Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 236: Tuyệt chiêu phản sát của Thẩm Lãng! Thắng

Cao Điểm Trầm Mặc

05/10/2019

Nghe những lời này, Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y sắc mặt kịch biến.

- Tuyệt đối không có khả năng, Hà quý nhân tuyệt đối không có khả năng là hắn giết.

Đại thái giám Lê Chuẩn hỏi:

- Vì sao không có khả năng?

Yến Vĩ Y nói:

- Lê công công có chỗ không biết, những người chúng ta phái đi bảo hộ Hà Nguyên Nguyên có chừng hai mươi mấy, nữ có nam có, bất cứ lúc nào đều có người một tấc cũng không rời.

Thẩm Lãng nói:

- Lúc đó ở quan dịch quận Lang, Hà Nguyên Nguyên chỉ có một mình đến gặp ta thôi.

Yến Vĩ Y nói:

- Đó là bởi vì tất cả võ sĩ của ngươi chặn tất cả mọi người ở bên ngoài, chỉ cho phép mỗi Hà quý nhân bước vào.

Lê Chuẩn ra lệnh cho Yến Vĩ Y:

- Ngươi nói tiếp.

Yến Vĩ Y nói:

- Ba ngày trước, Hà quý nhân không ăn cơm tối, cũng chỉ là uống một chút rượu gạo, sau đó tiến vào bên trong căn phòng viết một phong thơ. Bởi vì cách mỗi ba ngày, Hà quý nhân đều viết cho bệ hạ một phong thơ, chúng ta chẳng qua là chịu trách nhiệm truyền tin, tuyệt đối không đọc một chữ một câu nào. Viết thư xong, Hà quý nhân liền nằm xuống ngủ, chúng ta liền canh giữ ngay ngoài cửa.

Lê Chuẩn hỏi:

- Thủ vệ không góc chết à à?

Yến Vĩ Y đáp:

- Đúng, hoàn toàn thủ vệ không góc chết. Ngoài cửa, ngoài cửa sổ, trên nóc nhà đều có người, đừng nói một người, dù cho một con ruồi cũng bay không vào.

Lê Chuẩn hỏi:

- Vậy chuyện nàng tự sát cụ thể thế nào?

Yến Vĩ Y nói:

- Uống thuốc độc, Hồng Phàn.

Hồng Phàn chính là thạch tín, kịch độc vô cùng, khi chết chỉ cần 0.1 khắc mà thôi.

Lê Chuẩn nói:

- Bay đâu, đi vào cung mời nữ y kiểm tra thi thể.

- Vâng! - Một thái giám vội vội vàng vàng ra đi.

Bởi vì Hà Nguyên Nguyên đã từng là người đàn bà của quốc quân, nên chỉ có nữ nhân mới được kiểm ra xác.

Thế giới này không có pháp y chuyên môn, cũng không có quan nghiệm thi (quan khám nghiệm tử thi). Những xác chết thấp hèn do Ngỗ tác (*) tới kiểm tra, mà người có thân phận cao là do đại phu tới nghiệm thi.

(*) Ngỗ tác là chức quan chuyên kiểm ra thi thể, dùng thịnh hành từ thời Đường đến thời Minh.

Lê Chuẩn cũng không có hỏi Trương Xung vì sao phán đoán Hà Nguyên Nguyên bị giết, tất cả chờ khám nghiệm tử thi hoàn tất sau đó lại nói.

- Tiếp tục tam ti hội thẩm. - Lê Chuẩn nói.

Đại Lý tự Thiếu Khanh hỏi vặn:

- Vậy chuyện cướp đoạt công danh và tra tấn Thẩm Lãng thì thế nào?

Lê Chuẩn nói:

- Cái này không vội, nếu Hà Nguyên Nguyên là hắn giết, như vậy hai cái này không phải là một vụ án, trước tiên kiểm tra Thẩm Lãng có phải phạm tội khi quân hay không.

...

Tam ti hội thẩm tiếp tục.

Vẫn là Đại Lý tự chủ thẩm, Hắc Thủy Đài phụ kiểm tra, Ngự Sử Đài giám sát.

Lê Chuẩn công công ngồi ở bên cạnh, đại biểu giám sát trong cung.

Nhưng mà công đường ra cũng có thêm hai người, Tam công chúa Ninh Diễm cùng sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch, hai người này sở dĩ xông vào, chính là vì ngăn cản có người tra tấn Thẩm Lãng nhưng chẳng thay đổi được kết quả.

Đại Lý tự Thiếu Khanh nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Thẩm Lãng, ngươi đã cung khai bài từ《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》này là ngươi viết đúng không?

Thẩm Lãng đáp:

- Vâng.

Đại Lý tự Thiếu Khanh lại hỏi:

- Vậy ngươi vì sao phải bán bài từ này cho Hà quý nhân?

Thẩm Lãng nói:

- “Trang bức”, tán gái, trả thù Lý Văn Chính.

Đại Lý tự Thiếu Khanh nghe được hai chữ phía trước không khỏi kinh ngạc?

Cái gì là "trang bức”kia chứ?

Hai chữ này để riêng thì ông ta biết, thế nhưng tổ hợp cùng một chỗ, cũng không biết ý gì.

Nhưng nghe đến Thẩm Lãng nói ra hai cái nguyên nhân sau đó, ông ta tức khắc hân hoan.

Tốt, Thẩm Lãng nhà ngươi cuối cùng cung khai.

Đại Lý tự Thiếu Khanh chợt vỗ kinh đường mộc lạnh lùng nói:

- Thẩm Lãng, ngươi cuối cùng cung khai, ngươi vì trả thù Lý Văn Chính.

Thẩm Lãng nói:

- Đúng vậy, ta là vì trả thù Lý Văn Chính.

Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:

- Vậy là ngươi như thế nào hãm hại quý nhân Hà Nguyên Nguyên, như thế nào chôn hình nộm nguyền rủa Thái tử ở dưới giường Lý Văn Chính? Nói!

Thẩm Lãng nói:

- Ta nói tán gái, là bởi vì Hà Nguyên Nguyên dáng dấp cực đẹp, ta đương nhiên sẽ yêu thích. Mà trả thù Lý Văn Chính, là bởi vì ta biết Lý Văn Chính vô cùng ngưỡng mộ Hà Nguyên Nguyên, cho nên ta tặng bài từ 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》này cho Hà Nguyên Nguyên, chính là hy vọng đả động trái tim của nàng, giành được mỹ nhân về, để Lý Văn Chính hộc máu, chính là muốn cướp giật người đàn bà mà hắn ta yêu mến thôi.

Nghe những lời này, tất cả mọi người kinh ngạc.

Thẩm Lãng nói:

- Như thế không thể à? Lúc đó Hà Nguyên Nguyên chưa biết quốc quân, ta từ xa theo đuổi cũng không được sao?

Á!

Đây là chuyện thêm gấm thêm hoa.

Ta từ xa lấy lòng theo đuổi Hà Nguyên Nguyên, suy nghĩ trả thù Lý Văn Chính.

Dù cho quốc quân biết rồi thì thế nào?

Thẩm Lãng ta đây không được theo đuổi Hà Nguyên Nguyên sao.

Ta còn chưa theo đuổi kịp người đàn bà đó, Ninh Nguyên Hiến thậm chí đã ngủ rồi, ông còn chưa đủ lợi hại hay sao?

Chuyện này tương đương bạn gái có rất nhiều đàn ông ưa thích, thế nhưng cô ấy chỉ thích mỗi mình ta thôi, thậm chí còn chẳng liếc mắt đàn ông khác một cái, làm đàn ông sẽ chỉ cảm thấy mừng thầm.

Đại Lý tự Thiếu Khanh lạnh lùng nói:

- Thẩm Lãng, ngươi còn nỗ lực chống chế hay sao? Rõ ràng là ngươi vì muốn giết chết Lý Văn Chính, cho nên mới lợi dụng quý nhân Hà Nguyên Nguyên, đồng thời chôn hình nộm nguyền rủa Thái tử dưới giường Lý Văn Chính.

Thẩm Lãng phân bua:

- Lời này không hề có đạo lý, tại sao ta lại muốn giết Lý Văn Chính kia chứ?

Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:

- Bởi vì ở trên bữa tiệc đính hôn của Trương Tấn, Lý Văn Chính chỉ trích ngươi mưu phản, bảo trong sách của ngươi có bài thơ ẩn, trong đó có bốn chữ "trời tru vua Căng ", hắn muốn đưa ngươi vào chỗ chết, cho nên ngươi mới muốn trả thù.

Thẩm Lãng giải thích:

- Lời này là không sai, nhưng ta đã trả thù ngay tại chỗ rồi. Vua Căng mưu phản, Lý Văn Chính cấu kết vua Căng, hắn đã sợ đến mức co giật ngay tại chỗ, ta còn tưởng rằng hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cuối cùng hắn trước mặt mọi người thừa nhận cấu kết quốc chủ Nam Ẩu vua Căng, ta cần gì phải làm điều thừa kia chứ?

Lời này cũng có lý do rất tốt.

Lúc đó rất nhiều người cũng cảm thấy Lý Văn Chính hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Cuối cùng ở ngay bữa tiệc đêm hôm đó, Lý Văn Chính công khai thừa nhận mình và vua Căng gặp gỡ rất thân mật.

Nhưng người nào lại nghĩ đến quốc quân lúc đó vì đối phó gia tộc họ Kim, với Lý Văn Chính cũng chỉ là phạt bổng mà thôi.

Vụ án này tức khắc tiến vào ngõ cụt.

Thẩm Lãng nói mỗi một câu cũng đều đặc biệt rất có lý.

Ta bán thơ từ cho Hà Nguyên Nguyên, chính là vì trang bức, chính là vì tán gái, vì đoạt tình yêu của Lý Văn Chính, chuyện này có gì sai sao?

Thẩm Lãng ta đây háo sắc cỡ nào mọi người còn không có nhìn ra được à?

Cái bụng của nữ ma đầu vô địch Cừu Yêu Nhi vì sao mà lớn?

Đại tông sư Tuyết Ẩn trong truyền thuyết cùng ta có một chân.

Còn có Tam quả phụ công chúa Ninh Diễm, đang ngồi ở bên ngoài đó, vì ta đều trực tiếp tiến đánh Đại Lý tự.

Đương nhiên trong ba người này, tất cả mọi người phục nhất chính là Thẩm Lãng làm lớn cái bụng Cừu Yêu Nhi.

Cừu Yêu Nhi quá mạnh.

Tuyết Ẩn là một trong sáu đại tông sư Việt quốc.

Mà Cừu Yêu Nhi suốt mấy năm nay, cũng là tuyệt đỉnh cường giả cả thế giới phương đông.

Đây chính là thống soái vô địch trên chiến trường, nữ ma đầu siêu cấp.

- Chờ khám nghiệm tử thi đi! - Lê Chuẩn công công nói.

Bản án thẩm tra đến nước này, kế tiếp khám nghiệm tử thi, mới là quan trọng nhất.

Nếu như Hà Nguyên Nguyên đúng là tự sát, như vậy di thư của nàng chính là chứng cứ, một kẻ tình nguyện lấy cái chết chứng minh trong sạch sẽ không nói láo.

Như vậy Thẩm Lãng có ngụy biện như thế nào đi nữa cũng không rửa sạch tội sách.

Cuối cùng trong cái di thư kia, Hà Nguyên Nguyên luôn ghi tất cả là do Thẩm Lãng làm hại.

Tội danh nghiêm trọng nhất chính là Thẩm Lãng phái người hủy diệt trong sạch của nàng, khiến cho lúc nàng được quốc quân sủng hạnh không có máu rơi.

Trên công đường chưa từng có thẩm vấn câu này, bởi vì không thể đưa ra miệng.

Chuyện này rất nhiều người đều biết, nhưng chính là không thể nói ra miệng.

Cho nên chỉ cần Hà Nguyên Nguyên tự sát, vậy Thẩm Lãng khó thoát tội, nói đến bầu trời cũng vô dụng, nhảy vào biển rộng cũng tắm không sạch.

Mà nếu Hà Nguyên Nguyên là bị giết, vụ án này còn có một đường sinh cơ.

...

Bên trong phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Tiến độ thẩm vấn phía bên Đại Lý tự, Tô Nan hoàn toàn nắm giữ.

Có người đặc biệt viết lại toàn bộ ghi chép trong quá trình thẩm vấn, đưa vào phủ Hầu tước Trấn Viễn liên tục không ngừng.

Xem xong tầm mấy chục trang ghi chép thẩm vấn.

- Trương Xung tìm phiền toái, có nên động đến con trai? Hay cháu trai của ông ta không? - Tô Kiếm Đình nói.

Giọng điệu gã đặc biệt bình thản khi nói ra những lời này, một Ngự Sử Đài Hữu Đại Phu hoàn toàn không có mảy may nào trong mắt gã cả.

Vậy đại khái chính là tầm mắt của quyền quý tột đỉnh, gần như xem đại đa số người khác là cỏ rác.

Tô Nan lắc đầu đáp:

- Tạm thời không cần.

Tô Kiếm Đình nói:

- Bên trong biệt viện họ Kim, thiếp thị Thẩm Lãng đang mang bầu, có nên động đến nó hay không?

Tô Nan lắc đầu, rồi hỏi:

- Hà Nguyên Nguyên xác định là tự sát sao?

Tô Kiếm Đình nói:

- Tuyệt đối đúng, con không hề động nàng nửa đầu ngón tay, phần di thư là ả ngay trước mặt con viết xuống từng chữ một, trà có pha Thạch Tín cũng do chính ả tự xuống.

Hà Nguyên Nguyên làm sao dám uống trà Thạch Tín kia chứ?

Bởi vì nàng vốn cho rằng đó là Tiêu Hồn Tán của núi Phù Đồ mà chẳng biết trong đó có Thạch Tín.



Đây cũng là một loại độc dược, sau khi uống vào sẽ ngủ thật say, chết đi chẳng có đau đớn gì.

Nếu như chỉ có một giọt, khi được kịp thời chạy chữa, vẫn có thể sống lại.

Hà Nguyên Nguyên tự sát, chỉ là một lần mạo hiểm mà thôi.

Đầu tiên, nàng vì trả thù Thẩm Lãng, thứ hai là muốn dùng tự sát mà tranh thủ sự tin tưởng và đồng cảm của quốc quân, hơn nữa rửa sạch trong sạch của bản thân, như thế có thể có thể trở lại bên người quốc quân, hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Tô Kiếm Đình ở trước mặt nàng nhỏ một giọt Tiêu Hồn Tán núi Phù Đồ vào trong nước trà, đồng thời thề như đinh đóng cột, nhất định sẽ cứu sống nàng đúng lúc,

Tô phi cũng sẽ giúp đỡ nàng trở về kinh đô, sau hai người liên thủ ở trong hậu cung ngăn được Biện phi.

Hà Nguyên Nguyên liều mạng do thù hận xông lên làm đầu óc mê muội, hơn nữa cũng là thấy lợi tối mắt.

Lại cùng họ Tô hợp tác, quả thực chính là bảo hổ lột da.

Ở viền chén trà, Tô Kiếm Đình đã sớm bôi lên một tầng Thạch Tín, một chút xíu thôi cũng đủ chết.

Tự nguyện uống xong nước trà, Hà Nguyên Nguyên chẳng những không thể trở lại bên người quốc quân, ngược lại chẳng biết tại sao chết đi.

Cho nên Tô Kiếm Đình xác định không sơ hở tý nào.

- Phụ thân, lần này Thẩm Lãng hẳn phải chết chắc rồi, Hà Nguyên Nguyên dù tra như thế cũng là tự sát.

- Cái thằng nhu Thẩm Lãng này, lúc đó vì giết Lý Văn Chính mà gây ra trắc trở lớn như vậy, để lại cho chúng ta một kẽ hở khổng lồ,, cho chúng ta để lại to lớn như vậy kẽ hở, rõ ràng tự tìm đường chết.

- Lần này hắn chết chắc rồi, tay Ninh Nguyên Hiến này vừa ích kỷ mà lại cay nghiệt, trước đó ông ta yêu thích Thẩm Lãng như thế, chẳng chấp nhận phản bội, nhất định sẽ lăng trì xử tử hắn thôi.

Bên cạnh tâm phúc Tô Dong nói:

- Thành Nộ Triều tách biệt hải ngoại, nếu quốc quân xử tử Thẩm Lãng, gia tộc họ Kim có thể mưu phản hay không? Quốc quân có thể hay không vì vậy mà sợ ném chuột vỡ đồ, không giết Thẩm Lãng thì sao?

Tô Nan nói:

- Gia tộc họ Kim không để ý tới mưu phản, có nhiều người muốn họ Kim diệt tộc mà, nhà hắn lập tức có phiền toái.

Tâm phúc Tô Dong nói:

- Gia tộc họ Kim là cái mặt hàng phế phẩm thế nào? Lại cũng muốn cùng gia tộc họ Tô chúng ta địa vị ngang nhau? Rõ ràng nằm mơ!

Tô Nan nói:

- Phái hai nhóm người, một nhóm đi nước Ngô, một nhóm đi Khương quốc. Để phòng ngừa tình huống xấu nhất.

- Vâng!

Tô Nan nói:

- Dù định tội cho Thẩm Lãng, bởi vì bận tâm gia tộc họ Kim, Ninh Nguyên Hiến có thể vẫn sẽ không giết Thẩm Lãng, sẽ phải phán xử hủ hình, nhưng Thẩm Lãng nhất định phải chết, sớm ra tay một chút, coi như là hủ hình, cũng để cho hắn chết luôn đi.

Hủ hình chính là thiến.

Tô Dong nói:

- Vâng, thiến trâu ngựa heo dê đều có thể sẽ chết, huống chi là người đâu? Tiểu nhân nhất định để cho nửa người dưới của Thẩm Lãng đều nát vụn, tiếp đó bi thảm chết đi.

...

Có bốn nữ y quan từ trong cung đến, trưởng công chúa Ninh Khiết cũng rốt cuộc tới.

Đương nhiên, nàng cũng không phải là vì cứu Thẩm Lãng mà đến.

Thẩm Lãng chết sống thế nào, nàng hoàn toàn cũng không chú ý.

Là quốc quân hạ chỉ, Ninh Khiết mới đến giám sát khám nghiệm tử thi.

Vậy chuyện then chốt kế tiếp chính là phán đoán Hà Nguyên Nguyên có phải là tự sát hay không.

Nếu như là bị giết, vậy Thẩm Lãng còn có một con đường sống. Nếu như là tự sát vậy tội của Thẩm Lãng liền không cách nào rửa sạch.

Xác của Hà Nguyên Nguyên bị lột sạch.

Bốn người nữ y quan cau mày, kiểm tra mỗi một tấc thi thể của nàng.

Trưởng công chúa Ninh Khiết ở bên cạnh quan sát tất cả.

Bên ngoài tất cả mọi người ngừng thở, đợi kết quả.

Kết quả nghiệm thi, trực tiếp quyết định rất nhiều số mạng.

Ninh Diễm lo lắng đến lòng bàn tay đổ mồ hôi liên tục.

Thẩm Lãng lại có vẻ đặc biệt bình tĩnh.

Đại thái giám Lê Chuẩn nhắm mắt lại, không ngừng lần tràng hạt.

Cái tràng hạt này, cũng chính là ra khỏi cung ông ta mới dám lấy ra chơi, ở trong cung ông ta thả đó, tuyệt đối sẽ không lấy ra.

Ông ta đã mấy ngày mấy đêm không có ngủ, tinh lực tiêu hao quá nhiều.

Mà Đại Lý tự Thiếu Khanh cùng Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y, thì ánh mắt sáng quắc đợi kết quả.

Một khi phán đoán Hà Nguyên Nguyên ltự sát.

Vậy Thẩm Lãng coi như xong đời.

Dù có ngụy biện đến đâu cũng vô dùng.

Người sắp chết, nói cái gì cũng thiện.

Hà Nguyên Nguyên tình nguyện tự sát, cũng phải vạch trần Thẩm Lãng, chỉ bằng mượn điểm này cũng đủ rồi.

Vụ án này cái gọi là chứng cứ cũng không phải quan trọng nhất, tâm ý quốc quân mới mới quan trọng.

Trong lòng của Yến Vĩ Y trong lòng luôn luôn cười nhạt.

Xác của Hà Nguyên Nguyên, Hắc Thủy Đài đã kiểm tra cực kỳ nhiều lần, kết luận cũng là tự sát.

Muốn xoay thành bị giết, đơn giản là nằm mơ!

...

Ước chừng hai khắc sau.

Bốn người nữ y quan kiểm tra mỗi một chỗ trên xác của Hà Nguyên Nguyên.

Tiếp đó đi ra công đường.

- Mấy vị đại nhân, Hà Nguyên Nguyên xác định là tự sát không thể nghi ngờ!

Chỉ một lời này, có người ngạc nhiên.

Có người kinh hãi.

Ninh Diễm gần như chợt muốn xông vào, tại sao có thể là tự sát?

Hà Nguyên Nguyên nếu như tự sát, Thẩm Lãng thì xong rồi.

Lê Chuẩn Đại công công nói:

- Vụ án này quan hệ trọng đại, nhất định phải kiểm tra rõ.

Bốn người nữ y quan nói:

- Xác định không thể nghi ngờ là tự sát, trong miệng người chết có mùi kim loại khác thường, thực quản bị ăn mòn nghiêm trọng, trong nước phân và nước tiểu mang theo vết máu, trong hậu môn có sung huyết, hết thảy đều là triệu chứng trúng độc thạch tín. Không chỉ có như thế, toàn thân người chết không có vết thương bị động, không có bất kỳ dấu vết vùng vẫy.

Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y nói:

- Chúng ta đã đổi rất nhiều phương án kiểm tra, Hà quý nhân từ viết di thư đến uống trà độc, tất cả đều là chủ động, không có bất kỳ dấu hiệu bị ép buộc nào. Hơn nữa sau khi uống trà độc xong, Hà quý nhân còn lẳng lặng nằm ở trên giường chờ chết, mặc trên người chính là bộ váy lót lần đầu tiên gặp bệ hạ, ý định tự sát đã đặc biệt rõ ràng.

Lê Chuẩn công công nói:

- Trưởng công chúa điện hạ, người quan sát thế nào?

Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Ta giám sát toàn bộ quá trình khám nghiệm tử thi, kết quả chân thực hiệu quả.

Chỉ một câu nói này của nàng, gần như phán định Thẩm Lãng tử hình.

Ninh Diễm tức khắc sắc mặt đây biến đổi.

Đây là cô của nàng à? Đây là sư phụ nàng kính yêu nhất sao?

Chẳng những không có ý trợ giúp cho Thẩm Lãng, hơn nữa một mực chắc chắn Hà Nguyên Nguyên là tự sát, đây là gián tiếp muốn Thẩm Lãng chết.

Đại Lý tự Thiếu Khanh cười lạnh nói:

- Thẩm Lãng, ngươi bây giờ còn có lời gì muốn nói hay không? Hà quý nhân là tự sát, phía trên di thư đã tiết lộ âm mưu của ngươi rồi, nàng sẵn lòng dùng cái chết chết chứng minh trong sạch, nàng không cha không mẹ, trên cái thế giới này không ai có thể hiếp bức nàng, cho nên mỗi một câu trên di thư đều là lời thật lòng, di thư của nàng chính là bằng chứng.

Ngay sau đó, ông ta đưa mắt nhìn vế hướng Trương Xung, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Trương đại nhân, Hà quý nhân này rõ ràng là tự sát, ngài cứ đinh ninh là Hà quý nhân bị giết, chẳng lẽ ngài và Thẩm Lãng có cấu kết cái gì à? Tam điện hạ, Lê công công, bản quan cảm thấy Ngự Sử Đài Hữu Đại Phu Trương Xung, đã không có tư cách giám sát bản án hội thẩm, hơn nữa ông ta có hiềm nghi đã cấu kết với phạm nhân, ta cảm thấy ông ta chắc cần về lại nhà giam Đại Lý tự.

- Lê công công, bây giờ có thể cướp đoạt công danh Thẩm Lãng, có thể đối với hắn tra tấn, để hắn cung khai ra toànb ộ đi.

Ánh mắt của Lê Chuẩn run lên, nói:

- Trương Xung, ngươi cũng không phải đại phu, ngươi tại sao một mực chắc chắn Hà Nguyên Nguyên bị giết, mà không phải tự sát?

Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y nói:

- Trương Xung đại nhân muốn gỡ tội cho Thẩm Lãng, hai người sớm có cấu kết, ông ta là đồng phạm, Lê công công tấu lên bệ hạ, trực tiếp bắt lấy ông ta đi.

Trương Xung đứng lên hỏi:

- Các vị, sau khi nuốt phải Thạch Tín sẽ như thế nào?

Yến Vĩ Y đáp:

- Đương nhiên sẽ chết.

Trương Xung nói:

- Sẽ đau đớn không thể tả, toàn bộ dạ dày, thực quản đều có thể bị bỏng, không chỉ sẽ không cầm được tiêu ra máu, còn có thể nôn mửa. Quả thực như là bị cực hình vĩ đại, cả người đều có thể bóp méo. Các vị mời xem, cái chết của Hà Nguyên Nguyên đặc biệt bình tĩnh, giống như một chút đều không cảm giác được đau đớn, nếu không phải không cầm được tiêu ra máu thì giống như ngủ chết vậy, đây là vì đâu?

Nghe những lời này, tất cả mọi người kinh ngạc.

Bốn người nữ y quan cũng gật đầu.

Sau khi dùng Thạch Tín là vô cùng đau đớn, thường nhân căn bản không cách nào chống đỡ, huống chi với người con gái yếu mềm như Hà Nguyên Nguyên?

Thì không cách nào chết an bình thế này được.

Trương Xung nói:

- Trừ phi bên trong nước trà có loại độc khác, sau khi nuốt vào sẽ trong nháy mắt mất đi toàn bộ tri giác, xin hỏi có loại độc như vậy không?

Trưởng công chúa Ninh Khiết đáp:

- Có, Tiêu Hồn Tán núi Phù Đồ.

Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:

- Hà quý nhân là người thích chưng diện, muốn chết an bình một chút, cho nên bỏ vào Tiêu Hồn Tán bảo trì dáng vẻ lúc chết, chuyện này không phải là vô cùng bình thường à?

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên không bình thường, nếu như muốn tự sát, mỗi Tiêu Hồn Tán là được, sợ không chết được dùng hai giọt liền hẳn phải chết. Vì sao còn muốn nuốt Thạch Tín làm điều thừa?

Trương Xung hỏi:

- Loại độc Tiêu Hồn Tán này hiếm có sao?

Ninh Khiết gật đầu một cái rồi đáp:

- Vô cùng hiếm có.

Trương Xung nói:

- Hà quý nhân bị nhốt, làm sao có thể có được loại kịch độc của núi Phù Đồ vậy?

Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:

- Cái gọi là Tiêu Hồn Tán núi Phù Đồ, hoàn toàn chính là của các ngươi phỏng đoán, căn bản cũng không có bất cứ chứng cớ gì.

Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y nói:

- Cái chén trà của Hà quý nhân chúng ta cũng kiểm nghiệm qua, bên trong chỉ có lưu lại Thạch Tín, căn bản không có Tiêu Hồn Tán núi Phù Đồ gì cả.

Đây là chỗ lợi hại của núi Phù Đồ.

Tiêu Hồn Tán là một loại chất lỏng dễ bay hơi, lúc bình thường nhất định phải đóng chặt nút, một khi tiếp xúc không khí, trong vòng hai canh giờ liền gần như bốc hơi sạch, khó tìm dấu vết vô cùng.

Trương Xung nói:

- Ta có thể liếc mắt nhìn di thư Hà quý nhân à?

Đại thái giám Lê Chuẩn do dự một lúc lâu.

Nội dung trong phần di thư này có phần bất nhã, là không thích hợp để ngoại thần nhìn.

Nhưng ông ta vẫn quyết định lấy ra, giao cho Trương Xung.

Cái thằng ranh con Thẩm Lãng này, chúng ta vốn nên quất chết ngươi, kết quả một lần nữa mà giúp ngươi.



Trương Xung cầm lấy di thư rồi cẩn thận đọc:

- Nếu như không tin, bệ hạ có thể xé bụng thiếp ra, xem trái tim của thiếp là đỏ hay trắng.

Trương Xung đọc lên câu này.

- Câu này của Hà quý nhân có phải mang ẩn ý gì hay không? - Trương Xung hỏi.

Lê Chuẩn đáp:

- Cũng không có gì, Hà quý nhân mỗi một lần viết thư cho bệ hạ đều có câu này.

Trương Xung nói:

- Thế nhưng phía trên di thư, ngay câu này dường như bị dấu móng tay dằn qua, còn có một vết màu đỏ, dường như đang nhắc nhở chúng ta gì đó.

Lê Chuẩn kinh ngạc.

Lúc này, Tam vương tử Ninh Kỳ cùng trưởng công chúa Ninh Khiết đều đã đi tới.

Ở dưới ánh mặt trời, mấy người kiểm tra cẩn thận phong di thư này.

Thật đúng như vậy!

Trên mấy chữ "xé bụng thiếp ra" có dấu móng tay hằn xuống, thậm chí còn có chút màu đỏ, đây là màu sơn móng tay đỏ thẫm mà đàn bà hay dùng.

Hơn nữa còn là loại màu đỏ mà Hà Nguyên Nguyên hay dùng để sơn móng tay nữa.

Tất cả mọi người không khỏi nhìn phía bụng Hà Nguyên Nguyên.

Ý tứ của phần di thư này, chẳng lẽ là Hà Nguyên Nguyên để cho người ta mổ bụng nàng ra sao?

Lẽ nào trong bụng của nàng có thứ gì?

Lê Chuẩn lắc đầu nói:

- Nhỡ ra chỉ là một chuyện tình cờ thì sao, loại chuyện mổ bụng này ta không làm chủ được, phải bẩm báo bệ hạ thôi.

Tiếp đó, ông ta trực tiếp đứng lên nói:

- Chư vị đại nhân chờ một chút, chúng ta đây sẽ đi bẩm báo bệ hạ, có mổ bụng hay không phải để cho ngài định đoạt.

Dứt lời, đại thái giám Lê Chuẩn chạy vội ra, cỡi chiến mã, lao vùn vụt về phía Bắc.

Trong lòng của Thẩm Lãng cũng lên.

Vị đại thái giám rõ ràng trong nóng ngoài lạnh, từ đầu tới đuôi cũng đang giúp Thẩm Lãng.

Đương nhiên, có thể ông ta cũng không có cảm xúc gì với Thẩm Lãng đâu.

Mà là ông trung thành với quốc quân và thấy vô cùng rõ ràng, không muốn để Tô Nan thực hiện được.

...

Lao điên cuồng mười mấy dặm sau đó!

Đại thái giám Lê Chuẩn gặp được nghi trượng của quốc quân, sau khi xuống ngựa, ông ta nhảy vào trong xe của quốc quân.

Lúc này, quốc quân đã không chịu đựng được, đang nằm ở trên giường ngủ.

- Bệ hạ... - Lê Chuẩn nhỏ giọng kêu.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến run lên, chợt tỉnh lại.

- Lão cẩu, án tử kiểm tra được như thế nào? Thẩm Lãng cung khai rồi chưa?

Lê Chuẩn quỳ trên mặt đất, báo cáo tất cả mọi thứ hoàn chỉnh.

Tiếp đó, ông ta cầm di thư của Hà Nguyên Nguyên đưa lên nói:

- Trên cái câu xé bụng nô tì ra của di thư Hà quý nhân, quả thật có dấu móng tay, hơn nữa còn có màu đỏ thẩm trên móng tay của Hà quý nhân hay sử dụng. Nhưng lão nô cảm thấy khả năng này chẳng qua là tình cờ, chuyện mổ bụng quá lớn, không dám chuyên quyền, xin bệ hạ định đoạt.

Quốc quân hướng về phía mặt trời chiếu một cái.

Quả nhiên.

Lúc trước phía trên mỗi phong thơ của Hà Nguyên Nguyên đều có một câu như vậy, ông ta cũng không có đặc biệt để ý.

Hơn nữa đêm hôm đó ánh sáng không đủ, cũng không có phát hiện cái dấu vết này.

Phía trên mấy chữ này quả thật có dấu móng tay nhấn qua.

Đây là nhắc nhở? Hay là tình cờ?

Nếu như là nhắc nhở, cái này đại biểu cho phần di thư này nàng bị ép viết ra, cho nên lén lút dùng móng tay rạch qua mấy chữ này.

Quốc quân nói:

- Thẩm Lãng vì sao bán bài từ《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》cho Hà Nguyên Nguyên? Ngươi lập lại lần nữa.

Lê Chuẩn nói:

- Hắn nói là trang bức, tán gái, trả thù Lý Văn Chính, cướp đoạt tình yêu của tên kia.

Quốc quân nói:

- Ngươi nghĩ như thế nào?

Lê Chuẩn nói:

- Hắn... Đúng là người bạ đâu nói đấy, không hề có liêm sỉ.

Người bình thường sau khi chết, đều muốn được an bình chôn xuống đất, chẳng ai muốn hủy hoại thi thể cả.

Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến cay nghiệt, vụ án này ông ta để ý nhất chính là chuyện Thẩm Lãng khi quân, hơn nữa ra sức nguyền rủa Thái tử khiến cho đảng phái tranh chấp, còn chuyện tức giận hơn chính là chuyện Thẩm Lãng đã sớm phá hủy trinh tiết Hà Nguyên Nguyên.

Nhưng nếu nói ông ta có cảm tình sâu sắc cỡ nào với Hà Nguyên Nguyên? Vậy thì chưa chắc.

- Vậy mổ bụng đi, xem bên trong đến tột cùng có thứ gì. - Quốc quân nói.

- Vâng! - Lê Chuẩn lập tức lại muốn xoay người đi đến Đại Lý tự kinh đô.

Quốc quân bỗng nhiên nói:

- Lão cẩu, ngươi ân cần giúp đỡ Thẩm Lãng thế này, lại là vì sao hả?

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Lão nô không phải là vì giúp đỡ Thẩm Lãng, mà là... không muốn một số người thực hiện được. Thẩm Lãng chỉ là một con cún nhỏ bạ đâu nói đấy thôi...

Quốc quân nói:

- Lão cẩu, trong lời nói của ngươi có chuyện.

Lê Chuẩn quỳ rạp dưới đất.

- Đi ngay, mổ bụng Hà Nguyên Nguyên, nhìn bên trong đến tột cùng có cái gì. - Quốc quân nói.

Lê Chuẩn phóng người lên ngựa, lao về phía nam thật nhanh.

...

Hai canh giờ sau đó!

Đại thái giám Lê Chuẩn khó khăn xuống ngựa.

Thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống, ông ta đã bốn ngày ba đêm đều không có ngủ.

Cả người như muốn sụp đổ vậy.

Công chúa Ninh Diễm tiến lên, chợt một tay ôm ông xuống.

- Tam công chúa tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể, không chỉ là nam nữ hữu biệt, hơn nữa lão nô là người hèn mọn. - Lê Chuẩn hoảng hốt vội nói.

Cọp cái Ninh Diễm tức giận nói:

- Một thái giám như ngươi còn tính là đàn ông ấy à?

Nghe những lời này, sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch bên cạnh đau khổ che mặt.

Con bé ngốc này, không biết nói chuyện thì không nên nói lung tung.

Rõ ràng lòng tốt, rõ ràng quan tâm người ta, nhưng từ trong miệng của ngươi nói ra sẽ chỉ làm cho người ta hận chết.

Nhưng mà cũng may Lê Chuẩn lớn tuổi, đã sớm không chú ý những thứ này, chẳng qua là cười ha ha.

Ông ta đi vào đại sảnh, cất cao giọng nói:

- Bệ hạ có chỉ, mổ bụng của Hà Nguyên Nguyên, kiểm tra hoàn toàn.

Bốn người nữ y quan quỳ xuống nói:

- Vâng!

Tiếp đó, ở dưới sự giám thị của trưởng công chúa Ninh Khiết cùng đại thái giám Lê Chuẩn, bốn người nữ y quan mổ bụng Hà Nguyên Nguyên ra, mở ra dạ dày.

Rõ ràng vô cùng thê thảm.

Dạ dày sau khi trúng kịch độc thạch tín, đương nhiên đáng sợ.

Trước tiên phải dùng thật nhiều nước rửa sạch.

Ước chừng rửa sạch mấy phút.

Mới rửa sạch dạ dày của Hà Nguyên Nguyên.

- Bên trong có cái gì, có cái gì... - Một nữ y quan nói.

Đại thái giám Lê Chuẩn chợt đứng lên nói:

- Nhanh chóng lấy ra, tuyệt đối không nên phá hủy nó.

Cái nữ y quan cẩn thận từng li từng tí gắp vật thể đó ra, đặt ở bên trong một chậu bạc.

Đây là một viên thuốc sáp, lớn khoảng chừng ngón tay cái.

Lê Chuẩn tự mình nhận lấy thuốc sáp.

- Trong bụng Hà Nguyên Nguyên quả nhiên có một thứ, đây là thuốc sáp được lấy ra trong bụng của nàng, trước khi uống trà độc đã nuốt vào.

Mọi người ồ lên!

Nhất là Đại Lý tự Thiếu Khanh, còn có Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y, sắc mặt hai người kịch biến.

Trong bụng của Hà Nguyên Nguyên lại có thuốc sáp?

Đây? Đây là có chuyện gì?

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Kế tiếp, ta ngay trước mặt mấy vị đại nhân mở ra viên thuốc sáp này.

Tiếp đó, Lê Chuẩn đeo găng tay, lột viên thuốc sáp này cẩn thận từng chút một.

Bên trong có một miếng giấy da thật mỏng, trên đó viết một hàng chữ.

Chữ viết đã có chút phai, nhưng vẫn có thể nhìn rõ.

- Bệ hạ, Tô Kiếm Đình hại thiếp, làm dơ bẩn thiếp, ép thiếp nói xấu Thẩm Lãng!

Tái bút chỉ có một chữ: Nguyên!

Mấy người nữ y quan kinh ngạc, Hà quý nhân không có dấu vết bị vũ nhục kia mà?

Ngay sau đó một nữ y quan xung phong nhanh chóng về tĩnh thất kiểm tra.

Nàng phát hiện.

Cốc đạo (*) phía sau của Hà Nguyên Nguyên quả thật có vết loét, chỉ bất quá lúc đó họ cho rằng đây là thương tích do bỏng thạch tín nên không có để ý.

(*) hậu môn, khu vực từ trực tràng đến hậu môn

Bây giờ phân tích thật kỹ, dù cho bỏng thạch tín cũng không có thể gây loét.

Xem ra quý nhân lúc còn sống có thể từng bị ô nhục.

Nữ quan trở về đại sảnh bẩm báo:

- Chư vị đại nhân, lúc Hà quý nhân còn sống quả thực có thể bị cưỡng bức, chỉ bất quá vừa rồi quả thực không cách nào kiểm tra, chúng ta đều cho là bỏng thạch tín.

Tất cả mọi người khiếp sợ.

Tô Kiếm Đình điên rồi sao? Giết người còn chưa đủ, còn muốn làm ra loại chuyện này? Muốn đàn bà nào mà không có hả?

Người đàn bà mà quốc quân từng sủng ái, có mùi vị hấp dẫn đến thế kia à? Mất trí!

Mà Thẩm Lãng cũng ở trong lòng kêu lên:

- Tuyết Ẩn cô cô, người quả nhiên không phải Thánh nữ, cô cô quả nhiên chuyện gì cũng có thể làm.

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, tầm hơn bảy ngàn chữ. Vé tháng muốn rơi đến 14 tên, lạy xin mọi người xuất thủ cứu giúp, cảm ơn chảy nước mắt!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Về cúng thất, đem theo cả laptop để làm. Ai dè về quê bị dị ứng không khí ô nhiễm quá nặng, uống thuốc dị ứng lại rã rời ngủ mất T_T

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook