Chương 48: Bắt Đầu Chú Ý Đến Em (2)
Nhất Khỏa Tử Khương
11/10/2023
Tay của Liên Chi bị thương nên Tống Diệc Châu cho nghỉ một tuần.
Nhưng cô không thể ngồi yên ở nhà, nhân cơ hội này, ở trước mặt Tống Diệc Châu lấy thêm chút thiện cảm cũng rất đáng giá, ngày hôm sau cô như cũ đến công ty làm việc.
Phương Thành rất biết đúng sai, mặc dù Tống Diệc Châu cái gì cũng chưa nói.
Nhưng hắn đã tiếp quản phần lớn khối lượng công việc trong tuần của Liên Chi, mấy chuyện pha cà phê hay việc linh tinh cần đụng vào nước đương nhiên không cần phải nói, chỉ chừa lại chút công việc sắp xếp tiền độ và dịch văn kiện.
Đến giữa trưa, Liên Chi đang muốn đi xuống căng tin dưới lầu ăn trưa thì bị Phương Thành gọi lại.
“Liên Chi, đi cùng tôi.”
“Được.”
Liên Chi không rõ nguyên do đi theo hắn, Phương Thành dẫn cô đến phòng khách của Tống Diệc Châu, trên bàn trà có một hộp cơm trưa bằng gỗ ba tầng.
Phương Thành nói: “Tống tổng nói cô bị thương, đi xuống lầu không tiện, có thể ở chỗ này ăn cơm.”
Liên Chi sửng sốt: “Hả?”
Phương Thành trêu chọc nói: “Hả cái gì? Chẳng lẽ cô định cứ như vậy đến nhà ăn sao?”
Liên Chi miễn cưỡng đồng ý, trong lòng lại như nở hoa.
Cô nhận một dao này thay Tống Diệc Châu cũng quá xứng đáng.
Hộp cơm trưa có ba tầng, Liên Chi đoán đây là được đầu bếp chuẩn bị riêng cho Tống Diệc Châu, hôm chuẩn bị thêm cho cô một phần.
Đồ ăn ở căng tin vốn đã rất ngon, có tôm, cá, sữa chua, trái cây đầy đủ mọi thứ.
Chuẩn bị cho lãnh đạo công ty hẳn càng tốt hơn.
Nhưng mà vừa mở ra để cô thất vọng rồi ____
Dưa chuột xào trứng, rau luộc, mở ra tầng cuối cùng là ức gà xào bông cải xanh. Ngay cả cơm cũng là gạo lứt và lúa mạch.
Mặt cô lập tức xụ xuống.
Đồ ăn này còn không bằng ở căng tin. Liên Chi dùng muỗng múc viên ức gà cho vào trong miệng, một chút dầu cũng không có, mùi vị cũng không ngon lắm.
Cô ở một mình trong phòng khách, cảm xúc cơ hồ không kiêng nể gì mà treo ở trên mặt.
Không nghĩ tới cách một cánh cửa, Tống Diệc Châu đã trở về văn phòng, cửa kính xung quanh hắn được làm bằng chất liệu đặc biệt, nhìn từ một chiều, tự nhiên cũng có thể đem hết oán giận trên mặt Liên Chi nhìn không sót một cái gì.
Hắn ngồi uống nước, đôi mắt đen nhánh lướt qua thành cốc, nhìn chằm chằm vào cô ngoài cửa kính.
Nhìn cô cầm muỗng ở hộp cơm chọn tới chọn lui, nhìn cô bởi vì khó ăn mà chu môi thật cao, nhìn cô bởi vì nghĩ ra cái gì mà ánh mắt lấp lánh…
Liên Chi thực sự không thích rau luộc, cô cân nhắc thời gian còn đủ, có thể đi xuống nhà ăn dưới lầu, thịt xối mỡ hương vị ngon hơn rất nhiều.
Cô trộm mừng thầm, đang muốn đóng hộp cơm lại thì cửa phòng khách mở ra.
Liên Chi ngẩng đầu nhìn thấy Tống Diệc Châu cầm cái ly đi vào, có lẽ là đi lấy nước. Cô lập tức đứng lên, câu nệ chào một tiếng Tống tổng.
Hắn “Ừ”, ánh mắt đi xuống dừng ở hộp cơm trưa đầy ắp của cô.
“Vẫn chưa ăn sao?”
“À, vâng.”
Liên Chi đành phải ngồi xuống, vùi đầu tiếp tục ăn.
Tống Diệc Châu thấy cô vừa rồi trên mặt bao nhiêu vui sướng nháy mắt héo đi cũng đại khái đoán được cô đang cân nhắc cái gì.
Phòng khách an tĩnh, tia nắng xuyên qua cửa sổ trong suốt chiếu vào.
Cô như gà con mổ thóc, ánh mắt trộm đánh giá xem người ở quầy bar kia rốt cuộc khi nào rời đi.
Nhưng mà Tống Diệc Châu lấy nước xong, liền ngồi lên chiếc ghế cao.
Đôi chân dài của hắn hơi gập, một bàn tay đặt lên đầu gối, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, chiếc đồng hồ cơ màu đen tuyền vững vàng trên cổ tay hắn.
Cô nhai miếng ức gà, hy vọng hắn rời đi lại không thể trực tiếp đuổi người, vì thế uyển chuyển nói.
“Tống tổng, có phải hôm nay anh bận lắm không?”
Tống Diệc Châu uống ly nước, hơi nheo mắt mắt nhìn cô.
“Đuổi tôi đi?”
“Không, không dám!” Liên Chi vội vàng nói, cũng không dám nói thêm gì nữa, im lặng ăn cơm.
Lúc nói chuyện, mấy hạt ngô trong muỗng của cô lăn xuống trên thảm.
Tống Diệc Châu khóe mắt đảo qua, nhìn thấy bên cạnh hộp cơm còn rơi xuống mấy viên cà rốt, tay phải quấn đầy gạc cầm cái muỗng, giống như một bà lão cồng kềnh.
Hắn ý vị không rõ nói: “Có phải lúc ăn cằm cô bị nứt không?”
“Không…”
Cô xấu hổ mà không có chỗ chui xuống, dùng khăn giấy bọc mấy hạt ngô lại rồi ném vào thùng rác.
……
Việc Thần Đạt thu mua nội thất Thất Mục đã chính thức đi vào quỹ đạo, cả ngày hôm nay, Tống Diệc Châu đều ở phòng họp nghe vài vị giám đốc đầu tư báo cáo.
Buổi tối có tiệc thương vụ, Phương Thành đi cùng Tống Diệc Châu tới đó.
Trên đường về, Tống Diệc Châu bởi vì trên bàn tiệc uống mấy chén, hắn hạ cửa kính xe xuống, dựa vào sau ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Phương Thành nói: “Tống tổng, vừa rồi chủ tịch Trương của Ngụy Kỳ gọi đến nói có chuyện muốn bàn bạc với anh.”
Tống Diệc Châu chậm rãi mở mí mắt, dưới ánh đèn trần ảm đạm hắn trong chốc lát không lên tiếng.
Phương Thành thử nói: “Hắn đây là…”
Tống Diệc Châu trong mắt lộ ra một tia trào phúng: “Muốn ngư ông đắc lợi.”
Con cáo già muốn chia một chén nội thất Thất Mục, nhưng sợ chỉ là nhất thời.
Xe tới ngã tư, Phương Thành như thường lệ lái xe hướng biệt thự, Tống Diệc Châu đột nhiên nói: “Về công ty trước.”
Lúc đến công ty đã gần mười giờ.
Cửa thang máy mở ra, cả tầng đều tối om, hắn đi qua sảnh hành lang tối om, thoáng thấy ánh sáng phát ra từ phòng thư ký.
Tống Diệc Châu đến gần, qua cánh cửa kính trong suốt nhìn thấy cô đang ngồi trước bàn máy tính, đeo tai nghe ghi chép gì đó, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào máy tính, đôi mắt trong veo dưới ánh huỳnh quang từ màn hình chiếu rọi sáng ngời có thần.
Có lẽ là gặp phải khó khăn nào đó, cô dùng tay trái chống cằm, cau mày, lại quên mất tay mình bị thương, lập tức kêu lên một tiếng.
“Còn chưa về sao?” Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến âm thanh trầm thấp.
Liên Chi ngẩng đầu nhìn thấy Tống Diệc Châu đang đứng ở cửa, dáng người cao lớn, chân dài cơ hồ chắn mất toàn bộ cánh cửa; cô ngồi, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đen nhánh bỗng hiện lên vẻ áp bức.
Nhưng cô không thể ngồi yên ở nhà, nhân cơ hội này, ở trước mặt Tống Diệc Châu lấy thêm chút thiện cảm cũng rất đáng giá, ngày hôm sau cô như cũ đến công ty làm việc.
Phương Thành rất biết đúng sai, mặc dù Tống Diệc Châu cái gì cũng chưa nói.
Nhưng hắn đã tiếp quản phần lớn khối lượng công việc trong tuần của Liên Chi, mấy chuyện pha cà phê hay việc linh tinh cần đụng vào nước đương nhiên không cần phải nói, chỉ chừa lại chút công việc sắp xếp tiền độ và dịch văn kiện.
Đến giữa trưa, Liên Chi đang muốn đi xuống căng tin dưới lầu ăn trưa thì bị Phương Thành gọi lại.
“Liên Chi, đi cùng tôi.”
“Được.”
Liên Chi không rõ nguyên do đi theo hắn, Phương Thành dẫn cô đến phòng khách của Tống Diệc Châu, trên bàn trà có một hộp cơm trưa bằng gỗ ba tầng.
Phương Thành nói: “Tống tổng nói cô bị thương, đi xuống lầu không tiện, có thể ở chỗ này ăn cơm.”
Liên Chi sửng sốt: “Hả?”
Phương Thành trêu chọc nói: “Hả cái gì? Chẳng lẽ cô định cứ như vậy đến nhà ăn sao?”
Liên Chi miễn cưỡng đồng ý, trong lòng lại như nở hoa.
Cô nhận một dao này thay Tống Diệc Châu cũng quá xứng đáng.
Hộp cơm trưa có ba tầng, Liên Chi đoán đây là được đầu bếp chuẩn bị riêng cho Tống Diệc Châu, hôm chuẩn bị thêm cho cô một phần.
Đồ ăn ở căng tin vốn đã rất ngon, có tôm, cá, sữa chua, trái cây đầy đủ mọi thứ.
Chuẩn bị cho lãnh đạo công ty hẳn càng tốt hơn.
Nhưng mà vừa mở ra để cô thất vọng rồi ____
Dưa chuột xào trứng, rau luộc, mở ra tầng cuối cùng là ức gà xào bông cải xanh. Ngay cả cơm cũng là gạo lứt và lúa mạch.
Mặt cô lập tức xụ xuống.
Đồ ăn này còn không bằng ở căng tin. Liên Chi dùng muỗng múc viên ức gà cho vào trong miệng, một chút dầu cũng không có, mùi vị cũng không ngon lắm.
Cô ở một mình trong phòng khách, cảm xúc cơ hồ không kiêng nể gì mà treo ở trên mặt.
Không nghĩ tới cách một cánh cửa, Tống Diệc Châu đã trở về văn phòng, cửa kính xung quanh hắn được làm bằng chất liệu đặc biệt, nhìn từ một chiều, tự nhiên cũng có thể đem hết oán giận trên mặt Liên Chi nhìn không sót một cái gì.
Hắn ngồi uống nước, đôi mắt đen nhánh lướt qua thành cốc, nhìn chằm chằm vào cô ngoài cửa kính.
Nhìn cô cầm muỗng ở hộp cơm chọn tới chọn lui, nhìn cô bởi vì khó ăn mà chu môi thật cao, nhìn cô bởi vì nghĩ ra cái gì mà ánh mắt lấp lánh…
Liên Chi thực sự không thích rau luộc, cô cân nhắc thời gian còn đủ, có thể đi xuống nhà ăn dưới lầu, thịt xối mỡ hương vị ngon hơn rất nhiều.
Cô trộm mừng thầm, đang muốn đóng hộp cơm lại thì cửa phòng khách mở ra.
Liên Chi ngẩng đầu nhìn thấy Tống Diệc Châu cầm cái ly đi vào, có lẽ là đi lấy nước. Cô lập tức đứng lên, câu nệ chào một tiếng Tống tổng.
Hắn “Ừ”, ánh mắt đi xuống dừng ở hộp cơm trưa đầy ắp của cô.
“Vẫn chưa ăn sao?”
“À, vâng.”
Liên Chi đành phải ngồi xuống, vùi đầu tiếp tục ăn.
Tống Diệc Châu thấy cô vừa rồi trên mặt bao nhiêu vui sướng nháy mắt héo đi cũng đại khái đoán được cô đang cân nhắc cái gì.
Phòng khách an tĩnh, tia nắng xuyên qua cửa sổ trong suốt chiếu vào.
Cô như gà con mổ thóc, ánh mắt trộm đánh giá xem người ở quầy bar kia rốt cuộc khi nào rời đi.
Nhưng mà Tống Diệc Châu lấy nước xong, liền ngồi lên chiếc ghế cao.
Đôi chân dài của hắn hơi gập, một bàn tay đặt lên đầu gối, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, chiếc đồng hồ cơ màu đen tuyền vững vàng trên cổ tay hắn.
Cô nhai miếng ức gà, hy vọng hắn rời đi lại không thể trực tiếp đuổi người, vì thế uyển chuyển nói.
“Tống tổng, có phải hôm nay anh bận lắm không?”
Tống Diệc Châu uống ly nước, hơi nheo mắt mắt nhìn cô.
“Đuổi tôi đi?”
“Không, không dám!” Liên Chi vội vàng nói, cũng không dám nói thêm gì nữa, im lặng ăn cơm.
Lúc nói chuyện, mấy hạt ngô trong muỗng của cô lăn xuống trên thảm.
Tống Diệc Châu khóe mắt đảo qua, nhìn thấy bên cạnh hộp cơm còn rơi xuống mấy viên cà rốt, tay phải quấn đầy gạc cầm cái muỗng, giống như một bà lão cồng kềnh.
Hắn ý vị không rõ nói: “Có phải lúc ăn cằm cô bị nứt không?”
“Không…”
Cô xấu hổ mà không có chỗ chui xuống, dùng khăn giấy bọc mấy hạt ngô lại rồi ném vào thùng rác.
……
Việc Thần Đạt thu mua nội thất Thất Mục đã chính thức đi vào quỹ đạo, cả ngày hôm nay, Tống Diệc Châu đều ở phòng họp nghe vài vị giám đốc đầu tư báo cáo.
Buổi tối có tiệc thương vụ, Phương Thành đi cùng Tống Diệc Châu tới đó.
Trên đường về, Tống Diệc Châu bởi vì trên bàn tiệc uống mấy chén, hắn hạ cửa kính xe xuống, dựa vào sau ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Phương Thành nói: “Tống tổng, vừa rồi chủ tịch Trương của Ngụy Kỳ gọi đến nói có chuyện muốn bàn bạc với anh.”
Tống Diệc Châu chậm rãi mở mí mắt, dưới ánh đèn trần ảm đạm hắn trong chốc lát không lên tiếng.
Phương Thành thử nói: “Hắn đây là…”
Tống Diệc Châu trong mắt lộ ra một tia trào phúng: “Muốn ngư ông đắc lợi.”
Con cáo già muốn chia một chén nội thất Thất Mục, nhưng sợ chỉ là nhất thời.
Xe tới ngã tư, Phương Thành như thường lệ lái xe hướng biệt thự, Tống Diệc Châu đột nhiên nói: “Về công ty trước.”
Lúc đến công ty đã gần mười giờ.
Cửa thang máy mở ra, cả tầng đều tối om, hắn đi qua sảnh hành lang tối om, thoáng thấy ánh sáng phát ra từ phòng thư ký.
Tống Diệc Châu đến gần, qua cánh cửa kính trong suốt nhìn thấy cô đang ngồi trước bàn máy tính, đeo tai nghe ghi chép gì đó, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào máy tính, đôi mắt trong veo dưới ánh huỳnh quang từ màn hình chiếu rọi sáng ngời có thần.
Có lẽ là gặp phải khó khăn nào đó, cô dùng tay trái chống cằm, cau mày, lại quên mất tay mình bị thương, lập tức kêu lên một tiếng.
“Còn chưa về sao?” Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến âm thanh trầm thấp.
Liên Chi ngẩng đầu nhìn thấy Tống Diệc Châu đang đứng ở cửa, dáng người cao lớn, chân dài cơ hồ chắn mất toàn bộ cánh cửa; cô ngồi, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đen nhánh bỗng hiện lên vẻ áp bức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.