Chương 39: Dụ Dỗ (1)
Nhất Khỏa Tử Khương
02/10/2023
Lời tối qua của Hoắc Dao bất ngờ nhưng lại cũng có lý.
Dù đã đoán trước sẽ có ngày này Liên Chi vẫn không khỏi hưng phấn, đến nửa đêm cũng không ngủ được. Để tiếp cận Thẩm Hi, đến gần vòng tròn của bọn họ thứ cô cần là một danh phận, vừa hay bạn gái của Hoắc Dao lại đường hoàng nhất trong số đó.
Từ nay về sau, cho dù cô có làm gì bên cạnh Tống Diệc Châu, hắn cũng sẽ không nghi ngờ.
Hưng phấn suốt nửa đêm khiến hôm sau Liên Chi thiếu chút nữa đến trễ. Dưới vai người bạn gái chu đáo, trên đường đi làm cô gửi vài tin nhắn cho Hoắc Dao.
Đúng như dự đoán bên kia không trả lời, Liên Chi cũng không để ý.
Lúc đến công ty cửa phòng họp đã đóng lại, Liên Chi hỏi qua Phương Thành mới biết được có mấy ông chủ trong ngành dự định tìm Thần Đạt cùng thành lập LP, đang trong văn phòng thảo luận.
Phương Thành nói: “Liên Chi may quá cô đến vừa đúng lúc, đưa cà phê vào cho mấy vị tổng giám đốc hộ tôi, tôi xuống dưới đi xử lý chút việc.”
Liên Chi gật đầu đồng ý.
Sau khi pha cà phê xong, cô bưng khay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng họp ra.
Mấy người đàn ông nghe động tĩnh phía sau liền quay đầu lại, người phụ nữ dáng người cao gầy, sơ mi trắng bao vào trong váy, khuôn mặt trắng nõn.
Rõ ràng là bộ trang phục đơn giản nhất, bọn họ một hồi lâu cũng không rời mắt được.
Liên Chi đặt từng cốc cà phê lên bàn trước mặt bọn họ.
Khi đến bên cạnh Tống Diệc Châu, hắn lại nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn trẵng nõn đó, móng tay hồng nhuận như đậu khấu.
Cô xoay tai cốc đến bên tay phải tựa hồ như một hành động vô thức, nhưng lại mang theo phần cẩn thận.
Đưa cà phê xong, Liên Chi không dừng lại một giây, xoay người đi ra cửa.
Mấy vị giám đốc này đều là bằng hữu, Hạng tổng nhìn theo cô ngả ngớn huýt sáo nói:
“Thư ký mới tuyển đây sao?”
Tống Diệc Châu “Ừm” một tiếng.
Hạng tổng nói: “Có bạn trai chưa?”
Lời này…
Tống Diệc Châu cau mày, có chút cảnh cáo liếc hắn.
“Có.”
*
Đưa cà phê xong, Liên Chi đi đến văn phòng của Tống Diệc Châu bày biện hạt cà phê.
Lúc mới gia nhập công ty, Liên Chi thấy văn phòng hắn có một kệ sách được ngăn riêng. Sách không có mấy quyển, chủ yếu là một dãy bình thủy tinh rực rỡ muôn màu chứa đầy hạt cà phê.
Phương Thành nói đây là sở thích của Tống tổng, định kỳ ba tháng sẽ thêm mới một mẻ, thuần chỉ để xem.
Một mẻ cà phê mới đã đến, sau khi Liên Chi sắp xếp xong lịch trình, liền đi thay hạt cà phê.
Cô không có nghiên cứu gì về hạt cà phê, chỉ biết một loại thông thường là Geisha.
Những hạt màu nâu sẫm chen chúc nhau trong bình thủy tinh, đụng vào thành bình vang lên âm thanh thanh thúy.
Không hiểu sao, làm người ta nhớ đến cơn mưa phùn trong đêm mùa xuân.
Bây giờ trước mặt có hàng trăm loại hạt, Liên Chi lúc này mới phát hiện hạt cà phê cư nhiên có đủ loại màu sắc kỳ lạ, chẳng hạn như màu đất của Mandheling, màu nâu sẫm của Kona, màu nâu đỏ của Yirgacheffe,...
Xinh đẹp giống như đồ thủ công mỹ nghệ, Liên Chi càng thêm cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Lúc Tống Diệc Châu bước vào văn phòng, cô đang nhón chân đặt Yirgacheffe lên giá sách trên cùng, thoáng nhìn thấy bóng dáng màu xanh đậm đang đi vào, cô không tự chủ được càng nhẹ nhàng đặt nó xuống.
Trợ lý Phương Thành theo sát phía sau.
Tống Diệc Châu ngồi lên ghế, đưa tay kéo cà vạt. Hắn nhận lấy văn kiện trên tay Phương Thành, cúi đầu ký tên.
Vừa mới từ phòng họp trở lại, Liên Chi nghiêng đầu liếc mắt, giữa mày hắn hơi nhíu lại, có chút nghiêm túc.
Phương Thành nói: “Sau buổi hội thảo tối nay có yến hội, đám người Trương tổng gọi điện mời anh?”
Tống Diệc Châu nhất thời không nói chuyện.
Loại tiệc này chẳng qua là uống rượu hàn huyên, rất nhàm chán. Nhưng hiện giờ Thần Đạt vừa mới khởi bước, về sau còn nhiều cơ hội chạm mặt, hắn vẫn nên đi.
Phương Thành quan sát thần sắc của hắn.
Tống Diệc Châu nói: “Buổi tối cậu đi cùng tôi.”
“Được.”
Phương Thành rời khỏi phòng.
Dù đã đoán trước sẽ có ngày này Liên Chi vẫn không khỏi hưng phấn, đến nửa đêm cũng không ngủ được. Để tiếp cận Thẩm Hi, đến gần vòng tròn của bọn họ thứ cô cần là một danh phận, vừa hay bạn gái của Hoắc Dao lại đường hoàng nhất trong số đó.
Từ nay về sau, cho dù cô có làm gì bên cạnh Tống Diệc Châu, hắn cũng sẽ không nghi ngờ.
Hưng phấn suốt nửa đêm khiến hôm sau Liên Chi thiếu chút nữa đến trễ. Dưới vai người bạn gái chu đáo, trên đường đi làm cô gửi vài tin nhắn cho Hoắc Dao.
Đúng như dự đoán bên kia không trả lời, Liên Chi cũng không để ý.
Lúc đến công ty cửa phòng họp đã đóng lại, Liên Chi hỏi qua Phương Thành mới biết được có mấy ông chủ trong ngành dự định tìm Thần Đạt cùng thành lập LP, đang trong văn phòng thảo luận.
Phương Thành nói: “Liên Chi may quá cô đến vừa đúng lúc, đưa cà phê vào cho mấy vị tổng giám đốc hộ tôi, tôi xuống dưới đi xử lý chút việc.”
Liên Chi gật đầu đồng ý.
Sau khi pha cà phê xong, cô bưng khay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng họp ra.
Mấy người đàn ông nghe động tĩnh phía sau liền quay đầu lại, người phụ nữ dáng người cao gầy, sơ mi trắng bao vào trong váy, khuôn mặt trắng nõn.
Rõ ràng là bộ trang phục đơn giản nhất, bọn họ một hồi lâu cũng không rời mắt được.
Liên Chi đặt từng cốc cà phê lên bàn trước mặt bọn họ.
Khi đến bên cạnh Tống Diệc Châu, hắn lại nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn trẵng nõn đó, móng tay hồng nhuận như đậu khấu.
Cô xoay tai cốc đến bên tay phải tựa hồ như một hành động vô thức, nhưng lại mang theo phần cẩn thận.
Đưa cà phê xong, Liên Chi không dừng lại một giây, xoay người đi ra cửa.
Mấy vị giám đốc này đều là bằng hữu, Hạng tổng nhìn theo cô ngả ngớn huýt sáo nói:
“Thư ký mới tuyển đây sao?”
Tống Diệc Châu “Ừm” một tiếng.
Hạng tổng nói: “Có bạn trai chưa?”
Lời này…
Tống Diệc Châu cau mày, có chút cảnh cáo liếc hắn.
“Có.”
*
Đưa cà phê xong, Liên Chi đi đến văn phòng của Tống Diệc Châu bày biện hạt cà phê.
Lúc mới gia nhập công ty, Liên Chi thấy văn phòng hắn có một kệ sách được ngăn riêng. Sách không có mấy quyển, chủ yếu là một dãy bình thủy tinh rực rỡ muôn màu chứa đầy hạt cà phê.
Phương Thành nói đây là sở thích của Tống tổng, định kỳ ba tháng sẽ thêm mới một mẻ, thuần chỉ để xem.
Một mẻ cà phê mới đã đến, sau khi Liên Chi sắp xếp xong lịch trình, liền đi thay hạt cà phê.
Cô không có nghiên cứu gì về hạt cà phê, chỉ biết một loại thông thường là Geisha.
Những hạt màu nâu sẫm chen chúc nhau trong bình thủy tinh, đụng vào thành bình vang lên âm thanh thanh thúy.
Không hiểu sao, làm người ta nhớ đến cơn mưa phùn trong đêm mùa xuân.
Bây giờ trước mặt có hàng trăm loại hạt, Liên Chi lúc này mới phát hiện hạt cà phê cư nhiên có đủ loại màu sắc kỳ lạ, chẳng hạn như màu đất của Mandheling, màu nâu sẫm của Kona, màu nâu đỏ của Yirgacheffe,...
Xinh đẹp giống như đồ thủ công mỹ nghệ, Liên Chi càng thêm cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Lúc Tống Diệc Châu bước vào văn phòng, cô đang nhón chân đặt Yirgacheffe lên giá sách trên cùng, thoáng nhìn thấy bóng dáng màu xanh đậm đang đi vào, cô không tự chủ được càng nhẹ nhàng đặt nó xuống.
Trợ lý Phương Thành theo sát phía sau.
Tống Diệc Châu ngồi lên ghế, đưa tay kéo cà vạt. Hắn nhận lấy văn kiện trên tay Phương Thành, cúi đầu ký tên.
Vừa mới từ phòng họp trở lại, Liên Chi nghiêng đầu liếc mắt, giữa mày hắn hơi nhíu lại, có chút nghiêm túc.
Phương Thành nói: “Sau buổi hội thảo tối nay có yến hội, đám người Trương tổng gọi điện mời anh?”
Tống Diệc Châu nhất thời không nói chuyện.
Loại tiệc này chẳng qua là uống rượu hàn huyên, rất nhàm chán. Nhưng hiện giờ Thần Đạt vừa mới khởi bước, về sau còn nhiều cơ hội chạm mặt, hắn vẫn nên đi.
Phương Thành quan sát thần sắc của hắn.
Tống Diệc Châu nói: “Buổi tối cậu đi cùng tôi.”
“Được.”
Phương Thành rời khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.