông ta lo lắng hãi hùng, ngày đó Điền Hoành chết, ngay cả di thư lão nhân gia ông ta đều viết xong, còn để ta trốn ở quốc đô đừng nên trở về. Ngươi có biết lúc đó ta bị sỉ nhục rao sao không?

- Có thù không báo không phải là quân tử. - Lâm Chước lạnh nhạt nói:

- Thẩm Lãng, một mình thằng ở rể nhà ngươi còn biết báo thù. Ta đường đường con rể phủ Bá tước Tĩnh An, thì sao không hiểu được ngần ấy chứ? Thế giới này, không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông. Trong thành Huyền vũ, có thể chỉ chứa chấp một người trẻ tuổi cường đại. Trong 2 người chúng ta, luôn có một người phải cúi đầu, ngươi nói không phải sao?

Thảo nào cái tên Lâm Chước tự tin mười phần.

Phủ Bá Tước Huyền Vũ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của quốc quân.

Mà Tĩnh An lại là tâm phúc quốc quân ưa thích nhất.

Mặc dù Bá tước Tĩnh An Ngũ Triệu không có đất phong, không có tư quân, nhưng nắm giữ mấy vạn đại quân, quả thật có chút coi khinh Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác.

Trong mắt ông ta, phủ Bá Tước Huyền Vũ diệt vong chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.

Đôi bên là giai cấp kẻ địch, Tĩnh An là quốc quân tay chân, mà Lâm Chước là tay chân Bá Tước Tĩnh An.

Gã ra tay đối với Thẩm Lãng, vốn là chuyện đương nhiên.

Lâm Chước nói:

- Thẩm Lãng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Ngươi chỉ cần hướng ta và phụ thân cúi lạy chịu nhận lỗi, có thể mang đi mười mấy người kỵ binh phủ Bá Tước Huyền Vũ. Bằng không qua ngày mai, kết cục Kim Kiếm Nương cùng mười mấy kỵ binh, liền khó mà nói. Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ bàn, ngay cả binh lính của mình phủ Bá Tước Huyền Vũ đều gánh không nổi, mất hết thể diện.

Thẩm Lãng hướng Lâm Chước cười nói:

- Ta trở về suy nghĩ một chút, ngày mai cho ngươi trả lời chắc chắn, như thế nào?



Lâm Chước nói:

- Được thôi, ta cũng đi chuẩn bị một chút giấy vàng, pháo. Tìm tới một chút khách khứa, chứng kiến cho đẹp quá trình ngươi ta cười mẫn ân cừu.

Tiếp đó, Thẩm Lãng rời đi!

Nhìn thấy dáng Thẩm Lãng ủ rũ cúi đầu, Lâm Chước rõ ràng thật là thống khoái ghê.

Ha ha h ha ha!

Thẩm Lãng à, ngươi cũng có ngày hôm nay ha.

Có chỗ dựa thực ghê gớm, chính là có thể muốn làm gì thì làm đó.

Thẩm Lãng núi dựa của ngươi không bằng ta đâu!

Mà lúc đắc ý, Lâm Chước liền nhớ nhất là Vương Liên.

Vương Liên huynh, ngươi đến tột cùng ở nơi nào đây.

Ta thực sự rất nhớ ngươi đó.

Năm đó ta vỗ bao nhiêu lời nịnh bợ ngươi, ngươi ở trước mặt ta khoe khoang bao nhiêu lần nhỉ.

Lúc này, tâm phúc Lâm Chước chạy như bay đến.

- Chủ nhân, nghe được một chút tin tức.

Lâm Chước nói:

- Nói đi.

Tên tâm phúc đáp lời:

- Ngày đó tiệc đính hôn đại nhân Trương Tấn, sau khi Vương Liên xấu mặt rời khỏi, trên đường bị người cướp đi. Mà tiệc tại chỗ, có người nhìn thấy thành chủ Liễu Vô Nham hướng võ sĩ tâm phúc sử cho sắc mặt, sau đó cao thủ liền vội vã rời đi.

Lâm Chước nói:

- Vương Liên quả nhiên là bị Liễu Vô Nham chộp tới, thật hy vọng hắn đừng chết nha!

...

Một đòn này của Lâm Chước vô cùng đột nhiên, để phủ Bá Tước Huyền Vũ có chút trở tay không kịp.

Tín hiệu của quốc quân vừa đưa ra, quả nhiên những người này đều nhào lên cắn, gần như là xé rách da mặt vậy.

Ngay cả đầu lĩnh quân đội Tĩnh An như vậy cũng chả nhịn nổi, tranh chấp làm lính hầu quốc quân.

Lúc này, Bá Tước Huyền Vũ lẽ nào dẫn đầu đại quân qua giết sao?

Đó chính là mưu phản nhé, vết xe đổ của bá tước Đông Giang ở trước mắt, hài cốt ông ta còn chưa lạnh kìa.

Lâm Chước một Phó Thiên hộ sở dĩ chẳng hề sợ hãi, hoàn toàn là đứng sau lưng Tĩnh An đó.

Hơn nữa còn có thêm tín hiệu không tốt.

Tĩnh An cùng Trương Xung, mơ hồ có khuynh hướng liên thủ, hơn nữa kẻ thù truyền kiếp Bá tước phủ Tấn Hải phía bắc đối gia tộc họ Kim.

Đây là trình diễn Thập Diện Mai Phục sao?

Bất quá đối với Thẩm Lãng, phá giải một chiêu này, rõ ràng chả cần tốn nhiều sức đâu!

...

Trong gian phòng bí mật!

Bản thân Vương Liên tự thiến, đã hoàn toàn quên mất nỗi đau tự thiến ấy.

Căn bản là gã ghét sự sung sướng của hai lạng thịt đó rồi, gã thăng hoa.

Bởi vì, gã cảm nhận được sung sướng gấp mười lần, gấp trăm lần.

Gã mở ra cổng thế giới mới.

Đương nhiên, cũng không phải gã biến thành số không.

Mà là bởi vì gã nghiện với thuốc gây ảo giác của Thẩm Lãng cho.

Đồ chơi này mạnh hơn so với bất kỳ loại ma túy.

Cái loại cảm giác nhẹ nhàng lâng lâng, giống như thân ở trong vũ trụ, giống như linh hồn xuất ra ngoài vậy.

Thật sự quá sung sướng rồi.

So với mùi vị tuyệt vời này, chuyện nam nữ coi là thá gì chứ.

Vương Liên ta đây sắp thành tiên rồi.

Nửa tháng này, mỗi ngày Vương Liên muốn thành tiên một lần.

Sau đó, hết thảy tất cả đều trở nên chả có chút ý nghĩa nào.

Mỗi ngày cũng chỉ có một canh giờ để thành tiên cực kỳ tuyệt vời.

Vì một khắc thành tiên kia, vì Thẩm Lãng ban thưởng thuốc thần tiên, cái gì gã cũng có thể làm.

Chỉ cần có thuốc thần tiên, dù có làm hoàng đế cũng chẳng si nhê gì cả.

Có thể mỗi một kẻ nghiện đều là như vậy.

Chỉ vì thành tiên, không cầu gì khác.

Thẩm Lãng đi tới trước mặt Vương Liên.

Sau khi thiến sạch, da gã lại trắng nõn mịn màng rất nhiều, gầy rất nhiều, còn nhiều hơi thở giống giống cái vài phần hơn.

Các loại virus trong cơ thể gã đã bắt đầu phát tác, cho nên mỗi lúc đi ngoài có chút khó khăn.

Nhưng mặt ngoài thân thể, còn giống như không có phát tác ra.

- Ân công, ân công... - Nhìn thấy Thẩm Lãng xuất hiện, Vương Liên nịnh nọt ngỏ ý:

- Ngài đây là tới đưa cho ta thuốc thần tiên ư?

Thẩm Lãng nói:

- Đúng, hơn nữa bắt đầu từ ngày mai, thuốc thần tiên ta cho ngươi sẽ tăng ba thành.

Vương Liên vô tận hân hoan bày tỏ:

- Cảm ơn ân công, cảm ơn ân công.

Thẩm Lãng nói:

- Vương Liên, ta cần ngươi đi làm một chuyện.

Vương Liên dập đầu nói:

- Xông pha khói lửa, quyết không chối từ.

Thẩm Lãng bảo:

- Bạn cũ của ngươi Lâm Chước đã trở về, hắn trở thành con rể phủ Bá tước Tĩnh An, phát đạt, hắn vô cùng nhớ ngươi.

Bộ não hỏng bét của Vương Liên tức khắc khôi phục một chút thanh tỉnh, gã nói:

- Tên này là muốn ở trước mặt ta khoe khoang đi, lúc trước hắn ở trước mặt ta như là con chó la liếm như thế, hôm nay phát đạt, liền muốn ta đi la liếm hắn.

Trong đôi mắt của Vương Liên lúc này lộ ra một chút thù hằn.

Lúc trước la liếm ta, dựa vào cái gì có thể phát triển, dựa vào cái gì lăn lộn giỏi hơn ta?

Thẩm Lãng nói:

- Nếu hắn muốn gặp ngươi như thế, không bằng ngươi cho hắn một ngạc nhiên mừng rỡ, đi gặp hắn xíu. Rồi buổi tối uống chút rượu, không cẩn thận uống rượu say mèm, thần trí hoàn toàn không có.

Thẩm Lãng dừng lại chỉ chốc lát, nói tiếp:

- Sau đó ngươi thừa cơ để Lâm Chước ngủ ngươi, sáng ngày thứ hai ngươi ra sức thét chói tai, để tất cả mọi người thấy rõ ràng, Lâm Chước làm bẩn ngươi.

Nếu như khi đó, người của phủ Bá tước Tĩnh An vừa kịp chứng kiến cảnh kia, chắc đặc biệt đã ghiền đặc sắc đi.

Tức khắc, da đầu Vương Liên một trận tê dại.

Dù cho đầu óc gã đã hỏng bét một nửa, cũng cảm giác sâu sắc rằng, ân công vẫn ác độc như vậy đó!

...

Chú thích của Bánh: Phần 2 năm nghìn chữ đưa lên, rời giường liền gõ chữ đến bây giờ. Ta đi ăn một chút gì lại tiếp tục gõ chữ, chừng mười giờ tối đổi mới chương 3. Lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng a!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook