Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 148: Người sói

Đại Thúc Vô Lương

26/11/2016

Nếu hỏi Benz trước mắt cần nhât là cái gì, Tôn Chí Tân cảm thấy hẳn là thức ăn. Nếu đoán tiếp hắn là thuốc men, Benz hẳn là đang ở trong chính hệ thống hang động của mình ở nơi nào đó tị nạn, lợi dụng hang động này tránh nhiệt độ thấp bên ngoài. Nói cách khác Benz ở dưới tình huống gió lốc tàn sát bừa bãi căn bản không có biện pháp ra ngoài tìm thức ăn, cho nên nhu cầu cấp bách của hắn giờ hẳn là thức ăn.

Vội vàng giản lược chuẩn bị lại nghĩ, nhớ tới Tôn Tiểu Lỗ đứng ngồi không yên bộ dáng, trong lòng lại sợ Benz thụ thương. Ngoại trừ mang theo một đống thức ăn trên lưng, Tôn Chí Tân còn cầm một chút châm tuyến tiêu độc đơn giản đi theo phía sau Tôn Tiểu Lỗ.

“Muốn đi đâu?” Naaru nghe được tiếng bước chân của Tôn Chí Tân hỏi một câu.

Chuyện một con sói tuyết đồng cỏ lớn như Benz muốn nói với hắn như thế nào? nó cũng không phải là Tôn Tiểu Lỗ, bộ tộc có thể nhận một con sói con không có nghĩa là có thể nhận một con sói trưởng thành, Tôn Chí Tân lập tức nói dối:“Ta tìm được Tôn Tiểu Lỗ, nhưng là nó lại đem hạng quyển ta cho nó đánh mất, ta dẫn nó đi tìm xem.”

“Ngươi tìm được Tôn Tiểu Lỗ?”

“Phải, nó tự mình chạy về.”

“Ta nói mà, nó là sói, làm sao khả năng đi lạc? chính là ngươi lo lắng không đâu.” Dừng dừng, Tiger lại nói:“Một cái hạng quyển đã đánh mất không sao cả, nó đã trở lại là tốt rồi. Dù sao có ngươi, lại làm cho nó một khác là được.”

“Không được!” Tôn Chí Tân vừa chạy vừa nói nói:“Đây là cho nó mang, mùi không giống, vẫn thử tìm xem. Các ngươi ngủ trước, đừng chờ ta trở về.”

Vốn tưởng rằng Tôn Tiểu Lỗ sẽ dẫn mình đi con đường nó đi lạc lần trước, kết quả nó không có. Tôn Tiểu Lỗ dẫn Tôn Chí Tân đi qua đi một con đường ai cũng không có thăm dò qua.

Đi theo phía sau Tôn Tiểu Lỗ khúc khúc chiết chiết cứ vậy mà đi, qua bao nhiêu đường vòng, xuyên qua bao nhiêu cửa động Tôn Chí Tân đều không nhớ được. Chỉ lo chạy đi, nhìn Tôn Tiểu Lỗ phía trước tỉnh táo hít mũi ở không trung, tìm đường. Nó giờ giống hệt như tác dụng của loài họ khuyển, Tôn Chí Tân chỉ cần đi theo phía sau nó như vậy là đến nơi.



Không thể không nói Tôn Tiểu Lỗ linh trí so với Tôn Chí Tân tưởng tượng muốn cao, dọc theo đường đi nó không chỉ có biết chờ đợi Tôn Chí Tân tốc độ không bằng mình, còn biết lựa chọn cung đường Tôn Chí Tân có thể đi. Tôn Chí Tân có khi thấy nó tiến vào một cái cửa động nó có thể đi qua biến mất không thấy, qua một trận ngay tại bên kia chui ra, lại dẫn mình đi một đường khác, là đường là mình có thể thẳng lưng mà đi.Đi qua ước chừng gần hai lần nửa giờ, Tôn Chí Tân từ hỏa diễm trên đuốc cảm giác được dòng khí lưu động. Lại đi qua vài cái lối rẽ, tạt qua vài cái góc lại cảm giác được không khí tươi mát lạnh lẽo mới mẻ.

Quả nhiên, phụ cận còn có một cửa động khác!

Đột nhiên, Tôn Tiểu Lỗ phát ra vài tiếng rít gào non nớt, gia tốc hướng về một phương hướng mà chạy.

“Tôn Tiểu Lỗ!” Tôn Chí Tân hô một tiếng, gia tăng cước bộ đuổi về phía trước.

Ngay lúc vừa chui qua cửa động, trước mắt trở nên sáng ngời, xuất hiện ở trước mắt đúng là một cái hang động có thể chứa hai mươi người.

Không gian hình thành của nó có vẻ thấp bé, Tôn Chí Tân đứng thẳng vừa vặn chạm đến trần động bích, cho nên không thể không hơi xoay người hành tẩu, để tránh cụng đầu. Khi Tôn Chí Tân chui ra đến bên trái, có một chỗ hổng đủ cho hai người đi vào, bên ngoài có một hang động nhỏ hơn nữa, hang động hợp với một cái thông đạo dài bốn, năm thước hình cung, bên ngoài thông đạo chính là cánh đồng bát ngát. Tôn Chí Tân đứng ở chỗ cửa động mình chui ra mơ hồ có thể nghe thấy gió lạnh gào thét ngoài hang.

Đi theo Tôn Tiểu Lỗ đột nhiên phát hiện một cửa động khác, trong lòng Tôn Chí Tân có chuẩn bị vẫn chấn động.

Bất quá làm cho hắn càng thêm giật mình không phải cái này, mà là cảnh tượng hắn vừa thấy.

Chỉ thấy trước mắt trong hang động này, nằm ngang nằm ngửa gần hai mươi con sói tuyết đồng cỏ!

Sói tuyết đồng cỏ đến mùa đông cả thân tuyết trắng, một thân lóe ngân quang cùng màu sắc thổ thạch tương phản thật lớn, nhìn qua vừa xinh đẹp vừa uy vũ. Gần hai mươi con sói tuyết đồng cỏ nằm cùng một chỗ đánh vào thị giác phóng đại rất nhiều lần, ẩn ẩn một cỗ uy hiếp, khiến Tôn Chí Tân to gan lớn mật nhìn tình hình này cũng có chút thật không dám tiến lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook