Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 23: Đàm phán (thượng)

Diệp Chi Linh

02/01/2017

Lúc Diệp Kính Huy thức dậy, hắn lại lần nữa nhìn thấy bóng lưng của Tư Minh.

Anh đang đứng trước cửa sổ lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh ngoài xa, đôi mắt đen sâu thẳm vẫn luôn thâm thúy như thế.

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Kính Huy cảm thấy hình như mình đã làm sai một chuyện rất lớn, lòng hắn nao nao.

Ngắm dáng đứng trầm tĩnh của anh hồi lâu, khi anh xoay người lại phát hiện hắn đã tỉnh, Diệp Kính Huy mới mỉm cười ra vẻ không hề gì, đứng lên đi đến bên cạnh anh.

“Tỉnh rồi à?” Tư Minh quay đầu lại nhìn hắn, “Đỡ hơn chưa?”

Diệp Kính Huy vuốt mũi: “Khá tốt rồi.”

“Xin lỗi.”

“Hở?”

“Tôi sẽ không nổi giận với cậu nữa, vốn dĩ chuyện này không liên quan đến cậu.”

Diệp Kính Huy trầm mặc giây lát: “Không sao đâu.”

“Kỳ thực cậu và cậu ta có rất nhiều điểm khác nhau, cũng chẳng biết vì sao tôi lại muốn quy hai người là một.” Tư Minh thản nhiên nói.

“Chả phải hai người chỉ vừa biết nhau hai ba ngày sao, có lẽ anh chỉ rõ một phần tính cách của anh ta thôi.”

Tư Minh cười: “Không quan trọng nữa.”

“Hở?”

“Bởi vì đều đã qua hết rồi.”

Diệp Kính Huy không đáp, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh phía xa.

Lúc này trời đã về khuya, hằng hà sa số những ánh sao lấp lánh bên ngoài khung cửa sổ, lớp kiếng phản chiếu hình ảnh hai người sóng vai nhau đứng, ở giữa là khoảng cách cỡ chừng một khuỷu tay. Tư Minh cao hơn hắn một chút, đứng gần như vậy bỗng nhiên lại thấy có cảm giác hài hòa đến kỳ diệu. Tựa như vị trí bên cạnh vốn là dành cho đối phương.

“Tôi nghĩ công việc này không thích hợp với cậu đâu, tôi sẽ tuyển người khác. Bắt đầu từ mai, cậu chuyển thành cấp dưới của Tiêu Dật.”

Đột nhiên Tư Minh cất lời.

Diệp Kính Huy nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt sâu hút của anh: “Không muốn gặp tôi, tránh để tôi gợi lại vết thương lòng sao?”“Có thể nói vậy.”

“Nhưng tôi rất thích công việc hiện giờ.”

Diệp Kính Huy nghĩ rằng mình đang đùa với lửa, nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn thấy lưu luyến ngài thủ trưởng lãnh đạm này.

Tuy cả ngày đều bị anh xem như sai vặt chạy việc khắp nơi, bị anh mắng đến không còn mặt mũi, hắn vẫn rất thích làm việc chung với anh, cho dù suốt ngày mặt anh chỉ tuyền mỗi biểu cảm lạnh băng.

Tư Minh xoay đầu nhìn hắn, anh cười khẽ: “Tôi cứ nghĩ cậu rất ghét kiểu cấp trên lạnh nhạt như tôi, khó ở chung, tính tình lại tệ.”

“Tuy rằng đó là sự thật, nhưng tôi lại càng không ưa kiểu cấp trên buồn tẻ như Tiêu Dật.” Diệp Kính Huy dừng lại một chốc, “Chỉ cần anh quên người đó đi, chúng ta có thể trở thành đồng nghiệp tốt.”

“Quên cũng không dễ dàng chút nào.”

“Tôi tin thứ gì tới nhanh biến mất sẽ càng nhanh hơn.”

Tư Minh yên lặng một lúc lâu, anh ngoảnh đầu lại mỉm cười.

“Có lẽ cậu đúng.”

Anh vốn đã quen làm việc độc lập, là con người cứng cỏi nổi tiếng sớm nắng chiều mưa trên thương giới, nắm giữ quyền lực tối cao trong tay, đáng lẽ không nên bị phần tình cảm này trói buộc.

Nhưng mỗi đêm tỉnh giấc sau khi nằm mơ, thi thoảng vẫn luôn nhớ tới khuôn mặt tươi cười của người đó. Và mỗi lần nhớ đến sự buốt giá nơi nhà xác, trái tim anh cũng vì thế mà rét lạnh.

Tư Minh biết, có người đã in dấu thật sâu trong lòng mình mất rồi.

Nhưng người đó lại dùng nụ cười vô tội đứng trước mặt anh, còn bảo “Quên đi, chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp tốt.”.

Diệp Kính Huy, lúc thốt ra những lời này, cậu không thấy chột dạ chút nào sao?

Bị con mèo mình yêu thương nhất cắn xước hai tay, con mèo kia lại không hề biết mình vừa tổn thương người khác, còn mặt dày chui vào lòng anh ta dụi dụi, phải chăng rất thiếu đánh?

. . . . . . .



Sau đêm đó, có lẽ Tư Minh thực sự đã gỡ bỏ khúc mắc, thái độ trong công tác đối với Diệp Kính Huy tốt đẹp hơn nhiều lắm.

Sáng ngày tiếp theo, Diệp Kính Huy nỗ lực làm việc cực nhanh, hiện diện trong văn phòng anh không quá ba phút, bất quá mỗi lần Tư Minh ra chỉ thị đều dán mắt vào máy tính, không liếc qua hắn lấy một lần. Quan hệ giữa hai người cơ hồ đã thật sự trở thành thủ trưởng và cấp dưới.

Cơ mà Diệp Kính Huy tự biết, là hắn không dám đối diện với ánh mắt của anh, bởi vì mỗi lần nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, trái tim hắn sẽ rung động.

Áy náy? Chột dạ? Hoặc là. . . . . điều nào khác?

Buổi chiều mới đi làm, Tư Minh gọi Diệp Kính Huy vào văn phòng.

Hóa ra tập đoàn Đông Thành có ý hợp tác với công ty phần mềm Nhân Thông để phát triển sản phẩm mới, đôi bên đã bước đầu đạt thành thỏa thuận, sắp tiến vào giai đoạn cuối cùng là thương lượng định giá.Nhân Thông là công ty mới được thành lập, Diệp Kính Huy chưa từng nghe qua. Nhiều xí nghiệp lớn là bạn hàng của Đông Thành, thương nhân tranh nhau sứt đầu mẻ trán tìm tới họ nhiều không đếm xuể, tại sao lại muốn hợp tác với công ty mới? Vả lại nói đến lĩnh vực sản xuất phần mềm, chả phải Nam Dao cũng có uy tín sao?

“Tuy Nhân Thông chỉ mới ra đời, nhưng sản phẩm họ vừa chế tạo được kết hợp giữa kỹ thuật tuyệt vời và sáng tạo độc đáo, chất lượng tuyệt đối sẽ tốt hơn Nam Dao.” Tư Minh điềm tĩnh giải thích.

Ở trong nước, một mình tập đoàn Nam Dao chiếm 80% thị phần trong ngành phát triển phần mềm, sản phẩm mới đưa ra thị trường của Nhân Thông nếu không có chỗ dựa vững chắc, nhất định sẽ bị cô lập giữa phần đông các doanh nghiệp khác mà chìm xuống đáy biển. Lần này Tư Minh hợp tác với Nhân Thông, hiển nhiên là vì anh đã nhìn thấu tính ỷ lại của sản phẩm bên họ vào tập đoàn Đông Thành. Nhưng điều làm Diệp Kính Huy khó hiểu chính là, tại sao Đông Thành không tiếp tục hợp tác với người bạn lâu năm Nam Dao, trái lại đi giúp đỡ một “tân binh” thân cô thế cô?

Dường như phát hiện ra nghi hoặc của Diệp Kính Huy, Tư Minh kiên nhẫn giảng giải: “Đối với Đông Thành chúng ta mà nói, đối tượng hợp tác nhiều vô kể, cơ hội tuyển chọn đường làm ăn cũng thế. Còn Nhân Thông thì khác, Đông Thành là đối tác tốt nhất của họ, thế nên thà rằng không kiếm được lợi nhuận, họ cũng muốn đẩy sản phẩm ra thị trường lần đầu. Bởi vậy, cuộc đàm phán này chúng ta chiếm thế thượng phong. Cậu có thể ép giá mua xuống đến mức thấp nhất. Hiểu chưa?”

Diệp Kính Huy mỉm cười và gật đầu, đã hiểu cặn kẽ.

Dù sao cũng đã hợp tác nhiều năm với Nam Dao, lợi nhuận gần như đã đạt tới mức minh bạch hóa, giá bán cho Đông Thành đương nhiên không thể nâng quá cao. Nhân Thông là công ty mới, có thể ép giá mua đến mức thấp nhất, thậm chí khả dĩ mua với giá thấp hơn chi phí sản xuất sản phẩm, sau đó dùng ưu thế bạn hàng của Đông Thành và sự quảng bá rộng rãi, lúc bán ra thị trường sẽ đẩy cao giá sản phẩm, kiếm được lợi nhuận lớn từ mức chênh lệch giá.

Tư Minh tính toán “nhập thấp xuất cao”, đánh trận này hẳn sẽ vang dội lắm.

“Lần hợp tác này vô cùng quan trọng với cả hai bên, thời gian đàm phán là ba ngày sau, cậu chuẩn bị đi, đến ngày đó cậu đi cùng với Lưu Duy Giai bên bộ phận marketing, có thể hạ thấp chi phí là tốt rồi. Đây là lần đầu tiên cậu lên bàn đàm phán, cô Lưu sẽ hỗ trợ cậu.”

Diệp Kính Huy gật đầu: “Đã hiểu.”

“Ừ, cố lên.”

“Tôi sẽ nỗ lực hết mình.”

Kế hoạch vốn cực kì hoàn mỹ, ai ngờ chiều hôm sau, Tư Minh đột ngột gọi Diệp Kính Huy và Lưu Duy Giai vào văn phòng.

“Giám đốc Tư, bên Nhân Thông đổi thời gian đàm phán vào cuối tuần.” Lưu Duy Giai là kiểu nhân viên lanh lợi giàu kinh nghiệm, cô vừa vào cửa đã trực tiếp vô vấn đề chính, “Tôi sợ có sự cố.”

“Chẳng lẽ có người nhúng tay?” Tư Minh khẽ cau mày.

“Trong thời gian này, các đối thủ khác đều đang bận tối tăm mặt mày để giành quyền làm đại lý phân phối phần mềm cho Nam Dao, nên sẽ không ai tranh giành Nhân Thông với chúng ta.” Lưu Duy Giai trả lời với vẻ nghi hoặc.Sắc mặt Tư Minh sa sầm: “Nếu theo suy đoán của tôi, hẳn là Thiên Vũ.”

Lưu Duy Giai kinh ngạc: “Không phải lưu thông tài chính của Thiên Vũ gặp trở ngại, họ chỉ lo xử lý việc nội bộ thôi sao?”

Ánh mắt Tư Minh quét về phía màn hình máy tính, anh bình thản đáp: “Có thể là ngài chủ tịch Diệp thích đứng sau màn thao túng, cuối cùng cũng về nước rồi.”

Lời của Tư Minh đầy tính ám chỉ, lòng dạ Diệp Kính Huy bỗng nhiên hơi nặng nề.

Lưu Duy Giai nói: “Nhưng quái lạ ở chỗ, chuyện chúng ta hợp tác với Nhân Thông làm sao bọn họ biết, cướp mối làm ăn ngay lúc này cũng quá tình cờ.”

“Trong công ty có nội gián chăng.” Tư Minh cười cười, bỗng ngẩng đầu lên, “A Huy.”

“Vâng.”

Anh im lặng một chốc: “Rót hộ tôi cốc nước.”

Diệp Kính Huy gật đầu, xoay người đi lấy nước cho anh.

Tư Minh điềm nhiên nhìn hắn, uống mấy hớp nước rồi tiếp tục: “Nếu Nhân Thông muốn trì hoãn thời gian đàm phán thì cứ theo ý họ. Tôi cũng muốn nhìn Thiên Vũ đang định giở trò bịp bợm gì.”

Diệp Kính Huy cười: “Giám đốc Tư yên tâm đi, dựa vào thực lực của Đông Thành, Thiên Vũ bây giờ còn chưa phải đối thủ.”

Tư Minh ngẩng đầu, nhìn hắn không chớp mắt: “Hửm?”

“Dẫu tập đoàn Thiên Vũ đã giải quyết được vòng quay tài chính, nhưng tiền cho vay cũng chưa tới tay họ hết được, tôi nghĩ tạm thời họ sẽ không nhận đơn đặt hàng phiêu lưu thế này, tự dồn mình vào góc chết.”

“Cậu nói đúng.” Tư Minh nheo mắt lại, anh cười khẽ, “Chúng ta yên lặng xem biến cố lần này đi.”

. . . . . .

Ngay đêm hôm đó, tầng 17 khách sạn Long Hoa, trong một căn phòng bí ẩn.

Diệp Kính Huy mặc bộ com lê màu trắng, dựa vào sô pha được làm từ da thật, ngồi bên cạnh là một người đàn ông xem chừng rất ôn hòa, đích thị là tổng giám đốc mới vừa nhậm chức của tập đoàn Thiên Vũ.

“Chủ tịch tìm tôi là vì chuyện của Nhân Thông?”



Diệp Kính Huy gật đầu: “Cậu thấy thế nào?”

“Tuy Nhân Thông là công ty vừa mới ra đời, nhưng sản phẩm của họ rất xuất sắc, trước mắt, nhiều đối thủ đang bận rộn tranh giành quyền làm đại lý cho Nam Dao, chưa có nhiều người phát hiện ra “con ngựa đen

[1]

” tiềm lực vô hạn này. Nhân Thông vì muốn đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm nên vội vã tìm người hợp tác, phương diện giá cả cũng dễ thương lượng, chỉ cần thương hiệu của họ đạt được thành công bước đầu, chẳng lo sau này không có nguồn lợi kếch xù.”

“Ý kiến hay.” Diệp Kính Huy cười khẽ: “Tình hình tài chính nội bộ Thiên Vũ giải quyết sao rồi?”

“Hàng tồn kho đã được giải quyết hết một nửa, ngân hàng cho vay đã ký kết xong xuôi, chỉ chờ tiền tới tay là không thành vấn đề.”“Cậu làm việc quả nhiên rất có năng suất.” Diệp Kính Huy tạm ngừng giây lát, hắn cười ám muội, “Cơ mà đợt này chúng ta đổi cách chơi.”

Một khoảng yên lặng trôi qua.

“Ý chủ tịch là?”

“Một viên ngọc vô giá có giá trị ở hai thứ, một, chất lượng vốn có của nó, và hai, trình độ của nhà điêu khắc.”

“Nhân Thông là một viên ngọc quý, Tư Minh là nhà điêu khắc giỏi?”

“Chính xác.” Diệp Kính Huy nhìn Lương Bình với vẻ tán thưởng, “Thứ tôi muốn là một viên ngọc vô giá được chạm trổ tinh xảo, không phải một miếng ngọc được đánh bóng.”

“Hiểu.” Lương Bình mỉm cười, “Chúng ta thả dây dài bắt cá to, chuyện phiền phức như nuôi cá con để bọn họ làm đi.”

“Ừ. Nhớ giữ liên lạc với giám đốc điều hành bên Nhân Thông, chuẩn bị tốt việc hợp tác bất cứ lúc nào. Lần này thảo luận với Nam Dao trước đi, cậu quen thân với họ hơn, dù kiếm được in ít nhưng tối thiểu cũng không quá phiêu lưu.” Diệp Kính Huy lại dựa vào sô pha, không biết kéo ở đâu ra một chú mèo trắng như tuyết, hắn ôm nó vào lòng đùa giỡn: “Thời gian đàm phán là khi nào?”

“Ba giờ chiều mai.”

“Ép giá xuống 70%.”

“Được.”

Diệp Kính Huy ngừng một chốc rồi nói sâu xa: “Gián điệp cậu đưa vào Đông Thành. . . . . .là ai?”

Lương Bình lại sát bên tai Diệp Kính Huy, hé môi rì rầm một câu. Nhìn thoáng qua, là tám chữ.

Im lìm một hồi, Diệp Kính Huy đột nhiên mỉm cười: “Mắt cậu tinh thật, ngay cả tôi cũng chưa nhìn ra.”

Lương Bình mỉm cười.

“Tuyệt lắm mì lạnh, việc chính xong rồi. Giờ đến việc cám ơn cậu đã tặng tôi mèo.”

Tính tình con mèo kia có đôi nét giống Diệp Kính Huy, bấy giờ nó đang nằm trong lòng hắn lười biếng ứ muốn động đậy, thi thoảng híp híp mắt lại, ngáp ngắn ngáp dài, sau đó lại chổng mông nằm úp sấp xuống.

Một người một mèo ngồi trên sô pha, lúc nhìn kẻ khác cùng híp mắt lại trông thật thú vị.

Lương Bình cười khẽ: “Cậu thích là được rồi.”

“Sao tự dưng tặng mèo cho tôi?”

“Tôi nhớ hồi đại học cậu rất thích mèo, trông thấy con này đáng yêu quá nên mua.”

“Đực hay cái vậy?”

“Đực. Sao thế?”

Khóe miệng Diệp Kính Huy nhếch lên một nụ cười siêu bỉ ổi: “Tôi đang nghĩ có thể sẽ làm thành một đôi với mèo nhà anh ta, sau đó sinh ra mấy chú mèo con.”

. . . . . . .

Năm ngày sau, Diệp Kính Huy và Lưu Duy Giai tới tầng 17 khách sạn Long Hoa.

Tầng 17, 18 và 19 của khách sạn Long Hoa có bố trí phòng họp dành cho tư nhân, mỗi phòng có kết cấu khác nhau. Phòng cỡ nhỏ được trang hoàng cực kỳ xa hoa, nằm ở chỗ cũng khá kín đáo, dùng để tiến hành những cuộc gặp mặt riêng tư của nhân viên cấp cao, phòng cỡ trung cung cấp một môi trường thuận tiện và thoải mái cho những cuộc đàm phán kinh doanh giữa các doanh nghiệp.Thang máy chạy đến tầng 17, “đinh” một tiếng, ngừng lại.

Diệp Kính Huy và Lưu Duy Giai đi đến căn phòng được chỉ định, người bên Nhân Thông đã sớm ngồi chờ ở đấy, họ gồm một nam một nữ, nữ tên Dương Lăng, mái tóc đen óng được búi gọn sau đầu, nhìn sơ qua có vẻ là người rất khôn khéo. Chỉ cần nhìn ánh mắt của bọn họ là biết, kỳ phùng địch thủ đây, cực khó thuyết phục.

Khóe môi Diệp Kính Huy cong lên, bắt tay chào hỏi với hai đối thủ.

Cuộc thương lượng đã bắt đầu rồi, đáng tiếc mục đích lần này là giành quyền lợi cho Tư Minh.

Nhưng mà cảm giác làm việc vì anh cũng không tồi tệ như tưởng tượng lúc đầu. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Trả Thù Công Bằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook