Chương 38: Bạn Gái (2)
Nhất Khỏa Tử Khương
30/09/2023
Trên đường về, ánh đèn neon từ biển quảng cáo bên đường lóe lên như những vòng cung xẹt qua cửa sổ.
Hoắc Dao ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm phía trước, tay thỉnh thoảng xoay vô lăng, ánh sáng xẹt qua cằm hắn, hiện rõ vẻ hỗn độn.
Hắn nhớ tới lúc ở hành lang Thẩm Hi hỏi hắn vì cái gì, vì cái gì muốn bọn họ chia tay.
“Không vì cái gì.”
Hoắc Dao tránh ánh mắt cô ta, cà lơ phất phơ nói:
“Cứ coi như tôi thấy chơi vui đi.”
Hắn ngoài miệng nói chơi cho vui, nhưng Thẩm Hi dùng ánh mắt thanh minh nhìn, đã hiểu được phần nào tâm tư của hắn.
“Hoắc Dao, tôi thật sự rất thích Diệc Châu. Không phải loại tình cảm chúng ta chơi trò chơi khi còn nhỏ, tôi thực sự muốn gả cho anh ấy.”
Cô ta nói: “Cậu có nhớ lúc tôi mới được Thẩm gia nhận nuôi, không thích ứng được cứ khóc mãi không? Lúc đó tôi chỉ sợ bị ném lại vào cô nhi viện. Thẩm Kỳ Dương là cháu trai yêu quý trong nhà họ, tôi lại không đối phó nổi, chỉ sợ cha mẹ một ngày nào đó sẽ nghe lời hắn mà đuổi tôi đi. Chính là Tống Diệc Châu giúp tôi giáo huấn hắn, từ lúc đó tôi đã bắt đầu thích anh ấy.”
“Tôi biết tôi nợ cậu rất nhiều, cũng biết mấy năm nay cậu giúp tôi rất nhiều, nếu có bất kỳ việc gì cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Cô ta lại dùng thủ đoạn này để lấy sự đồng cảm, trong mắt Hoắc Dao thoáng chốc tràn đầy mỉa mai châm chọc.
“Nhưng không phải Tống Diệc châu, tôi thật sự thích anh ấy!”
Thật sự thích!
Chiếc xe kít một tiếng dừng ở con đường phía trước tiểu khu Liên Chi ở, trong mắt Hoắc Dao xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Liên Chi thấy hắn như vậy, đoán chừng Thẩm Hi đã nói gì đó chọc tim. Cô làm bộ không phát hiện hắn cả người toàn thân hàn ý chết người.
Cởi dây an toàn, lén liếc nhìn hắn: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh…”
Hoắc Dao liếc ngang nhìn sang, Liên Chi lông mi khẽ run nói, “Vừa rồi anh nói bạn gái là có ý gì?”
Hoắc dao nhìn cô không tự chủ được vô thức căn môi, đuôi lông mày giấu giếm một cỗ chờ mong.
“Ý như mặt chữ.” Hắn nhìn cô, bỗng nhiên gọi tên cô, “Liên Chi.”
“Ừm?”
“Hiện tại đang độc thân sao?”
Hô hấp cô có phần gấp gáp, ngón tay lén giật giật: “Đúng vậy, sao vậy?”
Cô gái này không biết cách che giấu tâm tư, Hoắc Dao từ trong mắt cô phảng phất như thấy một con thiêu thân tình nguyện lao đầu vào ngọn lửa.
Hắn nhớ tới sự sợ hãi, sự mất khống chế của Thẩm Hi khi nhìn thấy cô, một cảm giác xấu xa chậm rãi từ trong xương cốt dần dần dâng lên, chạy loạn trong huyết quản.
“Tôi cũng độc thân.”
Hoắc Dao châm một điếu thuốc, lúc nhả khói mang theo giọng khàn khàn, “Nếu em đồng ý, chúng ta có thể tìm hiểu.”
Màn đêm yên tĩnh, hắn cho rằng mình là thợ săn giàn xếp tất thảy mọi chuyện, nhưng lại không biết, trái tim Liên Chi đang đập loạn xạ là để chờ hắn tự dâng đến tận cửa.
Hoắc Dao nhìn cô sửng sốt hồi lâu, ánh mắt như có hàng ngàn ngôi sao nhấn chìm đắm.
“...Được.”
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
Hoắc Dao ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm phía trước, tay thỉnh thoảng xoay vô lăng, ánh sáng xẹt qua cằm hắn, hiện rõ vẻ hỗn độn.
Hắn nhớ tới lúc ở hành lang Thẩm Hi hỏi hắn vì cái gì, vì cái gì muốn bọn họ chia tay.
“Không vì cái gì.”
Hoắc Dao tránh ánh mắt cô ta, cà lơ phất phơ nói:
“Cứ coi như tôi thấy chơi vui đi.”
Hắn ngoài miệng nói chơi cho vui, nhưng Thẩm Hi dùng ánh mắt thanh minh nhìn, đã hiểu được phần nào tâm tư của hắn.
“Hoắc Dao, tôi thật sự rất thích Diệc Châu. Không phải loại tình cảm chúng ta chơi trò chơi khi còn nhỏ, tôi thực sự muốn gả cho anh ấy.”
Cô ta nói: “Cậu có nhớ lúc tôi mới được Thẩm gia nhận nuôi, không thích ứng được cứ khóc mãi không? Lúc đó tôi chỉ sợ bị ném lại vào cô nhi viện. Thẩm Kỳ Dương là cháu trai yêu quý trong nhà họ, tôi lại không đối phó nổi, chỉ sợ cha mẹ một ngày nào đó sẽ nghe lời hắn mà đuổi tôi đi. Chính là Tống Diệc Châu giúp tôi giáo huấn hắn, từ lúc đó tôi đã bắt đầu thích anh ấy.”
“Tôi biết tôi nợ cậu rất nhiều, cũng biết mấy năm nay cậu giúp tôi rất nhiều, nếu có bất kỳ việc gì cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Cô ta lại dùng thủ đoạn này để lấy sự đồng cảm, trong mắt Hoắc Dao thoáng chốc tràn đầy mỉa mai châm chọc.
“Nhưng không phải Tống Diệc châu, tôi thật sự thích anh ấy!”
Thật sự thích!
Chiếc xe kít một tiếng dừng ở con đường phía trước tiểu khu Liên Chi ở, trong mắt Hoắc Dao xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Liên Chi thấy hắn như vậy, đoán chừng Thẩm Hi đã nói gì đó chọc tim. Cô làm bộ không phát hiện hắn cả người toàn thân hàn ý chết người.
Cởi dây an toàn, lén liếc nhìn hắn: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh…”
Hoắc Dao liếc ngang nhìn sang, Liên Chi lông mi khẽ run nói, “Vừa rồi anh nói bạn gái là có ý gì?”
Hoắc dao nhìn cô không tự chủ được vô thức căn môi, đuôi lông mày giấu giếm một cỗ chờ mong.
“Ý như mặt chữ.” Hắn nhìn cô, bỗng nhiên gọi tên cô, “Liên Chi.”
“Ừm?”
“Hiện tại đang độc thân sao?”
Hô hấp cô có phần gấp gáp, ngón tay lén giật giật: “Đúng vậy, sao vậy?”
Cô gái này không biết cách che giấu tâm tư, Hoắc Dao từ trong mắt cô phảng phất như thấy một con thiêu thân tình nguyện lao đầu vào ngọn lửa.
Hắn nhớ tới sự sợ hãi, sự mất khống chế của Thẩm Hi khi nhìn thấy cô, một cảm giác xấu xa chậm rãi từ trong xương cốt dần dần dâng lên, chạy loạn trong huyết quản.
“Tôi cũng độc thân.”
Hoắc Dao châm một điếu thuốc, lúc nhả khói mang theo giọng khàn khàn, “Nếu em đồng ý, chúng ta có thể tìm hiểu.”
Màn đêm yên tĩnh, hắn cho rằng mình là thợ săn giàn xếp tất thảy mọi chuyện, nhưng lại không biết, trái tim Liên Chi đang đập loạn xạ là để chờ hắn tự dâng đến tận cửa.
Hoắc Dao nhìn cô sửng sốt hồi lâu, ánh mắt như có hàng ngàn ngôi sao nhấn chìm đắm.
“...Được.”
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.