Chương 47: Bắt Đầu Chú Ý Đến Em (1)
Nhất Khỏa Tử Khương
11/10/2023
Sau khi băng bó xong, bác sĩ và Phương Thành đều rời khỏi phòng bệnh.
Trong căn phòng rộng lớn, Tống Diệc Châu đột nhiên hỏi: “Sao cô lại muốn bắt con dao kia?”
Liên Chi ngẩng đầu, thấy người đàn ông đứng cách đó không xa đang nhìn mình.
Đồng tử đen nhánh, ánh mắt quang minh sắc bén, không dễ đánh lừa.
Tống Diệc Châu ở trong thương trường nhiều năm như vậy, hiển nhiên không tin chuyện giúp đỡ mà không có lời. Hành vi bắt lấy lưỡi dao hôm nay của cô, đã vượt qua chuyện mà cấp trên cấp dưới nên làm.
Liên Chi không nghĩ muốn lừa gạt hắn, nhẹ nhàng nói: “Không vì lý do gì cả, chính là chuyện xảy ra quá nhanh.”
“Cũng có một số lý do riêng, trước khi đến Thần Đạt, tiền lương của tôi chỉ hơn 4000. Trừ đi chi phí sinh hoạt, vẫn không đủ để thuê một căn phòng tốt. Chỉ dám cùng người ta thuê chung một phòng nhỏ ở tầng cao nhất khu nhà cũ.
Những lời này cùng câu hỏi của hắn không có chút gì liên quan, nhưng Tống Diệc Châu không cắt ngang, vẫn như cũ để cô tiếp tục nói.
Có lẽ không phải ở nơi làm việc, hắn hơi dựa vào bàn, chân dài hơi cong, nghiêm túc nhưng vẫn có một tia thả lỏng.
“Sau đó, Hoắc Dao giới thiệu tôi đến Thần Đạt. Lúc may mắn phỏng vấn thành công, được HR thông báo mức lương, tôi cực kỳ hạnh phúc.”
Cô vẫn đang khó khăn nói chuyện, đôi mắt lại hơi sáng lên, khuôn mặt tái nhợt nhắc đến chuyện này cũng trở nên hồng hào.
Rõ ràng là cô không nghĩ tới đãi ngộ sẽ tốt như vậy.
Tống Diệc Châu không rõ nhân sự offer vị trí thư ký này mức lương bao nhiêu, nhưng đại khái không vượt quá hai vạn.
Hắn cũng không biết sao số lương ít ỏi này lại khiến cô hạnh phúc đến thế.
Tống Diệc Châu khoanh tay, nhướng mày kỳ quái.
Cô nhận thấy động tác này của hắn, hai tai đỏ bừng.
“Có lẽ hơn một vạn với anh không đáng bao nhiêu, nhưng đối với tôi chính là dập lửa sém mày*. Tôi sẽ cố gắng làm việc mỗi ngày.”
*Dập lửa sém mày: Cứu giúp chuyện cấp thiết
Cô nói: “Anh là cấp trên của tôi, cũng là người quyết định chuyện tôi được ở lại hay rời đi. Lúc trước bởi vì dịch bản thảo không tốt còn chọc giận anh, tôi cho rằng có khả năng sẽ bị sa thải…”
Tống Diệc Châu nghe xong lời này, liếc mắt nhìn cô khó đoán.
“Tôi là người công tư không phân minh?”
“Không không không! Tôi tuyệt đối không dám nghĩ như vậy.” Cô thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, mà bộ dáng hắn lại rất bình tĩnh, khóe miệng còn hơi nhếch lên.
Cô đoán có lẽ hắn không tức giận, tiếp tục nói: “Lúc đó tôi thấy có người cầm dao định đâm anh, tôi…tôi theo bản năng liền…”
Câu tiếp theo cô có chút không nói nên lời, nhưng Tống Diệc Châu bằng cách nào đó lại có vẻ đã hiểu.
Vì bát cơm sắt*, cô vô thức lao ra. Chẳng sợ lộ ra ý đồ muốn có ưu ái, cố gắng giúp đỡ hắn, sau này ở trong công ty cũng không sợ phải bước trên băng mỏng nữa.
*Bát cơm sắt: Thường để chỉ một đơn vị hoặc bộ phận tốt với công việc ổn định và thu nhập không phải lo lắng. Ở Trung Quốc, bát cơm sắt mà người ta thường nói đề cập đến thủ tục tiếp thu, tuyển dụng cán bộ và tuyển dụng cán bộ thông qua bộ phận tổ chức nhân sự có quyền quản lý nhân sự, và phòng lao động để xử lý các thủ tục tuyển dụng.
Thật kỳ lạ, Tống Diệc Châu ở vị trí này, sớm đã nhìn quen vô số người muốn lấy lòng hắn.
Nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy có người đem lấy lòng nói thành dễ nghe như thế.
Hắn như có như không gật đầu.
Việc này xem như đã rõ.
*
Trong căn phòng rộng lớn, Tống Diệc Châu đột nhiên hỏi: “Sao cô lại muốn bắt con dao kia?”
Liên Chi ngẩng đầu, thấy người đàn ông đứng cách đó không xa đang nhìn mình.
Đồng tử đen nhánh, ánh mắt quang minh sắc bén, không dễ đánh lừa.
Tống Diệc Châu ở trong thương trường nhiều năm như vậy, hiển nhiên không tin chuyện giúp đỡ mà không có lời. Hành vi bắt lấy lưỡi dao hôm nay của cô, đã vượt qua chuyện mà cấp trên cấp dưới nên làm.
Liên Chi không nghĩ muốn lừa gạt hắn, nhẹ nhàng nói: “Không vì lý do gì cả, chính là chuyện xảy ra quá nhanh.”
“Cũng có một số lý do riêng, trước khi đến Thần Đạt, tiền lương của tôi chỉ hơn 4000. Trừ đi chi phí sinh hoạt, vẫn không đủ để thuê một căn phòng tốt. Chỉ dám cùng người ta thuê chung một phòng nhỏ ở tầng cao nhất khu nhà cũ.
Những lời này cùng câu hỏi của hắn không có chút gì liên quan, nhưng Tống Diệc Châu không cắt ngang, vẫn như cũ để cô tiếp tục nói.
Có lẽ không phải ở nơi làm việc, hắn hơi dựa vào bàn, chân dài hơi cong, nghiêm túc nhưng vẫn có một tia thả lỏng.
“Sau đó, Hoắc Dao giới thiệu tôi đến Thần Đạt. Lúc may mắn phỏng vấn thành công, được HR thông báo mức lương, tôi cực kỳ hạnh phúc.”
Cô vẫn đang khó khăn nói chuyện, đôi mắt lại hơi sáng lên, khuôn mặt tái nhợt nhắc đến chuyện này cũng trở nên hồng hào.
Rõ ràng là cô không nghĩ tới đãi ngộ sẽ tốt như vậy.
Tống Diệc Châu không rõ nhân sự offer vị trí thư ký này mức lương bao nhiêu, nhưng đại khái không vượt quá hai vạn.
Hắn cũng không biết sao số lương ít ỏi này lại khiến cô hạnh phúc đến thế.
Tống Diệc Châu khoanh tay, nhướng mày kỳ quái.
Cô nhận thấy động tác này của hắn, hai tai đỏ bừng.
“Có lẽ hơn một vạn với anh không đáng bao nhiêu, nhưng đối với tôi chính là dập lửa sém mày*. Tôi sẽ cố gắng làm việc mỗi ngày.”
*Dập lửa sém mày: Cứu giúp chuyện cấp thiết
Cô nói: “Anh là cấp trên của tôi, cũng là người quyết định chuyện tôi được ở lại hay rời đi. Lúc trước bởi vì dịch bản thảo không tốt còn chọc giận anh, tôi cho rằng có khả năng sẽ bị sa thải…”
Tống Diệc Châu nghe xong lời này, liếc mắt nhìn cô khó đoán.
“Tôi là người công tư không phân minh?”
“Không không không! Tôi tuyệt đối không dám nghĩ như vậy.” Cô thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, mà bộ dáng hắn lại rất bình tĩnh, khóe miệng còn hơi nhếch lên.
Cô đoán có lẽ hắn không tức giận, tiếp tục nói: “Lúc đó tôi thấy có người cầm dao định đâm anh, tôi…tôi theo bản năng liền…”
Câu tiếp theo cô có chút không nói nên lời, nhưng Tống Diệc Châu bằng cách nào đó lại có vẻ đã hiểu.
Vì bát cơm sắt*, cô vô thức lao ra. Chẳng sợ lộ ra ý đồ muốn có ưu ái, cố gắng giúp đỡ hắn, sau này ở trong công ty cũng không sợ phải bước trên băng mỏng nữa.
*Bát cơm sắt: Thường để chỉ một đơn vị hoặc bộ phận tốt với công việc ổn định và thu nhập không phải lo lắng. Ở Trung Quốc, bát cơm sắt mà người ta thường nói đề cập đến thủ tục tiếp thu, tuyển dụng cán bộ và tuyển dụng cán bộ thông qua bộ phận tổ chức nhân sự có quyền quản lý nhân sự, và phòng lao động để xử lý các thủ tục tuyển dụng.
Thật kỳ lạ, Tống Diệc Châu ở vị trí này, sớm đã nhìn quen vô số người muốn lấy lòng hắn.
Nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy có người đem lấy lòng nói thành dễ nghe như thế.
Hắn như có như không gật đầu.
Việc này xem như đã rõ.
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.