Chương 235: Thẩm Lãng nhà ngươi đủ độc ác! Một đòn trí mạng đoạn sinh tử
Cao Điểm Trầm Mặc
05/10/2019
Nghe được lời Thẩm Lãng nói xong, Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y biến sắc.
- Thẩm Lãng, ngươi nghĩ rằng ta là con nít ba tuổi à? Nơi này là kinh đô, người của ngươi lẽ nào dám đường hoàng giết người? Tự tìm đường chết à?
Thẩm Lãng nói:
- Yến Thiên hộ, người của ta làm sao có thể sẽ giết người kia chứ? Gia tộc họ Kim của ta rất giữ quy củ, nhà ngươi làm đủ trò xấu, nói không chừng là sét đánh nhà ngươi bỗng nhiên cháy, cả nhà ngươi bị đốt chết đó.
Yến Vĩ Y lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao? Ngươi dám nguyền rủa nhà ta, muốn chết, muốn chết à!
Tiếp đó, gã lại một lần nữa nhặt lên cái bàn ủi nung đó, rục rịch di chuyển.
- Thẩm Lãng, gương mặt trắng trẻo này của ngươi nếu như bị cháy, chắc chắn đặc biệt đẹp đi, ha ha ha!
Mà ngay tại lúc này, một võ sĩ Hắc Thủy Đài vọt vào, ở bên tai Yến Vĩ Y nói một câu nói.
- Đại nhân, nhà ngài bị sét đánh cháy, thế lửa quá mạnh, không ai trốn ra được, một nhà mười lăm người, toàn bộ bị đốt chết.
Nghe những lời này.
Yến Vĩ Y cũng giống như bị sét đánh vậy.
Hoàn toàn không thể tin được lỗ tai của mình.
Lại là thực sự sao?
Cha mẹ, anh trai, chị dâu, em trai, em dâu v.v… cũng chết rồi sao?
Chị dâu em dâu của gã cũng chết rồi sao?
Ngay sau đó, hai tròng mắt Yến Vĩ Y đỏ rực, hướng Thẩm Lãng gào thét nói:
- Ngươi phải chết, ngươi phải chết, ta là người của Hắc Thủy Đài, ngươi dám giết cả nhà của ta? Ngươi muốn chết hả?
Thẩm Lãng thản nhiên đáp:
- Ta đã nói rồi, là sét đánh bốc cháy, là trời phạt, chuyện không liên quan đến ta.
Yến Vĩ Y lạnh lùng nói:
- Nhất định là có người phóng hỏa, có bắt được người hay không? Có bắt được người hay không?
Cái võ sĩ Hắc Thủy Đàiđạo:
- Đại Lý tự, huyện Bình An, người ngựa bên trong phủ Đô đốc đều đi qua, không có phát hiện bất kỳ ai, cũng không có phát hiện bất kỳ dấu vết phóng hỏa.
Yến Vĩ Y gần như muốn điên rồi, gào thét lên:
- Coi như là buổi tối, coi như là đang ngủ, cũng không đến mức không có một người trốn ra được, làm sao có thể toàn bộ đốt chết?
Cái tên võ sĩ Hắc Thủy Đài cúi đầu không nói.
Chuyện quả thực đặc biệt quỷ dị.
Hiện trường không có phát hiện bất kỳ vật nào để nhóm lửa, củi, dầu cũng không.
Bốc cháy đến vô cùng đột nhiên, gần như trong nháy mắt tự cháy.
Hơn nữa nổi lên chính là lửa xanh lá, ma trơi.
Đám láng giềng xung quanh, phường chính đi cứu hỏa, phát hiện có chút ngọn lửa ngay cả nước đều tưới không tắt.
Hơn nữa, trong nhà mười lăm miệng ăn, toàn bộ bị đốt chết, một người cũng không có chạy ra khỏi.
Hết sức quỷ dị.
Cho nên rất nhiều người hàng xóm đều nói nhà họ Yến làm nhiều việc ác, ác quỷ đến đây báo thù.
Yến Vĩ Y nổi giận, nhặt lên một cây roi, chợt hướng Thẩm Lãng quất tới.
- Bốp...
Quất vào trên người Thẩm Lãng.
Trong nháy mắt, xuất hiện một vết máu.
Thân thể Thẩm Lãng chợt một trận run rẩy, đau đến mắt đều xanh lá, hít một hơi khí lạnh.
Hắn còn chưa từng bị đánh thật sự bao giờ.
Lúc này đây, đau đớn trước nay chưa từng có.
Thế nhưng Thẩm Lãng bình thường chỉ cần đau chút xíu đã hô to gọi nhỏ, lúc này lại không có lên tiếng, cũng chỉ là nhìn chằm chằm cái tên Yến Vĩ Y này.
- Ngươi nhìn cái gì? Ngươi nhìn cái gì? - Yến Vĩ Y lạnh lùng nói:
- Ta đốt mù mắt của ngươi, ngươi dám giết cả nhà của ta? Ngươi còn dám trừng ta, ta đâm mù mắt của ngươi.
Lúc này, võ sĩ Hắc Thủy Đài kế bên cất giọng run run:
- Đại nhân, đã phái người bảo vệ cho một nhà khác của ngài, nhưng mà phu nhân và hai công tử buổi chiều ra đi du ngoạn, đến nay không về.
Nghe những lời này, khuôn mặt Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y run lên bần bật.
- Cái gì ta cũng không làm nha, ta chẳng biết thứ gì đâu. - Thẩm Lãng nói:
- Nhưng mà kinh đô cũng không yên ổn, lệnh công tử chắc hẳn là bị cướp đi đi, nói không chừng lập tức sẽ đến đòi tiền chuộc.
Giọng của Thẩm Lãng đặc biệt bình tĩnh.
Thế nhưng hắn quyết định, cả nhà Yến Vĩ Y này hắn muốn giết sạch.
Dù cho hai đứa con trai kia cũng chỉ mười mấy tuổi, cũng phải đưa đến đảo Kim Sơn đào mỏ, trực tiếp cưỡng bức lao động đến chết.
Sau một lát.
Một tên võ sĩ từ nhà Yến Vĩ Y vọt vào thật nhanh, đưa tới một cái hộp.
Gã vừa mở ra nhìn, là một bàn tay, tay của đàn bà.
Còn có một tờ giấy:
- Yến Vĩ Y đại nhân, phu nhân của ngài đổ thuốc độc giết năm ông chủ thương hộ, bởi vì cùng kinh doanh một mặt hàng như nhà ngài.
Hai đứa con trai của ngài mới mười một tuổi, mà đã bắt đầu gây tai họa con gái hàng xóm, Khổ Đầu Hoan ta đây thay trời hành đạo, liền tạm thời thu mấy ngụm của nhà ngài thôi.
Xin ngài chuẩn bị một trăm triệu lượng vàng, chuẩn bị chuộc người.
Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y Thiên hộ gặp việc này, toàn thân run rẩy.
Đây là gạt quỷ sao?
Đạo tặc Khổ Đầu Hoan chỉ ở hành động hành tỉnh Thiên Nam, lúc nào tới kinh đô.
Hơn nữa để chuẩn bị một trăm triệu lượng vàng làm tiền chuộc? Ngươi dù cho bắt Thái tử trói đi, quốc quân cũng móc không ra một trăm triệu lượng vàng, đừng nói một trăm triệu, coi như là mười triệu lượng vàng cũng đưa không ra, thậm chí ít hơn cũng chả bỏ ra nổi.
Yến Vĩ Y chợt rút đao để ngang trên cổ Thẩm Lãng, lạnh lùng hỏi:
- Con trai của ta ở nơi nào? Ở nơi nào?
Thẩm Lãng nói:
- Cẩn thận dao nhỏ, thiên lý tuần hoàn, báo ứng xác đáng. Đao của ngươi mặc kệ cắt chỗ nào trên người của ta, nói không chừng ở trên người con trai ngươi cắt còn sâu hơn đó.
Yến Vĩ Y cất giọng lạnh lùng:
- Họa thua bởi người nhà!
Thẩm Lãng nói:
- Người nhà ngươi làm nhiều việc ác, dựa theo luật pháp Việt quốc đã sớm chết rồi, Khổ Đầu Hoan cũng rõ ràng thay trời hành đạo, ta đã nghe về người này, thủ đoạn độc ác, lại chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội, hắn giết người, cũng là kẻ đáng chết.
- Đ*t con mẹ mày Khổ Đầu Hoan. - Yến Vĩ Y rống giận.
Gã thực sự hận không thể lột da rút gân Thẩm Lãng, vận dụng mấy chục loại cực hình.
Thế nhưng, gã thực sự không dám.
Hai đứa con trai của gã đều ở trên tay đối phương mất rồi.
Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Là Tô Nan muốn giết chết ta, cùng Hắc Thủy Đài các ngươi vốn không quan hệ, cùng gia tộc họ Tiết cũng không liên quan, Diêm Đại Đốc chủ cũng không có để ta vào tòa thành Hắc Thủy Đài, chính là không muốn bị người khác mượn đao giết người. Ngươi chỉ là muốn giúp Tiết Lê hả giận, ngươi chỉ là muốn lấy lòng nàng mà thôi, cần gì phải xen vào, trả giá quá lớn.
Sự thực quả thực như thế.
Tiết Lê lần trước gặp phải tra tấn đau đớn nhất, nát vụn đáy quần nửa tháng, quả thực sống không bằng chết.
Tuy rằng không có bất kỳ chứng cớ nào là Thẩm Lãng gây nên, thế nhưng trực tiếp suy luận ra, bất kể có phải là Thẩm Lãng làm hay không, gã cũng xử lý.
- Yến Vĩ Y, đây là chiến tranh giữa ta cùng Tô Nan, ngươi căn bản không có cần thiết khuấy vào đây, gia tộc họ Tiết cũng không có cần thiết.
Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y nhắm mắt lại, dần dần để cho mình an tĩnh lại.
Ước chừng một lúc lâu, gã mở mắt ra nói:
- Thẩm Lãng, ta chẳng qua là một tiểu nhân vật, ngươi nhằm vào ta vô dụng. Có bản lĩnh ngươi tìm Tô Nan đi hả? Ngươi giết cả nhà của ta vô dụng, ngươi động nổi một cọng lông tơ của Tô Nan sao?
- Ta có thể không tra tấn nhà ngươi, cũng có thể được.
- Thế nhưng ngươi cũng không sốnng được ra ngoài đâu, ngươi nhất định phải chết.
- Bây giờ kẻ muốn người giết ngươi không phải ta, là bệ hạ.
- Bởi vì ngươi phạm vào tội khi quân rồi!
- Người của Đại Lý tự đâu? Người Ngự Sử Đài đâu? Hãy vào đây hội thẩm đi!
Người của Hắc Thủy Đài siêu cấp bá đạo, phải chờ tới khi gã mở miệng, người Đại Lý tự cùng Ngự Sử Đài mới có thể vào.
Một lát sau Đại Lý tự Thiếu Khanh Vương Kinh Luân, Ngự Sử Đài Hữu Đại Phu Trương Xung đi đến.
Đây là tam ti hội thẩm.
Quy cách đặc biệt cao!
Chỉ có án tử thông thiên, mới phải xuất hiện tam ti hội thẩm.
Quốc quân có ý chỉ, Đại Lý tự chủ thẩm, Hắc Thủy Đài giúp kiểm tra, Ngự Sử Đài giám sát.
...
Thẩm Lãng bị áp đi vào nha môn Đại Lý tự.
Quan viên của ba ti, đang ở trên cao đường.
Tam ti hội thẩm, chính thức bắt đầu!
Hàng trăm tên võ sĩ đứng sừng sững ở hai bên đại sảnh, oai vệ lạnh lùng.
Trong tay bọn họ cầm cũng không phải thủy hỏa côn (*), mà chính là chiến đao.
(*) Loại vũ khí lạnh, vốn được dùng trong nha môn. Phía trên dài hơn có màu đỏ (hỏa), phía dưới là màu đen (thủy), một số lời đồn nói phần thủy được bọc sắt.
- Dưới công đường chính là Thẩm Lãng à?
Thẩm Lãng nói:
- Bái kiến ba vị đại nhân.
Đại Lý tự Thiếu Khanh lạnh lùng nói:
- Thẩm Lãng, ngươi đã không còn quan còn chức, còn không quỳ xuống?
Trương Xung ở bên cạnh nói:
- Vương đại nhân, Thẩm Lãng là bị tước đoạt chức Chủ Bộ Hồng Lư Tự, thế nhưng cái công danh bệ hạ tặng cho hắn còn chưa có cướp đoạt.
Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:
- Phạm vào án tử lớn như vậy, phạm vào tội khi quân, cũng al2 cơ sơ để cướp công danh rồi.
Trương Xung nói:
- Lúc này Thẩm Lãng chẳng qua là nghi phạm, quốc quân không có ý chỉ xuống, cái công danh cử nhân của hắn được ban vẫn còn, cũng không nhất định quỳ xuống.
Nghe những lời này, Đại Lý tự Thiếu Khanh lạnh lùng trừng Trương Xung một cái.
Trương Xung, ngươi mới vừa thoát ly tai họa giam cầm liền nhảy dựng lên sao?
Ai cũng biết Thẩm Lãng phạm vào án tử khủng khiếp, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngươi còn dám xen vào vào đây? Muốn chết sao?
Trương Xung cùng Đại Lý tự đã là tử địch.
Nửa năm này, hắn ở bên trong ngục giam Đại Lý tự có thể nói là nhận hết đủ loại tra tấn lạnh lẽo, thậm chí gần như chết ở trong tù.
- Được thôi, không quỳ cũng không quỳ. - Đại Lý tự Thiếu Khanh lạnh nhạt nói:
- Thẩm Lãng, ngươi nên biết ngươi phạm vào tội gì, tội khi quân, tội phỉ báng nguyền rủa Thái tử, mặc kệ cái nào cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, khai nhận đi, không nên để cho gia tộc của ngươi bị liên lụy.
Nhưng mà vào lúc này.
Có mấy tên võ sĩ Hắc Thủy Đài xông vào nói:
- Ba vị đại nhân, biệt viện họ Kim có ba tên võ sĩ nhanh chóng rời khỏi kinh đô, đi về hướng hành tỉnh Thiên Nam và bị chúng ta bắt được, chúng ta hoài nghi bọn họ đây là muốn trở về phủ Hầu tước Huyền Vũ báo tin.
Một lát sau, ba tên võ sĩ gia tộc họ Kim bị dẫn vào.
Mỗi trên người một người đều có vết thương rất sau, máu tươi nhễ nhại, hiển nhiên là trải qua một phen ác chiến mới bị bắt.
Cầm đầu chính là Kim An, gã định về phủ Hầu tước Huyền Vũ truyền lời.
Kim Mộc Thông để cho gã báo tất cả mọi chuyện cho Huyền Vũ Hầu, đồng thời nói nếu có người dám giết Thẩm Lãng thì phụ thân hãy tạo phản đi.
Đúng là lời lẽ của con nít.
Trước khi Thẩm Lãng bị bắt, cũng đã có người đi về gia tộc họ Kim báo tin.
Thẩm Lãng không khỏi thở dài một tiếng.
Hắn đã nói cho Kim Mộc Thông, không nên làm bất kỳ chuyện gì, cứ ở trong phòng viết sách đi.
Nhưng tên mập vẫn không thể nhịn nỗi.
Gã vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng... cũng là một đứa trẻ tốt.
- Ngươi tên là gì? - Đại Lý tự Thiếu Khanh nói bằng giọng lạnh lẽo.
- Kim An.
- Thân phận gì?
- Võ sĩ gia tộc họ Kim.
Đại Lý tự Thiếu Khanh lạnh nhạt nói:
- Ngươi vội vã như vậy chạy về thành Huyền Vũ muốn làm gì hả? Là có người để cho ngươi trở lại báo tin, có phải hay không muốn giựt giây Huyền Vũ Hầu mưu phản hả?
Kim An nói:
- Không phải, chúng ta chẳng qua là thay quân bình thường, đồng thời mang thư nhà của thế tử cho Hầu gia, không tin có thể kiểm tra.
Tiếp đó, một tên võ sĩ lấy thư nhà từ trong ngực gã.
Quả nhiên chẳng qua là thư nhà của Kim Mộc Thông viết cho Kim Trác, nội dung cầu khẩn cha sớm đón gã về.
- Nô tài lớn mật, ngươi sớm không đi trở về, chậm không về, hết lần này tới lần khác lúc Thẩm Lãng bị bắt thì về, nói mau, bên trong có âm mưu gì? - Đại Lý tự Thiếu Khanh nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Có người sai khiến ngươi đi làm cái gì? Có người để cho ngươi cùng Huyền Vũ Hầu nói những lời gì?
Xem ra đối phương không chỉ có muốn giết chết Thẩm Lãng, còn muốn muốn lôi cả Kim Mộc Thông, gia tộc họ Kim cùng nhau kéo xuống nước.
Quốc quân cực kỳ đa nghi, bọn họ thực sự muốn đẩy tội mưu phản cho họ Kim.
Kim An nói:
- Tiểu nhân chỉ là trở lại thay quân, đồng thời đưa thư nhà của thế tử, còn lại tất cả không biết.
Đại Lý tự Thiếu Khanh mắt trở nên lạnh lẽo, chậm rãi nói:
- Xem ra không dùng đại hình, cái thứ điêu nô nhà người chắc sẽ không mở miệng.
- Bay đâu, dùng đại hình!
Vài tên nha dịch Đại Lý tự tiến lên, chợt đè xuống ba người Kim An, sẽ phải vận dụng cực hình.
Ba võ sĩ Kim An cười nhạt một phen, ngậm miệng không nói.
Võ sĩ gia tộc họ Kim của ta lẽ nào sợ hình phạt? Nghĩ muốn chúng ta cung khai, nằm mơ!
Thẩm Lãng nói:
- Vương đại nhân, không cần gây khó dễ, ta đã nói rồi, bảo người bên cạnh bệ hạ thẩm vấn, ta mới có thể mở miệng. Bằng không ta sẽ không nói nửa chữ.
Đại Lý tự Thiếu Khanh cảm giác mình bị nhục nhã.
- Thẩm Lãng, ngươi là nói ta không có tư cách kiểm tra ngươi đúng không? Ngươi nghĩ rằng ta không dám tra tấn đối với ngươi đúng không?
Lúc này Trương Xung ở bên cạnh nói:
- Thẩm Lãng có công danh cử nhân, trước khi cướp đi, không được tra tấn.
Đại Lý tự Thiếu Khanh cười lạnh nói:
- Được, được! Vậy ta lập tức tấu lên bệ hạ, để ngài hạ chỉ cướp đoạt tất cả công danh Thẩm Lãng.
Trương Xung nói:
- Ta cũng sẽ tấu lên, báo nguyên lời của Thẩm Lãng báo cho bệ hạ biết.
Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:
- Vậy cùng tiến lên tấu đi.
Bên cạnh Yến Vĩ Y cắn răng nghiến lợi nói:
- Ta cũng cùng lên tấu, chân trước của ta mới vừa bắt Thẩm Lãng, chân sau người nhà của ta chết hết. Ta cũng muốn nhìn, dưới chân quốc quân, lại có người dám công khai giết người như thế? Giết người của Hắc Thủy Đài, giết người của bệ hạ?
Tiếp đó, ba người đồng thời viết tấu chương.
Đồng thời dùng khoái mã lên bắc, bẩm báo quốc quân.
Ba phần tấu chương sau khi đưa ra ngoài.
Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:
- Trương Xung đại nhân, quốc quân không có cướp đoạt công danh Thẩm Lãng, chúng ta không thể đối với hắn tra tấn. Vậy gia nô của hắn, cũng có thể tra tấn đi, dùng… đại… hình!
Cái chữ “đại” trong miệng ông ta kéo dài cả nốt nhạc.
Đây là ám chỉ nha dịch Đại Lý tự, có thể đánh chết.
Đây là muốn ngay trước mặt Thẩm Lãng, đánh chết hai trong ba võ sĩ gia tộc họ Kim.
Gõ núi chấn hổ, giết gà dọa khỉ.
Thẩm Lãng ngươi đừng vội, sau khi quốc quân tước đoạt công danh của ngươi xong, cực hình này sẽ đến lượt ngươi.
Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y ánh mắt băng hàn.
Thẩm Lãng, ta không thể tra tấn ngươi, ngươi cho là Đại Lý tự Thiếu Khanh liền sẽ bỏ qua ngươi sao?
Vị Vương Kinh Luân này chính là một nhân viên quan trọng trong đám bè lũ họ Tô.
Tô Nan muốn giết chết ngươi, hắn có thể không tích cực sao?
Ngươi có thể giết cả nhà ta, lẽ nào ngươi có thể giết cả nhà Vương Kinh Luân đây à?
Nhà ông ta cũng không ở kinh đô, mà người nhà của ông ta ở kinh đô sớm đã được phủ Hầu tước Trấn Viễn bảo vệ.
Ngươi cho là ông ta nhà nghèo như ta à, có thể dễ dàng bị ngươi giết sạch à?
Ngươi chờ xem!
Chờ bệ hạ tức giận.
Ngươi dám giết gia quyến Thiên hộ Hắc Thủy Đài, ngươi dám giết gia quyến tay sai của quốc quân.
Phải chết! Phải chết!
Bây giờ, ngươi liền mắt mở trừng trừng nhìn ba tên gia nô của ngươi bị đánh chết đi!
- Khoan đã tra tấn, ta có lời hỏi. - Trương Xung bỗng nhiên nói.
Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài truyền đến một trận nổ vang.
- Cướp ngục, cướp ngục!
Một trận tiếng vó ngựa kịch liệt, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Một tên nha dịch vọt vào thật nhanh.
- Đại nhân, có người muốn cướp ngục.
Đại Lý tự Thiếu Khanh Vương Kinh Luân, Trương Xung, còn có Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y đều kinh ngạc sững sờ.
Ba người cùng nhau nhìn về Thẩm Lãng.
Ngươi, ngươi điên rồi sao?
Lại phái người tới cướp ngục?
Lại bao vây tấn công Đại Lý tự?
Đây là mưu phản!
Năm đó Bá tước Đông Giang suất binh tiến đánh phủ Thành Chủ Đông Giang, đều bị coi là mưu phản, gần như diệt tộc.
Thẩm Lãng nhà ngươi lại phái người tiến đánh Đại Lý tự?
Phủ Thành Chủ Đông Giang mấy phẩm?
Từ lục phẩm mà thôi.
Nha môn Đại Lý tự mấy vậy?
Tam phẩm!
Hoàn toàn mưu phản.
Dù cho không có tội khi quân, Thẩm Lãng nhà ngươi cũng xong rồi, gia tộc họ Kim cũng xong rồi.
Đại Lý tự Thiếu Khanh không giận ngược lại còn thích.
Giận khiến cho người ta mất trí.
Đều nói Thẩm Lãng trí gần như yêu, rõ ràng buồn cười.
Ấy là lúc không dính đến an nguy của hắn, một khi quan hệ đến chính tánh mạng của hắn, lại mê muội chồng chất.
Bây giờ lại bao vây tấn công Đại Lý tự.
Tội danh mưu phản này coi như ván đã đóng thuyền.
- Bay đâu, đi phủ Trung Đô đốc kinh đô, đi Xu Mật Viện bẩm báo, để chư vị đại nhân phối hợp binh, tiêu diệt phản bội! - Đại Lý tự Thiếu Khanh hạ lệnh.
Yến Vĩ Y cũng không nhịn được hạ lệnh:
- Bay đâu, đi Hắc Thủy Đài, nói có người mưu phản, bao vây tấn công Đại Lý tự, suy nghĩ bắt cóc Thẩm Lãng, xin lão tổ tông xuất binh bình định.
- Vâng!
Tức khắc mấy đội sứ giả từ Đại Lý tự nha môn chạy vội ra.
Chia ra đi phủ Trung Đô đốc, Xu Mật Viện, Hắc Thủy Đài.
Không lâu sau, là có thể phối hợp tới hơn vạn binh mã, tiến hành cái gọi là bình định.
Nhưng mà, thanh âm kế tiếp để Đại Lý tự Thiếu Khanh có chút ngây người.
- Ta là Tam công chúa Ninh Diễm, Đại Lý tự có án aon, ta đặc biệt tới giải oan.
- Ai dám ngăn cản ta, giết chết bất luận tội.
Đại Lý tự Thiếu Khanh cùng Yến Vĩ Y tức khắc hết hồn.
Dĩ nhiên là cái tai họa này?
Nàng là Tam công chúa quốc quân, lẽ nào gán cho nàng án mưu phản? Đùa hay sao.
Lại không phải võ sĩ t gia tộc họ Kim ới cướp ngục à?
- Rầm!
- Rầm!
Bên ngoài, đám nữ tráng sĩ hung hãn dưới trướng Ninh Diễm đã bắt đầu mang gỗ tông vào cửa.
Da đầu của Trương Xung đều có chút tê dại, không khỏi hướng Thẩm Lãng nhìn lại một cái.
Thẩm công tử, ngươi rõ ràng đi tới chỗ nào trêu chọc tới chỗ nấy.
Cái thứ tai họa như Ninh Diễm cũng bị ngươi ngủ?
Ngươi bị bắt xong, nàng lại điên cuồng mà tới cướp ngục?
Chuyện này sẽ gây ra thị phi lớn hơn nữa, chỉ có thể làm cho quốc quân thêm tức giận.
Then chốt Thẩm Lãng cũng không biết.
Cọp cái Ninh Diễm lại điên đến mức đánh Đại Lý tự?
Đại Lý tự Thiếu Khanh lớn tiếng quát:
- Đi ngăn cản họ, ngăn cản họ. Thế nhưng... Tuyệt đối không làm Tam công chúa bị thương.
Tức khắc, nha dịch cùng võ sĩ Đại Lý tự như thủy triều xông lên, chống đối Ninh Diễm.
...
Nghi trượng của quốc quân cách kinh đô đã rất gần, không đến trăm dặm mà thôi.
- Giá, giá, giá...
Lên bắc quan đạo (đường do nhà nước xây), hết đội kỵ sĩ này đến đội kỵ sĩ nhanh như chớp, từ cổng Bắc của kinh đô lao ra thật nhanh.
Trên người mỗi một kỵ sĩ đều vác một phần tấu sớ.
Có Ngự Sử Đài Hữu Đại Phu Trương Xung, có Hắc Thủy Đài, có Đại Lý tự, có phủ Trung Đô đốc Thiên Việt, có Xu Mật Viện.
Những thứ mật tấu này cái sau cao cấp hơn cái trước.
Chuyện được mật tấu bên trong, càng ngày càng dễ sợ hơn.
Thế nhưng những mật tấu này thiếu hai người.
Thái tử cùng Tô Nan.
Thái tử có một phần mật tấu, chẳng qua là tấu chương thỉnh tội, nói trong lúc giám quốc xảy ra nhiễu loạn như vậy, xin phụ vương giáng tội.
Mà Tô Nan trực tiếp cáo bệnh ở nhà, Xu Mật Viện cũng không có đi, tỏ ý mọi chuyện ở đây đều không có quan hệ gì với ta.
...
Toàn bộ quan binh nghi trượng của quốc quân, xem như là hoàn toàn không cần nghỉ ngơi.
Bởi vì mật tấu kinh đô liên tục tới.
Người không biết, còn tưởng rằng có người tiến đánh kinh đô vậy.
Quốc quân cũng đã hai ngày ba đêm không có ngủ.
Lúc này, giống như một con sư tử sắp lồng lên,
Trước mặt của ông ta, bày chi chít mười mấy phần mật tấu.
Hắc Thủy Đài, Đại Lý tự, Ngự Sử Đài, Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện, phủ Thái tử v,v…
Những tấu sớ này, trước tiên phải do đại thái giám Lê Chuẩn chỉnh lý, tiếp đó đưa từng quyển cho quốc quân.
Động tác Lê Chuẩn vô cùng nhanh nhẹn, đặt quyển mật tấu của Trương Xung xuống dưới cùng.
Quốc quân đọc hết quyển này đến quyển khác.
Càng ngày càng phẫn nộ, càng ngày càng nhìn thấy mà giật mình.
Thẩm Lãng gan lớn như trời người, gan lớn bằng trời.
Cũng dám giết cả nhà Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y, hơn nữa còn giả mạo tên Khổ Đầu Hoan, buồn cười!
Còn bắt chẹt một trăm triệu lượng vàng, ngươi đây xem người trong thiên hạ đều là người ngu à?
Hắc Thủy Đài là gì vậy?
Là tay sai của quả nhân.
Kinh đô là nơi thủ thiện, dưới chân quả nhân, ngươi muốn giết người thì giết sao?
Ngay sau đó là tấu chương của Đại Lý tự Thiếu Khanh.
Nói Thẩm Lãng bị bắt xong xuôi, võ sĩ biệt viện họ Kim bí mật chạy về thành Huyền Vũ.
Ngươi đây là muốn làm gì? Là muốn để Huyền Vũ Hầu Kim Trác mưu phản à?
Là muốn uy hiếp quả nhân à?
Tấu chương kế tiếp, càng làm cho ông ta nổi giận.
Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch, Tam công chúa Ninh Diễm lại tiến đánh Đại Lý tự?
Điên rồi sao?
Thẩm Lãng đây bị điên thật sao?
Lại giựt giây con gái của quả nhân? Lại giựt giây sứ giả đế quốc?
Đây là muốn cùng kéo cả vương tộc cùng đế quốc Đại Viêm xuống nước à?
Dụng ý khó dò, bụng dạ khó lường!
- Phản, phản...
- Tìm chết, tìm chết, tìm chết...
Thẩm Lãng, ngươi nghĩ rằng ta thật không dám giết ngươi à?
Ngươi ỷ vào gia tộc họ Kim, lại lớn lối như thế à?
Kim Trác?
Là con rể của ngươi khi quân trước, nguyền rủa Thái tử trước, đại nghịch bất đạo trước.
Sau khi quả nhân giết hắn, chẳng lẽ ngươi muốn làm phản hay sao?
Nhìn thấy quốc quân sát khí ngất trời.
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Bệ hạ, còn có một phần mật tấu cuối cùng, là Trương Xung.
- Không xem... - Quốc quân cả giận nói:
- Trương Xung muốn nói điều gì? Không xem...
Nói không xem, ông ta lại tiếp nhận xem thật kỹ.
Tiếp đó, cả người rét run.
Mật tấu của Trương Xung, gần như không quan hệ Thẩm Lãng.
Phần mật tấu này của ông ta rất dài.
Kể lại những dữ liệu mua bán ra vào hàng năm của gia tộc họ Tô.
Gia tộc họ Tô hàng năm phải trợ cấp Khương quốc bốn vạn lượng vàng trở lên.
Đất phong của ông ta mặc dù có hơn ba ngàn cây số vuông, nhưng địa thế rất cao, sản xuất không nhiều lắm.
Ưu thế duy nhất chính là tài nguyên khoáng sản phong phú.
Như vậy gia tộc họ Tô làm sao có nhiều tiền vậy cung cấp nuôi dưỡng tư quân cùng mấy nghìn mã tặc Tam Nhãn Tà?
Làm sao có nhiều tiền như vậy nuôi đám quan liêu của hành tỉnh Thiên Tây?
Buôn nô lệ!
Điều này nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng càng làm cho người ta bị sốc ở chỗ chính là độc quyền buôn lậu.
Đương nhiên, loại chuyện độc quyền buôn lậu vốn cũng chẳng gây sốc.
Kinh người ở chỗ gia tộc họ Tô hoàn toàn lũng đoạn buôn lậu với nước Sở.
Sau đại chiến Ngô Việt, nước Ngô ủ rũ không thể tả.
Nước Sở phía Tây, liền trở thành đại họa ngay bụng Việt quốc.
Việt quốc dùng hơn phân nửa quân đội, đều cùng với nước Sở giằng co.
Tuy rằng còn chưa khai chiến, nhưng xung đột vùng biên giới nhiều đếm không xuể.
Biên giới hai nước đã cùng phong tỏa, hoàn toàn đoạn tuyệt mua bán qua lại.
Ở trong lòng Ninh Nguyên Hiến từ đầu đến cuối có một câu nói, giữa Sở Việt tất có đại chiến.
Chỉ bất quá nước Việt có nước Nam Ẩu phản loạn, phía bắc nước Sở có tranh chấp lãnh thổ với hai nước Vệ, Lương.
Đôi bên mới không ra tay lẫn nhau thôi.
Nhưng toàn bộ phía nam cũng chỉ có thể có một chúa tể.
Sau khi đánh bại nước Ngô, bá chủ này có thể được sinh ra giữa hai nước Sở và nước Việt.
Mà bây giờ trong mật tấu của Trương Xung, những số liệu kia được viết tường tận vô cùng.
Mặc dù không có nói thẳng một câu Tô Nan cấu kết nước Sở.
Nhưng ý đằng sau lại đặc biệt rõ ràng, Tô Nan trước tiên lũng đoạn ngoại giao Khương quốc, tiếp đó qua Khương quốc cùng nước Sở tiến hành buôn lậu lớn, hàng năm kiếm lấy rộng lượng lượng vàng.
Mà bên trong còn có thêm tín hiệu nguy hiểm.
Gia tộc họ Tô cùng nước Sở lẽ nào chỉ là mua bán buôn lậu à? Lẽ nào sẽ không có thứ giao dịch khác sau?
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến chính là như vậy.
Bình thường cay nghiệt dịch nộ, hơn nữa nhất định phải phát tiết ra ngoài.
Chính là một khi quan hệ đến an nguy giang sơn xã tắc, ông ta lập tức sẽ tỉnh táo lại.
Ngọn núi lửa kia, giống như trong nháy mắt đình chỉ phun trào.
Cảm xúc cả người lập tức đóng băng.
Cho nên, vẫn là Trương Xung lợi hại!
Ông ta căn bản sẽ không từ chính diện trợ giúp Thẩm Lãng.
Muốn dập tắt quốc quân thịnh nộ phải làm sao? Dẫn phát cơn giận còn lớn hơn nữa.
Muốn dẹp loạn một đại sự, liền tuôn ra một chuyện khác còn khủng hơn.
Thời khắc mấu chốt, xuất ra một kích trí mạng.
- Tô Nan có mật tấu à?
- Không có, cáo bệnh ở nhà.
- Đạo tặc Tam Nhãn Tà, ngươi nghe qua chưa?
- Lão nô nghe qua.
- Quan trưởng của hành tỉnh Thiên Tây, có người tấu về Tam Nhãn Tà chưa?
- Không có.
Ninh Nguyên Hiến tiếp tục nhìn sớ.
Ở đoạn cuối cùng, Trương Xung tùy ý nói ra một câu.
Thẩm Lãng không muốn cung khai nửa câu, nói nhất định phải tâm phúc quốc quân ở bên cạnh, mới bằng lòng cung khai tất cả.
- Lê Chuẩn, ngươi đi một chuyến, tự mình thẩm vấn Thẩm Lãng, tội khi quân, vụ án nguyền rủa Thái tử, vụ án hại chết Hà Nguyên Nguyên, phải hoàn toàn điều tra rõ.
Đại thái giám Lê Chuẩn dập đầu nói:
- Vâng.
Tiếp đó, ông ta sẽ phải thối lui.
Nhưng mà quốc quân ngó Lê Chuẩn một cái, lại nói:
- Ninh Kỳ, con cũng đi, nhưng không cần nói, chỉ cần nhìn.
Ninh Kỳ, Tam vương tử, siêu cấp đầu sỏ cùng Thái tử địa vị ngang nhau.
- Nhi thần tuân chỉ! - Tam vương tử nói.
Quốc quân người này đa nghi, phái một mình Lê Chuẩn đi vẫn chưa yên tâm, còn muốn phái Tam vương tử giám sát.
- Nếu Thẩm Lãng không nhận tội, trực tiếp cướp đoạt công danh, hắn tinh trí yếu đuối chịu không nổi hình phạt, cái gì đều có thể nói.
- Nếu Thẩm Lãng thực sự khi quân, thực sự nguyền rủa Thái tử, vậy Kim Trác sẽ phải đừng trách quả nhân vô tình! Quả nhân coi trọng hắn như thế mà hắn lại đối với ta như vậy?
...
Bên trong hình phòng bí mật của Đại Lý tư.
Đại thái giám Lê Chuẩn, đại biểu quốc quân tự mình thẩm vấn Thẩm Lãng.
Mà Tam vương tử lẳng lặng ngồi ở bên cạnh chỗ tối, không nói lời nào.
- Thẩm Lãng, quốc quân hỏi ngươi, đêm mừng thọ của Thái hậu, Hà quý nhân hát bài 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》, là ngươi để cho người ta bán cho nàng à?
Đây là bản án then chốt.
Thẩm Lãng nói:
- Vâng!
Nghe những lời này, khuôn mặt đại thái giám Lê Chuẩn run lên bần bật.
Tiểu tử, ngươi rõ ràng muốn chết.
Lão thân dù cho muốn cứu ngươi, cũng cứu không được.
Đại thái giám Lê Chuẩn lại hỏi:
- Quần áo của Hà quý nhân đêm hôm đó, cũng là ngươi bán cho nàng à?
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Không phải, học trò chỉ biết làm thơ, không biết làm quần áo.
Đại thái giám Lê Chuẩn lại hỏi:
- Có người hối lộ họa sĩ cung đình, vẽ Hà Nguyên Nguyên thêm đẹp, khiến cho bệ hạ chú ý, là ngươi phái người hối lộ họa sĩ à?
- Không phải. - Thẩm Lãng đáp.
Lê Chuẩn nói:
- Thế nhưng họa sĩ cung đình kia đã cung khai, nói người hối lộ hắn chính là gia tộc họ Kim.
Thẩm Lãng kinh ngạc, tỏ ý khiếp sợ.
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Trong nhà Lý Văn Chính, còn có tấm khăn thêu dính máu của Hà Nguyên Nguyên, là ngươi vu oan sao?
Thẩm Lãng đáp:
- Không phải.
Lê Chuẩn lại hỏi:
- Con rối nguyền rủa Thái tử dưới giường của Lý Văn Chính, là ngươi phái người chôn dấu sao? Là ngươi vì giết Lý Văn Chính mà vu oan sao? Là ngươi nỗ lực dẫn phát tranh chấp đảng phái triều đình, để quốc quân vì hòa bình triều đình mà giết Lý Văn Chính thật nhanh hay sao?
Thẩm Lãng đáp:
- Không phải.
Lê Chuẩn lại nói:
- Mấy ngày trước, Hà Nguyên Nguyên đi quan dịch quận Lang đi tìm ngươi, có chuyện gì?
Thẩm Lãng nói:
- Nàng hỏi 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》 có phải hay không do ta viết?
Lê Chuẩn hỏi:
- Ngươi lúc đó trả lời làm sao?
Thẩm Lãng nói:
- Học trò nói không phải, bởi vì học trò không muốn gặp phiền toái, nhưng bài từ này đúng là do học trò viết, bán cho Hà Nguyên Nguyên.
Đại thái giám Lê Chuẩn nhắm mắt lại.
Cục diện trước mắt với Thẩm Lãng đã hết sức bất lợi.
Chỉ cần cung khai 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》 là hắn viết, hơn nữa bán riêng cho Hà Nguyên Nguyên.
Vậy cái tội danh này liền rửa không sạch.
Tiểu tử, lão hủ tận lực, muốn cứu đều cứu không được ngươi.
Lê Chuẩn nói:
- Thẩm Lãng, vấn đề của ta hỏi xong. Kế tiếp sẽ phải cướp đoạt tất cả công danh ngươi có, sẽ phải đối với ngươi tam ti hội thẩm, sẽ phải đối với ngươi tra tấn. Ngươi còn có cái gì không có nói cho ta biết, bây giờ cùng ta nói còn kịp, đến khi động đại hình, cái thân nhỏ nhoi kia của ngươi gánh không xuể đâu.
Thẩm Lãng nói:
- Công công, những gì học trò biết đã cung khai hết rồi, Hà quý nhân chết thực sự không có quan hệ gì với ta.
Lê Chuẩn kích động nói:
- Vậy thì quan hệ đến ai? Tội danh trên người ngươi căn bản là tắm không sạch nổi.
Ông ta rõ ràng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Mà lúc này bên cạnh Tam vương tử nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Nhắc nhở Lê Chuẩn, ngươi chẳng qua là thay thế bệ hạ hỏi, không nên có sắc thái tình cảm cá nhân.
Đại thái giám thở dài nói:
- Vậy được đi, Thẩm công tử tự giải quyết cho tốt, câu hỏi của ta kết thúc, tam ti hội thẩm đi.
Một lát sau, Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:
- Điện hạ, Lê công công, bệ hạ cướp đoạt công danh Thẩm Lãng rồi, có thể đối với hắn tra tấn thẩm vấn đi.
Lê Chuẩn bất đắc dĩ, đang muốn gật đầu.
Mà lúc này bên cạnh Trương Xung thản nhiên nói:
- Công công, thi thể Hà Nguyên Nguyên mới vừa được chuyển tới, có phát hiện mới, nàng không phải tự sát, mà là bị giết!
Trương Xung thản nhiên hướng Thẩm Lãng nhìn lại một cái.
Cái tín hiệu này rất rõ ràng.
Phản đòn trí mạng, bắt đầu rồi!
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ngày hôm nay up hơn một vạn sáu ngàn, rõ ràng kiệt sức. Lệ lạy hỗ trợ, ba trăm sáu mươi độ lạy!
- Thẩm Lãng, ngươi nghĩ rằng ta là con nít ba tuổi à? Nơi này là kinh đô, người của ngươi lẽ nào dám đường hoàng giết người? Tự tìm đường chết à?
Thẩm Lãng nói:
- Yến Thiên hộ, người của ta làm sao có thể sẽ giết người kia chứ? Gia tộc họ Kim của ta rất giữ quy củ, nhà ngươi làm đủ trò xấu, nói không chừng là sét đánh nhà ngươi bỗng nhiên cháy, cả nhà ngươi bị đốt chết đó.
Yến Vĩ Y lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao? Ngươi dám nguyền rủa nhà ta, muốn chết, muốn chết à!
Tiếp đó, gã lại một lần nữa nhặt lên cái bàn ủi nung đó, rục rịch di chuyển.
- Thẩm Lãng, gương mặt trắng trẻo này của ngươi nếu như bị cháy, chắc chắn đặc biệt đẹp đi, ha ha ha!
Mà ngay tại lúc này, một võ sĩ Hắc Thủy Đài vọt vào, ở bên tai Yến Vĩ Y nói một câu nói.
- Đại nhân, nhà ngài bị sét đánh cháy, thế lửa quá mạnh, không ai trốn ra được, một nhà mười lăm người, toàn bộ bị đốt chết.
Nghe những lời này.
Yến Vĩ Y cũng giống như bị sét đánh vậy.
Hoàn toàn không thể tin được lỗ tai của mình.
Lại là thực sự sao?
Cha mẹ, anh trai, chị dâu, em trai, em dâu v.v… cũng chết rồi sao?
Chị dâu em dâu của gã cũng chết rồi sao?
Ngay sau đó, hai tròng mắt Yến Vĩ Y đỏ rực, hướng Thẩm Lãng gào thét nói:
- Ngươi phải chết, ngươi phải chết, ta là người của Hắc Thủy Đài, ngươi dám giết cả nhà của ta? Ngươi muốn chết hả?
Thẩm Lãng thản nhiên đáp:
- Ta đã nói rồi, là sét đánh bốc cháy, là trời phạt, chuyện không liên quan đến ta.
Yến Vĩ Y lạnh lùng nói:
- Nhất định là có người phóng hỏa, có bắt được người hay không? Có bắt được người hay không?
Cái võ sĩ Hắc Thủy Đàiđạo:
- Đại Lý tự, huyện Bình An, người ngựa bên trong phủ Đô đốc đều đi qua, không có phát hiện bất kỳ ai, cũng không có phát hiện bất kỳ dấu vết phóng hỏa.
Yến Vĩ Y gần như muốn điên rồi, gào thét lên:
- Coi như là buổi tối, coi như là đang ngủ, cũng không đến mức không có một người trốn ra được, làm sao có thể toàn bộ đốt chết?
Cái tên võ sĩ Hắc Thủy Đài cúi đầu không nói.
Chuyện quả thực đặc biệt quỷ dị.
Hiện trường không có phát hiện bất kỳ vật nào để nhóm lửa, củi, dầu cũng không.
Bốc cháy đến vô cùng đột nhiên, gần như trong nháy mắt tự cháy.
Hơn nữa nổi lên chính là lửa xanh lá, ma trơi.
Đám láng giềng xung quanh, phường chính đi cứu hỏa, phát hiện có chút ngọn lửa ngay cả nước đều tưới không tắt.
Hơn nữa, trong nhà mười lăm miệng ăn, toàn bộ bị đốt chết, một người cũng không có chạy ra khỏi.
Hết sức quỷ dị.
Cho nên rất nhiều người hàng xóm đều nói nhà họ Yến làm nhiều việc ác, ác quỷ đến đây báo thù.
Yến Vĩ Y nổi giận, nhặt lên một cây roi, chợt hướng Thẩm Lãng quất tới.
- Bốp...
Quất vào trên người Thẩm Lãng.
Trong nháy mắt, xuất hiện một vết máu.
Thân thể Thẩm Lãng chợt một trận run rẩy, đau đến mắt đều xanh lá, hít một hơi khí lạnh.
Hắn còn chưa từng bị đánh thật sự bao giờ.
Lúc này đây, đau đớn trước nay chưa từng có.
Thế nhưng Thẩm Lãng bình thường chỉ cần đau chút xíu đã hô to gọi nhỏ, lúc này lại không có lên tiếng, cũng chỉ là nhìn chằm chằm cái tên Yến Vĩ Y này.
- Ngươi nhìn cái gì? Ngươi nhìn cái gì? - Yến Vĩ Y lạnh lùng nói:
- Ta đốt mù mắt của ngươi, ngươi dám giết cả nhà của ta? Ngươi còn dám trừng ta, ta đâm mù mắt của ngươi.
Lúc này, võ sĩ Hắc Thủy Đài kế bên cất giọng run run:
- Đại nhân, đã phái người bảo vệ cho một nhà khác của ngài, nhưng mà phu nhân và hai công tử buổi chiều ra đi du ngoạn, đến nay không về.
Nghe những lời này, khuôn mặt Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y run lên bần bật.
- Cái gì ta cũng không làm nha, ta chẳng biết thứ gì đâu. - Thẩm Lãng nói:
- Nhưng mà kinh đô cũng không yên ổn, lệnh công tử chắc hẳn là bị cướp đi đi, nói không chừng lập tức sẽ đến đòi tiền chuộc.
Giọng của Thẩm Lãng đặc biệt bình tĩnh.
Thế nhưng hắn quyết định, cả nhà Yến Vĩ Y này hắn muốn giết sạch.
Dù cho hai đứa con trai kia cũng chỉ mười mấy tuổi, cũng phải đưa đến đảo Kim Sơn đào mỏ, trực tiếp cưỡng bức lao động đến chết.
Sau một lát.
Một tên võ sĩ từ nhà Yến Vĩ Y vọt vào thật nhanh, đưa tới một cái hộp.
Gã vừa mở ra nhìn, là một bàn tay, tay của đàn bà.
Còn có một tờ giấy:
- Yến Vĩ Y đại nhân, phu nhân của ngài đổ thuốc độc giết năm ông chủ thương hộ, bởi vì cùng kinh doanh một mặt hàng như nhà ngài.
Hai đứa con trai của ngài mới mười một tuổi, mà đã bắt đầu gây tai họa con gái hàng xóm, Khổ Đầu Hoan ta đây thay trời hành đạo, liền tạm thời thu mấy ngụm của nhà ngài thôi.
Xin ngài chuẩn bị một trăm triệu lượng vàng, chuẩn bị chuộc người.
Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y Thiên hộ gặp việc này, toàn thân run rẩy.
Đây là gạt quỷ sao?
Đạo tặc Khổ Đầu Hoan chỉ ở hành động hành tỉnh Thiên Nam, lúc nào tới kinh đô.
Hơn nữa để chuẩn bị một trăm triệu lượng vàng làm tiền chuộc? Ngươi dù cho bắt Thái tử trói đi, quốc quân cũng móc không ra một trăm triệu lượng vàng, đừng nói một trăm triệu, coi như là mười triệu lượng vàng cũng đưa không ra, thậm chí ít hơn cũng chả bỏ ra nổi.
Yến Vĩ Y chợt rút đao để ngang trên cổ Thẩm Lãng, lạnh lùng hỏi:
- Con trai của ta ở nơi nào? Ở nơi nào?
Thẩm Lãng nói:
- Cẩn thận dao nhỏ, thiên lý tuần hoàn, báo ứng xác đáng. Đao của ngươi mặc kệ cắt chỗ nào trên người của ta, nói không chừng ở trên người con trai ngươi cắt còn sâu hơn đó.
Yến Vĩ Y cất giọng lạnh lùng:
- Họa thua bởi người nhà!
Thẩm Lãng nói:
- Người nhà ngươi làm nhiều việc ác, dựa theo luật pháp Việt quốc đã sớm chết rồi, Khổ Đầu Hoan cũng rõ ràng thay trời hành đạo, ta đã nghe về người này, thủ đoạn độc ác, lại chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội, hắn giết người, cũng là kẻ đáng chết.
- Đ*t con mẹ mày Khổ Đầu Hoan. - Yến Vĩ Y rống giận.
Gã thực sự hận không thể lột da rút gân Thẩm Lãng, vận dụng mấy chục loại cực hình.
Thế nhưng, gã thực sự không dám.
Hai đứa con trai của gã đều ở trên tay đối phương mất rồi.
Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Là Tô Nan muốn giết chết ta, cùng Hắc Thủy Đài các ngươi vốn không quan hệ, cùng gia tộc họ Tiết cũng không liên quan, Diêm Đại Đốc chủ cũng không có để ta vào tòa thành Hắc Thủy Đài, chính là không muốn bị người khác mượn đao giết người. Ngươi chỉ là muốn giúp Tiết Lê hả giận, ngươi chỉ là muốn lấy lòng nàng mà thôi, cần gì phải xen vào, trả giá quá lớn.
Sự thực quả thực như thế.
Tiết Lê lần trước gặp phải tra tấn đau đớn nhất, nát vụn đáy quần nửa tháng, quả thực sống không bằng chết.
Tuy rằng không có bất kỳ chứng cớ nào là Thẩm Lãng gây nên, thế nhưng trực tiếp suy luận ra, bất kể có phải là Thẩm Lãng làm hay không, gã cũng xử lý.
- Yến Vĩ Y, đây là chiến tranh giữa ta cùng Tô Nan, ngươi căn bản không có cần thiết khuấy vào đây, gia tộc họ Tiết cũng không có cần thiết.
Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y nhắm mắt lại, dần dần để cho mình an tĩnh lại.
Ước chừng một lúc lâu, gã mở mắt ra nói:
- Thẩm Lãng, ta chẳng qua là một tiểu nhân vật, ngươi nhằm vào ta vô dụng. Có bản lĩnh ngươi tìm Tô Nan đi hả? Ngươi giết cả nhà của ta vô dụng, ngươi động nổi một cọng lông tơ của Tô Nan sao?
- Ta có thể không tra tấn nhà ngươi, cũng có thể được.
- Thế nhưng ngươi cũng không sốnng được ra ngoài đâu, ngươi nhất định phải chết.
- Bây giờ kẻ muốn người giết ngươi không phải ta, là bệ hạ.
- Bởi vì ngươi phạm vào tội khi quân rồi!
- Người của Đại Lý tự đâu? Người Ngự Sử Đài đâu? Hãy vào đây hội thẩm đi!
Người của Hắc Thủy Đài siêu cấp bá đạo, phải chờ tới khi gã mở miệng, người Đại Lý tự cùng Ngự Sử Đài mới có thể vào.
Một lát sau Đại Lý tự Thiếu Khanh Vương Kinh Luân, Ngự Sử Đài Hữu Đại Phu Trương Xung đi đến.
Đây là tam ti hội thẩm.
Quy cách đặc biệt cao!
Chỉ có án tử thông thiên, mới phải xuất hiện tam ti hội thẩm.
Quốc quân có ý chỉ, Đại Lý tự chủ thẩm, Hắc Thủy Đài giúp kiểm tra, Ngự Sử Đài giám sát.
...
Thẩm Lãng bị áp đi vào nha môn Đại Lý tự.
Quan viên của ba ti, đang ở trên cao đường.
Tam ti hội thẩm, chính thức bắt đầu!
Hàng trăm tên võ sĩ đứng sừng sững ở hai bên đại sảnh, oai vệ lạnh lùng.
Trong tay bọn họ cầm cũng không phải thủy hỏa côn (*), mà chính là chiến đao.
(*) Loại vũ khí lạnh, vốn được dùng trong nha môn. Phía trên dài hơn có màu đỏ (hỏa), phía dưới là màu đen (thủy), một số lời đồn nói phần thủy được bọc sắt.
- Dưới công đường chính là Thẩm Lãng à?
Thẩm Lãng nói:
- Bái kiến ba vị đại nhân.
Đại Lý tự Thiếu Khanh lạnh lùng nói:
- Thẩm Lãng, ngươi đã không còn quan còn chức, còn không quỳ xuống?
Trương Xung ở bên cạnh nói:
- Vương đại nhân, Thẩm Lãng là bị tước đoạt chức Chủ Bộ Hồng Lư Tự, thế nhưng cái công danh bệ hạ tặng cho hắn còn chưa có cướp đoạt.
Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:
- Phạm vào án tử lớn như vậy, phạm vào tội khi quân, cũng al2 cơ sơ để cướp công danh rồi.
Trương Xung nói:
- Lúc này Thẩm Lãng chẳng qua là nghi phạm, quốc quân không có ý chỉ xuống, cái công danh cử nhân của hắn được ban vẫn còn, cũng không nhất định quỳ xuống.
Nghe những lời này, Đại Lý tự Thiếu Khanh lạnh lùng trừng Trương Xung một cái.
Trương Xung, ngươi mới vừa thoát ly tai họa giam cầm liền nhảy dựng lên sao?
Ai cũng biết Thẩm Lãng phạm vào án tử khủng khiếp, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngươi còn dám xen vào vào đây? Muốn chết sao?
Trương Xung cùng Đại Lý tự đã là tử địch.
Nửa năm này, hắn ở bên trong ngục giam Đại Lý tự có thể nói là nhận hết đủ loại tra tấn lạnh lẽo, thậm chí gần như chết ở trong tù.
- Được thôi, không quỳ cũng không quỳ. - Đại Lý tự Thiếu Khanh lạnh nhạt nói:
- Thẩm Lãng, ngươi nên biết ngươi phạm vào tội gì, tội khi quân, tội phỉ báng nguyền rủa Thái tử, mặc kệ cái nào cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, khai nhận đi, không nên để cho gia tộc của ngươi bị liên lụy.
Nhưng mà vào lúc này.
Có mấy tên võ sĩ Hắc Thủy Đài xông vào nói:
- Ba vị đại nhân, biệt viện họ Kim có ba tên võ sĩ nhanh chóng rời khỏi kinh đô, đi về hướng hành tỉnh Thiên Nam và bị chúng ta bắt được, chúng ta hoài nghi bọn họ đây là muốn trở về phủ Hầu tước Huyền Vũ báo tin.
Một lát sau, ba tên võ sĩ gia tộc họ Kim bị dẫn vào.
Mỗi trên người một người đều có vết thương rất sau, máu tươi nhễ nhại, hiển nhiên là trải qua một phen ác chiến mới bị bắt.
Cầm đầu chính là Kim An, gã định về phủ Hầu tước Huyền Vũ truyền lời.
Kim Mộc Thông để cho gã báo tất cả mọi chuyện cho Huyền Vũ Hầu, đồng thời nói nếu có người dám giết Thẩm Lãng thì phụ thân hãy tạo phản đi.
Đúng là lời lẽ của con nít.
Trước khi Thẩm Lãng bị bắt, cũng đã có người đi về gia tộc họ Kim báo tin.
Thẩm Lãng không khỏi thở dài một tiếng.
Hắn đã nói cho Kim Mộc Thông, không nên làm bất kỳ chuyện gì, cứ ở trong phòng viết sách đi.
Nhưng tên mập vẫn không thể nhịn nỗi.
Gã vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng... cũng là một đứa trẻ tốt.
- Ngươi tên là gì? - Đại Lý tự Thiếu Khanh nói bằng giọng lạnh lẽo.
- Kim An.
- Thân phận gì?
- Võ sĩ gia tộc họ Kim.
Đại Lý tự Thiếu Khanh lạnh nhạt nói:
- Ngươi vội vã như vậy chạy về thành Huyền Vũ muốn làm gì hả? Là có người để cho ngươi trở lại báo tin, có phải hay không muốn giựt giây Huyền Vũ Hầu mưu phản hả?
Kim An nói:
- Không phải, chúng ta chẳng qua là thay quân bình thường, đồng thời mang thư nhà của thế tử cho Hầu gia, không tin có thể kiểm tra.
Tiếp đó, một tên võ sĩ lấy thư nhà từ trong ngực gã.
Quả nhiên chẳng qua là thư nhà của Kim Mộc Thông viết cho Kim Trác, nội dung cầu khẩn cha sớm đón gã về.
- Nô tài lớn mật, ngươi sớm không đi trở về, chậm không về, hết lần này tới lần khác lúc Thẩm Lãng bị bắt thì về, nói mau, bên trong có âm mưu gì? - Đại Lý tự Thiếu Khanh nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Có người sai khiến ngươi đi làm cái gì? Có người để cho ngươi cùng Huyền Vũ Hầu nói những lời gì?
Xem ra đối phương không chỉ có muốn giết chết Thẩm Lãng, còn muốn muốn lôi cả Kim Mộc Thông, gia tộc họ Kim cùng nhau kéo xuống nước.
Quốc quân cực kỳ đa nghi, bọn họ thực sự muốn đẩy tội mưu phản cho họ Kim.
Kim An nói:
- Tiểu nhân chỉ là trở lại thay quân, đồng thời đưa thư nhà của thế tử, còn lại tất cả không biết.
Đại Lý tự Thiếu Khanh mắt trở nên lạnh lẽo, chậm rãi nói:
- Xem ra không dùng đại hình, cái thứ điêu nô nhà người chắc sẽ không mở miệng.
- Bay đâu, dùng đại hình!
Vài tên nha dịch Đại Lý tự tiến lên, chợt đè xuống ba người Kim An, sẽ phải vận dụng cực hình.
Ba võ sĩ Kim An cười nhạt một phen, ngậm miệng không nói.
Võ sĩ gia tộc họ Kim của ta lẽ nào sợ hình phạt? Nghĩ muốn chúng ta cung khai, nằm mơ!
Thẩm Lãng nói:
- Vương đại nhân, không cần gây khó dễ, ta đã nói rồi, bảo người bên cạnh bệ hạ thẩm vấn, ta mới có thể mở miệng. Bằng không ta sẽ không nói nửa chữ.
Đại Lý tự Thiếu Khanh cảm giác mình bị nhục nhã.
- Thẩm Lãng, ngươi là nói ta không có tư cách kiểm tra ngươi đúng không? Ngươi nghĩ rằng ta không dám tra tấn đối với ngươi đúng không?
Lúc này Trương Xung ở bên cạnh nói:
- Thẩm Lãng có công danh cử nhân, trước khi cướp đi, không được tra tấn.
Đại Lý tự Thiếu Khanh cười lạnh nói:
- Được, được! Vậy ta lập tức tấu lên bệ hạ, để ngài hạ chỉ cướp đoạt tất cả công danh Thẩm Lãng.
Trương Xung nói:
- Ta cũng sẽ tấu lên, báo nguyên lời của Thẩm Lãng báo cho bệ hạ biết.
Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:
- Vậy cùng tiến lên tấu đi.
Bên cạnh Yến Vĩ Y cắn răng nghiến lợi nói:
- Ta cũng cùng lên tấu, chân trước của ta mới vừa bắt Thẩm Lãng, chân sau người nhà của ta chết hết. Ta cũng muốn nhìn, dưới chân quốc quân, lại có người dám công khai giết người như thế? Giết người của Hắc Thủy Đài, giết người của bệ hạ?
Tiếp đó, ba người đồng thời viết tấu chương.
Đồng thời dùng khoái mã lên bắc, bẩm báo quốc quân.
Ba phần tấu chương sau khi đưa ra ngoài.
Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:
- Trương Xung đại nhân, quốc quân không có cướp đoạt công danh Thẩm Lãng, chúng ta không thể đối với hắn tra tấn. Vậy gia nô của hắn, cũng có thể tra tấn đi, dùng… đại… hình!
Cái chữ “đại” trong miệng ông ta kéo dài cả nốt nhạc.
Đây là ám chỉ nha dịch Đại Lý tự, có thể đánh chết.
Đây là muốn ngay trước mặt Thẩm Lãng, đánh chết hai trong ba võ sĩ gia tộc họ Kim.
Gõ núi chấn hổ, giết gà dọa khỉ.
Thẩm Lãng ngươi đừng vội, sau khi quốc quân tước đoạt công danh của ngươi xong, cực hình này sẽ đến lượt ngươi.
Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y ánh mắt băng hàn.
Thẩm Lãng, ta không thể tra tấn ngươi, ngươi cho là Đại Lý tự Thiếu Khanh liền sẽ bỏ qua ngươi sao?
Vị Vương Kinh Luân này chính là một nhân viên quan trọng trong đám bè lũ họ Tô.
Tô Nan muốn giết chết ngươi, hắn có thể không tích cực sao?
Ngươi có thể giết cả nhà ta, lẽ nào ngươi có thể giết cả nhà Vương Kinh Luân đây à?
Nhà ông ta cũng không ở kinh đô, mà người nhà của ông ta ở kinh đô sớm đã được phủ Hầu tước Trấn Viễn bảo vệ.
Ngươi cho là ông ta nhà nghèo như ta à, có thể dễ dàng bị ngươi giết sạch à?
Ngươi chờ xem!
Chờ bệ hạ tức giận.
Ngươi dám giết gia quyến Thiên hộ Hắc Thủy Đài, ngươi dám giết gia quyến tay sai của quốc quân.
Phải chết! Phải chết!
Bây giờ, ngươi liền mắt mở trừng trừng nhìn ba tên gia nô của ngươi bị đánh chết đi!
- Khoan đã tra tấn, ta có lời hỏi. - Trương Xung bỗng nhiên nói.
Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài truyền đến một trận nổ vang.
- Cướp ngục, cướp ngục!
Một trận tiếng vó ngựa kịch liệt, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Một tên nha dịch vọt vào thật nhanh.
- Đại nhân, có người muốn cướp ngục.
Đại Lý tự Thiếu Khanh Vương Kinh Luân, Trương Xung, còn có Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y đều kinh ngạc sững sờ.
Ba người cùng nhau nhìn về Thẩm Lãng.
Ngươi, ngươi điên rồi sao?
Lại phái người tới cướp ngục?
Lại bao vây tấn công Đại Lý tự?
Đây là mưu phản!
Năm đó Bá tước Đông Giang suất binh tiến đánh phủ Thành Chủ Đông Giang, đều bị coi là mưu phản, gần như diệt tộc.
Thẩm Lãng nhà ngươi lại phái người tiến đánh Đại Lý tự?
Phủ Thành Chủ Đông Giang mấy phẩm?
Từ lục phẩm mà thôi.
Nha môn Đại Lý tự mấy vậy?
Tam phẩm!
Hoàn toàn mưu phản.
Dù cho không có tội khi quân, Thẩm Lãng nhà ngươi cũng xong rồi, gia tộc họ Kim cũng xong rồi.
Đại Lý tự Thiếu Khanh không giận ngược lại còn thích.
Giận khiến cho người ta mất trí.
Đều nói Thẩm Lãng trí gần như yêu, rõ ràng buồn cười.
Ấy là lúc không dính đến an nguy của hắn, một khi quan hệ đến chính tánh mạng của hắn, lại mê muội chồng chất.
Bây giờ lại bao vây tấn công Đại Lý tự.
Tội danh mưu phản này coi như ván đã đóng thuyền.
- Bay đâu, đi phủ Trung Đô đốc kinh đô, đi Xu Mật Viện bẩm báo, để chư vị đại nhân phối hợp binh, tiêu diệt phản bội! - Đại Lý tự Thiếu Khanh hạ lệnh.
Yến Vĩ Y cũng không nhịn được hạ lệnh:
- Bay đâu, đi Hắc Thủy Đài, nói có người mưu phản, bao vây tấn công Đại Lý tự, suy nghĩ bắt cóc Thẩm Lãng, xin lão tổ tông xuất binh bình định.
- Vâng!
Tức khắc mấy đội sứ giả từ Đại Lý tự nha môn chạy vội ra.
Chia ra đi phủ Trung Đô đốc, Xu Mật Viện, Hắc Thủy Đài.
Không lâu sau, là có thể phối hợp tới hơn vạn binh mã, tiến hành cái gọi là bình định.
Nhưng mà, thanh âm kế tiếp để Đại Lý tự Thiếu Khanh có chút ngây người.
- Ta là Tam công chúa Ninh Diễm, Đại Lý tự có án aon, ta đặc biệt tới giải oan.
- Ai dám ngăn cản ta, giết chết bất luận tội.
Đại Lý tự Thiếu Khanh cùng Yến Vĩ Y tức khắc hết hồn.
Dĩ nhiên là cái tai họa này?
Nàng là Tam công chúa quốc quân, lẽ nào gán cho nàng án mưu phản? Đùa hay sao.
Lại không phải võ sĩ t gia tộc họ Kim ới cướp ngục à?
- Rầm!
- Rầm!
Bên ngoài, đám nữ tráng sĩ hung hãn dưới trướng Ninh Diễm đã bắt đầu mang gỗ tông vào cửa.
Da đầu của Trương Xung đều có chút tê dại, không khỏi hướng Thẩm Lãng nhìn lại một cái.
Thẩm công tử, ngươi rõ ràng đi tới chỗ nào trêu chọc tới chỗ nấy.
Cái thứ tai họa như Ninh Diễm cũng bị ngươi ngủ?
Ngươi bị bắt xong, nàng lại điên cuồng mà tới cướp ngục?
Chuyện này sẽ gây ra thị phi lớn hơn nữa, chỉ có thể làm cho quốc quân thêm tức giận.
Then chốt Thẩm Lãng cũng không biết.
Cọp cái Ninh Diễm lại điên đến mức đánh Đại Lý tự?
Đại Lý tự Thiếu Khanh lớn tiếng quát:
- Đi ngăn cản họ, ngăn cản họ. Thế nhưng... Tuyệt đối không làm Tam công chúa bị thương.
Tức khắc, nha dịch cùng võ sĩ Đại Lý tự như thủy triều xông lên, chống đối Ninh Diễm.
...
Nghi trượng của quốc quân cách kinh đô đã rất gần, không đến trăm dặm mà thôi.
- Giá, giá, giá...
Lên bắc quan đạo (đường do nhà nước xây), hết đội kỵ sĩ này đến đội kỵ sĩ nhanh như chớp, từ cổng Bắc của kinh đô lao ra thật nhanh.
Trên người mỗi một kỵ sĩ đều vác một phần tấu sớ.
Có Ngự Sử Đài Hữu Đại Phu Trương Xung, có Hắc Thủy Đài, có Đại Lý tự, có phủ Trung Đô đốc Thiên Việt, có Xu Mật Viện.
Những thứ mật tấu này cái sau cao cấp hơn cái trước.
Chuyện được mật tấu bên trong, càng ngày càng dễ sợ hơn.
Thế nhưng những mật tấu này thiếu hai người.
Thái tử cùng Tô Nan.
Thái tử có một phần mật tấu, chẳng qua là tấu chương thỉnh tội, nói trong lúc giám quốc xảy ra nhiễu loạn như vậy, xin phụ vương giáng tội.
Mà Tô Nan trực tiếp cáo bệnh ở nhà, Xu Mật Viện cũng không có đi, tỏ ý mọi chuyện ở đây đều không có quan hệ gì với ta.
...
Toàn bộ quan binh nghi trượng của quốc quân, xem như là hoàn toàn không cần nghỉ ngơi.
Bởi vì mật tấu kinh đô liên tục tới.
Người không biết, còn tưởng rằng có người tiến đánh kinh đô vậy.
Quốc quân cũng đã hai ngày ba đêm không có ngủ.
Lúc này, giống như một con sư tử sắp lồng lên,
Trước mặt của ông ta, bày chi chít mười mấy phần mật tấu.
Hắc Thủy Đài, Đại Lý tự, Ngự Sử Đài, Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện, phủ Thái tử v,v…
Những tấu sớ này, trước tiên phải do đại thái giám Lê Chuẩn chỉnh lý, tiếp đó đưa từng quyển cho quốc quân.
Động tác Lê Chuẩn vô cùng nhanh nhẹn, đặt quyển mật tấu của Trương Xung xuống dưới cùng.
Quốc quân đọc hết quyển này đến quyển khác.
Càng ngày càng phẫn nộ, càng ngày càng nhìn thấy mà giật mình.
Thẩm Lãng gan lớn như trời người, gan lớn bằng trời.
Cũng dám giết cả nhà Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y, hơn nữa còn giả mạo tên Khổ Đầu Hoan, buồn cười!
Còn bắt chẹt một trăm triệu lượng vàng, ngươi đây xem người trong thiên hạ đều là người ngu à?
Hắc Thủy Đài là gì vậy?
Là tay sai của quả nhân.
Kinh đô là nơi thủ thiện, dưới chân quả nhân, ngươi muốn giết người thì giết sao?
Ngay sau đó là tấu chương của Đại Lý tự Thiếu Khanh.
Nói Thẩm Lãng bị bắt xong xuôi, võ sĩ biệt viện họ Kim bí mật chạy về thành Huyền Vũ.
Ngươi đây là muốn làm gì? Là muốn để Huyền Vũ Hầu Kim Trác mưu phản à?
Là muốn uy hiếp quả nhân à?
Tấu chương kế tiếp, càng làm cho ông ta nổi giận.
Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch, Tam công chúa Ninh Diễm lại tiến đánh Đại Lý tự?
Điên rồi sao?
Thẩm Lãng đây bị điên thật sao?
Lại giựt giây con gái của quả nhân? Lại giựt giây sứ giả đế quốc?
Đây là muốn cùng kéo cả vương tộc cùng đế quốc Đại Viêm xuống nước à?
Dụng ý khó dò, bụng dạ khó lường!
- Phản, phản...
- Tìm chết, tìm chết, tìm chết...
Thẩm Lãng, ngươi nghĩ rằng ta thật không dám giết ngươi à?
Ngươi ỷ vào gia tộc họ Kim, lại lớn lối như thế à?
Kim Trác?
Là con rể của ngươi khi quân trước, nguyền rủa Thái tử trước, đại nghịch bất đạo trước.
Sau khi quả nhân giết hắn, chẳng lẽ ngươi muốn làm phản hay sao?
Nhìn thấy quốc quân sát khí ngất trời.
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Bệ hạ, còn có một phần mật tấu cuối cùng, là Trương Xung.
- Không xem... - Quốc quân cả giận nói:
- Trương Xung muốn nói điều gì? Không xem...
Nói không xem, ông ta lại tiếp nhận xem thật kỹ.
Tiếp đó, cả người rét run.
Mật tấu của Trương Xung, gần như không quan hệ Thẩm Lãng.
Phần mật tấu này của ông ta rất dài.
Kể lại những dữ liệu mua bán ra vào hàng năm của gia tộc họ Tô.
Gia tộc họ Tô hàng năm phải trợ cấp Khương quốc bốn vạn lượng vàng trở lên.
Đất phong của ông ta mặc dù có hơn ba ngàn cây số vuông, nhưng địa thế rất cao, sản xuất không nhiều lắm.
Ưu thế duy nhất chính là tài nguyên khoáng sản phong phú.
Như vậy gia tộc họ Tô làm sao có nhiều tiền vậy cung cấp nuôi dưỡng tư quân cùng mấy nghìn mã tặc Tam Nhãn Tà?
Làm sao có nhiều tiền như vậy nuôi đám quan liêu của hành tỉnh Thiên Tây?
Buôn nô lệ!
Điều này nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng càng làm cho người ta bị sốc ở chỗ chính là độc quyền buôn lậu.
Đương nhiên, loại chuyện độc quyền buôn lậu vốn cũng chẳng gây sốc.
Kinh người ở chỗ gia tộc họ Tô hoàn toàn lũng đoạn buôn lậu với nước Sở.
Sau đại chiến Ngô Việt, nước Ngô ủ rũ không thể tả.
Nước Sở phía Tây, liền trở thành đại họa ngay bụng Việt quốc.
Việt quốc dùng hơn phân nửa quân đội, đều cùng với nước Sở giằng co.
Tuy rằng còn chưa khai chiến, nhưng xung đột vùng biên giới nhiều đếm không xuể.
Biên giới hai nước đã cùng phong tỏa, hoàn toàn đoạn tuyệt mua bán qua lại.
Ở trong lòng Ninh Nguyên Hiến từ đầu đến cuối có một câu nói, giữa Sở Việt tất có đại chiến.
Chỉ bất quá nước Việt có nước Nam Ẩu phản loạn, phía bắc nước Sở có tranh chấp lãnh thổ với hai nước Vệ, Lương.
Đôi bên mới không ra tay lẫn nhau thôi.
Nhưng toàn bộ phía nam cũng chỉ có thể có một chúa tể.
Sau khi đánh bại nước Ngô, bá chủ này có thể được sinh ra giữa hai nước Sở và nước Việt.
Mà bây giờ trong mật tấu của Trương Xung, những số liệu kia được viết tường tận vô cùng.
Mặc dù không có nói thẳng một câu Tô Nan cấu kết nước Sở.
Nhưng ý đằng sau lại đặc biệt rõ ràng, Tô Nan trước tiên lũng đoạn ngoại giao Khương quốc, tiếp đó qua Khương quốc cùng nước Sở tiến hành buôn lậu lớn, hàng năm kiếm lấy rộng lượng lượng vàng.
Mà bên trong còn có thêm tín hiệu nguy hiểm.
Gia tộc họ Tô cùng nước Sở lẽ nào chỉ là mua bán buôn lậu à? Lẽ nào sẽ không có thứ giao dịch khác sau?
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến chính là như vậy.
Bình thường cay nghiệt dịch nộ, hơn nữa nhất định phải phát tiết ra ngoài.
Chính là một khi quan hệ đến an nguy giang sơn xã tắc, ông ta lập tức sẽ tỉnh táo lại.
Ngọn núi lửa kia, giống như trong nháy mắt đình chỉ phun trào.
Cảm xúc cả người lập tức đóng băng.
Cho nên, vẫn là Trương Xung lợi hại!
Ông ta căn bản sẽ không từ chính diện trợ giúp Thẩm Lãng.
Muốn dập tắt quốc quân thịnh nộ phải làm sao? Dẫn phát cơn giận còn lớn hơn nữa.
Muốn dẹp loạn một đại sự, liền tuôn ra một chuyện khác còn khủng hơn.
Thời khắc mấu chốt, xuất ra một kích trí mạng.
- Tô Nan có mật tấu à?
- Không có, cáo bệnh ở nhà.
- Đạo tặc Tam Nhãn Tà, ngươi nghe qua chưa?
- Lão nô nghe qua.
- Quan trưởng của hành tỉnh Thiên Tây, có người tấu về Tam Nhãn Tà chưa?
- Không có.
Ninh Nguyên Hiến tiếp tục nhìn sớ.
Ở đoạn cuối cùng, Trương Xung tùy ý nói ra một câu.
Thẩm Lãng không muốn cung khai nửa câu, nói nhất định phải tâm phúc quốc quân ở bên cạnh, mới bằng lòng cung khai tất cả.
- Lê Chuẩn, ngươi đi một chuyến, tự mình thẩm vấn Thẩm Lãng, tội khi quân, vụ án nguyền rủa Thái tử, vụ án hại chết Hà Nguyên Nguyên, phải hoàn toàn điều tra rõ.
Đại thái giám Lê Chuẩn dập đầu nói:
- Vâng.
Tiếp đó, ông ta sẽ phải thối lui.
Nhưng mà quốc quân ngó Lê Chuẩn một cái, lại nói:
- Ninh Kỳ, con cũng đi, nhưng không cần nói, chỉ cần nhìn.
Ninh Kỳ, Tam vương tử, siêu cấp đầu sỏ cùng Thái tử địa vị ngang nhau.
- Nhi thần tuân chỉ! - Tam vương tử nói.
Quốc quân người này đa nghi, phái một mình Lê Chuẩn đi vẫn chưa yên tâm, còn muốn phái Tam vương tử giám sát.
- Nếu Thẩm Lãng không nhận tội, trực tiếp cướp đoạt công danh, hắn tinh trí yếu đuối chịu không nổi hình phạt, cái gì đều có thể nói.
- Nếu Thẩm Lãng thực sự khi quân, thực sự nguyền rủa Thái tử, vậy Kim Trác sẽ phải đừng trách quả nhân vô tình! Quả nhân coi trọng hắn như thế mà hắn lại đối với ta như vậy?
...
Bên trong hình phòng bí mật của Đại Lý tư.
Đại thái giám Lê Chuẩn, đại biểu quốc quân tự mình thẩm vấn Thẩm Lãng.
Mà Tam vương tử lẳng lặng ngồi ở bên cạnh chỗ tối, không nói lời nào.
- Thẩm Lãng, quốc quân hỏi ngươi, đêm mừng thọ của Thái hậu, Hà quý nhân hát bài 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》, là ngươi để cho người ta bán cho nàng à?
Đây là bản án then chốt.
Thẩm Lãng nói:
- Vâng!
Nghe những lời này, khuôn mặt đại thái giám Lê Chuẩn run lên bần bật.
Tiểu tử, ngươi rõ ràng muốn chết.
Lão thân dù cho muốn cứu ngươi, cũng cứu không được.
Đại thái giám Lê Chuẩn lại hỏi:
- Quần áo của Hà quý nhân đêm hôm đó, cũng là ngươi bán cho nàng à?
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Không phải, học trò chỉ biết làm thơ, không biết làm quần áo.
Đại thái giám Lê Chuẩn lại hỏi:
- Có người hối lộ họa sĩ cung đình, vẽ Hà Nguyên Nguyên thêm đẹp, khiến cho bệ hạ chú ý, là ngươi phái người hối lộ họa sĩ à?
- Không phải. - Thẩm Lãng đáp.
Lê Chuẩn nói:
- Thế nhưng họa sĩ cung đình kia đã cung khai, nói người hối lộ hắn chính là gia tộc họ Kim.
Thẩm Lãng kinh ngạc, tỏ ý khiếp sợ.
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Trong nhà Lý Văn Chính, còn có tấm khăn thêu dính máu của Hà Nguyên Nguyên, là ngươi vu oan sao?
Thẩm Lãng đáp:
- Không phải.
Lê Chuẩn lại hỏi:
- Con rối nguyền rủa Thái tử dưới giường của Lý Văn Chính, là ngươi phái người chôn dấu sao? Là ngươi vì giết Lý Văn Chính mà vu oan sao? Là ngươi nỗ lực dẫn phát tranh chấp đảng phái triều đình, để quốc quân vì hòa bình triều đình mà giết Lý Văn Chính thật nhanh hay sao?
Thẩm Lãng đáp:
- Không phải.
Lê Chuẩn lại nói:
- Mấy ngày trước, Hà Nguyên Nguyên đi quan dịch quận Lang đi tìm ngươi, có chuyện gì?
Thẩm Lãng nói:
- Nàng hỏi 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》 có phải hay không do ta viết?
Lê Chuẩn hỏi:
- Ngươi lúc đó trả lời làm sao?
Thẩm Lãng nói:
- Học trò nói không phải, bởi vì học trò không muốn gặp phiền toái, nhưng bài từ này đúng là do học trò viết, bán cho Hà Nguyên Nguyên.
Đại thái giám Lê Chuẩn nhắm mắt lại.
Cục diện trước mắt với Thẩm Lãng đã hết sức bất lợi.
Chỉ cần cung khai 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》 là hắn viết, hơn nữa bán riêng cho Hà Nguyên Nguyên.
Vậy cái tội danh này liền rửa không sạch.
Tiểu tử, lão hủ tận lực, muốn cứu đều cứu không được ngươi.
Lê Chuẩn nói:
- Thẩm Lãng, vấn đề của ta hỏi xong. Kế tiếp sẽ phải cướp đoạt tất cả công danh ngươi có, sẽ phải đối với ngươi tam ti hội thẩm, sẽ phải đối với ngươi tra tấn. Ngươi còn có cái gì không có nói cho ta biết, bây giờ cùng ta nói còn kịp, đến khi động đại hình, cái thân nhỏ nhoi kia của ngươi gánh không xuể đâu.
Thẩm Lãng nói:
- Công công, những gì học trò biết đã cung khai hết rồi, Hà quý nhân chết thực sự không có quan hệ gì với ta.
Lê Chuẩn kích động nói:
- Vậy thì quan hệ đến ai? Tội danh trên người ngươi căn bản là tắm không sạch nổi.
Ông ta rõ ràng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Mà lúc này bên cạnh Tam vương tử nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Nhắc nhở Lê Chuẩn, ngươi chẳng qua là thay thế bệ hạ hỏi, không nên có sắc thái tình cảm cá nhân.
Đại thái giám thở dài nói:
- Vậy được đi, Thẩm công tử tự giải quyết cho tốt, câu hỏi của ta kết thúc, tam ti hội thẩm đi.
Một lát sau, Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:
- Điện hạ, Lê công công, bệ hạ cướp đoạt công danh Thẩm Lãng rồi, có thể đối với hắn tra tấn thẩm vấn đi.
Lê Chuẩn bất đắc dĩ, đang muốn gật đầu.
Mà lúc này bên cạnh Trương Xung thản nhiên nói:
- Công công, thi thể Hà Nguyên Nguyên mới vừa được chuyển tới, có phát hiện mới, nàng không phải tự sát, mà là bị giết!
Trương Xung thản nhiên hướng Thẩm Lãng nhìn lại một cái.
Cái tín hiệu này rất rõ ràng.
Phản đòn trí mạng, bắt đầu rồi!
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ngày hôm nay up hơn một vạn sáu ngàn, rõ ràng kiệt sức. Lệ lạy hỗ trợ, ba trăm sáu mươi độ lạy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.