Chương 111: Trí tuệ đỉnh phong của Thẩm Lãng! Diệt cả nhà ngươi
Cao Điểm Trầm Mặc
05/10/2019
Thẩm Lãng muốn giết chết Lý Văn Chính vô cùng dễ dàng, không biết có bao nhiêu loại biện pháp.
Nhưng là muốn để quốc quân phủ định ý chỉ của chính mình để diệt trừ Lý Văn Chính, thực sự liền cực kỳ vô cùng khó khăn.
Cái âm mưu này, Thẩm Lãng gần như bắt đầu bố trí từ nửa tháng trước.
Bởi vì chuyện quốc quân không muốn xử tử Lý Văn Chính vẫn có khả năng xảy ra, cho nên Thẩm Lãng nhất định phải có chuẩn bị ở phía sau.
Hơn nửa tháng, xem như là vô cùng đầy đủ, nhưng là đặc biệt gấp gáp.
Các vị lẽ nào không có phát hiện, từ sau khi tiệc đính hôn ngày thứ hai, cũng là lúc Thẩm Lãng diệt Vương Liên, Kim Hối đã không còn thấy tăm hơi à?
Gã phụng mệnh tiến vào kinh đô làm việc.
Gã không phải đi một mình mà mang theo mấy chục người, hơn nữa còn mang theo một khoản vàng số lượng khổng lồ.
Thẩm Lãng hại người, cho tới bây giờ cũng là thiên mã hành không, để cho người ta dò không được hướng, càng khó lòng phòng bị.
Như vậy, hắn là như thế nào để quốc quân lăng trì Lý Văn Chính vậy?
Chuyện này phải đề cập sự kiện năm rồi.
Lúc đó Lý Văn Chính mới vừa đậu nhị giáp tiến sĩ, đường làm quan rộng mở.
Mà kinh đô có một kỹ nữ nổi tiếng, tên là Hà Nguyên Nguyên.
Cô gái này cầm kỳ thư họa đều đặc biệt tinh thông, đứng vào top 10 toàn bộ bảng hoa khôi của kinh đô.
Hơn nữa dáng vẻ xinh đẹp, nhất là eo thon nhỏ nổi tiếng của nàng đủ để cho người ta thần hồn điên đảo.
Khách của loại hoa khôi này đều rất cao cấp, thương nhân có tiền còn chưa chắc ngó được mặt nàng, quan lại quyền quý và thư sinh nổi tiếng mới là khách quen của nàng.
Nàng chính là một hoa khôi bán nghệ không bán thân, gây chú ý cũng là một cách tạo thế.
Sau mỗi kỳ thi hội thi đình, trung bình đám thanh niên tài tuấn kia thích ăn mừng bằng cách gì nhất nào?
Đương nhiên là đi dạo lầu xanh rồi.
Dĩ nhiên, thanh niên tài tuấn ở đây là từ hai mươi đến bốn mươi lăm.
Đàn ông hơn bốn mươi lăm tuổi, có người còn có thể sinh long hoạt hổ, ví như các chư vị ân công đang đọc quyển sách này.
Nhưng có một số người đàn ông, nhất là hàng ngày nằm lì một chỗ đọc sách, sau khi bốn mươi lăm tuổi vào thời trung niên, thông thường đã liệt con mợ nó rồi, thế quái nào đi dạo lầu xanh nổi kia chứ.
Lý Văn Chính đạt Tiến sĩ khi mới hai mươi tám tuổi, đương nhiên dương khí còn khá vượng, cho nên đối với hành vi đi dạo thanh lâu của đám danh sĩ phong lưu xua như xua vịt.
Thế nhưng, khi gã thấy được một trong hoa khôi Hà Nguyên Nguyên, tức khắc cũng có chút hồn phi phách tán.
Được rồi, gã nhìn thấy Mộc Lan lại thêm hồn phi phách tán.
Nam nhân đều là móng giò heo cỡ bự (*chỉ dạng có hoa tâm, bắt cá nhiều tay), nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc thì hồn phi phách tán, chuyện thường tình của con người mà thôi.
Ngay cả Ngô lão nhị ở sát vách còn thấy ai cũng run run kia mà.
Lúc đó có chừng mười mấy tiến sĩ đi cầu gặp Hà Nguyên Nguyên.
Thế là đương nhiên là viết thơ say sưa, ai viết thơ tốt nhất, người đó có thể trở thành khách mới vào lầu của Hà Nguyên Nguyên.
Không phải những người có quan hệ thân cận, càng không phải là có quan hệ gần gũi về mặt thể xác.
Khi ấy Lý Văn Chính thật sự bị kìm nén quá nhiều nên bộc phát tính Sở Khanh.
Nên viết ra một bài thơ hay siêu cấp, lập tức đè bẹp quần hùng, giành được hạng nhất.
Bài thơ ấy là thế này:
Kỳ tĩnh nhược hà, tùng sinh không cốc.
Kỳ diễm nhược hà, hà ánh rừng đường.
Kỳ văn nhược hà, long du khúc chiểu.
Kỳ thần nhược hà, nguyệt xạ hàn giang.
(*) Đây là đoạn trích trong bài Cảnh ảo tiên cô phú - Bài phú của tiên cô nơi cảnh ảo của Tào Tuyết Cần (trích trong hồi 5 của Hồng Lâu Mộng), tạm dịch: Lặng lẽ thế nào, tùng mọc động vắng. Đẹp ra làm sao, mây soi hồ trong. Văn vẻ bao nhiêu, rồng lượn trong đầm. Kỳ diệu xiết bao, trăng soi sông Ngân.
Không thể không nói, bài thơ này viết vô cùng hay.
Có thể thấy được lúc đó Lý Văn Chính đúng là đã say mê vẻ đẹp của Hà Nguyên Nguyên thế nào, cho nên mới xuất ra cái kiệt tác này.
Bài《 Mỹ Nhân Thi 》 của Lý Văn Chính lập tức được Hà Nguyên Nguyên ưu ái, mời gã lên gác xép, uống rượu, đồng thời còn biểu diễn một khúc nhạc tặng gã.
Chuyện này đến giờ vẫn còn là niềm tự hào của gã, thậm chí còn tự hào hơn việc gã đạt nhị giáp tiến sĩ.
Bởi vì đậu Tiến sĩ chẳng qua là đánh bại một đám cử nhân, đêm hôm đó gã đã đánh bại mười mấy tiến sĩ.
Không chỉ có như thế, Hà Nguyên Nguyên còn sao chép lại《 Mỹ Nhân Thi 》 treo ở bên trong khuê phòng của nàng.
Dĩ nhiên, đêm hôm đó Lý Văn Chính cùng Hà Nguyên Nguyên chỉ là uống rượu mà thôi, không có làm bất kỳ chuyện gì khác chứ đừng nói âu yếm.
Đám người Hà Nguyên Nguyên tạm thời còn nhìn ngươi cũng không hơn một nhị giáp tiến sĩ nào đâu, Lý Văn Chính nhà ngươi xuất thân lại không tốt, chờ ngươi lăn lộn đến quyền cao chức trọng, người ta đã đến thời hoa tàn nhụy rữa mất rồi.
Sau đó khi Lý Văn Chính lại đi thăm hỏi, Hà Nguyên Nguyên người ta lần đầu tiên từ chối bảo không khỏe, lần thứ hai từ chối nói thân thể không quá thuận tiện.
Điều này khiến Lý Văn Chính bị mệt mỏi, lần đầu tiên nhận rõ giai cấp địa vị bản thân.
Thế là càng cố thề thốt, nhất định phải trở nên nổi bật, quyền cao chức trọng.
Câu chuyện xưa giữa hoa khôi hạng chín Hà Nguyên Nguyên cùng Lý Văn Chính, kỳ thực đến đây đã kết thúc.
Sau khi đậu Tiến sĩ, kế tiếp chính là hầu quan.
Chuyện này khó nhịn nổi, dù cho Lý Văn Chính nhà ngươi là nhị giáp tiến sĩ, nhưng không có chỗ dựa, xuất thân không tốt, vị trí ngon lành chẳng để cho người.
Lý Văn Chính đợi chừng mấy tháng, cũng không có chức quan tốt.
Lúc này, gã liền phải nghĩ biện pháp tô điểm danh tiếng.
Thế là, gã quyết định ra quyển 《 Lý Văn Chính Thi Tập 》.
Chỉ bất quá tập thơ của Lý Văn Chính cùng 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của Thẩm Lãng là không cách nào so sánh, lượng tiêu thụ kém xa lắm.
Sau khi gã tốn một khoản tiền thật lớn ra tập thơ này sau, kết quả đương nhiên nằm liệt giữa đường.
Ai đau trứng đến nỗi đi mua tập thơ về đọc, những bài thơ này phải do các em gái đọc ra khỏi miệng mới có hương vị mà thôi.
Đọc chữ thì thú vị cái beep.
Bán không được, Lý Văn Chính sẽ cố tìm mọi cách đẩy tập thơ này ra.
Lúc người ta nhận tập thơ này, khen ngợi nghìn vạn lần, nói nhất định sẽ đọc, hơn nữa trước khi đọc sách còn đốt nhang tắm rửa.
Thế nhưng sau khi xoay người, người ta liền đem quyển sách này đặt ở trên giá sách coi như vứt xó.
Chẳng hề giống với quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của Thẩm Lãng, người ta đọc ngon lành, ba đến năm lần còn chưa thấy phê.
Cho nên, gã dựa vào cái quyển tập thơ này không có thành công tô điểm danh tiếng.
Sau, gã bán rẻ thân mình cho một lão quan to, cuối cùng làm tới Ngân y Tuần sát sứ, cái này bạc bẽo quá không đề cập nữa.
Những thứ này gần như là toàn bộ tin tức quan trọng của Lý Văn Chính ở kinh đô.
Người bình thường thấy những tin tức này, nói vậy cũng tìm không được bất luận cái kẽ hở nào, càng thêm không có khả năng hại chết gã.
Thế nhưng Thẩm Lãng, lập tức móc ra một cái khe hở.
Lý Văn Chính từng viết một bài thơ cho Hà Nguyên Nguyên, quốc quân thích mỹ nhân, thích thơ từ.
Tiếp đó, một cái âm mưu trong nháy mắt vừa ra đời!
Mặc dù cái âm mưu này xác suất thành công kỳ thực chỉ có năm đến sáu thành, nhưng hắn vẫn lập tức tiến hành.
Bước đầu tiên, Thẩm Lãng bán một bài thơ từ cho Hà Nguyên Nguyên, đương nhiên đó bài thơ siêu cấp siêu cấp lợi hại,《 Thủy Điều Ca Đầu Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》của nhà thơ lỗi lạc Tô Thức.
Đương nhiên, ở đây ta cũng không chép lại bài thơ này lần nữa làm gì.
Bởi vì nó thực sự được quá nhiều tác giả sao chép qua, kể cả trong sách của ta đây (*), nếu chép lại nữa chắc mọi người nôn mửa mất.
(*) Kỳ thực trong Thái Giám Võ Đế, tác phẩm trước của lão Bánh, nhân vật chính Đỗ Biến đã dùng bài thơ này một lần.
Bài từ này không hổ là thiên cổ độc nhất vô nhị, thật sự là quá kinh diễm, quá mạnh.
Sau khi Hà Nguyên Nguyên hát ra bài từ này, tức khắc đè bẹp mấy hoa khôi trong đại hội, từ tên thứ chín thăng đến tên đầu bảng.
Mà có tên trong ba hoa khôi hàng đầu, cũng có thể đủ tiến vào vương cung biểu diễn cho sinh nhật thái hậu, quốc quân.
Bước thứ hai, Thẩm Lãng thiết kế một váy áo siêu cấp gợi cảm, siêu lộng lẫy bán cho Hà Nguyên Nguyên, để lúc nàng biểu diễn trong cung mặc vào.
Vào đêm sinh nhật của vương thái hậu, Hà Nguyên Nguyên biểu diễn vô cùng thành công.
Nàng lại hát một bài từ, vẫn là Thẩm Lãng thông qua người ta bán cho nàng, còn là một bài từ siêu cấp ngưu bức thiên cổ độc nhất vô nhị.
Thơ của nàng lại một lần nữa làm mọi người sửng sốt.
Váy áo của nàng, nhất là cái eo thon của nàng, càng làm cho tất cả mọi người, kể cả quốc quân sửng sốt.
Bước thứ ba, Thẩm Lãng tiêu tiền mua họa sĩ, thế là đêm hôm đó trong bức tranh ngày sinh của vương thái hậu, Hà Nguyên Nguyên vô cùng chói mắt gợi cảm, hoa thơm cỏ lạ ẩn mình, quả thực chính là hạc giữa bầy gà.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến là người thế nào?
Phong lưu, tự luyến (yêu bản thân), muốn giữ tài hoa hơn kẻ khác.
Hà Nguyên Nguyên xinh đẹp như vậy, gợi cảm đến thế, tài làm thơ lại kinh người như vậy?
Sau khi thấy bức tranh này, nội tâm của gã càng thêm rục rịch.
Thế là, quốc quân hỏi, cô gái này còn trong sạch không?
Hạ nhân trả lời Hà Nguyên Nguyên thân thể trong sạch, chưa bao giờ có những người khác có quan hệ thân cận.
Thế là, quốc quân bí mật để cho người ta đem Hà Nguyên Nguyên tiến vào cung để ngủ!
Đương nhiên Hà Nguyên Nguyên dù sao cũng là danh kỹ của mọi người, nhất định là sẽ không nạp làm phi tần, nhưng quốc quân cũng tuyệt đối sẽ độc chiếm.
Thế nhưng đêm hôm đó, Hà Nguyên Nguyên không có lạc hồng (*máu trinh dính ra giường)!
Không thấy máu, vậy thì không còn trinh nữa.
Quốc quân đặc biệt phẫn nộ, cảm thấy mình đã bị lừa dối.
Hà Nguyên Nguyên khóc muốn ra máu, hướng bầu trời thề mình là trong sạch, thuần khiết không tỳ vết.
Còn vì sao không có máu rơi, nàng thực sự không biết, có lẽ là bởi vì cưỡi ngựa sao?
Mà ngay tại lúc này, quyển thi tập của Lý Văn Chính đường phố bỗng nhiên lại gây sốt.
Bởi vì Lý Văn Chính nổi danh, xì căng đan của gã ở thành Huyền Vũ truyền đến kinh đô.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền nghìn dặm, tiện thể cũng khiến tập thơ của gã gây sốt.
Có người báo cáo quốc quân, có một bài trong tập thơ của Lý Văn Chính dĩ nhiên là ca ngợi Hà Nguyên Nguyên, hơn nữa bài thơ này còn treo ở trong khuê phòng Hà Nguyên Nguyên nữa.
Tiếp tục có người nghe đồn, bài《 Mỹ Nhân Thi 》Lý Văn Chính đả động Hà Nguyên Nguyên, trở thành người gần gũi với nàng.
Lần đầu tiên của Hà Nguyên Nguyên chính là giao cho Lý Văn Chính.
Quốc quân nổi giận!
Lập tức phái người đi điều tra nơi ở của Lý Văn Chính.
Kết quả, tìm được một tấm tranh mỹ nhân Hà Nguyên Nguyên, mặt trên còn có một chút dấu vết không rõ, giống như vẽ bản đồ vậy.
Vừa ngửi còn thấy chua chua như mùi trứng thối.
Không chỉ có như thế, ở chỗ Lý Văn Chính còn lục ra được một tấm khăn lụa, phía trên có một chút máu, hiện ra màu đỏ sậm, thời gian cũng khá lâu.
Then chốt trên tấm khăn lụa còn thêu một đóa hoa hồng rơi lệ, đây là khăn lụa Hà Nguyên Nguyên chuyên dụng.
Ăn một chùy rồi!
Bằng chứng như núi!
Bất luận ngôn ngữ đều không cách nào hình dung phẫn nộ của quốc quân.
Thế nhưng loại chuyện này, không thể cùng người khác nói ra.
Tên Lý Văn Chính hay lắm, đàn bà của quả nhân ngươi cũng dám ngủ sao?
Đây là sớm cắm sừng cho quả nhân?
Nhưng lúc này, ý chỉ của gã cho Lý Văn Chính đã phát ra ngoài a.
Không giết, không cướp đoạt chức quan, không cướp đoạt công danh, chỉ là phạt bổng một năm.
Loại thời điểm này phải làm gì?
Ngươi để quốc quân nhịn? Làm sao được?
Thế là, gã phái ra cao thủ, Hắc Thủy Đài, không có ý chỉ, không có tội danh, trực tiếp đem Lý Văn Chính xử tử ngay tại chỗ, lăng trì xử tử.
Sau đó, liền trực tiếp nói Lý Văn Chính chết bất đắc kỳ tử.
Đây là toàn bộ quá trình âm mưu của Thẩm Lãng!
Lý Văn Chính căn bản không cùng ngủ với Hà Nguyên Nguyên, nửa đầu ngón tay cũng không có chạm qua.
Trong phòng của gã có tranh Hà Nguyên Nguyên là thật, cái vệt hình bản đồ trên bức tranh chính là Thẩm Lãng để cho người ta ngụy tạo.
Còn có dấu vết máu trên khăn lụa của Hà Nguyên Nguyên, đương nhiên cũng là Thẩm Lãng ngụy tạo.
Mấu chốt nhất vì sao cái màng trinh của Hà Nguyên Nguyên cố gìn giữ không còn? Lúc quốc quân sủng hạnh nàng, vì sao không chảy máu.
Đây... cũng là Thẩm Lãng phái Kim Hối gây nên.
Toàn bộ quá trình thì không thể nói lắm lời hơn nữa.
Toàn bộ âm mưu Thẩm Lãng đan xen lòng vòng, thiên mã hành không, ác độc vô cùng.
Mấu chốt là với tư cách của Lý Văn Chính, căn bản không cách nào phòng ngự.
Đối mặt người như Thẩm Lãng, ngươi đừng nói có kẽ hở, chính là không có kẽ hở cũng chết.
Dù cho một cái kẽ hở nho nhỏ, hắn cũng có thể cho ngươi điên cuồng xé rách một vết thương thật lớn, tiếp đó cầm thuốc nổ vùi vào nổ banh xác nhà ngươi.
Then chốt ngươi sắp chết mà không biết mình chết như thế nào.
Đương nhiên, cái âm mưu này có thể thành công bảy thành ở chỗ trí tuệ, ba thành ở chỗ thời cơ cùng vận khí.
Còn có một điểm mấu chốt, đó chính là mạng của Lý Văn Chính không đáng giá, là một rễ cỏ, tùy ý có thể nghiền chết.
Ngươi đổi thành Đường Duẫn? Dù cho đổi thành tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông này, không phải là muốn giết cứ giết được đâu.
...
- Thẩm Lãng, ngươi đến tột cùng làm cái gì? Ngươi đến tột cùng ra loại quỷ kế gì, lại để quốc quân giết ta?
- Thẩm Lãng nhà ngươi nói cho ta biết, để ta chết minh bạch!
Lý Văn Chính ra sức gào thét, ra sức vùng vẫy.
Thẩm Lãng thật là khổ sở.
Làm người quan trọng nhất là cái gì?
Dằn mặt đó!
Người sáng mắt không đánh lén.
Hắn thật vất vả thiết kế một cái âm mưu, hoàn mỹ như vậy, lợi hại như thế.
Thế nhưng... Lại không thể nói ra được.
Cái đó và Cẩm Y Dạ Hành có cái gì khác nhau chứ?
Thật là khó chịu!
Ngày đó khi Thẩm Lãng thành công ở rể phủ Bá Tước Huyền Vũ sang ngày thứ hai, liền khẩn cấp mặc cẩm y, ngồi xe ngựa về làng dằn mặt khoe khoang rồi.
Hiện tại hắn hoàn thành chuyện lợi hại như vầy mà lại không kể ra được.
Thật sự là nhịn đến mức chết người đó.
Lý huynh, ta cũng rất muốn nói cho huynh biết, thế nhưng... Đây là bí mật không thể nói đó.
Bằng không ta viết trên giấy, sau đó đốt cho ngươi?
- Thẩm Lãng, ngươi nói cho ta biết đi, bằng không ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi. - Cổ họng Lý Văn Chính lúc này muốn xé nát ra.
Thẩm Lãng ra vẻ vô tội nói:
- Lý huynh à, ta... ta căn bản không biết huynh ở đây nói cái gì hết trơn? Lời của huynh nói ta thế nào một câu cũng nghe không hiểu, ta làm sao hại huynh được, trong khoảng thời gian này ta mỗi ngày đều ở nhà cùng nương tử lêu lổng, làm sao có thời giờ cùng tinh lực đi hại huynh đâu.
- Không tin huynh nhìn quầng mắt thâm đen của ta, không tin huynh ngó thắt lưng của ta, hoàn toàn dáng vẻ miệt mài quá độ đó.
Thẩm Lãng vừa nói, vừa chỉ vào đôi mắt thâm quầng vừa gõ vào cái thắt lưng đau nhức của mình.
Thiên hộ Hắc Thủy Đài nhịn không được ngó sang Thẩm Lãng một cái.
Thật đúng là như thế, vừa nhìn chỉ biết thân thể hư hao rồi.
Rõ ràng thiếu niên không biết XXX...
Lại nhìn Mộc Lan một cái, tức khắc bình thường trở lại.
Có nương tử như vậy, ai cũng bị quần thành dáng vẻ như Thẩm Lãng thôi.
Lý Văn Chính trong lòng biết rõ ràng, đây là Thẩm Lãng hại.
Gã ra sức hét lớn:
- Mấy vị đại nhân Hắc Thủy Đài, các ngài nói cho quốc quân, hết thảy chuyện này cũng là âm mưu của Thẩm Lãng, âm mưu của Thẩm Lãng đó.
Thiên hộ Hắc Thủy Đài thản nhiên nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ngươi cho hắn là thần à?
Lý Văn Chính khóc thét nói:
- Thật sự hắn hại ta, thật sự âm mưu của hắn mà.
- A... A... A...
Đây là trong truyền thuyết la rách cổ họng cũng chẳng ma nào tin.
Lý Văn Chính bị bắt vào bên trong xe ngựa to, bắt đầu lăng trì.
Theo ý chỉ của quốc quân, xe ngựa chạy băng băng trên đường, lăng trì trên đường.
Nhất định phải để cho Lý Văn Chính tiến vào kinh đô mới có thể hoàn toàn chết đi.
Cho nên vừa lăng trì, vừa đổ súp giữ mạng.
Một lát sau, trong xe ngựa lớn truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Đã bắt đầu tra tấn.
Hận ý của quốc quân, thật đúng là mạnh mẽ.
Bất luận dùng ngôn ngữ nào cũng không hình dung tuyệt vọng của Lý Văn Chính.
Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nói.
Thẩm Lãng, ta đ*t mẹ mày!
Rõ ràng quá thê thảm.
...
Bên trong gian phòng, Thẩm Lãng lại tiếp tục ca (bài Vô Địch của Châu Tinh Trì trong phim Mỹ Nhân Ngư):
- Vô địch là... hiu quạnh biết dường nào.
- Vô địch là... trống trải biết bao nhiêu?
Mộc Lan cắn răng, cố gắng kìm chế.
Cuối cùng Mộc Lan nói:
- Phu quân, chàng hát một ca khúc tới ba mươi chín lần thiếp không có ý kiến, thế nhưng có thể đừng hát mỗi hai câu này hay không vậy.
Thẩm Lãng bất đắc dĩ đáp:
- Nương tử à, ta chỉ biết có hai câu này mà thôi.
Mộc Lan cuối cùng bực quá nói:
- Vậy không cho chàng hát nữa, chàng không thể lặng yên chờ đợi sao?
Làm một mỹ nam tử an tĩnh sao?
Ta vô cùng am hiểu đó nha.
Thế là Thẩm Lãng lặng yên ngồi ngay ngắn trong đó, chờ tin tức.
Lý Văn Chính bị lăng trì, tin tưởng Thiên hộ Diêm Sơn chắc cũng bối rối, chắc là đem thả Kim Kiếm Nương và mấy kỵ binh của Mộc Lan về hết rồi.
Hai canh giờ trước, Kim Trung liền dẫn người đi sở Thiên Hộ Diêm Sơn đòi người.
Chính là một sở Thiên Hộ, còn không dám đối nghịch cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ.
An tĩnh khoảng chừng hai phút, Thẩm Lãng cảm thấy thời gian trôi quá lâu, hắn không nhịn được nói:
- Nương tử.
- Thế nào? - Mộc Lan nói.
Thẩm Lãng nói:
- Ta ra một câu đố bí ẩn cho nàng đoán được không?
- Không được. - Mộc Lan từ chối.
Dùng lông mi của nàng cũng có thể nghĩ ra, câu đố của vị phu quân này là loại hình gì.
Chắc chắn sẽ không thoát ly khỏi ba vòng, nếu như bắt không được mạch của phu quân, nàng cũng không làm bác sỹ thú y.
- A. - Thẩm Lãng xoay người tỏ vẻ buồn phiền.
- Ôi! - Mộc Lan thở dài một tiếng nói:
- Được rồi, câu đố gì, chàng nói đi.
Mộc Lan thực sự vô cùng bất đắc dĩ, rõ ràng mang tiếng là chồng, nhưng mỗi lần mình phải đi dỗ dành hắn ta là sao?
Thẩm Lãng hưng phấn nói:
- Ta đã suy nghĩ ra một bài thơ vừa dở vừa lộn xộn, bên trong ẩn chứa tiếng lòng vô cùng chân thật của ta, ta mỗi ngày mỗi đêm đều ở trong lòng hò hét bốn chữ này, nương tử đoán thử một chút xem sao.
Mộc Lan nói:
- Được!
Thẩm Lãng thì thầm yếu ớt:
- Hồn hồn ngạc ngạc hoa bạch đầu, nương tử thi xá tâm lương thiện. Bản nhật tâm sinh hựu nhất biến, khuynh tâm tương đối minh nguyệt hạ! (Tạm dịch: Ngơ ngơ ngác ngác đến bạc đầu, nương tử bố thí thiện tâm đâu. Ngày nay lại sinh lòng thay đổi, say mê đối diện ánh trăng lâu.)
Quả nhiên là một bài thơ chán òm.
Mộc Lan bắt đầu vắt hết óc, bắt đầu đoán câu đố này.
Đây là câu đố bốn chữ.
Mộc Lan rất thông minh, rất nhanh tìm được phương pháp phá giải.
Lúc đoán ra được ba chứ trước, mặt của Mộc Lan vẫn bình thường.
Đây ba chữ theo thứ tự là: Ngã (我), hảo(好), tưởng (想). (Nghĩa là ta rất nhớ)
Nhưng đoán được một chữ cuối cùng thời điểm, mặt Mộc Lan đỏ mặt tía tai, tức khắc nghiến răng nghiến lợi.
Bàn tay trắng như phấn rục rịch.
Kim Thị Gia Huấn, ta không thể đánh phu quân, ta không thể đánh phu quân.
Bởi vì, đáp án của chữ cuối cùng kia là: Côn (昆).
(*) Tức nguyên câu nghĩa là: ta rất nhớ… con sâu.
Nhưng mà vào lúc này, Kim Trung chạy vào.
- Cô gia, tiểu thư, Thiên hộ Diêm Sơn không có ở đây, là Phó Thiên hộ giam cầm kỵ binh chúng ta.
Mộc Lan nói:
- Phó Thiên hộ? Chỉ là một Phó Thiên hộ, dám tự ý giam cầm kỵ binh chúng ta không thả người sao?
Kim Trung nói:
- Đúng, hơn nữa hắn ta kiên quyết không chịu thả người! Hắn nói muốn thả người cũng được, bảo cô gia tự mình cầu xin hắn đi.
Thẩm Lãng lập tức ném con sâu qua một bên, lạnh giọng nói:
- Tên Phó Thiên hộ này là ai? Hắn không muốn sống à?
Kim Trung nói:
- Hắn mới vừa nhậm chức hai ngày trước thôi, nói đến chắc ngài cũng biết, chính là con trai của ông chủ Lâm Mặc Cẩm Tú Các được ngài bán công thức thuốc nhuộm đó, hắn tên là Lâm Chước. Hắn mới vừa trúng cử thi võ, nhậm chức Phó Thiên hộ Diêm Sơn.
Dĩ nhiên là lão già đó à? Rõ ràng oan gia ngõ hẹp nha.
Tay Lâm Mặc sau khi có được công thức thuốc nhuộm màu vàng kim của Thẩm Lãng, đã lập tức đem Thẩm Lãng bán đứng cho Từ Quang Doãn, thiếu chút nữa hại chết hắn.
Cho nên, ông ta cũng ở trong danh sách kẻ thù của Thẩm Lãng.
Nhưng so với Điền Hoành cùng Từ Quang Doãn mà nói, phân lượng Lâm Mặc quá nhẹ, cho nên tên của ông ta không có phía trên bức tường.
Ở trong mắt Thẩm Lãng lúc này, Lâm Mặc càng là một nhân vật nhỏ nhoi.
Hơn nữa ở trong kế hoạch để Từ Quang Doãn phá sản, Thẩm Lãng còn muốn lợi dụng đến tiểu nhân vật này.
Cho nên, Thẩm Lãng để ông ta sống cẩu thả đến bây giờ.
Nhưng mà thật không ngờ, Thẩm Lãng chưa đi trả thù Lâm Mặc, đối phương ngược lại tìm nhận hắn lãnh phiền toài.
Thẩm Lãng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ như ruồi:
- Hắn bị điên thật sao? Chỉ là con trai của thương nhân, một Phó Thiên hộ nho nhỏ mà dám đối nghịch với ta? Chính mồm hắn nói với ngươi, biểu ta đi cầu xin hắn thả người à?
Kim Trung nói:
- Đúng! Hắn bảo để cô gia tự mình tới cầu xin hắn thả người, may ra thì hắn động lòng.
Thẩm Lãng nheo mắt lại, sau khi đi tới thế giới này, Thẩm Lãng còn thật sự không chưa làm một việc.
Giết cả nhà!
...
Chú thích của Bánh: Chương thứ nhất hơn năm ngàn chữ đưa lên, chương này viết đến năm giờ rạng sáng, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng a, ta đi ngủ mấy canh giờ sẽ dậy gõ chữ tiếp.
Nhưng là muốn để quốc quân phủ định ý chỉ của chính mình để diệt trừ Lý Văn Chính, thực sự liền cực kỳ vô cùng khó khăn.
Cái âm mưu này, Thẩm Lãng gần như bắt đầu bố trí từ nửa tháng trước.
Bởi vì chuyện quốc quân không muốn xử tử Lý Văn Chính vẫn có khả năng xảy ra, cho nên Thẩm Lãng nhất định phải có chuẩn bị ở phía sau.
Hơn nửa tháng, xem như là vô cùng đầy đủ, nhưng là đặc biệt gấp gáp.
Các vị lẽ nào không có phát hiện, từ sau khi tiệc đính hôn ngày thứ hai, cũng là lúc Thẩm Lãng diệt Vương Liên, Kim Hối đã không còn thấy tăm hơi à?
Gã phụng mệnh tiến vào kinh đô làm việc.
Gã không phải đi một mình mà mang theo mấy chục người, hơn nữa còn mang theo một khoản vàng số lượng khổng lồ.
Thẩm Lãng hại người, cho tới bây giờ cũng là thiên mã hành không, để cho người ta dò không được hướng, càng khó lòng phòng bị.
Như vậy, hắn là như thế nào để quốc quân lăng trì Lý Văn Chính vậy?
Chuyện này phải đề cập sự kiện năm rồi.
Lúc đó Lý Văn Chính mới vừa đậu nhị giáp tiến sĩ, đường làm quan rộng mở.
Mà kinh đô có một kỹ nữ nổi tiếng, tên là Hà Nguyên Nguyên.
Cô gái này cầm kỳ thư họa đều đặc biệt tinh thông, đứng vào top 10 toàn bộ bảng hoa khôi của kinh đô.
Hơn nữa dáng vẻ xinh đẹp, nhất là eo thon nhỏ nổi tiếng của nàng đủ để cho người ta thần hồn điên đảo.
Khách của loại hoa khôi này đều rất cao cấp, thương nhân có tiền còn chưa chắc ngó được mặt nàng, quan lại quyền quý và thư sinh nổi tiếng mới là khách quen của nàng.
Nàng chính là một hoa khôi bán nghệ không bán thân, gây chú ý cũng là một cách tạo thế.
Sau mỗi kỳ thi hội thi đình, trung bình đám thanh niên tài tuấn kia thích ăn mừng bằng cách gì nhất nào?
Đương nhiên là đi dạo lầu xanh rồi.
Dĩ nhiên, thanh niên tài tuấn ở đây là từ hai mươi đến bốn mươi lăm.
Đàn ông hơn bốn mươi lăm tuổi, có người còn có thể sinh long hoạt hổ, ví như các chư vị ân công đang đọc quyển sách này.
Nhưng có một số người đàn ông, nhất là hàng ngày nằm lì một chỗ đọc sách, sau khi bốn mươi lăm tuổi vào thời trung niên, thông thường đã liệt con mợ nó rồi, thế quái nào đi dạo lầu xanh nổi kia chứ.
Lý Văn Chính đạt Tiến sĩ khi mới hai mươi tám tuổi, đương nhiên dương khí còn khá vượng, cho nên đối với hành vi đi dạo thanh lâu của đám danh sĩ phong lưu xua như xua vịt.
Thế nhưng, khi gã thấy được một trong hoa khôi Hà Nguyên Nguyên, tức khắc cũng có chút hồn phi phách tán.
Được rồi, gã nhìn thấy Mộc Lan lại thêm hồn phi phách tán.
Nam nhân đều là móng giò heo cỡ bự (*chỉ dạng có hoa tâm, bắt cá nhiều tay), nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc thì hồn phi phách tán, chuyện thường tình của con người mà thôi.
Ngay cả Ngô lão nhị ở sát vách còn thấy ai cũng run run kia mà.
Lúc đó có chừng mười mấy tiến sĩ đi cầu gặp Hà Nguyên Nguyên.
Thế là đương nhiên là viết thơ say sưa, ai viết thơ tốt nhất, người đó có thể trở thành khách mới vào lầu của Hà Nguyên Nguyên.
Không phải những người có quan hệ thân cận, càng không phải là có quan hệ gần gũi về mặt thể xác.
Khi ấy Lý Văn Chính thật sự bị kìm nén quá nhiều nên bộc phát tính Sở Khanh.
Nên viết ra một bài thơ hay siêu cấp, lập tức đè bẹp quần hùng, giành được hạng nhất.
Bài thơ ấy là thế này:
Kỳ tĩnh nhược hà, tùng sinh không cốc.
Kỳ diễm nhược hà, hà ánh rừng đường.
Kỳ văn nhược hà, long du khúc chiểu.
Kỳ thần nhược hà, nguyệt xạ hàn giang.
(*) Đây là đoạn trích trong bài Cảnh ảo tiên cô phú - Bài phú của tiên cô nơi cảnh ảo của Tào Tuyết Cần (trích trong hồi 5 của Hồng Lâu Mộng), tạm dịch: Lặng lẽ thế nào, tùng mọc động vắng. Đẹp ra làm sao, mây soi hồ trong. Văn vẻ bao nhiêu, rồng lượn trong đầm. Kỳ diệu xiết bao, trăng soi sông Ngân.
Không thể không nói, bài thơ này viết vô cùng hay.
Có thể thấy được lúc đó Lý Văn Chính đúng là đã say mê vẻ đẹp của Hà Nguyên Nguyên thế nào, cho nên mới xuất ra cái kiệt tác này.
Bài《 Mỹ Nhân Thi 》 của Lý Văn Chính lập tức được Hà Nguyên Nguyên ưu ái, mời gã lên gác xép, uống rượu, đồng thời còn biểu diễn một khúc nhạc tặng gã.
Chuyện này đến giờ vẫn còn là niềm tự hào của gã, thậm chí còn tự hào hơn việc gã đạt nhị giáp tiến sĩ.
Bởi vì đậu Tiến sĩ chẳng qua là đánh bại một đám cử nhân, đêm hôm đó gã đã đánh bại mười mấy tiến sĩ.
Không chỉ có như thế, Hà Nguyên Nguyên còn sao chép lại《 Mỹ Nhân Thi 》 treo ở bên trong khuê phòng của nàng.
Dĩ nhiên, đêm hôm đó Lý Văn Chính cùng Hà Nguyên Nguyên chỉ là uống rượu mà thôi, không có làm bất kỳ chuyện gì khác chứ đừng nói âu yếm.
Đám người Hà Nguyên Nguyên tạm thời còn nhìn ngươi cũng không hơn một nhị giáp tiến sĩ nào đâu, Lý Văn Chính nhà ngươi xuất thân lại không tốt, chờ ngươi lăn lộn đến quyền cao chức trọng, người ta đã đến thời hoa tàn nhụy rữa mất rồi.
Sau đó khi Lý Văn Chính lại đi thăm hỏi, Hà Nguyên Nguyên người ta lần đầu tiên từ chối bảo không khỏe, lần thứ hai từ chối nói thân thể không quá thuận tiện.
Điều này khiến Lý Văn Chính bị mệt mỏi, lần đầu tiên nhận rõ giai cấp địa vị bản thân.
Thế là càng cố thề thốt, nhất định phải trở nên nổi bật, quyền cao chức trọng.
Câu chuyện xưa giữa hoa khôi hạng chín Hà Nguyên Nguyên cùng Lý Văn Chính, kỳ thực đến đây đã kết thúc.
Sau khi đậu Tiến sĩ, kế tiếp chính là hầu quan.
Chuyện này khó nhịn nổi, dù cho Lý Văn Chính nhà ngươi là nhị giáp tiến sĩ, nhưng không có chỗ dựa, xuất thân không tốt, vị trí ngon lành chẳng để cho người.
Lý Văn Chính đợi chừng mấy tháng, cũng không có chức quan tốt.
Lúc này, gã liền phải nghĩ biện pháp tô điểm danh tiếng.
Thế là, gã quyết định ra quyển 《 Lý Văn Chính Thi Tập 》.
Chỉ bất quá tập thơ của Lý Văn Chính cùng 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của Thẩm Lãng là không cách nào so sánh, lượng tiêu thụ kém xa lắm.
Sau khi gã tốn một khoản tiền thật lớn ra tập thơ này sau, kết quả đương nhiên nằm liệt giữa đường.
Ai đau trứng đến nỗi đi mua tập thơ về đọc, những bài thơ này phải do các em gái đọc ra khỏi miệng mới có hương vị mà thôi.
Đọc chữ thì thú vị cái beep.
Bán không được, Lý Văn Chính sẽ cố tìm mọi cách đẩy tập thơ này ra.
Lúc người ta nhận tập thơ này, khen ngợi nghìn vạn lần, nói nhất định sẽ đọc, hơn nữa trước khi đọc sách còn đốt nhang tắm rửa.
Thế nhưng sau khi xoay người, người ta liền đem quyển sách này đặt ở trên giá sách coi như vứt xó.
Chẳng hề giống với quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của Thẩm Lãng, người ta đọc ngon lành, ba đến năm lần còn chưa thấy phê.
Cho nên, gã dựa vào cái quyển tập thơ này không có thành công tô điểm danh tiếng.
Sau, gã bán rẻ thân mình cho một lão quan to, cuối cùng làm tới Ngân y Tuần sát sứ, cái này bạc bẽo quá không đề cập nữa.
Những thứ này gần như là toàn bộ tin tức quan trọng của Lý Văn Chính ở kinh đô.
Người bình thường thấy những tin tức này, nói vậy cũng tìm không được bất luận cái kẽ hở nào, càng thêm không có khả năng hại chết gã.
Thế nhưng Thẩm Lãng, lập tức móc ra một cái khe hở.
Lý Văn Chính từng viết một bài thơ cho Hà Nguyên Nguyên, quốc quân thích mỹ nhân, thích thơ từ.
Tiếp đó, một cái âm mưu trong nháy mắt vừa ra đời!
Mặc dù cái âm mưu này xác suất thành công kỳ thực chỉ có năm đến sáu thành, nhưng hắn vẫn lập tức tiến hành.
Bước đầu tiên, Thẩm Lãng bán một bài thơ từ cho Hà Nguyên Nguyên, đương nhiên đó bài thơ siêu cấp siêu cấp lợi hại,《 Thủy Điều Ca Đầu Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》của nhà thơ lỗi lạc Tô Thức.
Đương nhiên, ở đây ta cũng không chép lại bài thơ này lần nữa làm gì.
Bởi vì nó thực sự được quá nhiều tác giả sao chép qua, kể cả trong sách của ta đây (*), nếu chép lại nữa chắc mọi người nôn mửa mất.
(*) Kỳ thực trong Thái Giám Võ Đế, tác phẩm trước của lão Bánh, nhân vật chính Đỗ Biến đã dùng bài thơ này một lần.
Bài từ này không hổ là thiên cổ độc nhất vô nhị, thật sự là quá kinh diễm, quá mạnh.
Sau khi Hà Nguyên Nguyên hát ra bài từ này, tức khắc đè bẹp mấy hoa khôi trong đại hội, từ tên thứ chín thăng đến tên đầu bảng.
Mà có tên trong ba hoa khôi hàng đầu, cũng có thể đủ tiến vào vương cung biểu diễn cho sinh nhật thái hậu, quốc quân.
Bước thứ hai, Thẩm Lãng thiết kế một váy áo siêu cấp gợi cảm, siêu lộng lẫy bán cho Hà Nguyên Nguyên, để lúc nàng biểu diễn trong cung mặc vào.
Vào đêm sinh nhật của vương thái hậu, Hà Nguyên Nguyên biểu diễn vô cùng thành công.
Nàng lại hát một bài từ, vẫn là Thẩm Lãng thông qua người ta bán cho nàng, còn là một bài từ siêu cấp ngưu bức thiên cổ độc nhất vô nhị.
Thơ của nàng lại một lần nữa làm mọi người sửng sốt.
Váy áo của nàng, nhất là cái eo thon của nàng, càng làm cho tất cả mọi người, kể cả quốc quân sửng sốt.
Bước thứ ba, Thẩm Lãng tiêu tiền mua họa sĩ, thế là đêm hôm đó trong bức tranh ngày sinh của vương thái hậu, Hà Nguyên Nguyên vô cùng chói mắt gợi cảm, hoa thơm cỏ lạ ẩn mình, quả thực chính là hạc giữa bầy gà.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến là người thế nào?
Phong lưu, tự luyến (yêu bản thân), muốn giữ tài hoa hơn kẻ khác.
Hà Nguyên Nguyên xinh đẹp như vậy, gợi cảm đến thế, tài làm thơ lại kinh người như vậy?
Sau khi thấy bức tranh này, nội tâm của gã càng thêm rục rịch.
Thế là, quốc quân hỏi, cô gái này còn trong sạch không?
Hạ nhân trả lời Hà Nguyên Nguyên thân thể trong sạch, chưa bao giờ có những người khác có quan hệ thân cận.
Thế là, quốc quân bí mật để cho người ta đem Hà Nguyên Nguyên tiến vào cung để ngủ!
Đương nhiên Hà Nguyên Nguyên dù sao cũng là danh kỹ của mọi người, nhất định là sẽ không nạp làm phi tần, nhưng quốc quân cũng tuyệt đối sẽ độc chiếm.
Thế nhưng đêm hôm đó, Hà Nguyên Nguyên không có lạc hồng (*máu trinh dính ra giường)!
Không thấy máu, vậy thì không còn trinh nữa.
Quốc quân đặc biệt phẫn nộ, cảm thấy mình đã bị lừa dối.
Hà Nguyên Nguyên khóc muốn ra máu, hướng bầu trời thề mình là trong sạch, thuần khiết không tỳ vết.
Còn vì sao không có máu rơi, nàng thực sự không biết, có lẽ là bởi vì cưỡi ngựa sao?
Mà ngay tại lúc này, quyển thi tập của Lý Văn Chính đường phố bỗng nhiên lại gây sốt.
Bởi vì Lý Văn Chính nổi danh, xì căng đan của gã ở thành Huyền Vũ truyền đến kinh đô.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền nghìn dặm, tiện thể cũng khiến tập thơ của gã gây sốt.
Có người báo cáo quốc quân, có một bài trong tập thơ của Lý Văn Chính dĩ nhiên là ca ngợi Hà Nguyên Nguyên, hơn nữa bài thơ này còn treo ở trong khuê phòng Hà Nguyên Nguyên nữa.
Tiếp tục có người nghe đồn, bài《 Mỹ Nhân Thi 》Lý Văn Chính đả động Hà Nguyên Nguyên, trở thành người gần gũi với nàng.
Lần đầu tiên của Hà Nguyên Nguyên chính là giao cho Lý Văn Chính.
Quốc quân nổi giận!
Lập tức phái người đi điều tra nơi ở của Lý Văn Chính.
Kết quả, tìm được một tấm tranh mỹ nhân Hà Nguyên Nguyên, mặt trên còn có một chút dấu vết không rõ, giống như vẽ bản đồ vậy.
Vừa ngửi còn thấy chua chua như mùi trứng thối.
Không chỉ có như thế, ở chỗ Lý Văn Chính còn lục ra được một tấm khăn lụa, phía trên có một chút máu, hiện ra màu đỏ sậm, thời gian cũng khá lâu.
Then chốt trên tấm khăn lụa còn thêu một đóa hoa hồng rơi lệ, đây là khăn lụa Hà Nguyên Nguyên chuyên dụng.
Ăn một chùy rồi!
Bằng chứng như núi!
Bất luận ngôn ngữ đều không cách nào hình dung phẫn nộ của quốc quân.
Thế nhưng loại chuyện này, không thể cùng người khác nói ra.
Tên Lý Văn Chính hay lắm, đàn bà của quả nhân ngươi cũng dám ngủ sao?
Đây là sớm cắm sừng cho quả nhân?
Nhưng lúc này, ý chỉ của gã cho Lý Văn Chính đã phát ra ngoài a.
Không giết, không cướp đoạt chức quan, không cướp đoạt công danh, chỉ là phạt bổng một năm.
Loại thời điểm này phải làm gì?
Ngươi để quốc quân nhịn? Làm sao được?
Thế là, gã phái ra cao thủ, Hắc Thủy Đài, không có ý chỉ, không có tội danh, trực tiếp đem Lý Văn Chính xử tử ngay tại chỗ, lăng trì xử tử.
Sau đó, liền trực tiếp nói Lý Văn Chính chết bất đắc kỳ tử.
Đây là toàn bộ quá trình âm mưu của Thẩm Lãng!
Lý Văn Chính căn bản không cùng ngủ với Hà Nguyên Nguyên, nửa đầu ngón tay cũng không có chạm qua.
Trong phòng của gã có tranh Hà Nguyên Nguyên là thật, cái vệt hình bản đồ trên bức tranh chính là Thẩm Lãng để cho người ta ngụy tạo.
Còn có dấu vết máu trên khăn lụa của Hà Nguyên Nguyên, đương nhiên cũng là Thẩm Lãng ngụy tạo.
Mấu chốt nhất vì sao cái màng trinh của Hà Nguyên Nguyên cố gìn giữ không còn? Lúc quốc quân sủng hạnh nàng, vì sao không chảy máu.
Đây... cũng là Thẩm Lãng phái Kim Hối gây nên.
Toàn bộ quá trình thì không thể nói lắm lời hơn nữa.
Toàn bộ âm mưu Thẩm Lãng đan xen lòng vòng, thiên mã hành không, ác độc vô cùng.
Mấu chốt là với tư cách của Lý Văn Chính, căn bản không cách nào phòng ngự.
Đối mặt người như Thẩm Lãng, ngươi đừng nói có kẽ hở, chính là không có kẽ hở cũng chết.
Dù cho một cái kẽ hở nho nhỏ, hắn cũng có thể cho ngươi điên cuồng xé rách một vết thương thật lớn, tiếp đó cầm thuốc nổ vùi vào nổ banh xác nhà ngươi.
Then chốt ngươi sắp chết mà không biết mình chết như thế nào.
Đương nhiên, cái âm mưu này có thể thành công bảy thành ở chỗ trí tuệ, ba thành ở chỗ thời cơ cùng vận khí.
Còn có một điểm mấu chốt, đó chính là mạng của Lý Văn Chính không đáng giá, là một rễ cỏ, tùy ý có thể nghiền chết.
Ngươi đổi thành Đường Duẫn? Dù cho đổi thành tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông này, không phải là muốn giết cứ giết được đâu.
...
- Thẩm Lãng, ngươi đến tột cùng làm cái gì? Ngươi đến tột cùng ra loại quỷ kế gì, lại để quốc quân giết ta?
- Thẩm Lãng nhà ngươi nói cho ta biết, để ta chết minh bạch!
Lý Văn Chính ra sức gào thét, ra sức vùng vẫy.
Thẩm Lãng thật là khổ sở.
Làm người quan trọng nhất là cái gì?
Dằn mặt đó!
Người sáng mắt không đánh lén.
Hắn thật vất vả thiết kế một cái âm mưu, hoàn mỹ như vậy, lợi hại như thế.
Thế nhưng... Lại không thể nói ra được.
Cái đó và Cẩm Y Dạ Hành có cái gì khác nhau chứ?
Thật là khó chịu!
Ngày đó khi Thẩm Lãng thành công ở rể phủ Bá Tước Huyền Vũ sang ngày thứ hai, liền khẩn cấp mặc cẩm y, ngồi xe ngựa về làng dằn mặt khoe khoang rồi.
Hiện tại hắn hoàn thành chuyện lợi hại như vầy mà lại không kể ra được.
Thật sự là nhịn đến mức chết người đó.
Lý huynh, ta cũng rất muốn nói cho huynh biết, thế nhưng... Đây là bí mật không thể nói đó.
Bằng không ta viết trên giấy, sau đó đốt cho ngươi?
- Thẩm Lãng, ngươi nói cho ta biết đi, bằng không ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi. - Cổ họng Lý Văn Chính lúc này muốn xé nát ra.
Thẩm Lãng ra vẻ vô tội nói:
- Lý huynh à, ta... ta căn bản không biết huynh ở đây nói cái gì hết trơn? Lời của huynh nói ta thế nào một câu cũng nghe không hiểu, ta làm sao hại huynh được, trong khoảng thời gian này ta mỗi ngày đều ở nhà cùng nương tử lêu lổng, làm sao có thời giờ cùng tinh lực đi hại huynh đâu.
- Không tin huynh nhìn quầng mắt thâm đen của ta, không tin huynh ngó thắt lưng của ta, hoàn toàn dáng vẻ miệt mài quá độ đó.
Thẩm Lãng vừa nói, vừa chỉ vào đôi mắt thâm quầng vừa gõ vào cái thắt lưng đau nhức của mình.
Thiên hộ Hắc Thủy Đài nhịn không được ngó sang Thẩm Lãng một cái.
Thật đúng là như thế, vừa nhìn chỉ biết thân thể hư hao rồi.
Rõ ràng thiếu niên không biết XXX...
Lại nhìn Mộc Lan một cái, tức khắc bình thường trở lại.
Có nương tử như vậy, ai cũng bị quần thành dáng vẻ như Thẩm Lãng thôi.
Lý Văn Chính trong lòng biết rõ ràng, đây là Thẩm Lãng hại.
Gã ra sức hét lớn:
- Mấy vị đại nhân Hắc Thủy Đài, các ngài nói cho quốc quân, hết thảy chuyện này cũng là âm mưu của Thẩm Lãng, âm mưu của Thẩm Lãng đó.
Thiên hộ Hắc Thủy Đài thản nhiên nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ngươi cho hắn là thần à?
Lý Văn Chính khóc thét nói:
- Thật sự hắn hại ta, thật sự âm mưu của hắn mà.
- A... A... A...
Đây là trong truyền thuyết la rách cổ họng cũng chẳng ma nào tin.
Lý Văn Chính bị bắt vào bên trong xe ngựa to, bắt đầu lăng trì.
Theo ý chỉ của quốc quân, xe ngựa chạy băng băng trên đường, lăng trì trên đường.
Nhất định phải để cho Lý Văn Chính tiến vào kinh đô mới có thể hoàn toàn chết đi.
Cho nên vừa lăng trì, vừa đổ súp giữ mạng.
Một lát sau, trong xe ngựa lớn truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Đã bắt đầu tra tấn.
Hận ý của quốc quân, thật đúng là mạnh mẽ.
Bất luận dùng ngôn ngữ nào cũng không hình dung tuyệt vọng của Lý Văn Chính.
Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nói.
Thẩm Lãng, ta đ*t mẹ mày!
Rõ ràng quá thê thảm.
...
Bên trong gian phòng, Thẩm Lãng lại tiếp tục ca (bài Vô Địch của Châu Tinh Trì trong phim Mỹ Nhân Ngư):
- Vô địch là... hiu quạnh biết dường nào.
- Vô địch là... trống trải biết bao nhiêu?
Mộc Lan cắn răng, cố gắng kìm chế.
Cuối cùng Mộc Lan nói:
- Phu quân, chàng hát một ca khúc tới ba mươi chín lần thiếp không có ý kiến, thế nhưng có thể đừng hát mỗi hai câu này hay không vậy.
Thẩm Lãng bất đắc dĩ đáp:
- Nương tử à, ta chỉ biết có hai câu này mà thôi.
Mộc Lan cuối cùng bực quá nói:
- Vậy không cho chàng hát nữa, chàng không thể lặng yên chờ đợi sao?
Làm một mỹ nam tử an tĩnh sao?
Ta vô cùng am hiểu đó nha.
Thế là Thẩm Lãng lặng yên ngồi ngay ngắn trong đó, chờ tin tức.
Lý Văn Chính bị lăng trì, tin tưởng Thiên hộ Diêm Sơn chắc cũng bối rối, chắc là đem thả Kim Kiếm Nương và mấy kỵ binh của Mộc Lan về hết rồi.
Hai canh giờ trước, Kim Trung liền dẫn người đi sở Thiên Hộ Diêm Sơn đòi người.
Chính là một sở Thiên Hộ, còn không dám đối nghịch cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ.
An tĩnh khoảng chừng hai phút, Thẩm Lãng cảm thấy thời gian trôi quá lâu, hắn không nhịn được nói:
- Nương tử.
- Thế nào? - Mộc Lan nói.
Thẩm Lãng nói:
- Ta ra một câu đố bí ẩn cho nàng đoán được không?
- Không được. - Mộc Lan từ chối.
Dùng lông mi của nàng cũng có thể nghĩ ra, câu đố của vị phu quân này là loại hình gì.
Chắc chắn sẽ không thoát ly khỏi ba vòng, nếu như bắt không được mạch của phu quân, nàng cũng không làm bác sỹ thú y.
- A. - Thẩm Lãng xoay người tỏ vẻ buồn phiền.
- Ôi! - Mộc Lan thở dài một tiếng nói:
- Được rồi, câu đố gì, chàng nói đi.
Mộc Lan thực sự vô cùng bất đắc dĩ, rõ ràng mang tiếng là chồng, nhưng mỗi lần mình phải đi dỗ dành hắn ta là sao?
Thẩm Lãng hưng phấn nói:
- Ta đã suy nghĩ ra một bài thơ vừa dở vừa lộn xộn, bên trong ẩn chứa tiếng lòng vô cùng chân thật của ta, ta mỗi ngày mỗi đêm đều ở trong lòng hò hét bốn chữ này, nương tử đoán thử một chút xem sao.
Mộc Lan nói:
- Được!
Thẩm Lãng thì thầm yếu ớt:
- Hồn hồn ngạc ngạc hoa bạch đầu, nương tử thi xá tâm lương thiện. Bản nhật tâm sinh hựu nhất biến, khuynh tâm tương đối minh nguyệt hạ! (Tạm dịch: Ngơ ngơ ngác ngác đến bạc đầu, nương tử bố thí thiện tâm đâu. Ngày nay lại sinh lòng thay đổi, say mê đối diện ánh trăng lâu.)
Quả nhiên là một bài thơ chán òm.
Mộc Lan bắt đầu vắt hết óc, bắt đầu đoán câu đố này.
Đây là câu đố bốn chữ.
Mộc Lan rất thông minh, rất nhanh tìm được phương pháp phá giải.
Lúc đoán ra được ba chứ trước, mặt của Mộc Lan vẫn bình thường.
Đây ba chữ theo thứ tự là: Ngã (我), hảo(好), tưởng (想). (Nghĩa là ta rất nhớ)
Nhưng đoán được một chữ cuối cùng thời điểm, mặt Mộc Lan đỏ mặt tía tai, tức khắc nghiến răng nghiến lợi.
Bàn tay trắng như phấn rục rịch.
Kim Thị Gia Huấn, ta không thể đánh phu quân, ta không thể đánh phu quân.
Bởi vì, đáp án của chữ cuối cùng kia là: Côn (昆).
(*) Tức nguyên câu nghĩa là: ta rất nhớ… con sâu.
Nhưng mà vào lúc này, Kim Trung chạy vào.
- Cô gia, tiểu thư, Thiên hộ Diêm Sơn không có ở đây, là Phó Thiên hộ giam cầm kỵ binh chúng ta.
Mộc Lan nói:
- Phó Thiên hộ? Chỉ là một Phó Thiên hộ, dám tự ý giam cầm kỵ binh chúng ta không thả người sao?
Kim Trung nói:
- Đúng, hơn nữa hắn ta kiên quyết không chịu thả người! Hắn nói muốn thả người cũng được, bảo cô gia tự mình cầu xin hắn đi.
Thẩm Lãng lập tức ném con sâu qua một bên, lạnh giọng nói:
- Tên Phó Thiên hộ này là ai? Hắn không muốn sống à?
Kim Trung nói:
- Hắn mới vừa nhậm chức hai ngày trước thôi, nói đến chắc ngài cũng biết, chính là con trai của ông chủ Lâm Mặc Cẩm Tú Các được ngài bán công thức thuốc nhuộm đó, hắn tên là Lâm Chước. Hắn mới vừa trúng cử thi võ, nhậm chức Phó Thiên hộ Diêm Sơn.
Dĩ nhiên là lão già đó à? Rõ ràng oan gia ngõ hẹp nha.
Tay Lâm Mặc sau khi có được công thức thuốc nhuộm màu vàng kim của Thẩm Lãng, đã lập tức đem Thẩm Lãng bán đứng cho Từ Quang Doãn, thiếu chút nữa hại chết hắn.
Cho nên, ông ta cũng ở trong danh sách kẻ thù của Thẩm Lãng.
Nhưng so với Điền Hoành cùng Từ Quang Doãn mà nói, phân lượng Lâm Mặc quá nhẹ, cho nên tên của ông ta không có phía trên bức tường.
Ở trong mắt Thẩm Lãng lúc này, Lâm Mặc càng là một nhân vật nhỏ nhoi.
Hơn nữa ở trong kế hoạch để Từ Quang Doãn phá sản, Thẩm Lãng còn muốn lợi dụng đến tiểu nhân vật này.
Cho nên, Thẩm Lãng để ông ta sống cẩu thả đến bây giờ.
Nhưng mà thật không ngờ, Thẩm Lãng chưa đi trả thù Lâm Mặc, đối phương ngược lại tìm nhận hắn lãnh phiền toài.
Thẩm Lãng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ như ruồi:
- Hắn bị điên thật sao? Chỉ là con trai của thương nhân, một Phó Thiên hộ nho nhỏ mà dám đối nghịch với ta? Chính mồm hắn nói với ngươi, biểu ta đi cầu xin hắn thả người à?
Kim Trung nói:
- Đúng! Hắn bảo để cô gia tự mình tới cầu xin hắn thả người, may ra thì hắn động lòng.
Thẩm Lãng nheo mắt lại, sau khi đi tới thế giới này, Thẩm Lãng còn thật sự không chưa làm một việc.
Giết cả nhà!
...
Chú thích của Bánh: Chương thứ nhất hơn năm ngàn chữ đưa lên, chương này viết đến năm giờ rạng sáng, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng a, ta đi ngủ mấy canh giờ sẽ dậy gõ chữ tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.