Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 329: Tướng đế vương! Lãng gia một lần giận giết toàn tộc!

Cao Điểm Trầm Mặc

05/10/2019

Chú thích của Bánh: Báo cáo hoàn toàn mới, hãy vào đây xem

Lại một tháng trôi qua!

Cái tháng này ta đã up 485 ngàn chữ!

Trong ba tháng lên kệ, up 1 triệu 520 ngàn chữ.

Tháng trước, top vé tháng tên thứ chín!

Cao Điểm cảm ơn chảy nước mắt!

Tại đây hướng mọi người bái tạ một phút đồng hồ!

Tuy rằng mọi người không thấy, nhưng ta thực sự dập đầu trên bàn suốt một phút đấy.

Cảm tạ các vị cơm áo cha mẹ của ta!

Cảm tạ các vị ân công!

...

Mới hai tháng lại tới!

Thật tốt!

Bánh điểm tâm tiếp tục ra sức, tiếp tục up chương!

Giao thừa gõ chữ!

Tết âm lịch gõ chữ!

Ta không nghỉ!

Tối nào cũng kiệt sức, ngủ sau mấy canh giờ lại khỏe.

Hy vọng duy nhất chính là không mất ngủ!

Ta đã mua siêu thuốc Đông y dùng điện, tối nào cũng nấu Toan Táo Nhân Thang, mỗi ngày buổi tối nấu thuốc tảo nhân thang, và uống hàng tá thuốc Zopiclone. (*).

(*) Một toa thuốc trị mất ngủ, thành phần chính là hạt táo Tàu phơi khô và nhiều vị thuốc khác. Còn Zopiclone cũng là một loại thuốc ngủ.

Chỉ vì ngủ ngon giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày kế có thể tái chiến!

Sang tháng mới, các huynh đệ tiếp tục ủng hộ ta!

Đảm bảo không thể thấp hơn mức vé tháng cực tiểu cho ta không?!

Sang tháng mới!

Ta tiếp tục chiến đấu đến cùng!

Chiến đấu tới cùng!

Chư vị đại đại, có thể cho ta vé tháng được không?

Cho ta đi!

Tiếp tục dập đầu!

...

Chương 329: Tướng đế vương! Lãng gia một lần giận giết toàn tộc!

- A... A... A...

Mưa tên tàn bạo chợt rơi xuống.

Mũi tên dễ như trở bàn tay xé da thịt, đâm vào trong thân thể.

Vô số lưu manh côn đồ đều ngã xuống đất.

Trong nháy mắt quỷ khóc sói gào, máu tươi đầy đất.

Mà những thứ lưu manh côn đồ cặn bã này sức chiến đấu cũng hiển lộ không thể nghi ngờ, bình thường phách lối lợi hại, lúc gặp phải quân đội thì y như một đống phân.

Hai đợt mưa tên, sau đó mấy trăm người ngã trong vũng máu.

Không nghĩ tới, lại giết thật..

Lúc trước mọi người gây rối cũng không phải một hai lần.

Ngăn cản Lan Phong Tử cùng mười ăn mày họ Lan tham gia khoa khảo thì bọn chúng đã quậy tưng bừng, lúc yết bảng văn võ thì vô số lưu manh côn đồ còn gây đủ trò, sau đó thi rớt cuộc thi khóc thánh miếu bọn chúng cũng hùa theo gây rối.

Nhưng cho tới bây giờ cũng không có đại khai sát giới.

Cũng là pháp không trách chúng (*).

(*) Không gán tội cho số đông.

Lần này chúng ta rõ ràng là phe có lý, rõ ràng là Thẩm Lãng lừa gạt tiền, chúng ta tới lấy lại công đạo, lại thực sự giết người sao?

- Quỳ xuống, quỳ xuống!

Khổ Đầu Hoan hạ lệnh.

Một vạn Thành Vệ Quân rống to hơn:

- Quỳ xuống, quỳ xuống!

Tức khắc, lưu manh côn đồ còn chưa chết đều quỳ trên mặt đất.

Khổ Đầu Hoan chỉ thằng sau những tên thiếu gia ăn chơi quyền quý kia, giọng lạnh lẽo:

- Quỳ xuống, toàn bộ quỳ xuống!

Đám thiếu gia ăn chơi kia tức khắc bất mãn.

Chúng ta có thân phận gì? Chúng ta ở đây chí ít cũng là huân quý, ngươi chính là Thiên hộ mà thôi, bình thường cùng chúng ta ăn cơm đều không có tư cách, bây giờ lại còn muốn chúng ta quỳ xuống.

Một tên con trai Bá tước đi ra, cất giọng thản nhiên:

- Vị tướng quân này, phụ thân của ta là Bá tước Ân Viễn. Thẩm Lãng lừa gạt tiền, chúng ta chẳng qua là tới lấy lại công đạo, chuyện này chẳng lẽ sai sao? Thành Vệ Quân của Trường Bình Hầu cũng không tránh khỏi quá ương ngạnh đi, để con cháu quý tộc chúng ta phải quỳ xuống? Chỉ sợ ngươi còn chịu không nổi đâu...

Khổ Đầu Hoan xuất ra danh sách, nhìn thoáng qua người kia nói:

- Con trai thứ ba của Bá tước Ân Viễn, Trình Tiền?

Vậy tên con em quý tộc kiêu căng nói:

- Đúng vậy!

Khổ Đầu Hoan quát lạnh:

- Quỳ xuống!

Trình Tiền hết hồn, gã đường đường công tử phủ Bá tước Ân Viễn, chỉ là một Thiên hộ Thành Vệ Quân Thiên cũng dám bảo gã quỳ xuống kia à?

- Ngươi thật to gan, dù cho ta ở bên trong phủ Thái tử, cũng không cần quỳ xuống. - Trình Tiền nói bằng giọng lạnh lẽo.

Khổ Đầu Hoan vung tay lên.

Hai võ sĩ quân Niết Bàn tiến lên, chợt đá một cái vào đầu gối Trình Tiền.

- Rầm!

Gã chợt quỳ ở trên mặt đất.

Lúc này, Thẩm Lãng cuối cùng xuất hiện.

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn phía hắn kèm theo nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da rút xương.

Thẩm Lãng trực tiếp đi tới trước mặt Trình Tiền.

- Ngươi căn bản chưa từng mua Hoàng Kim Long Huyết, ngươi là một thư sinh, học trò Quốc Tử Giám, vì sao cũng muốn tới nhà của ta gây rối? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Trình Tiền cười lạnh nói:

- Ngươi dám làm, không dám để cho người ta nói sao?

Thẩm Lãng nói:

- Ta làm cái gì?

Trình Tiền nói:

- Ngươi lừa tiền mồ hôi nước mắt của mọi người chúng ta, chúng ta lẽ nào thì không thể lấy lại công đạo à? Thẩm Lãng ngươi vì chạy trốn chịu tội, lại xuất động Thành Vệ Quân đại khai sát giới, thử giơ tay quả thực người người oán trách? Hôm nay ngươi có thể Thành Vệ Quân vì ngươi tiêu trừ tội ác, ngày mai ngươi có thể sai khiến Thành Vệ Quân tạo phản hay không?

Thật không hỗ danh thư sinh quý tộc.

Dội nước bẩn chơi được lẹ lắm.

Ánh mắt của Thẩm Lãng nhìn hắn một cái, thở dài nói:

- Đáng thương, đáng thương...

Trình Tiền cất giọng giận giữ:

- Ta có cái gì đáng thương? Ta là đường đường con trai trưởng phủ Bá tước Ân Viễn, thân phận không phải càng cao hơn thứ ở rể nhỏ nhoi như ngươi sao?

Thẩm Lãng nói:

- Tước vị của phủ Bá tước Ân Viễn không tới phiên ngươi, muốn đi đường khoa cử, thế nhưng bằng vào thứ tài hoa bình thường như ngươi lại đi không thông. Muốn đi đầu nhập vào Thái tử nhưng lại không được coi trọng, thế là liền lựa chọn đầu cơ, chủ động tới đến nhà ta gây rối, hy vọng Thái tử có thể thấy biểu hiện của ngươi, cất nhắc ngươi một phen.

Lời nói này trúng ngay chỗ đau của Trình Tiền.

- Thẩm Lãng nhà ngươi tốt lắm ấy à? Ngươi còn chưa phải là đầu cơ sao? Ngươi còn chưa phải là đầu phục Ninh Chính để thăng quan tiến chức sao? - Trình Tiền cả giận nói:

- Ngươi còn không phải là vì vinh hoa phú quý? Ngươi có thể so với ta tốt bao nhiêu nào?

Thẩm Lãng không để ý đến những lời này.

Chẳng qua là cầm lấy danh sách, cất giọng thản nhiên:

- Trình Tiền, ngươi ở kinh đô có thu nhập, có một hiệu cầm đồ, nhưng lại là cướp đoạt. Hơn nữa ngươi còn mở hoạt động cho vay nặng lãi, vì đòi nợ đã từng đánh gãy chân bảy người, còn đánh đã chết hai người.

Nghe những lời này, trong lòng Trình Tiền run lên.

Thẩm Lãng cầm lấy bút mực đỏ, ở ngay tên của Trình Tiền vẽ một dấu chéo.

Trình Tiền hết hồn, dấu chéo trên đây là có ý gì?

Khổ Đầu Hoan không nói hai lời, trực tiếp lấy ra chiếu thư quốc quân.

Chiếu thư này không phải thánh chỉ, mà là viết cho toàn bộ dân chúng kinh đô nhìn, khắp nơi đều dán.

Phía trên viết rõ ràng, gần đây kinh đô không yên, đạo tặc tác loạn, thủ đoạn hung hăng ngang ngược, nhìn thấy mà giật mình. Vì để cho vạn dân an cư lạc nghiệp, vì trả lại càn khôn tươi sáng cho kinh đô, chính thức mở ra hành động Xuân Lôi, càn quét tất cả tội ác.

Phần chiếu này viết rất đơn giản, bảo đảm để toàn bộ dân chúng cũng có thể xem hiểu.

Thế nhưng đại ấn phía trên lại đặc biệt kinh người, ấn của quốc quân!

Điều này đại biểu được cái gọi là hành động Xuân Lôi, căn bản cũng không phải là hành vi của phủ Đề đốc Thiên Việt, mà là đến từ ý chí tối cao của quốc quân.

- Ngu ngốc, ngươi chết! - Thẩm Lãng cất giọng thản nhiên.

Tức khắc, hai gã Thành Vệ Quân không nói hai lời, trực tiếp tiến lên đeo xiềng xích cho Trình Tiền.

Vị công tử phủ Bá tước Ân Viễn cả người giống như run rẩy vậy, ước chừng một lúc lâu mới gào rú kêu thành tiếng.

- Thẩm công tử tha mạng, Thẩm công tử tha mạng...

- Ta sẵn lòng lập công chuộc tội, ta sẵn lòng tố giác vạch trần, ta sẵn lòng đầu nhập vào Ngũ điện hạ...

Thẩm Lãng khinh thường, thật sự coi phủ Hầu tước Trường Bình tệ đến thế này à? Thứ mèo chó gì đều nhận sao?

Tiếp đó, ánh mắt của Thẩm Lãng nhìn mọi người.

Tiếp đó, ngón tay của hắn bắt đầu chọn người.

- Đây... đây nữa, tên trên mặt có sẹo, tên lông mày chỉ có một nửa...

Theo hắn chỉ trỏ, quân Niết Bàn không nói hai lời, trực tiếp đi vào bắt người.

Chỉ chốc lát ngắn ngủi, lập tức đã bắt ra hai mươi mấy người, toàn bộ đều đứng ở trước mặt Thẩm Lãng run lẩy bẩy.

Thẩm Lãng đã sớm nhớ kỹ đám người kia.

Những người này mắng chửi vô cùng tàn nhẫn khó nghe nhất.

Nào là Thẩm Lãng đi bán mông, để vợ Thẩm Lãng đi đón khách, những lời này đều là bọn chúng rủa.

Dội phân cũng là chúng làm.

Thẩm Lãng tìm kiếm ký ức, tiếp đó kinh hãi phát hiện, chỗ này có một nửa đều là lưu manh côn đồ lúc trước cùng hắn đánh cược ăn mười cân phân.

Đánh cuộc thua, sau đó Thẩm Lãng xua gần một ngàn tên du côn đến cái ao ủ phân lớn nhất ngoài thành, chết chìm hơn phân nửa, may mắn còn sống sót lài mấy trăm người.

Mà trước mắt có mười mấy người, đều là những kẻ sống sót lúc ấy.

Rõ ràng kỳ quái.

Bị hố phân bao phủ suốt cả khắc đồng hồ, chắc hẳn là bài học cả đời khó quên đi?

Sẽ phải sợ đến sâu tận đáy linh hồn đi?

Lẽ ra may mắn còn sống sót, cần phải tràn đầy cảm giác thấy may mắn sống sót sau tai nạn, cần phải yêu quý sinh hoạt, yêu quý cuộc đời, không dám lại đi trêu chọc Thẩm Lãng chứ?

Chuyện kia mới đi tới bao lâu?

Nửa năm đi!

Những người này đều đã quên, lại tới trêu chọc Thẩm Lãng?

Người thực sự cứ như vậy dễ quên sao?

Đúng, con người vốn dễ quên như vậy.

Có vài người mới vừa ngồi tù ra, không đến ba ngày lại phạm tội.

Có con bạc mới vừa cắt máu ăn thề nói tuyệt đối không còn đánh bạc, kết quả ba ngày sau lại đi, thậm chí lúc đó còn chưa gỡ băng gạc bao trên tay nữa.

Thẩm Lãng cầm lấy danh sách.

Tiếp đó có chút kinh ngạc sững sờ, công việc Ninh Chính lại làm được đến mức này?

Vì lần hành động Xuân Lôi này, quả thực liều mạng.

Hai mươi lăm người trước mắt này, có tầm hai mươi bốn người trên danh sách, chỉ có một người không ở trong đó.

Thẩm Lãng hỏi kẻ kia:

- Ngươi tên là gì? Nói cho rõ!

Người kia toàn thân run rẩy, ta, ta, ta...

- Ta không phải lưu manh, ta lúc trước không có phạm qua sai lầm!

Thẩm Lãng nói:

- Vậy ngươi lúc trước từng làm gì?

Người kia nói:

- Ta là bào đường (*).

(*) chân sai vặt chạy tới chạy lui

Thẩm Lãng nói:

- Vậy vì sao xuất hiện ở nơi này, bảo ta đi bán mông, để nương tử của ta tiếp khách trả tiền lại, cũng là ngươi mắng ra. Ta không có trêu chọc ngươi, vì sao phải chửi ta như vậy?

Người kia sợ đến đũng quần trực tiếp ướt.

- Bởi vì ta ra mắt thất bại, nhà cô nương ấy chướng mắt ta. - Người kia nói.

Thẩm Lãng nói:

- Chỉ có thế, ngươi đi nguyền rủa ta, nguyền rủa cả nhi tử chưa ra đời của ta? Nguyền rủa nương tử của ta?

- Ta không biết, ta không biết... Dù sao trong lòng ta vô cùng phẫn nộ, ta chính là muốn đi đè một con đàn bà, ta muốn phát tiết.

Người này vừa sợ đến cứt đái khí đều xuất hiện, vừa biểu cảm hung tàn.

Cái bộ dáng này thấy Thẩm Lãng đều có chút da đầu tê dại.

Trái đất hiện đại cũng không có thiếu người như vậy, bình thường nhìn đàng hoàng, thế nhưng với thế giới tràn đầy vô hạn thù hận, bỗng nhiên có một ngày liền sẽ làm ra sự việc khủng khiếp.

- Tên ngươi là gì, nói mau. - Thẩm Lãng nói.



Người kia ra sức lắc đầu.

Ta không nói, ta chết cũng không nói.

Bỗng nhiên trong đám người có kẻ hô lên:

- Hắn là Trương Bẩm!

Thẩm Lãng trong danh sách tăng thêm một tên Trương Bẩm, tiếp đó vẽ một dấu chéo!

Khổ Đầu Hoan cầm lấy danh sách.

Thành Vệ Quân đẩy hai mươi mấy người này về phía góc tường!

- Quỳ xuống!

- Xoẹt!

Giơ tay chém xuống!

Đầu người rơi xuống đất!

Trong không khí, truyền đến mùi vị vô cùng hôi tanh.

Rất nhiều người sợ vãi đái.

Khổ Đầu Hoan lại một lần nữa hét lớn:

- Bệ hạ có chỉ, lần này hành động Xuân Lôi nhất định phải triệt để, tuyệt đối sẽ không lưu lại bất kỳ góc chết, mặc kệ gia tộc các ngươi tước vị cao bao nhiêu, công lao bao lớn, hết thảy vô dụng. Quỳ xuống...

Một tiếng rống to như sấm sét.

Những tay thiếu gia quyền quý ăn chơi kiađều quỳ trên mặt đất.

Thẩm Lãng cầm lấy danh sách.

Ánh mắt hướng những tay thiếu gia quyền quý ăn chơi này.

Kẻ nào bị ánh mắt của hắn quét trúng, trực tiếp toàn thân run rẩy, gần như đều phải bất tỉnh đi.

Cơ hồ nhìn đâu chết đó.

Thật là đáng sợ.

Đám ăn chơi trác táng ở đây, dưới tay tên nào không có nuôi lưu manh côn đồ, chưa làm chuyện khi nam bá nữ (*)? Không có một ai chưa từng chuyện xấu?

(*) đàn ông độc ác, đàn bà bá đạo

Trị an của kinh đô chuyển biến xấu, có hơn phân nửa đều là bởi vì của bọn họ gây ra.

Đại đa số lưu manh côn đồ gây tai họa, ngược lại có một nửa là vì sống bẩn thay cho bọn họ.

Chỉ cần lên danh sách này, tiếp đó vẽ một dấu chéo.

Một cái mạng coi như đã được thông báo rồi..

Thẩm Lãng thật đúng là vẽ dấu chéo trên mỗi một tên.

Quốc quân ý kiến cũng vô cùng rõ ràng, lần hành động Xuân Lôi lần này không chỉ nhằm vào lưu manh côn đồ, đám bang phái đầu sỏ mà còn muốn giết một nhóm, còn có quyền quý sau lưng chúng cũng phải giết một mớ.

Phải giết cho bọn chúng sợ hãi.

Lập tức sẽ phải đến cuộc chiến nghiêng nước, kinh đô phải hoàn toàn tẩy trừ sạch sẽ.

Bằng không khi chiến cuộc xuất hiện biến cố, dễ dàng xuất hiện nhiễu loạn hơn nữa.

Thẩm Lãng vẽ một dấu chéo, liền đại biểu một cái mạng mất.

Oan uổng à?

Không oan uổng!

Công việc của Ninh Chính quá cẩn thận, hoặc là bọn con nhà giàu này sống quá cẩu thả, việc giết người phóng hỏa không có che giấu bao nhiêu. Dĩ nhiên không phải bọn họ tự mình động thủ, nhưng là chủ sự phía sau màn.

Ngươi nói tiểu lưu manh có thể còn bị giết lầm.

Thế nhưng những t tay thiếu gia quyền quý ăn chơi này, tuyệt đối không có nửa oan uổng.

Quẹt rồng rã mười mấy dấu chéo đỏ chót.

Tiếp đó Thẩm Lãng bèn hỏi:

- Các vị nhân huynh, nghe nói ta đã lừa gạt tiền các vị sao?

Toàn tràng lặng như tờ.

Không nói lời nào?

Thẩm Lãng lại cầm lấy ra một bút đó, đi tới trước mặt một tay ăn chơi rồi hỏi:

- Ngươi tên là gì? Nói mau...

- Không, không, không! Thẩm công tử làm sao có thể gạt tiền chúng ta? Không thể nào, không thể nào!

Thẩm Lãng nói:

- Vậy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Gã ăn chơi trác táng nói:

- Những tiền kia là chúng ta chủ động hiến tặng, lập tức sẽ phải bạo phát đại chiến, quốc gia hưng vong, huống chi chúng ta hưởng thụ ơn của nước nhà? Cho nên chúng ta chủ động tới đưa tiền, chủ động tới quyên góp.

Thẩm Lãng nói:

- A? Thật vậy chăng?

- Thực sự, thực sự. - Gã ăn chơi trác táng ra sức gật đầu.

Thẩm Lãng nói:

- Ta kết quả thật không có đã lừa gạt tiền các ngươi?

- Không có, không có! - Gã ăn chơi trác táng vỗ ngực nói:

- Ai dám nói xấu Thẩm công tử như vầy? Ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý, Vương Lăng ta đây sẽ đi liều mạng với kẻ đó.

A, ngươi chính là Vương Lăng.

Không nhìn ra, nhạy bén thế này!

Thẩm Lãng hỏi:

- Vậy cái gọi là Hoàng Kim Long Huyết là gì?

Tên thiếu gia ăn chơi Vương Lăng nói:

- Thẩm công tử thấy cơ thể chúng ta không khỏe cho nên điều chế thuốc bổ đặc biệt cho chúng ta. Sau khi ta uống xong, thân thể quả nhiên tốt hơn rất nhiều, cảm ơn Thẩm công tử, cảm ơn Thẩm công tử.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy sáu nghìn lượng vàng, quả nhiên cùng Hoàng Kim Long Huyết hoàn toàn không có liên quan sao?

Vương Lăng ra sức lắc đầu nói:

- Hoàn toàn không liên quan, sáu nghìn lượng vàng là chúng ta chủ động quyên. Còn thuốc bổ vàng rực kia, là Thẩm công tử không có điều kiện gì tặng cho chúng ta.

Thẩm Lãng vỗ vỗ bờ vai của gã rồi nói:

- Vương Lăng, ngươi tốt, ngươi không tệ.

Tiếp tục, Thẩm Lãng lấy ra một phần danh sách tự nguyện quyên góp rồi nói:

- Vương Lăng, ngươi chủ động hiến cho sáu nghìn lượng vàng quân lương, cái này tốt, quốc quân cũng sẽ vui vẻ. Nhưng không thể làm chuyện tốt không để lại tên, tới đây nào, ký tên của ngươi, ta muốn làm một cái bảng vàng danh dự thật to, phàm là những người từng quyên góp phải viết tên lên hết để làm rạng rỡ tổ tông a!

- Đúng, đúng, làm rạng rỡ tổ tông! - Vương Lăng tiếp nhận bút, ở trong danh sách quyên góp tự nguyện đầy vinh quang ký tên của mình, còn đóng dấu vân tay.

- Vương công tử không tệ, không tệ... - Thẩm Lãng nói:

- Phần chứng nhận đã quyên góp đầy vinh quang này mang về nhà.

Tiếp đó, thật sự có một cuốn sổ đỏ đưa tới trong tay Vương Lăng.

- Về nhà đi, về nhà đi! - Thẩm Lãng nói.

Vương Lăng dập đầu nói:

- Cảm ơn Thẩm công tử, cảm ơn Thẩm công tử, ta nhất định sẽ quý trọng phần vinh dự này.

Tiếp đó, gã nâng chứng nhận quyên góp đầy vinh quang này chạy nhanh như bay.

Vòng vây của Thành Vệ Quân quả nhiên nhường lại một chỗ hổng, để gã chạy ra ngoài.

Vương Lăng chạy một hơi ra khỏi mấy dặm, tiếp đó ngồi chồm hổm dưới đất gào khóc.

Quá không dễ dàng, ta cuối cùng còn sống.

Làm ta sợ muốn chết, cha mẹ ơi, làm con sợ muốn chết!

Bên ngoài phủ Hầu tước Trường Bình.

Có người đưa đến một cái bàn, Thẩm Lãng đơn giản hiện trường làm việc.

- Trong các ngươi còn ai chủ động quyên góp, tất cả lên kí tên in dấu tay, tiếp đó cầm giấy chứng nhận vinh quang này về nhà đi!

Tức khắc, những tên con nhà giàu này đều tiến lên ký tên.

Tiền rất quan trọng, thế nhưng mạng còn quan trọng hơn.

Thế là chuyện bị gạt sáu ngàn lượng vàng cứ trôi luôn như vậy.

Lần này bị gạt sáu nghìn lượng vàng, liền... Cứ định như vậy đi.

Tên súc sinh Thẩm Lãng này thật là đáng sợ, không thể trêu vào a.

Không chỉ lừa gạt tiền của ngươi, còn muốn mạng của ngươi.

Trước mắt bây giờ đã rất rõ ràng thế này, không ký tên in dấu tay, ngươi liền không đi được, liền sẽ trở thành đối tượng bị đánh của hành động Xuân Lôi.

Cái gì? Ngươi trong sạch? Thân đang không sợ bóng nghiêng?

Ta nhổ vào!

Tức khắc, đám công tử ăn chơi đều xếp hàng ký tên, tỏ ý mình là tự nguyện quyên tặng sáu nghìn lượng vàng, hoàn toàn là là nước giúp đỡ, Thẩm Lãng căn bản cũng không có đã lừa gạt bọn họ tiền.

Ký tên về ký tên, nhưng trong lòng những người này chửi ầm lên.

Tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng nhà ngươi quá độc.

Đê tiện trơ tráo, sinh con không có bi.

Thế nhưng phát sinh một màn kế tiếp, để cho bọn họ trong lòng cũng không dám mắng.

Lại một người ăn chơi trác táng tiến lên muốn kí tên, tỏ ý tự nguyện quyên góp.

Kết quả Thẩm Lãng phất phất tay nói:

- Không, ngươi không cần ký, bay đâu lấy sáu nghìn lượng vàng tới.

Chẳng bao lâu, một rương vàng đặt ở trước mặt.

- Tiền của ngươi chúng ta không thu, chúng ta sẽ đưa đến nhà ngươi, trả đủ số.

Tay ăn chơi này vừa nghe, tức khắc hồn phi phách tán.

Đây là ý gì?

Ta, ta ngay cả tiền cũng đưa không được?

- Trương Yên Thế có đúng không? Ngươi phạm vào tội lớn ngập trời, còn nỗ lực dùng tiền mua bình an, ngươi xem quốc pháp như cái gì? Giao dịch bẩn thỉu à? - Thẩm Lãng cất lên giọng đầy giận dữ:

- Trong danh sách hành động Xuân Lôi có ngươi, để cho người nhà ngươi chuẩn bị hậu sự đi!

Nghe những lời này, cái này hoàn khố ra sức quỳ xuống đất dập đầu.

- Thẩm công tử, Thẩm ân công, Thẩm gia gia, tha mạng a...

- Ta tự nguyện quyên góp, ta cũng muốn yêu nước, Thẩm gia gia tha mạng a!

Thẩm Lãng vung tay lên:

- Bắt!

Thành Vệ Quân tiến lên, trực tiếp đó đeo xiềng xích cho tay thiếu gia ăn chơi, nhét vào bên trong xe chở tù.

Đông đảo thiếu gia ăn chơi trác táng ở đây lại một lần nữa sợ vãi đái.

Hoá ra... Sẵn lòng nhận tiền của chúng ta, sẵn lòng lừa gạt tiền của chúng ta, vẫn để mắt chúng ta a.

Có vài người ngay cả tiền đều đưa chẳng được.

Thế là những người này trong lòng nào dám mắng Thẩm Lãng nữa mà ra sức cầu nguyện.

Thẩm Lãng tuyệt đối không nên trả tiền lại cho ta, tuyệt đối không nên.

Để ta thuận lợi kí tên, thuận lợi cúng tiền đi.

Thế nhưng luôn luôn quỷ xui xẻo, cứ ba mươi người, thì có một bắt được tới trả tiền lại, đeo xiềng xích nhét vào xe chở tù.

Tầm hai canh giờ sau đó.

Hơn một nghìn tên ăn chơi trác táng toàn bộ ký tên ấn hết vân tay, cầm giấy chứng nhận quyên góp tự nguyện đầy vinh quang gào khóc về nhà.

Từ nay về sau, sự việc Thẩm Lãng lừa gạt tiền chẳng còn nhấc lên được nữa.

Các ngươi cũng là tự nguyện quyên tiền, thậm chí còn khóc quỳ xin quyên tiền.

Ba mươi quỷ xui xẻo thành công phải về tiền, nhưng lại như muốn mất mạng đến nơi.

Giết gà dọa khỉ!

Đến tận đây, sự việc hơn một nghìn tên thiếu gia ăn chơi bao vây tấn công Thẩm Lãng chính thức kết thúc.

Cái gọi là chuyện Thẩm Lãng lừa tiền cũng hoàn toàn kết thúc.

Để lại mấy trăm xác chết cũng chẳng bao lâu bị dọn dẹp sạch sẽ.

Nhưng ít ra suốt một thời gian dài, chẳng có ai dám bén mảng gần phủ Hầu tước Trường Bình.

Bởi vì nơi này đã chết quá nhiều người.

...

Những gì phát sinh bên chỗ Thẩm Lãng chỉ là một bộ phận hành động Xuân Lôi.

Bên này của hắn có vẻ hơi hoang đường.

Mà hầu hết những chỗ hành động Xuân Lôi quét qua kinh đô trở nên nghiêm trọng.

Thành Vệ Quân võ trang đầy đủ tiến vào kinh đô trong nháy mắt, liền đưa tới chấn động hoàn toàn.

Tiếp đó!

Toàn bộ cửa thành đóng.

Thành Vệ Quân dựa theo danh sách, từng nhà phá cửa bắt người.

Kẻ nào dám can đảm phản kháng, toàn bộ giết chết bất luận tội.

Trong lúc nhất thời, kinh đô thần hồn nát thần tính.

Đám lưu manh côn đồ suốt mấy tháng hoành hành ngang ngược, các thế lực bang phái cơ hồ bị nhổ tận gốc.

Hơn nữa hành động Xuân Lôi không chỉ có ở trong phạm vi kinh đô, dần dần lan ra đến thành quận chung quanh.

Trong mấy ngày ngắn ngủi, liền bắt được hơn vạn người!

Gần như tất cả đại lao đều bị chật ních.

Đại Lý tự, huyện Bình An, huyện Vạn Niên, phủ Đề đốc, thậm chí phủ Trung đô đốc Thiên Việt, đều phải phái ra số lớn quan viên tiến hành công khai thẩm án.

Căn cứ ý chí quốc quân, tất cả phải nghiêm trị.

Cho nên, phía trên pháp trường mỗi ngày đều có kẻ mất đầu.

Ngay từ đầu còn có người vây xem, sau đó đã không có người dám hóng nữa, thấy da đầu tê dại, ngay cả gặp ác mộng.

Mỗi ngày đều có nhiều xe tù rời khỏi kinh đô, tội phạm hơi nhẹ tội một chút đều bị đưa đến các khu mỏ cưỡng bức lao động.



Toàn bộ dân chúng thấy, đám đại hiệp hào kiệt lúc trước hoành hành ngang ngược, vô cùng lợi hại đều như là chó chết vậy, hoặc là bị chém đầu, hoặc là bị đi đày.

Ngươi là kẻ cậy mạnh có võ công sao?

Vậy thì càng thảm, trực tiếp phá hủy toàn bộ gân tay chân, lại đưa đi hầm mỏ.

Trong kinh đô rất nhiều bang phái đầu sỏ, bình thường hoàn toàn được xưng là hô phong hoán vũ, phía dưới đồ tử đồ tôn vô số, chỉ cần nói bâng quơ một câu, có thể quyết định vận mệnh một người.

Phép tắc trên thị trược, phép tắc trong thanh lâu, phép tắc trên chợ, phép tắc trên đường đi đều do bọn họ định đoạt.

Không nghe lời, nói cấm vận ngươi thì cấm vận ngay, nói dìm ngươi thì ngay tức thì dìm xuống sông.

Những thứ cường nhân này, có một số thậm chí tối thiểu là quan thân (viên chức), Thiên hộ dân quân, thậm chí có người còn có thân phận người ngoài biên chế của Hắc Thủy Đài.

Những người này đều có gia tài bạc triệu.

Bọn họ thường nói một câu thế này, ở địa giới kinh đô không có chuyện gì chúng ta không làm được, chuyện trên mặt đất cũng do quan gia định đoạt. Ngay cả chuyện dưới đất cũng do chúng ta định đoạt.

Chính là lớn lối như vậy.

Sau khi Trương Triệu bị bãi miễn, Ninh Chính đảm nhiệm phủ Đề đốc Thiên Việt, sau đó trị an kinh đô chuyển biến vô cùng xấu.

Đầu sỏ gây nên chính là những tay thủ lĩnh bang phái này.

Mục đích rất đơn giản, chính là giương mắt vì Trương Triệu, chính là vì biểu hiện Ninh Chính vô năng.

Để người trong thiên hạ nhìn thấy rõ ràng, lúc trước Trương Triệu Đề đốc ở đây, trật tự kinh đô tốt biết bao nhiêu? Dân chúng an cư lạc nghiệp.

Bây giờ Ninh Chính sau khi lên đài, kinh đô đại loạn, dân chúng lầm than.

Có thể thấy được Ninh Chính là thật vô năng, thậm chí gã căn bản là một tên quan tệ hại, một tham quan.

Trên thực tế, sách lược bọn họ thật đúng là thành công.

Dân chúng kinh đô đều chửi Ninh Chính ầm lên, bọn họ sẽ không đi tìm kiếm căn nguyên kinh đô đại loạn, cũng chỉ bị dư luận dẫn dắt.

Cũng may mà là ý chí của quốc quân kiên định, nhìn vấn đề hiểu sâu, đổi thành một quân vương ngu ngốc một chút, tiền đồ Ninh Chính cũng trên cơ bản coi như là kết thúc.

Đám phần tử bang phái này vừa đảo loạn kinh đô, vừa nịnh nọt đám Thái tử cùng Tam vương tử.

Tế Thiên Đại Điển, Ninh Chính biểu hiện hoàn mỹ trước nay chưa từng có.

Như vậy những thứ bang phái đầu sỏ này có thể có bớt phóng túng à?

Bọn họ kinh hãi nửa ngày, tiếp đó... càng ngày càng nghiêm trọng.

Sau Tế Thiên Đại Điển ba ngày, trị an kinh đô chuyển biến xấu tới cực điểm, vụ án cướp bóc cùng giết người, bắt cóc mang đi xuất hiện mấy trăm vụ.

Bộ mặt kinh đô càng đại loạn, để cho cái phủ Đề đốc của Ninh Chính sứt đầu mẻ trán.

Nhưng mà, những thứ bang phái đầu sỏ này làm như vậy, ngược lại có mục đích khác.

Bọn họ muốn cùng Ninh Chính đàm phán, giống như đàm phán với những kẻ từng đảm nhiệm chức Đề đốc lúc trước vậy.

Vì tranh thủ điều kiện có lợi hơn, đương nhiên cấp cho Ninh Chính áp lực cực lớn.

Cho nên mấy ngày nay các vụ án tàn ác ở kinh đô mới có thể liên tiếp.

Tiếp đó, bọn họ sẽ chờ Ninh Chính phái người tới cửa cùng bọn họ đàm phán.

Những thứ đầu sỏ bang pháo này cảm thấy kinh đô thiếu chúng không được, trật tự dưới đất tự nhất định phải để bọn họ duy trì.

Nhưng mà không có nghĩ tới là, Ninh Chính phản ứng lại kịch liệt như thế.

Đại khai sát giới như thế?

Đại càn quét chưa từng có suốt mấy thập niên.

Hơn nữa quốc quân tự mình hạ chỉ, thậm chí bỏ qua Hắc Thủy Đài.

Trước đó rõ ràng một chút tiếng gió thổi cũng không có truyền tới, chờ đại quân vào thành, bão táp lúc này mới bắt đầu, bọn họ còn muốn muốn ứng đối thì đã muộn.

Từng bang phái bị nhổ tận gốc.

Mỗi ngày đều mất đầu.

Những đầu sỏ bang phái này đều nhao nhao đi bái kiến chỗ dựa của mình.

Kết quả... Toàn bộ bế môn ăn canh.

Ninh Chính ở trong triều không có chỗ dựa, đây là hoàn cảnh xấu, nhưng lại là ưu thế, bởi vì không có liên luỵ lợi ích.

Có thượng phương bảo kiếm trong tay, gã muốn giết ai thì giết, người nào tới van cầu t đều không hữu dụng.

Đương nhiên, ngay từ đầu nhất định là có người xin tha thứ.

Trong triều văn võ đại thần, lần đầu tiên hạ mình đi cầu kiến Ninh Chính.

Lần đầu tiên vẻ mặt ôn hoà, luôn miệng giữ một cái ơn, ngày sau ổn thỏa hồi báo.

Cấp bậc những quan viên này cũng rất cao, thâm niên cũng rất già, vốn tưởng rằng Ninh Chính sẽ chắc chắn nể nang tình cảm của bọn họ.

Cuối cùng chúng ta cũng là đại lão, ngươi là vương tử chẳng có căn cơ nào, chúng ta cho cơ hội thiếu ngươi một nhân tình, ngươi còn không tranh thủ thời gian tiếp lấy đi chứ?

Kết quả, Ninh Chính thiết diện vô tư.

Chẳng nể nang mặt mũi người nào.

Theo lẽ công bằng mà làm việc, nên bắt thì bắt công việc, đáng giết thì giết.

Lần đầu tiên này, chọc giận tới rất nhiều tay trùm, nhưng lại làm cho lòng người khiếp sợ.

Nhìn không ra, Ninh Chính gan dạ thế này?

Gã không phải muốn tranh ngôi à? Đã vậy còn không để ý chút nào đến tình cảm chúng thần sao?

Không có chúng ta hỗ trợ, ngươi còn làm sao tranh ngôi hả?

Như vậy Ninh Chính nghĩ như thế nào?

Gã chân chính đáy lòng vô tư trời đất rộng!

Gã chỉ làm chuyện, làm chính mình cho rằng đúng chuyện.

Những người còn lại rành rẽ tình đời, gã mặc kệ.

Thậm chí tranh ngôi có thành công hay không, gã tạm thời cũng không quản.

Muốn làm việc, thì không thể lo trước lo sau, sợ tội này, sợ tội kia?

Như vậy còn làm quân vương cái gì?

Thế nhưng hỏa hoạn đốt tiếp thế này nữa, sẽ không có biên giới.

Thậm chí có thể sẽ đốt tới trên đầu mình!

...

Chiết Mai Bang!

Nghe vào thấy tên này vô cùng văn nghệ, bọn họ làm việc buôn bán.

Dĩ nhiên không phải buôn bán nô lệ, đây là phạm pháp.

Thế nhưng rất nhiều nhà hào môn quý tộc mua gã sai vặt, mua người hầu, thanh lâu bên trong mua gái v.v… các thứ giao dịch đều có thể làm.

Hơn nữa đây là một món làm ăn lãi kếch sù.

Chiết Mai Bang làm chính là kẻ buôn bán, gái từ từ Tây Vực, gái của các bộ lạc nguyên thủy từ tận sâu trong núi v.v… cũng được vận tới.

Số tiền lời hàng năm cực kỳ to.

Những thứ này làm ăn vốn cũng không coi là trái pháp luật.

Thế nhưng... người đã làm loại chuyện kinh doanh này, cũng trên căn bản là không có thiên tính.

Vì lợi ích chuyện gì làm không được?

Đám người kia hợp tác với bọn ăn mày khắp thiên hạ đi lừa gạt trẻ con, tiếp đó bán cho Chiết Mai Bang.

Chiết Mai Bang bồi dưỡng nhiều năm sau đó, khi những đứa trẻ này trước mười sáu mười bảy sẽ bán giá cao cho nhà quyền thế.

Lần này hành động Xuân Lôi, Ninh Chính ngay trụ sớ, căn lầu của Chiết Mai Bang cứu ra mấy trăm đứa trẻ.

Tán tận lương tâm!

Dưới cơn nóng giận, Ninh Chính hạ lệnh chém giết mấy trăm tên ăn mày lừa gạt con nít.

Tiếp đó, thông qua sổ sách của bọn ăn mày này, tra được Chiết Mai Bang.

Mà chỗ dựa vững chắc của Chiết Mai Bang này không ai khác chính là con trai thứ ba của Công tước Biện Tiêu: Biện Kình.

Đây chính là con trai ruột của Công tước Biện Tiêu, đã từng ở kinh đô đọc sách ba năm, năm ngoái thi trúng võ tiến sĩ, đi Bắc quân đảm nhiệm Thiên hộ.

Lúc gã ở kinh đô, Biện phi xem như con mình.

Lần này tất cả mọi người nhìn Ninh Chính có chút hả hê.

Ngươi không phải thiết diện vô tư à?

Bây giờ liên lụy đến Biện phi, liên lụy đến con trai Công tước Biện Tiêu, ngươi phải làm sao?

Ngươi còn có thể theo lẽ công bằng chấp pháp à?

Kết quả!

Ninh Chính thậm chí không có xin chỉ thị quốc quân, trực tiếp hạ lệnh bắt người của Chiết Mai Bang.

Toàn bộ Chiết Mai Bang đều bị nhổ tận gốc!

Nhưng mà, Chiết Mai bang chủ chẳng qua biểu hiện ra chủ nhân, chủ nhân chân chính là một công tử đại tài tử Liên Hoa Liên Cẩm!

Liên Cẩm!

Danh tiếng của người này gần với sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch.

Viết xuống vô số thơ ưu mỹ, được giới thanh lâu kinh đô xem là thần tượng.

Chính là cái loại đại tài tử ngủ với hoa khôi không lấy tiền, đối phương còn phải ngã thiếp.

Gã không chỉ Văn cử nhân mà còn là Võ cử nhân.

Chân chính văn võ toàn tài, năm nay hai mươi ba tuổi.

Không có bất kỳ ý định ra làm quan, cũng không tham gia thi hội, mỗi ngày viết thơ, say trong bụi hoa.

Đơn giản là nhân vật cấp thần tượng.

Hơn nữa gã còn có một thân phận, cháu rể Biện Tiêu, bạn tốt tri kỷ và cùng trường với Biện Kình.

Khi Ninh Chính tra được gã dĩ nhiên là chủ nhân sau màn của Chiết Mai Bang, hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Người này danh tiếng rất tốt, phiên phiên giai công tử.

Thậm chí ở trong lòng Ninh Chính, đây là người một nhà, tương lai đến khi địa vị của gã sẽ vững chắc một chút, gã sẽ tự đi mời vị này công tử Liên Hoa, thậm chí cảm thấy tương lai phía trên Thượng Thư Đài cũng có thể sẽ có vị trí của Liên Hoa.

Không nghĩ tới, chuyện thương thiên hại lý nhiều như vậy, dĩ nhiên là vị công tử Liên Hoa này gây nên.

Gã viết xuống bao nhiêu thơ ưu mỹ kia chứ?

Gã dịu dàng, thương tiếc phụ nữ, dân nghèo đến cỡ nào.

Thanh danh của gã quả thực so với Thẩm Lãng còn tốt gấp mười lần hoặc hơn.

Những đứa trẻ này đã bị bắt cóc khỏi cha mẹ lúc ba bốn tuổi, quả thực mất trí.

Tri nhân tri diện bất tri tâm, vị công tử văn nhã này hóa ra là phường cầm thú sài lang như thế.

...

Trong nhà Thẩm Lãng nghênh đón hai người khách.

Cháu gái Công tước Biện Tiêu, còn có bạn tốt của Tam công tử Biện Tiêu công tử Liên Hoa Liên Cẩm.

Thẩm Lãng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vị công tử Liên Hoa này.

Áo trắng như tuyết, quả nhiên là công tử trọc thế nhất giai.

Công tử Liên Hoa vô cùng rụt rè tiêu sái.

- Thẩm công tử, ba ngày sau, ta muốn tổ chức một hội thơ, đến lúc đó ngài và Vân Mộng Trạch cùng đi? Góp cái thú vị...

- Không đi! - Thẩm Lãng lạnh lùng nói.

Công tử Liên Hoa kinh ngạc, Thẩm Lãng này là mặt chó à? Hoàn toàn không biết làm người?

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt của gã và vợ lạnh lẽo hẵn.

Công tử Liên Hoa nói:

- Thẩm công tử, ngài khuyên nhủ Ninh Chính điện hạ được không?

- Không được! - Thẩm Lãng nói.

Công tử Liên Hoa lạnh nhạt nói:

- Thẩm công tử, đời này của ngài không chừng một ngày kia sẽ xui xẻo, cho nên càng cần bằng hữu giúp đỡ.

Lúc này, cháu gái của Biện Tiêu là Biện Thấm nói thẳng:

- Thẩm Lãng, chuyện làm ăn của Chiết Mai Bang, Biện Kình cũng có phần. Hắn gọi Công tước Biện Tiêu là thúc phụ, Biện Phi đối với hắn xem như con đẻ. Lẽ nào ngài muốn đẩy lửa đến đốt trên người Biện phi sao? Nếu đến nước đó, ngài chịu trách nhiệm nổi sao? Ninh Chính muốn tranh ngôi, chỗ dựa lớn nhất chính là họ Biện chúng ta, nếu đầu óc hắn không tỉnh táo, ngài làm mưu sĩ cũng không tỉnh sao?

Thẩm Lãng nâng chung trà lên nói:

- Tiễn khách!

Công tử Liên Hoa biến sắc, lạnh lùng nói:

- Công tử Thẩm Lãng, lần hành động Xuân Lôi này tốt, làm cho cả kinh đô sạch sẽ, đêm không cần đóng cửa, dân chúng mỗi người ca tụng, đã đặc biệt thành công. Nhưng nước quá trong ắt không có cá, lửa cuối cùng sẽ đốt tới trên đầu ngài. Chuyện của Chiết Mai Bang chúng ta không sạch sẽ, không chỉ sẽ dính dáng đến họ Biện, còn có thể dính dáng đến ngài, tại cái vụ án này ngài cũng đặc biệt không trong sạch gì đâu!

Nghe những lời này, Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.

- Đây là sổ sách bí mật của Chiết Mai Bang, Thẩm công tử thấy rõ ràng, Kim Sơn Các có phải là sản nghiệp của ngài hay không, bà chủ có phải mỗi tháng đều đưa tiền cho ngài không? Chuyện làm ăn của Chiết Mai Bang thì Kim Sơn Các cũng có phần, Thẩm Lãng ngài đây cũng không sạch sẽ, mỗi tháng ngài cũng lấy tiền từ Chiết Mai Bang mà thôi.

Thẩm Lãng cầm lấy sổ sách vừa nhìn.

Quả nhiên ghi chép rõ ràng, trong thời gian mấy tháng này, Chiết Mai Bang qua Liên Hoa Các chi cho Kim Sơn Các chi.

Có người rõ ràng trăm phương ngàn kế, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Đẩy chuyện làm ăn diệt sạch nhân tính này lên người hắn.

Sau lưng người này, không chỉ là Biện Kình, mà còn rất phức tạp.

Lần hành động Xuân Lôi này quét Chiết Mai Bang, cho nên đã dẫn bạo đến tiếng sấm đầu tiên.

Công tử Liên Hoa Liên Cẩm nhìn Thẩm Lãng nói:

- Nếu như ta gặp chuyện không may, quyển sổ sách kia cũng lan ra khắp thiên hạ, ngài cũng không chạy thoát. Cho nên Thẩm Lãng à, ta không thể xảy ra chuyện gì đâu! Ngài đi tìm Ninh Chính chỉ nói vậy thôi, ta tin tưởng bản lĩnh của ngài nhất định sẽ làm cho điện hạ hồi tâm chuyển ý!

Nói xong, công tử Liên Hoa Liên Cẩm vỗ vỗ Thẩm Lãng công tử, cười lớn rồi đi ra phía ngoài.

- Thẩm Lãng, cùng trên một con thuyền, tuyệt đối không nên dẫn lửa thiêu thân!

Thẩm Lãng tức khắc cười nói:

- Được, yên tâm, ta nhất định sẽ thuyết phục Ninh Chính điện hạ.

- Thẩm công tử rõ ràng thức thời, cáo từ. - công tử Liên Hoa Liên Cẩm mang theo vợ rời đi.

Thẩm Lãng phất phất tay.

Vài bóng người đi đến!

- Chuẩn bị một chút, giết sạch cả nhà Liên Cẩm, kể cả Biện Thấm ở bên trong!

- Vâng!

- Thập Tam!

Thẩm Thập Tam đi đến.

- Thế lực của hội Ẩn Nguyên ở ba ngày sau sẽ xuất động hoàn toàn, sẽ chơi lớn một lần với ta đó.

- Khi ấy ta muốn san bằng tổng bộ của hội Ẩn Nguyên thành bình địa!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta ăn chút cơm sau đó tiếp tục gõ chữ! Ngày hôm nay nhất định vượt qua một vạn năm! Top vé tháng siêu cấp hồi hộp, chư vị đại nhân có phiếu tuyệt đối xuất thủ tương trợ, Cao Điểm cúng bái!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook