Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký
Chương 147
Đại Thúc Vô Lương
26/11/2016
Chỗ hổng như vậy thật sự ngoại trừ trẻ con hoặc Tôn Tiểu Lỗ có thể chui qua người lớn hoàn toàn không thể qua. Lại thông qua chiều dài thông đạo phán đoán độ dầy động bích, chỉ sợ cũng có sáu, bảy thước, lấy công cụ thời tiền sử mà nói, muốn phá nó không phải không làm được, trên dưới một trăm người cùng nhau động thủ, tiêu tốn một năm rưỡi là có thể ……
Thấy Tôn Chí Tân nhìn cửa động kia trầm tư, Alfa nói:“Ta dùng năng lực thăm dò bên kia, không cảm giác có gì nguy hiểm, bất quá…… Cảm giác lại có chút kỳ quái.”
Tôn Chí Tân hỏi:“Có gì kỳ quái?”
Alfa vẻ mặt mê hoặc:“Nói không rõ, giống như là bên kia ngoại trừ hang động, hẳn là còn có gì khác tồn tại.”
Đối năng lực thần kì này của Alfa Tôn Chí Tân không rõ, chỉ biết là năng lực này sẽ không sai, đứng suy nghĩ nửa ngày nghĩ không ra nguyên cớ, liền giơ đèn pin hướng vào trong động.
Đèn pin của Tôn Chí Tân thực cấp lực, chiếu qua như vậy quả nhiên có thể từ cửa động thấy động bích đối diện. Buku nói không sai, chỗ hổng phía sau hang động thật sự không nhỏ, sâu ước chừng có bốn, năm mươi thước. Bởi vì hạn chế, Tôn Chí Tân có thể thấy cũng không nhiều, chỉ có thể loáng thoáng thấy thạch nhũ Buku nói, cũng không thể thấy nhiều tình huống khác bên trong.
Nói cách khác tiến thêm một bước tìm kiếm không quá khả năng, rơi vào đường cùng Tôn Chí Tân chỉ có thể đứng ở chỗ cửa động lớn tiếng la lên tên Tôn Tiểu Lỗ.
Kết quả kết quả là không có kết quả, ba người cùng nhau ở đó chờ đợi hồi lâu, cuối cùng vẫn đợi không được Tôn Tiểu Lỗ đáp lại. Rơi vào đường cùng Tôn Chí Tân chỉ đành trở về mới quyết định, ở chỗ cửa động để lại một chút nước và thức ăn cho Tôn Tiểu Lỗ, ba người theo đường cũ trở về.
Lúc Naaru và Tiger trở về thấy chính là Tôn Chí Tân vẻ mặt đứng ngồi không yên, hắn đứng ở trước cửa lều, trước mặt đặt một cái chén nhỏ, bên trong cái đĩa là thức ăn Tôn Tiểu Lỗ thích ăn nhất, hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Làm sao vậy?” Naaru hỏi.
Tôn Chí Tân đem chuyện Tôn Tiểu Lỗ nói một lần, Tiger nói:“Ngươi lo cái gì? sói còn có thể lạc đường? đặc biệt nó còn là tuyết lang, ngươi lạc đường chứ nó lạc không được.”
Tôn Chí Tân nôn nóng nói:“Ta chỉ sợ nó phát sinh nguy hiểm. Nó còn nhỏ như vậy……”
“Yên tâm, tiểu gia hỏa kia ham chơi, nói không chừng buổi tối sẽ trở lại . Ngoan, đừng lo lắng như vậy, ăn cơm trước. Từ từ đợi nó.” Naaru xoa đầu vai Tôn Chí Tân, tính ôm ôm an ủi hắn. Tiger đối với chuyện Tôn Tiểu Lỗ không để bụng, phụ giúp hai người đi ăn cơm.
Sau bữa tối Tiger và Naaru mệt mỏi cả ngày, ai cũng không muốn trở lại lều của mình ngủ, ngủ ngay tại chỗ của Tôn Chí Tân. Vốn Naaru còn muốn cùng Tôn Chí Tân thân thiết một phen, nhìn Tôn Chí Tân không yên lòng Tôn Tiểu Lỗ thật sự không có gì tâm tình, chỉ đành rầu rĩ ngủ. Tôn Chí Tân ngồi ở trong lều thủ Tiger và Naaru ngủ say, vô luận thế nào đều không ngủ được. Trong lòng phiền toái kiểm tra công cụ thăm dò hang động mình đã chuẩn bị một đoạn thời gian, tính ngày mai lại đi tra xét một phen.
Hang động phức tạp khúc chiết, có lẽ thông đạo trong hang động không chỉ có một lối đám Buku phát hiện kia. Lại có lẽ Tôn Tiểu Lỗ thật sự nằm ở một chỗ cần mình đi cứu viện? không tìm được vật nhỏ kia, mình vĩnh viễn cũng không an tâm.
Chính nghĩ như vậy, đột thấy có một đoàn mao nhung màu xám đến dưới chân mình, một ngụm cắn quần vải đay của mình tha ra bên ngoài.
Tôn Chí Tân trừng mắt nhìn lên, không khỏi vừa mừng vừa sợ:“Tôn Tiểu Lỗ?!”
Cái cục lông vẫn cắn ống quần Tôn Chí Tân, nghe thấy tên lại ngẩng đầu liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái, sau đó tiếp tục kéo.
Ánh mắt tinh lượng, thân thể bốn chân mao nhung nhỏ bé, không phải Tôn Tiểu Lỗ thì là gì? ngươi làm cho mọi người lo muốn chết, khắp nơi đi tìm, giờ nó cư nhiên tự mình trở lại!
Gặp được Tôn Tiểu Lỗ, nỗi lo sợ rốt cuộc rút xuống. Lo lắng trong nháy mắt chuyển thành vui sướng, chỉ cảm thấy trong lòng bỏ xuống một khối đá, không khiến người ta bớt lo không được.
Sau khi vui vẻ không khỏi giận dữ:“Ngươi cái Tiểu Vương bát đản! chạy đi đâu? lão tử lo cho ngươi gần chết! chỉ sợ ngươi bị lạnh bị đói, nằm ở chỗ mọi người không biết chờ chết. Thao! đều nói dưỡng con trai để có người quan tâm, lão tử dưỡng ngươi so với dưỡng con trai còn khó hơn! đứng lại, đừng kéo ta, trong lòng còn giận đâu, cẩn thận lão tử đánh ngươi!”
Cẩn thận đánh giá Tôn Tiểu Lỗ, bộ lông trắng mới thay vào mùa đông đã không còn trắng, toàn thân đều là tro bụi và bùn đất, sói trắng biến thành sói xám. Toàn thân bẩn thành như vậy, cũng không biết chui vào đâu mới có bộ dáng này.
“Đi! đừng cắn ống quần ta, buông, làm cho ta đi ngươi cầm chén lại. Hai bữa chưa ăn, đói bụng lắm đi?”
Tôn Tiểu Lỗ không chịu buông ra, không kêu một tiếng cắn ống quần Tôn Chí kéo ra bên ngoài.
Tôn Chí Tân mới đầu không cảm thấy không đúng chỗ nào, chỉ nghĩ Tôn Tiểu Lỗ lâu lắm nháo cùng mình như vậy. Nhưng dùng chân kéo chén nhỏ của nó lại vẫn không thấy Tôn Tiểu Lỗ đi qua ăn thứ nó thích ăn nhất, vẫn dáng vẻ cắn ống quần mình hướng về bên ngoài, Tôn Chí Tân liền cảm thấy không đúng .
Tôn Tiểu Lỗ thực thông minh, Tôn Chí Tân biết, nó vẫn tha ống quần mình không phải vô duyên vô cớ . Trong lịch sử động vật họ khuyển biết kéo người đi cứu viện bạn nó Tôn Chí Tân nghe thấy không ít, giờ Tôn Tiểu Lỗ làm ra chính là hành động tương tự như vậy.
trong lòng Tôn Chí Tân nhảy dựng, ai gặp được nguy hiểm? Tôn Tiểu Lỗ phát hiện, tha mình đi cứu trợ?
Nghĩ đến đây, không để ý Tôn Tiểu Lỗ phản kháng, bắt nó từ ống quần mình ra, hai tay xoa bắt nó giơ lên trước mặt mình cẩn thận xem xét.
Tôn Tiểu Lỗ không thuận theo, vung tứ chi vội vàng giãy dụa, cũng không sủa lên như loài chó, chỉ dùng một đôi ánh mắt tròn tròn trừng Tôn Chí Tân, trong mắt đều là vẻ vội vàng.
Cổ quái!
Tôn Chí Tân xém xét hết cơ thể nó, ở trên thân thể đầy bụi bẩn của nó tìm kiếm dấu vết.
Qua chốc lát, Tôn Chí Tân cẩn thận tìm được hơn mười cái lông sói không thuộc về Tôn Tiểu Lỗ. Hơn mười cái lông sói dính ở trên người Tôn Tiểu Lỗ này, chiều dài lấy trình độ trưởng thành của Tôn Tiểu Lỗ mà nói thật là dài hơn nhiều, Sau khi lau qua liền lộ ra màu ngân bạch sáng bóng nguyên bản, không hề dính tro bụi.
“Đây là……?!”
Lông sói như vậy, Tôn Chí Tân chỉ ở một chỗ thấy qua, đó là đồng chí sói vương bị Tôn Chí Tân đặt cho cái tên Benz.
“Benz?!”
Nghe thấy cái tên quen thuộc phát ra tiếng từ miệng Tôn Chí Tân, Tôn Tiểu Lỗ đình chỉ giãy dụa, nhìn về phía Tôn Chí Tân lại càng lo lắng chút.
Đem sợi lông không biết có phải của Benz trên người rơi xuống phóng tới trước mũi Tôn Tiểu Lỗ, Tôn Chí Tân lại một lần nữa hỏi:“Benz?”
Tôn Tiểu Lỗ trí lực còn không đủ để có thể làm ra hành vi gật đầu, nhưng nó lại bắt đầu giãy dụa trong tay Tôn Chí Tân, lại một lần nữa đi cắn ống quần Tôn Chí Tân kéo hắn, ý đồ bảo hắn đi theo mình.
Tới lúc này Tôn Chí Tân đã có thể khẳng định, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì Tôn Tiểu Lỗ gặp Benz, muốn dẫn chính mình đi gặp nó. Theo biểu hiện của nó, chỉ sợ tình cảnh của Benz giờ không tốt!
Tôn Chí Tân nóng nảy, nói:“Đừng kéo ta, để ta chuẩn bị một chút. Chúng ta đi tìm nó.”
Thấy Tôn Chí Tân nhìn cửa động kia trầm tư, Alfa nói:“Ta dùng năng lực thăm dò bên kia, không cảm giác có gì nguy hiểm, bất quá…… Cảm giác lại có chút kỳ quái.”
Tôn Chí Tân hỏi:“Có gì kỳ quái?”
Alfa vẻ mặt mê hoặc:“Nói không rõ, giống như là bên kia ngoại trừ hang động, hẳn là còn có gì khác tồn tại.”
Đối năng lực thần kì này của Alfa Tôn Chí Tân không rõ, chỉ biết là năng lực này sẽ không sai, đứng suy nghĩ nửa ngày nghĩ không ra nguyên cớ, liền giơ đèn pin hướng vào trong động.
Đèn pin của Tôn Chí Tân thực cấp lực, chiếu qua như vậy quả nhiên có thể từ cửa động thấy động bích đối diện. Buku nói không sai, chỗ hổng phía sau hang động thật sự không nhỏ, sâu ước chừng có bốn, năm mươi thước. Bởi vì hạn chế, Tôn Chí Tân có thể thấy cũng không nhiều, chỉ có thể loáng thoáng thấy thạch nhũ Buku nói, cũng không thể thấy nhiều tình huống khác bên trong.
Nói cách khác tiến thêm một bước tìm kiếm không quá khả năng, rơi vào đường cùng Tôn Chí Tân chỉ có thể đứng ở chỗ cửa động lớn tiếng la lên tên Tôn Tiểu Lỗ.
Kết quả kết quả là không có kết quả, ba người cùng nhau ở đó chờ đợi hồi lâu, cuối cùng vẫn đợi không được Tôn Tiểu Lỗ đáp lại. Rơi vào đường cùng Tôn Chí Tân chỉ đành trở về mới quyết định, ở chỗ cửa động để lại một chút nước và thức ăn cho Tôn Tiểu Lỗ, ba người theo đường cũ trở về.
Lúc Naaru và Tiger trở về thấy chính là Tôn Chí Tân vẻ mặt đứng ngồi không yên, hắn đứng ở trước cửa lều, trước mặt đặt một cái chén nhỏ, bên trong cái đĩa là thức ăn Tôn Tiểu Lỗ thích ăn nhất, hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Làm sao vậy?” Naaru hỏi.
Tôn Chí Tân đem chuyện Tôn Tiểu Lỗ nói một lần, Tiger nói:“Ngươi lo cái gì? sói còn có thể lạc đường? đặc biệt nó còn là tuyết lang, ngươi lạc đường chứ nó lạc không được.”
Tôn Chí Tân nôn nóng nói:“Ta chỉ sợ nó phát sinh nguy hiểm. Nó còn nhỏ như vậy……”
“Yên tâm, tiểu gia hỏa kia ham chơi, nói không chừng buổi tối sẽ trở lại . Ngoan, đừng lo lắng như vậy, ăn cơm trước. Từ từ đợi nó.” Naaru xoa đầu vai Tôn Chí Tân, tính ôm ôm an ủi hắn. Tiger đối với chuyện Tôn Tiểu Lỗ không để bụng, phụ giúp hai người đi ăn cơm.
Sau bữa tối Tiger và Naaru mệt mỏi cả ngày, ai cũng không muốn trở lại lều của mình ngủ, ngủ ngay tại chỗ của Tôn Chí Tân. Vốn Naaru còn muốn cùng Tôn Chí Tân thân thiết một phen, nhìn Tôn Chí Tân không yên lòng Tôn Tiểu Lỗ thật sự không có gì tâm tình, chỉ đành rầu rĩ ngủ. Tôn Chí Tân ngồi ở trong lều thủ Tiger và Naaru ngủ say, vô luận thế nào đều không ngủ được. Trong lòng phiền toái kiểm tra công cụ thăm dò hang động mình đã chuẩn bị một đoạn thời gian, tính ngày mai lại đi tra xét một phen.
Hang động phức tạp khúc chiết, có lẽ thông đạo trong hang động không chỉ có một lối đám Buku phát hiện kia. Lại có lẽ Tôn Tiểu Lỗ thật sự nằm ở một chỗ cần mình đi cứu viện? không tìm được vật nhỏ kia, mình vĩnh viễn cũng không an tâm.
Chính nghĩ như vậy, đột thấy có một đoàn mao nhung màu xám đến dưới chân mình, một ngụm cắn quần vải đay của mình tha ra bên ngoài.
Tôn Chí Tân trừng mắt nhìn lên, không khỏi vừa mừng vừa sợ:“Tôn Tiểu Lỗ?!”
Cái cục lông vẫn cắn ống quần Tôn Chí Tân, nghe thấy tên lại ngẩng đầu liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái, sau đó tiếp tục kéo.
Ánh mắt tinh lượng, thân thể bốn chân mao nhung nhỏ bé, không phải Tôn Tiểu Lỗ thì là gì? ngươi làm cho mọi người lo muốn chết, khắp nơi đi tìm, giờ nó cư nhiên tự mình trở lại!
Gặp được Tôn Tiểu Lỗ, nỗi lo sợ rốt cuộc rút xuống. Lo lắng trong nháy mắt chuyển thành vui sướng, chỉ cảm thấy trong lòng bỏ xuống một khối đá, không khiến người ta bớt lo không được.
Sau khi vui vẻ không khỏi giận dữ:“Ngươi cái Tiểu Vương bát đản! chạy đi đâu? lão tử lo cho ngươi gần chết! chỉ sợ ngươi bị lạnh bị đói, nằm ở chỗ mọi người không biết chờ chết. Thao! đều nói dưỡng con trai để có người quan tâm, lão tử dưỡng ngươi so với dưỡng con trai còn khó hơn! đứng lại, đừng kéo ta, trong lòng còn giận đâu, cẩn thận lão tử đánh ngươi!”
Cẩn thận đánh giá Tôn Tiểu Lỗ, bộ lông trắng mới thay vào mùa đông đã không còn trắng, toàn thân đều là tro bụi và bùn đất, sói trắng biến thành sói xám. Toàn thân bẩn thành như vậy, cũng không biết chui vào đâu mới có bộ dáng này.
“Đi! đừng cắn ống quần ta, buông, làm cho ta đi ngươi cầm chén lại. Hai bữa chưa ăn, đói bụng lắm đi?”
Tôn Tiểu Lỗ không chịu buông ra, không kêu một tiếng cắn ống quần Tôn Chí kéo ra bên ngoài.
Tôn Chí Tân mới đầu không cảm thấy không đúng chỗ nào, chỉ nghĩ Tôn Tiểu Lỗ lâu lắm nháo cùng mình như vậy. Nhưng dùng chân kéo chén nhỏ của nó lại vẫn không thấy Tôn Tiểu Lỗ đi qua ăn thứ nó thích ăn nhất, vẫn dáng vẻ cắn ống quần mình hướng về bên ngoài, Tôn Chí Tân liền cảm thấy không đúng .
Tôn Tiểu Lỗ thực thông minh, Tôn Chí Tân biết, nó vẫn tha ống quần mình không phải vô duyên vô cớ . Trong lịch sử động vật họ khuyển biết kéo người đi cứu viện bạn nó Tôn Chí Tân nghe thấy không ít, giờ Tôn Tiểu Lỗ làm ra chính là hành động tương tự như vậy.
trong lòng Tôn Chí Tân nhảy dựng, ai gặp được nguy hiểm? Tôn Tiểu Lỗ phát hiện, tha mình đi cứu trợ?
Nghĩ đến đây, không để ý Tôn Tiểu Lỗ phản kháng, bắt nó từ ống quần mình ra, hai tay xoa bắt nó giơ lên trước mặt mình cẩn thận xem xét.
Tôn Tiểu Lỗ không thuận theo, vung tứ chi vội vàng giãy dụa, cũng không sủa lên như loài chó, chỉ dùng một đôi ánh mắt tròn tròn trừng Tôn Chí Tân, trong mắt đều là vẻ vội vàng.
Cổ quái!
Tôn Chí Tân xém xét hết cơ thể nó, ở trên thân thể đầy bụi bẩn của nó tìm kiếm dấu vết.
Qua chốc lát, Tôn Chí Tân cẩn thận tìm được hơn mười cái lông sói không thuộc về Tôn Tiểu Lỗ. Hơn mười cái lông sói dính ở trên người Tôn Tiểu Lỗ này, chiều dài lấy trình độ trưởng thành của Tôn Tiểu Lỗ mà nói thật là dài hơn nhiều, Sau khi lau qua liền lộ ra màu ngân bạch sáng bóng nguyên bản, không hề dính tro bụi.
“Đây là……?!”
Lông sói như vậy, Tôn Chí Tân chỉ ở một chỗ thấy qua, đó là đồng chí sói vương bị Tôn Chí Tân đặt cho cái tên Benz.
“Benz?!”
Nghe thấy cái tên quen thuộc phát ra tiếng từ miệng Tôn Chí Tân, Tôn Tiểu Lỗ đình chỉ giãy dụa, nhìn về phía Tôn Chí Tân lại càng lo lắng chút.
Đem sợi lông không biết có phải của Benz trên người rơi xuống phóng tới trước mũi Tôn Tiểu Lỗ, Tôn Chí Tân lại một lần nữa hỏi:“Benz?”
Tôn Tiểu Lỗ trí lực còn không đủ để có thể làm ra hành vi gật đầu, nhưng nó lại bắt đầu giãy dụa trong tay Tôn Chí Tân, lại một lần nữa đi cắn ống quần Tôn Chí Tân kéo hắn, ý đồ bảo hắn đi theo mình.
Tới lúc này Tôn Chí Tân đã có thể khẳng định, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì Tôn Tiểu Lỗ gặp Benz, muốn dẫn chính mình đi gặp nó. Theo biểu hiện của nó, chỉ sợ tình cảnh của Benz giờ không tốt!
Tôn Chí Tân nóng nảy, nói:“Đừng kéo ta, để ta chuẩn bị một chút. Chúng ta đi tìm nó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.