Chương 22: Phong ba (hạ)
Diệp Chi Linh
02/01/2017
Mưa to tầm tã, Diệp Kính Huy không mang theo ô, hắn cứ thế lạnh mặt xông thẳng ra ngoài.
Chốc lát sau, một chiếc xe quen thuộc dừng lại bên cạnh hắn, cửa kính hạ xuống lộ ra gương mặt của một người đàn ông, anh lạnh lùng nói: “Lên xe.” Là giọng ra lệnh.
Diệp Kính Huy không thèm nhìn anh, tiếp tục hiên ngang tiến lên phía trước.
Xe lại đuổi theo, “Đi đâu?”
“Giám đốc Tư, tôi đi in tài liệu cho ngài.” Diệp Kính Huy tặng cho anh một nụ cười vô cùng ám muội.
“Lên xe.”
“Không cần phiền anh, tôi tự đi được rồi.”
Hắn dứt khoát bước vào trạm tàu điện ngầm, để lại mình Tư Minh tại chỗ sầm mặt nhìn theo bóng lưng hắn.
Đương nhiên không phải Diệp Kính Huy đang giận dỗi gì Tư Minh, dỗi hờn với kiểu người như anh quả thực là hành động ngây thơ quá đáng. Mục đích Diệp Kính Huy dầm mưa là để có cớ xin nghỉ ngày mai, bởi anh hắn muốn tham dự lễ công bố, nếu hai bên chạm mặt, chắc chắn sẽ bị Tư Minh nhìn thấu sơ hở.
Dầm mưa bị cảm lạnh phát sốt, đây là lý do xin phép chính đáng biết bao nhiêu, đồng thời còn thể hiện “tinh thần hy sinh anh dũng, vì công tác phấn đấu quên mình.”
. . . . .
Sáng hôm sau, Lâm Phi Phi sợ sệt ôm đống tài liệu vào văn phòng Tư Minh.“Giám đốc Tư, đây là brochure tối qua A Huy dầm mưa đến tận chỗ hối người ta in, tôi kiểm tra rồi, không có vấn đề.” Cô nhẹ tay nhẹ chân đặt tập giấy lên bàn, sau đó cẩn thận khom người lui ra, ai ngờ mới lùi đến cửa bỗng nghe Tư Minh hỏi lạnh tanh: “Cậu ta đâu?”
“Ưm. . . . . Ảnh xin phép. . . .”
“Ai duyệt đơn xin phép của cậu ta?” Ánh mắt lạnh lẽo của Tư Minh quét về phía Lâm Phi Phi.
Lâm Phi Phi lẩy bẩy, cô run giọng nói: “A Huy dầm mưa nên bị sốt, anh ấy không đi làm được.” Sợ lại chọc giận vị Tư tiên sinh khủng bố kia, cô dùng thanh âm nhẹ hẫng đáp, “Buổi sáng ảnh gọi điện cho bên nhân sự xin nghỉ. . . . .”
“Được rồi, ra ngoài đi.”
Nhìn xấp brochure trên tay, Tư Minh không nhịn được nhớ tới cậu Lưu Huy ngạo mạn vô lễ dám chống đối anh trước mặt mọi người, khóe miệng nhếch lên một ý cười sâu xa.
-
Lễ công bố được tổ chức đúng giờ, Diệp Kính Hy cũng ngồi ở hàng ghế khách quý.
Diệp Kính Hy và Tư Minh đã từng giao thiệp với nhau vài lần, người nào cũng lãnh đạm như nhau, tiếp xúc bất quá chỉ cỡ đôi ba câu là chấm dứt hội thoại.
Thế mà hôm nay lại nhỉnh hơn một câu.
“Hôm trước sao trợ lý của anh lại trực tiếp gọi tới di động tôi?”
“A, thật có lỗi, khả năng là do bên thư ký lúc viết số liên lạc đã nhầm sang của anh. Không làm phiền anh chứ?”
“À, không sao.” Diệp Kính Hy đáp, anh nói thêm, “Sau này có việc gì vẫn nên liên lạc với thư ký của tôi đi, số riêng của tôi không tiện tiết lộ.”
“Được.” Tư Minh ngừng một chút, đột nhiên anh chuyển đề tài câu chuyện, “Giọng nói của trợ lý tôi mới tuyển đặc biệt lắm đúng không?”
Diệp Kính Hy nhún vai: “Không thấy gì đặc biệt, nhưng cậu ta rất lịch sự.”
“Hôm nay cậu ta có việc nên xin nghỉ, tôi vốn muốn giới thiệu hai người với nhau.”
“A, không cần thiết, trợ lý nhỏ thôi mà.” Diệp Kính Hy tỏ vẻ không hứng thú, ngẩng đầu chuyên tâm nhìn người vừa lên sân khấu phát biểu, Tư Minh liếc anh một cái, cũng không nói nữa.
Tư Minh nghĩ thầm trong lòng, một người thì lạnh như Bắc Cực, một người thì nóng cỡ Xích Đạo. . . . Đôi song sinh Diệp Kính Hy và Diệp Kính Huy này cũng thật là kỳ lạ.
Sau khi kết thúc lễ công bố, Tư Minh lái xe quay về cao ốc Tinh Vân, đi được nửa đường thì bỗng như nhớ tới gì đó, anh ngoặt xe vào ngã rẽ chạy qua hướng khác.
Mãi đến khi đứng trong bãi đỗ xe dưới khu nhà tập thể của nhân viên Đông Thành, anh mới lấy di động ra ấn số.
Điện thoại rõ ràng đã nối máy, nhưng đầu dây bên kia không thấy ai nghe. Tư Minh cau mày đợi thật lâu, bên tai mới truyền đến một thanh âm khàn khàn, còn nhuốm vẻ lạnh nhạt: “Giám đốc Tư, đầu tôi đau quá, có gì mai nói sau.”
Tư Minh khựng lại.
“Có nhà không?”
“Ờ, tôi nóng đến mơ mơ màng màng, chẳng biết đang ở đâu.”Tư Minh lại yên lặng một lúc.
“Tôi tới thăm cậu.”
Dứt lời, anh ngắt điện thoại.
Diệp Kính Huy lúc này đang vui tươi hơn hớn mở máy tính trò chuyện với Kính Văn, vừa nghe câu trời giáng như thế thì biến sắc ngay tắp lự, hắn luống cuống gõ bồm bộp dòng chữ.
“Em út, có phương pháp nào đột ngột làm tăng nhiệt độ cơ thể không?”
“. . . . . . Ứ biết.”
“Chả phải cậu học y hay sao, mau giúp anh ba nghĩ ra biện pháp coi, người ta sắp mò tới tận cửa, mạng anh cậu khó lòng giữ được.”
“Thôi vầy đi, anh nhét nhiệt kế vào sau mông, đợi một lát rồi lấy ra kẹp dưới nách, nhiệt kế sẽ nhảy lên số cao hơn so với nhiệt độ ở nách, anh giả vờ rên rỉ mấy tiếng, xoa hai gò má cho nó hồng thật hồng, lại đắp thêm một chiếc khăn lên trán, hẳn sẽ có xác suất thành công.”
“Anh cậu không biến thái đến vậy, cậu cho là đang chơi nghệ thuật hành vi
[1]
?”
“Woa? Anh không biến thái chả nhẽ em biến thái.”
“Câu trả lời vô cùng chính xác.” Diệp Kính Huy hừ một tiếng, dứt khoát đóng luôn khung trò chuyện, tắt máy tính đi, quả nhiên rất nhanh đã nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Kính Huy học theo lời chỉ nghệ thuật hành vi của Diệp Kính Văn, cơ mà tạm thời chưa tìm thấy nhiệt kế, đành dùng một cái khăn mặt đắp lên trán ra chiều rất khó chịu, ra mở cửa.
Tư Minh lạnh băng đứng trước cửa, trông thấy bộ dáng “nửa chết nửa sống” của hắn, anh trầm giọng nói: “Bệnh thật à?”
Diệp Kính Huy cố làm khàn giọng: “Khụ khụ, cảm nhẹ thôi. Anh tìm tôi có việc?”
Tư Minh không trả lời, tự lách mình qua người Diệp Kính Huy vào nhà, thuận tay đóng cửa.
Diệp Kính Huy tiếp tục dùng tư thế chân nam đá chân chiêu lết đến ngồi trên sô pha, nheo mắt lại nhìn anh: “Giám đốc Tư, anh tìm tôi làm gì?”
Tư Minh tùy tiện cầm một tờ tạp chí lên, vừa lật vừa thản nhiên hỏi hắn: “Bệnh nặng không?”
“Hình như cũng khá nghiêm trọng.”
“Uống thuốc chưa?”
“Chưa.”
Tư Minh buông tạp chí xuống, nhíu mày nhìn khuôn mặt đau khổ của Diệp Kính Huy, anh im lặng một chốc rồi lấy vài vỉ thuốc từ trong túi ra.
“Tiện thể đi mua.” Sau đó, anh đứng dậy dạo khắp một vòng quanh bếp, đoạn quay ngược về phòng khách, lạnh mặt hỏi gã kia: “Nước ấm đâu?”
Diệp Kính Huy khàn giọng đáp: “Không có nước ấm, tôi chỉ uống nước lạnh.”
Tư Minh liếc hắn rồi xoay người vào bếp nấu nước.
Một lát sau anh quay trở về, ôm lấy bả vai Diệp Kính Huy dìu hắn về phòng ngủ, thả hắn lên giường rồi dém chăn thật kỹ.Anh xoay người vào bếp rót một cốc nước ấm, thổi nguội thật nguội mới nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, để hắn tựa vào ngực mình, anh bảo: “Uống thuốc.”
Diệp Kính Huy im lặng khá lâu.
Dựa vào ngực Tư Minh khiến hắn sinh ra cảm giác buồn bực vô cớ. Nhìn mấy viên thuốc sặc sỡ trong lòng bàn tay anh, tâm trạng hắn lại càng phập phồng hơn.
Diệp Kính Huy cười cười, uống cạn cốc nước trong tay Tư Minh, hắn khách sáo nói: “Cám ơn.”
“Ừ.” Tư Minh trả lời, đặt Diệp Kính Huy lên giường, còn anh ngồi cạnh nhẹ nhàng thay hắn dém chăn, dịu dàng bảo: “Ngủ đi.”
Diệp Kính Huy nhắm mắt lại.
Cảm thấy nhịp tim đập loạn cả lên, hắn thở dài: vốn chỉ là rung nhẹ mà giờ biến thành chấn động mạnh rồi, chẳng lẽ. . . . . động lòng với gã máu lạnh này thật sao?
. . . . . .
Có lẽ do ảnh hưởng của thành phần gây ngủ trong thuốc cảm, Diệp Kính Huy thực sự chìm vào giấc nồng.
Tư Minh ngồi bên giường lặng lẽ ngắm hắn.
Gương mặt khi ngủ không có biểu cảm phong phú như ngày thường, lúc này hắn im lặng lạ thường, khóe miệng hơi cong lên, mang theo một chút ý cười biếng nhác, hệt như chú mèo đang híp mắt ngủ, lười biếng duỗi thẳng tứ chi, nhìn xem mới thoải mái và tự tại xiết bao.
Rất nhiều nét tương tự với người đeo mặt nạ trong trí nhớ.
Có lẽ không ai tin tưởng, thậm chí ngay cả Tư Minh cũng khó tin mình dễ động lòng với một người như thế, anh đã triệt để làm trái nguyên tắc xử sự bình tĩnh vốn có trước nay. Nhưng anh biết rõ, cuối cùng anh cũng tìm được người mình thích, chính là cảm giác đó, cảm giác có thể sóng vai đứng với nhau, không cần sống tịch mịch thêm nữa.
Hỏi hắn có muốn thoát khỏi quán bar cũng không phải là nói đùa vu vơ, kỳ thực Tư Minh thật sự muốn giữ hắn bên cạnh, trân trọng hắn, không bao giờ để hắn làm việc ở nơi hỗn loạn như Crazy thêm một phút nào nữa. Chung quy anh cảm thấy nụ cười của hắn tuy yêu nghiệt phong lưu, nhưng luôn che giấu sự cô độc và kiêu ngạo dưới đáy mắt, kiểu người như thế thật giống anh, rất thích hợp để cùng sống chung.
Tư Minh không hề quan tâm đến lai lịch và quá khứ của hắn, anh từng nghĩ muốn cột hắn bên người, khiến hắn được chân chính cười vui vẻ. Thầm nghĩ những khi tỉnh giấc giữa đêm khuya có thể nắm lấy tay hắn, lúc đứng trên cao ốc ngắm cảnh đêm cũng có hắn sóng vai bên cạnh, buổi tối sau khi tan tầm, trong ngôi nhà tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp, anh sẽ tự tay nấu bữa tối cho hắn, hai người ngồi đối diện cùng nhau ăn một bữa cơm giản dị, để anh được nhìn nụ cười tươi tắn trên khóe môi người yêu. Mặc kệ hắn là Diệp Kính Huy oai phong một cõi trên thương trường, hay cậu nhân viên an phận thủ thường Lưu Huy bên cạnh anh, hoặc thậm chí cả hồng bài yêu nghiệt ở hộp đêm, điều duy nhất Tư Minh biết rõ, chính là anh thật lòng thích con người kỳ lạ như một con tắc kè hoa kia.
Thương trường vốn vô tình lắm, anh lừa tôi gạt, Tư Minh đã bôn ba trong thế giới đó nhiều năm, hiển nhiên quá quen với việc đấu đá lẫn nhau. Lúc nào cũng có người dùng quá trình thăng chức đầy thăng trầm của anh nhằm khích lệ lính mới, ai cũng quan tâm anh có thể trở thành tổng giám đốc không, cũng như Từ Văn Sơn mãi chẳng buông tha chuyện hy vọng anh kế thừa Nam Dao, nhưng thực sự thì anh mệt mỏi lắm.Lúc bắt đầu sự nghiệp từ chức thấp nhất là trợ lý quèn ở Đông Thành, hỗ trợ việc đóng dấu tài liệu và bưng trà rót nước cho người ta, anh cũng không lạnh lùng như bây giờ, lúc niên thiếu còn đi học cả ngày luôn tươi cười. Khi đó mẹ bệnh rất nặng, A Kiệt còn thơ dại, Tư Minh đã sớm gánh vác trọng trách gia đình trên vai, nhưng anh không thấy mệt, dù một ngày làm việc mười giờ buổi tối còn phải làm thêm ở MacDonald, anh vẫn thấy sung sức và hạnh phúc lắm. Bởi mỗi lần về nhà A Kiệt sẽ nhào vào lòng anh, gọi anh ơi anh ơi, mẹ tuy bệnh nhưng luôn sẵn sàng xuống bếp nấu một bữa cơm đơn giản nhưng thật ngon, ba người ngồi trước bàn ăn, cùng nhau trải qua những buổi tối ấm cúng, một nhà sum vầy lại hòa thuận.
Hiện giờ A Kiệt trưởng thành rồi, sự khác biệt so với anh trai càng ngày càng rõ rệt. Mẹ cũng đã tạ thế từ lâu.
Mỗi lần kết thúc một cuộc làm ăn, dẫu là say hay không say, khi về nhà lúc nào cũng chỉ cô đơn một thân một mình. Căn phòng đó giống như dành cho người chết, buốt giá như băng, sau khi mở cửa phải lần mò trong bóng tối gần nửa ngày mới mở đèn được. Trong nháy mắt khi ánh sáng lóe lên, cường độ của đèn sợi đốt cực kỳ chói mắt, mãi mãi cũng không giống thứ ánh sáng mờ nhạt mà ấm áp vô hạn thuở niên thiếu.
Những khi mệt mỏi anh cũng thường suy nghĩ, nếu có người sống cùng với mình trong một ngôi nhà, ngay cả đêm khuya gian phòng vẫn được tỏa ấm bởi ánh đèn vàng, kết thúc hội nghị, kết thúc công việc, kết thúc cạnh tranh, để khi mệt nhọc anh được trở về. Một ngôi nhà yên bình, người đó cũng đang chờ anh, không có âm mưu, không có tranh đấu, chỉ đơn giản là hai người sống với nhau, ngồi đối diện nhau ăn một bữa khuya ngon lành.
Loại cảm giác ấy có lẽ sẽ tuyệt vời lắm thay?
Anh vẫn còn nhớ di ngôn của mẹ trước khi qua đời, bà bảo, con nhất định phải tìm được người mình yêu, hai người chia sẻ với nhau vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc cô đơn lẻ bóng, cho dù người đó không biết kinh doanh, ít nhất vào những lúc con khổ cực, sẽ có người im lặng lắng nghe tâm sự của con. Mấy năm nay con vất vả nhiều quá. Nếu tương lai tìm được người đó, hãy nói cho mẹ biết vào ngày giỗ, như vậy mẹ ở trên trời có thể nghe thấy, chúc phúc các con hạnh phúc suốt đời.
Và anh thật sự đã tìm thấy người làm anh rung động, cũng thật nghiêm túc muốn bán căn phòng lạnh như băng kia thay bằng một ngôi nhà nhỏ hơn, sống chung với hắn.
Đáng tiếc người đó không biết yêu.
Hay nên nói ở trong mắt hắn, tình cảm bất quá chỉ như một trò chơi lấy lệ.
Lúc mới gặp, hắn luôn khẽ nhếch khóe miệng cười đầy kiêu ngạo. Tuy hắn nói mình là MB, nhưng không có loại tục khí tầm thường như trong tưởng tượng, nụ cười giảo hoạt có phần hư hỏng, dáng vẻ hào hoa làm người ta ngay lần đầu nhìn đã không sao dời mắt nổi, cùng với người đeo mặt nạ trong ký ức của anh dần dần hòa vào làm một.
Có lẽ suốt mấy năm qua anh vẫn nhớ kỹ người đeo mặt nạ ấy, không chỉ là vì bị hắn gài bẫy và trêu cợt, mà còn một thứ lý do nào đó mà chính anh cũng không thông suốt, hẳn là để ý và thích đi.Thích một người cần bao nhiêu thời gian, bao nhiêu lý do, cần tiếp xúc với bao nhiêu thứ, hiểu biết nông sâu ra sao, Tư Minh không để ý đến những điều đó, cũng chẳng muốn so đo.
Dựa vào cách xử sự quyết đoán lão luyện của anh, thích là thích, không quan tâm nguyên nhân, bất luận quá trình thế nào, chỉ cần tìm được kết quả. Miễn là xác định rõ tình cảm, ưu tiên hành động. Hẹn hò, thổ lộ, hôn nhau, đều phải tiến hành theo tuần tự.
Nhưng lần này anh đã sai rồi, sai đến rối tinh rối mù.
Bởi vì người đó chỉ xem chuyện này là một trò chơi phong lưu.
Người đó, có thể tỉ mỉ bày trò, bố trí một cái chết giả chấn động lòng người, căn bản hắn không quan tâm tình cảnh đối phương như muốn ngạt thở trong khoảnh khắc nhìn thấy bản tin.
Trong giây phút ấy, Tư Minh thật sự nghĩ rằng người đó gặp chuyện, trên đường lái xe đến bệnh viện, tay chân anh lạnh buốt.
Rồi đến khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch vô cảm của người đó, đầu ngón tay anh cũng bắt đầu run rẩy.
Trái tim hệt như bị một cây kim nhỏ đâm mạnh vào, cảm giác đau đớn sắc nhọn chậm rãi lan khắp toàn thân, khiến lòng bàn chân như thể cũng sắp tỏa ra khí lạnh.
Nhìn thấy thi thể người mình yêu nằm ở trước mắt là chuyện thống khổ và tàn khốc đến cỡ nào? Tư Minh không bao giờ muốn nhớ lại nữa.
— Diệp Kính Huy, chiêu này của cậu thật sự rất độc, đích thực là cách làm việc vô tâm vô phế trong dĩ vãng, tổn thương người mà không hề hay biết.
Nếu không phải cuối tuần gặp Tư Kiệt đến ăn cơm, nếu không cẩn thận suy xét lại mọi việc, nhớ tới lần đâm xe ở sân bay, phát hiện ra điểm không hợp lý, có lẽ tới tận bây giờ anh vẫn chật vật vì cái chết của người đó.
Chết đi rồi hồi sinh lại, Diệp Kính Huy đúng là không từ bất kì thủ đoạn nào.
Hiện giờ nhìn thấy Lưu Huy diễn trò trước mắt anh, Tư Minh chỉ đành bất đắc dĩ giả vờ mình không biết. Dẫu anh dùng hết mọi phương pháp cũng không tra được lai lịch của cậu MB kia, dẫu tài liệu về Lưu Huy trước mắt anh đủ đầy thế nào, trong lòng Tư Minh hiểu rõ, cả ba thân phận chỉ của cùng một người. Chính là người anh thích, con tắc kè hoa âm mưu đầy thân — Diệp Kính Huy.
Giờ phút này Tư Minh chỉ cảm thấy lòng mình ngổn ngang trăm mối.
Diệp Kính Huy, cậu không biết đâu, khi cậu dùng thân phận MB tiếp cận tôi, tôi thực sự từng suy nghĩ đến việc sống chung với cậu.
Cậu cũng không biết, có người đưa cho cậu một món quà, dù thoạt nhìn cũ nát nhưng đó là thứ anh ta quý trọng nhất đời.
Cậu càng không biết có một người thật lòng thích cậu, muốn chăm sóc cậu chu đáo, chỉ sợ sự thật lòng của anh ta trong mắt cậu không đáng một đồng.
Đến tận bây giờ anh ta vẫn không thể hạ quyết tâm tổn thương cậu, dẫu anh ta biết hết mọi thủ đoạn đê tiện của cậu, cả những lần cậu lừa dối anh ta.Tư Minh bất đắc dĩ mỉm cười, lấy di động trong túi quần ra gửi tin nhắn cho Từ Thanh.
“Em đã xác định cậu ấy là Diệp Kính Huy, vậy nên chúng ta cần thay đổi kế hoạch.”
Thật lâu sau đối phương mới hồi âm: “Chị đã nói chuyện với bố, nhưng chưa chắc Diệp Kính Huy có thể hiểu được nỗi khổ tâm của em, em vẫn muốn làm sao?”
“Việc này về sau hãy nói, hiện tại em chỉ muốn bảo vệ cậu ấy.”
Chốc lát sau, một chiếc xe quen thuộc dừng lại bên cạnh hắn, cửa kính hạ xuống lộ ra gương mặt của một người đàn ông, anh lạnh lùng nói: “Lên xe.” Là giọng ra lệnh.
Diệp Kính Huy không thèm nhìn anh, tiếp tục hiên ngang tiến lên phía trước.
Xe lại đuổi theo, “Đi đâu?”
“Giám đốc Tư, tôi đi in tài liệu cho ngài.” Diệp Kính Huy tặng cho anh một nụ cười vô cùng ám muội.
“Lên xe.”
“Không cần phiền anh, tôi tự đi được rồi.”
Hắn dứt khoát bước vào trạm tàu điện ngầm, để lại mình Tư Minh tại chỗ sầm mặt nhìn theo bóng lưng hắn.
Đương nhiên không phải Diệp Kính Huy đang giận dỗi gì Tư Minh, dỗi hờn với kiểu người như anh quả thực là hành động ngây thơ quá đáng. Mục đích Diệp Kính Huy dầm mưa là để có cớ xin nghỉ ngày mai, bởi anh hắn muốn tham dự lễ công bố, nếu hai bên chạm mặt, chắc chắn sẽ bị Tư Minh nhìn thấu sơ hở.
Dầm mưa bị cảm lạnh phát sốt, đây là lý do xin phép chính đáng biết bao nhiêu, đồng thời còn thể hiện “tinh thần hy sinh anh dũng, vì công tác phấn đấu quên mình.”
. . . . .
Sáng hôm sau, Lâm Phi Phi sợ sệt ôm đống tài liệu vào văn phòng Tư Minh.“Giám đốc Tư, đây là brochure tối qua A Huy dầm mưa đến tận chỗ hối người ta in, tôi kiểm tra rồi, không có vấn đề.” Cô nhẹ tay nhẹ chân đặt tập giấy lên bàn, sau đó cẩn thận khom người lui ra, ai ngờ mới lùi đến cửa bỗng nghe Tư Minh hỏi lạnh tanh: “Cậu ta đâu?”
“Ưm. . . . . Ảnh xin phép. . . .”
“Ai duyệt đơn xin phép của cậu ta?” Ánh mắt lạnh lẽo của Tư Minh quét về phía Lâm Phi Phi.
Lâm Phi Phi lẩy bẩy, cô run giọng nói: “A Huy dầm mưa nên bị sốt, anh ấy không đi làm được.” Sợ lại chọc giận vị Tư tiên sinh khủng bố kia, cô dùng thanh âm nhẹ hẫng đáp, “Buổi sáng ảnh gọi điện cho bên nhân sự xin nghỉ. . . . .”
“Được rồi, ra ngoài đi.”
Nhìn xấp brochure trên tay, Tư Minh không nhịn được nhớ tới cậu Lưu Huy ngạo mạn vô lễ dám chống đối anh trước mặt mọi người, khóe miệng nhếch lên một ý cười sâu xa.
-
Lễ công bố được tổ chức đúng giờ, Diệp Kính Hy cũng ngồi ở hàng ghế khách quý.
Diệp Kính Hy và Tư Minh đã từng giao thiệp với nhau vài lần, người nào cũng lãnh đạm như nhau, tiếp xúc bất quá chỉ cỡ đôi ba câu là chấm dứt hội thoại.
Thế mà hôm nay lại nhỉnh hơn một câu.
“Hôm trước sao trợ lý của anh lại trực tiếp gọi tới di động tôi?”
“A, thật có lỗi, khả năng là do bên thư ký lúc viết số liên lạc đã nhầm sang của anh. Không làm phiền anh chứ?”
“À, không sao.” Diệp Kính Hy đáp, anh nói thêm, “Sau này có việc gì vẫn nên liên lạc với thư ký của tôi đi, số riêng của tôi không tiện tiết lộ.”
“Được.” Tư Minh ngừng một chút, đột nhiên anh chuyển đề tài câu chuyện, “Giọng nói của trợ lý tôi mới tuyển đặc biệt lắm đúng không?”
Diệp Kính Hy nhún vai: “Không thấy gì đặc biệt, nhưng cậu ta rất lịch sự.”
“Hôm nay cậu ta có việc nên xin nghỉ, tôi vốn muốn giới thiệu hai người với nhau.”
“A, không cần thiết, trợ lý nhỏ thôi mà.” Diệp Kính Hy tỏ vẻ không hứng thú, ngẩng đầu chuyên tâm nhìn người vừa lên sân khấu phát biểu, Tư Minh liếc anh một cái, cũng không nói nữa.
Tư Minh nghĩ thầm trong lòng, một người thì lạnh như Bắc Cực, một người thì nóng cỡ Xích Đạo. . . . Đôi song sinh Diệp Kính Hy và Diệp Kính Huy này cũng thật là kỳ lạ.
Sau khi kết thúc lễ công bố, Tư Minh lái xe quay về cao ốc Tinh Vân, đi được nửa đường thì bỗng như nhớ tới gì đó, anh ngoặt xe vào ngã rẽ chạy qua hướng khác.
Mãi đến khi đứng trong bãi đỗ xe dưới khu nhà tập thể của nhân viên Đông Thành, anh mới lấy di động ra ấn số.
Điện thoại rõ ràng đã nối máy, nhưng đầu dây bên kia không thấy ai nghe. Tư Minh cau mày đợi thật lâu, bên tai mới truyền đến một thanh âm khàn khàn, còn nhuốm vẻ lạnh nhạt: “Giám đốc Tư, đầu tôi đau quá, có gì mai nói sau.”
Tư Minh khựng lại.
“Có nhà không?”
“Ờ, tôi nóng đến mơ mơ màng màng, chẳng biết đang ở đâu.”Tư Minh lại yên lặng một lúc.
“Tôi tới thăm cậu.”
Dứt lời, anh ngắt điện thoại.
Diệp Kính Huy lúc này đang vui tươi hơn hớn mở máy tính trò chuyện với Kính Văn, vừa nghe câu trời giáng như thế thì biến sắc ngay tắp lự, hắn luống cuống gõ bồm bộp dòng chữ.
“Em út, có phương pháp nào đột ngột làm tăng nhiệt độ cơ thể không?”
“. . . . . . Ứ biết.”
“Chả phải cậu học y hay sao, mau giúp anh ba nghĩ ra biện pháp coi, người ta sắp mò tới tận cửa, mạng anh cậu khó lòng giữ được.”
“Thôi vầy đi, anh nhét nhiệt kế vào sau mông, đợi một lát rồi lấy ra kẹp dưới nách, nhiệt kế sẽ nhảy lên số cao hơn so với nhiệt độ ở nách, anh giả vờ rên rỉ mấy tiếng, xoa hai gò má cho nó hồng thật hồng, lại đắp thêm một chiếc khăn lên trán, hẳn sẽ có xác suất thành công.”
“Anh cậu không biến thái đến vậy, cậu cho là đang chơi nghệ thuật hành vi
[1]
?”
“Woa? Anh không biến thái chả nhẽ em biến thái.”
“Câu trả lời vô cùng chính xác.” Diệp Kính Huy hừ một tiếng, dứt khoát đóng luôn khung trò chuyện, tắt máy tính đi, quả nhiên rất nhanh đã nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Kính Huy học theo lời chỉ nghệ thuật hành vi của Diệp Kính Văn, cơ mà tạm thời chưa tìm thấy nhiệt kế, đành dùng một cái khăn mặt đắp lên trán ra chiều rất khó chịu, ra mở cửa.
Tư Minh lạnh băng đứng trước cửa, trông thấy bộ dáng “nửa chết nửa sống” của hắn, anh trầm giọng nói: “Bệnh thật à?”
Diệp Kính Huy cố làm khàn giọng: “Khụ khụ, cảm nhẹ thôi. Anh tìm tôi có việc?”
Tư Minh không trả lời, tự lách mình qua người Diệp Kính Huy vào nhà, thuận tay đóng cửa.
Diệp Kính Huy tiếp tục dùng tư thế chân nam đá chân chiêu lết đến ngồi trên sô pha, nheo mắt lại nhìn anh: “Giám đốc Tư, anh tìm tôi làm gì?”
Tư Minh tùy tiện cầm một tờ tạp chí lên, vừa lật vừa thản nhiên hỏi hắn: “Bệnh nặng không?”
“Hình như cũng khá nghiêm trọng.”
“Uống thuốc chưa?”
“Chưa.”
Tư Minh buông tạp chí xuống, nhíu mày nhìn khuôn mặt đau khổ của Diệp Kính Huy, anh im lặng một chốc rồi lấy vài vỉ thuốc từ trong túi ra.
“Tiện thể đi mua.” Sau đó, anh đứng dậy dạo khắp một vòng quanh bếp, đoạn quay ngược về phòng khách, lạnh mặt hỏi gã kia: “Nước ấm đâu?”
Diệp Kính Huy khàn giọng đáp: “Không có nước ấm, tôi chỉ uống nước lạnh.”
Tư Minh liếc hắn rồi xoay người vào bếp nấu nước.
Một lát sau anh quay trở về, ôm lấy bả vai Diệp Kính Huy dìu hắn về phòng ngủ, thả hắn lên giường rồi dém chăn thật kỹ.Anh xoay người vào bếp rót một cốc nước ấm, thổi nguội thật nguội mới nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, để hắn tựa vào ngực mình, anh bảo: “Uống thuốc.”
Diệp Kính Huy im lặng khá lâu.
Dựa vào ngực Tư Minh khiến hắn sinh ra cảm giác buồn bực vô cớ. Nhìn mấy viên thuốc sặc sỡ trong lòng bàn tay anh, tâm trạng hắn lại càng phập phồng hơn.
Diệp Kính Huy cười cười, uống cạn cốc nước trong tay Tư Minh, hắn khách sáo nói: “Cám ơn.”
“Ừ.” Tư Minh trả lời, đặt Diệp Kính Huy lên giường, còn anh ngồi cạnh nhẹ nhàng thay hắn dém chăn, dịu dàng bảo: “Ngủ đi.”
Diệp Kính Huy nhắm mắt lại.
Cảm thấy nhịp tim đập loạn cả lên, hắn thở dài: vốn chỉ là rung nhẹ mà giờ biến thành chấn động mạnh rồi, chẳng lẽ. . . . . động lòng với gã máu lạnh này thật sao?
. . . . . .
Có lẽ do ảnh hưởng của thành phần gây ngủ trong thuốc cảm, Diệp Kính Huy thực sự chìm vào giấc nồng.
Tư Minh ngồi bên giường lặng lẽ ngắm hắn.
Gương mặt khi ngủ không có biểu cảm phong phú như ngày thường, lúc này hắn im lặng lạ thường, khóe miệng hơi cong lên, mang theo một chút ý cười biếng nhác, hệt như chú mèo đang híp mắt ngủ, lười biếng duỗi thẳng tứ chi, nhìn xem mới thoải mái và tự tại xiết bao.
Rất nhiều nét tương tự với người đeo mặt nạ trong trí nhớ.
Có lẽ không ai tin tưởng, thậm chí ngay cả Tư Minh cũng khó tin mình dễ động lòng với một người như thế, anh đã triệt để làm trái nguyên tắc xử sự bình tĩnh vốn có trước nay. Nhưng anh biết rõ, cuối cùng anh cũng tìm được người mình thích, chính là cảm giác đó, cảm giác có thể sóng vai đứng với nhau, không cần sống tịch mịch thêm nữa.
Hỏi hắn có muốn thoát khỏi quán bar cũng không phải là nói đùa vu vơ, kỳ thực Tư Minh thật sự muốn giữ hắn bên cạnh, trân trọng hắn, không bao giờ để hắn làm việc ở nơi hỗn loạn như Crazy thêm một phút nào nữa. Chung quy anh cảm thấy nụ cười của hắn tuy yêu nghiệt phong lưu, nhưng luôn che giấu sự cô độc và kiêu ngạo dưới đáy mắt, kiểu người như thế thật giống anh, rất thích hợp để cùng sống chung.
Tư Minh không hề quan tâm đến lai lịch và quá khứ của hắn, anh từng nghĩ muốn cột hắn bên người, khiến hắn được chân chính cười vui vẻ. Thầm nghĩ những khi tỉnh giấc giữa đêm khuya có thể nắm lấy tay hắn, lúc đứng trên cao ốc ngắm cảnh đêm cũng có hắn sóng vai bên cạnh, buổi tối sau khi tan tầm, trong ngôi nhà tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp, anh sẽ tự tay nấu bữa tối cho hắn, hai người ngồi đối diện cùng nhau ăn một bữa cơm giản dị, để anh được nhìn nụ cười tươi tắn trên khóe môi người yêu. Mặc kệ hắn là Diệp Kính Huy oai phong một cõi trên thương trường, hay cậu nhân viên an phận thủ thường Lưu Huy bên cạnh anh, hoặc thậm chí cả hồng bài yêu nghiệt ở hộp đêm, điều duy nhất Tư Minh biết rõ, chính là anh thật lòng thích con người kỳ lạ như một con tắc kè hoa kia.
Thương trường vốn vô tình lắm, anh lừa tôi gạt, Tư Minh đã bôn ba trong thế giới đó nhiều năm, hiển nhiên quá quen với việc đấu đá lẫn nhau. Lúc nào cũng có người dùng quá trình thăng chức đầy thăng trầm của anh nhằm khích lệ lính mới, ai cũng quan tâm anh có thể trở thành tổng giám đốc không, cũng như Từ Văn Sơn mãi chẳng buông tha chuyện hy vọng anh kế thừa Nam Dao, nhưng thực sự thì anh mệt mỏi lắm.Lúc bắt đầu sự nghiệp từ chức thấp nhất là trợ lý quèn ở Đông Thành, hỗ trợ việc đóng dấu tài liệu và bưng trà rót nước cho người ta, anh cũng không lạnh lùng như bây giờ, lúc niên thiếu còn đi học cả ngày luôn tươi cười. Khi đó mẹ bệnh rất nặng, A Kiệt còn thơ dại, Tư Minh đã sớm gánh vác trọng trách gia đình trên vai, nhưng anh không thấy mệt, dù một ngày làm việc mười giờ buổi tối còn phải làm thêm ở MacDonald, anh vẫn thấy sung sức và hạnh phúc lắm. Bởi mỗi lần về nhà A Kiệt sẽ nhào vào lòng anh, gọi anh ơi anh ơi, mẹ tuy bệnh nhưng luôn sẵn sàng xuống bếp nấu một bữa cơm đơn giản nhưng thật ngon, ba người ngồi trước bàn ăn, cùng nhau trải qua những buổi tối ấm cúng, một nhà sum vầy lại hòa thuận.
Hiện giờ A Kiệt trưởng thành rồi, sự khác biệt so với anh trai càng ngày càng rõ rệt. Mẹ cũng đã tạ thế từ lâu.
Mỗi lần kết thúc một cuộc làm ăn, dẫu là say hay không say, khi về nhà lúc nào cũng chỉ cô đơn một thân một mình. Căn phòng đó giống như dành cho người chết, buốt giá như băng, sau khi mở cửa phải lần mò trong bóng tối gần nửa ngày mới mở đèn được. Trong nháy mắt khi ánh sáng lóe lên, cường độ của đèn sợi đốt cực kỳ chói mắt, mãi mãi cũng không giống thứ ánh sáng mờ nhạt mà ấm áp vô hạn thuở niên thiếu.
Những khi mệt mỏi anh cũng thường suy nghĩ, nếu có người sống cùng với mình trong một ngôi nhà, ngay cả đêm khuya gian phòng vẫn được tỏa ấm bởi ánh đèn vàng, kết thúc hội nghị, kết thúc công việc, kết thúc cạnh tranh, để khi mệt nhọc anh được trở về. Một ngôi nhà yên bình, người đó cũng đang chờ anh, không có âm mưu, không có tranh đấu, chỉ đơn giản là hai người sống với nhau, ngồi đối diện nhau ăn một bữa khuya ngon lành.
Loại cảm giác ấy có lẽ sẽ tuyệt vời lắm thay?
Anh vẫn còn nhớ di ngôn của mẹ trước khi qua đời, bà bảo, con nhất định phải tìm được người mình yêu, hai người chia sẻ với nhau vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc cô đơn lẻ bóng, cho dù người đó không biết kinh doanh, ít nhất vào những lúc con khổ cực, sẽ có người im lặng lắng nghe tâm sự của con. Mấy năm nay con vất vả nhiều quá. Nếu tương lai tìm được người đó, hãy nói cho mẹ biết vào ngày giỗ, như vậy mẹ ở trên trời có thể nghe thấy, chúc phúc các con hạnh phúc suốt đời.
Và anh thật sự đã tìm thấy người làm anh rung động, cũng thật nghiêm túc muốn bán căn phòng lạnh như băng kia thay bằng một ngôi nhà nhỏ hơn, sống chung với hắn.
Đáng tiếc người đó không biết yêu.
Hay nên nói ở trong mắt hắn, tình cảm bất quá chỉ như một trò chơi lấy lệ.
Lúc mới gặp, hắn luôn khẽ nhếch khóe miệng cười đầy kiêu ngạo. Tuy hắn nói mình là MB, nhưng không có loại tục khí tầm thường như trong tưởng tượng, nụ cười giảo hoạt có phần hư hỏng, dáng vẻ hào hoa làm người ta ngay lần đầu nhìn đã không sao dời mắt nổi, cùng với người đeo mặt nạ trong ký ức của anh dần dần hòa vào làm một.
Có lẽ suốt mấy năm qua anh vẫn nhớ kỹ người đeo mặt nạ ấy, không chỉ là vì bị hắn gài bẫy và trêu cợt, mà còn một thứ lý do nào đó mà chính anh cũng không thông suốt, hẳn là để ý và thích đi.Thích một người cần bao nhiêu thời gian, bao nhiêu lý do, cần tiếp xúc với bao nhiêu thứ, hiểu biết nông sâu ra sao, Tư Minh không để ý đến những điều đó, cũng chẳng muốn so đo.
Dựa vào cách xử sự quyết đoán lão luyện của anh, thích là thích, không quan tâm nguyên nhân, bất luận quá trình thế nào, chỉ cần tìm được kết quả. Miễn là xác định rõ tình cảm, ưu tiên hành động. Hẹn hò, thổ lộ, hôn nhau, đều phải tiến hành theo tuần tự.
Nhưng lần này anh đã sai rồi, sai đến rối tinh rối mù.
Bởi vì người đó chỉ xem chuyện này là một trò chơi phong lưu.
Người đó, có thể tỉ mỉ bày trò, bố trí một cái chết giả chấn động lòng người, căn bản hắn không quan tâm tình cảnh đối phương như muốn ngạt thở trong khoảnh khắc nhìn thấy bản tin.
Trong giây phút ấy, Tư Minh thật sự nghĩ rằng người đó gặp chuyện, trên đường lái xe đến bệnh viện, tay chân anh lạnh buốt.
Rồi đến khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch vô cảm của người đó, đầu ngón tay anh cũng bắt đầu run rẩy.
Trái tim hệt như bị một cây kim nhỏ đâm mạnh vào, cảm giác đau đớn sắc nhọn chậm rãi lan khắp toàn thân, khiến lòng bàn chân như thể cũng sắp tỏa ra khí lạnh.
Nhìn thấy thi thể người mình yêu nằm ở trước mắt là chuyện thống khổ và tàn khốc đến cỡ nào? Tư Minh không bao giờ muốn nhớ lại nữa.
— Diệp Kính Huy, chiêu này của cậu thật sự rất độc, đích thực là cách làm việc vô tâm vô phế trong dĩ vãng, tổn thương người mà không hề hay biết.
Nếu không phải cuối tuần gặp Tư Kiệt đến ăn cơm, nếu không cẩn thận suy xét lại mọi việc, nhớ tới lần đâm xe ở sân bay, phát hiện ra điểm không hợp lý, có lẽ tới tận bây giờ anh vẫn chật vật vì cái chết của người đó.
Chết đi rồi hồi sinh lại, Diệp Kính Huy đúng là không từ bất kì thủ đoạn nào.
Hiện giờ nhìn thấy Lưu Huy diễn trò trước mắt anh, Tư Minh chỉ đành bất đắc dĩ giả vờ mình không biết. Dẫu anh dùng hết mọi phương pháp cũng không tra được lai lịch của cậu MB kia, dẫu tài liệu về Lưu Huy trước mắt anh đủ đầy thế nào, trong lòng Tư Minh hiểu rõ, cả ba thân phận chỉ của cùng một người. Chính là người anh thích, con tắc kè hoa âm mưu đầy thân — Diệp Kính Huy.
Giờ phút này Tư Minh chỉ cảm thấy lòng mình ngổn ngang trăm mối.
Diệp Kính Huy, cậu không biết đâu, khi cậu dùng thân phận MB tiếp cận tôi, tôi thực sự từng suy nghĩ đến việc sống chung với cậu.
Cậu cũng không biết, có người đưa cho cậu một món quà, dù thoạt nhìn cũ nát nhưng đó là thứ anh ta quý trọng nhất đời.
Cậu càng không biết có một người thật lòng thích cậu, muốn chăm sóc cậu chu đáo, chỉ sợ sự thật lòng của anh ta trong mắt cậu không đáng một đồng.
Đến tận bây giờ anh ta vẫn không thể hạ quyết tâm tổn thương cậu, dẫu anh ta biết hết mọi thủ đoạn đê tiện của cậu, cả những lần cậu lừa dối anh ta.Tư Minh bất đắc dĩ mỉm cười, lấy di động trong túi quần ra gửi tin nhắn cho Từ Thanh.
“Em đã xác định cậu ấy là Diệp Kính Huy, vậy nên chúng ta cần thay đổi kế hoạch.”
Thật lâu sau đối phương mới hồi âm: “Chị đã nói chuyện với bố, nhưng chưa chắc Diệp Kính Huy có thể hiểu được nỗi khổ tâm của em, em vẫn muốn làm sao?”
“Việc này về sau hãy nói, hiện tại em chỉ muốn bảo vệ cậu ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.